Chương 64: Dạo này vẫn khỏe
Tiểu điểu
15/04/2013
Nhìn thấy trước thành Tân Dã là một dòng sông hộ thành vừa mới được đào, Tôn Kiên cảm thấy có chút ngoài dự kiến xem ra đối phương đã chuẩn bị đầy đủ sợ rằng đánh chiếm thành này không dễ. Không biết ai là tướng thủ thành, Tôn Kiên liền thúc ngựa lên quát hỏi, “Ai là tướng thủ thành? Trả lời ta!”
Vu Cấm từ thành lầu ló đầu ra nhìn về vị trí Tôn Kiên, khoảng cách khá xa, mỉm cười trả lời, “Hóa ra Ô Trình Hầu đại giá ghé thăm, không tiếp đón từ xa thật là thất kính. Tại hạ là Giang Lăng thái thú Vu Cấm, không biết Tôn đại nhân tìm tại hạ có chuyện gì?”
Vu Cấm chưa nghe nói qua. Tướng thủ thành là hạng vô danh vậy thì dễ đối phó rồi, “Đã là Giang Lăng thái thú sao lại giữ Tân Dã thành nhỏ như thế này? Không thấy phía sau ta là đại quân sao? Còn không mau chóng đầu hàng?”
Vu Cấm trả lời giọng điệu trêu chọc, “Tôn đại nhân đã là Cửu Giang thái thú sao lại đến thành nhỏ Tân Dã này? Đại quân đâu sao ta không thấy, chỉ thấy một đám gà đất chó sứ. Thật là xấu hổ, suýt tí nữa quên, lúc trước đại nhân gọi là Ô Trình hầu, Cửu Giang thái thú, còn bây giờ là nghịch tặc Tôn Kiên!”
“Thằng nhãi con, dám sỉ nhục ta!” Vết thương lòng cũ lại bị vạch ra làm cho Tôn Kiên thẹn quá hóa giận, quay lại thuộc hạ quát lớn, “Người đâu, đem đất lấp bằng sông hộ thành cho ta!”
Vu Cấm nhìn xuống dưới thành, Viên quân bắt đầu đào đất chọn cát, quay đầu hướng Hạ Hầu Uyên hỏi, "Xe bắn đá chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị tốt rồi! Toàn đổi thành loại đá cân nặng bảy tám cân, mỗi xe có thể bắn ra 4, 5 khối một lần. Đợi chút nữa, nhất định sẽ cho bọn chúng một chút vui mừng!”
“Hê hê … tốt rồi! Chúng ta sẽ dạy cho chúng bài học nên sử dụng xe bắn đá như thế nào.”
Dưới chân thành, một nhóm binh lính độ ngàn người mang đất dưới sự hỗ trợ của cung thủ hướng tới sông hộ thành. Sắp tới rồi, 200 bước, 150 bước, 100 bước. “Ah …ah …ah…” Những tên lính đi trước, chân đạp trên đất mềm sụp hố cộng thêm đất nặng mang trên vai ngã xuống, trong đầu chợt nghĩ đến bẫy rập thì trước mắt đã là một rừng trúc nhọn.
"Bẫy, phía trước có bẫy!" Những người chạy tới vội dừng lại nhưng những người phía sau không biết vẫn chen chân tới muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Bỗng nghe tiếng kêu xé gió, hàng trăm khối đá bằng miệng bát rợp trời bay đến, làm sao tránh né được khi chung quanh toàn là người chen chúc lẫn nhau, tất cả chỉ còn những tiếng kêu tuyệt vọng.
Tôn Kiên đứng ở phía sau nhìn thấy trận mưa đá mà trong lòng nảy sinh khiếp sợ, đến cùng trong thành này có bao nhiêu xe bắn đá. “Rút lui! Mau rút lui!”
Từ trong nội tâm binh lính luôn chờ mong mệnh lệnh này, bọn họ lập tức buông bỏ bao đất trên vai, quay người bỏ chạy, lại thêm một trận mưa đá chào đón những kẻ chậm chân.
Vu Cấm nhìn thấy quân địch chật vật bỏ chạy dưới chân thành trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời đã ngả về hướng Tây, quay lại quân sĩ chung quanh ra mệnh lệnh, “Nâng cao cảnh giác, nhớ thông báo ta biết bất kỳ tình hình gì. Ngoài ra vào buối tối cứ cách mỗi chén trà nhỏ bắn tên lửa ra ngoài thành một vòng, cẩn thận quân địch đánh lén!”
Chúng sĩ tốt tuân mệnh, "Vâng!"
Trở lại doanh trại, trong soái trướng Tôn Kiên khó chịu bất an bước tới bước lui.
Trình Phổ cũng nhắm mắt trầm tư, suy nghĩ nên làm sao bây giờ? Phiền toái trước mắt là bẫy rập trước sông hộ thành, tầm bắn của cung nỏ không tới được đầu thành ngược lại quân lính sẽ trở thành bia sống cho đối thủ, cho dù mang lá chắn cũng không chống đỡ được trận mưa đá. Một hồi lâu, Trình Phổ mở mắt, hướng Tôn Kiên đề nghị, “Chủ công, bẫy rập được bố trí trước sông hộ thành khoảng 100 bước, thừa dịp trời tối chúng ta lặng lẽ phá bỏ chúng trước.
Tôn Kiên nghe được gật đầu, "Hiện nay chúng ta chỉ có thể làm như thế mà thôi!"
Đợi đến tối, Tôn Kiên và Trình Phổ nhìn thấy các lầu gác quanh thành cứ cách một thời gian lại bắn ra tên lửa, Tôn Kiên không khỏi cười khổ, “Đức Mưu, xem ra chúng ta gặp phải cao thủ rồi!”
“Chủ công, không nên vội nhụt chí nản lòng. Chờ Trương soái đem xe bắn đá đến, chúng ta sẽ làm cho tường thành nhỏ bé này biến thành bột mịn! Không có tường thành, ta xem Vu Cấm làm sao thủ thành!”
“Ý kiến không tồi! Ta đợi xem cái thành trì nhỏ xíu này có làm khó được ta không!”
…..
"Tôn tướng quân, Trương đại soái đã hạ trại ở phía sau cách đây năm dặm, lệnh tướng quân đi đến nghị sự!"
"Biết rồi! Ta lập tức đi ngay!"
Đi tới doanh trại, Tôn Kiên vào trong soái trướng của Trương Huân, “Bái kiến đại nhân!”
Trương Huân thấy Tôn Kiên đã đến, vội vàng thăm dò, "Miễn lễ! Tình hình như thế nào?"
Tôn Kiên có chút bất đắc dĩ trả lời, "Thuộc hạ vô năng, đến nay còn không chiếm được thành!"
Câu trả lời làm cho Trương Huân có chút ngoài ý muốn, “Ah? Thành này nhỏ xíu cũng có thể chống được mãnh hổ Giang Đông? Chẳng lẽ Trần Bình tự mình thủ thành?”
"Không phải! Thủ thành là Giang Lăng thái thú Vu Cấm, người này thủ thành thủ pháp cực kỳ cao minh, trước thành mới đào một con sông hộ thành, trước sông bầy đầy bẫy rập, trong thành chứa số lượng lớn xe bắn đá, quân ta căn bản không thể tiến đến gần sông hộ thành!"
Trương Huân có chút không thể tin, vội hỏi, "Vu Cấm? Không nghe nói qua người này! Chẳng lẽ ngay cả Văn Đài, cũng đối phó không nổi hạng người vô danh?"
Nghe được lời này, Tôn Kiên có chút nổi nóng, nhà ngươi lợi hại sao không đi thử cho biết! Bất quá đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, chỉ có thể ngăn lửa giận trả lời, “Biện pháp chắc chắn có! Ti chức cả gan xin hỏi chủ soái, không biết quân ta có bao nhiêu xe bắn đá có thể dùng?”
Nghe nói có biện pháp, Trương Huân cực kì sảng khoái đáp trả, "Vốn có 80 xe, trận chiến vừa rồi hao tổn mất năm xe, bây giờ còn 75 xe có thể dùng!"
“Nếu có nhiều xe bắn đá như vậy quân ta có thể hoàn toàn áp chế thế công từ xa của đối phương để phá bỏ bẫy rập. Sau đó dễ dàng phá hủy tường thành, không còn tường thành để xem Vu Cấm có lợi hại tới đâu cũng không thể thủ được!”
Biện pháp này nghe qua không tệ. Trương Huân suy nghĩ một chút rồi lập tức đáp ứng,”Tốt, ta cho ngươi dùng toàn bộ, chớ làm ta thất vọng!”
"Thuộc hạ nhất định không phụ kì vọng của đại nhân!"
"Đúng rồi, thủy quân Kinh Châu ở chỗ nào?"
“Thủy quân Kinh Châu đóng quân ngoài sông ở bên cạnh thành Tân Dã, cùng với thành này lập thành thế ỷ dốc không thể không đề phòng. Hơn nữa chúng có thể bất kỳ lúc nào dùng đường sông đổ quân vào phía sau quân ta đe dọa đường vận chuyển lương thực quân ta!”
Thủy quân Kinh Châu giống như đám ruồi phiền phức, đuổi không đi, đánh chẳng được, bất kỳ lúc nào cũng làm cho người khác nhức đầu.
“Kỷ tướng quân!”
Vừa giao xong lương thực cỏ khô, Kỷ Linh lên soái trướng dự thính liền lên tiếng, “Có mạt tướng!"
“Ta cho ngươi năm nghìn người ngựa, đi đến Sơn thành tìm Trần phó soái lấy thêm năm nghìn người ngựa nữa, nhất định phải bảo đảm con đường vận lương cho quân ta!”
"Mạt tướng lĩnh mệnh!"
“Nếu không có việc gì nói các ngươi có thể lui xuống.”
