Chương 4: Quyền mưu loạn thế
Tiểu điểu
15/04/2013
Lần này ta lập công lớn làm Hoàng Phủ Tung rất vui vẻ, nhiệm vụ mang đầu người về kinh thành được giao cho ta. Lạc Dương, ta đến rồi, hãy cho ta xem xem Điêu Thuyền Thái Viêm là người đẹp thế nào, cho dù không tán được ít nhất cũng nhìn no mắt!
Vài hôm sau tới kinh thành, chỉ thấy cửa thành đứng một đầu lĩnh là một đại hán to khỏe mặc Hoa phục, vừa nhìn đã biết là đồ tể Hà Tiến, phía sau văn võ bá quan ngẩng đầu nhìn. Thấy chưa, thấy không, văn võ bá quan đều tới đón tiếp ta, ta quá có thể diện mà (là Trương Giác Trương Lương Trương Bảo có thể diện, không phải ngươi!)
"Tướng quân, tướng quân, ngài làm sao rồi? Mau xuống ngựa hiến tặc thủ!" Tiểu tốt thủ hạ phát hiện đại nhân nhà mình đang đứng cười ngây ngô vội vã nhắc nhở.
"A a", ta vội nhảy xuống ngựa, hai tay cầm ba cái đầu người đi tới trước mặt chúng quan, "Thiên tướng Trần Bình dưới trướng Hoàng Phủ tướng quân hiến thủ cấp phản tặc Trương Giác Trương Lương Trương Bảo. Dưới sự lãnh đạo anh minh của Hoàng thượng, dưới sự quyết sách anh minh của Hà đại tướng quân, dưới sự hợp mưu hợp sức của chúng vị đại nhân tướng sĩ quân ta đã tiêu diệt thành công phản tặc khăn vàng, tái hiện thái bình thịnh thế Đại Hán. Chúng vị đại nhân là trụ cột triều đình khiến xã tắc Đại Hán vững như Thái sơn, chúng vị đại nhân là đèn sáng trong đêm tối chỉ dẫn phương hướng tiến lên cho tướng sĩ, chúng vị đại nhân là người cầm lái con thuyền... ( bỏ bớt N câu nổi da gà) Đối với các vị đại nhân ta kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, như nước sông Hoàng Hà chảy tràn không thể ngăn chặn..." Trong mớ nước bọt tung tóe của ta chỉ thấy trăm quan mặt mày hồng hào, toàn thân thư thái. Nói đùa à, với văn bằng chính quy khoa xã hội của ta, dưới sự khai trí của đông đảo các vị lãnh đạo, hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp và Châu Tinh Trì còn không đè được mấy lão đồ cổ các ngươi sao...
"Túc hạ quả nhiên là nhân tài, là trụ cột tương lai của triều đình Đại Hán, hãy xưng tên ra (mẹ, đã nghe ta vỗ mông ngựa sướng thế rồi mà còn không nhớ tên ta), ta bẩm báo Hoàng thượng khen thưởng công chém tặc bình định của ngươi".
Hà Tiến trợn mắt trâu đánh giá trên dưới tên nhóc con này, trong lòng rất sướng, tên này đúng là nhân tài, rõ ràng hiểu ta như vậy, vốn dĩ ta còn có nhiều ưu điểm như vậy, giờ khắc này làm cho ta cảm thấy hùng tâm tráng chí! Nhân tài như vậy nhất định phải tử tế bồi dưỡng, ngày ngày giữ ở bên người thúc giục chính mình, khích lệ chính mình...
"Tạ tướng quân chăm sóc, tiểu nhân Trần Bình, chữ Viễn Chí, thiên tướng dưới trướng Hoàng Phủ tướng quân, tiểu nhân phải không từ khó khăn, không tiếc mạng sống báo đáp đại nhân!" Mẹ kiếp, dù sao ngươi cũng sống không nổi bao lâu nữa. Thỏa mãn nhu cầu tâm lý của ngươi để kiếm chức thái thú rồi chuồn, đi ra bên ngoài làm vua một cõi! Cũng không biết trong trăm quan này có đám thái giám chết bầm Trương Nhượng, Triệu Trung hay không. Ta chính là có tiền không có chỗ hối lộ! Đáng tiếc ta lại không biết triều phục của thái giám, một đống người này cũng không biết ai là ai! Đúng rồi, thái giám không có râu, địa vị lại không thấp, chắc chắn là đứng ở hàng trước, hơn nữa chắc chắn không hợp với Hà Tiến! Giương mắt nhìn phía sau Hà Tiến, quả nhiên có mấy người bộ mặt âm trầm, mặt trắng không râu. Thấy ta đưa mắt nhìn bọn chúng hừ lạnh một tiếng rồi ngẩng mặt nhìn trời. Tiên sư bọn thái giám chết bầm, thấy ta vỗ mông ngựa Hà Tiến không vỗ các ngươi trong lòng các ngươi khó chịu đúng không, nếu không phải bây giờ cần nhờ các ngươi nói tốt cho ta thì cho kẹo ta cũng không thèm, có điều chút nữa vẫn phải tìm cơ hội tử tế nịnh hót.
"Viễn Chí, Trần Bình, chữ tốt tên hay, mong sau này ngươi có thể lập nên công tích khai quốc nguyên huân cho Đại Hán. Tướng quân ở xa tới mệt nhọc, mời tới phủ ta tạm nghỉ, đợi ta thượng điện báo công cho ngươi. Người đến, mang tướng quân Trần Bình đến phủ ta nghỉ ngơi".
"Tạ đại tướng quân ưu ái!"
Gạt gia bộc dẫn đường của Hà Tiến nói có việc khác phải làm rồi đến phủ đại tướng quân sau, đợi trăm quan đã tản đi ta vội vã đuổi kịp mấy thái giám chết bầm đó, khom người cúi chào đến sát đất, " Các vị đại nhân dừng bước, tiểu nhân Trần Bình bái thượng".
"Thì ra là Trần tướng quân, không biết có gì chỉ giáo?" Một thái giám cao gầy dùng giọng vịt đực thét lên the thé. Xem ra đây là lão Đại của đám thái giám, phải tử tế nịnh hót, chức cao lộc dày phải trông chờ bọn họ.
Hôm nay trong trăm quan tiểu nhân thấy đại nhân như hạc giữa bầy gà, độc dẫn phong tao, cao phong lượng tiết, chợt sinh ngưỡng mộ chi tâm, vọng đại nhân ban cho vinh hạnh, không chấp thân phận thấp hèn của tiểu nhân mà chiết tiết hạ giao!" Lần này vỗ mông ngựa chắc vỗ cho ngươi sướng đến nhà bà ngoại rồi.
"Đại nhân quá mức khiêm nhường, ta đây Trung thường thị Trương Nhượng, tướng quân có công bình định, tiền đồ không thể hạn chế!" Bộ mặt người chết đó của Trương Nhượng cuối cùng đã sống lại, trong lòng nghĩ tên nhóc này có tiền đồ, biết ăn nói, đã nói là làm mọi người trong lòng thoải mái, may là không làm việc trong cung nếu không sợ rằng bát cơm của mình cũng khó giữ được.
"Thì ra là Á phụ của đương kim Thánh thượng, tiểu nhân thất kính, tiểu nhân sợ hãi, chút ít công lao đâu đáng được đại nhân khích lệ, đây đều là do có đại nhân làm tấm lá chắn kiên cường sau lưng chúng ta, sau này còn cần đại nhân chỉ bảo, tiểu nhân từ bên ngoài mang về chút thổ sản địa phương cho đại nhân tẩm bổ, không thể hiện hết kính ý, mong rằng đại nhân cười nạp", nói xong mang bọc châu báu ngọc thạch sau lưng đưa lên.
Trương Nhượng mở một sừng bọc nhìn một cái, bộ mặt người chết lập tức trắng hồng, "Tướng quân sao có thể khách sáo như thế, ta đây thẹn không dám nhận".
"Đại nhân vất vả lập công hầu hạ Thánh thượng tâm lực hốc hác, sao có thể không tẩm bổ chu đáo. Đại nhân mạnh khỏe tự nhiên càng có thể tận tâm hết sức vì Thánh thượng, Thánh thượng khoe mạnh tự nhiên là quốc gia chi phúc, xã tắc chi phúc, cũng là phúc khí của vi thần chúng ta, đại nhân nên nhận lấy!" lần này ngươi còn không chịu thua sao, đây chính là danh ngôn của Hòa Thân đại học sĩ của Đại Thanh cơ đấy.
"Tướng quân quả nhiên không hổ với cái danh Viễn Chí, nhìn xa hiểu rộng, thật là tri kỷ của ta, người thường nào biết đâu rằng ta đây khổ cực. Tướng quân vất vả vì quốc như thế, sau này phải thăng chức để giải ưu cho Thánh thượng", nhóc con nhà ngươi quá biết điều, muốn cái gì thì nói mau.
Quả nhiên thành công, có điều phải tỉ mỉ nghĩ xem đi đâu thì tốt. Tây bắc là địa bàn của Đổng Trác, đi chỗ đó sợ rằng không dễ lăn lộn. Đông bắc là địa phương trong ảnh hưởng của thế lực gia tộc Viên Thiệu cũng không dễ lăn lộn. Trung Nguyên dù nhân tài đông đúc nhưng sau này đây chính là hỏa lò, Lữ Bố, Đào Khiêm, Viên Thuật, Viên Thiệu, Lưu Bị và một nhóm khăn vàng đánh tới đánh lui ở đây, vận may không tốt có khi tèo sớm, ta còn không muốn anh niên chết sớm. Giang Đông đã có Tôn Kiên, đất Thục lại có Lưu Yên ( Trần Bình nhớ lầm thời gian, khi đó Lưu Yên còn chưa nhiệm Ích Châu mục), chỉ có Giang Nam còn trống, dường như Lưu Biểu còn chưa thượng nhậm, hơn nữa Giang Nam tiền lương sung túc, gái Giang Nam lại rất ngon mắt, đi đến đó nhất định sướng quằn quại, lúc đó đem Hoàng Trung điều đến làm vệ sĩ kiêm động thủ, đem Gia Cát Lượng và Bàng Thống tìm đến làm quân sư quạt mo, núi cao hoàng đế xa, có thể tận tình lừa nam ép nữ, học tập AV Nhật Bản, tận tình SM, đến lúc Tôn Kiên thăng lại chiếm lĩnh Giang Đông, chiếm lấy Đại Tiểu Kiều, Chu Du chịu bán mạng cho ta thì chia cho hắn một, không chịu thì ta lớn nhỏ ăn tất. Sau đó lại chiêu hàng Trương Tú, không chịu hàng thì hành hung hắn tàn nhẫn. Sau đó trữ lương xây tường tử thủ Lư Giang, mặt tây hòa hảo với Lưu Yên Trương Lỗ để hai tên này chó cắn chó, thuận tiện quan sát Trung Nguyên hỗn chiến, thu nạp lưu dân, khuyến khích sinh đẻ - đương nhiên là lãnh đạo, ta nhất định sẽ tự thể nghiệm làm gương cho rộng lớn con dân. Đánh trận chính là đánh tiền và đánh người, xem phía bắc các ngươi không có người chơi với ta kiểu gì. Sau đó đợi Lưu Yên phi thăng lập tức cùng Trương Lỗ tiến công Tây Xuyên, tiêu diệt Tây Xuyên quay đầu đánh Trương Lỗ trở tay không kịp sau khi chiếm lĩnh Hán Trung cả phía nam đã an toàn rồi, chỉnh đốn nội vụ mấy năm đợi bên trong bình định lại nhìn kết quả hỗn chiến của Trung Nguyên, nếu có người thống nhất Trung Nguyên sẽ từ hai mặt Lư Giang Hòa Uyển xuất binh đùa chơi chết ngươi, nếu như chưa có ai thống nhất Trung Nguyên thì nhìn tên nào không vừa mắt liền giết hắn, vừa mắt thì chiêu hàng, ha ha ha ha ~ ~ ~ tiền cảnh mê người cỡ nào, tiền đồ cẩm tú cỡ nào, giang sơn xinh đẹp cỡ nào a. Sau khi thống nhất giang sơn sẽ chỉnh đốn lại trị, phát triển công nông thương, hài hòa văn võ, khai hóa tư tưởng, trăm nhà đua tiếng, khuyến khích sinh đẻ, đồng thời chơi đánh gần thân xa với dân tộc du mục phía bắc, dân tộc thiểu số sơn địa phía nam, lại mạnh mẽ khuyến khích di dân và thông hôn dị tộc, từng bước xâm chiếm đồng hóa dân tộc thiểu số xung quanh. Hai ngàn năm sau mặc kệ quốc gia ta thành lập có còn tồn tại hay không thì văn hóa chủ lưu trên thế giới nhất định là văn hóa Hán, nếu như tốc độ phát triển đủ nhanh nói không chừng trên thế giới sẽ chỉ tồn tại một dân tộc - dân tộc Hán.
Làm cho văn hóa Hán của chúng ta mở rộng cùng sự đối ngoại của dân tộc Hán, cắn nuốt cả thế giới như một loại ôn dịch!!! Ha ha ha ha ~ ~ ~ ơ, không thể đắc ý quên hình, trước hết vẫn phải ứng phó qua một cửa trước mắt rồi nói tiếp.
"Gần đây nghe nói Sơn Việt Giang Nam liên tiếp sinh rắc rối quấy nhiễu người Hán chúng ta, tiểu nhân mong vì Thánh thượng phân ưu, mục thủ một phương, bảo vệ thái bình cho Đại Hán, đồng thời ở bên ngoài hô ứng với đại nhân, giữ vững địa vị trụ cột triều đình cho đại nhân, mà nghe Giang Nam thổ sản phong phú, hàng năm sẽ dâng lên cho đại nhân và Thánh thượng tẩm bổ!" Ám chỉ rõ ràng như vậy chắc phải nghe hiểu chứ? Dù sao ngươi cũng sống không nổi bao lâu, trước tiên qua quít mấy năm, đến khi triều đình vừa loạn ta chính là vua một cõi rồi!
Con ngươi Trương Nhượng láo liên suy xét: Hiện ở trong triều nắm giữ binh quyền có Hà Miêu và Kiển Thạc là người của chúng ta, mà bên ngoài thì không một người ủng hộ, quả thật cần một người kiềm chế bên ngoài, hơn nữa tên Trần Viễn Chí này tài ăn nói tuyệt như thế, nếu lưu lại trong triều há không tranh sủng với chúng ta sao, vạn nhất để hắn nịnh Hoàng thượng sướng thì chúng ta còn không chết đói? Tốt nhất vẫn cho hắn ra bên ngoài, hàng năm còn có thể kiếm thêm chút ít.
Đã có chủ ý, Trương Nhượng dịu dàng nói với ta: "Tướng quân đúng là lo cho nước cho dân, nếu như mỗi vị đại thần trong triều đều có thể giống như tướng quân thì lo gì Đại Hán chúng ta không hưng, ta nhất định phải vì quốc tiến cử nhân tài như tướng quân, mời tướng quân trước tiên ở kinh thành du ngoạn mấy ngày để thỏa những ngày chinh phạt khổ cực, sau này sẽ có tin mừng truyền đến!"
"Tạ đại nhân chăm sóc, tiểu nhân sẽ kiệt lực báo đáp ơn tri ngộ! Cung đưa đại nhân".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.