Chương 251: Nam tiến(9)
Thành Nôbi
03/01/2021
Thành Diên Khánh, từ sáng sớm không khí đã trở nên căng thẳng, binh lính ai nấy đều căng thẳng nhìn nhau. Đợi Lê Trung cùng Lê Chất khuất, Phạm
Hiếu bạo gan, mở miệng:
“ Các ngươi biết có chuyện gì không. Nhìn ánh mắt tướng quân mà ta toát mồ hôi.”
Đứng không xa, một tên nhỏ giọng:
“ Nghe nói hôm qua Lê phu nhân cùng con gái ra thành bị mất tích. Tướng quân đã sai người tìm kiếm mà không kết quả.”
Mấy người gật đầu, bỗng lúc này, một tên chỉ phía xa, một kẻ dáng vẻ thư sinh đang đi lại phía thành, nói:
“ Hình như bọn Nguyễn Gia Miêu lại đến? Để ta đi báo tướng quân.” Dứt lời vội vã rời đi.
Những người khác thấy vậy, khẽ khịt mũi:
“ Lần trước bị tướng quân xử trảm mà không sợ vẫn dám đến.”
“ Kẻ ngu đúng là gan lớn.”
.........
Lúc này, Phạm Hiếu trầm giọng, nói:
“ Ta thấy lần này tên kia khá thong don. Chả nhẽ vợ cùng con tướng quân do bọn họ bắt. Định dùng chúng để uy hiếp.”
Mấy người nghe vậy, giật mình, lắc đầu:
“ Chắc không đâu.” Xong yên lặng trở lại, mỗi người một suy nghĩ.
.......
Phủ thành, nghe có sứ giả đến, Lê Trung mang trong người tâm trạng bực dọc, quát:
“ Lôi ra ngoài, chém cho ta...”
Trịnh Lâm nghe vậy, hốt hoảng:
“ Ta biết vợ con ngươi ở đâu. Nếu giết ta họ cũng chết.”
Lê Trung vẫy tay cho người lui, cầm dao tiến lại, kề sát cổ:
“ Ngươi nói mau, họ ở đâu.”
Trịnh Lâm bị cứu chảy máu, muốn nói cũng không nói được, vùng vẫy. Lúc này, Lê Chất nghe tin cũng tiến lại, vội can ngăn. Xong ánh mắt lạnh băng, nhìn:
“ Ngươi biết gì hãy nói toàn bộ. Không thì đừng nghĩ thoát khỏi đây.”
Trịnh Lâm gật đầu, móc trong người lá thư đưa lên, bắt đầu nói những việc Đặng Đức Siêu bàn giao.
Hai cha con Lê Trung đọc xong, nắm chặt lấy lòng bàn tay. Thật lâu, Lê Trung nói:
“ Ngày mai con ngươi đem hai mẹ con nàng đến một nơi, chúng ta xác nhận các nàng an toàn rồi sẽ quyết định. Mặt khác, tên Đặng Đức Siêu với ta vốn không ưa nhau, hắn nói ta không quá tin tưởng, nếu có thể gặp Nguyễn Ánh, ta mới có thể toàn tâm toàn ý.”
Trịnh Lâm gật đầu:
“ Vâng.” Sau đó rời đi.
.......
Khi Trịnh Lâm đi, Lê Chất nói:
“ Thưa cha, điều kiện ấy chắc chúng sẽ không thể đáp ứng? Đưa ra có thể khiến bọn chúng tâm đề phòng nặng hơn.”
Lê Trung cười:
“ Đôi khi phải làm giả như thật mới có thể lừa được chúng. Con cứ theo trước mà an bài đi.”
“ Vâng.” Lê Chất gật đầu.
.......
Ngoài thành, doanh trướng. Trịnh Lâm nói toàn bộ diễn biến, cảm xúc tâm tình cùng lời nói Lê Trung. Đặng Đức Siêu gật đầu:
“ Ngươi làm rất tốt. Lui xuống bảo người chữa trị đi.”
“ Vâng.”
.......
Đợi bên trong chỉ còn mấy người, Lê Văn Duyệt mở miệng:
“ hắn chắc biết vương không ở đây. Cố gắng ra điều kiện kéo dài thời gian, chờ viện binh tới. Không thể để mắc lừa.”
Trương Tấn Bửu gật đầu.
“ Không bằng đánh thẳng lên. Treo hai ả lên xào đề lên trước. Thử xem lòng dạ hắn có được giống vua Đinh năm xưa (1). Nếu như vậy thì dồn quân giết tướng không lỗ được. Chính hắn tự tay giết Nguyễn Huỳnh Đức - ta vốn muốn báo thù.”
Trịnh Hoài Đức cũng mở miệng:
“ Cái chết của Ngô Tùng Châu, Nguyễn Huỳnh Đức có liên quan đến hắn. Dù dụ hàng được nhưng không tránh khỏi bất mãn của những người khác...”
Đặng Đức Siêu vốn cũng chả phải kẻ rộng lượng gì, nói:
“ Vậy ta vẫn ra tăng thêm điều kiện cho hắn. Khiến hắn tự do vài ngày. Đợi hắn có thể dâng thành Diên Khánh, giúp ta chiếm Quy Nhơn. Trong lúc phản loạn, hai vị tướng quân đồng loạt ra tay mà giết. Vừa lợi dụng vừa có thể không khiến kẻ muốn đầu nhập lo sợ.”
Mấy người gật đầu.
........
Tối hôm sau, Trịnh Hoài Đức cùng Lê Văn Duyệt dẫn theo vợ và con Lê Trung đến điểm hẹn. Không lâu, Lê Chất cũng đến, nhìn hai người không sao, nhìn quanh:
“ Nguyễn vương ở đâu, ta còn bái kiến.”
Trịnh Hoài Đức vừa lôi trong người ra chiếu vừa nói:
“ Tuy vương không đến. Nhưng có tự tay viết chiếu. Chỉ cần ngươi có thể giúp thuận lợi chiếm Quy Nhơn thì nơi đó cùng Phú Yên sẽ do ngươi đóng giữ, để tỏ lòng thành thì binh lực trong Diên Khánh vẫn do ngài cùng Lê tướng quân nắm giữ.”
Lê Chất nghe xong, gật đầu:
“ Vậy được. Hẹn mai gặp. Ta hy vọng, khi dâng thành, các ngươi sẽ thả mẹ và vợ ta đi.”
Trịnh Hoài Đức cười:
“ Tất nhiên rồi ạ. Chúng ta là người một nhà.”
Lê Chất quay người bỏ đi.
.........
Ngay trong đêm, thành Diên Khánh cũng một vài binh lính trốn ra khỏi thành, Phạm Hiếu đưa cho Lê Trung danh sách, nói:
“ Có vài kẻ vốn nghét quân Nguyễn, nghe phong thanh chúng ta sẽ đầu hàng, nên bỏ chạy. Còn năm người này, vốn là anh em, ngày xưa vốn được Vương cứu, nghe người đầu hàng, đã thay phiên chạy về Phú Yên cùng Quy Nhơn cấp báo.”
Lê Trung gật đầu:
“ nếu quả thật bọn chúng chạy đi cấp báo. Ngươi viết thư cho vương cùng Nguyễn Quang Huy sắp xếp. Kẻ trung nghĩa, không thể bạc đãi được.”
“ Vâng.” Phạm Hiếu đáp.
........
Ngày hôm sau, trước ánh mắt căm phẫn của dân chúng, thành Diên Khánh hạ cờ Tây Sơn xuống, Lê Trung cũng tự mình ra khỏi thành tiếp đón. Mở tiệc chiêu đãi.
.......
Sau ngày đầu để trao quyền lực và ổn định lại. Mọi người tập trung trong chủ thành, Đặng Đức Siêu nói:
“ Mọi người đã biết nhưng Lê tướng quân mới. Ta xin phép nói lại...” xong, bắt đầu trình bày.
Nghe xong, Lê Trung gật đầu:
“ Địa thế vùng này, ta vốn hiểu, ải Cù Mông mấy ngày sẽ có sương mù nặng, ta sẽ cấp tốc hành quân đánh ngay trong đêm. Tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Tiên phong hãy để ta cùng Lê Chất.”
Lê Văn Duyệt ánh mắt khẽ trao đổi cùng Trương Tấn Bửu, nói:
“ Trương tướng quân cũng am hiểu hành quân. Vậy hãy để Trương tướng quân cùng Lê tướng quân tiên phong. Lê Chất đang bị thương, hãy ở lại Diên Khánh, phối hợp cùng Trịnh Hoài Đức....”
Lê Trung cũng hiểu ý, cười:
“ Được.”
.......
Chiều tối hôm sau, quân lính ba nơi chỉnh tề, bắt đầu lên đường.
.......
Ải Cù Mông, núi non hiểm trở, đá dựng lởm chởm, chỉ có một con đường độc đạo đi lên đỉnh đèo. Màn sương trắng xóa, chỉ nghe thỉnh thoảng tiếng ếch kêu. Nguyễn Lân trùm nên người bộ nguy trạng, nhìn ống nhòm phía xa xa, nói khẽ:
“ Quân lính sắp đến, bảo mọi người vào chỗ chuẩn bị. Tránh sở hở. Mặc chúng dò xét, không thể để phát ra tiếng động.”
Bên cạnh tên lính nghe, gật đầu.
........
Mặt biển, vịnh Xuân Đài, nhận được tin Lê Trung. Đặng Văn Long đã kéo thuyền từ Thị Nải lên, bắt đầu dò xét xung quanh. Bất kì tầu lạ tiến đến đều nhanh chóng bị bắn hạ. Nên mấy nay, vùng biển yên lặng. Chiều nay, nhận được tin báo, quân Nguyễn đã xuất binh. Đặng Văn Long suy ngẫm:
“ Thuyền của Đặng Tiến Đông hai ngày nữa sẽ tới. Dù quân Nguyễn muốn kéo lên cũng ngăn được. Đang nhàn rỗi, chi bằng ta kéo quân lên vịnh Vân Phong, đánh vào Diên Khánh. Lê Chất đang bên trong. Trịnh Hoài Đức là loại văn sĩ không biết điều binh. Diệt tận gốc tàn binh giặc.”
Huỳnh Văn Thuận (2) gật đầu:
“ Đúng ý của ta. Vậy chúng ta xuất phát.”
Sau đó, hai người chỉ để lại vài thuyền. Nhanh chóng điều khiển Định Quốc tiến lên.
........
Chủ thành, Nguyễn Quang Huy nhìn Ong La - đứng đầu nhóm người thượng nói:
“ Vậy, ta sẽ cử một nhóm người đi theo tới ngài tới mật phục. Khi có khói hiệu, ngài hãy từ đó đánh ra.”
Ong La gật đầu:
“ Được. Hi vọng làm gỏi bọn chúng.”
.......
Tiễn đưa Ong La, Nguyễn Quang Huy lên thành đốc thúc. Một trận chiến chuẩn bị nổ ra.
P/s:(1): Năm 951, Đinh Bộ Lĩnh cát cứ ở Hoa Lư không chịu thần phục nhà Ngô lúc đó do hai anh em Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn cùng trị vì. Bộ Lĩnh sai Đinh Liễn vào Cổ Loa làm con tin[l. Đinh Liễn đến, hai vua Ngô trách tội Bộ Lĩnh không đến chầu, rồi bắt giữ Liễn, đem theo đi đánh Hoa Lư. Hơn một tháng, quân Ngô không đánh nổi, hai vua Ngô bèn treo Liễn lên ngọn sào, sai người bảo Bộ Lĩnh, nếu không chịu hàng thì giết Liễn. Bộ Lĩnh tức giận nói:
"Đại trượng phu chỉ mong lập được công danh, há lại bắt chước thói đàn bà xót con hay sao?"
Liền sai hơn mười tay nỏ nhắm Liễn mà bắn. Hai vua Ngô kinh sợ nói:
"Ta treo con nó lên là muốn để nó đoái tiếc con mà ra hàng cho chóng. Nó tàn nhẫn như thế, còn treo con nó làm gì?"
Bèn không giết Liễn mà đem quân về.
(2) Huỳnh Văn Thuận: Đô đốc hải quân, tướng dưới tay Nguyễn Nhạc. Anh trai của Hoàng Thị Cúc - Tây Sơn ngũ phụng thư.
“ Các ngươi biết có chuyện gì không. Nhìn ánh mắt tướng quân mà ta toát mồ hôi.”
Đứng không xa, một tên nhỏ giọng:
“ Nghe nói hôm qua Lê phu nhân cùng con gái ra thành bị mất tích. Tướng quân đã sai người tìm kiếm mà không kết quả.”
Mấy người gật đầu, bỗng lúc này, một tên chỉ phía xa, một kẻ dáng vẻ thư sinh đang đi lại phía thành, nói:
“ Hình như bọn Nguyễn Gia Miêu lại đến? Để ta đi báo tướng quân.” Dứt lời vội vã rời đi.
Những người khác thấy vậy, khẽ khịt mũi:
“ Lần trước bị tướng quân xử trảm mà không sợ vẫn dám đến.”
“ Kẻ ngu đúng là gan lớn.”
.........
Lúc này, Phạm Hiếu trầm giọng, nói:
“ Ta thấy lần này tên kia khá thong don. Chả nhẽ vợ cùng con tướng quân do bọn họ bắt. Định dùng chúng để uy hiếp.”
Mấy người nghe vậy, giật mình, lắc đầu:
“ Chắc không đâu.” Xong yên lặng trở lại, mỗi người một suy nghĩ.
.......
Phủ thành, nghe có sứ giả đến, Lê Trung mang trong người tâm trạng bực dọc, quát:
“ Lôi ra ngoài, chém cho ta...”
Trịnh Lâm nghe vậy, hốt hoảng:
“ Ta biết vợ con ngươi ở đâu. Nếu giết ta họ cũng chết.”
Lê Trung vẫy tay cho người lui, cầm dao tiến lại, kề sát cổ:
“ Ngươi nói mau, họ ở đâu.”
Trịnh Lâm bị cứu chảy máu, muốn nói cũng không nói được, vùng vẫy. Lúc này, Lê Chất nghe tin cũng tiến lại, vội can ngăn. Xong ánh mắt lạnh băng, nhìn:
“ Ngươi biết gì hãy nói toàn bộ. Không thì đừng nghĩ thoát khỏi đây.”
Trịnh Lâm gật đầu, móc trong người lá thư đưa lên, bắt đầu nói những việc Đặng Đức Siêu bàn giao.
Hai cha con Lê Trung đọc xong, nắm chặt lấy lòng bàn tay. Thật lâu, Lê Trung nói:
“ Ngày mai con ngươi đem hai mẹ con nàng đến một nơi, chúng ta xác nhận các nàng an toàn rồi sẽ quyết định. Mặt khác, tên Đặng Đức Siêu với ta vốn không ưa nhau, hắn nói ta không quá tin tưởng, nếu có thể gặp Nguyễn Ánh, ta mới có thể toàn tâm toàn ý.”
Trịnh Lâm gật đầu:
“ Vâng.” Sau đó rời đi.
.......
Khi Trịnh Lâm đi, Lê Chất nói:
“ Thưa cha, điều kiện ấy chắc chúng sẽ không thể đáp ứng? Đưa ra có thể khiến bọn chúng tâm đề phòng nặng hơn.”
Lê Trung cười:
“ Đôi khi phải làm giả như thật mới có thể lừa được chúng. Con cứ theo trước mà an bài đi.”
“ Vâng.” Lê Chất gật đầu.
.......
Ngoài thành, doanh trướng. Trịnh Lâm nói toàn bộ diễn biến, cảm xúc tâm tình cùng lời nói Lê Trung. Đặng Đức Siêu gật đầu:
“ Ngươi làm rất tốt. Lui xuống bảo người chữa trị đi.”
“ Vâng.”
.......
Đợi bên trong chỉ còn mấy người, Lê Văn Duyệt mở miệng:
“ hắn chắc biết vương không ở đây. Cố gắng ra điều kiện kéo dài thời gian, chờ viện binh tới. Không thể để mắc lừa.”
Trương Tấn Bửu gật đầu.
“ Không bằng đánh thẳng lên. Treo hai ả lên xào đề lên trước. Thử xem lòng dạ hắn có được giống vua Đinh năm xưa (1). Nếu như vậy thì dồn quân giết tướng không lỗ được. Chính hắn tự tay giết Nguyễn Huỳnh Đức - ta vốn muốn báo thù.”
Trịnh Hoài Đức cũng mở miệng:
“ Cái chết của Ngô Tùng Châu, Nguyễn Huỳnh Đức có liên quan đến hắn. Dù dụ hàng được nhưng không tránh khỏi bất mãn của những người khác...”
Đặng Đức Siêu vốn cũng chả phải kẻ rộng lượng gì, nói:
“ Vậy ta vẫn ra tăng thêm điều kiện cho hắn. Khiến hắn tự do vài ngày. Đợi hắn có thể dâng thành Diên Khánh, giúp ta chiếm Quy Nhơn. Trong lúc phản loạn, hai vị tướng quân đồng loạt ra tay mà giết. Vừa lợi dụng vừa có thể không khiến kẻ muốn đầu nhập lo sợ.”
Mấy người gật đầu.
........
Tối hôm sau, Trịnh Hoài Đức cùng Lê Văn Duyệt dẫn theo vợ và con Lê Trung đến điểm hẹn. Không lâu, Lê Chất cũng đến, nhìn hai người không sao, nhìn quanh:
“ Nguyễn vương ở đâu, ta còn bái kiến.”
Trịnh Hoài Đức vừa lôi trong người ra chiếu vừa nói:
“ Tuy vương không đến. Nhưng có tự tay viết chiếu. Chỉ cần ngươi có thể giúp thuận lợi chiếm Quy Nhơn thì nơi đó cùng Phú Yên sẽ do ngươi đóng giữ, để tỏ lòng thành thì binh lực trong Diên Khánh vẫn do ngài cùng Lê tướng quân nắm giữ.”
Lê Chất nghe xong, gật đầu:
“ Vậy được. Hẹn mai gặp. Ta hy vọng, khi dâng thành, các ngươi sẽ thả mẹ và vợ ta đi.”
Trịnh Hoài Đức cười:
“ Tất nhiên rồi ạ. Chúng ta là người một nhà.”
Lê Chất quay người bỏ đi.
.........
Ngay trong đêm, thành Diên Khánh cũng một vài binh lính trốn ra khỏi thành, Phạm Hiếu đưa cho Lê Trung danh sách, nói:
“ Có vài kẻ vốn nghét quân Nguyễn, nghe phong thanh chúng ta sẽ đầu hàng, nên bỏ chạy. Còn năm người này, vốn là anh em, ngày xưa vốn được Vương cứu, nghe người đầu hàng, đã thay phiên chạy về Phú Yên cùng Quy Nhơn cấp báo.”
Lê Trung gật đầu:
“ nếu quả thật bọn chúng chạy đi cấp báo. Ngươi viết thư cho vương cùng Nguyễn Quang Huy sắp xếp. Kẻ trung nghĩa, không thể bạc đãi được.”
“ Vâng.” Phạm Hiếu đáp.
........
Ngày hôm sau, trước ánh mắt căm phẫn của dân chúng, thành Diên Khánh hạ cờ Tây Sơn xuống, Lê Trung cũng tự mình ra khỏi thành tiếp đón. Mở tiệc chiêu đãi.
.......
Sau ngày đầu để trao quyền lực và ổn định lại. Mọi người tập trung trong chủ thành, Đặng Đức Siêu nói:
“ Mọi người đã biết nhưng Lê tướng quân mới. Ta xin phép nói lại...” xong, bắt đầu trình bày.
Nghe xong, Lê Trung gật đầu:
“ Địa thế vùng này, ta vốn hiểu, ải Cù Mông mấy ngày sẽ có sương mù nặng, ta sẽ cấp tốc hành quân đánh ngay trong đêm. Tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Tiên phong hãy để ta cùng Lê Chất.”
Lê Văn Duyệt ánh mắt khẽ trao đổi cùng Trương Tấn Bửu, nói:
“ Trương tướng quân cũng am hiểu hành quân. Vậy hãy để Trương tướng quân cùng Lê tướng quân tiên phong. Lê Chất đang bị thương, hãy ở lại Diên Khánh, phối hợp cùng Trịnh Hoài Đức....”
Lê Trung cũng hiểu ý, cười:
“ Được.”
.......
Chiều tối hôm sau, quân lính ba nơi chỉnh tề, bắt đầu lên đường.
.......
Ải Cù Mông, núi non hiểm trở, đá dựng lởm chởm, chỉ có một con đường độc đạo đi lên đỉnh đèo. Màn sương trắng xóa, chỉ nghe thỉnh thoảng tiếng ếch kêu. Nguyễn Lân trùm nên người bộ nguy trạng, nhìn ống nhòm phía xa xa, nói khẽ:
“ Quân lính sắp đến, bảo mọi người vào chỗ chuẩn bị. Tránh sở hở. Mặc chúng dò xét, không thể để phát ra tiếng động.”
Bên cạnh tên lính nghe, gật đầu.
........
Mặt biển, vịnh Xuân Đài, nhận được tin Lê Trung. Đặng Văn Long đã kéo thuyền từ Thị Nải lên, bắt đầu dò xét xung quanh. Bất kì tầu lạ tiến đến đều nhanh chóng bị bắn hạ. Nên mấy nay, vùng biển yên lặng. Chiều nay, nhận được tin báo, quân Nguyễn đã xuất binh. Đặng Văn Long suy ngẫm:
“ Thuyền của Đặng Tiến Đông hai ngày nữa sẽ tới. Dù quân Nguyễn muốn kéo lên cũng ngăn được. Đang nhàn rỗi, chi bằng ta kéo quân lên vịnh Vân Phong, đánh vào Diên Khánh. Lê Chất đang bên trong. Trịnh Hoài Đức là loại văn sĩ không biết điều binh. Diệt tận gốc tàn binh giặc.”
Huỳnh Văn Thuận (2) gật đầu:
“ Đúng ý của ta. Vậy chúng ta xuất phát.”
Sau đó, hai người chỉ để lại vài thuyền. Nhanh chóng điều khiển Định Quốc tiến lên.
........
Chủ thành, Nguyễn Quang Huy nhìn Ong La - đứng đầu nhóm người thượng nói:
“ Vậy, ta sẽ cử một nhóm người đi theo tới ngài tới mật phục. Khi có khói hiệu, ngài hãy từ đó đánh ra.”
Ong La gật đầu:
“ Được. Hi vọng làm gỏi bọn chúng.”
.......
Tiễn đưa Ong La, Nguyễn Quang Huy lên thành đốc thúc. Một trận chiến chuẩn bị nổ ra.
P/s:(1): Năm 951, Đinh Bộ Lĩnh cát cứ ở Hoa Lư không chịu thần phục nhà Ngô lúc đó do hai anh em Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn cùng trị vì. Bộ Lĩnh sai Đinh Liễn vào Cổ Loa làm con tin[l. Đinh Liễn đến, hai vua Ngô trách tội Bộ Lĩnh không đến chầu, rồi bắt giữ Liễn, đem theo đi đánh Hoa Lư. Hơn một tháng, quân Ngô không đánh nổi, hai vua Ngô bèn treo Liễn lên ngọn sào, sai người bảo Bộ Lĩnh, nếu không chịu hàng thì giết Liễn. Bộ Lĩnh tức giận nói:
"Đại trượng phu chỉ mong lập được công danh, há lại bắt chước thói đàn bà xót con hay sao?"
Liền sai hơn mười tay nỏ nhắm Liễn mà bắn. Hai vua Ngô kinh sợ nói:
"Ta treo con nó lên là muốn để nó đoái tiếc con mà ra hàng cho chóng. Nó tàn nhẫn như thế, còn treo con nó làm gì?"
Bèn không giết Liễn mà đem quân về.
(2) Huỳnh Văn Thuận: Đô đốc hải quân, tướng dưới tay Nguyễn Nhạc. Anh trai của Hoàng Thị Cúc - Tây Sơn ngũ phụng thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.