Dày Mặt Đen Lòng

Chương 63: Gặp lại Bác Vọng dốc

Tiểu điểu

15/04/2013



Tôn Kiên đưa mắt nhìn chung quanh cảnh cũ không ngừng tái hiện, kia là sườn núi với dòng suối xa xa là rừng rậm, trong lòng không khỏi cảm khái muôn phần, lịch sử con mẹ nó lại là tương tự kinh người! Cũng tại Tân Dã, lại là Bác Vọng dốc, cũng lại là ta Tôn Kiên mang 20 ngàn sĩ tốt đi qua nơi này. Cùng với Trình Phố kết quả là cuộc chiến tất bại chẳng lẽ lại là trùng hợp, lão Thiên kia vẫn muốn châm chọc ta? Chẳng lẽ ta một lần nữa đi vào vết xe đổ? Không! Nhất định không! Cho dù có bại chỉ có thể nói đó là Trương Huân bại, ta tuyệt không thể tại cùng một chỗ bại 2 lần, nếu không làm gì còn uy tín nữa. Phía trước chính là Bác Vọng dốc chết tiệt rồi, mặc dù khả năng đối phương một lần nữa phục kích chỗ này quả thật không lớn nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. “Toàn quân dừng lại! Đức Mưu dẫn hai ngàn quân tỉ mỉ tìm kiếm rừng rậm sườn núi phía trước!”

Trình Phố thúc ngựa tiến ra, “Lĩnh mệnh!” Nói xong liền điểm hai ngàn quân hướng Bác Vọng dốc xông tới.

Rừng cây rậm rạp âm u không ánh sáng, côn trùng kêu vang. Trình Phố chia quân thành tiểu đội mười người cẩn thận phân tán đi vào phiến rừng rậm lùng kiếm. Dọn sạch những cành lá cản tầm mắt, dùng đao thương đâm vào các lùm cây bụi gai nơi kẻ thù có thể giấu mình.

Vô số chim chóc bị kinh động phóng vọt lên cao, một con heo rừng đang ngủ trong ổ cũng bị xua đuổi chạy khắp nơi. Mấy tiểu đội binh lính thấy vậy liền trêu chọc lẫn nhau, “Nhiều heo rừng béo quá, nếu không phải có mệnh lệnh trong người đêm nay chúng ta có thịt tươi để ăn.”

“Đừng nằm mơ nữa! Nhanh lên, tìm cho xong rồi trở về, ta luôn cảm thấy nơi này có vẻ thâm trầm quỷ quái!”

“Tiểu tử nhà ngươi, gan bé như con kiến …”

“Ah! a a a a ….”.

"Có bẫy! Cẩn thận!"

"Mau tới cứu! Cứu mạng! Có người giẫm phải bẫy rồi!"

Tiếng khóc than thảm thiết cùng với tiếng người kêu cứu vang vọng khắp rừng cây, lập tức xung quanh có người trả lời hướng nơi có chuyện di chuyển tới. Trình Phố nghe được biết chuyện ổn, trong rừng nhất định là bẫy rập khắp nơi, lúc này không thể mù quáng chạy bừa, chỉ có thể ti mỉ nhìn kỹ bốn phía dưới chân, từ từ chậm rãi di động rời khỏi nơi này. Hắn vừa muốn lên tiếng nhắc, chợt thấy quân lính phía trước lảo đảo dường như vướng phải vật gì, ngay sau đó những tiếng vù vù xé gió vang lên, “Nằm sấp xuống nhanh lên!”

"Ơ.. ".

“Ta trúng tên rồi. Cứu mạng …a…”

Một tên lính cổ họng cắm một mũi tên ngã xuống đất co giật phỏng chừng không thể cứu. Một tên khác ôm lấy vai phát ra tiếng kêu như heo bị giết. Trình Phổ vừa định đi qua xem xét, một thanh gỗ nặng cả ngàn cân bỗng rớt xuống. “Rầm!” Tên binh sĩ kia bỗng trở nên im lặng. Máu tươi cùng óc người văng tung tóe đầy mặt đầy đầu Trình Phổ, khung cảnh tàn khốc làm cho người từng trải sa trường như Trình Phổ cũng sửng sốt, trống ngực đập liên hồi, mồ hôi lạnh tuôn ra, da đầu tê dại. Cùng lúc tiếng kêu thảm sợ hãi bốn phía vang lên liên tiếp làm cho người nghe nổi da gà, có cảm giác thần hồn nát thần tính. Lúc này Trình Phổ cùng quân sĩ bên người không dám cử động, chỉ còn tiếng thở dốc trầm thấp của những lồng ngực nhấp nhô nhắc nhở mọi người mình hãy còn sống.

Bình tĩnh! Không thể bối rối, nhất định phải duy trì bình tĩnh! Không có cái gì có thể làm khó ta, cái chết vĩnh viễn không thể làm khó ta. Kiềm chế tâm thần, trầm tĩnh lại, ta lập tức nghĩ đến việc nếu cứ tiếp tục như vậy càng ngày sẽ càng có nhiều người rớt vào bẫy rập, ta phải lập tức ra lệnh mọi người không được manh động, di chuyển qua lại. Nhưng chung quanh tiếng ồn quá lớn, quân lính phân tán quá xa, chính mình la lớn cũng không truyền đi bao xa. Ta nhìn xung quanh một chút thấy trên mặt mỗi người đều thấp thỏm lo âu, ta lập tức lớn tiếng quát, “Theo ta cùng nhau la lên!” Thấy mọi người đã hướng chú ý đến ta, ta vội nói, “Truyền lệnh của ta, các nơi không được tùy ý đi lại, nhất thiết phải chú ý dưới chân cùng bốn phía chung quanh. Nếu gặp đồng đội bị nạn, thong thả áp sáp cứu ra, đồng thời cẩn thận rời khỏi nơi này.”



Thân binh đi theo Trình Phổ nghe thấy cũng từ từ tỉnh táo lại, cùng nhau hướng bốn phía kêu gọi, “Trình tướng quân có lệnh, mọi người không được tùy ý đi lại, chú ý dưới chân cùng bốn phía, thong thả áp sát anh em bị nạn, cứu người ra, cẩn thận rời khỏi nơi này. Ai nghe thấy hãy cùng nhau kêu lên!”

“….Ai nghe thấy cùng nhau kêu lên!”

….

Sau khi Trình Phổ phát ra mệnh lệnh, rối loạn chung quanh từ từ yên ổn mặc dù tiếng người bị thương kêu la thảm thiết vẫn kích động tâm trạng thấp thỏm lo âu quân lính tuy vậy bọn họ cũng đã tỉnh táo đối diện với hiện thực trước mắt. Các tiểu đội bắt đầu tỉ mỉ chú ý dưới chân và chung quanh. Từ từ hướng đến những nơi cầu cứu, thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu thảm nhắc nhở mọi người ngày càng thận trọng hơn.

Vài canh giờ sau, khi các tiểu đội lần lượt rời khỏi rừng cây trở lại lối vào Bác Vọng dốc. Sau khi kiểm kê nhân số, chết 141 người, bị thương 305 người, mất tích 23 người phỏng chừng là dữ nhiều lành ít. Đối mặt với tình hình thương vong, Trình Phổ chỉ còn tự than khổ, địch quân chưa đụng tới đã thương vong nặng nề, làm sao có thể đối mặt với chủ công?

"Đức Mưu, chuyện gì đã xảy ra?" Tôn Kiên đến kéo Trình phổ ra khỏi cảnh đau thương cùng tự trách.

"Trong rừng cây có bẫy, khiến huynh đệ đi dò xét thương vong thảm trọng!"

Nhìn thấy đông đảo binh lính bị thương đang gào thét trong đáy lòng Tôn Kiên một lần nữa dấy lên nỗi đau xót và không cầm được nóng giận đùng đùng lớn tiếng hạ lệnh, “Đem những binh sĩ bị thương lui về phía sau dưỡng thương. Toàn quân lui về phía sau mười dặm hạ trại. Người đâu hãy đốt cánh rừng này cho ta!”

…..

Từ xa thấy khói đen bay dày đặc, Vu Cấm mỉm cười quay lại nói với Hạ Hầu Uyên cùng Cam Ninh, “Xem ra mãnh hổ Giang Đông đã nổi bão rồi! Một mồi lửa thôi đã thiêu cháy biết bao sinh linh. Chỉ sợ Tôn Kiên kiếp sau cơ hội đầu thai làm người không lớn.”

Cam Ninh nghe được vội cười trêu ghẹo, “Ha ha, đuôi hổ bị Văn Tắc huynh chém một đao liền nổi bão muốn tìm huynh đó. Những sinh linh đó chết cháy thay huynh mà!”

Vu Cấm kiên quyết lắc đầu phủ nhận, "Không quan hệ đến ta, chính Diệu Tài mới là người làm ra chuyện tốt!"

Hạ Hầu Uyên vẻ mặt tủi thân giải thích, "Làm sao có thể trách ta? Ta nhiều nhất chỉ xem như đồng lõa, nhưng ngươi là chủ mưu! Đừng quên vừa rồi ngươi còn muốn ở lối vào Bác Vọng dốc mai phục một số người, nếu như không phải Tôn Kiên đốt lửa này, ngươi cũng phóng lửa mà thôi!"

Cam Ninh vội vàng đệm thêm, “Không tồi! Văn Tắc huynh buổi tối lúc ngủ nên cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ có hồn ma chết oan đến đòi mạng, nếu sợ có cần anh em đến ngủ chung không?”



“Làm ơn đừng đến, ta không có sở thích bất lương!” Vu Cấm thấy hai người nhất trí đối phó mình vội vàng bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói sang chuyện khác, “Ta sợ các ngươi rồi đó! Nói về chuyện chính đi, chủ công cần chúng ta trì hoãn chủ lực Viên quân ở chỗ này 1 tháng trở lên. Ta vốn có chín thành nắm chắc nhưng bây giờ xuất hiện tình thế ngoài dự đoán, Viên quân rõ ràng cũng có xe bắn đá! Tân Dã tường thành thấp không chịu nổi cự thạch oanh kích, một khi tường thành sụp đổ, binh lực chúng ta nằm ở thế bất lợi mặc dù chủ công đã đưa tới kế dầu hỏa nhưng chúng ta đến cùng vẫn không biết đối phương có bao nhiêu xe bắn đá. Một khi số lượng quá nhiều chúng ta khó mà chấp nhận được, thành Tân Dã sẽ lâm vào hiểm nguy!”

Cam Ninh nghi hoặc hỏi, “Không phải chủ công đã đưa tới nỏ liên châu sao? Loại đồ vật này có tầm bắn cực xa, có thể áp chế xe bắn đá?

Vu Cấm cau mày, một lần nữa lắc đầu, “Lúc đầu ta cũng cho là như thế, nhưng vấn đề là chúng ta không chú ý đến tình trạng xe bắn đá ném đá không ném thẳng mà dùng độ cong rơi xuống, còn nỏ liên châu dùng để bắn thẳng, nếu như phía trước có chướng ngại vật, chúng ta không có biện pháp tấn công đối phương!”

Cam Ninh nghe xong chợt trầm tư một lát, “Không thành vấn đề, nếu như đối phương tập trung thì chúng ta dùng dầu hỏa tấn công, nếu như đối phương phân tán thì chúng tìm đâu ra nhiều chỗ để ẩn giấu? Cho dù chính bọn chúng xây dựng chướng ngại vật cũng không có bởi vì vừa rồi Tôn Kiên đã đốt trụi Bác Vọng pha sườn núi. Chung quanh đã không có tảng đá lớn, không có cây không có gỗ bọn chúng làm sao tạo được chướng ngại vật. Chờ cho đến khi chúng chuyển gỗ từ xa đem lại, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ thủ thành trong thời hạn không còn xa mấy.”

Vu Cấm lại hỏi lần nữa, "Nếu như đối phương đào hầm trên mặt đất?"

Cam Ninh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Không sợ! Tầm bắn của xe bắn đá là 300 bước nhưng nỏ cứng, trường cung cùng xe bắn đá của chúng ta có thể bắn xa hơn 300 bước. Đối phương phải ở trong tầm bắn của chúng ta để đào hầm. Nếu chúng làm như vậy, sĩ tốt sẽ thương vong thảm trọng. Hơn nữa bọn chúng rất e ngại thủy quân ta nên không dám vây thành bởi vì có thủy quân bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được tiếp tế dầu hỏa cùng mũi tên!

Hai hàng chân mày vốn nhíu chăt của Vu Cấm này rốt cuộc cũng được giãn ra, gã vui vẻ hét lên, “ Ha ha ha …Tốt! Tốt lắm! Hưng Bá lão đệ nói thật đúng đã giúp ta tháo bỏ vướng mắc trong lòng. Đến đây, lão ca kính người một chén!”

Cam Ninh lập tức lắc đầu quầy quậy, kiên quyết từ chối, “Quá mức hẹp hòi? Chỉ có một chén rượu là muốn đuổi ta đi? Sau khi đánh xong trận này, Văn Tắc huynh khẳng định là có công lao lớn nhất. Chủ công sẽ tặng không ít đồ, đến lúc đó hê hê … Hồng Thúy lầu ba ngày say sưa chắc không thành vấn đề?”

Trước đây vẫn không mở miệng vừa nghe được, Hạ Hầu Uyên lập tức giơ hai tay tán thành, "Không tồi! Cái đề nghị này quá tốt! Ta kiên định ủng hộ Hưng Bá lão đệ!"

Vu Cấm nhìn hai người hợp thành đồng minh, công thủ cùng lúc đành phải một mình than khóc, "Ai! Ăn và gái là chuyện tự nhiên, ăn và gái là chuyện tự nhiên! Cả hoa lẫn rượu đều bị các người chiếm hết rồi!"

Cam Ninh cũng học theo Vu Cấm rung đùi đắc ý lên giọng niệm chú, "Không phải vậy! Đó là bản sắc tự nhiên của anh hùng!"

Ba người đồng thời cười to, "Ha ha ha ha ha ha.. ".

Bác Vọng dốc lửa cháy trọn 3 ngày, sườn núi rừng rậm vốn xanh mướt nay trở thành một mảnh đất khô cằn, Tôn Kiên đưa mắt nhìn cảnh sắc thê lương trước mắt hài lòng gật đầu, mặc dù bị Trương Huân trách cứ làm chậm trễ tiến trình hành quân, nhưng cơn nghẹn từ lâu trong lồng ngực mình nay cuối cùng đã được phát tiết ra ngoài! Hừ, Tân Dã, cũng đừng làm cho ta thất vọng a!

"Đại nhân, Trình tướng quân đem quân tiên phong đã an toàn thông qua Bác Vọng dốc! Phía trước không có phát hiện kẻ thù!"

"Rất tốt! Toàn quân tiến lên, đêm nay chúng ta hạ trại ngoài thành! ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dày Mặt Đen Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook