Chương 21: Em đừng đi!
CheeryChip
08/11/2013
Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ, Long lại nhắn tin cho tôi.
“Ngày mai 8 giờ em nhé!”
“Sớm thế ạ? Em sợ em không dậy được đâu anh ơi. Ngày nghỉ mà!”
“Không dậy được thì anh gọi.”
“Ok!”
.
Vậy là tôi an tâm. Chắc chắn anh sẽ gọi, anh là người lớn mà! Người lớn thì phải biết giữ lời.
……
8 giờ 25 phút, tôi bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài mê mệt, đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn bởi giấc mơ đầy mộng mị diễn ra suốt đêm qua, tay khua khua tìm lấy chiếc điện thoại một cách uể oải…Và… đột ngột bật dậy như tên bắn.
“Ối zời ơi!!! Tám rưỡi rồi! Dậy ngay! Dậy ra cửa hàng ngay!”
Tôi nói như hét vào trong điện thoại, chắc hẳn cái tên điên kia cũng phải thấy bực mình lắm đây. Nhưng mà mặc kệ! Nếu không phải bởi vì tôi gặp ác mộng mà buộc phải tỉnh dậy thì buổi chụp hình ngày hôm nay coi như đi tong rồi.
Chỉ nghĩ đến việc sẽ được người mình thích chụp hình cho tôi đã cảm thấy vô cùng phấn khởi rồi!
…………..
Hẹn hò từ lúc tám rưỡi mà phải mãi đến 9 giờ mới thấy anh ta thò mặt ra. Mặc một chiếc quần thụng mà đũng phải dài đến tận đầu gối, người thì gầy như cái xác ve còn bày đặt mặc áo body cộc tay? Ôi đúng là đồ dở hơi!
Đứng từ xa nhìn anh ta tiến lại gần, tôi thầm than thở, cho đến khi anh ta chỉ còn cách mình có một bước chân, tôi mới vội mỉm cười.
- Hôm nay anh sành điệu thế? Mười lăm độ đấy! Thời trang phang thời tiết à! Hi hi!
“Póc!”
- Láo này! Dám đá xoáy anh à!
Thằng cha khốn kiếp! Dám búng vào mũi tôi. Đồ tay bẩn! Tay đầy vi khuẩn thế búng vào mũi người ta rồi lên mụn thì sao! Long chết giẫm!
Thấy tôi hậm hực đi đằng sau, mặt thì sưng lên như cái bánh bao chiên, anh liền quay đầu lại, rồi tưng tửng nói.
- Em cũng chưa ăn sáng đúng không?
……
9 giờ 15, chúng tôi có mặt tại một nhà hàng Lotteria gần đấy. Chẳng hiểu sao lúc bước vào cửa hàng, vừa nhìn thấy tôi… đi bên cạnh anh, cô nhân viên bỗng nhiên bật cười.
Cười? Cười cái gì? Chưa thấy ai bị kẹp nách xách đi bao giờ à? Nhưng mà kể ra cũng xấu hổ thật! Nghĩ thế, tôi liền vội vàng né đầu ra khỏi tay anh, đứng cách xa ra vài bước để tránh khỏi sự khập khiễng trong cái nhìn của những người xung quanh.
Ok! Tôi lùn, và tôi luôn thấy bất tiện về điều đó. Nhất là khi đi cạnh những cái sào chọc “ấy” như anh, chiều cao khiêm tốn của tôi lại càng lộ rõ. Đáng ra mấy cái người kia biết ý thì đừng có cười. Thật khó chịu!
Tôi đã lùn mà hắn còn thích ngồi ăn ở bàn cao cơ? Nhất định là phải bắt tôi trèo lên ghế cột cơ! Rồi lại còn bật cười thích thú khi thấy tôi hì hục mãi mới rướn được mông lên ghế… Tên khốn nạn!
- Có trèo được không? Không trèo được thì để anh bế lên cho!
- Anh cố tình chơi em đấy à? Sao phải ngồi ở bàn này.
- Em thấy đấy! Chân anh dài lắm. Ngồi bàn thấp thì không đủ chỗ để chân.