"Thuộc hạ cáo lui!"
... ... ... ...
Từ trên tường thành nhìn xuống ba dãy xe bắn đá xếp hàng chỉnh tề, Vu Cấm có chút lo âu, số lượng xe bắn đá đối phương nhiều hơn so với tưởng tượng. Khoảng cách sắp xếp giữa các xe khá lớn, xe nọ cách xe kia khoảng năm bước, dãy trước cách dãy sau khoảng 10 bước. Trận hình có thể nói khá rời rạc, nếu sử dụng dầu hỏa hiệu quả sẽ không lý tưởng.
Tuy vậy cũng không quản nổi nhiều việc, bây giờ đạn đã lên nòng không thể không bắn, đối phương có nhiều xe bắn đá, tường thành Tân Dã sợ chịu không nổi vài đợt ném. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, Vu Cấm bèn ra lệnh, “Cung nỏ, xe bắn đá chuẩn bị, mục tiêu là xe bắn đá đối phương!” Khi tất cả chuẩn bị xong, liền hạ lệnh, “Đốt lửa … Phóng!”
Viên quân vừa xếp xong xe bắn đá còn chưa chuẩn bị ngắm bắn, bỗng thấy trước mặt hàng trăm nỏ tiễn dài như trường thương đóng đinh bọn binh sĩ trên mặt đất, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, trên bầu trời lại có hàng chục khối cầu lửa rơi xuống. Mỗi khối rơi xuống lại biến chung quanh chu vi vài trượng thành biển lửa, cả trận hình xe bắn đá bị bao phủ trong biển lửa, vô số sĩ tốt bị đốt cháy, tiếng kêu vang rung trời cộng thêm bốn phía khói lửa, chúng quay cuồng vùng vẫy chạy trốn, sau đó là yên lặng, mùi thi thể cháy khét bốc lên.
Cảnh tượng tàn khốc làm cho binh lính song phương đều cảm thấy da đầu tê dại. Tôn Kiên lúc này hai mắt đã đỏ ngầu, bộ mặt dữ tợn như pho tượng ma thần, nổi điên gào thét, “Còn ngẩn người ra làm gì! Mau cứu hỏa, mang xe bắn đá cùng người bị thương lùi lại!” Vừa nói xong Tôn Kiên liền dẫn đầu hướng biển lửa xông vào. Lúc này Viên quân mới bừng tỉnh, vội lao theo Tôn Kiên đem xe bắn đá cùng đồng bạn chưa chết kéo ra.
Vu Cấm cùng Hạ Hầu Uyên trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, từ trên mặt đối phương có thể nhìn thấy sự sợ hãi, kinh hoàng cùng thương xót. Không ai nghĩ tới loại dầu hỏa này tập trung mười khối lại có hiệu quả khủng khiếp như vậy. Cơn gió thoảng qua đưa tới mùi thịt cháy không ngừng kích thích khứu giác, bình thường mùi này làm cho người ta chảy nước dãi nhưng bây giờ trở thành buồn nôn. Trên tường thành đã có vô số sĩ tốt không nhịn được nôn mửa, cuối cùng hai người còn nhớ tới thân phận chủ tướng của mình mà cưỡng chế tâm thần đem thức ăn từ cửa họng mạnh mẽ nuốt trở lại.
Sau một lúc hồi phục lại, Vu Cấm lẩm bẩm, “Từ rày về sau ta tuyệt đối không ăn thịt nướng nữa!”
Hạ Hầu Uyên nghe được cũng phát biểu tràn đầy đồng cảm, "Ta cũng vậy! Nghe nói bây giờ có một tôn giáo gọi là Phật giáo chuyên môn ăn chay, ta quyết định bắt đầu từ bây giờ phải cẩn thận nghiên cứu một phen!"
Lời nói này làm cho Vu Cấm hưng phấn giống như nhận được tin tức tiên đan, ôm lấy Hạ Hầu Uyên vai, vẻ mặt trang nghiêm, giọng nói xúc động khẩn cầu, "Có cái gì tâm đắc nhất định phải nói với ta!"
Hạ Hầu Uyên nhìn Vu Cấm với ánh mắt yên tâm, "Không thành vấn đề! Bất quá, chúng ta cần tiếp tục hay không?"
Vu Cấm ngơ ngác không kịp phản ứng, "Tiếp tục cái gì?"
Hạ Hầu Uyên quay đầu hướng Viên quân nói, "Đối phương đang cứu hoả, chúng hiện đang tập trung nhiều người, có cần hay không làm lại lần nữa?"
“Wow!” Suýt nữa nôn ra, Vu Cấm vội thu hồi một tay từ vai Hạ Hầu Uyên để che miệng lại. Chờ cho đồ vật trong miệng nuốt trôi xuống rồi mới tiếp lời, “Sao có thể buông tha cơ hội này! Cung nỏ, xe bắn đá nhắm mục tiêu phía trước chỗ địch quân tập trung nhiều nhất, liên tục bắn cho ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.