Quyển 1 - Chương 3
Tình Phương Hảo
12/09/2019
Việt Vấn
Thu đang ngủ đột nhiên thức tỉnh, hình như nàng nghe được tiếng vó ngựa, sau đó là "Bịch" âm thanh đồ đạc rơi xuống. Xung quanh phòng thuốc
không có nhà ở, nông hộ gần đây, chính là nhà Dương đại thẩm, ở dưới
chân núi xa vài trăm thước. Ngoài phòng còn có trận pháp, theo lý
thuyết, ăn trộm không thể vào được, là âm thanh của cái gì? Suy nghĩ một chút, Việt Vấn Thu đứng dậy mặc áo bào, định đi ra xem một chút. Mở cửa phòng, nàng nghe được tiếng ngựa kêu "Hí . . .", ngựa của nàng đã bảo
Dương đại thúc dắt về chăm sóc, ở đâu ra tiếng ngựa kêu? Ngẩng đầu nhìn
lên, bên ngoài sân có một con ngựa, toàn thân tuyết trắng, rất có thần.
Việt Vấn Thu khẽ cau mày, đại uyển mã? Người cưỡi loài ngựa này cũng không nhiều. Nàng gỡ đèn lồng treo trên mái hiên xuống, đi tới cửa. Nhìn xuyên qua hàng rào trước cửa, nàng nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất. Âm thanh vừa rồi là người này từ trên ngựa ngã xuống. Thấy nàng, đại uyển mã ngửa đầu kêu lên, cúi đầu đẩy người nằm trên đất, lại ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt lộ ra thân thiết. Việt Vấn Thu nhận ra, con ngựa này là của Tạ Vô Cữu. Lại nhìn một cái, người nằm trên đất, quả nhiên mặc áo bào trắng đen xen kẽ. Nàng mở hàng rào trước cửa ra, cúi người, cầm đèn lồng đi theo. Đèn chiếu sáng vào trên mặt Tạ Vô Cữu, mí mắt hắn giật giật, mở ra. Còn sống là tốt rồi, Việt Vấn Thu Tâm trong lòng buông lỏng. Tạ Vô Cữu mơ mơ màng màng thấy ánh đèn, hình như thấy được màu xanh nhàn nhạt. Bởi vì thuốc lấn chiếm, lý trí của hắn còn sót lại không nhiều lắm, còn tưởng rằng là Liễu Trầm Châu. Hắn há miệng, nặn ra mấy chữ: "Giúp ta. . . . . ."
"Sao lại thế này?" Giọng nữ quen thuộc vang lên, là tiếng thiếu nữ thanh rõ ràng, xinh đẹp. Nghe nhầm rồi sao? Tạ Vô Cữu nhăn đầu lông mày thật sâu, chống thân thể lên, cố gắng tập trung, nhìn lên trên. Làn váy màu xanh nhạt, áo lót màu trắng trong, mười ngón tay thon dài xách theo đèn lồng trong tay, nhìn lên nữa, là gương mặt trắng nõn thanh lệ. Việt Vấn Thu? Sao lại là nàng? Còn có nơi này. . . . . .
Việt Vấn Thu nhíu nhíu mày, lặp lại: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi biết mà tới nơi này?"
Trong cơ thể dâng từng đợt hơi nóng, hình dáng người trước mắt bắt đầu mơ hồ, Tạ Vô Cữu không tự chủ được đem tầm mắt dừng ở trên xương quai xanh hơi lộ ra ngoài cổ áo của nàng. Da thịt trắng nõn, ở dưới ánh đèn ẩn hiện như một loại trân châu sáng bóng không tỳ vết, hết sức mê người. Hầu kết của hắn nâng lên hạ xuống, sinh ra một cỗ kích động, rất muốn nhào qua. . . . . .
Hắn khó khăn dời tầm mắt của mình đi, nắm thật chặt quả đấm, ép mình tỉnh táo lại. Nhị sư huynh lại có thể đưa hắn tới nơi này? Nhưng mà chẳng lẽ đem việc mình trúng tơ tình dây dưa nói cho nàng biết sao? Điều này thật sự là. . . . . . Quá mất mặt rồi. Thấy hắn không có ý trả lời, Việt Vấn Thu nói: "Được rồi, nếu như ngươi không muốn máu nóng xông lên mà chết, vậy hãy để ta đi."
