Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 41: Ngoại truyện 1: Ra mắt gia đình.

Chu Mẫn

16/03/2018

1. Lâm Hiên - Hà Mẫn Nhu.

Lâm Hiên đích thân đến gặp bà Hà ở phòng khám của bà, sau khi anh quyết định chịu trách nhiệm với cái thai của Hà Mẫn Nhu.

Khi gặp anh, bà Hà có hơi bất ngờ. Bà biết anh khá lâu nhưng anh chưa bao giờ đến tận phòng khám để gặp bà như thế này.

Ngồi trong phòng nghỉ của phòng khám, Lâm Hiên đi thẳng vào vấn đề. Anh nói anh làm Hà Mẫn Nhu có thai rồi, mong bà đừng trách mắng cô.

Bà Hà lúc ấy rất giận. Bà hơi cổ hủ, mặc dù làm trong nghề này, chứng kiến nhiều trường hợp có bầu trước khi cưới, dẫn đến chuyện phá thai, nhưng bà không mong chuyện này xảy đến với con gái mình.

Sau khi bình tâm trở lại, bà nhận ra trong cái rủi có cái may, ít ra thì Lâm Hiên không chối bỏ đứa con. Bà nói bà chẳng trách gì anh, tuổi trẻ bồng bột, biết chấp nhận hậu quả của mình là tốt rồi.

Lâm Hiên thở phào, trước khi đi anh còn nhờ bà Hà, đừng mắng Hà Mẫn Nhu, còn nhận mọi lỗi lầm về mình.

Bà Hà không những không ghét Lâm Hiên, mà còn được dịp nở mày nở mặt với đồng nghiệp. Sau khi Lâm Hiên đi, ai cũng xúm vào hỏi anh là ai, khen đáo khen để. Lúc ấy bà còn vỗ ngực đầy tự hào, nói rằng đó là con rể của bà.

* * *

Ông bà Hạ đến gặp bà Ngô San, mẹ Lâm Hiên. Hai gia đình vốn thân thiết với nhau, nên khi ông bà Hạ qua bàn chuyện cưới xin, bà Ngô San rất niềm nở. Hà Mẫn Nhu làm con dâu của mình, mới nghĩ đến chuyện mơ ước bấy lâu thành sự thật, tâm trạng và cả sức khỏe của bà tốt lên hẳn, còn đòi bồng cháu nữa.

Nếu trong tất cả các cặp đôi thì có lẽ Lâm Hiên và Hà Mẫn Nhu là cặp đôi nhận được sự chúc phúc ngay từ đầu, họ chẳng gặp trắc trở gì từ gia đình, chuyện tình yêu mặc dù rất ngẫu hứng nhưng sau cùng cũng gắn kết lại. Trong tình yêu, điểm xuất phát không quan trọng bằng quá trình. Ban đầu Lâm Hiên chẳng có tình yêu gì với Hà Mẫn Nhu, lâu dần, ở bên cạnh cô, tìn cảm mới nảy nở, và kết thúc bằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cùng nhau đi đến đích cuộc đời. . .

2. Trần Trình - Hạ Tuyết Duyên.

Trong chính truyện có cảnh Trần Trình xin phép gia đình Hạ Tuyết Duyên được cưới cô, nên phần ngoại truyện sẽ kể về lần Hạ Tuyết Duyên gặp mặt gia đình Trần Trình.

Trước khi đi gặp mặt, Hạ Tuyết Duyên cực kì cực kì căng thẳng. Cô gái lắm mồm lắm miệng cũng có lúc im thin thít ngồi khép nép bên cạnh chàng trai.

Trần Trình bảo cô. "Em đừng căng thẳng quá, ba anh không khó như mẹ em đâu! Có khi em chỉ cần vào chào một câu là được rồi!"

"Nhưng em vẫn sợ. . ." Hạ Tuyết Duyên rụt rè, cuộn chặt bàn tay thành nắm.

Trần Trình bật cười. "Thế cô gái đanh đá hay hờn dỗi thường ngày đâu. Hóa ra cũng yếu đuối vậy à?"

Cô trừng mắt, giọng giận dỗi. "Thế thôi em không cưới nữa!"



Mặt mày Trần Trình sa sầm xuống, anh giữ chặt eo cô, cứ thế kéo thẳng vào nhà không cho cô thời gian chuẩn bị.

Cả buổi trò chuyện với ông Trần, Hạ Tuyết Duyên không được tự nhiên, cứ thỏ thẻ ngại ngùng bên cạnh Trần Trình. Mấy lần anh liếc sang, nhìn biểu cảm xấu hổ của cô, anh cảm thấy cô thật đáng yêu, biểu cảm như vậy thực sự rất dễ thương.

Chuyện sau đó, vì quá xấu hổ, lại thêm chuyện bị Trần Trình trêu, thế là cô bỏ về nhà ba, để anh ăn chay vài hôm cho chừa cái tội ghẹo cô.

3. Trần Tông - Nguyễn Ân.

Nguyễn Ân gặp ông Trần trong bệnh viện khi Trần Tông xảy ra tai nạn. Ông Trần đương nhiên, nếu con trai ông mở miệng, thì Nguyễn Ân sẽ là đứa con dâu tuyệt vời nhất của ông. Cô không những yêu thương con trai ông, mà còn là đứa con gái tốt. Của cải vật chất không ham, lại còn hi sinh tuổi thanh xuân của mình để chăm sóc con trai ông. Ông Trần thực sự rất biết ơn Nguyễn Ân. Nên khi Trần Tông nói anh sẽ kết hôn với Nguyễn Ân, ông chẳng lấy làm lạ, còn thật tâm chúc phúc cho hai người.

Về phía nhà họ Nguyễn. Nguyễn Đại Vỹ khá khó chịu khi Nguyễn Ân đưa Trần Tông về gặp gia đình mình.

Thấy Trần Tông lịch sự, lại có sự nghiệp ổn định, ông bà Nguyễn đương nhiên muốn gả con gái cho anh. Chỉ có Nguyễn Đại Vỹ là không vui về điều này.

Tối đó Trần Tông ở lại nhà họ Nguyễn, và Nguyễn Đại Vỹ đã nói chuyện nghiêm túc với anh.

"Tôi không cho phép cậu cưới em gái tôi!" Nguyễn Đại Vỹ lấy quyền của một người anh trai, lớn tiếng nói.

"Tôi không cần sự cho phép của cậu. Cô chú đã đồng ý rồi!" Trần Tông vặn lại.

"Hay cậu muốn bị đánh cho một trận nữa?"

"Lúc ấy tôi nhường cậu thôi. Bây giờ có được sự chấp thuận của cô chú rồi, rồi không ngán cậu đâu!"

Cuộc đôi co vẫn tiếp diễn, và trong lòng hai người cũng thầm tha thứ cho nhau.

Hôm ấy hai chàng trai nói chuyện rõ lâu, lúc Nguyễn Ân giật mình thức giấc, còn nghe được tiếng nói chuyện xì xào trong phòng anh trai. Trong một phút giây mơ hồ, cô đã nghi ngờ Trần Tông tiếp cận mình chỉ vì muốn làm hòa với Nguyễn Đại Vỹ, rõ ràng đêm nay anh nói chuyện với anh trai cô còn lâu hơn cả mấy lần trò chuyện với cô.

4. Trần Trạch - Bạch Mộng Kỳ.

Buổi ra mắt của hai người họ có lẽ là buổi ra mắt tẻ nhạt nhất.

Hai bên gia đình hẹn nhau ăn một bữa cơm, suốt cả buổi hai nhà chỉ nói chuyện với nhau, chẳng đoái hoài đến đôi trẻ, trong khi họ mới là nhân vật chính.

5. Cao Khắc - Lý Quân.

Năm tuần sau khi sống chung, Cao Khắc quyết định đưa Lý Quân về gặp bố mẹ mình.



Ông bà Cao đương nhiên vui mừng khi gặp cô con dâu nhỏ, chỉ hơi ái ngại vì Lý Quân là đứa trẻ mồ côi.

Ở trong bếp, bà Cao nói với ông Cao. "Khung xương con bé nhỏ quá, chuyện sinh nở chắc hơi khó khăn."

Ông Cao quở. "Cái bà này, thời đại nào rồi con bắt con dâu phải sinh thường, chúng nó bây giờ chỉ thích mổ thôi!"

Hai vị trưởng bối cứ bàn mãi về chuyện cháu chắt. Cao Khắc tình cờ đi vào nghe được cuộc trò chuyện, mặt anh nhăn lại.

"Con không định có con sớm như thế đâu!"

Cả hai ông bà giật thót quay lại nhìn Cao Khắc.

Bà Cao lườm con trai. "Hay cậu định để tôi xuống mồ rồi mới chịu sinh con?"

Cao Khắc an ủi mẹ. "Con không có ý đó, chỉ là Lý Quân còn nhỏ quá. Cô ấy mới mười chín tuổi. . ."

"Thì có làm sao, hồi đó ba tụi bây làm mẹ có bầu năm mười bảy tuổi, vẫn đẻ được thôi!" Bà Cao không chấp nhận lí lẽ của con trai.

Bà Cao còn định nói thêm nữa nhưng ông Cao kịp thời cản lại, bảo con trai đưa Lý Quân về trước, hôm nào ông bà lên thăm sau.

Cao Khắc kịp chào ba mẹ rồi kéo Lý Quân đang ở phòng khách đi về ngay.

"Em chưa chào hai bác!" Lý Quân nói.

"Không cần." Anh giục.

"Không được. . ." Cô giằng tay mình lại.

Cao Khắc quay đầu nhìn cô, giọng đe dọa. "Em mà vào lại là mẹ anh bắt em, sau đó đợi ngày em mang thai rồi mới thả em đi, em chịu không?"

Cái gật đầu nhanh chóng của Lý Quân khiến anh bối rối tột độ. "Con của anh mà, anh không muốn sao?"

"Em còn nhỏ. . ." Anh muốn nói anh chưa chuẩn bị tình thần làm cha. "Thôi được rồi, về nhà trước đã."

Không những vì anh chưa chuẩn bị tinh thần để làm một người cha tốt, mà anh còn sợ mình phải kiêng khem chuyện giường chiếu suốt mấy tháng trời. Nhưng anh không giữ được, sau lần quan hệ đầu tiên với cô, anh luôn khao khát được chạm vào cô thêm nhiều lần nữa, cho nên ngay lúc này anh chưa muốn có con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook