Chương 89: Mỹ nhân có độc (7)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn: "Ngươi không còn cách nào khác nữa à!"
Hệ thống: "Loại phản ứng này cũng tựa như loại phản ứng lúc ngươi đói bụng muốn ăn cơm, ta rốt cuộc cũng không không cản nổi cơn đói của ngươi." . truyện tiên hiệp hay
Cơm cái shit! Miêu tả kiểu gì vậy?!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu óc của Tả Ngôn đã loạn thành một cục, cậu cực kỳ muốn, ngón tay nắm chặt gối đầu, thân thể theo bản năng mà muốn xuống tầng hầm ngầm.
Tả Ngôn hung hăng nhéo đùi mình một chút, "A..."
Nhận lại quả thật là sự vui thích cực lớn.
Hệ thống: "Đừng nhịn nữa, đây là bản năng trời sinh của ngươi chứ không phải bị nghiện, mau xuống tầng hầm ngầm đi, ta đi tra thêm tư liệu có liên quan đến thế giới này, hai tiếng sau ta sẽ trở lại."
Tả Ngôn trầm mặc một lát, "Hệ thống?"
Hệ thống: "Hửm?"
Tả Ngôn: "Sao ngươi vẫn chưa đi?!"
Hệ thống: "Sao ngươi vẫn chưa nhúc nhích?"
Tả Ngôn cố gắng di chuyển, mở cơ quan ra, bước xuống tầng hầm ngầm.
Trong đầu gọi thêm lần nữa nhưng hệ thống đã rời đi.
Trên vách đường, trền bàn đều đặt những thứ khiến hô hấp của cậu càng ngày càng dồn dập.
Nhưng... mấy thứ này chơi như thế nào đây!
Khó chịu ngồi trên ghế thở dốc, trước mặt đặt một cái roi...
"Vương gia thật sự rất cuồng nhiệt."
Đột nhiên có một thanh âm vang lên khiến cậu theo bản năng muốn quay đầu lại, nam nhân một thân hắc y từ cầu thang đá bước xuống.
Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý đánh giá cậu, gương mặt như tranh thản nhiên quay lại, trong mắt không thể xem nhẹ sự kinh ngạc, trên đôi môi phấn nộn kia còn cắn một cán roi.
Nước miếng từ cằm chảy xuống người.
Tả Ngôn hơi giật mình nhìn hắn bước đến gần, lấy chiếc roi trong miệng cậu ra, một sợi chỉ bạc dãn ra trong không khí.
Đôi mắt Tiêu Lưu Tuý khá thêm thuý, ngón tay miết miết đôi môi của cậu, "Bộ dạng này của Vương gia thật đúng là khiến người ta rất có khẩu vị."
"Ngươi là ai!" Một bàn tay vuốt ve tay của cậu, Tả Ngôn lùi về sau né tránh, nhưng sau lưng cậu là ghế dựa, còn có thể trốn đi đâu chứ.
Hai tay của Tiêu Lưu Tuý chống trên tay vịn của ghế dựa, cúi đầu nhìn xuống cậu, từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười khẽ, trầm thấp khàn khàn, "Ngươi đoán?"
Đoán cái quần cộc của anh đó, còn đoán hả!
Tưởng rằng che mặt lại tôi liền không nhận ra anh?
Tiêu Lưu Tuý nhìn cậu, trong mắt mang ý cười, "Không nghĩ đến sở thích của Thập tam Vương gia lại đặc biệt như vậy."
Tả Ngôn mắt thấy hắn cách mình càng ngày càng gần, liền đẩy hắn ra, "Lăn!"
Cậu nghĩ rằng câu nói này của mình rất có khí thế, nhưng mà đến lúc truyền vào tai của Tiêu Lưu Tuý lại hệt như đang khẩn cầu.
Một tay cầm roi, từ trước ngực của cậu từng chút từng chút trượt xuống phía dưới, "Chiếc roi này được dùng để làm gì?"
Tả Ngôn nắm chặt roi, lạnh lùng nhìn hắn, "Đương nhiên là dùng để đánh người."
"Hửm? Vậy dùng để đánh người khác? Hay là dùng để đánh chính ngươi?"
Tiêu Lưu Tuý dán sát mặt vào cậu, roi vẫn theo hành động của hắn mà trượt xuống bên đùi.
Tả Ngôn trầm mặc.
Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bí mật lớn nhất bị bại lộ rồi, lúc này nên làm cái gì bây giờ?!
Tiêu Lưu Tuý đứng lên, đánh giá những thứ trong phòng, "Những thứ trong phủ Vương gia, quả nhiên có thể khiến người ta có thêm kiến thức, ngươi cứ nói đi? Vương gia?"
Tả Ngôn chỉ mới nhấc chân chạy hai bước, liền bị một thứ gì đó đánh vào đầu gối.
Đau đớn cùng vui vẻ ngọt ngược đan xen, lấp đầy đại não của cậu, chân mềm ngã xuống sàn nhà.
Đây chính là phản ứng tao tâm của Masochism (*).
Ở trong phòng này thứ không thiếu nhất chính là dây thừng, trói lên sẽ không quá đau.
Miệng của Tả Ngôn bị chặn lại, nước miếng không khống chế được mà chảy ra, một đầu tóc đen như mực tán ra trên giường, mồ hôi đổ đầy trên người.
Những vệt đỏ ửng cực kỳ dễ thấy trên làn da trắng nõn.
"Vương gia, ngươi nói xem ngươi thích? Hay là không thích?"
Tả Ngôn cảm nhận được một bàn tay đang chuyển đến chuyển đi, miệng cậu cắn chặt thứ trong miệng, tựa như đang xem thứ đó là người này mà cắn.
A, buông ông đây ra! Xem tôi có cắn chết anh hay không!
Tiêu Lưu Tuý thưởng thức thân thể thật sự của cậu, tay không hề rảnh rỗi, nhưng, 'nó' vẫn mềm nhũn như trước, ý vị sâu sa nói: "Thì ra Vương gia..."
Nếu anh dám nói ra thì tôi liền tiểu lên mặt của anh, tôi nói được thì làm được, Tả Ngôn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hắn.
Tiêu Lưu Tuý cũng hiểu phải một vừa hai phải, không tiếp tục nói tiếp.
Đầu của Tả Ngôn vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc cuối cùng, tay bị kéo ra, nam nhân nắm lấy tay cậu kéo qua đặt trên người mình.
Thanh âm ái muội ghé vào lỗ tai cậu nói: "Có cảm nhận được không? Nó vì ngươi mà ngẩng đầu."
Cả người Tả Ngôn không còn sức lực, ánh mắt liếc qua một hướng, Tiêu Lưu Tuý theo tầm mắt cậu nhìn qua, đó là một cây kéo làm bằng vàng.
"Vương gia thật thú vị, ta rất chờ mong lần gặp mặt sau của chúng ta."
Tả Ngôn đã bất tỉnh trước khi nghe được câu nói như vậy, mẹ anh! Đừng tưởng rằng ông đây không biết anh là ai nhé! Chờ cho ông!
Ngày hôm sau, Tả Ngôn hạ lệnh khiến Vương phủ tiến vào cảnh giới nghiêm, đâu đâu cũng có binh lính qua lại.
Vẻ mặt của Vô Lại đầy nghiêm túc, "Vương gia, không bằng để ám vệ..."
"Không cần, buổi tối chú ý nhiều hơn chút là được."
Nếu ám vệ phát hiện ra Tiêu Lưu Tuý, không chừng sẽ thua liền.
Sau khi Vô Lại lui xuống, Tả Ngôn ra khỏi phủ đi một vòng, những thứ lần trước không mua để ăn được, lần này cậu sẽ không làm khó chính mình, chỉ chốc lát sau bao lớn bao nhỏ mua một đống.
Sau đó bước vào trà lâu, một bên nghe kể chuyện dân gian, một bên ngồi uống trà, vui vẻ đến không thể tưởng tượng nổi.
"Gia, đã mua được đồ chơi từ bằng đường rồi."
Tả Ngôn cầm lấy, "Sao lại là rắn?"
Hạ nhân nói: "Tài liệu để làm đồ chơi làm từ đường không đủ dùng, đây đã là cái được làm tỉ mỉ nhất rồi."
Tả Ngôn đánh giá chú rắn nhỏ, ngoại trừ hơi nhỏ xíu, thì còn lại rất giống Đại Hoàng.
"Thập tam gia vẫn chưa cai sữa à?"
Một tiếng cười nhạo truyền đến từ phía sau, Tả Ngôn cũng không quay đầu lại, xem như người phía sau không hề tồn tại.
Triệu Phi Vân dẫn theo gã sai vặt bước đến gần, đặt mông ngồi lên ghế, "Khí sắc của Thập tam gia không tệ, chẳng lẽ do uống nhiều sữa mẹ?"
Tả Ngôn ngẩng đầu, "Có mỹ nhân làm bạn, hằng đêm sênh ca, loại cuộc sống đầy vui vẻ này, Triệu Tiểu Lục à, ngươi cảm nhận không được."
Nhắc đến mỹ nhân, ý cười trên mặt Triệu Phi Vân hạ xuống.
"Cũng mệt cho Thập tam gia đã nhắc nhở, giữa chúng ta hình như vẫn còn một món nợ chưa tính."
Tả Ngôn không hoảng không loạn nói: "Nhớ một năm trước ngươi mới chỉ có tám tiểu thiếp trong khuê phòng."
Triệu Phi Vân nói: "Biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Thập tam gia đối với ta..."
Hắn ta nhìn đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.
Tả Ngôn đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt của cậu nhìn hắn tựa như nhìn một tên đại ngốc.
"Muốn làm nam sủng của ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách."
"Ngươi!"
"Triệu tướng quân mấy ngày nữa sẽ trở về, nếu ngươi dám động thủ đối với ta, ta liền dám khiến ngươi hoạ vô đơn chí."
Triệu tướng quân cả đời chinh chiến, cực kỳ không hài lòng chuyện nhi tử mình bỏ khá nhiều tâm huyết cho chuyện nữ sắc, vì thế răn dạy Triệu Phi Vân không ít lần.
Mà loại chuyện dám ẩu đả với Vương gia này, đối với Triệu tướng quân mà nói, tuyệt đối được tính vào chuyện đại nghịch bất đạo.
Lần trước hai người đánh nhau, Triệu tướng quân trực tiếp bắt Triệu Phi Vân thao luyện ba ngày trong quân doanh, lúc trở về trực tiếp bị lột một tầng da.
Nắm tay của Triệu Phi Vân dừng trước mặt cậu, Tả Ngôn chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: "Trà này không tệ, đáng tiếc ngươi lại không có lộc ăn."
Nói xoay liền xoay người bước đi, Triệu Phi Vân nhìn bóng lưng của cậu mà nắm chặt nắm tay.
Tả Ngôn giữ chặt đồ chơi làm từ đường, suốt cả đường đi đều không hề buông tay, đám người trước mặt đang sôi trào, cùng với tiếng khua chiêng gõ trống.
Tả Ngôn chen vào nhìn một chút, chui qua vòng lửa, xiếc khỉ, còn có phun lửa.
Nhìn nhìn, đột nhiên có một chủ ý, chuyện tối ngày hôm qua cậu vẫn chưa quên đâu, đường đường là chưởng môn cả một phái, nhưng làm nam sủng, cũng phải có giác ngộ của nam sủng.
Vài gã sai vặt đi theo phía sau cậu, không rõ vì sao Vương gia xem mấy trò xiếc này, lại cười vui vẻ như vậy.
(*) Masochism:Hiểu theo ngôn ngữ mạng chúng ta thường gọi thì là M, hoặc người cuồng M. Ai muốn tìm hiểu sâu hơn thì có thể đi hỏi bác Google hoặc tra Wikipedia ha ^^ Nếu mình có giải thích sai thì mọi người cứ nêu ý kiến nhé:))
HLTT: Chương này là chương của hôm nay, chương bù nếu tối nay có thời gian mình sẽ đăng:))
Tả Ngôn: "Ngươi không còn cách nào khác nữa à!"
Hệ thống: "Loại phản ứng này cũng tựa như loại phản ứng lúc ngươi đói bụng muốn ăn cơm, ta rốt cuộc cũng không không cản nổi cơn đói của ngươi." . truyện tiên hiệp hay
Cơm cái shit! Miêu tả kiểu gì vậy?!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu óc của Tả Ngôn đã loạn thành một cục, cậu cực kỳ muốn, ngón tay nắm chặt gối đầu, thân thể theo bản năng mà muốn xuống tầng hầm ngầm.
Tả Ngôn hung hăng nhéo đùi mình một chút, "A..."
Nhận lại quả thật là sự vui thích cực lớn.
Hệ thống: "Đừng nhịn nữa, đây là bản năng trời sinh của ngươi chứ không phải bị nghiện, mau xuống tầng hầm ngầm đi, ta đi tra thêm tư liệu có liên quan đến thế giới này, hai tiếng sau ta sẽ trở lại."
Tả Ngôn trầm mặc một lát, "Hệ thống?"
Hệ thống: "Hửm?"
Tả Ngôn: "Sao ngươi vẫn chưa đi?!"
Hệ thống: "Sao ngươi vẫn chưa nhúc nhích?"
Tả Ngôn cố gắng di chuyển, mở cơ quan ra, bước xuống tầng hầm ngầm.
Trong đầu gọi thêm lần nữa nhưng hệ thống đã rời đi.
Trên vách đường, trền bàn đều đặt những thứ khiến hô hấp của cậu càng ngày càng dồn dập.
Nhưng... mấy thứ này chơi như thế nào đây!
Khó chịu ngồi trên ghế thở dốc, trước mặt đặt một cái roi...
"Vương gia thật sự rất cuồng nhiệt."
Đột nhiên có một thanh âm vang lên khiến cậu theo bản năng muốn quay đầu lại, nam nhân một thân hắc y từ cầu thang đá bước xuống.
Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý đánh giá cậu, gương mặt như tranh thản nhiên quay lại, trong mắt không thể xem nhẹ sự kinh ngạc, trên đôi môi phấn nộn kia còn cắn một cán roi.
Nước miếng từ cằm chảy xuống người.
Tả Ngôn hơi giật mình nhìn hắn bước đến gần, lấy chiếc roi trong miệng cậu ra, một sợi chỉ bạc dãn ra trong không khí.
Đôi mắt Tiêu Lưu Tuý khá thêm thuý, ngón tay miết miết đôi môi của cậu, "Bộ dạng này của Vương gia thật đúng là khiến người ta rất có khẩu vị."
"Ngươi là ai!" Một bàn tay vuốt ve tay của cậu, Tả Ngôn lùi về sau né tránh, nhưng sau lưng cậu là ghế dựa, còn có thể trốn đi đâu chứ.
Hai tay của Tiêu Lưu Tuý chống trên tay vịn của ghế dựa, cúi đầu nhìn xuống cậu, từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười khẽ, trầm thấp khàn khàn, "Ngươi đoán?"
Đoán cái quần cộc của anh đó, còn đoán hả!
Tưởng rằng che mặt lại tôi liền không nhận ra anh?
Tiêu Lưu Tuý nhìn cậu, trong mắt mang ý cười, "Không nghĩ đến sở thích của Thập tam Vương gia lại đặc biệt như vậy."
Tả Ngôn mắt thấy hắn cách mình càng ngày càng gần, liền đẩy hắn ra, "Lăn!"
Cậu nghĩ rằng câu nói này của mình rất có khí thế, nhưng mà đến lúc truyền vào tai của Tiêu Lưu Tuý lại hệt như đang khẩn cầu.
Một tay cầm roi, từ trước ngực của cậu từng chút từng chút trượt xuống phía dưới, "Chiếc roi này được dùng để làm gì?"
Tả Ngôn nắm chặt roi, lạnh lùng nhìn hắn, "Đương nhiên là dùng để đánh người."
"Hửm? Vậy dùng để đánh người khác? Hay là dùng để đánh chính ngươi?"
Tiêu Lưu Tuý dán sát mặt vào cậu, roi vẫn theo hành động của hắn mà trượt xuống bên đùi.
Tả Ngôn trầm mặc.
Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bí mật lớn nhất bị bại lộ rồi, lúc này nên làm cái gì bây giờ?!
Tiêu Lưu Tuý đứng lên, đánh giá những thứ trong phòng, "Những thứ trong phủ Vương gia, quả nhiên có thể khiến người ta có thêm kiến thức, ngươi cứ nói đi? Vương gia?"
Tả Ngôn chỉ mới nhấc chân chạy hai bước, liền bị một thứ gì đó đánh vào đầu gối.
Đau đớn cùng vui vẻ ngọt ngược đan xen, lấp đầy đại não của cậu, chân mềm ngã xuống sàn nhà.
Đây chính là phản ứng tao tâm của Masochism (*).
Ở trong phòng này thứ không thiếu nhất chính là dây thừng, trói lên sẽ không quá đau.
Miệng của Tả Ngôn bị chặn lại, nước miếng không khống chế được mà chảy ra, một đầu tóc đen như mực tán ra trên giường, mồ hôi đổ đầy trên người.
Những vệt đỏ ửng cực kỳ dễ thấy trên làn da trắng nõn.
"Vương gia, ngươi nói xem ngươi thích? Hay là không thích?"
Tả Ngôn cảm nhận được một bàn tay đang chuyển đến chuyển đi, miệng cậu cắn chặt thứ trong miệng, tựa như đang xem thứ đó là người này mà cắn.
A, buông ông đây ra! Xem tôi có cắn chết anh hay không!
Tiêu Lưu Tuý thưởng thức thân thể thật sự của cậu, tay không hề rảnh rỗi, nhưng, 'nó' vẫn mềm nhũn như trước, ý vị sâu sa nói: "Thì ra Vương gia..."
Nếu anh dám nói ra thì tôi liền tiểu lên mặt của anh, tôi nói được thì làm được, Tả Ngôn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hắn.
Tiêu Lưu Tuý cũng hiểu phải một vừa hai phải, không tiếp tục nói tiếp.
Đầu của Tả Ngôn vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc cuối cùng, tay bị kéo ra, nam nhân nắm lấy tay cậu kéo qua đặt trên người mình.
Thanh âm ái muội ghé vào lỗ tai cậu nói: "Có cảm nhận được không? Nó vì ngươi mà ngẩng đầu."
Cả người Tả Ngôn không còn sức lực, ánh mắt liếc qua một hướng, Tiêu Lưu Tuý theo tầm mắt cậu nhìn qua, đó là một cây kéo làm bằng vàng.
"Vương gia thật thú vị, ta rất chờ mong lần gặp mặt sau của chúng ta."
Tả Ngôn đã bất tỉnh trước khi nghe được câu nói như vậy, mẹ anh! Đừng tưởng rằng ông đây không biết anh là ai nhé! Chờ cho ông!
Ngày hôm sau, Tả Ngôn hạ lệnh khiến Vương phủ tiến vào cảnh giới nghiêm, đâu đâu cũng có binh lính qua lại.
Vẻ mặt của Vô Lại đầy nghiêm túc, "Vương gia, không bằng để ám vệ..."
"Không cần, buổi tối chú ý nhiều hơn chút là được."
Nếu ám vệ phát hiện ra Tiêu Lưu Tuý, không chừng sẽ thua liền.
Sau khi Vô Lại lui xuống, Tả Ngôn ra khỏi phủ đi một vòng, những thứ lần trước không mua để ăn được, lần này cậu sẽ không làm khó chính mình, chỉ chốc lát sau bao lớn bao nhỏ mua một đống.
Sau đó bước vào trà lâu, một bên nghe kể chuyện dân gian, một bên ngồi uống trà, vui vẻ đến không thể tưởng tượng nổi.
"Gia, đã mua được đồ chơi từ bằng đường rồi."
Tả Ngôn cầm lấy, "Sao lại là rắn?"
Hạ nhân nói: "Tài liệu để làm đồ chơi làm từ đường không đủ dùng, đây đã là cái được làm tỉ mỉ nhất rồi."
Tả Ngôn đánh giá chú rắn nhỏ, ngoại trừ hơi nhỏ xíu, thì còn lại rất giống Đại Hoàng.
"Thập tam gia vẫn chưa cai sữa à?"
Một tiếng cười nhạo truyền đến từ phía sau, Tả Ngôn cũng không quay đầu lại, xem như người phía sau không hề tồn tại.
Triệu Phi Vân dẫn theo gã sai vặt bước đến gần, đặt mông ngồi lên ghế, "Khí sắc của Thập tam gia không tệ, chẳng lẽ do uống nhiều sữa mẹ?"
Tả Ngôn ngẩng đầu, "Có mỹ nhân làm bạn, hằng đêm sênh ca, loại cuộc sống đầy vui vẻ này, Triệu Tiểu Lục à, ngươi cảm nhận không được."
Nhắc đến mỹ nhân, ý cười trên mặt Triệu Phi Vân hạ xuống.
"Cũng mệt cho Thập tam gia đã nhắc nhở, giữa chúng ta hình như vẫn còn một món nợ chưa tính."
Tả Ngôn không hoảng không loạn nói: "Nhớ một năm trước ngươi mới chỉ có tám tiểu thiếp trong khuê phòng."
Triệu Phi Vân nói: "Biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Thập tam gia đối với ta..."
Hắn ta nhìn đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.
Tả Ngôn đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt của cậu nhìn hắn tựa như nhìn một tên đại ngốc.
"Muốn làm nam sủng của ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách."
"Ngươi!"
"Triệu tướng quân mấy ngày nữa sẽ trở về, nếu ngươi dám động thủ đối với ta, ta liền dám khiến ngươi hoạ vô đơn chí."
Triệu tướng quân cả đời chinh chiến, cực kỳ không hài lòng chuyện nhi tử mình bỏ khá nhiều tâm huyết cho chuyện nữ sắc, vì thế răn dạy Triệu Phi Vân không ít lần.
Mà loại chuyện dám ẩu đả với Vương gia này, đối với Triệu tướng quân mà nói, tuyệt đối được tính vào chuyện đại nghịch bất đạo.
Lần trước hai người đánh nhau, Triệu tướng quân trực tiếp bắt Triệu Phi Vân thao luyện ba ngày trong quân doanh, lúc trở về trực tiếp bị lột một tầng da.
Nắm tay của Triệu Phi Vân dừng trước mặt cậu, Tả Ngôn chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: "Trà này không tệ, đáng tiếc ngươi lại không có lộc ăn."
Nói xoay liền xoay người bước đi, Triệu Phi Vân nhìn bóng lưng của cậu mà nắm chặt nắm tay.
Tả Ngôn giữ chặt đồ chơi làm từ đường, suốt cả đường đi đều không hề buông tay, đám người trước mặt đang sôi trào, cùng với tiếng khua chiêng gõ trống.
Tả Ngôn chen vào nhìn một chút, chui qua vòng lửa, xiếc khỉ, còn có phun lửa.
Nhìn nhìn, đột nhiên có một chủ ý, chuyện tối ngày hôm qua cậu vẫn chưa quên đâu, đường đường là chưởng môn cả một phái, nhưng làm nam sủng, cũng phải có giác ngộ của nam sủng.
Vài gã sai vặt đi theo phía sau cậu, không rõ vì sao Vương gia xem mấy trò xiếc này, lại cười vui vẻ như vậy.
(*) Masochism:Hiểu theo ngôn ngữ mạng chúng ta thường gọi thì là M, hoặc người cuồng M. Ai muốn tìm hiểu sâu hơn thì có thể đi hỏi bác Google hoặc tra Wikipedia ha ^^ Nếu mình có giải thích sai thì mọi người cứ nêu ý kiến nhé:))
HLTT: Chương này là chương của hôm nay, chương bù nếu tối nay có thời gian mình sẽ đăng:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.