Nghe thấy nàng nói ra những lời này, Tạ Vô Cữu biết, tình huống của mình bị nhìn đi rồi. Nghe nàng dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói ra bốn chữ máu nóng xông lên, trên mặt liền nóng hừng hực. Hắn ngẩng đầu lên, Việt Vấn Thu đã xoay người, hướng phòng thuốc mà đi. Tạ Vô Cữu khẽ cắn răng, lung lay đứng lên. Lúc này, hắn không có biện pháp tốt hơn. Chỉ có thể đi theo sau lưng Việt Vấn Thu, lảo đảo đi về phía trước. Mỗi một bước đối với hắn mà nói đều rất khó khăn. Hắn nhìn chằm chằm người đi ở phía trước, đèn lồng ở phía trước chiếu ra hoàn mỹ của nàng, gầy nhỏ bản lĩnh, eo nhỏ tinh tế, mông ở giữa khẽ đong đưa. Tiếng nước chảy nhỏ truyền đến, Việt Vấn Thu dừng lại. Tạ Vô Cữu bỗng nhiên phát hiện, mình thế mà vẫn nhìn chằm chằm vào cái mông của nàng, không khỏi trên mặt đỏ bừng. Hắn biết đây là thuốc phát tác, đối mặt với nữ nhân làm cho người ta chán ghét ngọc diện yêu hồ, hắn còn có thể kích động, càng không cần phải nói giờ phút này đang đối mặt vớiViệt Vấn Thu. Dù có thế nào, nàng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa. . . . . . Ngày thường đẹp như thế.
Việt Vấn Thu không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là, nàng nhìn ra ngoài, Tạ Vô Cữu trúng cái gì, cho nên, ngay từ đầu, nàng đều không tiến lên, liền mạch cũng không định xem. Tạ Vô Cữu chính là tuổi trẻ khí thịnh (*), lại trúng loại thuốc này, nếu như nàng lanh chanh đi đến, nói không chừng sẽ đụng đến hắn, hắn sẽ khống chế không được. So với bây giờ, Việt Vấn Thu đã cảm giác ánh mắt của hắn không đúng, mặc dù hắn đang cực lực khắc chế, nhưng trong lúc vô tình ánh mắt quét qua, tràn ngập ý đồ xâm lược. Tạ Vô Cữu như vậy rất xa lạ với nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác. . . . . . cả người mình đang trần trụi ở trong mắt của hắn. Nàng lui ra một khoảng cách, nói: "Đi vào ngâm, ta đi sắc thuốc."
Nói xong, nàng lấy đèn lồng để lại, lui ra ngoài. Tạ Vô Cữu cố nén kích động, đem chú ý dời đến trong ao. Trong một góc của phòng thuốc, nước được dẫn vào, trong ống trúc chảy vào thùng gỗ, sau khi thùng gỗ đầy, sẽ tràn ra, chảy tới ao nhỏ phía dưới, ao nhỏ còn có nơi thoát nước, đầy sẽ thoát ra ngoài. Kỹ thuật này, đơn sơ nhưng lại rất khéo léo. Nước trong thùng gỗ là để nước, nước trong ao để tắm rửa. Hắn không dám trì hoãn, trực tiếp bước vào ao nhỏ. Nước ao lạnh lẽo, làm cho hắn run cả người, lửa nóng vừa rồi, cuối cùng cũng giảm một chút. Chịu đựng không biết bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một chén thuốc đặt ở bên cạnh ao.
"Uống đi." Đây là giọng nói của nàng, vẫn tỉnh táo và kiềm chế như vậy. Tạ Vô Cữu không dám nhìn xem, hết sức giữ vững bình tĩnh, đem chén thuốc bưng đến khóe miệng. Nước thuốc trôi qua cổ họng, đắng chát khó tả, hắn một hớp cũng không dám dừng, uống toàn bộ vào. Không biết có phải là trong lòng an ủi hay không, hắn cảm thấy thoải mái hơn. Việt Vấn Thu không lập tức tránh ra, mà là đứng ở bên cạnh ao hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi trúng kế của người nào?"
"Ngọc diện yêu hồ." Tạ Vô Cữu ngắn gọn nói bốn chữ.
"Tơ tình dây dưa?" Việt Vấn Thu lập tức nghĩ tới tên thuốc nghe hết sức đa tình này.
"Ừ."
Việt Vấn Thu nhíu nhíu mày: "Số lượng hạ dược không rõ, ngọc diện yêu hồ đâu?"
"Giết." Hắn còn trả lời ngắn gọn được như vậy. Việt Vấn Thu đột nhiên cười như không cười nói: "Thật ra thì, ngươi không phải dùng cách phiền toái này. Ngọc diện yêu hồ am hiểu lấy dương bổ âm, nhưng nội lực của ngươi mạnh hơn nhiều, nội công Chân Vũ phái nổi tiếng thông nhất lại vững chắc, đến lúc đó người nào hút người nào còn không chắc ấy chứ!"
Nàng rất ít nói chuyện với hắn với bộ dáng như vậy, mà nghe thế nào đều thấy mang ý đùa cợt. Tạ Vô Cữu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt như thạch anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng. Việt Vấn Thu bị hắn nhìn chăm chú đến không cười nổi, không khỏi lui về sau một bước. Tên khốn này, biết mình trúng loại thuốc kia, còn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng. . . . . . thật sự muốn đem con ngươi hắn moi ra! Hiện giờ nàng sẽ không thừa nhận, bị hắn nhìn đến tim đập rộn lên. Một lát sau, Tạ Vô Cữu hỏi: "Tại sao ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng?"
Việt Vấn Thu nói: "Đây là thuốc, không phải độc. Chuyện nam nữ, dục vọng lớn, thuốc này là khơi mào dục niệm vốn có của bản thân ngươi, cũng không có phá hỏng quy luật của thân thể, cho nên rất khó giải nhanh chóng. Chén kia thuốc, là giải trừ nguy cơ nóng máu trong cơ thể, về phần chính ngươi. . . . . . ngâm tầm vài ngày vài đêm, tự nhiên sẽ tốt lên."
"Ngươi thật sự không giải được?"
Giọng điệu của hắn tràn đầy hoài nghi, khiến Việt Vấn Thu có một loại lúng túng bị nhìn xuyên thấu. Thật ra thì, nàng có Thanh Tâm công pháp, có thể làm cho hắn thoải mái chút, chỉ là, ngày mai còn phải tiếp tục lên núi hái thuốc, nàng không muốn lãng phí chân khí. Dù sao ngâm tầm vài ngày, dược tính tự nhiên sẽ giải, việc ngâm ao không thoải mái. . . . . . Dù sao cũng là Tạ Vô Cữu ngâm, cũng không phải là nàng.
"Ta đi về, ngươi cứ tự nhiên."
Việt Vấn Thu không trả lời vấn đề của hắn, xoay người đi ra. Nhìn bóng lưng của nàng, Tạ Vô Cữu một trận lửa nóng, vội vận công tâm pháp, mạnh mẽ đè nén xuống.
Việt Vấn Thu khẽ cau mày, đại uyển mã? Người cưỡi loài ngựa này cũng không nhiều. Nàng gỡ đèn lồng treo trên mái hiên xuống, đi tới cửa. Nhìn xuyên qua hàng rào trước cửa, nàng nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất. Âm thanh vừa rồi là người này từ trên ngựa ngã xuống. Thấy nàng, đại uyển mã ngửa đầu kêu lên, cúi đầu đẩy người nằm trên đất, lại ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt lộ ra thân thiết. Việt Vấn Thu nhận ra, con ngựa này là của Tạ Vô Cữu. Lại nhìn một cái, người nằm trên đất, quả nhiên mặc áo bào trắng đen xen kẽ. Nàng mở hàng rào trước cửa ra, cúi người, cầm đèn lồng đi theo. Đèn chiếu sáng vào trên mặt Tạ Vô Cữu, mí mắt hắn giật giật, mở ra. Còn sống là tốt rồi, Việt Vấn Thu Tâm trong lòng buông lỏng. Tạ Vô Cữu mơ mơ màng màng thấy ánh đèn, hình như thấy được màu xanh nhàn nhạt. Bởi vì thuốc lấn chiếm, lý trí của hắn còn sót lại không nhiều lắm, còn tưởng rằng là Liễu Trầm Châu. Hắn há miệng, nặn ra mấy chữ: "Giúp ta. . . . . ."
"Sao lại thế này?" Giọng nữ quen thuộc vang lên, là tiếng thiếu nữ thanh rõ ràng, xinh đẹp. Nghe nhầm rồi sao? Tạ Vô Cữu nhăn đầu lông mày thật sâu, chống thân thể lên, cố gắng tập trung, nhìn lên trên. Làn váy màu xanh nhạt, áo lót màu trắng trong, mười ngón tay thon dài xách theo đèn lồng trong tay, nhìn lên nữa, là gương mặt trắng nõn thanh lệ. Việt Vấn Thu? Sao lại là nàng? Còn có nơi này. . . . . .
Việt Vấn Thu nhíu nhíu mày, lặp lại: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi biết mà tới nơi này?"
Trong cơ thể dâng từng đợt hơi nóng, hình dáng người trước mắt bắt đầu mơ hồ, Tạ Vô Cữu không tự chủ được đem tầm mắt dừng ở trên xương quai xanh hơi lộ ra ngoài cổ áo của nàng. Da thịt trắng nõn, ở dưới ánh đèn ẩn hiện như một loại trân châu sáng bóng không tỳ vết, hết sức mê người. Hầu kết của hắn nâng lên hạ xuống, sinh ra một cỗ kích động, rất muốn nhào qua. . . . . .
Hắn khó khăn dời tầm mắt của mình đi, nắm thật chặt quả đấm, ép mình tỉnh táo lại. Nhị sư huynh lại có thể đưa hắn tới nơi này? Nhưng mà chẳng lẽ đem việc mình trúng tơ tình dây dưa nói cho nàng biết sao? Điều này thật sự là. . . . . . Quá mất mặt rồi. Thấy hắn không có ý trả lời, Việt Vấn Thu nói: "Được rồi, nếu như ngươi không muốn máu nóng xông lên mà chết, vậy hãy để ta đi."
Nghe thấy nàng nói ra những lời này, Tạ Vô Cữu biết, tình huống của mình bị nhìn đi rồi. Nghe nàng dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói ra bốn chữ máu nóng xông lên, trên mặt liền nóng hừng hực. Hắn ngẩng đầu lên, Việt Vấn Thu đã xoay người, hướng phòng thuốc mà đi. Tạ Vô Cữu khẽ cắn răng, lung lay đứng lên. Lúc này, hắn không có biện pháp tốt hơn. Chỉ có thể đi theo sau lưng Việt Vấn Thu, lảo đảo đi về phía trước. Mỗi một bước đối với hắn mà nói đều rất khó khăn. Hắn nhìn chằm chằm người đi ở phía trước, đèn lồng ở phía trước chiếu ra hoàn mỹ của nàng, gầy nhỏ bản lĩnh, eo nhỏ tinh tế, mông ở giữa khẽ đong đưa. Tiếng nước chảy nhỏ truyền đến, Việt Vấn Thu dừng lại. Tạ Vô Cữu bỗng nhiên phát hiện, mình thế mà vẫn nhìn chằm chằm vào cái mông của nàng, không khỏi trên mặt đỏ bừng. Hắn biết đây là thuốc phát tác, đối mặt với nữ nhân làm cho người ta chán ghét ngọc diện yêu hồ, hắn còn có thể kích động, càng không cần phải nói giờ phút này đang đối mặt vớiViệt Vấn Thu. Dù có thế nào, nàng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa. . . . . . Ngày thường đẹp như thế.
Việt Vấn Thu không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là, nàng nhìn ra ngoài, Tạ Vô Cữu trúng cái gì, cho nên, ngay từ đầu, nàng đều không tiến lên, liền mạch cũng không định xem. Tạ Vô Cữu chính là tuổi trẻ khí thịnh (*), lại trúng loại thuốc này, nếu như nàng lanh chanh đi đến, nói không chừng sẽ đụng đến hắn, hắn sẽ khống chế không được. So với bây giờ, Việt Vấn Thu đã cảm giác ánh mắt của hắn không đúng, mặc dù hắn đang cực lực khắc chế, nhưng trong lúc vô tình ánh mắt quét qua, tràn ngập ý đồ xâm lược. Tạ Vô Cữu như vậy rất xa lạ với nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác. . . . . . cả người mình đang trần trụi ở trong mắt của hắn. Nàng lui ra một khoảng cách, nói: "Đi vào ngâm, ta đi sắc thuốc."
