Chương 35: Sơn Nam Thượng
Thành Nôbi
09/12/2019
Nguyễn Toản cùng Nguyễn Huệ khi xuống núi, chia thành hai hướng rời đi. Nguyễn Toản cùng Phạm Hổ mang theo Tony Đặng đi xuống Phủ Khoái Châu, còn
Nguyễn Huệ đi về hướng kinh thành.
.....
Khi ánh trăng lên cao, chuông điểm 12h vang vọng kinh thành, Nguyễn Huệ về đến kinh. Tiểu Quế Tử- tên.nô tài theo hầu Nguyễn Huệ đang ngủ ngà ngủ ngật, tựa mình bên thư phòng, thấy Nguyễn Huệ thình lình xuất hiện, lắp bắp:
" Bệ hạ đã về, ngươi ăn uống gì chưa, để nô tài sai người nấu."
" Không cần. Tại sao ngươi còn ở đây."
" Bẩm bệ hạ, lúc chiều Ngô đại nhân mang sổ đến đưa bệ hạ, nhưng đợi lâu mà bệ hạ chưa về, lên gửi thần, dặn là đưa bệ hạ ngay lập tức. Nô tài sợ chậm chễ, nên đứng đây đợi ngươi." Rồi lấy một cuốn sổ đưa lên.
Nguyễn Huệ cầm lấy, rồi nói:
" Ngươi vất vả, mai ta bảo Lý Nhàn thưởng ngươi 50 quan."
Nghe vậy, Tiểu Quế Tử quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:
" Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn bệ hạ."
Nguyễn Huệ gật đầu, nói:
" Ngươi đứng lên đi. Giờ túc tốc lên đường, thông tri Hồ Công Thuyên đến gặp ta ngay lập tức, đừng quá huyên náo." Rồi vất lệnh bài: " Ngươi cầm nó để làm việc."
" Vâng, để nô tài đi ngay."
Tiểu Quế Tử vừa đi, một bóng người xuất hiện, kính cẩn:
" Chúa công có gì sai khiến."
Người đí là Hồ Thức- người đứng đầu tổ chức Mật Vệ của Nguyễn Huệ - tuyển chọn rất nhiều từ những người tinh anh.
Nghe tiếng Hồ Thức, Nguyễn Huệ nói:
" Ngày mai ngươi cùng 5 người nữa, đi cùng ta một chuyến. "
" Vâng."
" Lui đi."
.........
Nguyễn Huệ tựa lưng trên long ý mệt mỏi, tuy không biết thứ màu trắng kia là gì, nhưng chứng kiến cảnh tượng đó, Nguyễn Huệ cũng cảm thấy ớn lạnh. Mối quan tâm lớn dần lên, lúc đầu, sau khi bình ổn nhà Thanh, Nguyễn Huệ muốn đánh nốt tàn quân nhà Lê, một để cho yên mặt Bắc, hai là lập uy để Miến Điện, Ai Lao thần phục, nhưng thật không ngờ, kẻ Nguyễn Huệ coi thường, mệnh danh " kẻ truyền đạo" laii đã xâm nhập một cách vô hình. Có lẽ đến lúc cấm truyền đạo, quản lí thật chặt chẽ??? Nước lấy gốc từ dân, mà cái gốc đó đang vô tình bị xói mòn, nếu không có hôm nay, thì đúng là vải thưa che mắt thánh, vật lộn bao lâu, há lại làm lợi cho người....
Rồi nhìn qua cuốn sổ Ngô Thì Nhậm vừa đưa, vừa đọc vừa suy nghĩ miên man. Nguyễn Huệ cũng mệt mỏi chợp mắt.
Lúc tỉnh dậy thì đã qua 1 canh, thấy Hồ Công Thuyên đã đứng đó, phía sau Tiểu Quế Tử đang phe phẩy quạt, Nguyễn Huệ ngượng ngùng nói:
" Thật có lỗi. Đã để khanh đợi lâu, Tiểu Quế Tử ngươi đi lấy nghế cho Công Thuyên ngồi."
" Vâng." Tiểu Quế Tử đáp.
Hồ Công Thuyên cũng vội vã đáp:
" Bệ hạ đã mệt mỏi, thần đợi chút không sao, không biết bệ hạ gọi thần lúc này có việc gì ạ."
Nguyễn Huệ đem sự tình nói một lần, rồi tiếp:
" Giờ ngươi đem hơn 1000 quân thân tín, nhanh chóng đến đó, áp giải những tên kia về Phủ Khoái Châu, mặt khác chuẩn bị điều toàn bộ quân, bắt đầu từ mai, giới nghiêm toàn bộ Sơn Nam Thượng, lần này ta quyết làm sạch những kẻ gian thần."
" Vâng."
" Vậy ngươi về đi chuẩn bị đi."
" Vâng."
..........
Sáng sớm, rất nhiều người có mặt, đang xôn xao về việc hội triều bất thường hôm nay, bỗng giọng Tiểu Quế Tử the thé:
" Hoàng thượng giá lâm."
Mọi người nhanh chóng ngay ngắm đội hình, Nguyễn Huệ vừa ra, tất cả đồng thanh hô:
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
" Các khanh bình thân."
" Tạ ơn hoàng thượng."
Nguyễn Huệ thân mặc long bào, ánh mắt sáng quắc, nói:
" Hôm nay trẫm triệu tập các ngươi ở đây, là để ban bố mệnh lệnh về sự việc hoang mang vừa qua, đồng thời cách giải quyết. Việc này đã được đích thân trẫm cùng các vị đại thần đưa ra xem xét, thống nhất và bàn bạc. Nếu ai có ý kiến thì nói."
Đợi Nguyễn Huệ nói xong, Tiểu Quế Tử cầm thánh chỉ đọc:
" Thượng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, sự việc đau lòng liên tiếp diễn ra, cũng khiến trẫm buồn rầu không thôi, nhiều đêm mất ngủ trằn trọc mà suy nghĩ. Đất nước vừa trải qua chiến trận, đời sống nhân dân còn khốn khó, vậy mà những bọn giặc Lê, hết kéo voi rầy mà tổ, khiến dân chúng lầm than, thật phụ lòng cha ông năm xưa. Nay khi thời thế thái bình thịnh trị, chúng lại giết hại bản quản triều đình, khiến lòng dân hoang mang. Trẫm đã nhiều laafn nhân nhượng, nhớ công Lê Thái Tổ năm xưa, nhưng càng như vậy, chúng càng lấn tới. Trẫm nhìn dân chúng kêu than mà như bị cắt từng khúc ruột, quyết không nhân nhượng nữa.
Nay mệnh Lê Quang Đại cùng Ngô Thì Nhậm phối hợp điều tra, đưa hung thủ quy án, để cáo phó với Phạm Văn, Phạm Lượng cùng Lac Bất...... đồng thời Hồ Công Thuyên phối hợp giới nghiêm Trấn Sơn Nam thượng để điều tra. Lần này do đích thân trẫm chủ trì.
Đảy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân, Trẫm quyết không để cho dân chúng khổ đau hơn nữa.
Khâm thử."
Chiếu chỉ đọc xong, Nguyễn Huệ nhìn toàn thể quan viên nói:
" Các khanh ai có ý kiến không."
Phía dưới xôn xao nhưng nhanh chóng yên tĩnh, quan viên đồng thanh hô:
" Chúng thần không ý kiến, bệ hạ anh minh."
" Được. Vậy Ngô Thì Nhậm, Lê Quang Đại cùng Hồ Công Thuyên đâu, tiếp chỉ."
" Vâng." Cả ba cùng quỳ xuống, tiếp lấy thánh chỉ.
...........
Trong khi đó, trong căn nhà làng Đại, Nguyễn Toản đang trích từng phần nhỏ thứ bột mầu trắng, trộn lẫn với thóc, đưa đến mười con gá khác biệt được nhốt trong lồng.
Không lâu, những con gà lần lượt lắc lư rồi ngã quật, Nguyễn Toản gật đầu, bảo Phảm Hổ:
" Ngươi đem người mổ chúng ra cho ta."
" Vâng."
Lúc sau, mười con gà đã được phay gọn, xuất hiện trước mặt, Nguyễn Toản suy tư, rồi cười lớn:
" Ngây thơ rồi, ngươi đem chúng chôn đi."
" Vâng."
.....
Khi ánh trăng lên cao, chuông điểm 12h vang vọng kinh thành, Nguyễn Huệ về đến kinh. Tiểu Quế Tử- tên.nô tài theo hầu Nguyễn Huệ đang ngủ ngà ngủ ngật, tựa mình bên thư phòng, thấy Nguyễn Huệ thình lình xuất hiện, lắp bắp:
" Bệ hạ đã về, ngươi ăn uống gì chưa, để nô tài sai người nấu."
" Không cần. Tại sao ngươi còn ở đây."
" Bẩm bệ hạ, lúc chiều Ngô đại nhân mang sổ đến đưa bệ hạ, nhưng đợi lâu mà bệ hạ chưa về, lên gửi thần, dặn là đưa bệ hạ ngay lập tức. Nô tài sợ chậm chễ, nên đứng đây đợi ngươi." Rồi lấy một cuốn sổ đưa lên.
Nguyễn Huệ cầm lấy, rồi nói:
" Ngươi vất vả, mai ta bảo Lý Nhàn thưởng ngươi 50 quan."
Nghe vậy, Tiểu Quế Tử quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:
" Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn bệ hạ."
Nguyễn Huệ gật đầu, nói:
" Ngươi đứng lên đi. Giờ túc tốc lên đường, thông tri Hồ Công Thuyên đến gặp ta ngay lập tức, đừng quá huyên náo." Rồi vất lệnh bài: " Ngươi cầm nó để làm việc."
" Vâng, để nô tài đi ngay."
Tiểu Quế Tử vừa đi, một bóng người xuất hiện, kính cẩn:
" Chúa công có gì sai khiến."
Người đí là Hồ Thức- người đứng đầu tổ chức Mật Vệ của Nguyễn Huệ - tuyển chọn rất nhiều từ những người tinh anh.
Nghe tiếng Hồ Thức, Nguyễn Huệ nói:
" Ngày mai ngươi cùng 5 người nữa, đi cùng ta một chuyến. "
" Vâng."
" Lui đi."
.........
Nguyễn Huệ tựa lưng trên long ý mệt mỏi, tuy không biết thứ màu trắng kia là gì, nhưng chứng kiến cảnh tượng đó, Nguyễn Huệ cũng cảm thấy ớn lạnh. Mối quan tâm lớn dần lên, lúc đầu, sau khi bình ổn nhà Thanh, Nguyễn Huệ muốn đánh nốt tàn quân nhà Lê, một để cho yên mặt Bắc, hai là lập uy để Miến Điện, Ai Lao thần phục, nhưng thật không ngờ, kẻ Nguyễn Huệ coi thường, mệnh danh " kẻ truyền đạo" laii đã xâm nhập một cách vô hình. Có lẽ đến lúc cấm truyền đạo, quản lí thật chặt chẽ??? Nước lấy gốc từ dân, mà cái gốc đó đang vô tình bị xói mòn, nếu không có hôm nay, thì đúng là vải thưa che mắt thánh, vật lộn bao lâu, há lại làm lợi cho người....
Rồi nhìn qua cuốn sổ Ngô Thì Nhậm vừa đưa, vừa đọc vừa suy nghĩ miên man. Nguyễn Huệ cũng mệt mỏi chợp mắt.
Lúc tỉnh dậy thì đã qua 1 canh, thấy Hồ Công Thuyên đã đứng đó, phía sau Tiểu Quế Tử đang phe phẩy quạt, Nguyễn Huệ ngượng ngùng nói:
" Thật có lỗi. Đã để khanh đợi lâu, Tiểu Quế Tử ngươi đi lấy nghế cho Công Thuyên ngồi."
" Vâng." Tiểu Quế Tử đáp.
Hồ Công Thuyên cũng vội vã đáp:
" Bệ hạ đã mệt mỏi, thần đợi chút không sao, không biết bệ hạ gọi thần lúc này có việc gì ạ."
Nguyễn Huệ đem sự tình nói một lần, rồi tiếp:
" Giờ ngươi đem hơn 1000 quân thân tín, nhanh chóng đến đó, áp giải những tên kia về Phủ Khoái Châu, mặt khác chuẩn bị điều toàn bộ quân, bắt đầu từ mai, giới nghiêm toàn bộ Sơn Nam Thượng, lần này ta quyết làm sạch những kẻ gian thần."
" Vâng."
" Vậy ngươi về đi chuẩn bị đi."
" Vâng."
..........
Sáng sớm, rất nhiều người có mặt, đang xôn xao về việc hội triều bất thường hôm nay, bỗng giọng Tiểu Quế Tử the thé:
" Hoàng thượng giá lâm."
Mọi người nhanh chóng ngay ngắm đội hình, Nguyễn Huệ vừa ra, tất cả đồng thanh hô:
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
" Các khanh bình thân."
" Tạ ơn hoàng thượng."
Nguyễn Huệ thân mặc long bào, ánh mắt sáng quắc, nói:
" Hôm nay trẫm triệu tập các ngươi ở đây, là để ban bố mệnh lệnh về sự việc hoang mang vừa qua, đồng thời cách giải quyết. Việc này đã được đích thân trẫm cùng các vị đại thần đưa ra xem xét, thống nhất và bàn bạc. Nếu ai có ý kiến thì nói."
Đợi Nguyễn Huệ nói xong, Tiểu Quế Tử cầm thánh chỉ đọc:
" Thượng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, sự việc đau lòng liên tiếp diễn ra, cũng khiến trẫm buồn rầu không thôi, nhiều đêm mất ngủ trằn trọc mà suy nghĩ. Đất nước vừa trải qua chiến trận, đời sống nhân dân còn khốn khó, vậy mà những bọn giặc Lê, hết kéo voi rầy mà tổ, khiến dân chúng lầm than, thật phụ lòng cha ông năm xưa. Nay khi thời thế thái bình thịnh trị, chúng lại giết hại bản quản triều đình, khiến lòng dân hoang mang. Trẫm đã nhiều laafn nhân nhượng, nhớ công Lê Thái Tổ năm xưa, nhưng càng như vậy, chúng càng lấn tới. Trẫm nhìn dân chúng kêu than mà như bị cắt từng khúc ruột, quyết không nhân nhượng nữa.
Nay mệnh Lê Quang Đại cùng Ngô Thì Nhậm phối hợp điều tra, đưa hung thủ quy án, để cáo phó với Phạm Văn, Phạm Lượng cùng Lac Bất...... đồng thời Hồ Công Thuyên phối hợp giới nghiêm Trấn Sơn Nam thượng để điều tra. Lần này do đích thân trẫm chủ trì.
Đảy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân, Trẫm quyết không để cho dân chúng khổ đau hơn nữa.
Khâm thử."
Chiếu chỉ đọc xong, Nguyễn Huệ nhìn toàn thể quan viên nói:
" Các khanh ai có ý kiến không."
Phía dưới xôn xao nhưng nhanh chóng yên tĩnh, quan viên đồng thanh hô:
" Chúng thần không ý kiến, bệ hạ anh minh."
" Được. Vậy Ngô Thì Nhậm, Lê Quang Đại cùng Hồ Công Thuyên đâu, tiếp chỉ."
" Vâng." Cả ba cùng quỳ xuống, tiếp lấy thánh chỉ.
...........
Trong khi đó, trong căn nhà làng Đại, Nguyễn Toản đang trích từng phần nhỏ thứ bột mầu trắng, trộn lẫn với thóc, đưa đến mười con gá khác biệt được nhốt trong lồng.
Không lâu, những con gà lần lượt lắc lư rồi ngã quật, Nguyễn Toản gật đầu, bảo Phảm Hổ:
" Ngươi đem người mổ chúng ra cho ta."
" Vâng."
Lúc sau, mười con gà đã được phay gọn, xuất hiện trước mặt, Nguyễn Toản suy tư, rồi cười lớn:
" Ngây thơ rồi, ngươi đem chúng chôn đi."
" Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.