Nghe điêu trẹo cả mỏ, lúc nào cũng khoe chân dài. Xùy xùy!
Quen một người cao quá khổ như anh… mặc dù đôi lúc cũng thấy bất tiện lắm… Nhưng ít nhất là lúc này, lúc này tôi chẳng thấy bất tiện gì cả- là lúc anh đút cho tôi ăn.*ngượng*.
Hi hi! Chúng tôi bắt đầu đút cho nhau ăn cũng được hơn một tuần rồi. Đối với tôi đây là bước đột phá lớn trong quá trình đốn củi. Mọi việc vẫn đang dần dần đi vào quỹ đạo, chuẩn không thể chỉnh. Ngồi ăn mà chân tôi chỉ biết quẫy loạn lên, nhưng bởi vì quá ngắn nên nó không thể chạm tới chân của anh được, miệng thì vẫn ngập tràn trong hạnh phúc.
Hạnh phúc của tôi là thức ăn. Bạn còn nhớ chứ?
………………
Quay lại chuyện được người mình thích chụp ảnh cho. Thật sự là cực thích! Tôi hớn hở lôi hết bộ này đến bộ kia ra phối hợp. May cho anh là tôi có gout thẩm mỹ cũng tốt nên mặc dù hàng mà anh nhập về trông vô cùng đại trà thì tôi vẫn có thể “mix” thành những bộ cánh “ngon lành” được.
Sở thích của tôi là làm mẫu ảnh. Dù lùn nhưng nhờ biết tạo dáng nên trông tôi vẫn khá cao. Những tấm ảnh của tôi nhìn thường khá phiêu, đấy là do tôi biết diễn. Một trong những niềm tự hào nhỏ bé của tôi là biết diễn kịch. Và tôi nhanh chóng áp dụng nó vào trong bộ môn chụp ảnh. Bởi vậy mà bây giờ đây, trước mặt anh tôi tạo dáng khá tự tin.
- Nào nào! Đừng có cởi cái áo ra một cách nửa vời như thế. Nhìn khiêu gợi lắm!
Cái gì? Phải nói cho rõ ràng là cởi cái áo khoác len to sụ ra khỏi cái áo phông in hình “con chim điên” kín cổng cao tường ở bên trong nhé! Hở hang ở đâu mà bảo khiêu với chả gợi? Chỉ được cái gắp lửa bỏ tay người. Hừm! Nói thế coi chừng người ngoài nghe không hiểu lại tưởng tôi đang đóng phim “porn” thì chết…
- Không được làm mặt lạnh. Cười đi! Sờ-mai-ồ…
…
Chán chả buồn cười.
……
Kết thúc buổi chụp hình cũng đã gần 11 rưỡi, anh đèo tôi phóng vội qua chỗ làm rồi hẹn chiều nay đi chơi bóng rổ. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại vội vàng gật đầu cái rụp, để đến bây giờ ngồi ngắm chân mình rồi lại phải băn khoăn…”lùn thế này thì ném bóng kiểu gì?”.
Thật ra việc tôi nhận lời đi chơi bóng rổ với anh thực chất là bởi suốt buổi chụp hình sáng nay, tôi không sao đề cập đến chuyện chủ nhật tuần sau sẽ đi gặp Lâm được.
Gặp Lâm, gặp lại một người đã rời khỏi cuộc sống của tôi và gần như biến mất hoàn toàn từ bốn năm về trước, tôi thật sự rất mong. Chẳng hiểu sao phần nào trong tôi lại mong gặp Lâm đến thế… Như là… như là… nếu không gặp lại thì sẽ cảm thấy rất hối hận vậy!
Lúc trước tôi đã từng làm chuyện có lỗi với anh ấy, nhưng lần này gặp lại cũng không phải là để bù đắp. Sao tôi có thể chuộc lỗi được khi mà lòng mình đang mang nặng một bóng hình của người đàn ông khác. Chỉ là… chỉ là… cảm thấy rất luyến tiếc, vẫn chưa sẵn sàng để xóa hẳn hình bóng của anh ấy trong ký ức. Đâu đó trong tôi vẫn muốn giấu những kỉ niệm đẹp ấy vào một nơi sâu trong trái tim mà không ai đào xới lên được. Kể cả Long. Nhưng dù sao thì tôi vẫn muốn nói với Long, muốn biết Long sẽ cảm thấy ra sao về chuyện này. Nó như một phép đo tình cảm vậy. Nếu tôi không dám liều mình thử thì làm sao có thể chắc chắn được rằng anh có thật lòng với tôi hay không?
………..
Kết thúc giờ làm, đúng hai giờ chiều, anh qua đón tôi đi chơi bóng rổ tại một trường đại học anh ngữ ở phố xyz nào đó mà tôi chẳng nhớ tên. Xin lỗi, tôi chỉ là con mù đường!
Lúc phân chia đội, chẳng ai trong số bạn bè anh muốn nhận tôi. Tôi hiểu và cũng không trách họ.
Giật giật gấu áo, tôi ngước mặt lên nhìn anh, làm vẻ tội nghiệp.
- Anh nhận em vào đội nhé!
- Để thua à?
- Thế thôi, em về đây! Hu hu!
- Về làm gì! Ngồi đây xem anh chơi. Nhìn anh đẹp nhất là khi chơi bóng rổ đấy!
Thằng cha tự tin khoác lác.
- Em cũng thế mà!
Tôi mếu máo.
- Em đẹp nhất khi em ngồi yên.
Anh vừa nói, vừa xoa đầu tôi như thể dỗ dành một đứa con nít.
- Nàooooo!!! Cho em chơi mới!!!
- Đấy đấy! Lại ăn vạ! Ai nhận cái con bé này vào đội giùm tôi với! Tôi không muốn đặt cược bàn thua đâu!
Tên khốn… đồ đốn mạt! Sao tôi lại có thể thích kẻ tồi tệ, ích kỉ như thế này? Càng ngày bản chất xấu xa, bỉ ổi của hắn càng lộ rõ. Thế nhưng mà tôi vẫn không thể ngăn mình ngừng thích hắn. Điều đó cũng giống y như việc biết chắc rằng sẽ thua mà vẫn cố đâm đầu vào chơi vậy. Ngu thật!
- Hãy về với đội của anh!
Tuấn- một chàng trai cao to thơm tho không lo chết đói bất ngờ lên tiếng.
Ôi trời ơi! Anh ấy cứ như đang tỏa sáng trước mặt tôi vậy. Thật là bao dung và thánh thiện. Mặc dù biết trước nhận tôi vào đội chẳng khác gì đặt cược thêm bàn thua, thế mà anh ấy vẫn cứ cương quyết nhận. Tốt thật! Bạn bè chơi với nhau mà tính chẳng giống nhau gì cả. Nghĩ thế, tôi lại quay sang lườm nguýt cái tên lật lọng kia.
Anh cứ chờ đấy! Rồi tôi sẽ cho anh xem!
Ném ánh mắt nham hiểm quăng về phía anh, tôi cảm nhận thấy rõ sống lưng của Long đang lạnh toát. Vẻ thản nhiên ấy đang che lấp đi nỗi sợ hãi. Đúng là như thế đấy! Tôi khẽ gật gù rồi nhoẻn cười tự đắc.
Hoặc cũng có thể là tôi đang tự tưởng tượng.
………
Vào trận!
Anh Tuấn lao lên, đập bóng liên tục xuống mặt đất, quả bóng liên tục di chuyển theo đường chim bay cho đến khi bị Long bất ngờ đoạt mất. Long cướp được bóng rồi! Không! Hắn đang tiến đến phía chiếc rổ. Tôi vội vàng chạy đến, cố gắng hết sức để đoạt lấy quả bóng đang di chuyển liên tục trong tay anh ta nhưng không lại.
- Ngực to kìa!
Tiếng tôi kêu lên khiến anh hụt mất một giây để nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhưng cũng chỉ cần một giây thôi, bằng kỹ năng chơi bẩn bẩm sinh của mình, tôi đã bất ngờ đoạt được bóng.
