Quyển 1 - Chương 4: Dù sao cũng sẽ không thích ngươi.
Tình Phương Hảo
12/09/2019
Việt Vấn Thu cùng Tạ Vô Cữu quen biết, chung quy công lao vẫn là của sư
huynh Liễu Trầm Châu của nàng. Danh tiếng Thanh Nhai cốc không nhỏ,
nhưng bản thân chỉ là tiểu phái. Tổ sư Vô Trần Tử sáng lập ra môn phái,
chính là sư tổ của nàng cùng Liễu Trầm Châu. Mà sư tổ chỉ thu hai người
đệ tử là sư phụ và sư bá. Sư bá khi còn trẻ tính tình bất định, phóng
túng trong giang hồ, Thanh Nhai cốc liền truyền cho sư phụ Mộ Thì Âm. Mộ Thì Âm chủ yếu học y thuật, võ công bình thường, nhưng y thuật cao làm
người khác phải kinh ngạc, người ta gọi là Thanh Nhai y tiên. Tính tình
khác hoàn toàn với sư huynh, Mộ Thì Âm tính tình yên lặng, ít ra khỏi
Thanh Nhai cốc, chỉ khi lấy đồ dạy y mới ra ngoài. Còn Thịnh Thì Phi,
đến khi lớn tuổi, mới thu Liễu Trầm Châu làm đệ tử, mang về Thanh Nhai
cốc. Cứ như vậy, Liễu Trầm Châu và Việt Vấn Thu là thanh mai trúc mã,
cùng nhau lớn lên.
Tính tình Liễu Trầm Châu giống sư phụ hắn, khắp nơi lưu tình, giao du rộng rãi, bạn tốt và hồng nhan có thể xếp quanh Lăng Tiêu sơn trang ba vòng. Trong đó bạn tốt nhất, chính là Vệ Phong. Vệ Phong và Liễu Trầm Châu tính tình gần như giống nhau, hai người mới quen đã thân, cấu kết với nhau làm việc xấu. Mà Tạ Vô Cữu, là sư đệ có quan hệ tốt nhất với Vệ Phong, dù gì chuyện cũng đều thích kêu hắn đi cùng. Về phần Liễu Trầm Châu, dĩ nhiên sẽ không quên sư muội của mình. Việt Vấn Thu chính vì như thế mà quen biết Tạ Vô Cữu. Chỉ là, tính tình Tạ Vô Cữu lạnh lùng không thích nói chuyện, Việt Vấn Thu thân là người thừa kế y tiên cũng có chút tính khí khó chịu, coi như cũng giống nhau như một tập thể nhỏ, cũng không để ý lẫn nhau. Nhưng mặc kệ nói thế nào, bọn họ cùng chung hoạn nạn quá nhiều lần, coi như cũng là bạn bè, Tạ Vô Cữu đã tìm đến nơi này, chắc chắn nàng sẽ chăm sóc.
Ngày hôm sau rời giường, đầu tiên Việt Vấn Thu đi ao nhỏ nhìn một chút. Ngâm suốt đêm, mặt Tạ Vô Cữu không còn chút máu, đôi môi trắng bệch, nhưng trạng thái cũng không tệ lắm, dược tính tơ tình dây dưa được khắc chế. Nàng quay đầu lại cầm mấy cái bánh bao cùng một chén thuốc tới: "Ta đi ra ngoài rồi, bên kia là thuốc giữ lại cho ngươi, buổi trưa uống nữa một chén." Còn nói, "Ngươi phải cảm thấy tốt hơn, thì lên nghỉ ngơi một chút, cảm thấy không được, lại xuống lần nữa để ngâm."
Giao phó xong, Việt Vấn Thu vẫn giống như ngày hôm qua, buộc lại ống tay áo, đeo giỏ thuốc trên lưng, đi ra ngoài hái thuốc. Gần tối nàng hái thuốc trở lại, trong ao đã trống không. Nàng tìm một vòng, ở một gian trong khách phòng khác tìm được Tạ Vô Cữu đang ngồi thiền. Hắn đã chỉnh y qua, không còn nhếch nhác như buổi sáng. Ngồi ở chỗ đó, nắng chiều chiếu vào trên mặt của hắn, có vẻ tuấn tú lạ thường. Nhìn một chút, hắn đột nhiên mở mắt ra. Việt Vấn Thu đột nhiên chống lại tầm mắt của hắn, lúng túng nhìn xuống. Vì che giấu lúng túng này, nàng đi tới, bắt mạch cho hắn. Bàn tay Tạ Vô Cữu rụt lại, từ từ tỉnh táo lại. Một lúc lâu sau, Việt Vấn Thu cũng không nói gì, Tạ Vô Cữu thấy sắc mặt nàng càng ngày càng nặng nề, hỏi: "Có vấn đề?"
Việt Vấn Thu buông hắn ra tay, trầm ngâm nói: "Mạng của ngươi ta sẽ đảm bảo, nhưng thuốc này có chút kỳ lạ. Rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào, hiện tại ta cũng không nói được, xem trước một chút thôi."
Tạ Vô Cữu nói: "Ngươi không phải là xưng Tiểu y tiên sao? Thế nào, liền loại thủ đoạn nhỏ này cũng không giải quyết được?"
Đệ tử Thanh Nhai y tiên không ít, nhưng đệ tử truyền nhân chỉ có một mình Việt Vấn Thu, khi nàng bắt đầu hành tẩu giang hồ, liền được mệnh danh Tiểu y tiên. Việt Vấn Thu cười lạnh một cái: "Đệ tử xuất sắc Chân Vũ phái đâu rồi, có thể thua trong tay Ngọc diện yêu hồ, ta là cái gì đâu?"
Tạ Vô Cữu nói xong cũng hối hận, tính tình Việt Vấn Thu cao ngạo, hắn cũng không phải không biết, tại sao phải nói nàng? Hắn nghĩ, có lẽ hắn bị câu nói kia của nhị sư huynh kích thích. Nói hắn đang ghen ghét Việt Vấn Thu thích Liễu Trầm Châu, thật là không giải thích nổi. Việt Vấn Thu trầm mặt đi ra ngoài. Nàng cũng biết miệng Tạ Vô Cữu sẽ không nói ra được lời tốt đẹp! Nếu vẫn để ý đến hắn thì nàng chính là ngốc! Quyết định không để ý đến Tạ Vô Cữu, ban ngày đi ra ngoài hái thuốc, buổi tối bắt mạch và châm cứu cho hắn, mấy ngày trôi qua, tình huống của Tạ Vô Cữu từ từ ổn định. Chẳng lẽ cảm giác của nàng là sai rồi? Thật ra thì thuốc này cũng không có vấn đề?
. . . . . .
Vận công xong, tạ Vô Cữu từ trong nhà ra ngoài. Mặt trời sắp xuống núi, từng luồng vàng óng ánh, chiếu lên phòng thuốc trên núi cực kỳ xinh đẹp. Trong không gian yên tĩnh, có tiếng sáo xa xa truyền đến. Tiếng sao thanh nhã, trong chiều tà vang vọng, lôi cuốn lòng người. Hắn đi theo tiếng sáo ra khỏi phòng thuốc, một đường vừa lại đi lại vừa ngừng. Khi hắn đi tới cuối, thấy thiếu nữ bên dòng suối thì không khỏi dừng chân, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc. Sâu trong khe núi, mây mù như sương, thiếu nữ một than xanh nhạt, ngồi trên tảng đá lớn ở bên dòng suối, trong tay cầm sáo mà thổi. Ánh mặt trời hoàng hôn đặc biệt dịu dàng, chiếu vào trên người của nàng, chiếu lên hàng mi tinh tế, dáng người mảnh khảnh của nàng. Mà đôi tay cầm sáo kia, trắng nõn như tuyết, mười ngón tay thon nhỏ.
Tạ Vô Cữu chợt nhớ tới, nhiều lần, hắn bị nhị sư huynh lừa gạt đi làm tay đấm, khi bị thương, chính là đôi tay này thay hắn chữa thương. Cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện, thì ra là trí nhớ của hắn đối với đôi tay này lại khắc sâu như vậy, có thể nhớ lại rõ ràng tình hình mỗi một lần. Thiếu nữ không biết mình bị người khác nhìn thành phong cảnh, ngừng thổi, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve sáo trúc trong tay. Trong mắt của nàng, có sự dịu dàng quyến luyến không nói được. Ánh mắt này làm Tạ Vô Cữu đau nhói. Quả nhiên nàng vẫn nhớ mãi không quên Liễu Trầm Châu, biết rõ hắn đã lấy vợ, còn ôm cây sáo hắn đưa hoài niệm sẽ về người vĩnh viễn không thuộc về nàng. Liễu Trầm Châu tốt đến như vậy sao? Đối với hắn thì lạnh lẽo nói chuyện thì châm chọc, còn đối với cây sáo Liễu Trầm Châu đưa, nàng còn có thể dịu dàng như thế.
Một lát sau, nàng đau xót nhắm lại mắt, cắn môi một hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, dùng sức ném đi, đem cây sáo ném xuống trong suối. Cây sáo theo khe suối trôi xuống dưới. Trong lòng Tạ Vô Cữu buông lỏng, còn chưa kịp vui vẻ, lại thấy nàng chợt đứng lên, đi phía trước đuổi theo mấy bước. Việt Vấn Thu không biết mình bị làm sao. Sư huynh thành thân, nàng đã quyết định quyết tâm kết thúc phần tình cảm không nên có này, nhưng khi nàng nhìn cây sáo sắp bị trôi đi, không tự chủ được liền nhào qua.
"Bùm ——" nàng ngã vào trong nước. Nàng bị sặc nước, đạp nước hai cái, đột nhiên, cánh tay bị bắt lấy, sau đó người bị kéo lên.
"Khụ! Khụ!" Nàng khạc ra hai ngụm nước.
"Việt Vấn Thu!" Truyền tới bên tai âm thanh tức giận, "Ngươi cứ thích Liễu Trầm Châu như vậy sao? Đáng tiếc hắn đã thành thân, còn không phải cưới ngươi. Dù ngươi có si mê, hắn cũng sẽ không thích ngươi...ngươi chết tâm đi!"
Cánh tay bị nắm phát đau, những lời nghe thấy lại vô cùng chói tai. Việt Vấn Thu đầu nóng lên, không khống chế được ác ý trong lòng, chợt đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta thích! Dù cho sư huynh không thích ta thì thế nào? Dù sao ta cũng sẽ không thích ngươi!"
Tạ Vô Cữu đột nhiên sững sờ. Nàng vừa nói cái gì? Dù sao cũng sẽ không thích hắn? A, thật là buồn cười, ai muốn nàng thích? Hắn mới không có. . . . . .
Rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng mà trên mặt lại nóng hừng hực, giống như bị vạch trần, chật vật không chịu nổi. Nhìn nàng xoay người lên bờ, hành động so lý trí nhanh hơn, không chút nghĩ ngợi bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lôi kéo.
"A!" Việt Vấn Thu bị hắn kéo liền ngã, sau một khắc, một cánh tay cứng như sắt bóp chặt hông của nàng, cánh tay bị người ta tóm lấy, sau đó, đôi môi bị chặn. Nàng trợn to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, trong lúc nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng chuyện sẽ không bởi vì nàng không hiểu rõ mà dừng lại. Tạ Vô Cữu không biết mình vì sao lại làm như vậy, nhưng hắn làm như vậy, tuyệt đối không hối hận. thân thể nhỏ gầy của Việt Vấn Thu bị hắn ôm chặt lấy, không chút do dự cúi đầu ngăn chặn miệng nhỏ của nàng vừa mới nói những lời hắn không thích. Hắn không biết hôn là như thế nào, giờ phút này chỉ bằng bản năng làm việc. Hôn môi của nàng, vươn đầu lưỡi ra, xâm nhập vào hàm răng của nàng, hấp thu ngọt ngào trong miệng nàng.
