Chương 12: Hắn làm gì ở đây?
Yêu Thụ
29/12/2021
Hai ngày trước....
Một thủ vệ thành thoăn thoắt leo lên từ vách đá, nơi đó có ba người đang đứng chờ. Gương mặt hắn có chút tái xanh, biểu cảm không giấu được hoảng sợ:"Thất sư huynh, bọn họ tìm được thi... Thập Ngũ ở bên dưới!".
"Hắn sao rồi?" - Lăng Thất là đội trưởng đội thủ vệ thành. Với trực giác mạnh mẽ của một vị thủ lĩnh, hắn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn cố thuyết phục bản thân kia không phải trường hợp xấu nhất. Chỉ cần còn sống thì còn cơ hội.
"Hắn chết rồi..."
Nghe xong câu nói kia, cả nhóm người siết chặt nắm đấm, biểu cảm lẫn lộn không nhìn ra được đâu là hoang mang hay giận dữ. Lăng Thất hít sâu một hơi, đôi mắt khép lại, giọng nói như có như không:
"Đi. Mang đệ ấy về nhà."
Bốn người leo xuống vách đá, hội tụ cùng nhóm người tìm được Lăng Thập Ngũ.
Sau khi tận mắt nhìn thấy một thi thể dập nát nằm giữa vũng máu, Lăng Thất càng không giữ được bình tĩnh, ngữ khí ngập tràn bi phẫn:"Hắn vì cái gì mà chết?"
"Lục phủ ngũ tạng bị đánh nát chỉ bằng một chiêu, xương cốt vỡ vụn vì rơi xuống núi. Còn có, ..." Người trực tiếp xem xét tình trạng thi thể của Lăng Thập Ngũ nói tới đây thì dừng lại, ấp úng hồi lâu.
"Còn không mau nói!!!" Lăng Thất giận đỏ cả mắt, giọng khàn khàn quát lớn.
"Linh khí bị hút sạch, không sót một tia."
Cả đám người lâm vào trầm mặc nhưng trong nội tâm sớm đã hỗn loạn. Phẫn nộ có, đau khổ có, ngờ vực có nhưng nhiều nhất chính là sợ hãi. Cái chết của Lăng Thập Ngũ đã quá rõ ràng. Lục phủ ngũ tạng bị một chiêu đánh nát thì không thể là ma thú. Linh khí bị hút sạch thì không phải đạo tu. Vậy hung thủ có thể là ai? Đáp án chỉ có một: Yêu tu!
"Yêu tu", hai chữ tưởng như xa lạ nhưng vô cùng quen thuộc này vừa là vinh quang, cũng vừa là ám ảnh của đạo tu. Nói đến nguyên nhân, có lẽ phải bắt đầu từ xa xưa...
Không ai biết Định Tường đại lục đã tồn tại bao lâu, người đời chỉ biết lịch sử bắt đầu được ghi chép từ bảy vạn năm trước.
Cùng thời điểm trang lịch sử đầu tiên được viết, tu chân giả cũng đã xuất hiện. Lúc đó, Định Tường đại lục không chỉ có đạo tu mà còn có yêu tu và ma tu. Trong ba thế lực, ma tu cường hãn nhất, yêu tu đa dạng nhất, còn về đạo tu? Chính là có tâm kế thâm độc nhất! Điều này lịch sử không có nói đến nhưng là bằng chứng vẫn sờ sờ ra đó.
Không biết từ lúc nào, trên vách đá Vĩnh Cửu Sơn đã khắc sâu tám chữ:"BỈ ỔI, THÂM ĐỘC. CÁC NGƯƠI ĐỆ NHẤT." Tám chữ kéo dài hơn trăm trượng, vách núi lỡ loét, hằn sâu hun hút, khiến những ai tận mắt chứng kiến đều phải run sợ một phen. Bởi vì mỗi một nét, một chữ đều tràn ngập hận ý. Bất cứ ai cũng sẽ cảm nhận được kẻ khắc ra mấy chữ này có bao nhiêu căm phẫn tu sĩ nhân loại.
Tương truyền, năm xưa ma tu quá mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át đạo tu cùng yêu tu. Cuối cùng, đạo tu và yêu tu kết thành liên minh, phối hợp tiêu diệt ma tu. Đánh nhau ròng rã mấy trăm năm, ma tu hoàn toàn bị xoá sổ. Sau đó, đạo tu bội ước, gài bẫy tập kích yêu tu, tuy không thể tiêu diệt hoàn toàn nhưng đã thành công vây nhốt phần còn lại ở Yêu Vực. Từ đó, chiến tranh kết thúc, tu chân giả bắt đầu thời kỳ hưng thịnh cho đến ngày nay. Bất quá, cũng chỉ là lời đồn, chân tướng thực hư không một ai có thể kiểm chứng.
Tóm lại, yêu tu đã mấy vạn năm không xuất hiện trên Định Tường đại lục. Đây há chẳng phải là trường hợp đầu tiên, lại còn cố ý gϊếŧ người ngay trong lãnh thổ của Lăng Không thành. Điều này nói lên cái gì? Là yêu tu đang muốn thách thức toàn bộ tu chân giới ư? Nếu đúng như thế, e rằng Định Tường đại lục sắp phải trải qua một đại kiếp nạn.
Lâm Thất mệt mỏi xoa thái dương. Chuyện này đã không còn nằm trong giới hạn của Lăng Không thành. Đối phương quá mạnh mẽ, lại không xác định được có bao nhiêu kẻ và mục đích của chúng là gì? Hắn phải nhanh chóng báo cho thành chủ.
"Thập Lục, Thập Thất, hai người các ngươi đem thi thể của Thập Ngũ về thành. Đem chuyện này báo cáo tỉ mỉ với thành chủ, càng nhanh càng tốt.
Ta và hai người nữa sẽ truy tìm manh mối, tất cả những người còn lại chia thành nhóm ba người để theo sát và bảo vệ đám thiếu niên đang thí luyện. Tốt nhất là tìm cách gom chúng lại với nhau ở một địa phương an toàn. Đừng cho chúng biết về cái chết của Thập Ngũ.