- Yê yê!!! Em có bóng rồi anh Tuấn ơi!
Trong lúc tôi đang hân hoan giữ bóng trong tay mình, hai tay giơ lên cao chuẩn bị ném bóng vào rổ thì Long lại đột ngột cướp mất. Hắn đánh lén. Dám cướp bóng trắng trợn trên tay tôi, tôi hằn học quay lại nhìn, rồi không ngừng hùng hục đuổi theo đòi lại. Trông tôi lúc đấy đáng sợ như một con bò tót vậy. Tên khốn nạn di chuyển bóng rất nhanh, tôi không sao cướp lại được.
- Này! Sao anh chơi bẩn thế!
Tức quá! Tôi đột nhiên dừng lại, rồi quyết định giở trò ăn vạ.
Vẫn giữ chặt bóng trong tay, anh cố định nó bằng một ngón trỏ rồi xoay tròn trên không trung, tuyệt đối không để mất tập trung khi cúi xuống hỏi tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.
- Cái gì cơ? Ai chơi bẩn?
- Anh. Anh cao như thế, em lại chưa chơi bao giờ. Anh phải nhường em chứ!
Tôi chống hai tay vào hông, rồi vênh mặt lên nói. Vừa nói dứt lời thì cả đám bạn anh cũng lăn ra cười. Có vẻ như tôi lý sự hơi bị Chí Phèo một tẹo.
- Ha ha ha! Thế bây giờ anh phải làm như thế nào mới hết bẩn? Thôi được rồi. Bây giờ nhé… Anh sẽ đứng yên một chỗ giữ bóng như thế này. Em có thể làm bất kì trò gì để cướp bóng. Tùy em. Miễn là cướp được thì anh sẽ không tranh bóng của em nữa. Cho em ném thoải mái luôn!
- Được! Chấp nhận!
Nói rồi, tôi vội vàng nhảy cẫng lên, hai tay không ngừng chọc vào nách anh ấy… Nhưng không lại. Nhanh như cắt, cả bàn tay to bản của hắn úp chặt vào mặt tôi, đẩy tôi ra xa khỏi tầm với, mặc cho tôi giãy dụa thế nào cũng không lại. Nhìn tôi vùng vẫy trong khi anh chỉ giữ đầu tôi bằng có một tay, đám con trai xung quanh lại lăn ra cười. Nhưng bất ngờ, anh ta đột ngột buông tay ra rồi lùi lại. Bóng rơi. Ngay lập tức, tôi bắt lấy quả bóng rồi chạy về hướng chiếc rổ cao ba mét hai được đóng ngay ngắn trên cao, lùi lại mấy bước để lấy đà rồi hùng hổ ném. Tâm trạng căng như dây đàn, dáng vẻ oai nghiêm đầy khí thế. Tất cả mọi người đều nín thở. Giữ chắc quả bóng trong tay, đầu gối hơi nhún xuống một chút… Và… ném!!!
.
.
.
Trượt.
- Ha ha ha! Cho chết đi cái tội chơi bẩn!
Anh vừa lấy chiếc chăn lau đi chỗ nước bọt bị rây vào lòng bàn tay do tôi nhổ lúc nãy, vừa cười ha hả nói.
Ok! Công nhận là tôi chơi bẩn.
………..
Kết thúc trận đấu ngày hôm ấy, tỉ số cuối cùng là 13-11 nghiêng về phía Long. Mặc dù vậy nhưng anh Tuấn vẫn không hề trách, thậm chí anh ấy còn khuyến khích tôi lần sau tham gia tiếp nữa cho vui. Nhưng Long ngăn cản. Anh bảo sau hôm nay anh nhận thấy đem tôi đi là một sai lầm. Tôi lùn và chạy loanh quanh như hòn bi ve khổng lồ chắn hết cả lối tấn công của đội anh, kể cả khi tôi có về đội anh thì cũng không khác gì một chướng ngại vật.
Thế đấy! Người đàn ông mà tôi thích nỡ nói tôi thế đấy! Cứ chờ xem. Tôi mà cưa được anh á… Anh mà đổ tôi rồi á… Lúc đấy thì anh biết tay tôi!
Chỉ cần nghĩ vậy thôi là tôi cũng thấy thỏa mãn rồi. Đó cũng là một dạng tự sướng tinh thần. Hí hửng ủ mưu ở trong đầu, tôi vừa đi vừa cười tủm tỉm khiến anh phải quay đầu lại hỏi.
- Hôm nay em chưa uống thuốc đúng không?
…
Nhịn.
Cố lên!
Phải nhịn Mai ơi!
Một điều nhịn là chín điều lành!
…………………
Trước khi tạm biệt anh để chạy vào nhà, tôi bỗng dừng lại. Không vội vàng nói lời tạm biệt như mọi ngày, tôi chỉ đứng trân trân một lúc khá lâu, rồi bặm môi bối rối, không biết có nên nói ra hay không. Tâm lý lúc đó đấu tranh vô cùng dữ dội. Nhưng cuối cùng thì cũng phải đi đến quyết định…
- Cho em mượn tay anh một lát được không?
- Để làm gì?...
Nghe tôi nói thế, anh vội vàng rụt tay lại rồi nhăn mặt kinh hãi.
- Eo ơi! Lại định chơi bẩn nữa đúng không? Khiếp! Tởm! Tởm!
- Khôngggg!!! Ai thèm. Thề! Không chơi bẩn. Đưa tay đây! Em muốn nắm!
Tôi ngước mặt lên, dõng dạc nói trong sự xấu hổ đến nỗi khí nóng bốc lên ngùn ngụt phun ra như núi lửa ở hai lỗ tai. Thấy tôi có vẻ nghiêm túc thật, anh đành cẩn trọng đưa tay ra để cho tôi nắm. Ngay lập tức, tôi vồ lấy như bắt được vàng. Lòng thầm phấn khởi: “Hè hè hè! Nắm được tay rồi! Lần đầu tiên! Nắm tay! Em không tin nắm tayyyy!!!”.
Giây phút phấn khởi trôi qua, quãng thời gian khó khăn lại bắt đầu ập đến. Nắm chặt lấy đôi bàn tay to bản ấy, tôi vẫn mím môi, lông mày không ngừng chau lại. Thật sự tôi không nghĩ để nói ra điều này lại phải đắn đo nhiều đến thế. Tôi sợ, nếu nói ra thì sẽ mất tất cả. Dù sao thì tôi cũng đã nhắn tin qua lại với Lâm suốt mấy ngày nay rồi. Nếu không còn tình cảm thì tự tôi đã chấm dứt hẳn. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Nhưng nếu không nói ra mà cứ lẳng lặng đi gặp… Nhỡ đâu ai đó nhìn thấy rồi nói lại… anh sẽ nghĩ rằng tôi chẳng ra gì. Vậy chi bằng cứ để tôi trực tiếp nói thẳng ra cho xong.
- Chủ nhật tuần sau, em sẽ đi gặp Lâm.
- Lâm là ai?
- Người yêu cũ của em.
Lúc tôi vừa dứt lời, tôi cảm nhận thấy rõ bàn tay của anh bỗng hơi giật giật, nhịp đập từ tim truyền xuống cổ tay không còn được ổn định như trước. Một thoáng bối rối xen lẫn sự thất vọng bỗng hiện lên trên khuôn mặt ấy trong tích tắc, rồi ngay lập tức, anh lấy lại vẻ đạo mạo.
- Sao em lại nói với anh chuyện này. Em làm gì, đi đâu, với ai, đâu cần phải xin phép anh? Chúng ta đã là gì của nhau đâu?
- Ừm. Em biết chứ! Chúng ta chưa là gì cả. Nhưng vì em đã nói rằng thích anh, nên em tuyệt đối không tự ý đi gặp người đàn ông khác sau lưng mà không cho anh biết. Em cảm thấy điều đó giống như một sự dối trá, phản bội lại những lời em từng nói ý! Nhưng em nói với anh, không phải là để xin phép anh đâu. Em đã tự có quyết định dành cho riêng mình rồi. Chỉ là em không muốn lén lút làm điều gì đó mà không cho anh biết thôi.
