Chương 13: Yêu Vương của ngươi đã lỗi thời
Yêu Thụ
29/12/2021
Lam Tuyệt bình tĩnh ra khỏi địa đạo, mắt đối mắt với Phong Thần.
Trời bắt đầu nổ sấm, cơn mưa rả rích kéo tới...
Nhìn thân ảnh của nàng, hắn có chút bất ngờ, sau đó càng hưng phấn, nụ cười tà ác giương cao. Bởi vì đây chính là loại hình con mồi hắn vô cùng ưa thích: yếu ớt, nhu thuận, mỏng manh... hoàn toàn làm khơi dậy ham muốn thống trị trong dã tính của loài sói.
Vừa chớp mắt, Phong Thần đã áp sát, Lam Tuyệt cũng không thua kém, lập tức thi triển Hư Di Thuật nhảy đến bên cạnh xác của Hổ Vương. Tay hắn hụt hẫng bắt vào khoảng không, Phong Thần sững sờ, rõ ràng bị thân thủ của nàng làm cho chấn kinh, hắn dốc toàn lực đuổi tới. Lam Tuyệt âm thầm suy tính, Luyện Thể cảnh quả nhiên không có nổi hai phần cơ hội để duy trì Hư Di Thuật thoát khỏi đây.
"Ngươi đang thi triển công pháp gì? Nói mau!!!"
"Truyện cười tổ truyền."
"Ngươi dám đùa bỡn ta! Quá tự mãn!" Phong Thần tức giận, cuồng bạo phóng thích khí tràng của tu vi Hư Cảnh. Lam Tuyệt cảm thấy như bị hàng trăm ngọn núi đè ép muốn thịt nát xương tan. Nàng phun ra một búng máu, té vào thân thể của Hổ Vương, phủ phục nằm trên đó.
Hắn nắm tóc nàng xách lên:"Nói, bộ pháp quỷ dị kia là công pháp gì? Từ đâu ngươi có được?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
"Bởi vì ngươi không nói thì chỉ có một con đường chết!" Phong Thần nghiến răng, phun ra từng chữ. Hắn yêu thích nhất chính là những con mồi yếu ớt, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tất cả hoang mang, sợ hãi đều sẽ tập trung nơi đáy mắt, nơi có bóng dáng hắn luôn hiện diện. Nhưng ở Lam Tuyệt, dù là một tia lo lắng, hắn cũng nhìn không ra. Sao có thể?!
"Ta nói thì sẽ sống sao? Nực cười!" Nàng không chút để ý bộ mặt đen như đáy nồi của Phong Thần, một tay kín đáo lần mò xuống thi thể Hổ Vương.
"Ngươi rất thông minh, cũng rất lợi hại. Tiếc là cuộc sống chỉ ngắn ngủi đến thế mà thôi." Phong Thần không thích những con mồi không biết sợ hãi. Hắn có cảm giác rất khó hiểu, rất buồn nôn. Loại này nhất định phải gϊếŧ, phải gϊếŧ ngay lập tức mới cảm thấy dễ chịu. Có điều, hắn thực tiếc nuối thứ công pháp quỷ dị kia.
"Không chỉ vậy, ta còn biết rất nhiều chuyện ngươi không biết. Nếu ngươi để ta sống, ta có thể miễn cưỡng nói cho ngươi vài chuyện." Lam Tuyệt đang kéo dài thời gian. Bởi vì lúc này, một thanh đao cực nhỏ dưới sự khống chế điêu luyện của nàng đã xâm nhập vào thân thể Hổ Vương.
Cơn mưa càng lúc càng dữ dội, tiếng sấm đì đùng bên ngoài làm không gian trong sơn động như bị thu hẹp. Những luồng gió lạnh buốt xương chen lấn qua từng khe hở, vi vu ùa vào trong.
Phong Thần nheo mắt:"Ngươi... tàn hồn đoạt xá? Cũng đúng, nào có cái tiểu nha đầu ghê tởm như ngươi."
"Tuỳ ngươi nghĩ. Tóm lại, bản tôn chỉ cầu một con đường sống. Tại sao chúng ta không thể thoải mái giải quyết mâu thuẫn này?" Nghe Phong Thần suy đoán, Lam Tuyệt liền thuận nước đẩy thuyền, đổi cách xưng hô. Thật không ngờ hắn lại nghĩ nàng tàn hồn đoạt xá của một tiểu cô nương mười hai tuổi, khẩu vị cũng quá nặng rồi.
Phong Thần giật đầu nàng ngửa ra sau, giọng nói trầm thấp rít qua kẽ răng:"Mặc kệ ngươi là cái chó gì, ở trong tình trạng này còn dám đặt điều kiện với ta, đúng là không biết sống chết."
Máu tươi tràn ra khoé miệng, Lam Tuyệt vẫn không hề nao núng, cánh môi hoàn mỹ cong lên.
"Bất quá, ta đúng thật tò mò ngươi biết được bao nhiêu thứ. Trước tiên là bộ pháp vừa rồi. Nói!"
"Hư Di Thuật - công pháp mộc hệ."
"Lại dám gạt ta!" Phong Thần vung trảo chọc thủng vai Lam Tuyệt, huyết nhục cuồn cuộn tuôn ra.
Lam Tuyệt đau đến trắng bệt mặt mũi, gân xanh trên thái dương phình lên dữ tợn nhưng tuyệt nhiên không hề rên một tiếng. Nàng trộm nghĩ, âm thanh nước chảy róc rách rất tốt nghe, ngược lại là máu có vẻ không hay cho lắm. Nàng cắn răng, nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố sức nói chuyện:"Ngươi nông cạn là vấn đề của ngươi, bản tôn không có ý kiến. Hư Di Thuật đã thất truyền gần một vạn năm, trên toàn cõi đại lục cũng không có mấy người biết, huống chi một cái tiểu hắc lang ở nơi hẻo lánh như Yêu Vực."
Tiếng sấm rền vang, tựa hồ như thật sự đánh xuyên qua đại não Phong Thần. Hắn sững người, ánh mắt càng thêm âm tàn:"Ngươi là ai, làm sao biết được?"
"Bản tôn là ai, ngươi còn chưa có tư cách hỏi. Ngươi chỉ cần biết bản tôn bị đám tu sĩ thâm độc kia hại chết, bây giờ trở về là muốn báo thù."
Nghe ra hai điểm "tu sĩ thâm độc" và "báo thù" thì Phong Thần có chút dịu lại. Hắn không ưa nàng, nhưng người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, không phải sao? Chậm đã, nếu như nàng giả vờ để gạt hắn thì sao? Đạo tu ghê tởm, quá ghê tởm!
Sau khi tự biên tự diễn, hắn híp mắt nhìn Lam Tuyệt, biểu cảm phi thường ngoan độc, cổ tay liền tăng thêm lực đạo, sẵn sàng bóp chết nàng bất cứ lúc nào:"Ngươi còn biết những gì?"
Lam Tuyệt cười nhợt nhạt, sóng mắt điềm tĩnh dị thường, như thể nhớ về một chuyện quá đỗi xa xăm:"Bản tôn biết các ngươi đang chờ Yêu Vương tái thế, lãnh đạo yêu tộc trả thù đạo tu.
Ầm ầm ầm! Tiếng trời gầm dị thường hung mãnh, như thể đang xác nhận lời nói của nàng. Phong Thần cảm giác bị người nhìn thấu tim đen, đôi đồng tử co rút nổi lên sát ý. Hắn lập tức vung chưởng, ý định ra tay gϊếŧ người diệt khẩu. Lam Tuyệt khe khẽ cười, ánh nhìn không rời khỏi đôi mắt đang cuồn cuộn sát khí.
Đọc được vô hạn chế giễu trong nụ cười của nàng, chưởng phong vừa kịp hất lên một lọn tóc thì dừng lại.
"Ngươi cười cái gì?!!" Phong Thần cuồng nộ, chuyển hướng đánh nát một khối cự thạch tan thành bụi phấn. Hắn ghét nhất những kẻ ra vẻ thâm sâu, khiến hắn có cảm giác chính mình bị đùa giỡn nhưng lại không thể làm gì.
"Ta cười là vì các ngươi đang tìm sai đối tượng. Kim Sí Điểu đã lỗi thời, Yêu Vương chân chính không phải là hắn."
Phong Thần không thể tin vào tai mình, biểu cảm không giấu được kinh hãi. Làm sao nàng biết bản thể của Yêu Vương là Kim Sí Điểu? Đến toàn thể yêu tu cũng có rất ít người biết, bởi vì chuyện này chỉ được ghi chép trong cổ văn đặt bên trong thánh địa Tử Ngọc Đàn - một nơi bất khả xâm phạm. Ngoại trừ huyết mạch thuần khiết của các đại tông tộc, không một ai có quyền xem đến.
"Không thể nào! Ngươi nói láo!" Phong Thần lắc đầu chối bỏ.
"Tương truyền Kim Sí Điểu có thân thể bất tử, thiên phú thất tinh, tu luyện từ thuở hồng hoang, thiên hạ vô địch có đúng hay không? Haha, các ngươi cũng quá ngây thơ đi. Hắn bất tử là vì bị phong ấn, nếu thật sự thiên hạ vô địch thì vì cái gì lại bị phong ấn? Lại nói, thiên phú thất tinh không chỉ có mình hắn, Yêu Vương chân chính cũng có thiên phú thất tinh. Tóm lại, ta nói lỗi thời chính là lỗi thời. Tiểu cẩu như ngươi thì biết cái gì?" Lam Tuyệt cười nhạt nhìn Phong Thần, thấy sắc mặt hắn biến đổi đúng như mong đợi thì trong lòng cũng tự bội phục phần này diễn xuất.
Nàng nói tiếp:"Hơn nữa, ngươi cũng không cần nhìn ta với ánh mắt khó chịu như vậy. Ta đời này chỉ có duy nhất một tâm nguyện, còn lâu mới quan tâm đến thù hằn giữa yêu tu và đạo tu. Nếu không ta đã sớm nói cho đám tu sĩ tự xưng danh môn chính phái về âm mưu của các ngươi, tin hay không thì tùy."
Những gì nàng nói là thật, kiếp trước đánh nhau với yêu tu ròng rã mấy trăm năm, nàng sớm đã nhìn rõ thế sự. Yêu tu cũng như đạo tu, có người tốt, có kẻ xấu, không thiếu loại nào.
Năm nọ, sau khi đẩy lui công kích của một nhóm yêu tu cảm tử, nàng thu dọn chiến trường thì phát hiện một tiểu yêu tu chưa chết nằm sấp trên đất, úp mặt khóc nức nở. Nàng thấy trong mắt hắn có rất nhiều thứ, có luyến tiếc, có sợ hãi nhưng tuyệt nhiên không có hối hận. Nàng cho phép hắn nói ra tâm nguyện cuối cùng, hắn thế mà thật sự nói, còn nói rất nhiều là đằng khác. Rốt cuộc, nàng ngồi nghe hắn kể một mạch từ hoàng hôn cho tới bình minh. Hắn kể rất nhiều về yêu tộc, về mẫu thân và tiểu muội, làm nàng không khỏi nhớ tới Lam Triết và Mặc Thương, cuối cùng mủi lòng thả hắn đi. Ấy vậy mà những đợt công kích tiếp theo của yêu tu, hắn vẫn rất nhiệt tình liều mạng. Lúc đó, Lam Tuyệt vừa tức vừa buồn cười, lại không nỡ gϊếŧ hắn. Có lần nàng hỏi tại sao không muốn chết mà vẫn đâm đầu vào chỗ chết? Hắn trả lời:"Chúng ta đến đòi lại những gì các ngươi nợ chúng ta, ta sợ chết, nhưng ta vẫn sẽ đòi. Ta muốn tộc của ta được quang minh sống dưới ánh sáng mặt trời." Không biết qua bao lâu, không biết có phải là bằng hữu hay không nhưng mấy lần nàng bị thương nặng, hắn đều chạy đến giúp đỡ một phen.
Cũng như Phong Thần, dù hắn hung tàn, ra tay ngoan độc, nhưng chính xác là một kẻ biết tôn trọng đối thủ. Lòng trung thành của hắn là không thể nghi ngờ, vậy mà khi Tứ Thần lên kế hoạch đánh lén, hắn lại báo trước cho nàng. Hắn nói nàng không được phép chết trong tay người khác, còn dặn nàng không được báo cho đạo tu. Lam Tuyệt từng cười hỏi có phải yêu tu luôn ngây thơ như thế, hắn trả lời:"Ta tin ngươi." Hắn đúng thật là không tin lầm. Lần đó nàng lại một người chống đỡ, do có chuẩn bị mới may mắn nhặt về một mạng.
Lần khác, hắn đột phá tu vi, bị lôi kiếp đánh trọng thương. Ban ngày, Tứ Thần không cho hắn tham chiến, ban đêm hắn lại một mình lẻn đến, cảnh cáo nàng không được nghĩ hắn sợ mà không tới, chờ qua vài ngày, hắn lại tái đấu.
Lam Tuyệt từng nghĩ, nhờ có hắn và tiểu yêu tu kia mà mấy trăm năm canh gác thông đạo cũng không quá tịch mịch. Kiếp trước, nàng nói rất ít, ngược lại nghe rất nhiều. Nàng hiểu Phong Thần, nếu đoán không lầm, lần này gặp lại cũng có ba phần cơ hội sống sót. Bởi vì nàng biết, chuyện trọng yếu nhất đời hắn, chính là phò trợ Yêu Vương.
Phong Thần lúc này vẫn còn đăm chiêu, không biết nên tin lời Lam Tuyệt hay không. Hắn nhìn như thể muốn moi tim móc phổi nàng ra để xem rõ sự thật bên trong là gì:"Vậy ai mới là Yêu Vương chân chính?"
"Nói ngươi biết có ích lợi gì cho ta?" Lam Tuyệt cười trào phúng, không chút để ý tình trạng của bản thân, thổi thổi chiếc lá khô đang rơi trước mặt. Nàng yêu thích nhất chính là trời mưa, cảm giác rất mát mẻ, rất sạch sẽ, tất cả ô uế đều được gột rửa.
"Ngươi... Được, ta cho ngươi một cơ hội. Nói!"
Nhận thấy Phong Thần thật sự rất quan tâm việc này, trong lòng nàng có hơi nhẹ nhõm. Tốt rồi, cho dù hôm nay nàng không còn mạng để bước ra khỏi đây thì ít nhất cũng làm được một việc.
Giọng của Lam Tuyệt đột nhiên trở nên nhu hoà, ánh mắt lấp lánh tia sáng:"Mười tám năm sau, bên trong Huyễn Thiên Bí Cảnh, kẻ có thể khiến thần thú Thanh Long và thần thú Kim Quy tranh nhau nhận chủ chính là người ta nói đến."
Cả người Phong Thần thoáng rùng mình, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, từ ngạc nhiên sang phấn khởi, từ phấn khởi sang hoài nghi, cuối cùng lại treo lên một dáng vẻ hung thần ác sát nhưng không tài nào che giấu được một đóm lửa nhỏ đang nhen nhóm trong mắt.
Lam Tuyệt nghĩ mà buồn cười. Tên này rõ ràng là một cái dễ tin người, lại còn cố xây thêm tầng tầng lớp lớp phòng bị, yêu tu dạy dỗ hắn cũng quá tốt đi.
"Thật sự?" Phong Thần trầm giọng.
"Tự mình đến kiểm chứng." Nàng vô cùng thản nhiên.
"Ngươi có biết vì sao ta đến đây?" Hắn tiếp tục thăm dò, không có vẻ gì là muốn buông ra khối tin tức hữu dụng này.
"Bản tôn không rảnh quản nhiều như vậy." Lam Tuyệt trả lời.
"Cũng tốt. Bây giờ giao ra công pháp kia, ta sẽ thả ngươi." Phong Thần nhướng mày, bộ mặt vô cùng thành thật.
Nàng không thật sự trông chờ hắn sẽ dễ dàng buông tha nàng, nhưng khi nhìn biểu cảm gạt người này không hiểu sao lại dâng lên một cỗ thất vọng, trong lòng cười chua chát:"Quả nhiên, ngươi đến cùng cũng chỉ là một tiểu hắc lang, không phải Phong Thần nói được làm được mà ta biết."
"Bản tôn sớm đã tiêu huỷ, nếu ngươi thích, ta có thể rộng lượng đọc lại khẩu quyết, tỉ mỉ giảng qua một chút." Nàng nở nụ cười khiêu khích.
"Không cần." Hắn sẽ không ngu đến nỗi đi tin tưởng khẩu quyết từ miệng Lam Tuyệt. Hơn nữa, công pháp này không thích hợp với hắn, chỉ qua muốn chiếm đoạt vì yêu tu sở dụng. Bản thân hắn mang linh lực thuộc tính Kim, nếu miễn cưỡng tu luyện công pháp Mộc hệ thì thật không phải quyết định sáng suốt. Theo nguyên lý ngũ hành phản khắc thì Kim khắc được Mộc nhưng Mộc cứng, Kim ắt gãy. Tóm lại, không có mấy chỗ tốt.
"Công pháp không có nhưng bản tôn có thứ khác. Không ngại khoe một chút, ta chính là Luyện Đan sư cửu cấp, Thập bảo tiên đan đều có thể luyện. Ngươi để lại ta một mạng, ta tặng ngươi một bình. Sao hả?" Ai nói không ngại khoe, thật sự là rất ngại. Nàng nào phải Luyện Đan sư cửu cấp, rõ ràng là Đan Đế một tay che trời.
Phong Thần cười lớn:"Hài hước! Thập bảo tiên đan ngươi đều có thể luyện? Con mẹ nó ha ha ha ha. Mặt ngươi cũng đủ dày."
Lam Tuyệt đen mặt, hạ mình làm Luyện Đan sư cửu cấp còn không đủ đáng tin? Thật sự... rất khó để diễn tả tâm trạng lúc này. Nàng nhịn xuống một bụng uất ức, tiếp tục hạ mình:"Bản tôn nói luyện được nhưng chưa nói mấy phần thành công. Bảy loại đầu tiên dưới năm phần, Tụ Khí đan và Bạo Phá đan ta nắm chắc bảy phần. Ngươi không tin sao?" Nếu lần này Phong Thần vẫn không tin thì chẳng cần hắn gϊếŧ, nàng cũng sẽ tự tức giận đến chết. Trong đạo lý sống của nàng, luyện được chính là luyện được, mười phần luyện được, làm gì có chuyện năm, bảy phần! Hài hước!
Phong Thần nhìn vẻ mặt chán nản như thể bị xúc phạm nghiêm trọng của Lam Tuyệt, hắn bán tin bán nghi yêu cầu:"Lấy ra cho ta xem!"
"Một tiểu cô nương mười hai tuổi sẽ mua được linh dược để luyện Thập bảo tiên đan a? Ngươi động não một chút có được không?" Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Lam Tuyệt phi thường tưởng niệm cảm giác ôm ấp thân thể mềm mềm, thơm ngát mùi sữa của Mặc Thương.
Phong Thần có chút động tâm. Hắn biết nàng không phải nhân vật tầm thường, thậm chí có thể là một trong những kẻ đứng đầu đại lục, luyện đan tuyệt đối không phải chuyện khó, giữ lại biết đâu có chỗ dùng. Hắn vừa định đạt thành giao dịch thì nghe Lam Tuyệt nói tiếp.
"Ngươi yên tâm, dù ta có nói ra âm mưu của yêu tu thì liệu bọn họ sẽ tin lời nói suông của một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch ư?"
Phong Thần như chợt nhớ ra điều gì. Khí tức trở nên trầm trọng:"Tin, bọn hắn sẽ tin. Bởi vì... ta đã gϊếŧ một tên thủ vệ thành bằng phương thức của yêu tu."
Lam Tuyệt giật mình, thầm than ba tiếng:"Không xong rồi!" Thương lượng đến đây xem như kết thúc, bởi vì nàng biết, hơn ai hết, Phong Thần sẽ không vì bất kỳ món lợi nào mà đưa ra quyết định có thể tổn hại đến yêu tu. Hay! Thật là hay, nói nhiều quả nhiên không phải thế mạnh của ta.
"Thế nào, lúc nãy ngươi nói cho ta cơ hội, bây giờ lại muốn nuốt lời?" Lam Tuyệt cười trào phúng nhìn Phong Thần.
Hắn thoáng trầm mặc. Âm thanh rền rĩ của cuồng phong bão táp bên ngoài càng khiến không khí trong hang thêm ngưng trọng, áp lực ngày một tăng cao.
Rất nhanh, ánh mắt hắn trở nên lãnh huyết, miệng nở một nụ cười gượng gạo:"Có trách thì trách các ngươi đã đi quá xa, nếu chỉ quanh quẩn bên ngoài thì đâu ai phải chết?! Vậy nên..."
"Nuốt lời thì nói là nuốt lời, dài dòng như vậy làm gì? Còn tưởng huyết mạch thuần khiết của Hắc Lang tộc là dạng gì đỉnh thiên lập địa, hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi." Lam Tuyệt châm chọc.
"Còn ngươi? Đường đường là Thần Cảnh lại đi đoạt thân xác của một tiểu hài tử. Vẻ vang lắm sao? Ha ha. Đạo tu đúng là đạo tu, giả nhân giả nghĩa."
Đoàng! Lại một tiếng sấm nổ rung trời. Lam Tuyệt chỉ chờ có vậy, lập tức hoàn thành thao tác bên dưới thi thể Hổ Vương, sau đó lặng lẽ thu đao. Tinh thần tập trung cao độ cho thời khắc quyết định.
"Dù sao đi nữa, đa tạ ngươi vì một buổi trò chuyện thú vị. Lần này, nhớ phải thành thật mà đầu thai, chớ làm chuyện bỉ ổi như tàn hồn đoạt xác!" Phong Thần cười lạnh, xuất một chiêu nhắm thẳng vào đỉnh đầu Lam Tuyệt.
Lam Tuyệt không chút do dự cắt phăng mái tóc của mình, nhanh như thể đã dự đoán trước hành động của hắn. Càng không biết lấy đâu ra khí lực, thi triển bộ pháp đào thoát khỏi đó, phóng thẳng về phía địa đạo.
Điều này làm Phong Thần vô cùng tức giận, khiến hắn bắt đầu nghi ngờ tu vi của chính mình. Đối với Lam Tuyệt, kỳ thực rất đơn giản, bởi vì nàng đã quá quen thuộc với nhất cử nhất động, thậm chí cách ra sát chiêu của hắn.
Lam Tuyệt bị trọng thương, mỗi bước di chuyển đều có phần quá sức, nàng thật không thể nắm chắc bản thân còn duy trì được bao lâu. Nếu vào được bên trong, cử động của Phong Thần sẽ bị hạn chế, cơ hội sống sót nhất định tăng lên. Tất cả đều phụ thuộc vào thời khắc này.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tu vi Hư Cảnh không phải để đùa giỡn. Cửa hang mỗi lúc một gần, nhưng trong phút chốc, Phong Thần đuổi kịp, một trảo ngoan độc cắm vào hộp sọ. Lam Tuyệt cũng đã đề phòng, thuận lợi tránh được sát chiêu. Hắn càng thêm nộ khí, liên tục công kích. Nàng chỉ có thể chật vật chống đỡ, vô pháp trốn chạy. Tình huống ngập tràn u ám.
Vào thời khắc cước bộ Lam Tuyệt có chút khập khiễng, Phong Thần liền xuất toàn lực hướng tim nàng xuyên tới. Nàng chỉ kịp lách người, trảo kia lệch khỏi mục tiêu nhưng đồng thời đánh xuyên qua vai, để lại một lỗ thủng dị thường kinh khiếp. Nàng không kịp cảm giác được đau đớn, chỉ thấy đầu óc dần mụ mị, khí lực toàn thân như bị rút rỗng. Một tia ý thức cuối cùng cũng theo tiếng cười của Phong Thần tan vào hư không...
Thân thể Lam Tuyệt vừa đổ xuống, Phong Thần liền bắt gặp một đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mình từ cửa hang. Trái tim hắn không khỏi kích động nảy lên, nhãn thần sáng rỡ, một nụ cười phi thường đắc ý tràn ra khoé miệng.
Mặc kệ thiên lôi quát tháo bên ngoài. Hai cặp mắt nhìn nhau với cảm xúc cực kỳ phức tạp, một đôi hẹp dài quang mang kim sắc đang ẩn ẩn phẫn nộ, một đôi sáng như lang sói đang ngắm nhìn tuyệt bảo thế gian.
Xoẹt! Vật kia bắn tới, nhanh đến nỗi đã hoá thành một luồng sáng kim sắc, lướt qua người hắn rồi biến mất vô tung. Phong Thần khụy xuống, ôm vai phải đang cực kỳ đau đớn hét lên. Cánh tay be bét máu thịt nặng nề rơi trên đất, vết thương rách toác tận lồng ngực, so với bị mãnh thú một đường xé xuống còn dã man gấp bội lần.
Luồng kim sắc còn chưa dừng lại, trực tiếp húc thẳng vào Phong Thần. Hắn như một quả trứng nhỏ bị ném vào vách đá. Cả người uỳnh uỳnh va đập, sau đó mềm oặt rơi xuống, hoàn toàn không còn cử động.
Bên ngoài, trời vẫn mưa không ngớt, một con thú kỳ lạ tha Lam Tuyệt vào trong địa đạo...
_ _
Tiểu Tuyệt: Yêu Vương của ngươi đã lỗi thời. Yêu Vương của ta mới hợp mốt.
Tiểu Phong: Hợp cái rắm, ngươi bớt lăng xê nàng, Yêu Vương của ta uy vũ!
Đại Sí: Yêu Vương nào của ngươi? *lau chùi binh khí*
Tiểu Phong đổ mồ hôi: *khụ khụ* của chúng ta, là của chúng ta mới đúng.
Tiểu Thương: Ta của Tuyệt!
Tiểu Tuyệt: *khụ khụ*
Ê-kíp: Ấu trĩ!
_ _
Tác giả: Bên ta có lễ lớn, Sếp bắt đi cắm trại với cả đội. Ta vừa được thả về tối qua, dự định đăng chương nhưng không an tâm, hôm nay chỉnh sửa hoàn tất quả nhiên tăng thêm 300 chữ. Thất hẹn hai lần rồi, chắc sau này không dám hẹn nữa.. Huhu, xôi lĩn xôi lĩn ;_;
Trời bắt đầu nổ sấm, cơn mưa rả rích kéo tới...
Nhìn thân ảnh của nàng, hắn có chút bất ngờ, sau đó càng hưng phấn, nụ cười tà ác giương cao. Bởi vì đây chính là loại hình con mồi hắn vô cùng ưa thích: yếu ớt, nhu thuận, mỏng manh... hoàn toàn làm khơi dậy ham muốn thống trị trong dã tính của loài sói.
Vừa chớp mắt, Phong Thần đã áp sát, Lam Tuyệt cũng không thua kém, lập tức thi triển Hư Di Thuật nhảy đến bên cạnh xác của Hổ Vương. Tay hắn hụt hẫng bắt vào khoảng không, Phong Thần sững sờ, rõ ràng bị thân thủ của nàng làm cho chấn kinh, hắn dốc toàn lực đuổi tới. Lam Tuyệt âm thầm suy tính, Luyện Thể cảnh quả nhiên không có nổi hai phần cơ hội để duy trì Hư Di Thuật thoát khỏi đây.
"Ngươi đang thi triển công pháp gì? Nói mau!!!"
"Truyện cười tổ truyền."
"Ngươi dám đùa bỡn ta! Quá tự mãn!" Phong Thần tức giận, cuồng bạo phóng thích khí tràng của tu vi Hư Cảnh. Lam Tuyệt cảm thấy như bị hàng trăm ngọn núi đè ép muốn thịt nát xương tan. Nàng phun ra một búng máu, té vào thân thể của Hổ Vương, phủ phục nằm trên đó.
Hắn nắm tóc nàng xách lên:"Nói, bộ pháp quỷ dị kia là công pháp gì? Từ đâu ngươi có được?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
"Bởi vì ngươi không nói thì chỉ có một con đường chết!" Phong Thần nghiến răng, phun ra từng chữ. Hắn yêu thích nhất chính là những con mồi yếu ớt, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tất cả hoang mang, sợ hãi đều sẽ tập trung nơi đáy mắt, nơi có bóng dáng hắn luôn hiện diện. Nhưng ở Lam Tuyệt, dù là một tia lo lắng, hắn cũng nhìn không ra. Sao có thể?!
"Ta nói thì sẽ sống sao? Nực cười!" Nàng không chút để ý bộ mặt đen như đáy nồi của Phong Thần, một tay kín đáo lần mò xuống thi thể Hổ Vương.
"Ngươi rất thông minh, cũng rất lợi hại. Tiếc là cuộc sống chỉ ngắn ngủi đến thế mà thôi." Phong Thần không thích những con mồi không biết sợ hãi. Hắn có cảm giác rất khó hiểu, rất buồn nôn. Loại này nhất định phải gϊếŧ, phải gϊếŧ ngay lập tức mới cảm thấy dễ chịu. Có điều, hắn thực tiếc nuối thứ công pháp quỷ dị kia.
"Không chỉ vậy, ta còn biết rất nhiều chuyện ngươi không biết. Nếu ngươi để ta sống, ta có thể miễn cưỡng nói cho ngươi vài chuyện." Lam Tuyệt đang kéo dài thời gian. Bởi vì lúc này, một thanh đao cực nhỏ dưới sự khống chế điêu luyện của nàng đã xâm nhập vào thân thể Hổ Vương.
Cơn mưa càng lúc càng dữ dội, tiếng sấm đì đùng bên ngoài làm không gian trong sơn động như bị thu hẹp. Những luồng gió lạnh buốt xương chen lấn qua từng khe hở, vi vu ùa vào trong.
Phong Thần nheo mắt:"Ngươi... tàn hồn đoạt xá? Cũng đúng, nào có cái tiểu nha đầu ghê tởm như ngươi."
"Tuỳ ngươi nghĩ. Tóm lại, bản tôn chỉ cầu một con đường sống. Tại sao chúng ta không thể thoải mái giải quyết mâu thuẫn này?" Nghe Phong Thần suy đoán, Lam Tuyệt liền thuận nước đẩy thuyền, đổi cách xưng hô. Thật không ngờ hắn lại nghĩ nàng tàn hồn đoạt xá của một tiểu cô nương mười hai tuổi, khẩu vị cũng quá nặng rồi.
Phong Thần giật đầu nàng ngửa ra sau, giọng nói trầm thấp rít qua kẽ răng:"Mặc kệ ngươi là cái chó gì, ở trong tình trạng này còn dám đặt điều kiện với ta, đúng là không biết sống chết."
Máu tươi tràn ra khoé miệng, Lam Tuyệt vẫn không hề nao núng, cánh môi hoàn mỹ cong lên.
"Bất quá, ta đúng thật tò mò ngươi biết được bao nhiêu thứ. Trước tiên là bộ pháp vừa rồi. Nói!"
"Hư Di Thuật - công pháp mộc hệ."
"Lại dám gạt ta!" Phong Thần vung trảo chọc thủng vai Lam Tuyệt, huyết nhục cuồn cuộn tuôn ra.
Lam Tuyệt đau đến trắng bệt mặt mũi, gân xanh trên thái dương phình lên dữ tợn nhưng tuyệt nhiên không hề rên một tiếng. Nàng trộm nghĩ, âm thanh nước chảy róc rách rất tốt nghe, ngược lại là máu có vẻ không hay cho lắm. Nàng cắn răng, nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố sức nói chuyện:"Ngươi nông cạn là vấn đề của ngươi, bản tôn không có ý kiến. Hư Di Thuật đã thất truyền gần một vạn năm, trên toàn cõi đại lục cũng không có mấy người biết, huống chi một cái tiểu hắc lang ở nơi hẻo lánh như Yêu Vực."
Tiếng sấm rền vang, tựa hồ như thật sự đánh xuyên qua đại não Phong Thần. Hắn sững người, ánh mắt càng thêm âm tàn:"Ngươi là ai, làm sao biết được?"
"Bản tôn là ai, ngươi còn chưa có tư cách hỏi. Ngươi chỉ cần biết bản tôn bị đám tu sĩ thâm độc kia hại chết, bây giờ trở về là muốn báo thù."
Nghe ra hai điểm "tu sĩ thâm độc" và "báo thù" thì Phong Thần có chút dịu lại. Hắn không ưa nàng, nhưng người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, không phải sao? Chậm đã, nếu như nàng giả vờ để gạt hắn thì sao? Đạo tu ghê tởm, quá ghê tởm!
Sau khi tự biên tự diễn, hắn híp mắt nhìn Lam Tuyệt, biểu cảm phi thường ngoan độc, cổ tay liền tăng thêm lực đạo, sẵn sàng bóp chết nàng bất cứ lúc nào:"Ngươi còn biết những gì?"
Lam Tuyệt cười nhợt nhạt, sóng mắt điềm tĩnh dị thường, như thể nhớ về một chuyện quá đỗi xa xăm:"Bản tôn biết các ngươi đang chờ Yêu Vương tái thế, lãnh đạo yêu tộc trả thù đạo tu.
Ầm ầm ầm! Tiếng trời gầm dị thường hung mãnh, như thể đang xác nhận lời nói của nàng. Phong Thần cảm giác bị người nhìn thấu tim đen, đôi đồng tử co rút nổi lên sát ý. Hắn lập tức vung chưởng, ý định ra tay gϊếŧ người diệt khẩu. Lam Tuyệt khe khẽ cười, ánh nhìn không rời khỏi đôi mắt đang cuồn cuộn sát khí.
Đọc được vô hạn chế giễu trong nụ cười của nàng, chưởng phong vừa kịp hất lên một lọn tóc thì dừng lại.
"Ngươi cười cái gì?!!" Phong Thần cuồng nộ, chuyển hướng đánh nát một khối cự thạch tan thành bụi phấn. Hắn ghét nhất những kẻ ra vẻ thâm sâu, khiến hắn có cảm giác chính mình bị đùa giỡn nhưng lại không thể làm gì.
"Ta cười là vì các ngươi đang tìm sai đối tượng. Kim Sí Điểu đã lỗi thời, Yêu Vương chân chính không phải là hắn."
Phong Thần không thể tin vào tai mình, biểu cảm không giấu được kinh hãi. Làm sao nàng biết bản thể của Yêu Vương là Kim Sí Điểu? Đến toàn thể yêu tu cũng có rất ít người biết, bởi vì chuyện này chỉ được ghi chép trong cổ văn đặt bên trong thánh địa Tử Ngọc Đàn - một nơi bất khả xâm phạm. Ngoại trừ huyết mạch thuần khiết của các đại tông tộc, không một ai có quyền xem đến.
"Không thể nào! Ngươi nói láo!" Phong Thần lắc đầu chối bỏ.
"Tương truyền Kim Sí Điểu có thân thể bất tử, thiên phú thất tinh, tu luyện từ thuở hồng hoang, thiên hạ vô địch có đúng hay không? Haha, các ngươi cũng quá ngây thơ đi. Hắn bất tử là vì bị phong ấn, nếu thật sự thiên hạ vô địch thì vì cái gì lại bị phong ấn? Lại nói, thiên phú thất tinh không chỉ có mình hắn, Yêu Vương chân chính cũng có thiên phú thất tinh. Tóm lại, ta nói lỗi thời chính là lỗi thời. Tiểu cẩu như ngươi thì biết cái gì?" Lam Tuyệt cười nhạt nhìn Phong Thần, thấy sắc mặt hắn biến đổi đúng như mong đợi thì trong lòng cũng tự bội phục phần này diễn xuất.
Nàng nói tiếp:"Hơn nữa, ngươi cũng không cần nhìn ta với ánh mắt khó chịu như vậy. Ta đời này chỉ có duy nhất một tâm nguyện, còn lâu mới quan tâm đến thù hằn giữa yêu tu và đạo tu. Nếu không ta đã sớm nói cho đám tu sĩ tự xưng danh môn chính phái về âm mưu của các ngươi, tin hay không thì tùy."
Những gì nàng nói là thật, kiếp trước đánh nhau với yêu tu ròng rã mấy trăm năm, nàng sớm đã nhìn rõ thế sự. Yêu tu cũng như đạo tu, có người tốt, có kẻ xấu, không thiếu loại nào.
Năm nọ, sau khi đẩy lui công kích của một nhóm yêu tu cảm tử, nàng thu dọn chiến trường thì phát hiện một tiểu yêu tu chưa chết nằm sấp trên đất, úp mặt khóc nức nở. Nàng thấy trong mắt hắn có rất nhiều thứ, có luyến tiếc, có sợ hãi nhưng tuyệt nhiên không có hối hận. Nàng cho phép hắn nói ra tâm nguyện cuối cùng, hắn thế mà thật sự nói, còn nói rất nhiều là đằng khác. Rốt cuộc, nàng ngồi nghe hắn kể một mạch từ hoàng hôn cho tới bình minh. Hắn kể rất nhiều về yêu tộc, về mẫu thân và tiểu muội, làm nàng không khỏi nhớ tới Lam Triết và Mặc Thương, cuối cùng mủi lòng thả hắn đi. Ấy vậy mà những đợt công kích tiếp theo của yêu tu, hắn vẫn rất nhiệt tình liều mạng. Lúc đó, Lam Tuyệt vừa tức vừa buồn cười, lại không nỡ gϊếŧ hắn. Có lần nàng hỏi tại sao không muốn chết mà vẫn đâm đầu vào chỗ chết? Hắn trả lời:"Chúng ta đến đòi lại những gì các ngươi nợ chúng ta, ta sợ chết, nhưng ta vẫn sẽ đòi. Ta muốn tộc của ta được quang minh sống dưới ánh sáng mặt trời." Không biết qua bao lâu, không biết có phải là bằng hữu hay không nhưng mấy lần nàng bị thương nặng, hắn đều chạy đến giúp đỡ một phen.
Cũng như Phong Thần, dù hắn hung tàn, ra tay ngoan độc, nhưng chính xác là một kẻ biết tôn trọng đối thủ. Lòng trung thành của hắn là không thể nghi ngờ, vậy mà khi Tứ Thần lên kế hoạch đánh lén, hắn lại báo trước cho nàng. Hắn nói nàng không được phép chết trong tay người khác, còn dặn nàng không được báo cho đạo tu. Lam Tuyệt từng cười hỏi có phải yêu tu luôn ngây thơ như thế, hắn trả lời:"Ta tin ngươi." Hắn đúng thật là không tin lầm. Lần đó nàng lại một người chống đỡ, do có chuẩn bị mới may mắn nhặt về một mạng.
Lần khác, hắn đột phá tu vi, bị lôi kiếp đánh trọng thương. Ban ngày, Tứ Thần không cho hắn tham chiến, ban đêm hắn lại một mình lẻn đến, cảnh cáo nàng không được nghĩ hắn sợ mà không tới, chờ qua vài ngày, hắn lại tái đấu.
Lam Tuyệt từng nghĩ, nhờ có hắn và tiểu yêu tu kia mà mấy trăm năm canh gác thông đạo cũng không quá tịch mịch. Kiếp trước, nàng nói rất ít, ngược lại nghe rất nhiều. Nàng hiểu Phong Thần, nếu đoán không lầm, lần này gặp lại cũng có ba phần cơ hội sống sót. Bởi vì nàng biết, chuyện trọng yếu nhất đời hắn, chính là phò trợ Yêu Vương.
Phong Thần lúc này vẫn còn đăm chiêu, không biết nên tin lời Lam Tuyệt hay không. Hắn nhìn như thể muốn moi tim móc phổi nàng ra để xem rõ sự thật bên trong là gì:"Vậy ai mới là Yêu Vương chân chính?"
"Nói ngươi biết có ích lợi gì cho ta?" Lam Tuyệt cười trào phúng, không chút để ý tình trạng của bản thân, thổi thổi chiếc lá khô đang rơi trước mặt. Nàng yêu thích nhất chính là trời mưa, cảm giác rất mát mẻ, rất sạch sẽ, tất cả ô uế đều được gột rửa.
"Ngươi... Được, ta cho ngươi một cơ hội. Nói!"
Nhận thấy Phong Thần thật sự rất quan tâm việc này, trong lòng nàng có hơi nhẹ nhõm. Tốt rồi, cho dù hôm nay nàng không còn mạng để bước ra khỏi đây thì ít nhất cũng làm được một việc.
Giọng của Lam Tuyệt đột nhiên trở nên nhu hoà, ánh mắt lấp lánh tia sáng:"Mười tám năm sau, bên trong Huyễn Thiên Bí Cảnh, kẻ có thể khiến thần thú Thanh Long và thần thú Kim Quy tranh nhau nhận chủ chính là người ta nói đến."
Cả người Phong Thần thoáng rùng mình, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, từ ngạc nhiên sang phấn khởi, từ phấn khởi sang hoài nghi, cuối cùng lại treo lên một dáng vẻ hung thần ác sát nhưng không tài nào che giấu được một đóm lửa nhỏ đang nhen nhóm trong mắt.
Lam Tuyệt nghĩ mà buồn cười. Tên này rõ ràng là một cái dễ tin người, lại còn cố xây thêm tầng tầng lớp lớp phòng bị, yêu tu dạy dỗ hắn cũng quá tốt đi.
"Thật sự?" Phong Thần trầm giọng.
"Tự mình đến kiểm chứng." Nàng vô cùng thản nhiên.
"Ngươi có biết vì sao ta đến đây?" Hắn tiếp tục thăm dò, không có vẻ gì là muốn buông ra khối tin tức hữu dụng này.
"Bản tôn không rảnh quản nhiều như vậy." Lam Tuyệt trả lời.
"Cũng tốt. Bây giờ giao ra công pháp kia, ta sẽ thả ngươi." Phong Thần nhướng mày, bộ mặt vô cùng thành thật.
Nàng không thật sự trông chờ hắn sẽ dễ dàng buông tha nàng, nhưng khi nhìn biểu cảm gạt người này không hiểu sao lại dâng lên một cỗ thất vọng, trong lòng cười chua chát:"Quả nhiên, ngươi đến cùng cũng chỉ là một tiểu hắc lang, không phải Phong Thần nói được làm được mà ta biết."
"Bản tôn sớm đã tiêu huỷ, nếu ngươi thích, ta có thể rộng lượng đọc lại khẩu quyết, tỉ mỉ giảng qua một chút." Nàng nở nụ cười khiêu khích.
"Không cần." Hắn sẽ không ngu đến nỗi đi tin tưởng khẩu quyết từ miệng Lam Tuyệt. Hơn nữa, công pháp này không thích hợp với hắn, chỉ qua muốn chiếm đoạt vì yêu tu sở dụng. Bản thân hắn mang linh lực thuộc tính Kim, nếu miễn cưỡng tu luyện công pháp Mộc hệ thì thật không phải quyết định sáng suốt. Theo nguyên lý ngũ hành phản khắc thì Kim khắc được Mộc nhưng Mộc cứng, Kim ắt gãy. Tóm lại, không có mấy chỗ tốt.
"Công pháp không có nhưng bản tôn có thứ khác. Không ngại khoe một chút, ta chính là Luyện Đan sư cửu cấp, Thập bảo tiên đan đều có thể luyện. Ngươi để lại ta một mạng, ta tặng ngươi một bình. Sao hả?" Ai nói không ngại khoe, thật sự là rất ngại. Nàng nào phải Luyện Đan sư cửu cấp, rõ ràng là Đan Đế một tay che trời.
Phong Thần cười lớn:"Hài hước! Thập bảo tiên đan ngươi đều có thể luyện? Con mẹ nó ha ha ha ha. Mặt ngươi cũng đủ dày."
Lam Tuyệt đen mặt, hạ mình làm Luyện Đan sư cửu cấp còn không đủ đáng tin? Thật sự... rất khó để diễn tả tâm trạng lúc này. Nàng nhịn xuống một bụng uất ức, tiếp tục hạ mình:"Bản tôn nói luyện được nhưng chưa nói mấy phần thành công. Bảy loại đầu tiên dưới năm phần, Tụ Khí đan và Bạo Phá đan ta nắm chắc bảy phần. Ngươi không tin sao?" Nếu lần này Phong Thần vẫn không tin thì chẳng cần hắn gϊếŧ, nàng cũng sẽ tự tức giận đến chết. Trong đạo lý sống của nàng, luyện được chính là luyện được, mười phần luyện được, làm gì có chuyện năm, bảy phần! Hài hước!
Phong Thần nhìn vẻ mặt chán nản như thể bị xúc phạm nghiêm trọng của Lam Tuyệt, hắn bán tin bán nghi yêu cầu:"Lấy ra cho ta xem!"
"Một tiểu cô nương mười hai tuổi sẽ mua được linh dược để luyện Thập bảo tiên đan a? Ngươi động não một chút có được không?" Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Lam Tuyệt phi thường tưởng niệm cảm giác ôm ấp thân thể mềm mềm, thơm ngát mùi sữa của Mặc Thương.
Phong Thần có chút động tâm. Hắn biết nàng không phải nhân vật tầm thường, thậm chí có thể là một trong những kẻ đứng đầu đại lục, luyện đan tuyệt đối không phải chuyện khó, giữ lại biết đâu có chỗ dùng. Hắn vừa định đạt thành giao dịch thì nghe Lam Tuyệt nói tiếp.
"Ngươi yên tâm, dù ta có nói ra âm mưu của yêu tu thì liệu bọn họ sẽ tin lời nói suông của một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch ư?"
Phong Thần như chợt nhớ ra điều gì. Khí tức trở nên trầm trọng:"Tin, bọn hắn sẽ tin. Bởi vì... ta đã gϊếŧ một tên thủ vệ thành bằng phương thức của yêu tu."
Lam Tuyệt giật mình, thầm than ba tiếng:"Không xong rồi!" Thương lượng đến đây xem như kết thúc, bởi vì nàng biết, hơn ai hết, Phong Thần sẽ không vì bất kỳ món lợi nào mà đưa ra quyết định có thể tổn hại đến yêu tu. Hay! Thật là hay, nói nhiều quả nhiên không phải thế mạnh của ta.
"Thế nào, lúc nãy ngươi nói cho ta cơ hội, bây giờ lại muốn nuốt lời?" Lam Tuyệt cười trào phúng nhìn Phong Thần.
Hắn thoáng trầm mặc. Âm thanh rền rĩ của cuồng phong bão táp bên ngoài càng khiến không khí trong hang thêm ngưng trọng, áp lực ngày một tăng cao.
Rất nhanh, ánh mắt hắn trở nên lãnh huyết, miệng nở một nụ cười gượng gạo:"Có trách thì trách các ngươi đã đi quá xa, nếu chỉ quanh quẩn bên ngoài thì đâu ai phải chết?! Vậy nên..."
"Nuốt lời thì nói là nuốt lời, dài dòng như vậy làm gì? Còn tưởng huyết mạch thuần khiết của Hắc Lang tộc là dạng gì đỉnh thiên lập địa, hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi." Lam Tuyệt châm chọc.
"Còn ngươi? Đường đường là Thần Cảnh lại đi đoạt thân xác của một tiểu hài tử. Vẻ vang lắm sao? Ha ha. Đạo tu đúng là đạo tu, giả nhân giả nghĩa."
Đoàng! Lại một tiếng sấm nổ rung trời. Lam Tuyệt chỉ chờ có vậy, lập tức hoàn thành thao tác bên dưới thi thể Hổ Vương, sau đó lặng lẽ thu đao. Tinh thần tập trung cao độ cho thời khắc quyết định.
"Dù sao đi nữa, đa tạ ngươi vì một buổi trò chuyện thú vị. Lần này, nhớ phải thành thật mà đầu thai, chớ làm chuyện bỉ ổi như tàn hồn đoạt xác!" Phong Thần cười lạnh, xuất một chiêu nhắm thẳng vào đỉnh đầu Lam Tuyệt.
Lam Tuyệt không chút do dự cắt phăng mái tóc của mình, nhanh như thể đã dự đoán trước hành động của hắn. Càng không biết lấy đâu ra khí lực, thi triển bộ pháp đào thoát khỏi đó, phóng thẳng về phía địa đạo.
Điều này làm Phong Thần vô cùng tức giận, khiến hắn bắt đầu nghi ngờ tu vi của chính mình. Đối với Lam Tuyệt, kỳ thực rất đơn giản, bởi vì nàng đã quá quen thuộc với nhất cử nhất động, thậm chí cách ra sát chiêu của hắn.
Lam Tuyệt bị trọng thương, mỗi bước di chuyển đều có phần quá sức, nàng thật không thể nắm chắc bản thân còn duy trì được bao lâu. Nếu vào được bên trong, cử động của Phong Thần sẽ bị hạn chế, cơ hội sống sót nhất định tăng lên. Tất cả đều phụ thuộc vào thời khắc này.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tu vi Hư Cảnh không phải để đùa giỡn. Cửa hang mỗi lúc một gần, nhưng trong phút chốc, Phong Thần đuổi kịp, một trảo ngoan độc cắm vào hộp sọ. Lam Tuyệt cũng đã đề phòng, thuận lợi tránh được sát chiêu. Hắn càng thêm nộ khí, liên tục công kích. Nàng chỉ có thể chật vật chống đỡ, vô pháp trốn chạy. Tình huống ngập tràn u ám.
Vào thời khắc cước bộ Lam Tuyệt có chút khập khiễng, Phong Thần liền xuất toàn lực hướng tim nàng xuyên tới. Nàng chỉ kịp lách người, trảo kia lệch khỏi mục tiêu nhưng đồng thời đánh xuyên qua vai, để lại một lỗ thủng dị thường kinh khiếp. Nàng không kịp cảm giác được đau đớn, chỉ thấy đầu óc dần mụ mị, khí lực toàn thân như bị rút rỗng. Một tia ý thức cuối cùng cũng theo tiếng cười của Phong Thần tan vào hư không...
Thân thể Lam Tuyệt vừa đổ xuống, Phong Thần liền bắt gặp một đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mình từ cửa hang. Trái tim hắn không khỏi kích động nảy lên, nhãn thần sáng rỡ, một nụ cười phi thường đắc ý tràn ra khoé miệng.
Mặc kệ thiên lôi quát tháo bên ngoài. Hai cặp mắt nhìn nhau với cảm xúc cực kỳ phức tạp, một đôi hẹp dài quang mang kim sắc đang ẩn ẩn phẫn nộ, một đôi sáng như lang sói đang ngắm nhìn tuyệt bảo thế gian.
Xoẹt! Vật kia bắn tới, nhanh đến nỗi đã hoá thành một luồng sáng kim sắc, lướt qua người hắn rồi biến mất vô tung. Phong Thần khụy xuống, ôm vai phải đang cực kỳ đau đớn hét lên. Cánh tay be bét máu thịt nặng nề rơi trên đất, vết thương rách toác tận lồng ngực, so với bị mãnh thú một đường xé xuống còn dã man gấp bội lần.
Luồng kim sắc còn chưa dừng lại, trực tiếp húc thẳng vào Phong Thần. Hắn như một quả trứng nhỏ bị ném vào vách đá. Cả người uỳnh uỳnh va đập, sau đó mềm oặt rơi xuống, hoàn toàn không còn cử động.
Bên ngoài, trời vẫn mưa không ngớt, một con thú kỳ lạ tha Lam Tuyệt vào trong địa đạo...
_ _
Tiểu Tuyệt: Yêu Vương của ngươi đã lỗi thời. Yêu Vương của ta mới hợp mốt.
Tiểu Phong: Hợp cái rắm, ngươi bớt lăng xê nàng, Yêu Vương của ta uy vũ!
Đại Sí: Yêu Vương nào của ngươi? *lau chùi binh khí*
Tiểu Phong đổ mồ hôi: *khụ khụ* của chúng ta, là của chúng ta mới đúng.
Tiểu Thương: Ta của Tuyệt!
Tiểu Tuyệt: *khụ khụ*
Ê-kíp: Ấu trĩ!
_ _
Tác giả: Bên ta có lễ lớn, Sếp bắt đi cắm trại với cả đội. Ta vừa được thả về tối qua, dự định đăng chương nhưng không an tâm, hôm nay chỉnh sửa hoàn tất quả nhiên tăng thêm 300 chữ. Thất hẹn hai lần rồi, chắc sau này không dám hẹn nữa.. Huhu, xôi lĩn xôi lĩn ;_;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.