Còn nữa, nếu có bất cứ phát hiện nào về kẻ địch thì phải lập tức phát tín hiệu liên lạc. Không được ham chiến. Mọi sự phải cẩn trọng. Rõ chưa?"
"Rõ!"
. . .
Tiểu Bạo thoáng cái liền bị cướp đi. Lam Tuyệt sững sờ, lập tức đuổi theo. Nàng chắc chắn đó chính là tiểu tặc ham ăn, đuổi bắt với mình suốt mấy ngày trước.
Tất nhiên, nàng lại không thể đuổi kịp. Bóng dáng tiểu thú hoàn toàn mất hút trước một trăm tám mươi cái lỗ sâu bên trong sơn động. Trùng hợp là mỗi cửa hang đều vừa vặn với chiều cao của nàng. Tuy hoàn toàn có thể đi vào nhưng có trời mới biết tiểu thú đang lẫn trốn ở đâu.
Lần này, Lam Tuyệt quả thật bị chọc giận. Tiểu thú không đến nỗi chán ghét, nó có thể đùa giỡn bao nhiêu tuỳ thích, duy chỉ có cướp tiểu Bạo là điều không thể chấp nhận được.
Lam Tuyệt nheo mắt, một tia sát khí len lỏi tràn ra.
Sau nửa nén nhang, mùi thơm mê người của cá nướng đã nhanh chóng truyền đi khắp động. Lam Tuyệt để cá nướng trên bờ, một hơi lặn sâu xuống hồ.
Đúng như dự đoán, tiểu thú kia không chống nổi dụ hoặc của đồ ăn, không bao lâu liền thò đầu ra. Dù không thấy Lam Tuyệt thì có hơi kỳ quái nhưng nước miếng đã sớm chảy tràn cả não, tiểu thú suиɠ sướиɠ lăn đến đánh chén không chút đề phòng.
Một lát sau, Lam Tuyệt ướt sũng bước lên từ trong nước. Nàng nhìn con tiểu thú mập mạp to bằng một bàn tay, trông giống nhím nhưng không phải nhím, bộ lông mềm mượt óng ánh vàng kim, chổng bốn chân lên trời say sưa ngủ sau khi diệt sạch mẻ cá nướng có tẩm mê dược. Nàng cười lạnh:"Chớ trách bản tôn vô tình."
Lúc trước nàng không dùng thủ đoạn là vì tôn trọng công phu của nó, cũng không có ý định bắt gϊếŧ. Bây giờ thì khác, dám cướp bùa bình an của nàng ư? Hừ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Lam Tuyệt đút cho nó mấy viên nhuyễn cốt đan, lấy dây trói lại như gói bánh chưng, đầu dây còn lại thì quấn mấy vòng quanh cổ tay, xách đi như bắp cải. Sau khi cho nó ngửi thuốc giải mê dược, nàng đập đập vào bụng tiểu thú, đánh thức nó.
Tiểu thú mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt nó là gương mặt lạnh như băng của Lam Tuyệt.
"Tiểu tặc, nếu ngươi không trả lại khối ngọc cho ta, ta cam đoan ngươi sẽ chịu chung số phận với chúng nó." Nàng dí mặt tiểu thú lại gần đống xương cá, giọng điệu ngoan tuyệt.
Tiểu thú nhận ra tình hình của mình, thế nhưng không có vẻ gì là sợ hãi. Nó từ chối nhìn chuyện xấu mình làm, quay mặt đi chỗ khác, râu vểnh lên bất mãn thấy rõ. Không chỉ vậy, nàng còn đọc được sự thờ ơ trong đôi mắt nửa khép nửa mở của nó.
Lam Tuyệt vừa tức vừa buồn cười.
"Ngươi có hiểu ta nói gì không?"
Tiểu thú liếc mắt khinh bỉ.
"Nếu ngươi đem trả khối ngọc kia lại cho ta, ta sẽ thả ngươi đi. Còn không thì đừng hòng ta tha cho cái mạng nhỏ của ngươi."
Lần này tiểu thú trở nên tức giận, nó hằn hộc nhìn thẳng vào mắt Lam Tuyệt, như thể nàng là kẻ bạc tình bạc nghĩa nhất thế gian.
Bất quá Lam Tuyệt không thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của tiểu thú. Nàng cho rằng nó muốn chiếm tiểu Bạo làm của riêng, trong lòng càng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình thản hỏi:"Rốt cuộc có trả hay là không?" Thanh âm không mặn không nhạt, lại càng dư thừa bình tĩnh khiến tiểu thú thoáng rùng mình. Nó sống lâu như vậy, tự nhiên biết nàng đã sẵn sàng loại bỏ nó, tự mình giải quyết vấn đề.
Hiện tại, nó đã hoàn toàn bị khống chế, không thể biến về bản thể, chỉ còn cách quy thuận để cầu một con đường sống. Một khi nó thoát ra được, để xem ai khóc, ai cười còn chưa biết đâu. Tiểu thú cay cú trong lòng.
Sau một màn độc thoại nội tâm, tiểu thú nỗ lực mở to hai mắt, chớp chớp mấy cái, trưng ra bộ mặt vô hại. Bất quá không biết có gì sai sai trong kết cấu tổng quan, Lam Tuyệt chỉ thấy bảy phần hèn hạ, ba phần vô lại, càng nhìn càng đáng ghét.
"Đi, đưa ta tới chỗ khối ngọc ngươi lấy cắp. Nếu ngươi dám giở trò thì chớ có trách ta."
Tiểu thú cố gắng giãy dụa, sau đó tỏ ra bất lực rồi thút thít rêи ɾỉ, giương cặp mắt đáng thương nhìn Lam Tuyệt. Hành động của nó bị nàng thu hết vào mắt, với kinh nghiệm sống năm trăm năm, nàng liền biết tên tiểu tặc này ranh ma vô cùng. Kém chút là biết mở mồm nói chuyện đi?
"Muốn ta thả ngươi ra? Chớ có nằm mộng. Khối ngọc của ta còn biết dẫn đường, xem ra ngươi thật kém xa nó." Lam Tuyệt nói khích.
Tiểu thú quả nhiên trúng chiêu, tức vểnh cả râu, cuối cùng tự mình đánh đu về phía trước, ý bảo nàng đi theo hướng đó.
Cả hai đi đến chỗ tiểu thú mất tích ban nãy. Tiểu thú không do dự chỉ nàng tiến vào cái hang gần nhất. Lam Tuyệt không quá tin tưởng nhưng vẫn đi vào. Bên trong phức tạp như mê cung, các nhánh địa đạo thông nhau từ bốn phương tám hướng, nỗ lực nhớ đường của nàng nhanh chóng sụp đổ.
Thấy Lam Tuyệt kinh ngạc với tác phẩm của mình, tiểu thú hơi hơi kiêu ngạo, trong bụng âm thầm tính kế. Nó tất nhiên sẽ không dẫn nàng đến chỗ đó. Còn lâu a!
Đi vòng vèo hơn một canh giờ, Lam Tuyệt cũng không tìm được tiểu Bạo. Nàng dừng lại, xách tiểu thú lên trước mặt mình, liếc mắt hỏi:"Nơi này rõ ràng là kiệt tác của ngươi, thế mà cố ý dẫn ta đi sai đường. Ngươi muốn đùa giỡn ta hay muốn ta đùa giỡn ngươi?"
Tiểu thú giật thót, làm sao nàng biết chỗ này là do nó đào? Nó có nói sao? Không thể nào! Nó đã giữ nguyên tắc ba không, bao gồm:"không nghe, không nói, không bị lừa" suốt mấy vạn năm, tất nhiên sẽ không dễ dàng phá vỡ.
Nhớ đến chuyện quá khứ, tiểu thú không khỏi bi thương cho số phận của mình...
Thấy tiểu thú không phản ứng, còn ra vẻ mất mát, Lam Tuyệt vỗ cái bụng béo ú của nó:"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu như trong vòng nửa canh giờ, ta không tìm được khối ngọc thì ngươi chuẩn bị chuyển kiếp đi."
Lam Tuyệt vừa nói hết câu thì thấy một đóm sáng màu xanh lục từ xa lao về phía mình. Nàng mừng rỡ bắt lấy tiểu Bạo, kiểm tra thấy nó không sứt mẻ gì mới cẩn thận đeo vào cổ. Tiểu Bạo nép vào cổ áo Lam Tuyệt cọ cọ, nàng nhột cười khanh khách, ôn nhu vỗ mấy cái cho nó yên tĩnh lại.
Thấy cảnh Lam Tuyệt và khối ngọc đáng ghét đoàn tụ, tiểu thú âm thầm chua xót, mắt đăm đăm nhìn cái bụng nhỏ của chính mình.
Lam Tuyệt quét mắt nhìn nó, đột nhiên cảm thấy ngập mùi thê lương. Nàng xách lên nhìn lại, lần này thì bị làm cho ngạc nhiên. Dù tiểu thú đã nhanh chóng cuộn tròn, giấu mặt vào cái bụng mập mạp nhưng Lam Tuyệt đã kịp nhìn thấy chiếc mũi ẩm ướt và đôi mắt ngấn nước của nó.
Tiểu Bạo cũng đã tìm được, Lam Tuyệt không còn tức giận đối với tiểu thú. Hơn nữa, nhìn bộ dáng thương tâm vừa rồi khiến lòng nàng mềm đi không ít. Nghĩ nghĩ một hồi, Lam Tuyệt quyết định thả nó ra.
Vừa lúc đó, một tiếng hổ gầm xé trời vang lên. Ầm ầm ầm! Sơn động rung chấn kịch liệt. Đất đá bên trong địa đạo cũng theo đó mà vương vãi mịt mù. Lam Tuyệt nằm xuống, lấy thân che chở tiểu thú:"Đi hướng nào để ra ngoài? Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."
Tiểu thú bị nàng ôm thì cứng đơ một hồi. Nghe nàng hỏi, nó bỗng dưng ngoan ngoãn thò ra một chân huơ huơ phía trước, chỉ đường cho nàng.
Lam Tuyệt cẩn thận tìm lối ra theo hướng dẫn của tiểu thú, sơn động vẫn không ngừng rung chuyển.
Tiếng đánh nhau ngày càng chát chúa, hình như Hổ Vương đang chiến đấu với một kẻ địch rất mạnh. Hơn nữa, trận chiến này tựa hồ cách nàng không xa. Lam Tuyệt ngẫm nghĩ, lại cảm thấy đây là một cơ hội khó có thể bỏ qua, nếu lợi dụng được thì quá tốt. Nàng đánh liều làm ra quyết định, đó là đi về phía tiếng gầm của Hổ Vương.
Nàng tựa vào một vách đá rắn chắc, cười nói với tiểu thú:"Bây giờ ta phải đi tìm Hổ Vương để lấy chút đồ, ngươi tốt nhất là trốn trong này, nhớ phải trốn kỹ một chút. Thịt của ngươi tuy béo tốt nhưng chẳng đủ nhét kẽ răng nó đâu. Nếu ta may mắn, năm sau lại gặp."
Lam Tuyệt cởi trói cho tiểu thú, thấy cái bụng chật ních của nó phình ra sau khi được giải thoát thì rất buồn cười. Nàng điểm nhẹ lên đầu nó, khẽ vuốt mấy cái, nhìn biểu cảm ngu ngơ này quả nhiên đáng yêu hơn một chút. Nàng mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Lam Tuyệt quyết ý lần theo tiếng gầm của Hổ Vương nhưng tiểu Bạo lại càng quyết tâm lôi kéo nàng đi một địa phương khác. Bất quá, một khi Lam Tuyệt đã quyết, e là chín trâu mười ngựa cũng khó lòng lay chuyển, huống chi là một khối ngọc nhỏ. Nàng nhẹ giọng an ủi tiểu Bạo:"Đừng sợ, chúng ta chỉ đứng từ xa quan sát. Hổ Vương cốt rất quan trọng với ta, không thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Sau khi lấy được thì ngươi muốn đi đâu ta cũng nghe theo."
Lam Tuyệt càng đến gần thì càng bị áp lực từ trận chiến của Hổ Vương ép đến không thở nổi. Nàng dừng lại, tập trung vận khí, phóng ra thần thức tiến lên dò xét.
Người đang đánh nhau với Hổ Vương là... Tại sao lại là hắn? Lam Tuyệt kinh hãi. Không phải người này hai trăm năm sau mới xuất hiện ư? Hắn ở đây làm cái gì?
Trong chớp mắt nàng liền bị phát hiện, một ánh mắt sắc bén như lang sói phóng về phương hướng của nàng. Y nở một nụ cười lạnh lẽo, khóe môi mấp máy:"Oắt con!"
Trống ngực Lam Tuyệt nổi lên liên hồi như đòi mạng. Đừng nói là tu vi hiện tại, nếu là tu vi kiếp trước ở thời điểm hai trăm năm sau nàng cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Người này chính là Phong Thần - một trong Tứ Thần dưới trướng Yêu Vương, bốn kẻ mở ra thông đạo từ Yêu Vực xuyên thẳng đến lãnh địa của tu chân giới.
Phong Thần là hậu duệ nhất mạch của Hắc Lang tộc trong truyền thuyết. Tương truyền, Hắc Lang tộc vốn là lang, tu luyện mấy vạn năm mới thành người. Huyết mạch càng thuần thiết, thiên phú càng dị bẩm. Tại trận chiến bảy vạn năm trước, Hắc Lang tộc hùng mạnh gần như bị xoá sổ. Phong Thần là một trong số ít ỏi hậu duệ còn sót lại.
Phong Thần là kẻ có thực lực đứng hàng thứ ba trong Tứ Thần. Năm đó, nàng là người canh gác thông đạo, hắn là kẻ tiên phong công phá. Tự nhiên số lần giao chiến của hai người không ít hơn trăm trận. Có khi hắn còn làm trái lệnh Yêu Vương, đêm hôm khuya khoắt lẻn đến đánh nhau với nàng. Đại khái một cái cực kỳ chấp nhất yêu tu. Hoặc có lẽ, chấp nhất chính là một phần trong bản chất của yêu loại.
Lam Tuyệt càng không thể quên giọng cười chế giễu của Phong Thần khi nàng bị chính đạo tu vây gϊếŧ nhằm cướp Tử Tâm Liên.
"Ngươi quá ngây thơ. Lam Tuyệt, ngươi quá ngây thơ! Ha ha ha ha ha.
Tộc của ta vì đạo tu mà diệt. Kỳ phùng địch thủ của ta cũng vì đạo tu mà diệt.
BỈ ỔI THÂM ĐỘC, CÁC NGƯƠI ĐỆ NHẤT HA HA HA HA HA."
Một màn tinh phong huyết vũ năm xưa thoáng chốc hiện về, vây kín tâm trí của Lam Tuyệt. Nỗi ám ảnh về sự tuyệt vọng năm xưa không ngừng xông lên đánh gϊếŧ hi vọng ít ỏi của nàng. Lam Tuyệt co người, hai tay ôm đầu nép sát vào vách đá. Nàng cứ tưởng nàng sẽ quen với mớ ký ức sặc mùi máu tanh đó, nhưng thực tế thì không. Ngay lúc này, nàng đột nhiên có suy nghĩ phải chăng kiếp này sống lại chính là một loại giày vò?
Tiểu Bạo loé sáng, khẽ chạm vào trán Lam Tuyệt. Nàng nhìn nó hồi lâu, cả người dần dần thả lỏng rồi mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Giày vò cũng được, tra tấn cũng tốt, kiếp này của ta là vì Thương nhi mà sống.
Lam Tuyệt thả ra thần thức lần nữa, tiến sát vòng vây của cuộc chiến. Phong Thần một bên đối phó Hổ Vương, một bên nhếch miệng cười quỷ dị. Nụ cười này rõ ràng là dành cho nàng.
Hổ Vương là huyền thú, tu vi tương đương với Huyền Cảnh. Bất quá nhân loại không thể so sánh với thú vương, muốn áp chế được Hổ Vương, tu vi nhất định phải cao hơn ít nhất hai bậc.
Nhìn Phong Thần bất phân thắng bại đánh nhau với Hổ Vương, Lam Tuyệt nhận ra mình suýt quên mất một việc. Vào thời điểm hai trăm năm sau, tu vi của Phong Thần đã tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ, còn tu vi hiện tại cùng lắm chỉ mới đột phá Hư Cảnh.
Nói không chừng kiếp này sống lại đã làm thay đổi một ít biến số nên mới tình cờ gặp hắn nơi này. Cũng có khả năng sự xuất hiện của hắn liên quan đến chiếc nhẫn trữ vật nàng nhặt được trong bụng Cự Quang Ngư. Nhưng điều khiến Lam Tuyệt nghi hoặc nhất chính là ở Ma Thiên Lãnh có thứ gì khiến yêu tu nhất định phải tìm đến?
Hổ Vương dần rơi xuống hạ phong, bởi vì Phong Thần lúc này đã không còn tâm trí đánh nhau nhàn nhã. Hắn đã phát hiện ra một tiểu chuột nhắt có hồn lực cực kỳ cường đại đang ở một bên quan sát mình. Vào lúc hắn phát hiện ra nàng, nàng không những không thèm bỏ chạy mà còn lần nữa thăm dò hắn. Thú vị muốn chết! Phong Thần bị khơi lên thú tính, trong lòng khoan khoái không tả.
Không đầy trăm chiêu, Phong Thần quả nhiên hạ gục được Hổ Vương. Dù vậy, Lam Tuyệt càng không dám vui mừng. Cái nàng mong đợi là một kết quả lưỡng bại câu thương, chứ không phải một Phong Thần hoàn hảo, áo không vết xước hướng nàng cười cợt.
"Ngươi tự bò ra hay là đợi ta đến?" Phong Thần ngạo nghễ cười tà. Giọng nói vang dội khắp sơn động.
"Ta đến."
__ __
Tác giả: Thiệt sự có lỗi vì đã đăng chương mới trễ hơn hứa hẹn những 4 ngày. Các người yên tâm, ta sẽ cố gắng bù đắp thêm một chương nữa ngay trong tuần này. Đừng đánh ta hư hư *cắn khăn khóc lóc*
Một thủ vệ thành thoăn thoắt leo lên từ vách đá, nơi đó có ba người đang đứng chờ. Gương mặt hắn có chút tái xanh, biểu cảm không giấu được hoảng sợ:"Thất sư huynh, bọn họ tìm được thi... Thập Ngũ ở bên dưới!".
"Hắn sao rồi?" - Lăng Thất là đội trưởng đội thủ vệ thành. Với trực giác mạnh mẽ của một vị thủ lĩnh, hắn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn cố thuyết phục bản thân kia không phải trường hợp xấu nhất. Chỉ cần còn sống thì còn cơ hội.
"Hắn chết rồi..."
Nghe xong câu nói kia, cả nhóm người siết chặt nắm đấm, biểu cảm lẫn lộn không nhìn ra được đâu là hoang mang hay giận dữ. Lăng Thất hít sâu một hơi, đôi mắt khép lại, giọng nói như có như không:
"Đi. Mang đệ ấy về nhà."
Bốn người leo xuống vách đá, hội tụ cùng nhóm người tìm được Lăng Thập Ngũ.
Sau khi tận mắt nhìn thấy một thi thể dập nát nằm giữa vũng máu, Lăng Thất càng không giữ được bình tĩnh, ngữ khí ngập tràn bi phẫn:"Hắn vì cái gì mà chết?"
"Lục phủ ngũ tạng bị đánh nát chỉ bằng một chiêu, xương cốt vỡ vụn vì rơi xuống núi. Còn có, ..." Người trực tiếp xem xét tình trạng thi thể của Lăng Thập Ngũ nói tới đây thì dừng lại, ấp úng hồi lâu.
"Còn không mau nói!!!" Lăng Thất giận đỏ cả mắt, giọng khàn khàn quát lớn.
"Linh khí bị hút sạch, không sót một tia."
Cả đám người lâm vào trầm mặc nhưng trong nội tâm sớm đã hỗn loạn. Phẫn nộ có, đau khổ có, ngờ vực có nhưng nhiều nhất chính là sợ hãi. Cái chết của Lăng Thập Ngũ đã quá rõ ràng. Lục phủ ngũ tạng bị một chiêu đánh nát thì không thể là ma thú. Linh khí bị hút sạch thì không phải đạo tu. Vậy hung thủ có thể là ai? Đáp án chỉ có một: Yêu tu!
"Yêu tu", hai chữ tưởng như xa lạ nhưng vô cùng quen thuộc này vừa là vinh quang, cũng vừa là ám ảnh của đạo tu. Nói đến nguyên nhân, có lẽ phải bắt đầu từ xa xưa...
Không ai biết Định Tường đại lục đã tồn tại bao lâu, người đời chỉ biết lịch sử bắt đầu được ghi chép từ bảy vạn năm trước.
Cùng thời điểm trang lịch sử đầu tiên được viết, tu chân giả cũng đã xuất hiện. Lúc đó, Định Tường đại lục không chỉ có đạo tu mà còn có yêu tu và ma tu. Trong ba thế lực, ma tu cường hãn nhất, yêu tu đa dạng nhất, còn về đạo tu? Chính là có tâm kế thâm độc nhất! Điều này lịch sử không có nói đến nhưng là bằng chứng vẫn sờ sờ ra đó.
Không biết từ lúc nào, trên vách đá Vĩnh Cửu Sơn đã khắc sâu tám chữ:"BỈ ỔI, THÂM ĐỘC. CÁC NGƯƠI ĐỆ NHẤT." Tám chữ kéo dài hơn trăm trượng, vách núi lỡ loét, hằn sâu hun hút, khiến những ai tận mắt chứng kiến đều phải run sợ một phen. Bởi vì mỗi một nét, một chữ đều tràn ngập hận ý. Bất cứ ai cũng sẽ cảm nhận được kẻ khắc ra mấy chữ này có bao nhiêu căm phẫn tu sĩ nhân loại.
Tương truyền, năm xưa ma tu quá mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át đạo tu cùng yêu tu. Cuối cùng, đạo tu và yêu tu kết thành liên minh, phối hợp tiêu diệt ma tu. Đánh nhau ròng rã mấy trăm năm, ma tu hoàn toàn bị xoá sổ. Sau đó, đạo tu bội ước, gài bẫy tập kích yêu tu, tuy không thể tiêu diệt hoàn toàn nhưng đã thành công vây nhốt phần còn lại ở Yêu Vực. Từ đó, chiến tranh kết thúc, tu chân giả bắt đầu thời kỳ hưng thịnh cho đến ngày nay. Bất quá, cũng chỉ là lời đồn, chân tướng thực hư không một ai có thể kiểm chứng.
Tóm lại, yêu tu đã mấy vạn năm không xuất hiện trên Định Tường đại lục. Đây há chẳng phải là trường hợp đầu tiên, lại còn cố ý gϊếŧ người ngay trong lãnh thổ của Lăng Không thành. Điều này nói lên cái gì? Là yêu tu đang muốn thách thức toàn bộ tu chân giới ư? Nếu đúng như thế, e rằng Định Tường đại lục sắp phải trải qua một đại kiếp nạn.
Lâm Thất mệt mỏi xoa thái dương. Chuyện này đã không còn nằm trong giới hạn của Lăng Không thành. Đối phương quá mạnh mẽ, lại không xác định được có bao nhiêu kẻ và mục đích của chúng là gì? Hắn phải nhanh chóng báo cho thành chủ.
"Thập Lục, Thập Thất, hai người các ngươi đem thi thể của Thập Ngũ về thành. Đem chuyện này báo cáo tỉ mỉ với thành chủ, càng nhanh càng tốt.
Ta và hai người nữa sẽ truy tìm manh mối, tất cả những người còn lại chia thành nhóm ba người để theo sát và bảo vệ đám thiếu niên đang thí luyện. Tốt nhất là tìm cách gom chúng lại với nhau ở một địa phương an toàn. Đừng cho chúng biết về cái chết của Thập Ngũ.
Còn nữa, nếu có bất cứ phát hiện nào về kẻ địch thì phải lập tức phát tín hiệu liên lạc. Không được ham chiến. Mọi sự phải cẩn trọng. Rõ chưa?"
"Rõ!"
. . .
Tiểu Bạo thoáng cái liền bị cướp đi. Lam Tuyệt sững sờ, lập tức đuổi theo. Nàng chắc chắn đó chính là tiểu tặc ham ăn, đuổi bắt với mình suốt mấy ngày trước.
Tất nhiên, nàng lại không thể đuổi kịp. Bóng dáng tiểu thú hoàn toàn mất hút trước một trăm tám mươi cái lỗ sâu bên trong sơn động. Trùng hợp là mỗi cửa hang đều vừa vặn với chiều cao của nàng. Tuy hoàn toàn có thể đi vào nhưng có trời mới biết tiểu thú đang lẫn trốn ở đâu.
Lần này, Lam Tuyệt quả thật bị chọc giận. Tiểu thú không đến nỗi chán ghét, nó có thể đùa giỡn bao nhiêu tuỳ thích, duy chỉ có cướp tiểu Bạo là điều không thể chấp nhận được.
Lam Tuyệt nheo mắt, một tia sát khí len lỏi tràn ra.
Sau nửa nén nhang, mùi thơm mê người của cá nướng đã nhanh chóng truyền đi khắp động. Lam Tuyệt để cá nướng trên bờ, một hơi lặn sâu xuống hồ.
Đúng như dự đoán, tiểu thú kia không chống nổi dụ hoặc của đồ ăn, không bao lâu liền thò đầu ra. Dù không thấy Lam Tuyệt thì có hơi kỳ quái nhưng nước miếng đã sớm chảy tràn cả não, tiểu thú suиɠ sướиɠ lăn đến đánh chén không chút đề phòng.
Một lát sau, Lam Tuyệt ướt sũng bước lên từ trong nước. Nàng nhìn con tiểu thú mập mạp to bằng một bàn tay, trông giống nhím nhưng không phải nhím, bộ lông mềm mượt óng ánh vàng kim, chổng bốn chân lên trời say sưa ngủ sau khi diệt sạch mẻ cá nướng có tẩm mê dược. Nàng cười lạnh:"Chớ trách bản tôn vô tình."
Lúc trước nàng không dùng thủ đoạn là vì tôn trọng công phu của nó, cũng không có ý định bắt gϊếŧ. Bây giờ thì khác, dám cướp bùa bình an của nàng ư? Hừ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Lam Tuyệt đút cho nó mấy viên nhuyễn cốt đan, lấy dây trói lại như gói bánh chưng, đầu dây còn lại thì quấn mấy vòng quanh cổ tay, xách đi như bắp cải. Sau khi cho nó ngửi thuốc giải mê dược, nàng đập đập vào bụng tiểu thú, đánh thức nó.
Tiểu thú mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt nó là gương mặt lạnh như băng của Lam Tuyệt.
"Tiểu tặc, nếu ngươi không trả lại khối ngọc cho ta, ta cam đoan ngươi sẽ chịu chung số phận với chúng nó." Nàng dí mặt tiểu thú lại gần đống xương cá, giọng điệu ngoan tuyệt.
Tiểu thú nhận ra tình hình của mình, thế nhưng không có vẻ gì là sợ hãi. Nó từ chối nhìn chuyện xấu mình làm, quay mặt đi chỗ khác, râu vểnh lên bất mãn thấy rõ. Không chỉ vậy, nàng còn đọc được sự thờ ơ trong đôi mắt nửa khép nửa mở của nó.
Lam Tuyệt vừa tức vừa buồn cười.
"Ngươi có hiểu ta nói gì không?"
Tiểu thú liếc mắt khinh bỉ.
"Nếu ngươi đem trả khối ngọc kia lại cho ta, ta sẽ thả ngươi đi. Còn không thì đừng hòng ta tha cho cái mạng nhỏ của ngươi."
Lần này tiểu thú trở nên tức giận, nó hằn hộc nhìn thẳng vào mắt Lam Tuyệt, như thể nàng là kẻ bạc tình bạc nghĩa nhất thế gian.
Bất quá Lam Tuyệt không thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của tiểu thú. Nàng cho rằng nó muốn chiếm tiểu Bạo làm của riêng, trong lòng càng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình thản hỏi:"Rốt cuộc có trả hay là không?" Thanh âm không mặn không nhạt, lại càng dư thừa bình tĩnh khiến tiểu thú thoáng rùng mình. Nó sống lâu như vậy, tự nhiên biết nàng đã sẵn sàng loại bỏ nó, tự mình giải quyết vấn đề.
Hiện tại, nó đã hoàn toàn bị khống chế, không thể biến về bản thể, chỉ còn cách quy thuận để cầu một con đường sống. Một khi nó thoát ra được, để xem ai khóc, ai cười còn chưa biết đâu. Tiểu thú cay cú trong lòng.
Sau một màn độc thoại nội tâm, tiểu thú nỗ lực mở to hai mắt, chớp chớp mấy cái, trưng ra bộ mặt vô hại. Bất quá không biết có gì sai sai trong kết cấu tổng quan, Lam Tuyệt chỉ thấy bảy phần hèn hạ, ba phần vô lại, càng nhìn càng đáng ghét.
"Đi, đưa ta tới chỗ khối ngọc ngươi lấy cắp. Nếu ngươi dám giở trò thì chớ có trách ta."
Tiểu thú cố gắng giãy dụa, sau đó tỏ ra bất lực rồi thút thít rêи ɾỉ, giương cặp mắt đáng thương nhìn Lam Tuyệt. Hành động của nó bị nàng thu hết vào mắt, với kinh nghiệm sống năm trăm năm, nàng liền biết tên tiểu tặc này ranh ma vô cùng. Kém chút là biết mở mồm nói chuyện đi?
"Muốn ta thả ngươi ra? Chớ có nằm mộng. Khối ngọc của ta còn biết dẫn đường, xem ra ngươi thật kém xa nó." Lam Tuyệt nói khích.
Tiểu thú quả nhiên trúng chiêu, tức vểnh cả râu, cuối cùng tự mình đánh đu về phía trước, ý bảo nàng đi theo hướng đó.
Cả hai đi đến chỗ tiểu thú mất tích ban nãy. Tiểu thú không do dự chỉ nàng tiến vào cái hang gần nhất. Lam Tuyệt không quá tin tưởng nhưng vẫn đi vào. Bên trong phức tạp như mê cung, các nhánh địa đạo thông nhau từ bốn phương tám hướng, nỗ lực nhớ đường của nàng nhanh chóng sụp đổ.
Thấy Lam Tuyệt kinh ngạc với tác phẩm của mình, tiểu thú hơi hơi kiêu ngạo, trong bụng âm thầm tính kế. Nó tất nhiên sẽ không dẫn nàng đến chỗ đó. Còn lâu a!
Đi vòng vèo hơn một canh giờ, Lam Tuyệt cũng không tìm được tiểu Bạo. Nàng dừng lại, xách tiểu thú lên trước mặt mình, liếc mắt hỏi:"Nơi này rõ ràng là kiệt tác của ngươi, thế mà cố ý dẫn ta đi sai đường. Ngươi muốn đùa giỡn ta hay muốn ta đùa giỡn ngươi?"
Tiểu thú giật thót, làm sao nàng biết chỗ này là do nó đào? Nó có nói sao? Không thể nào! Nó đã giữ nguyên tắc ba không, bao gồm:"không nghe, không nói, không bị lừa" suốt mấy vạn năm, tất nhiên sẽ không dễ dàng phá vỡ.
Nhớ đến chuyện quá khứ, tiểu thú không khỏi bi thương cho số phận của mình...
Thấy tiểu thú không phản ứng, còn ra vẻ mất mát, Lam Tuyệt vỗ cái bụng béo ú của nó:"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu như trong vòng nửa canh giờ, ta không tìm được khối ngọc thì ngươi chuẩn bị chuyển kiếp đi."
Lam Tuyệt vừa nói hết câu thì thấy một đóm sáng màu xanh lục từ xa lao về phía mình. Nàng mừng rỡ bắt lấy tiểu Bạo, kiểm tra thấy nó không sứt mẻ gì mới cẩn thận đeo vào cổ. Tiểu Bạo nép vào cổ áo Lam Tuyệt cọ cọ, nàng nhột cười khanh khách, ôn nhu vỗ mấy cái cho nó yên tĩnh lại.
Thấy cảnh Lam Tuyệt và khối ngọc đáng ghét đoàn tụ, tiểu thú âm thầm chua xót, mắt đăm đăm nhìn cái bụng nhỏ của chính mình.
Lam Tuyệt quét mắt nhìn nó, đột nhiên cảm thấy ngập mùi thê lương. Nàng xách lên nhìn lại, lần này thì bị làm cho ngạc nhiên. Dù tiểu thú đã nhanh chóng cuộn tròn, giấu mặt vào cái bụng mập mạp nhưng Lam Tuyệt đã kịp nhìn thấy chiếc mũi ẩm ướt và đôi mắt ngấn nước của nó.
Tiểu Bạo cũng đã tìm được, Lam Tuyệt không còn tức giận đối với tiểu thú. Hơn nữa, nhìn bộ dáng thương tâm vừa rồi khiến lòng nàng mềm đi không ít. Nghĩ nghĩ một hồi, Lam Tuyệt quyết định thả nó ra.
Vừa lúc đó, một tiếng hổ gầm xé trời vang lên. Ầm ầm ầm! Sơn động rung chấn kịch liệt. Đất đá bên trong địa đạo cũng theo đó mà vương vãi mịt mù. Lam Tuyệt nằm xuống, lấy thân che chở tiểu thú:"Đi hướng nào để ra ngoài? Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."
Tiểu thú bị nàng ôm thì cứng đơ một hồi. Nghe nàng hỏi, nó bỗng dưng ngoan ngoãn thò ra một chân huơ huơ phía trước, chỉ đường cho nàng.
Lam Tuyệt cẩn thận tìm lối ra theo hướng dẫn của tiểu thú, sơn động vẫn không ngừng rung chuyển.
Tiếng đánh nhau ngày càng chát chúa, hình như Hổ Vương đang chiến đấu với một kẻ địch rất mạnh. Hơn nữa, trận chiến này tựa hồ cách nàng không xa. Lam Tuyệt ngẫm nghĩ, lại cảm thấy đây là một cơ hội khó có thể bỏ qua, nếu lợi dụng được thì quá tốt. Nàng đánh liều làm ra quyết định, đó là đi về phía tiếng gầm của Hổ Vương.
Nàng tựa vào một vách đá rắn chắc, cười nói với tiểu thú:"Bây giờ ta phải đi tìm Hổ Vương để lấy chút đồ, ngươi tốt nhất là trốn trong này, nhớ phải trốn kỹ một chút. Thịt của ngươi tuy béo tốt nhưng chẳng đủ nhét kẽ răng nó đâu. Nếu ta may mắn, năm sau lại gặp."
Lam Tuyệt cởi trói cho tiểu thú, thấy cái bụng chật ních của nó phình ra sau khi được giải thoát thì rất buồn cười. Nàng điểm nhẹ lên đầu nó, khẽ vuốt mấy cái, nhìn biểu cảm ngu ngơ này quả nhiên đáng yêu hơn một chút. Nàng mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Lam Tuyệt quyết ý lần theo tiếng gầm của Hổ Vương nhưng tiểu Bạo lại càng quyết tâm lôi kéo nàng đi một địa phương khác. Bất quá, một khi Lam Tuyệt đã quyết, e là chín trâu mười ngựa cũng khó lòng lay chuyển, huống chi là một khối ngọc nhỏ. Nàng nhẹ giọng an ủi tiểu Bạo:"Đừng sợ, chúng ta chỉ đứng từ xa quan sát. Hổ Vương cốt rất quan trọng với ta, không thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Sau khi lấy được thì ngươi muốn đi đâu ta cũng nghe theo."
Lam Tuyệt càng đến gần thì càng bị áp lực từ trận chiến của Hổ Vương ép đến không thở nổi. Nàng dừng lại, tập trung vận khí, phóng ra thần thức tiến lên dò xét.
Người đang đánh nhau với Hổ Vương là... Tại sao lại là hắn? Lam Tuyệt kinh hãi. Không phải người này hai trăm năm sau mới xuất hiện ư? Hắn ở đây làm cái gì?
Trong chớp mắt nàng liền bị phát hiện, một ánh mắt sắc bén như lang sói phóng về phương hướng của nàng. Y nở một nụ cười lạnh lẽo, khóe môi mấp máy:"Oắt con!"
Trống ngực Lam Tuyệt nổi lên liên hồi như đòi mạng. Đừng nói là tu vi hiện tại, nếu là tu vi kiếp trước ở thời điểm hai trăm năm sau nàng cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Người này chính là Phong Thần - một trong Tứ Thần dưới trướng Yêu Vương, bốn kẻ mở ra thông đạo từ Yêu Vực xuyên thẳng đến lãnh địa của tu chân giới.
Phong Thần là hậu duệ nhất mạch của Hắc Lang tộc trong truyền thuyết. Tương truyền, Hắc Lang tộc vốn là lang, tu luyện mấy vạn năm mới thành người. Huyết mạch càng thuần thiết, thiên phú càng dị bẩm. Tại trận chiến bảy vạn năm trước, Hắc Lang tộc hùng mạnh gần như bị xoá sổ. Phong Thần là một trong số ít ỏi hậu duệ còn sót lại.
Phong Thần là kẻ có thực lực đứng hàng thứ ba trong Tứ Thần. Năm đó, nàng là người canh gác thông đạo, hắn là kẻ tiên phong công phá. Tự nhiên số lần giao chiến của hai người không ít hơn trăm trận. Có khi hắn còn làm trái lệnh Yêu Vương, đêm hôm khuya khoắt lẻn đến đánh nhau với nàng. Đại khái một cái cực kỳ chấp nhất yêu tu. Hoặc có lẽ, chấp nhất chính là một phần trong bản chất của yêu loại.
Lam Tuyệt càng không thể quên giọng cười chế giễu của Phong Thần khi nàng bị chính đạo tu vây gϊếŧ nhằm cướp Tử Tâm Liên.
"Ngươi quá ngây thơ. Lam Tuyệt, ngươi quá ngây thơ! Ha ha ha ha ha.
Tộc của ta vì đạo tu mà diệt. Kỳ phùng địch thủ của ta cũng vì đạo tu mà diệt.
BỈ ỔI THÂM ĐỘC, CÁC NGƯƠI ĐỆ NHẤT HA HA HA HA HA."
Một màn tinh phong huyết vũ năm xưa thoáng chốc hiện về, vây kín tâm trí của Lam Tuyệt. Nỗi ám ảnh về sự tuyệt vọng năm xưa không ngừng xông lên đánh gϊếŧ hi vọng ít ỏi của nàng. Lam Tuyệt co người, hai tay ôm đầu nép sát vào vách đá. Nàng cứ tưởng nàng sẽ quen với mớ ký ức sặc mùi máu tanh đó, nhưng thực tế thì không. Ngay lúc này, nàng đột nhiên có suy nghĩ phải chăng kiếp này sống lại chính là một loại giày vò?
Tiểu Bạo loé sáng, khẽ chạm vào trán Lam Tuyệt. Nàng nhìn nó hồi lâu, cả người dần dần thả lỏng rồi mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Giày vò cũng được, tra tấn cũng tốt, kiếp này của ta là vì Thương nhi mà sống.
Lam Tuyệt thả ra thần thức lần nữa, tiến sát vòng vây của cuộc chiến. Phong Thần một bên đối phó Hổ Vương, một bên nhếch miệng cười quỷ dị. Nụ cười này rõ ràng là dành cho nàng.
Hổ Vương là huyền thú, tu vi tương đương với Huyền Cảnh. Bất quá nhân loại không thể so sánh với thú vương, muốn áp chế được Hổ Vương, tu vi nhất định phải cao hơn ít nhất hai bậc.
Nhìn Phong Thần bất phân thắng bại đánh nhau với Hổ Vương, Lam Tuyệt nhận ra mình suýt quên mất một việc. Vào thời điểm hai trăm năm sau, tu vi của Phong Thần đã tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ, còn tu vi hiện tại cùng lắm chỉ mới đột phá Hư Cảnh.
Nói không chừng kiếp này sống lại đã làm thay đổi một ít biến số nên mới tình cờ gặp hắn nơi này. Cũng có khả năng sự xuất hiện của hắn liên quan đến chiếc nhẫn trữ vật nàng nhặt được trong bụng Cự Quang Ngư. Nhưng điều khiến Lam Tuyệt nghi hoặc nhất chính là ở Ma Thiên Lãnh có thứ gì khiến yêu tu nhất định phải tìm đến?
Hổ Vương dần rơi xuống hạ phong, bởi vì Phong Thần lúc này đã không còn tâm trí đánh nhau nhàn nhã. Hắn đã phát hiện ra một tiểu chuột nhắt có hồn lực cực kỳ cường đại đang ở một bên quan sát mình. Vào lúc hắn phát hiện ra nàng, nàng không những không thèm bỏ chạy mà còn lần nữa thăm dò hắn. Thú vị muốn chết! Phong Thần bị khơi lên thú tính, trong lòng khoan khoái không tả.
Không đầy trăm chiêu, Phong Thần quả nhiên hạ gục được Hổ Vương. Dù vậy, Lam Tuyệt càng không dám vui mừng. Cái nàng mong đợi là một kết quả lưỡng bại câu thương, chứ không phải một Phong Thần hoàn hảo, áo không vết xước hướng nàng cười cợt.
"Ngươi tự bò ra hay là đợi ta đến?" Phong Thần ngạo nghễ cười tà. Giọng nói vang dội khắp sơn động.
"Ta đến."
__ __
Tác giả: Thiệt sự có lỗi vì đã đăng chương mới trễ hơn hứa hẹn những 4 ngày. Các người yên tâm, ta sẽ cố gắng bù đắp thêm một chương nữa ngay trong tuần này. Đừng đánh ta hư hư *cắn khăn khóc lóc*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.