Tôi nói một lèo, nhiều hơn cả những gì mà tôi đã diễn tập trước gương hàng mấy chục lần ở trong phòng tắm. Ok! Tôi đúng là đứa lắm mồm, nhưng nói ra được hết như thể này quả thật thấy nhẹ nhõm hẳn. Cả ngày hôm nay… À mà không! Kể từ tối hôm qua chứ! Tôi cứ thấy bứt rứt mãi. Dù sao thì tôi cũng đã quyết định rồi, tôi sẽ đi gặp thử xem sao. Lâm là người xứng đáng được tôi tôn trọng, tôi không thể cư xử phũ phàng với anh ấy như người dưng nước lã được.
Long nghe tôi nói xong, chỉ đứng đực ra, không nói được gì, cũng không thể hiện thái độ gì. Tôi nghĩ chắc anh ấy cũng không cảm thấy gì. Đến lúc này rồi mà anh ấy vẫn còn hỏi tôi kiểu dửng dưng như hai người xa lạ như thế thì đúng là chẳng có tí tình cảm nào thật lòng với tôi cả. Có thể trong mắt anh ta tôi chỉ là một con búp bê. Mà con trai thì có mấy ai lại thích chơi búp bê? Chỉ đơn giản là thấy đẹp thì nhìn lướt qua, tò mò thì cầm lên, nghịch ngợm, xong xuôi chán rồi lại đặt trở về chỗ cũ. Chẳng cần biết con búp bê ấy đã trở nên “xộc xệch” như thế nào.
Tôi khẽ mỉm cười, cười rất nhạt. Rồi thay anh cất lời chào tạm biệt. Tôi nói hai chữ “tạm biệt” cũng rất nhỏ. Cảm giác như lời từ biệt thì đúng hơn. Lúc tôi quay mặt bước đi, cảm giác lòng mình nặng nề đến khó tả, chỉ muốn gắn thêm mô-tơ vào chân để chạy cho nhanh hơn. Cảm giác thất bại thật là xấu hổ và tệ hại.
.
.
.
- Em đừng đi!
…
Bất ngờ, anh ấy đột ngột chạy theo, với lấy cổ tay tôi kéo ngược lại. Tôi ngớ người, sững lại trong giây lát, hai mắt căng tròn lên nhìn anh trong ngỡ ngàng lẫn bối rối.
- Anh… anh nói cái gì cơ?
Lúc ấy, tôi cảm thấy việc mở miệng ra hỏi lại cũng thật khó khăn. Hình như âm thanh mà tôi vừa phát ra líu nhíu đến nỗi anh cũng chẳng thể nghe thấy. Vậy nên, chẳng thèm bận tâm xem xung quanh đang có biết bao nhiêu là người qua lại, anh ấy vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi, rồi đột ngột kéo tôi vào lòng, ôm lấy lưng tôi bằng cánh tay còn lại.
- Nếu anh nói là “đừng đi”. Em sẽ không đi nữa chứ!
Tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Thật kì quặc khi anh úp chặt đầu tôi vào ngực anh như thế rồi lại bắt tôi phải trả lời… Không biết phải mở miệng bằng cách nào luôn!
Bởi vì mặt đang bị úp chặt vào ngực anh, nên thay vì có thể nhìn mặt để đoán cảm xúc thì tôi lại có thể nghe rõ nhịp tim anh đang rung lên thình thịch. Điều đó khiến tôi phải khẽ mỉm cười mặc dù đã cố nhịn rất nhiều.
- Tốt rồi! Vậy em đừng đi!
Không gian xung quanh như đang đông cứng lại trong tích tắc…
Lúc này, không phải là nhịp tim của anh, mà là tôi, chính tôi mới là kẻ đang bị loạn nhịp một cách khó hiểu. Tôi lặng im nghe anh ấy nói, cảm xúc chỉ muốn vỡ òa ra!
Em cưa anh nhé?
Để em cưa anh nhé!
.
Này anh! Hình như anh đã đổ rồi đấy…
“Ngày mai 8 giờ em nhé!”
