Chương 34: Trang viên ma
Thành Nôbi
09/12/2019
Dứt lời, cả hai nhảy lên ngựa phóng ra khỏi thành.
Cả hai bóng người cứ lao vun vút, không rõ bao lâu.
Khi mặt trời đã khuất sau dãy núi, hai người dừng chân bên gốc đa, Nguyễn Toản xuống ngựa, nhìn Nguyễn Huệ nói:
" Trước buộc ngựa ở đây, quãng đường phía trước phải đi bộ, đường hơi xấu chút."
" Ừm." Nguyễn Huệ gật đầu, buộc ngựa vào gốc cây, rồi cả hai đi tiếp.
Con đường gồ ngề, kết hợp trời mưa lên khá trơn trượt, cả hai chậm rãi đi lên.
Cuối cùng hai người cũng lên tới đỉnh, khác xa phía dưới, trên đỉnh núi là một sơn trang đèn đuốc sáng trưng, trang hoàng lộng lẫy, Nguyễn Huệ cũng cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc nhìn sang, Nguyễn Toản cười:
" Đây là Trang viên ma. Haha. Tiếp theo huynh thấy đệ làm gì làm theo là được."
Nguyễn Huệ là người gan dạ, lên không bao giờ tin truyện ma quỷ, lên nghe vậy, chỉ cười xoà, rồi gật đầu coi là đồng ý.
Nói xong, cả hai đi đến cửa trang viên, hai tên lính canh trong trang phục Hắc Bạch vô thường ngước nhìn, một tên hỏi:
" Thư mời đâu?"
" Đây,." Nguyễn Toản móc trong người hai lệnh bài nhỏ đưa tới, hai tên quan sát thật kĩ, gật đầu, mở cửa.
Cả hai đi vào, Nguyễn Huệ rỉ tai nói:
" Đây là lễ hội hoá trang ư."
Nguyễn Toản gật dầu:
" Hay còn gọi là Halloween- ngày lễ của sự hài hước và chế giễu để đối đầu với quyền lực của cái chết. Đây là bản chất bên ngoài. Bên trong còn khá nhiều thú vị hơn."
Bước vào bên trong là tràn ngập người, đủ loại màu sắc, đủ loại hình dáng kì quặc. Thú vị nhất là trên khán đài, mọi người vây kín, thời gian còn chưa tới, Nguyễn Toản kéo Nguyễn Huệ tiến tới.
Trên sân khấu, có hai người đàn ông lực lượng, mỗi kẻ cosplay một kiểu, rất khó nhận ra đang hoá trang ai, nếu không ở trước ngực, mỗi người đeo một bảng tên, lần lượt là Nguyễn Ánh, Nguyễn Huệ.
Nguyễn Huệ Fake(NHF) cao giọng nhìn Nguyễn Ánh Fake(NAF):
" Đồ con rùa, đến bắt ba ba đi." Rồi quay mông lại ngoáy ngoáy đung đưa trước mặt NAF.
NAF cũng không phải dạng vừa, tiến lên, tay vỗ tét lấy mông NHF cười gian xảo:
" Mẩy a, mẩy a. Anh yêu, Anh yêu." Rồi màn đuổi nhau, NHF e ấp, bẽn lẽn còn NAF dũng mãnh đuổi sau, màn trình diễn khiến mọi người cười ầm, liên tục ném tiền ủng hộ.
Trông thấy vậy, Nguyễn Toản ôm bụng có nhịn cười, cờn ở bên Nguyễn Huệ sắc mặt đen kịt, thấy vậy, Nguyễn Toản vội vã nói:
" Giờ huynh cố nhịn một chút. Kẻo rút dây động rừng, phía sau mới quan trọng.."
Nghe vậy, Nguyễn Huệ cũng khe thu phục sắc mặt, nhưng lại nhìn chằm chằm hai tên kia đang cười nói cảm ơn, đầy lửa giận.