Nói xong, nàng lấy đèn lồng để lại, lui ra ngoài. Tạ Vô Cữu cố nén kích động, đem chú ý dời đến trong ao. Trong một góc của phòng thuốc, nước được dẫn vào, trong ống trúc chảy vào thùng gỗ, sau khi thùng gỗ đầy, sẽ tràn ra, chảy tới ao nhỏ phía dưới, ao nhỏ còn có nơi thoát nước, đầy sẽ thoát ra ngoài. Kỹ thuật này, đơn sơ nhưng lại rất khéo léo. Nước trong thùng gỗ là để nước, nước trong ao để tắm rửa. Hắn không dám trì hoãn, trực tiếp bước vào ao nhỏ. Nước ao lạnh lẽo, làm cho hắn run cả người, lửa nóng vừa rồi, cuối cùng cũng giảm một chút. Chịu đựng không biết bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một chén thuốc đặt ở bên cạnh ao.
"Uống đi." Đây là giọng nói của nàng, vẫn tỉnh táo và kiềm chế như vậy. Tạ Vô Cữu không dám nhìn xem, hết sức giữ vững bình tĩnh, đem chén thuốc bưng đến khóe miệng. Nước thuốc trôi qua cổ họng, đắng chát khó tả, hắn một hớp cũng không dám dừng, uống toàn bộ vào. Không biết có phải là trong lòng an ủi hay không, hắn cảm thấy thoải mái hơn. Việt Vấn Thu không lập tức tránh ra, mà là đứng ở bên cạnh ao hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi trúng kế của người nào?"
"Ngọc diện yêu hồ." Tạ Vô Cữu ngắn gọn nói bốn chữ.
"Tơ tình dây dưa?" Việt Vấn Thu lập tức nghĩ tới tên thuốc nghe hết sức đa tình này.
"Ừ."
Việt Vấn Thu nhíu nhíu mày: "Số lượng hạ dược không rõ, ngọc diện yêu hồ đâu?"
"Giết." Hắn còn trả lời ngắn gọn được như vậy. Việt Vấn Thu đột nhiên cười như không cười nói: "Thật ra thì, ngươi không phải dùng cách phiền toái này. Ngọc diện yêu hồ am hiểu lấy dương bổ âm, nhưng nội lực của ngươi mạnh hơn nhiều, nội công Chân Vũ phái nổi tiếng thông nhất lại vững chắc, đến lúc đó người nào hút người nào còn không chắc ấy chứ!"
Nàng rất ít nói chuyện với hắn với bộ dáng như vậy, mà nghe thế nào đều thấy mang ý đùa cợt. Tạ Vô Cữu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt như thạch anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng. Việt Vấn Thu bị hắn nhìn chăm chú đến không cười nổi, không khỏi lui về sau một bước. Tên khốn này, biết mình trúng loại thuốc kia, còn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng. . . . . . thật sự muốn đem con ngươi hắn moi ra! Hiện giờ nàng sẽ không thừa nhận, bị hắn nhìn đến tim đập rộn lên. Một lát sau, Tạ Vô Cữu hỏi: "Tại sao ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng?"
Việt Vấn Thu nói: "Đây là thuốc, không phải độc. Chuyện nam nữ, dục vọng lớn, thuốc này là khơi mào dục niệm vốn có của bản thân ngươi, cũng không có phá hỏng quy luật của thân thể, cho nên rất khó giải nhanh chóng. Chén kia thuốc, là giải trừ nguy cơ nóng máu trong cơ thể, về phần chính ngươi. . . . . . ngâm tầm vài ngày vài đêm, tự nhiên sẽ tốt lên."
"Ngươi thật sự không giải được?"
Giọng điệu của hắn tràn đầy hoài nghi, khiến Việt Vấn Thu có một loại lúng túng bị nhìn xuyên thấu. Thật ra thì, nàng có Thanh Tâm công pháp, có thể làm cho hắn thoải mái chút, chỉ là, ngày mai còn phải tiếp tục lên núi hái thuốc, nàng không muốn lãng phí chân khí. Dù sao ngâm tầm vài ngày, dược tính tự nhiên sẽ giải, việc ngâm ao không thoải mái. . . . . . Dù sao cũng là Tạ Vô Cữu ngâm, cũng không phải là nàng.
"Ta đi về, ngươi cứ tự nhiên."
Việt Vấn Thu không trả lời vấn đề của hắn, xoay người đi ra. Nhìn bóng lưng của nàng, Tạ Vô Cữu một trận lửa nóng, vội vận công tâm pháp, mạnh mẽ đè nén xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.