“Sớm thế ạ? Em sợ em không dậy được đâu anh ơi. Ngày nghỉ mà!”
“Không dậy được thì anh gọi.”
“Ok!”
.
Vậy là tôi an tâm. Chắc chắn anh sẽ gọi, anh là người lớn mà! Người lớn thì phải biết giữ lời.
……
8 giờ 25 phút, tôi bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài mê mệt, đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn bởi giấc mơ đầy mộng mị diễn ra suốt đêm qua, tay khua khua tìm lấy chiếc điện thoại một cách uể oải…Và… đột ngột bật dậy như tên bắn.
“Ối zời ơi!!! Tám rưỡi rồi! Dậy ngay! Dậy ra cửa hàng ngay!”
Tôi nói như hét vào trong điện thoại, chắc hẳn cái tên điên kia cũng phải thấy bực mình lắm đây. Nhưng mà mặc kệ! Nếu không phải bởi vì tôi gặp ác mộng mà buộc phải tỉnh dậy thì buổi chụp hình ngày hôm nay coi như đi tong rồi.
Chỉ nghĩ đến việc sẽ được người mình thích chụp hình cho tôi đã cảm thấy vô cùng phấn khởi rồi!
…………..
Hẹn hò từ lúc tám rưỡi mà phải mãi đến 9 giờ mới thấy anh ta thò mặt ra. Mặc một chiếc quần thụng mà đũng phải dài đến tận đầu gối, người thì gầy như cái xác ve còn bày đặt mặc áo body cộc tay? Ôi đúng là đồ dở hơi!
Đứng từ xa nhìn anh ta tiến lại gần, tôi thầm than thở, cho đến khi anh ta chỉ còn cách mình có một bước chân, tôi mới vội mỉm cười.
- Hôm nay anh sành điệu thế? Mười lăm độ đấy! Thời trang phang thời tiết à! Hi hi!
“Póc!”
- Láo này! Dám đá xoáy anh à!
Thằng cha khốn kiếp! Dám búng vào mũi tôi. Đồ tay bẩn! Tay đầy vi khuẩn thế búng vào mũi người ta rồi lên mụn thì sao! Long chết giẫm!
Thấy tôi hậm hực đi đằng sau, mặt thì sưng lên như cái bánh bao chiên, anh liền quay đầu lại, rồi tưng tửng nói.
- Em cũng chưa ăn sáng đúng không?
……
9 giờ 15, chúng tôi có mặt tại một nhà hàng Lotteria gần đấy. Chẳng hiểu sao lúc bước vào cửa hàng, vừa nhìn thấy tôi… đi bên cạnh anh, cô nhân viên bỗng nhiên bật cười.
Cười? Cười cái gì? Chưa thấy ai bị kẹp nách xách đi bao giờ à? Nhưng mà kể ra cũng xấu hổ thật! Nghĩ thế, tôi liền vội vàng né đầu ra khỏi tay anh, đứng cách xa ra vài bước để tránh khỏi sự khập khiễng trong cái nhìn của những người xung quanh.
Ok! Tôi lùn, và tôi luôn thấy bất tiện về điều đó. Nhất là khi đi cạnh những cái sào chọc “ấy” như anh, chiều cao khiêm tốn của tôi lại càng lộ rõ. Đáng ra mấy cái người kia biết ý thì đừng có cười. Thật khó chịu!
Tôi đã lùn mà hắn còn thích ngồi ăn ở bàn cao cơ? Nhất định là phải bắt tôi trèo lên ghế cột cơ! Rồi lại còn bật cười thích thú khi thấy tôi hì hục mãi mới rướn được mông lên ghế… Tên khốn nạn!
- Có trèo được không? Không trèo được thì để anh bế lên cho!
- Anh cố tình chơi em đấy à? Sao phải ngồi ở bàn này.
- Em thấy đấy! Chân anh dài lắm. Ngồi bàn thấp thì không đủ chỗ để chân.
Nghe điêu trẹo cả mỏ, lúc nào cũng khoe chân dài. Xùy xùy!