Chậm rãi trôi qua, 7h điểm, 7 tiếng chuông ngân vang lên, một giai điệu da diết u ám vang lên, một bóng người xuất hiện, tất cả đều im lặng, người đàn ông mỉm cười, nói:
" Các con chiên của ta, are you ready?"
" Sẵn sàng, sẵn sàng." Tất cả đồng thanh như một.
Tony Đặng tiếp:
" Vây chúng ta bắt đầu, cùng đi tìm tân vương."
" Yes, yes."
" Bắt đầu thôi." Tony Đặng gật đầu.
Lần lượt từng người hoá trang đơn lẻ hoặc theo từng đôi cặp lên trình bày ý tưởng hoá trang, đặc biết là cặp đôi NAF và NHF vẫn phong cách vậy, NHF:
" Phù Nguyễn Diệt Loan rồi Diệt Nguyễn/ Buôn vua bán chúa việc ta làm."
NAF:
" Một dải Hoành Sơn dung thân ở/ Bán nước cầu vinh chuyện thường tình."
......
Khi đến lượt Nguyễn Toản cùng Nguyễn Huệ, cả hai đi lên, Nguyễn Toản nói:
" Cay độc nhất là lòng người, đáng sợ là con người. We are human."
Tony Đặng nghe vậy gật đầu.
........
Cứ như vậy, lần lượt mọi người giới thiệu, cuối cùng thắng cuộc là cặp NHF và NAF, cả hai đểu hân hoan, còn Nguyễn Toản và Nguyễn Huệ về thứ hai, lúc này Tony Đặng đem lên hai hộp gỗ, một lớn một nhỏ, trao cho hai cặp, trong ánh mắt nghen tin của người khác. Vừa xuống, đã có người đến trước, đưa một túi xách bên trong là và g, cười:
" Ta muốn mua lại phần thưởng."
Nguyễn Huệ sững sờ, nhưng Nguyễn Toản nhanh chóng cầm lấy túi sách và trao chiếc hộp, nói:
" Hợp tác vui vẻ."
Người trẻ tuổi cũng khá bất ngờ, hắn biết thứ bên trong là gì, chính là loại bột trắng, hít vào thì có cảm giác lên tiên, vô cùng thoải mái, đang cực hot trong giới quý tộc, lên biết hôm nay có dịp hắn cũng lên mua, nhưng hỏi qua biết giá cả cực mắc, số tiền mang đi không đủ, lên vừa cũng đánh liều. Ai ngờ, hắn vội vã, gật đầu:
" Hợp tác vui vẻ."
Nhìn cảnh vậy, rất nhiều người căm tức, đến hỏi nhưng chàng thanh niên lắc đầu, món hời như thế này, ai cũng muốn ăn một mình. Rất nhiều kẻ căm tức nhưng không dám làm gì, bởi ở đây nghiêm cấm tranh giành, cướp đoạt nhưng bên ngoài không ai quản, lên nhiều kẻ đã sớm rời đi trước bố trí.
Thấy vậy, Nguyễn Huệ nhìn chàng thanh niên vừa nẫy lắc đầu:
" Đồ quan trọng đó, nhưng ít nhất phải có mệnh mà giữ."
" Haha. Huynh nói đúng." Mà huynh chuẩn bị chút, ta sắp thu lưới.
Lúc sau, tất cả dần ngồi xuống, Tony Đặng bắt đầu giảng giải đạo....... Một canh qua đi, Tong Đặng cũng nói xong, nhìn xuống có vài người nghe còn hầu hết ngủ ngật, vẫn mỉm cười ôn hoà:
" Các con hiểu chứ."
" Hiểu, hiểu." Nghe đến đấy, tất cả đồng thanh, cả những người ngủ gật cũng choàng tỉnh.
Tony Đặng cười:
" Vậy chúng ta cũng ngân vang, cảm tạ đức chúa thôi."
Rồi bàn đèn cùng ống hút được bày ra, tất cả mọi người ánh mắt đều toả sáng chăm chú nhìn, Tony Đặng hài lòng, dù mục đích của hắn lần này sang là để truyền đạo, nhưng hắn có cách làm khác biệt đó là dùng dụ hoặc để mọi người nghe, mưa dầm thấm lâu, sẽ hình thành thói quen, trong đó nha phiến là yếu tố quan trọng để hắn bắt đầu. Do lượng bạc khan hiếm ở quê hương, lên nhà nước đã muốn đung nha phiến như thứ hàng hoá để trao đổi thay thế, giảm sự khan hiếm bạc cũng như làm suy yếu quốc lực một nước, giết dần giết mòn.
Nhìn những người vừa dít vừa gây ngất, Nguyễn Huệ cau mày, đánh mắt sang thăm hỏi Nguyễn Toản, chỉ thấy Nguyễn Toản đánh mắt:
" Huynh cứ yên tâm. Tí đệ sẽ giải thích."
Khi thấy số người gần hết, Nguyễn Toản bóp chặt pháo hiệu, một ánh lửa loé lên, xung quanh trang viên hàng loạt bóng áo đen lao vào, Tony Đặng khẽ biến sắc, định lẩn đi, thì Nguyễn Toản không biết lúc này đã đứng đằng sau, mỉm cười:
" Đi đâu ngài giáo sĩ, mời ngài theo ta một chuyến."
Tony Đặng sắc mặt táu mét:
" Ngươi....ngươi... dám phản bộu ta."
" Haha. Ta có phải người ông đâu mà phản bội. Ta cũng nói rồi, con người là độc ác nhất."
Rồi lấy tay đánh ngất, sai một tên Hắc vệ quân llo đi.
Ra ngoài đã thấy Nguyễn Huệ sau khi hạ một vài tên lính canh, thì đang dùng kiếm, chặt liên tiếp lên NHF và NAF, Nguyễn Toản cười:
" Đi thôi guynh, kẻ quan trọng đã tóm lấy, việc ở đây giao lại cho người của đệ."
Rồi quay lại nói với Nguyễn Long:
" Ngươi thu lấy những hộp nha phiến mang về cho ta, còn những tên này, trói lại, đợi tỉnh thì lấy thông tin, nghi lại và đem về cho ta. Đồng thời chuẩn bị chút, đợi cá sa lưới."
" Vâng."
Nói xong, Nguyễn Huệ, Nguyễn Huệ cùng một tên Hắc vệ quân vác theo Tony Đặng theo một đường khác xuống núi.
.......
Lưng chừng núi, trong bụi cây, rất nhiều nhóm người ẩn nấp, tất cả đều bồn chồn:
" Đáng lẽ bọn chúng lên xuống rồi chứ."
" Hay bọn chúng theo đường khác xuống công tử."
" Hừ, không thể chần chừ, xông lên cho ta."
" Vâng, nhưng có e ngại tên giáo sĩ đó không ạ."
" Lo gì, món đồ đó nếu chiếm được thì mọi thứ đều đáng giá. Có thể bắt luôn tên đó để biết nguồn hàng. Ta đã điều tra rồi, số lượng bọn chúng có 20 ngươi, ta đông gấp đôi, không sợ."
" Vâng."
" Xông lên."
........
" Công tử, phía trước có người."
" Cái gì? Xông lên cho ta, ai cản giết hết. Thành công ta thưởng lớn."
" Vâng."
........
Một cuộc chém giết điên cuồng, diễn ra, toè mờ sáng, Hắc vệ quân mệt mỏi, Nguyễn Long đang nghe báo cáo, một người thưa:
" Bẩm đội trưởng, hôm qua có thêm 5 nhóm nữa, tổng cộng hơn 300 người, tất cả đều giết hết."
" Ừm. Mà bọn kia dậy chưa."
" Rồi đội trưởng, nhiều tên đang la khóc, run sợ, ị cả ra quần..."
" Kệ thôi, quân triều đình sắp lên. Kiểm tra lần cuối, rồi rút."
" Vâng."
Cả hai bóng người cứ lao vun vút, không rõ bao lâu.
Khi mặt trời đã khuất sau dãy núi, hai người dừng chân bên gốc đa, Nguyễn Toản xuống ngựa, nhìn Nguyễn Huệ nói:
" Trước buộc ngựa ở đây, quãng đường phía trước phải đi bộ, đường hơi xấu chút."
" Ừm." Nguyễn Huệ gật đầu, buộc ngựa vào gốc cây, rồi cả hai đi tiếp.
Con đường gồ ngề, kết hợp trời mưa lên khá trơn trượt, cả hai chậm rãi đi lên.
Cuối cùng hai người cũng lên tới đỉnh, khác xa phía dưới, trên đỉnh núi là một sơn trang đèn đuốc sáng trưng, trang hoàng lộng lẫy, Nguyễn Huệ cũng cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc nhìn sang, Nguyễn Toản cười:
" Đây là Trang viên ma. Haha. Tiếp theo huynh thấy đệ làm gì làm theo là được."
Nguyễn Huệ là người gan dạ, lên không bao giờ tin truyện ma quỷ, lên nghe vậy, chỉ cười xoà, rồi gật đầu coi là đồng ý.
Nói xong, cả hai đi đến cửa trang viên, hai tên lính canh trong trang phục Hắc Bạch vô thường ngước nhìn, một tên hỏi:
" Thư mời đâu?"
" Đây,." Nguyễn Toản móc trong người hai lệnh bài nhỏ đưa tới, hai tên quan sát thật kĩ, gật đầu, mở cửa.
Cả hai đi vào, Nguyễn Huệ rỉ tai nói:
" Đây là lễ hội hoá trang ư."
Nguyễn Toản gật dầu:
" Hay còn gọi là Halloween- ngày lễ của sự hài hước và chế giễu để đối đầu với quyền lực của cái chết. Đây là bản chất bên ngoài. Bên trong còn khá nhiều thú vị hơn."
Bước vào bên trong là tràn ngập người, đủ loại màu sắc, đủ loại hình dáng kì quặc. Thú vị nhất là trên khán đài, mọi người vây kín, thời gian còn chưa tới, Nguyễn Toản kéo Nguyễn Huệ tiến tới.
Trên sân khấu, có hai người đàn ông lực lượng, mỗi kẻ cosplay một kiểu, rất khó nhận ra đang hoá trang ai, nếu không ở trước ngực, mỗi người đeo một bảng tên, lần lượt là Nguyễn Ánh, Nguyễn Huệ.
Nguyễn Huệ Fake(NHF) cao giọng nhìn Nguyễn Ánh Fake(NAF):
" Đồ con rùa, đến bắt ba ba đi." Rồi quay mông lại ngoáy ngoáy đung đưa trước mặt NAF.
NAF cũng không phải dạng vừa, tiến lên, tay vỗ tét lấy mông NHF cười gian xảo:
" Mẩy a, mẩy a. Anh yêu, Anh yêu." Rồi màn đuổi nhau, NHF e ấp, bẽn lẽn còn NAF dũng mãnh đuổi sau, màn trình diễn khiến mọi người cười ầm, liên tục ném tiền ủng hộ.
Trông thấy vậy, Nguyễn Toản ôm bụng có nhịn cười, cờn ở bên Nguyễn Huệ sắc mặt đen kịt, thấy vậy, Nguyễn Toản vội vã nói:
" Giờ huynh cố nhịn một chút. Kẻo rút dây động rừng, phía sau mới quan trọng.."
Nghe vậy, Nguyễn Huệ cũng khe thu phục sắc mặt, nhưng lại nhìn chằm chằm hai tên kia đang cười nói cảm ơn, đầy lửa giận.
Chậm rãi trôi qua, 7h điểm, 7 tiếng chuông ngân vang lên, một giai điệu da diết u ám vang lên, một bóng người xuất hiện, tất cả đều im lặng, người đàn ông mỉm cười, nói:
" Các con chiên của ta, are you ready?"
" Sẵn sàng, sẵn sàng." Tất cả đồng thanh như một.
Tony Đặng tiếp:
" Vây chúng ta bắt đầu, cùng đi tìm tân vương."
" Yes, yes."
" Bắt đầu thôi." Tony Đặng gật đầu.
Lần lượt từng người hoá trang đơn lẻ hoặc theo từng đôi cặp lên trình bày ý tưởng hoá trang, đặc biết là cặp đôi NAF và NHF vẫn phong cách vậy, NHF:
" Phù Nguyễn Diệt Loan rồi Diệt Nguyễn/ Buôn vua bán chúa việc ta làm."
NAF:
" Một dải Hoành Sơn dung thân ở/ Bán nước cầu vinh chuyện thường tình."
......
Khi đến lượt Nguyễn Toản cùng Nguyễn Huệ, cả hai đi lên, Nguyễn Toản nói:
" Cay độc nhất là lòng người, đáng sợ là con người. We are human."
Tony Đặng nghe vậy gật đầu.
........
Cứ như vậy, lần lượt mọi người giới thiệu, cuối cùng thắng cuộc là cặp NHF và NAF, cả hai đểu hân hoan, còn Nguyễn Toản và Nguyễn Huệ về thứ hai, lúc này Tony Đặng đem lên hai hộp gỗ, một lớn một nhỏ, trao cho hai cặp, trong ánh mắt nghen tin của người khác. Vừa xuống, đã có người đến trước, đưa một túi xách bên trong là và g, cười:
" Ta muốn mua lại phần thưởng."
Nguyễn Huệ sững sờ, nhưng Nguyễn Toản nhanh chóng cầm lấy túi sách và trao chiếc hộp, nói:
" Hợp tác vui vẻ."
Người trẻ tuổi cũng khá bất ngờ, hắn biết thứ bên trong là gì, chính là loại bột trắng, hít vào thì có cảm giác lên tiên, vô cùng thoải mái, đang cực hot trong giới quý tộc, lên biết hôm nay có dịp hắn cũng lên mua, nhưng hỏi qua biết giá cả cực mắc, số tiền mang đi không đủ, lên vừa cũng đánh liều. Ai ngờ, hắn vội vã, gật đầu:
" Hợp tác vui vẻ."
Nhìn cảnh vậy, rất nhiều người căm tức, đến hỏi nhưng chàng thanh niên lắc đầu, món hời như thế này, ai cũng muốn ăn một mình. Rất nhiều kẻ căm tức nhưng không dám làm gì, bởi ở đây nghiêm cấm tranh giành, cướp đoạt nhưng bên ngoài không ai quản, lên nhiều kẻ đã sớm rời đi trước bố trí.
Thấy vậy, Nguyễn Huệ nhìn chàng thanh niên vừa nẫy lắc đầu:
" Đồ quan trọng đó, nhưng ít nhất phải có mệnh mà giữ."
" Haha. Huynh nói đúng." Mà huynh chuẩn bị chút, ta sắp thu lưới.
Lúc sau, tất cả dần ngồi xuống, Tony Đặng bắt đầu giảng giải đạo....... Một canh qua đi, Tong Đặng cũng nói xong, nhìn xuống có vài người nghe còn hầu hết ngủ ngật, vẫn mỉm cười ôn hoà:
" Các con hiểu chứ."
" Hiểu, hiểu." Nghe đến đấy, tất cả đồng thanh, cả những người ngủ gật cũng choàng tỉnh.
Tony Đặng cười:
" Vậy chúng ta cũng ngân vang, cảm tạ đức chúa thôi."
Rồi bàn đèn cùng ống hút được bày ra, tất cả mọi người ánh mắt đều toả sáng chăm chú nhìn, Tony Đặng hài lòng, dù mục đích của hắn lần này sang là để truyền đạo, nhưng hắn có cách làm khác biệt đó là dùng dụ hoặc để mọi người nghe, mưa dầm thấm lâu, sẽ hình thành thói quen, trong đó nha phiến là yếu tố quan trọng để hắn bắt đầu. Do lượng bạc khan hiếm ở quê hương, lên nhà nước đã muốn đung nha phiến như thứ hàng hoá để trao đổi thay thế, giảm sự khan hiếm bạc cũng như làm suy yếu quốc lực một nước, giết dần giết mòn.
Nhìn những người vừa dít vừa gây ngất, Nguyễn Huệ cau mày, đánh mắt sang thăm hỏi Nguyễn Toản, chỉ thấy Nguyễn Toản đánh mắt:
" Huynh cứ yên tâm. Tí đệ sẽ giải thích."
Khi thấy số người gần hết, Nguyễn Toản bóp chặt pháo hiệu, một ánh lửa loé lên, xung quanh trang viên hàng loạt bóng áo đen lao vào, Tony Đặng khẽ biến sắc, định lẩn đi, thì Nguyễn Toản không biết lúc này đã đứng đằng sau, mỉm cười:
" Đi đâu ngài giáo sĩ, mời ngài theo ta một chuyến."
Tony Đặng sắc mặt táu mét:
" Ngươi....ngươi... dám phản bộu ta."
" Haha. Ta có phải người ông đâu mà phản bội. Ta cũng nói rồi, con người là độc ác nhất."
Rồi lấy tay đánh ngất, sai một tên Hắc vệ quân llo đi.
Ra ngoài đã thấy Nguyễn Huệ sau khi hạ một vài tên lính canh, thì đang dùng kiếm, chặt liên tiếp lên NHF và NAF, Nguyễn Toản cười:
" Đi thôi guynh, kẻ quan trọng đã tóm lấy, việc ở đây giao lại cho người của đệ."
Rồi quay lại nói với Nguyễn Long:
" Ngươi thu lấy những hộp nha phiến mang về cho ta, còn những tên này, trói lại, đợi tỉnh thì lấy thông tin, nghi lại và đem về cho ta. Đồng thời chuẩn bị chút, đợi cá sa lưới."
" Vâng."
Nói xong, Nguyễn Huệ, Nguyễn Huệ cùng một tên Hắc vệ quân vác theo Tony Đặng theo một đường khác xuống núi.
.......
Lưng chừng núi, trong bụi cây, rất nhiều nhóm người ẩn nấp, tất cả đều bồn chồn:
" Đáng lẽ bọn chúng lên xuống rồi chứ."
" Hay bọn chúng theo đường khác xuống công tử."
" Hừ, không thể chần chừ, xông lên cho ta."
" Vâng, nhưng có e ngại tên giáo sĩ đó không ạ."
" Lo gì, món đồ đó nếu chiếm được thì mọi thứ đều đáng giá. Có thể bắt luôn tên đó để biết nguồn hàng. Ta đã điều tra rồi, số lượng bọn chúng có 20 ngươi, ta đông gấp đôi, không sợ."
" Vâng."
" Xông lên."
........
" Công tử, phía trước có người."
" Cái gì? Xông lên cho ta, ai cản giết hết. Thành công ta thưởng lớn."
" Vâng."
........
Một cuộc chém giết điên cuồng, diễn ra, toè mờ sáng, Hắc vệ quân mệt mỏi, Nguyễn Long đang nghe báo cáo, một người thưa:
" Bẩm đội trưởng, hôm qua có thêm 5 nhóm nữa, tổng cộng hơn 300 người, tất cả đều giết hết."
" Ừm. Mà bọn kia dậy chưa."
" Rồi đội trưởng, nhiều tên đang la khóc, run sợ, ị cả ra quần..."
" Kệ thôi, quân triều đình sắp lên. Kiểm tra lần cuối, rồi rút."
" Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.