Dày Mặt Đen Lòng

Chương 5: Quyền thế mê người

Tiểu điểu

15/04/2013



Ài, cuối cùng đã hầu hạ được tên thái giám chết bầm này. Bây giờ trước hết phải đi tìm tiệm rèn để chế tạo cây lang nha bổng siêu cấp của ta. Tìm người hỏi thăm đường đến tiệm rèn rồi ta đi bộ nửa canh giờ, vừa thưởng thức sự phồn hoa của kinh thành Lạc Dương vừa ngắm trộm người đẹp trên đường, rốt cục nghe thấy tiếng rèn sắt đinh đinh đang đang. Đi vào trong tiệm lập tức có một người nghênh đón, "Không biết tướng quân có nhu cầu gì?"

"Binh khí dài nặng nhất của các ngươi ở đây là cái gì? Ta phải rèn một cây binh khí dài hạng nặng nhưng không biết cần nặng bao nhiêu là vừa nên muốn thử trước đã".

"Binh khí nặng nhất của chúng ta là thanh khai sơn cự phủ này, nặng 98 cân, đã chế tạo 5 năm rồi nhưng đến nay không có ai có thể sử dụng được", phục vụ nghe xong lời ta nói lập tức chỉ một cay búa han gỉ rách nát trên giá binh khí bên tường. Ta đi tới bên tường, dùng một tay cầm lên đùa một chút dưới ánh mắt kinh dị của mọi người trong phòng, có lẽ phải nặng thêm chút nữa, ta hét bảo gã phục vụ: "Ngươi mang một binh khí khoảng ba mươi cân buộc bào cây búa này để ta thử lại!"

"Oa!" Trong phòng xôn xao, sau khi người phục vụ buộc xong ta lần nữa dùng một tay cầm lên nhẹ nhàng vẫy vài cái, cảm giác không tồi, chọn sức nặng này vậy, " Phục vụ, ngươi gọi thợ cả đến đây, ta nói với hắn hình thức binh khí".

Một lát sau một tráng hán để trần trên người từ trong nhà đi ra rồi tiến tới trước mặt ta dưới sự ra dấu của phục vụ, "Không biết tướng quân muốn rèn binh khí như thế nào?"

Ta hoa tay múa chân mô tả hình dáng binh khí xong chỉ thấy gã thợ rèn nhíu mày, "Tướng quân, chế tạo một binh khí dài mà lệch một đầu như thế nếu dùng sắt thường sợ rằng chẳng bao lâu sẽ gãy, mà dùng phương thức đặc chế tổ truyền của ta thì chi phí rất cao, lại tốn thời gian, không biết ...??"

"Bao nhiêu tiền? Bao lâu?"

"Mười cân vàng, một tháng".

"Được, đây là mười cân vàng. Ngươi đã có tài liệu tốt như vậy thì có thể rèn được cây đao và cây cung như thế nào hay không?" Ta nhớ tới đao Nhật Bản và trường cung England.

"Vậy tổng cộng cần hai tháng, vàng hai mươi cân".

"Được, hai tháng sau ta đến lấy binh khí và trả số tiền còn lại".

Đi ra khỏi tiệm rèn, thấy sắc trời đã không sớm, ta quyết định về quý phủ của Hà Tiến. Tên Hà Tiến này làm cho ta ở trong nhà hắn chắc chắn là muốn mượn sức ta, hê hê, trước chơi đùa với ngươi cái đã!

Trở lại quý phủ của Hà Tiến, gã gia bộc bị Hà Tiến sai dẫn đường cho ta đang đứng ngoài cổng nhìn ra xa, thấy ta trở về liền vội vã tiến lên chào hỏi: "Tướng quân, mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ? Nếu có phiền phức gì ngài cứ việc sai phái".

"Đa tạ tiên sinh, mỗ gia chỉ đi đánh một cây binh khí tiện tay mà thôi".

"A. Tướng quân có thể cần nghỉ ngơi, phòng đã sắp xếp tốt rồi".

"Phiền phức tiên sinh dẫn đường!"



"Không dám, không dám, tướng quân quá khách khí, mời!"

Đi tới phòng khách đã sắp xếp xong, ồ, còn đúng là xa hoa, phòng Tổng thống cũng chỉ đến thế, bên trong còn có một hầu gái xin xắn đáng yêu, cũng không biết buổi tối có hầu ngủ hay không, hê hê hê hê, ngẫu cũng phải giống quan liêu một chút, sa đọa một chút, xa hoa một chút, dâm loạn một chút. (AV AV ta yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo).

Tiểu muội muội đó tiến lên nghênh đón: "Tiểu tỳ Xuân Lan phụng chủ nhân chi mệnh chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tướng quân, vọng đại nhân đừng ghét bỏ, không biết đại nhân có gì dặn dò?"

Quả nhiên là quà cáp tư nhân, trước hết nghĩ biện pháp dò xét một chút, tránh tưởng bở mà làm chính mình khó xử, "Trên đường phong trần mệt nhọc, không biết tắm rửa thay quần áo ở chỗ nào?" Xem lát nữa ngươi có chủ động tắm rửa thay quần áo cho ta hay không, nếu có, hê hê ~ ~ ~

"Xin đại nhân đợi một lát, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị".

Sau thời gian một nén hương, tiểu muội muội đó lại trở về, "Đại nhân, đã chuẩn bị xong rồi, mời đại nhân đi theo nô tỳ".

Đi vào phòng tắm, rốt cục ta cảm nhận được sự lệch lạc của phim truyền hình hiện đại, đây căn bản không phải loại thùng tắm lớn siêu cấp các gia đình đại phú đại quý thường dùng trong TV mà rõ ràng chính là một bể bơi nhỏ. Tiểu muội muội đó đưa ta vào xong liền xoay người đi ra cửa, không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi không hầu hạ ta tắm rửa sao? Nhìn bóng dáng sắp đi của nàng trái tim ta từ thất vọng từng bước đi đến tuyệt vọng.

A? Thì ra là đóng cửa, chính mình cũng nhốt bên trong, a a a a, tương lai của ta không phải mơ, trái tim ta đập nhanh cùng dục vọng dâng cao. Nhìn nàng từng bước đi tới bên ta, trời ạ, tim ta đập càng ngày càng nhanh, huyết áp của ta đang tăng mạnh, toàn thân ta đang nóng lên, dục vọng của ta đang cháy, đến đây, đến cởi quần áo cho ta, thô bạo một chút, ngang bướng một chút, phản nghịch một chút... Mẹ, nước miếng cũng chảy xuống rồi, phải tỉnh táo, nhất định phải duy trì tỉnh táo, không thể như một thằng nhà quê chưa từng thấy việc đời, càng không thể giống như sói đói (Căn bản chính là như thế mà, còn giống như gì nữa) (Cho dù là như thế nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, làm người phải khiêm nhường, cái này kêu anh hùng bản "sắc", cũng kêu chân nhân bất lộ tướng, đúng là không có văn hóa).

Ta lập tức ra vẻ cao ngạo khinh thường, chờ Xuân Lan đến thay quần áo cho ta, trong lòng nghĩ lát nữa trước hết đến một chiêu uyên ương hí thủy, trở lại một đòn masage kiểu Thái, cuối cùng là một chiêu xâm nhập toàn phần, sướng ~ ~ ~

Một lát sau bé con đã lột ta sạch trơn, chính mình cũng chỉ còn cái yếm mà một chút cũng không thẹn thùng, xem ra đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phỏng chừng là gián điệp sắc đẹp chuyên môn dùng để mượn sức quan chức trong triều, hê hê, từ chối thì bất kính rồi. Có điều nhìn bóng dáng hoa sen mới nhú đó không biết có phải vẫn còn nguyên tem hay không? Thôi kệ, thời cổ mười ba mười bốn tuổi kết hôn là chuyện thường, tuyệt đối không được có gánh nặng tâm lý, phải dũng cảm mà thượng, kiên quyết mà thượng, không sợ khó khăn gian khổ mà thượng. Như vậy mới không phụ lòng triều đình, không phụ lòng Hà đại tướng quân, không phụ lòng chính mình.

Oa, ta không nhịn được rồi, đưa tay ôm lấy Xuân Lan nhảy vào trong cái bể bơi nhỏ đó ***183;¥#%¥*—... ( kỳ thực ta rất muốn viết tiếp, nhưng Khởi điểm không cho viết, hic hic)

Tiểu muội muội này quả nhiên vẫn là măng non, trở lại phòng ngủ lại tiếp tục một trận vật lộn gian khổ trác tuyệt, thật sự là quá mệt mỏi, ta ôm Xuân Lan trầm lặng thiếp đi.

Không biết bao lâu sau có người ở ngoài cửa gọi lớn: "Tướng quân, tướng quân!"

"Chuyện gì?" Ta tỉnh lại, giấc ngủ này thật đã đời, đúng là cả người thoải mái.

"Đại nhân nhà ta chờ tướng quân trong phòng sách có việc thương nghị".

"Xin đợi chốc lát", ta lập tức gọi Xuân Lan dậy thay quần áo cho ta, chuẩn bị thỏa đáng xong theo người kia đi gặp Hà Tiến.

Mẹ, phủ đệ của Hà Tiến cũng lớn thật. Đi hơn hai mươi phút, qua N cái hành lang vòng vèo mới tới một phòng sách thật lớn. Quả thật là rất lớn, bởi vì căn bản đây chính là một tòa lầu. Một tên đồ tể như Hà Tiến có cần phải xây phòng sách lớn như vậy không? Có lẽ hắn muốn thể hiện chính mình chăm chỉ hiếu học, đã thoát khỏi mù chữ, tiến vào quần thể phần tử tri thức. Hu... Tâm lý mất thăng bằng mãnh liệt, so với phòng ở của ta trước khi đến Tam quốc còn lớn hơn N lần, có quyền có thế thật tốt, ta nhất định phải học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ, sớm ngày nhất thống Trung Quốc, đến lúc đó xây hai tòa phòng sách còn lớn hơn cái này N lần, một tòa dùng để đọc sách, một tòa dùng để giữ chó. (N năm sau Trần Bình cơ bản đã hoàn thành nguyện vọng này, làm xong một thư viện hoàng gia và một đại thư viện đế quốc, chỉ có điều khi hắn đến thư viện đế quốc để gửi chó thì lão già trông cửa nghiêm khắc từ chối, từ đây có giai thoại "Hoàng đế và chó không được vào trong")



Ta lập tức điều chỉnh tâm trạng tiến vào phòng sách.

