Chương 42: Ngoại truyện 2: Việc nhà.
Chu Mẫn
16/03/2018
1. Lâm Hiên - Hà Mẫn Nhu.
Vì cả hai đều đi làm nên việc nhà có cô giúp việc lo toan hết, chỉ hiếm khi Hà Mẫn Nhu đặt chân vào bếp nấu ăn.
Mẹ cô từng quở, con gái mà không biết chăm sóc chồng con, không quản bếp núc thì không ổn, bà cò kể chuyện một đứa con của bạn bà, do không biết làm việc nhà mà chồng chán, đòi ly hôn.
Hà Mẫn Nhu nghe vậy cũng hơi hoang mang. Cô quyết định từ nay phải làm việc nhà, và nấu ăn cho chồng con.
Từ ngày Hà Mẫn Nhu bắt đầu công cuộc trở thành người mẹ hiền người vợ đảm, Lâm Hiên và Lâm Tư Mẫn là người chịu thiệt nhất.
Sáng sớm cô đã lục đục trong bếp khiến Lâm Hiên không ngủ nướng được. Lâm Tư Mẫn thì bị bắt ăn những món do chính tay mẹ mình nấu, và vị của nó thì thật kinh khủng.
Con bé chỉ mới bốn tuổi mà đã biết nhận xét tinh tường. "Món này khoog ngon chút nào cả. Mẹ đừng vào bếp nữa!"
Nghe con gái chê bai, Hà Mẫn Nhu tủi thân ghê gớm. "Mẹ chỉ muốn con thưởng thức những món mẹ nấu thôi mà! Bạn bè của con ai cũng được ăn món mẹ họ nấu, con không ghen tị à?"
Lâm Tư Mẫn lắc đầu. "Không ạ! Bạn bè của con ai cũng ăn đồ cô giúp việc làm hết ạ!"
Cô chau mày, nhìn cô con gái bé nhỏ thật thà của mình.
Sau khi đưa con gái đến trường mẫu giáo, Lâm Hiên quay về nhà. Anh thấy vợ mình quay quần quật từ sáng, đến bây giờ vẫn chưa ngơi tay. Anh hơi xót, muốn phụ một tay mà cô không cho phép.
Anh đứng dựa bên cạnh cái máy giặt, hỏi cô. "Mấy hôm nay em sao thế? Cứ muốn làm việc nhà?"
Cô bỏ quần áo vào rổ đựng, chống nạnh nhìn anh. "Em sợ anh chê em không biết làm việc nhà, rồi bỏ em!"
Câu trả lời thẳng thắn của cô khiến anh bật cười khanh khách. "Vợ, để anh nói điều này nhé! Nếu anh có ý định bỏ em thì anh đã bỏ lâu rồi, không chỉ vì việc em không biết làm việc nhà mà bỏ đâu!"
Cô cứng họng, không biết nói lại gì.
"Bỏ đi! Em đi làm đã mệt rồi, đừng ôm thêm việc nữa. Dư thời gian thì hợp tác sản xuất em bé đi!" Vừa nói, Lâm Hiên vừa ga gẫm kéo Hà Mẫn Nhu vào lòng.
Trái tim cô mềm nhũn ra, bỏ hết mọi việc mà đi theo anh.
Thế là công cuộc mẹ hiền vợ đảm của Hà Mẫn Nhu kết thúc sau bốn ngày cố gắng.
2. Trần Trình - Hạ Tuyết Duyên.
Cả hai đều có công việc riêng nhưng Hạ Tuyết Duyên vẫn cố gắng thu xếp việc nhà tươm tất. Có một điều thú vị là cô rất thích được nấu cho anh ăn.
Buổi sáng Trần Trình dậy sớm nấu bữa sáng, hôm nào còn dư thời gian anh sẽ làm luôn bữa trưa cho hai người. Còn bữa tối sẽ do Hạ Tuyết Duyên chịu trách nhiệm.
Khi cô nấu ăn, anh phụ dọn chén bát hoặc lau dọn nhà cửa. Trần Trình từng đề nghị thuê người giúp việc nhưng cô từ chối, bảo rằng không thích người lạ chạm vào quần áo của mình.
Tính cô cứ khăng khăng như vậy, anh không nói thêm, chỉ sợ cô vất vả quá thôi!
3. Trần Tông - Nguyễn Ân.
Nguyễn Ân sống ở vùng quê, nên quen làm việc chân tay, cộng thêm chuyện cô ở nhà không cũng chán, nên việc nhà một tay cô quán xuyến hết. Chỉ có bữa sáng của Trần Trình là do dì Phương chuẩn bị vì cô ngủ dậy rất muộn.
Trần Trình lại hay xót vợ, nên thường làm trước khi cô kịp nhớ ra việc để làm, hoặc luôn dọn dẹp đồ đạc của mình ngăn nắp. Ngày trước anh có thói quen vứt cà vạt lung tung, bạ đâu để đó. Nguyễn Ân luôn đi theo sau nhặt chúng lên rồi cất gọn vào tủ, màu nào theo màu đó, anh chỉ cần mở ra là tùm được ngay. Thói quen này anh đang dần loại bỏ, cô bớt được một việc.
Và còn nhiều thứ Trần Tông quyết thay đổi để cô vợ của mình đỡ làm việc, mà dành sức cho buổi tối chiến đấu với con thú hung hãn trong anh.
4. Trần Trạch - Bạch Mộng Kỳ.
Trần Trạch ưa sạch sẽ, Bạch Mộng Kỳ lại bừa bãi, nên vấn đề làm việc nhà nghiễm nhiên thuộc về Trần Trạch. Duy chỉ có một việc là anh không động tới, chính là nấu ăn. Trần Trạch nấu ăn dở tệ, thậm chí nấu cơm cũng không canh được lượng nước sao cho vừa ăn.
Có một dạo Bạch Mộng Kỳ bị cảm nhẹ, Trần Trạch đích thân xuống bếp nấu cháo cho cô. Khẩu bị của người bệnh rất nhạt, vậy mà khi ăn thử muỗng cháo anh nấu, cô đã phải bật dậy chui vào bếp tự nấu cho mình ăn.
"Em kén ăn thế, anh thấy cũng nuốt được mà!" Trần Trạch lôi cô vào giường, bấm số gọi món ở nhà hàng gần đó.
Cô chẳng còn hơi sức để đôi co với anh, nhưng cô chắc chắn khi mình khỏe lại, sẽ chỉ dạy cho anh vài cách nấu ăn đơn giản, không thể để mất hình tượng hoàn hảo của anh được.
5. Cao Khắc - Lý Quân.
Việc nhà chẳng ai bảo ai, cả hai chia nhau ra làm. Lý Quân nấu ăn thì Cao Khắc rửa chén, Lý Quân giặt đồ thì Cao Khắc phơi đồ. . .
Chỉ có điều, vì Lý Quân nhỏ hơn Cao Khắc khá nhiều tuổi, nên đôi khi anh có thói quen bao bọc cô, sợ cô làm vỡ đồ hoặc chẳng may làm mình bị thương.
Lý Quân ngán ngẩm vì bị trông nom như vậy, cô phát cáu. "Anh Cao Khắc, em làm mấy chuyện này được mà, em có phải trẻ con đâu!"
Cao Khắc lườm cô. "Em xem, chỉ việc bỏ quần áo vào máy giặt mà cũng bị té u đầu thế này được! Anh không trông chừng không biết em lại lạc đi đâu. . ."
Cô cười xòa, dù có hơi vụng về nhưng vẫn rất đáng yêu.
6. Phùng Hải Chính - Võ Chiêu Dương.
Khi về sống chung, thời gian đầu Võ Chiêu Dương làm hết mọi chuyện. Được một thời gian thì cô không muốn làm nữa.
"Em không muốn làm việc nhà nữa!" Cô đứng chắn trước mặt anh, hùng hổ nói.
Anh ngước lên nhìn cô, áp hai tay lên mặt cô rồi bóp nhẹ. "Anh có bắt em làm đâu. Những chuyện này ở phương Tây đàn ông đều làm hết. Anh cứ tưởng em thích làm, nếu không thích thì để anh vậy!"
Anh cứ tưởng cô sẽ cảm động, nào ngờ cô ngây thơ đáp lại. "Ừm, đúng là ở nước ngoài về có khác."
Vậy là từ đó về sau, việc trong nhà đều là của Phùng Hải Chính.
Vì cả hai đều đi làm nên việc nhà có cô giúp việc lo toan hết, chỉ hiếm khi Hà Mẫn Nhu đặt chân vào bếp nấu ăn.
Mẹ cô từng quở, con gái mà không biết chăm sóc chồng con, không quản bếp núc thì không ổn, bà cò kể chuyện một đứa con của bạn bà, do không biết làm việc nhà mà chồng chán, đòi ly hôn.
Hà Mẫn Nhu nghe vậy cũng hơi hoang mang. Cô quyết định từ nay phải làm việc nhà, và nấu ăn cho chồng con.
Từ ngày Hà Mẫn Nhu bắt đầu công cuộc trở thành người mẹ hiền người vợ đảm, Lâm Hiên và Lâm Tư Mẫn là người chịu thiệt nhất.
Sáng sớm cô đã lục đục trong bếp khiến Lâm Hiên không ngủ nướng được. Lâm Tư Mẫn thì bị bắt ăn những món do chính tay mẹ mình nấu, và vị của nó thì thật kinh khủng.
Con bé chỉ mới bốn tuổi mà đã biết nhận xét tinh tường. "Món này khoog ngon chút nào cả. Mẹ đừng vào bếp nữa!"
Nghe con gái chê bai, Hà Mẫn Nhu tủi thân ghê gớm. "Mẹ chỉ muốn con thưởng thức những món mẹ nấu thôi mà! Bạn bè của con ai cũng được ăn món mẹ họ nấu, con không ghen tị à?"
Lâm Tư Mẫn lắc đầu. "Không ạ! Bạn bè của con ai cũng ăn đồ cô giúp việc làm hết ạ!"
Cô chau mày, nhìn cô con gái bé nhỏ thật thà của mình.
Sau khi đưa con gái đến trường mẫu giáo, Lâm Hiên quay về nhà. Anh thấy vợ mình quay quần quật từ sáng, đến bây giờ vẫn chưa ngơi tay. Anh hơi xót, muốn phụ một tay mà cô không cho phép.
Anh đứng dựa bên cạnh cái máy giặt, hỏi cô. "Mấy hôm nay em sao thế? Cứ muốn làm việc nhà?"
Cô bỏ quần áo vào rổ đựng, chống nạnh nhìn anh. "Em sợ anh chê em không biết làm việc nhà, rồi bỏ em!"
Câu trả lời thẳng thắn của cô khiến anh bật cười khanh khách. "Vợ, để anh nói điều này nhé! Nếu anh có ý định bỏ em thì anh đã bỏ lâu rồi, không chỉ vì việc em không biết làm việc nhà mà bỏ đâu!"
Cô cứng họng, không biết nói lại gì.
"Bỏ đi! Em đi làm đã mệt rồi, đừng ôm thêm việc nữa. Dư thời gian thì hợp tác sản xuất em bé đi!" Vừa nói, Lâm Hiên vừa ga gẫm kéo Hà Mẫn Nhu vào lòng.
Trái tim cô mềm nhũn ra, bỏ hết mọi việc mà đi theo anh.
Thế là công cuộc mẹ hiền vợ đảm của Hà Mẫn Nhu kết thúc sau bốn ngày cố gắng.
2. Trần Trình - Hạ Tuyết Duyên.
Cả hai đều có công việc riêng nhưng Hạ Tuyết Duyên vẫn cố gắng thu xếp việc nhà tươm tất. Có một điều thú vị là cô rất thích được nấu cho anh ăn.
Buổi sáng Trần Trình dậy sớm nấu bữa sáng, hôm nào còn dư thời gian anh sẽ làm luôn bữa trưa cho hai người. Còn bữa tối sẽ do Hạ Tuyết Duyên chịu trách nhiệm.
Khi cô nấu ăn, anh phụ dọn chén bát hoặc lau dọn nhà cửa. Trần Trình từng đề nghị thuê người giúp việc nhưng cô từ chối, bảo rằng không thích người lạ chạm vào quần áo của mình.
Tính cô cứ khăng khăng như vậy, anh không nói thêm, chỉ sợ cô vất vả quá thôi!
3. Trần Tông - Nguyễn Ân.
Nguyễn Ân sống ở vùng quê, nên quen làm việc chân tay, cộng thêm chuyện cô ở nhà không cũng chán, nên việc nhà một tay cô quán xuyến hết. Chỉ có bữa sáng của Trần Trình là do dì Phương chuẩn bị vì cô ngủ dậy rất muộn.
Trần Trình lại hay xót vợ, nên thường làm trước khi cô kịp nhớ ra việc để làm, hoặc luôn dọn dẹp đồ đạc của mình ngăn nắp. Ngày trước anh có thói quen vứt cà vạt lung tung, bạ đâu để đó. Nguyễn Ân luôn đi theo sau nhặt chúng lên rồi cất gọn vào tủ, màu nào theo màu đó, anh chỉ cần mở ra là tùm được ngay. Thói quen này anh đang dần loại bỏ, cô bớt được một việc.
Và còn nhiều thứ Trần Tông quyết thay đổi để cô vợ của mình đỡ làm việc, mà dành sức cho buổi tối chiến đấu với con thú hung hãn trong anh.
4. Trần Trạch - Bạch Mộng Kỳ.
Trần Trạch ưa sạch sẽ, Bạch Mộng Kỳ lại bừa bãi, nên vấn đề làm việc nhà nghiễm nhiên thuộc về Trần Trạch. Duy chỉ có một việc là anh không động tới, chính là nấu ăn. Trần Trạch nấu ăn dở tệ, thậm chí nấu cơm cũng không canh được lượng nước sao cho vừa ăn.
Có một dạo Bạch Mộng Kỳ bị cảm nhẹ, Trần Trạch đích thân xuống bếp nấu cháo cho cô. Khẩu bị của người bệnh rất nhạt, vậy mà khi ăn thử muỗng cháo anh nấu, cô đã phải bật dậy chui vào bếp tự nấu cho mình ăn.
"Em kén ăn thế, anh thấy cũng nuốt được mà!" Trần Trạch lôi cô vào giường, bấm số gọi món ở nhà hàng gần đó.
Cô chẳng còn hơi sức để đôi co với anh, nhưng cô chắc chắn khi mình khỏe lại, sẽ chỉ dạy cho anh vài cách nấu ăn đơn giản, không thể để mất hình tượng hoàn hảo của anh được.
5. Cao Khắc - Lý Quân.
Việc nhà chẳng ai bảo ai, cả hai chia nhau ra làm. Lý Quân nấu ăn thì Cao Khắc rửa chén, Lý Quân giặt đồ thì Cao Khắc phơi đồ. . .
Chỉ có điều, vì Lý Quân nhỏ hơn Cao Khắc khá nhiều tuổi, nên đôi khi anh có thói quen bao bọc cô, sợ cô làm vỡ đồ hoặc chẳng may làm mình bị thương.
Lý Quân ngán ngẩm vì bị trông nom như vậy, cô phát cáu. "Anh Cao Khắc, em làm mấy chuyện này được mà, em có phải trẻ con đâu!"
Cao Khắc lườm cô. "Em xem, chỉ việc bỏ quần áo vào máy giặt mà cũng bị té u đầu thế này được! Anh không trông chừng không biết em lại lạc đi đâu. . ."
Cô cười xòa, dù có hơi vụng về nhưng vẫn rất đáng yêu.
6. Phùng Hải Chính - Võ Chiêu Dương.
Khi về sống chung, thời gian đầu Võ Chiêu Dương làm hết mọi chuyện. Được một thời gian thì cô không muốn làm nữa.
"Em không muốn làm việc nhà nữa!" Cô đứng chắn trước mặt anh, hùng hổ nói.
Anh ngước lên nhìn cô, áp hai tay lên mặt cô rồi bóp nhẹ. "Anh có bắt em làm đâu. Những chuyện này ở phương Tây đàn ông đều làm hết. Anh cứ tưởng em thích làm, nếu không thích thì để anh vậy!"
Anh cứ tưởng cô sẽ cảm động, nào ngờ cô ngây thơ đáp lại. "Ừm, đúng là ở nước ngoài về có khác."
Vậy là từ đó về sau, việc trong nhà đều là của Phùng Hải Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.