Việt Vấn Thu sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được. Nàng tức giận giãy dụa thân thể, liều mạng muốn đem hắn đẩy ra. Nhưng sức lực của nam và nữ hơn nhau một trời một vực, dù nàng đẩy thế nào, cánh tay bên hông vẫn giống như đúc bằng sắt, không hề nhúc nhích. Nàng lại muốn xoay đầu đi, nhưng mặc kệ nàng di chuyển thế nào, nụ hôn của hắn cũng sẽ lập tức đuổi theo, nhanh chóng xâm chiếm môi của nàng. Chỉ còn sót lại một cánh tay tự do liều mạng đánh hắn, làm thế nào cũng không lay chuyển được. Việt Vấn Thu bị loại cảm giác này hù sợ. Nàng chưa bao giờ cùng nam nhân thân cận như vậy, trong mũi tất cả đều là hơi thở của hắn, bị buộc tiếp nhận nước miếng của hắn, môi lưỡi nóng hổi dây dưa.
Tính tình Liễu Trầm Châu giống sư phụ hắn, khắp nơi lưu tình, giao du rộng rãi, bạn tốt và hồng nhan có thể xếp quanh Lăng Tiêu sơn trang ba vòng. Trong đó bạn tốt nhất, chính là Vệ Phong. Vệ Phong và Liễu Trầm Châu tính tình gần như giống nhau, hai người mới quen đã thân, cấu kết với nhau làm việc xấu. Mà Tạ Vô Cữu, là sư đệ có quan hệ tốt nhất với Vệ Phong, dù gì chuyện cũng đều thích kêu hắn đi cùng. Về phần Liễu Trầm Châu, dĩ nhiên sẽ không quên sư muội của mình. Việt Vấn Thu chính vì như thế mà quen biết Tạ Vô Cữu. Chỉ là, tính tình Tạ Vô Cữu lạnh lùng không thích nói chuyện, Việt Vấn Thu thân là người thừa kế y tiên cũng có chút tính khí khó chịu, coi như cũng giống nhau như một tập thể nhỏ, cũng không để ý lẫn nhau. Nhưng mặc kệ nói thế nào, bọn họ cùng chung hoạn nạn quá nhiều lần, coi như cũng là bạn bè, Tạ Vô Cữu đã tìm đến nơi này, chắc chắn nàng sẽ chăm sóc.
Ngày hôm sau rời giường, đầu tiên Việt Vấn Thu đi ao nhỏ nhìn một chút. Ngâm suốt đêm, mặt Tạ Vô Cữu không còn chút máu, đôi môi trắng bệch, nhưng trạng thái cũng không tệ lắm, dược tính tơ tình dây dưa được khắc chế. Nàng quay đầu lại cầm mấy cái bánh bao cùng một chén thuốc tới: "Ta đi ra ngoài rồi, bên kia là thuốc giữ lại cho ngươi, buổi trưa uống nữa một chén." Còn nói, "Ngươi phải cảm thấy tốt hơn, thì lên nghỉ ngơi một chút, cảm thấy không được, lại xuống lần nữa để ngâm."
Giao phó xong, Việt Vấn Thu vẫn giống như ngày hôm qua, buộc lại ống tay áo, đeo giỏ thuốc trên lưng, đi ra ngoài hái thuốc. Gần tối nàng hái thuốc trở lại, trong ao đã trống không. Nàng tìm một vòng, ở một gian trong khách phòng khác tìm được Tạ Vô Cữu đang ngồi thiền. Hắn đã chỉnh y qua, không còn nhếch nhác như buổi sáng. Ngồi ở chỗ đó, nắng chiều chiếu vào trên mặt của hắn, có vẻ tuấn tú lạ thường. Nhìn một chút, hắn đột nhiên mở mắt ra. Việt Vấn Thu đột nhiên chống lại tầm mắt của hắn, lúng túng nhìn xuống. Vì che giấu lúng túng này, nàng đi tới, bắt mạch cho hắn. Bàn tay Tạ Vô Cữu rụt lại, từ từ tỉnh táo lại. Một lúc lâu sau, Việt Vấn Thu cũng không nói gì, Tạ Vô Cữu thấy sắc mặt nàng càng ngày càng nặng nề, hỏi: "Có vấn đề?"
Việt Vấn Thu buông hắn ra tay, trầm ngâm nói: "Mạng của ngươi ta sẽ đảm bảo, nhưng thuốc này có chút kỳ lạ. Rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào, hiện tại ta cũng không nói được, xem trước một chút thôi."
Tạ Vô Cữu nói: "Ngươi không phải là xưng Tiểu y tiên sao? Thế nào, liền loại thủ đoạn nhỏ này cũng không giải quyết được?"
Đệ tử Thanh Nhai y tiên không ít, nhưng đệ tử truyền nhân chỉ có một mình Việt Vấn Thu, khi nàng bắt đầu hành tẩu giang hồ, liền được mệnh danh Tiểu y tiên. Việt Vấn Thu cười lạnh một cái: "Đệ tử xuất sắc Chân Vũ phái đâu rồi, có thể thua trong tay Ngọc diện yêu hồ, ta là cái gì đâu?"
Tạ Vô Cữu nói xong cũng hối hận, tính tình Việt Vấn Thu cao ngạo, hắn cũng không phải không biết, tại sao phải nói nàng? Hắn nghĩ, có lẽ hắn bị câu nói kia của nhị sư huynh kích thích. Nói hắn đang ghen ghét Việt Vấn Thu thích Liễu Trầm Châu, thật là không giải thích nổi. Việt Vấn Thu trầm mặt đi ra ngoài. Nàng cũng biết miệng Tạ Vô Cữu sẽ không nói ra được lời tốt đẹp! Nếu vẫn để ý đến hắn thì nàng chính là ngốc! Quyết định không để ý đến Tạ Vô Cữu, ban ngày đi ra ngoài hái thuốc, buổi tối bắt mạch và châm cứu cho hắn, mấy ngày trôi qua, tình huống của Tạ Vô Cữu từ từ ổn định. Chẳng lẽ cảm giác của nàng là sai rồi? Thật ra thì thuốc này cũng không có vấn đề?
. . . . . .
Vận công xong, tạ Vô Cữu từ trong nhà ra ngoài. Mặt trời sắp xuống núi, từng luồng vàng óng ánh, chiếu lên phòng thuốc trên núi cực kỳ xinh đẹp. Trong không gian yên tĩnh, có tiếng sáo xa xa truyền đến. Tiếng sao thanh nhã, trong chiều tà vang vọng, lôi cuốn lòng người. Hắn đi theo tiếng sáo ra khỏi phòng thuốc, một đường vừa lại đi lại vừa ngừng. Khi hắn đi tới cuối, thấy thiếu nữ bên dòng suối thì không khỏi dừng chân, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc. Sâu trong khe núi, mây mù như sương, thiếu nữ một than xanh nhạt, ngồi trên tảng đá lớn ở bên dòng suối, trong tay cầm sáo mà thổi. Ánh mặt trời hoàng hôn đặc biệt dịu dàng, chiếu vào trên người của nàng, chiếu lên hàng mi tinh tế, dáng người mảnh khảnh của nàng. Mà đôi tay cầm sáo kia, trắng nõn như tuyết, mười ngón tay thon nhỏ.
Tạ Vô Cữu chợt nhớ tới, nhiều lần, hắn bị nhị sư huynh lừa gạt đi làm tay đấm, khi bị thương, chính là đôi tay này thay hắn chữa thương. Cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện, thì ra là trí nhớ của hắn đối với đôi tay này lại khắc sâu như vậy, có thể nhớ lại rõ ràng tình hình mỗi một lần. Thiếu nữ không biết mình bị người khác nhìn thành phong cảnh, ngừng thổi, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve sáo trúc trong tay. Trong mắt của nàng, có sự dịu dàng quyến luyến không nói được. Ánh mắt này làm Tạ Vô Cữu đau nhói. Quả nhiên nàng vẫn nhớ mãi không quên Liễu Trầm Châu, biết rõ hắn đã lấy vợ, còn ôm cây sáo hắn đưa hoài niệm sẽ về người vĩnh viễn không thuộc về nàng. Liễu Trầm Châu tốt đến như vậy sao? Đối với hắn thì lạnh lẽo nói chuyện thì châm chọc, còn đối với cây sáo Liễu Trầm Châu đưa, nàng còn có thể dịu dàng như thế.
Một lát sau, nàng đau xót nhắm lại mắt, cắn môi một hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, dùng sức ném đi, đem cây sáo ném xuống trong suối. Cây sáo theo khe suối trôi xuống dưới. Trong lòng Tạ Vô Cữu buông lỏng, còn chưa kịp vui vẻ, lại thấy nàng chợt đứng lên, đi phía trước đuổi theo mấy bước. Việt Vấn Thu không biết mình bị làm sao. Sư huynh thành thân, nàng đã quyết định quyết tâm kết thúc phần tình cảm không nên có này, nhưng khi nàng nhìn cây sáo sắp bị trôi đi, không tự chủ được liền nhào qua.
"Bùm ——" nàng ngã vào trong nước. Nàng bị sặc nước, đạp nước hai cái, đột nhiên, cánh tay bị bắt lấy, sau đó người bị kéo lên.
"Khụ! Khụ!" Nàng khạc ra hai ngụm nước.
"Việt Vấn Thu!" Truyền tới bên tai âm thanh tức giận, "Ngươi cứ thích Liễu Trầm Châu như vậy sao? Đáng tiếc hắn đã thành thân, còn không phải cưới ngươi. Dù ngươi có si mê, hắn cũng sẽ không thích ngươi...ngươi chết tâm đi!"
Cánh tay bị nắm phát đau, những lời nghe thấy lại vô cùng chói tai. Việt Vấn Thu đầu nóng lên, không khống chế được ác ý trong lòng, chợt đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta thích! Dù cho sư huynh không thích ta thì thế nào? Dù sao ta cũng sẽ không thích ngươi!"
Tạ Vô Cữu đột nhiên sững sờ. Nàng vừa nói cái gì? Dù sao cũng sẽ không thích hắn? A, thật là buồn cười, ai muốn nàng thích? Hắn mới không có. . . . . .
Rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng mà trên mặt lại nóng hừng hực, giống như bị vạch trần, chật vật không chịu nổi. Nhìn nàng xoay người lên bờ, hành động so lý trí nhanh hơn, không chút nghĩ ngợi bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lôi kéo.
"A!" Việt Vấn Thu bị hắn kéo liền ngã, sau một khắc, một cánh tay cứng như sắt bóp chặt hông của nàng, cánh tay bị người ta tóm lấy, sau đó, đôi môi bị chặn. Nàng trợn to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, trong lúc nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng chuyện sẽ không bởi vì nàng không hiểu rõ mà dừng lại. Tạ Vô Cữu không biết mình vì sao lại làm như vậy, nhưng hắn làm như vậy, tuyệt đối không hối hận. thân thể nhỏ gầy của Việt Vấn Thu bị hắn ôm chặt lấy, không chút do dự cúi đầu ngăn chặn miệng nhỏ của nàng vừa mới nói những lời hắn không thích. Hắn không biết hôn là như thế nào, giờ phút này chỉ bằng bản năng làm việc. Hôn môi của nàng, vươn đầu lưỡi ra, xâm nhập vào hàm răng của nàng, hấp thu ngọt ngào trong miệng nàng.
Việt Vấn Thu sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được. Nàng tức giận giãy dụa thân thể, liều mạng muốn đem hắn đẩy ra. Nhưng sức lực của nam và nữ hơn nhau một trời một vực, dù nàng đẩy thế nào, cánh tay bên hông vẫn giống như đúc bằng sắt, không hề nhúc nhích. Nàng lại muốn xoay đầu đi, nhưng mặc kệ nàng di chuyển thế nào, nụ hôn của hắn cũng sẽ lập tức đuổi theo, nhanh chóng xâm chiếm môi của nàng. Chỉ còn sót lại một cánh tay tự do liều mạng đánh hắn, làm thế nào cũng không lay chuyển được. Việt Vấn Thu bị loại cảm giác này hù sợ. Nàng chưa bao giờ cùng nam nhân thân cận như vậy, trong mũi tất cả đều là hơi thở của hắn, bị buộc tiếp nhận nước miếng của hắn, môi lưỡi nóng hổi dây dưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.