Chương 252: Nam tiến(10)
Thành Nôbi
06/01/2021
Khi tiếng gà cục tác, ánh trời dần hạ. Ngoài thành một không khí yên lặng, ngựa tháo nhạc, người ngậm tăm. Trương Tấn Bửu cùng Lê Trung ánh
mắt chăm chú. Cờ lệnh lên, 5000 quân bắt đầu.
..........
Đợi đoàn người đi xa, Lê Văn Duyệt nhìn Trịnh Hoài Đức căn dặn:
“ Ngươi ở lại, canh chừng cẩn mật. Tên Lê Chất có bất kỳ hành động nào khả nghi, lập tức giết. “
Ngẫm lúc, nói:
“ Chỉ có lệnh của ta mới được mở cửa thành. Kể cả Trương Tấn Bửu, Đặng Đức Siêu có trở lại. “
Trịnh Hoài Đức trịnh trọng, gật đầu:
“ Vâng. Tướng quân yên tâm.”
Lê Văn Duyệt thở hắt, tuy trong lòng vẫn có chút bất an. Nhìn phía dưới hơn 5000 quân, hô:
“ Đi...”
........
Tiên phong của giặc nhanh chóng đến ải Cù Mông. Nhìn con đường tối đen như mực, xung quanh là dá lởm chởm. Trương Tấn Bửu quay sang tên bên cạnh nói nhỏ. Lê Trung hồ nghi định hỏi thì: “ Âm.... ầm....” tiếng pháo nổ chát chúa vang lên, bắn ra tứ phía.
Trương Tấn Bửu tập trung quan sát xung quanh. Chỉ thấy vài con hươu nai hỗn loạn chạy, gật đầu:
“ Đi thôi.”
Lê Trung cau mày:
“ Chúng ta muốn tốc chiến tốc thắng. Tướng quân làm vậy khác nào lậy ông tôi ở bụi này. Tiên cơ mất hết.”
Trương Tấn Bửu cười xòa:
“ Nơi này phục binh tốt nhất. Ta không thể binh lính chết oan. Với lại, nơi đây cách thành Phú Yên khá gần, dù biết, chúng ta chỉ cần tăng tốc, mười phút chúng cũng không thể làm nên trò trống gì.”
Lê Trung thấy việc đã rồi, gật đầu:
“ Tướng quân nói đúng, vậy chúng ta mau chóng xuất phát.”
........
Nhìn đoàn quân giặc đi qua. Quân ta đang ẩn nấp bên trên ai nấy đều thở phào, ánh mắt đầy căm phẫn. Nguyễn Lân bò sát đến một vùng cháy, nơi người của ta ẩn nấp bị bắn xuyên, đốt, vẫn mím chặt môi không phát ra tiếng động. Nguyễn Lân nhìn khung cảnh, khẽ đè nén cảm xúc, nói:
“ Bọn chúng tàn ác, chúng ta sẽ giết quân địch càng nhiều để bù mạng cho anh em chúng ta. Mấy người nghe vậy, gật đầu. Đúng lúc này, một mùi khét cháy dần tỏa ra, Nguyễn Lân cau mày:
“ Mùi thịt người cháy rất khác so với động vật. Giặc còn một nhánh nữa, các ngươi có cách nào có thể che lấp.”
Một người vội đáp:
“ Thưa tướng quân, nơi này có một loại hoa, nở ra mùi rất hắc. Chúng ta chỉ cần di chuyển chúng lại gần nơi, có thể áp chế.”
Nguyễn Lân gật đầu:
“ Vậy các ngươi mau chóng đi làm. Một vài người tìm cách tạm thời chôn cất, tránh cho mùi khét bốc ra. Ngày mai, toàn thắng. Chúng ta sẽ đưa anh em về quê hương.” Ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ Mấy tên giặc cướp ta vừa bắt lại, ngươi tìm cách thủ tiêu, đốt cháy vất ven đường.”
“ Vâng.” Mọi người đồng thanh. Nhanh chóng chuẩn bị.
.........
Đoàn người Lê Văn Duyệt cũng không lâu tới nơi, nghe mùi hương, bằng giác quan nhạy bén, thấy quân chuẩn bị bước vào, quát:
“ Dừng lại. Ta nghe thấy mùi khét của xác người.”
Đang đi đầu, Nguyễn Môn chỉ vào mấy xác cháy khô, nói:
“ Chắc là do chúng. Vừa Trương, Lê tướng quân chắc phát hiện thám báo Tây Sơn lên đã giết.”
Lê Văn Duyệt tuy còn phân vân, gật đầu:
“ Vậy nhanh chân qua nơi đây.”
“ Vâng.” Hơn năm ngàn người tiếp tục.
...........
Thành Phú Yên Nguyễn Quang Huy đã cho dương cờ trận, nhìn đi đầu là Lê Trung, quát mắng:
“ Kẻ nghịch tặc, ăn lộc của Vương, gặp địch mà đầu hàng. Bắn tên cho ta.”
Hàng loạt tên bắn xuống, Lê Trung vội rút lui, quay sang lắc đầu. Trương Tấn Bửu biết ý, quát:
“ Bắn.... bắn...” Pháo nhanh chóng oanh kích. Bộ binh lao lên. Phú Yên một đêm không ngủ.
Dù địch nhiều, hỏa lực mạnh. Nhưng xác định quyết tử, quân ta trước từng cơn sóng vẫn đứng vững. Kẻ địch chưa kẻ nào vào được thành.
Lúc này, cũng vừa đến, nhìn khung cảnh, nhớ lại trận chiến thành Bình Thuận, Lê Văn Duyệt hô lớn:
“ Ngươi cũng là tướng tài. Nhưng tên Huệ không coi trọng, Tây Sơn thất hổ tướng ngươi không tên, dù tài năng không kẻ nào so kịp. Giờ phải phục phụ tên Nhạc buôn trầu chí nhỏ. Anh hùng như vậy, tiếc thay. Nếu ngươi giao thành như Lê Trung, ta sẽ cho vinh hoa phú quý.”
Nguyễn Quang Huy nhổ nước bọt:
“ Mơ tưởng đi. Dù chết cũng phải lấy mạng ngươi.”
Lê Văn Duyệt lắc đầy, nhìn quân lính:
“ Xông lên. Dù bất cứ giá nào, trước khi trời sáng cũng phải hạ thành cho ta.”
1 vạn quân tấn công như vũ báo. Trong thành, quân ta dù dũng mãnh nhưng càng chiến, sức cùng lực kiệt. Nguyễn Quang Huy hét lớn:” A.... a.... mở cửa thành.... dù chết... ta cũng muốn giết tên Lê Trung vong ân bội nghĩa...”
Nhìn thấy vậy, vốn còn giữ một tay, Lê Văn Duyệt hô:
“ Giết...” rồi quay sang Lê Trung, Trương tấn Bửu:
“ Tránh để dài dòng, ta cùng các ngài phối hợp, diệt tên Nguyễn Quang Huy. Hắn chết, tàn quân tây sơn cũng tàn.”
Hai người gật đầu. Cả ba lao về phía cửa thành.
.........
Cửa mở, cũng là pháo hiệu. Từ mặt bắc, Ong La kéo ra. Phía dưới, Nguyễn Lân đánh lên. Lê Trung đợi gần sát, cũng quay đầu phản kích. Thế trận nhất thời biến, Lê Văn Duyệt cười lớn:
“ Haha. Trời muốn vong họ Nguyễn.” Rồi mặc kệ, lao mình vào giết..... Nhưng quân ta sĩ khí càng lớn. 1 vạn quân không sĩ khí, nhanh chóng tan tác, bị giết như ngả dạ. Nhìn trên mình vết thương chằng chịt, Trương Tấn Bửu đẩy Lê Văn Duyệt hô:
“ Ngài chạy đi, mang theo Đặng Đức Siêu, ta cản hai bọn chúng. Chúng ta không thể chết hết ở đây được. Ngài mau chóng theo hướng Đông quay về báo với Vương. Hai người quan trọng hơn ta.”
Lê Văn Duyệt nước mắt như mưa:
“ Ta đã hại ngài.” Rồi liều mình mang Đặng Đức Siêu chạy.
Trương Tấn Bửu thấy vậy, dùng hết sức bình sinh, tranh thủ thời gian cho Lê Văn Duyệt thoát. Nhưng không lâu, bị Lê Trung, Nguyễn Quang Huy song song bổ đao giết. Cầm trên tay đầu người, Lê Trung ho khan ra máu, cười:
“ Ngũ hổ gia định ta đã chặt đầu hai. Haha.”
Nguyễn Quang Huy gật đầu:
“ Chúc mừng ngài.” Rồi lo lắng:
“ Ngài tạm thời vào thành nghỉ ngơi. Ta đi xem Đặng tướng quân có bắt được tên đó không. Nếu tên kia chết mới là mỹ mãn.”
“ Được.” Lê Trung gật đầu.
.......
Nguyễn Quang Huy gọi Nguyễn Lân lại căn dặn thêm. Một mình một ngựa phóng ra phía biển. Nhưng chạy được nửa đường, đã thấy lê chất, đặng văn long cầm đầu Trịnh Hoài đức trở lại. Nguyễn Quang Huy vội hỏi:
“ Có bắt được tên Lê Văn Duyệt không.”
Đặng Văn Long hồ nghi:
“ Tưởng hắn đem quân đi đánh.”
Nguyễn Quang Huy vội nói đầu đuôi câu chuyện, hỏi han tình hình bờ biển
Đặng Văn Long trả lời, khi biết mình bỏ lỡ cơ hội, hét lớn:
“ Mạng trịnh hoài Đức đổi được Lê văn duyệt. Ta sai rồi... a... a..”
Nguyễn Quang Huy thở dài:
“ Có lẽ số hắn chưa tận. Lấy lại Diên khánh cũng tốt rồi. Chúng ta thu xếp. Cùng đợi đại quân xuống.”
......
Nói về Lê Văn duyệt sau khi mang Đặng Đức Siêu chạy trốn, nhân đêm, lẻn lên một tầu buôn vào Gia Định.
Nhìn Lê Văn Duyệt hôn mê. Nguyễn Ánh thở ngán than dài, nước mắt như mưa. Lệnh cho toàn bộ quân ra đóng Biên Hòa, Bình Thuận ngăn chặn quân ta. Bầu không khí nặng nề bao trùm tất cả.
.......
Đang hành quân tới Nam Vang, Nguyễn Huệ nhận được tin, cười:
“ Trời cũng giúp ta. Hai tên kia dù chốn cũng thương, lần này coi như phế. Không lấy được Gia Định, giết Nguyễn Ánh. Ta không làm người.”
.......
Thủy bộ do Lý Văn Bưu, Đặng Tiến Đông cũng vô cùng nhanh chóng tiến đóng thành diên khánh. Vịnh Xuân Phong. Màn ác chiến Biên Hòa, Nam Vang sắp tới, chắc chắn quyết định kẻ thắng bại. Cả hai đều đôn toàn binh lực, quyết tử.
..........
Đợi đoàn người đi xa, Lê Văn Duyệt nhìn Trịnh Hoài Đức căn dặn:
“ Ngươi ở lại, canh chừng cẩn mật. Tên Lê Chất có bất kỳ hành động nào khả nghi, lập tức giết. “
Ngẫm lúc, nói:
“ Chỉ có lệnh của ta mới được mở cửa thành. Kể cả Trương Tấn Bửu, Đặng Đức Siêu có trở lại. “
Trịnh Hoài Đức trịnh trọng, gật đầu:
“ Vâng. Tướng quân yên tâm.”
Lê Văn Duyệt thở hắt, tuy trong lòng vẫn có chút bất an. Nhìn phía dưới hơn 5000 quân, hô:
“ Đi...”
........
Tiên phong của giặc nhanh chóng đến ải Cù Mông. Nhìn con đường tối đen như mực, xung quanh là dá lởm chởm. Trương Tấn Bửu quay sang tên bên cạnh nói nhỏ. Lê Trung hồ nghi định hỏi thì: “ Âm.... ầm....” tiếng pháo nổ chát chúa vang lên, bắn ra tứ phía.
Trương Tấn Bửu tập trung quan sát xung quanh. Chỉ thấy vài con hươu nai hỗn loạn chạy, gật đầu:
“ Đi thôi.”
Lê Trung cau mày:
“ Chúng ta muốn tốc chiến tốc thắng. Tướng quân làm vậy khác nào lậy ông tôi ở bụi này. Tiên cơ mất hết.”
Trương Tấn Bửu cười xòa:
“ Nơi này phục binh tốt nhất. Ta không thể binh lính chết oan. Với lại, nơi đây cách thành Phú Yên khá gần, dù biết, chúng ta chỉ cần tăng tốc, mười phút chúng cũng không thể làm nên trò trống gì.”
Lê Trung thấy việc đã rồi, gật đầu:
“ Tướng quân nói đúng, vậy chúng ta mau chóng xuất phát.”
........
Nhìn đoàn quân giặc đi qua. Quân ta đang ẩn nấp bên trên ai nấy đều thở phào, ánh mắt đầy căm phẫn. Nguyễn Lân bò sát đến một vùng cháy, nơi người của ta ẩn nấp bị bắn xuyên, đốt, vẫn mím chặt môi không phát ra tiếng động. Nguyễn Lân nhìn khung cảnh, khẽ đè nén cảm xúc, nói:
“ Bọn chúng tàn ác, chúng ta sẽ giết quân địch càng nhiều để bù mạng cho anh em chúng ta. Mấy người nghe vậy, gật đầu. Đúng lúc này, một mùi khét cháy dần tỏa ra, Nguyễn Lân cau mày:
“ Mùi thịt người cháy rất khác so với động vật. Giặc còn một nhánh nữa, các ngươi có cách nào có thể che lấp.”
Một người vội đáp:
“ Thưa tướng quân, nơi này có một loại hoa, nở ra mùi rất hắc. Chúng ta chỉ cần di chuyển chúng lại gần nơi, có thể áp chế.”
Nguyễn Lân gật đầu:
“ Vậy các ngươi mau chóng đi làm. Một vài người tìm cách tạm thời chôn cất, tránh cho mùi khét bốc ra. Ngày mai, toàn thắng. Chúng ta sẽ đưa anh em về quê hương.” Ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ Mấy tên giặc cướp ta vừa bắt lại, ngươi tìm cách thủ tiêu, đốt cháy vất ven đường.”
“ Vâng.” Mọi người đồng thanh. Nhanh chóng chuẩn bị.
.........
Đoàn người Lê Văn Duyệt cũng không lâu tới nơi, nghe mùi hương, bằng giác quan nhạy bén, thấy quân chuẩn bị bước vào, quát:
“ Dừng lại. Ta nghe thấy mùi khét của xác người.”
Đang đi đầu, Nguyễn Môn chỉ vào mấy xác cháy khô, nói:
“ Chắc là do chúng. Vừa Trương, Lê tướng quân chắc phát hiện thám báo Tây Sơn lên đã giết.”
Lê Văn Duyệt tuy còn phân vân, gật đầu:
“ Vậy nhanh chân qua nơi đây.”
“ Vâng.” Hơn năm ngàn người tiếp tục.
...........
Thành Phú Yên Nguyễn Quang Huy đã cho dương cờ trận, nhìn đi đầu là Lê Trung, quát mắng:
“ Kẻ nghịch tặc, ăn lộc của Vương, gặp địch mà đầu hàng. Bắn tên cho ta.”
Hàng loạt tên bắn xuống, Lê Trung vội rút lui, quay sang lắc đầu. Trương Tấn Bửu biết ý, quát:
“ Bắn.... bắn...” Pháo nhanh chóng oanh kích. Bộ binh lao lên. Phú Yên một đêm không ngủ.
Dù địch nhiều, hỏa lực mạnh. Nhưng xác định quyết tử, quân ta trước từng cơn sóng vẫn đứng vững. Kẻ địch chưa kẻ nào vào được thành.
Lúc này, cũng vừa đến, nhìn khung cảnh, nhớ lại trận chiến thành Bình Thuận, Lê Văn Duyệt hô lớn:
“ Ngươi cũng là tướng tài. Nhưng tên Huệ không coi trọng, Tây Sơn thất hổ tướng ngươi không tên, dù tài năng không kẻ nào so kịp. Giờ phải phục phụ tên Nhạc buôn trầu chí nhỏ. Anh hùng như vậy, tiếc thay. Nếu ngươi giao thành như Lê Trung, ta sẽ cho vinh hoa phú quý.”
Nguyễn Quang Huy nhổ nước bọt:
“ Mơ tưởng đi. Dù chết cũng phải lấy mạng ngươi.”
Lê Văn Duyệt lắc đầy, nhìn quân lính:
“ Xông lên. Dù bất cứ giá nào, trước khi trời sáng cũng phải hạ thành cho ta.”
1 vạn quân tấn công như vũ báo. Trong thành, quân ta dù dũng mãnh nhưng càng chiến, sức cùng lực kiệt. Nguyễn Quang Huy hét lớn:” A.... a.... mở cửa thành.... dù chết... ta cũng muốn giết tên Lê Trung vong ân bội nghĩa...”
Nhìn thấy vậy, vốn còn giữ một tay, Lê Văn Duyệt hô:
“ Giết...” rồi quay sang Lê Trung, Trương tấn Bửu:
“ Tránh để dài dòng, ta cùng các ngài phối hợp, diệt tên Nguyễn Quang Huy. Hắn chết, tàn quân tây sơn cũng tàn.”
Hai người gật đầu. Cả ba lao về phía cửa thành.
.........
Cửa mở, cũng là pháo hiệu. Từ mặt bắc, Ong La kéo ra. Phía dưới, Nguyễn Lân đánh lên. Lê Trung đợi gần sát, cũng quay đầu phản kích. Thế trận nhất thời biến, Lê Văn Duyệt cười lớn:
“ Haha. Trời muốn vong họ Nguyễn.” Rồi mặc kệ, lao mình vào giết..... Nhưng quân ta sĩ khí càng lớn. 1 vạn quân không sĩ khí, nhanh chóng tan tác, bị giết như ngả dạ. Nhìn trên mình vết thương chằng chịt, Trương Tấn Bửu đẩy Lê Văn Duyệt hô:
“ Ngài chạy đi, mang theo Đặng Đức Siêu, ta cản hai bọn chúng. Chúng ta không thể chết hết ở đây được. Ngài mau chóng theo hướng Đông quay về báo với Vương. Hai người quan trọng hơn ta.”
Lê Văn Duyệt nước mắt như mưa:
“ Ta đã hại ngài.” Rồi liều mình mang Đặng Đức Siêu chạy.
Trương Tấn Bửu thấy vậy, dùng hết sức bình sinh, tranh thủ thời gian cho Lê Văn Duyệt thoát. Nhưng không lâu, bị Lê Trung, Nguyễn Quang Huy song song bổ đao giết. Cầm trên tay đầu người, Lê Trung ho khan ra máu, cười:
“ Ngũ hổ gia định ta đã chặt đầu hai. Haha.”
Nguyễn Quang Huy gật đầu:
“ Chúc mừng ngài.” Rồi lo lắng:
“ Ngài tạm thời vào thành nghỉ ngơi. Ta đi xem Đặng tướng quân có bắt được tên đó không. Nếu tên kia chết mới là mỹ mãn.”
“ Được.” Lê Trung gật đầu.
.......
Nguyễn Quang Huy gọi Nguyễn Lân lại căn dặn thêm. Một mình một ngựa phóng ra phía biển. Nhưng chạy được nửa đường, đã thấy lê chất, đặng văn long cầm đầu Trịnh Hoài đức trở lại. Nguyễn Quang Huy vội hỏi:
“ Có bắt được tên Lê Văn Duyệt không.”
Đặng Văn Long hồ nghi:
“ Tưởng hắn đem quân đi đánh.”
Nguyễn Quang Huy vội nói đầu đuôi câu chuyện, hỏi han tình hình bờ biển
Đặng Văn Long trả lời, khi biết mình bỏ lỡ cơ hội, hét lớn:
“ Mạng trịnh hoài Đức đổi được Lê văn duyệt. Ta sai rồi... a... a..”
Nguyễn Quang Huy thở dài:
“ Có lẽ số hắn chưa tận. Lấy lại Diên khánh cũng tốt rồi. Chúng ta thu xếp. Cùng đợi đại quân xuống.”
......
Nói về Lê Văn duyệt sau khi mang Đặng Đức Siêu chạy trốn, nhân đêm, lẻn lên một tầu buôn vào Gia Định.
Nhìn Lê Văn Duyệt hôn mê. Nguyễn Ánh thở ngán than dài, nước mắt như mưa. Lệnh cho toàn bộ quân ra đóng Biên Hòa, Bình Thuận ngăn chặn quân ta. Bầu không khí nặng nề bao trùm tất cả.
.......
Đang hành quân tới Nam Vang, Nguyễn Huệ nhận được tin, cười:
“ Trời cũng giúp ta. Hai tên kia dù chốn cũng thương, lần này coi như phế. Không lấy được Gia Định, giết Nguyễn Ánh. Ta không làm người.”
.......
Thủy bộ do Lý Văn Bưu, Đặng Tiến Đông cũng vô cùng nhanh chóng tiến đóng thành diên khánh. Vịnh Xuân Phong. Màn ác chiến Biên Hòa, Nam Vang sắp tới, chắc chắn quyết định kẻ thắng bại. Cả hai đều đôn toàn binh lực, quyết tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.