"Ra mắt đại tướng quân", nhìn thấy Hà Tiến ta lập tức làm ra bộ dáng khiêm tốn thành thật.

"Viễn Chí à, không cần câu nệ như thế, ta cùng Hoàng Phủ tướng quân luôn luôn giao hảo, tính ra gọi ngươi một tiếng hiền chất cũng không quá đáng".

Mẹ nó, tên quỷ đoản mệnh này dám chiếm tiện nghi của ta, có tin ta hành hung ngươi hay không. Có điều bây giờ ngươi là lão Đại, phỏng chừng hành hung ngươi một trận thì không ra khỏi cái cửa này rồi. Ta nhẫn, trước hết để ngươi gọi một câu hiền chất cũng tốt, làm cho ngươi nghĩ rằng ta là người của ngươi, dưới đại thụ bao giờ cũng mát mà.

"Thúc thúc tại thượng, nhận một bái của tiểu chất".

"Không cần đa lễ. Hiền chất này, không biết đối với triều chính hiện nay ngươi thấy thế nào?"

"Hoạn quan chuyên quyền, mười thường thị loạn chính, cứ như thế này xã tắc Đại Hán ta sẽ sụp đổ", không biết Hà Tiến có ý gì, bây giờ sự đời này ai nấy đều thấy được, ta còn một câu ngoại thích chuyên quyền mà không nói ra.

"Đúng vậy, nếu hiền chất biết những điều này thì sao còn đi kết giao với bọn hoạn quan đó?"

Con mẹ thằng rác rưởi, rõ ràng phái người bám theo ta, may mà ta đã có chuẩn bị từ trước.

"Thúc thúc có điểm không biết, Hoàng Phủ tướng quân và Lư Thực Lư tướng quân giao hảo. Thời gian trước Lư tướng quân bị hoạn quan hãm hại, bị đánh vào đại lao. Khi ta vào kinh Hoàng Phủ tướng quân dặn ta tìm cơ hội cứu Lư tướng quân, ta là người mới, hoạn đang sẽ không đề phòng ta, cho nên hôm nay gặp được Trương Nhượng liền khúm núm hối lộ hắn tìm cách giúp Lư tướng quân thoát thân". Dù sao lần này đã bình được giặc khăn vàng, chắc chắn Lư Thực sẽ không có việc gì. Ta đúng là thiên tài, có thể nghĩ ra lời nói dối chân thực như thế.

"A, thì ra là thế. Ta nghĩ ái tướng của Hoàng Phủ tướng quân cũng sẽ không kết giao với hoạn đảng. Hôm nay Thánh thượng long tâm đại duyệt, triều ngươi ngày mai lên điện, ngươi chuẩn bị cho tốt, làm Thánh thượng vui thì nhất định sẽ có trọng thưởng".

Hà Tiến nhà ngươi còn quả thật ngu ngốc hết cỡ, Hà Miêu em trai ngươi cũng có thể đứng về phe hoạn đảng, vậy mà chỉ vì ta là thủ hạ của Hoàng Phủ Tung mà dám nhận định ta sẽ không kết giao hoạn quan, ta đúng là bội phục ngươi.

"Đa tạ thúc thúc chăm sóc, ngày sau kết cỏ ngậm vành báo đáp tướng quân chi ân".

"Người một nhà không cần phải nói những điều này, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút. Con hầu gái kia có hài lòng không?" Nói xong còn mập mờ nhìn ta chớp chớp mắt.

"Tri kỷ a, đúng là đồng đạo của ta, lại có thể huấn luyện ra tiểu mỹ nhân xuất sắc như thế, nếu không phải ngươi quá ngu thì thật sự muốn cứu vớt ngươi qua kiếp nạn. Trời làm bậy có thể tha, tự mình làm bậy không thể sống.

"Ha ha, hài lòng hài lòng. Tiểu chất lui trước!"

Trở lại phòng ngủ đương nhiên lại phải tử tế huấn luyện Xuân Lan một phen, đáng tiếc nơi này là địa bàn của Hà Tiến, không thể quá phận, nếu không thật muốn SM một chút, nghĩ đến đã sướng, rỏ nến, trói chặt, roi da... Ôi, có phải thật sự ta có chút biến thái??? Không, chỉ là lòng hiếu kỳ của ta tương đối mạnh mà thôi. Đúng, chỉ là lòng hiếu kỳ tương đối mạnh, thích thử một chút mới mẻ mà thôi, còn thích đánh đàn ông như Trương Phi mới là biến thái. Không nghĩ nữa, ngủ. Không biết đem hoàng đế hoặc hoàng hậu SM một trận có sướng không, chắc có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dày Mặt Đen Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook