Chương 90: Mỹ nhân có độc (8)
Bạo Vũ Thành
06/04/2021
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Sau khi hồi phủ, Tả Ngôn truyền lệnh xuống bảo hạ nhân đi chuẩn bị, Tố Trúc Viên nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Tả Ngôn trở về phòng đổi một bộ y phục, sau đó bắt đầu bước đến hoa viên dự thính, nơi đó ngồi hoặc đứng rất nhiều người.
Tả Ngôn nhìn những mỹ nhân có đủ loại kiểu dáng đó, vì Chu Tư mà cảm thấy bi ai vài giây.
Nhìn mà ăn không được, cũng là một loại đáng thương.
Lẫn trong đám người đó, cậu thấy được Tiêu Lưu Tuý một thân hồng y, đối phương đang nâng một chén rượu, dùng một loại ánh mắt không thể diễn tả mà nhìn cậu.
Tả Ngôn vừa thấy hắn liền muốn nghiến răng nghiến lợi.
Hệ thống: "Hôm qua lúc ta không ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tả Ngôn: "Không có."
Hệ thống: "Vậy ngươi đang làm gì vậy?"
Tả Ngôn nói: "Ta muốn đến xem biểu diễn không được à?"
Hệ thống: "Ừm."
Quản gia báo lại, "Gia, đã chuẩn bị tốt cả rồi."
"Vậy bắt đầu đi."
Tả Ngôn nâng chén trà, đầy hứng thú mà nhìn người biểu diễn bên dưới, một bên nhìn và một bên gật đầu, bộ dáng đầy hưng trí.
Hệ thống: "Đẹp không?"
Tả Ngôn cười, "Nghe không hiểu."
Hệ thống: "Vậy sao ngươi cười?"
Tả Ngôn: "Mứt này ăn ngon quá."
Thức ăn thời cổ đại, đương nhiên được làm tự nhiên và không chất độc hại, mùi vị đều nguyên nước nguyên vị.
Tiêu Lưu Tuý ngồi trên ghế, nhìn người ngồi ở vị trí thủ vị vừa xuống tay ăn mứt lại vừa gật đầu đồng ý chuyện gì đó, thấp giọng cười khẽ một tiếng.
Ngón tay vuốt ve miệng chén, chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng gợn sóng.
Người cầm sáo vừa mới diễn tấu xong bước đến ngồi xuống, chợt nghe tiếng cười của người bên cạnh, nhướng mày.
"Lưu công tử cười gì vậy?" Những người khác cũng nhìn qua.
Tiêu Lưu Tuý nghiêng đầu, "Vừa nghĩ đến một chuyện khá thú vị."
"Nói như vậy, hẳn là do tại hạ học nghệ không tinh, xem ra Lưu công tử càng am hiểu địch."
Người nói chuyện tuy rằng mặt mang ý cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ cao ngạo.
Vài người xung quanh cũng lên tiếng phụ hoạ đáp lời, cái chết của Nguỵ Dịch bọn họ đều biết, rõ ràng có người thấy được là do người này làm, nhưng Vương gia chuyện gì cũng không nói, ngược lại lại xử trí người tận mắt nhìn thấy hung thủ kia.
Bọn họ cũng muốn điểm mấu chốt của Vương gia nằm ở đâu.
Tả Ngôn vốn là muốn cho Tiêu Lưu Tuý biểu diễn một tiết mục trước mắt công chúng, nhưng mà sau khi ăn trong chốc lát, liền quên việc này ra sau đầu.
Đợi đến lúc hệ thống nhắc nhở cậu, chỉ thấy Tiêu Lưu Tuý đã đứng lên.
Một thân hồng y, phong hoa tuyệt đại.
Tả Ngôn: "Vị trí đệ nhất mỹ nhân của ta quả nhiên khó mà giữ được."
Hệ thống: "Ngươi rất tự hào với cách xưng hô này à?"
Tả Ngôn thở dài, "Không, ta thích hai chữ 'đệ nhất'."
Lúc còn đến trường cả vạn năm vẫn luôn chỉ là lão nhị, sau này, người vẫn luôn đứng trên đầu của cậu, đã triệt để rời đi... ( Biết ai hong biết ai hong:))))
Dứt dòng suy nghĩ ra khỏi những ký ức xưa đó, Tả Ngôn thầm suy đoán đối phương sẽ biểu diễn gì.
Vẽ vẽ ư?
Tiêu Lưu Tuý bước đến bên cạnh thị vệ, rút thanh bội kiếm trên lưng của đối phương ra, đông đảo thị vệ nhất thời cảnh giác lên.
Tiêu Lưu Tuý quay đầy lại, thanh kiếm loé lên hàn quang trong tay rủ xuống đất, "Vương gia."
Những người đang ngồi khác kia đều không nói chuyện, muốn biết xem Vương sẽ xử lý thế nào, chỉ thấy Tả Ngôn nhìn hắn, sau đó vẫy lui thị vệ.
Tiêu Lưu Tuý cong ánh mắt lên cười cười, giơ cánh tay lên, một khúc kiếm vũ vừa bắt đầu mang nhu, tung bay ống tay áo trong không trung xoay tròn lưu động.
Đôi mắt kia một khắc cũng không rời khỏi Tả Ngôn.
Nửa ngày.
Dây cột tóc theo sợi tóc rơi xuống mặt đất, một đầu tóc đen trên không trung xoã tung, Tiêu Lưu Tuý xong đầu gối, kiếm được nắm đặt sau tay, hắn đứng dậy, đứng nguyên tại chỗ, mũi kiếm hướng xuống dưới.
Yên tĩnh.
Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý nhìn hướng người ở phía trước, khoé môi gợi lên, giơ tay lên, năm ngón tay đưa ra sau vuốt vuốt tóc, gương mặt góc cạnh phân minh, ánh mắt câu nhân.
"Vương gia thích không?"
Tả Ngôn nuốt nước bọt, uống một ngụm trà, hắng giọng một cái, "Cũng thích."
Hệ thống: "Không nghĩ đến mục tiêu còn có một mặt như vậy."
Tả Ngôn gật đầu, "Không sai, ta cảm thấy mình đã cứng rồi."
Hệ thống:... "Đó là ảo giác."
Người nào đó trả lại kiếm, Tả Ngôn chú ý đến mặt của tên thị vệ kia có chút đỏ. Sau khi Tiêu Lưu Tuý trả kiếm không, không hề quay lại chỗ ngồi của mình, mà từng bước một bước đến bên người Tả Ngôn.
Thân thể của Vô Lại buộc chặt lại, thân thủ của người này thực tốt.
Chỗ ngồi của Tả Ngôn là chỗ một người, nhưng ghế ngồi rất lớn, bên cạnh liền bị một tên không hề biết xấu hổ chiếm đoạt.
Trên cổ cũng được vòng lên hai cánh tay, hô hấp ái muội phà vào trên cổ, "Nếu Vương gia thích, sau này ta sẽ lại múa cho ngài xem."
Tả Ngôn ôm lấy thắt lưng của hắn, cúi đầu nhìn hắn cười cười, thấy cũng hơi nguy hiểm, nhưng thôi bỏ đi.
"Vương gia, ta không chỉ biết múa kiếm, mà còn sẽ vũ tiên."
Moẹ nó, vạch áo cho người xem lưng.
"Vương gia sao lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Lưu Tuý cười hỏi.
Tả Ngôn: Do ngươi đẹp.
Động tác ôm đàn của Lãng Ngọc khẽ dừng lại, nhìn Vương gia để người kia hành động tuỳ ý.
Nắm tay nắm chặt, động tác hơi lớn, không cẩn thận đánh nát chén trà bên cạnh.
Thanh âm thanh thuý đánh vỡ sự bình tĩnh trong sảnh.
Tả Ngôn nhìn xuống phía dưới, một thân ảnh quen thuộc ôm đàn bước đến trung tâm sảnh, ngồi xuống sàn.
Bản nhạc Phượng Cầu Hoàng sau khi cải biên, lá gan không thể nói là không lớn.
Một khúc đàn xong, Lãng Ngọc đứng dậy, ánh mắt hi vọng nhìn người ngồi trên ghế.
Tả Ngôn gật đầu, "Không tệ." Trừ hai chữ này ra thì không còn lời nào khác.
Mới vừa diễn tấu xong lại đột nhiên nện bước vội vã rời đi, Tả Ngôn buồn bực, vậy là sao?
Tiêu Lưu Tuý nhìn cậu căn bản không ý thức được ý tứ của đối phương, tâm tình cực kỳ tốt, lấy một quả mứt đưa đến bên miệng cậu, nhìn cậu theo há mồm theo bản năng.
Thu tay lại, đặt bên môi của mình, vươn đầu lưỡi ra liếm đi lớp đường trên tay.
Dù gì cũng là kẻ cầm đầu một phái, có thể đứng đắn chút được không, anh xuất thân từ chỗ trú tử à!
"Hoàng huynh, ngươi thật đúng là nhàn nhã."
Một nữ âm thanh thuý vang lên từ phía sau, một nữ nhân mặc cẩm phục mang theo thị nự bước đến bên cạnh cậu.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lê Dao công chúa, cùng một mẹ sinh ra, nhưng quan hệ của Chu Tư và cô ta có thể nói là ở mức ôn hoà.
Bởi vì vị này là nữ nhi của thái hậu và người khác, được sinh ra sau khi Hoàng thượng qua đời.
Vốn việc này hai huynh đệ bọn họ đã mắt một mắt mở một mắt, nào biết Lê Dao này cố tình không chấp nhận, cổ động thái hậu, cầu Hoàng thượng sắc phong cô ta làm công chúa.
Càng làm xa cách quan hệ mẫu tử của thái hậu và Chu Tư.
Hạ nhân mang một cái ghế đến đặt bên cạnh, Lê Dao nói: "Ta sao lại không thể đến, nếu không đến, cũng sẽ không biết được hoa trong phủ của Thập tam ca xinh đẹp như vậy."
Tả Ngôn liếc mắt nhìn cô ta một cái, lãnh đạm nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là hoàng huynh."
Sắc mặt của Lê Dao cứng đờ, nhưng khi nhìn qua hướng người bên cạnh cậu, ánh mắt sáng rực lên.
"Hoàng huynh, vị công tử này là?"
Tả Ngôn nhìn cô ta một cái, ôm thắt lưng của người trong ngực, "Hôm nay ngươi đến chỗ ta có chuyện gì?"
"Thì ra là tân sủng của hoàng huynh, tháng sau là đến sinh nhật của ra, Thập tam ca, lễ vật năm nay, ta có thể muốn hắn không?" Lê Dao chỉ vào Tiêu Lưu Tuý, tình thế bắt buộc, ánh mắt cao ngạo khiến người ta nhìn vào liền thấy không vui.
Không thể không nói một câu, Chu Tư chán ghét nữ nhân này không phải không có đạo lý.
HLTT: Có vài chỗ không hiểu lắm nên để luôn, có thời gian sẽ sửa:))
Sau khi hồi phủ, Tả Ngôn truyền lệnh xuống bảo hạ nhân đi chuẩn bị, Tố Trúc Viên nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Tả Ngôn trở về phòng đổi một bộ y phục, sau đó bắt đầu bước đến hoa viên dự thính, nơi đó ngồi hoặc đứng rất nhiều người.
Tả Ngôn nhìn những mỹ nhân có đủ loại kiểu dáng đó, vì Chu Tư mà cảm thấy bi ai vài giây.
Nhìn mà ăn không được, cũng là một loại đáng thương.
Lẫn trong đám người đó, cậu thấy được Tiêu Lưu Tuý một thân hồng y, đối phương đang nâng một chén rượu, dùng một loại ánh mắt không thể diễn tả mà nhìn cậu.
Tả Ngôn vừa thấy hắn liền muốn nghiến răng nghiến lợi.
Hệ thống: "Hôm qua lúc ta không ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tả Ngôn: "Không có."
Hệ thống: "Vậy ngươi đang làm gì vậy?"
Tả Ngôn nói: "Ta muốn đến xem biểu diễn không được à?"
Hệ thống: "Ừm."
Quản gia báo lại, "Gia, đã chuẩn bị tốt cả rồi."
"Vậy bắt đầu đi."
Tả Ngôn nâng chén trà, đầy hứng thú mà nhìn người biểu diễn bên dưới, một bên nhìn và một bên gật đầu, bộ dáng đầy hưng trí.
Hệ thống: "Đẹp không?"
Tả Ngôn cười, "Nghe không hiểu."
Hệ thống: "Vậy sao ngươi cười?"
Tả Ngôn: "Mứt này ăn ngon quá."
Thức ăn thời cổ đại, đương nhiên được làm tự nhiên và không chất độc hại, mùi vị đều nguyên nước nguyên vị.
Tiêu Lưu Tuý ngồi trên ghế, nhìn người ngồi ở vị trí thủ vị vừa xuống tay ăn mứt lại vừa gật đầu đồng ý chuyện gì đó, thấp giọng cười khẽ một tiếng.
Ngón tay vuốt ve miệng chén, chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng gợn sóng.
Người cầm sáo vừa mới diễn tấu xong bước đến ngồi xuống, chợt nghe tiếng cười của người bên cạnh, nhướng mày.
"Lưu công tử cười gì vậy?" Những người khác cũng nhìn qua.
Tiêu Lưu Tuý nghiêng đầu, "Vừa nghĩ đến một chuyện khá thú vị."
"Nói như vậy, hẳn là do tại hạ học nghệ không tinh, xem ra Lưu công tử càng am hiểu địch."
Người nói chuyện tuy rằng mặt mang ý cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ cao ngạo.
Vài người xung quanh cũng lên tiếng phụ hoạ đáp lời, cái chết của Nguỵ Dịch bọn họ đều biết, rõ ràng có người thấy được là do người này làm, nhưng Vương gia chuyện gì cũng không nói, ngược lại lại xử trí người tận mắt nhìn thấy hung thủ kia.
Bọn họ cũng muốn điểm mấu chốt của Vương gia nằm ở đâu.
Tả Ngôn vốn là muốn cho Tiêu Lưu Tuý biểu diễn một tiết mục trước mắt công chúng, nhưng mà sau khi ăn trong chốc lát, liền quên việc này ra sau đầu.
Đợi đến lúc hệ thống nhắc nhở cậu, chỉ thấy Tiêu Lưu Tuý đã đứng lên.
Một thân hồng y, phong hoa tuyệt đại.
Tả Ngôn: "Vị trí đệ nhất mỹ nhân của ta quả nhiên khó mà giữ được."
Hệ thống: "Ngươi rất tự hào với cách xưng hô này à?"
Tả Ngôn thở dài, "Không, ta thích hai chữ 'đệ nhất'."
Lúc còn đến trường cả vạn năm vẫn luôn chỉ là lão nhị, sau này, người vẫn luôn đứng trên đầu của cậu, đã triệt để rời đi... ( Biết ai hong biết ai hong:))))
Dứt dòng suy nghĩ ra khỏi những ký ức xưa đó, Tả Ngôn thầm suy đoán đối phương sẽ biểu diễn gì.
Vẽ vẽ ư?
Tiêu Lưu Tuý bước đến bên cạnh thị vệ, rút thanh bội kiếm trên lưng của đối phương ra, đông đảo thị vệ nhất thời cảnh giác lên.
Tiêu Lưu Tuý quay đầy lại, thanh kiếm loé lên hàn quang trong tay rủ xuống đất, "Vương gia."
Những người đang ngồi khác kia đều không nói chuyện, muốn biết xem Vương sẽ xử lý thế nào, chỉ thấy Tả Ngôn nhìn hắn, sau đó vẫy lui thị vệ.
Tiêu Lưu Tuý cong ánh mắt lên cười cười, giơ cánh tay lên, một khúc kiếm vũ vừa bắt đầu mang nhu, tung bay ống tay áo trong không trung xoay tròn lưu động.
Đôi mắt kia một khắc cũng không rời khỏi Tả Ngôn.
Nửa ngày.
Dây cột tóc theo sợi tóc rơi xuống mặt đất, một đầu tóc đen trên không trung xoã tung, Tiêu Lưu Tuý xong đầu gối, kiếm được nắm đặt sau tay, hắn đứng dậy, đứng nguyên tại chỗ, mũi kiếm hướng xuống dưới.
Yên tĩnh.
Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý nhìn hướng người ở phía trước, khoé môi gợi lên, giơ tay lên, năm ngón tay đưa ra sau vuốt vuốt tóc, gương mặt góc cạnh phân minh, ánh mắt câu nhân.
"Vương gia thích không?"
Tả Ngôn nuốt nước bọt, uống một ngụm trà, hắng giọng một cái, "Cũng thích."
Hệ thống: "Không nghĩ đến mục tiêu còn có một mặt như vậy."
Tả Ngôn gật đầu, "Không sai, ta cảm thấy mình đã cứng rồi."
Hệ thống:... "Đó là ảo giác."
Người nào đó trả lại kiếm, Tả Ngôn chú ý đến mặt của tên thị vệ kia có chút đỏ. Sau khi Tiêu Lưu Tuý trả kiếm không, không hề quay lại chỗ ngồi của mình, mà từng bước một bước đến bên người Tả Ngôn.
Thân thể của Vô Lại buộc chặt lại, thân thủ của người này thực tốt.
Chỗ ngồi của Tả Ngôn là chỗ một người, nhưng ghế ngồi rất lớn, bên cạnh liền bị một tên không hề biết xấu hổ chiếm đoạt.
Trên cổ cũng được vòng lên hai cánh tay, hô hấp ái muội phà vào trên cổ, "Nếu Vương gia thích, sau này ta sẽ lại múa cho ngài xem."
Tả Ngôn ôm lấy thắt lưng của hắn, cúi đầu nhìn hắn cười cười, thấy cũng hơi nguy hiểm, nhưng thôi bỏ đi.
"Vương gia, ta không chỉ biết múa kiếm, mà còn sẽ vũ tiên."
Moẹ nó, vạch áo cho người xem lưng.
"Vương gia sao lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Lưu Tuý cười hỏi.
Tả Ngôn: Do ngươi đẹp.
Động tác ôm đàn của Lãng Ngọc khẽ dừng lại, nhìn Vương gia để người kia hành động tuỳ ý.
Nắm tay nắm chặt, động tác hơi lớn, không cẩn thận đánh nát chén trà bên cạnh.
Thanh âm thanh thuý đánh vỡ sự bình tĩnh trong sảnh.
Tả Ngôn nhìn xuống phía dưới, một thân ảnh quen thuộc ôm đàn bước đến trung tâm sảnh, ngồi xuống sàn.
Bản nhạc Phượng Cầu Hoàng sau khi cải biên, lá gan không thể nói là không lớn.
Một khúc đàn xong, Lãng Ngọc đứng dậy, ánh mắt hi vọng nhìn người ngồi trên ghế.
Tả Ngôn gật đầu, "Không tệ." Trừ hai chữ này ra thì không còn lời nào khác.
Mới vừa diễn tấu xong lại đột nhiên nện bước vội vã rời đi, Tả Ngôn buồn bực, vậy là sao?
Tiêu Lưu Tuý nhìn cậu căn bản không ý thức được ý tứ của đối phương, tâm tình cực kỳ tốt, lấy một quả mứt đưa đến bên miệng cậu, nhìn cậu theo há mồm theo bản năng.
Thu tay lại, đặt bên môi của mình, vươn đầu lưỡi ra liếm đi lớp đường trên tay.
Dù gì cũng là kẻ cầm đầu một phái, có thể đứng đắn chút được không, anh xuất thân từ chỗ trú tử à!
"Hoàng huynh, ngươi thật đúng là nhàn nhã."
Một nữ âm thanh thuý vang lên từ phía sau, một nữ nhân mặc cẩm phục mang theo thị nự bước đến bên cạnh cậu.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lê Dao công chúa, cùng một mẹ sinh ra, nhưng quan hệ của Chu Tư và cô ta có thể nói là ở mức ôn hoà.
Bởi vì vị này là nữ nhi của thái hậu và người khác, được sinh ra sau khi Hoàng thượng qua đời.
Vốn việc này hai huynh đệ bọn họ đã mắt một mắt mở một mắt, nào biết Lê Dao này cố tình không chấp nhận, cổ động thái hậu, cầu Hoàng thượng sắc phong cô ta làm công chúa.
Càng làm xa cách quan hệ mẫu tử của thái hậu và Chu Tư.
Hạ nhân mang một cái ghế đến đặt bên cạnh, Lê Dao nói: "Ta sao lại không thể đến, nếu không đến, cũng sẽ không biết được hoa trong phủ của Thập tam ca xinh đẹp như vậy."
Tả Ngôn liếc mắt nhìn cô ta một cái, lãnh đạm nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là hoàng huynh."
Sắc mặt của Lê Dao cứng đờ, nhưng khi nhìn qua hướng người bên cạnh cậu, ánh mắt sáng rực lên.
"Hoàng huynh, vị công tử này là?"
Tả Ngôn nhìn cô ta một cái, ôm thắt lưng của người trong ngực, "Hôm nay ngươi đến chỗ ta có chuyện gì?"
"Thì ra là tân sủng của hoàng huynh, tháng sau là đến sinh nhật của ra, Thập tam ca, lễ vật năm nay, ta có thể muốn hắn không?" Lê Dao chỉ vào Tiêu Lưu Tuý, tình thế bắt buộc, ánh mắt cao ngạo khiến người ta nhìn vào liền thấy không vui.
Không thể không nói một câu, Chu Tư chán ghét nữ nhân này không phải không có đạo lý.
HLTT: Có vài chỗ không hiểu lắm nên để luôn, có thời gian sẽ sửa:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.