Quen một người cao quá khổ như anh… mặc dù đôi lúc cũng thấy bất tiện lắm… Nhưng ít nhất là lúc này, lúc này tôi chẳng thấy bất tiện gì cả- là lúc anh đút cho tôi ăn.*ngượng*.
Hi hi! Chúng tôi bắt đầu đút cho nhau ăn cũng được hơn một tuần rồi. Đối với tôi đây là bước đột phá lớn trong quá trình đốn củi. Mọi việc vẫn đang dần dần đi vào quỹ đạo, chuẩn không thể chỉnh. Ngồi ăn mà chân tôi chỉ biết quẫy loạn lên, nhưng bởi vì quá ngắn nên nó không thể chạm tới chân của anh được, miệng thì vẫn ngập tràn trong hạnh phúc.
Hạnh phúc của tôi là thức ăn. Bạn còn nhớ chứ?
………………
Quay lại chuyện được người mình thích chụp ảnh cho. Thật sự là cực thích! Tôi hớn hở lôi hết bộ này đến bộ kia ra phối hợp. May cho anh là tôi có gout thẩm mỹ cũng tốt nên mặc dù hàng mà anh nhập về trông vô cùng đại trà thì tôi vẫn có thể “mix” thành những bộ cánh “ngon lành” được.
Sở thích của tôi là làm mẫu ảnh. Dù lùn nhưng nhờ biết tạo dáng nên trông tôi vẫn khá cao. Những tấm ảnh của tôi nhìn thường khá phiêu, đấy là do tôi biết diễn. Một trong những niềm tự hào nhỏ bé của tôi là biết diễn kịch. Và tôi nhanh chóng áp dụng nó vào trong bộ môn chụp ảnh. Bởi vậy mà bây giờ đây, trước mặt anh tôi tạo dáng khá tự tin.
- Nào nào! Đừng có cởi cái áo ra một cách nửa vời như thế. Nhìn khiêu gợi lắm!
Cái gì? Phải nói cho rõ ràng là cởi cái áo khoác len to sụ ra khỏi cái áo phông in hình “con chim điên” kín cổng cao tường ở bên trong nhé! Hở hang ở đâu mà bảo khiêu với chả gợi? Chỉ được cái gắp lửa bỏ tay người. Hừm! Nói thế coi chừng người ngoài nghe không hiểu lại tưởng tôi đang đóng phim “porn” thì chết…
- Không được làm mặt lạnh. Cười đi! Sờ-mai-ồ…
…
Chán chả buồn cười.
……
Kết thúc buổi chụp hình cũng đã gần 11 rưỡi, anh đèo tôi phóng vội qua chỗ làm rồi hẹn chiều nay đi chơi bóng rổ. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại vội vàng gật đầu cái rụp, để đến bây giờ ngồi ngắm chân mình rồi lại phải băn khoăn…”lùn thế này thì ném bóng kiểu gì?”.
Thật ra việc tôi nhận lời đi chơi bóng rổ với anh thực chất là bởi suốt buổi chụp hình sáng nay, tôi không sao đề cập đến chuyện chủ nhật tuần sau sẽ đi gặp Lâm được.
Gặp Lâm, gặp lại một người đã rời khỏi cuộc sống của tôi và gần như biến mất hoàn toàn từ bốn năm về trước, tôi thật sự rất mong. Chẳng hiểu sao phần nào trong tôi lại mong gặp Lâm đến thế… Như là… như là… nếu không gặp lại thì sẽ cảm thấy rất hối hận vậy!
Lúc trước tôi đã từng làm chuyện có lỗi với anh ấy, nhưng lần này gặp lại cũng không phải là để bù đắp. Sao tôi có thể chuộc lỗi được khi mà lòng mình đang mang nặng một bóng hình của người đàn ông khác. Chỉ là… chỉ là… cảm thấy rất luyến tiếc, vẫn chưa sẵn sàng để xóa hẳn hình bóng của anh ấy trong ký ức. Đâu đó trong tôi vẫn muốn giấu những kỉ niệm đẹp ấy vào một nơi sâu trong trái tim mà không ai đào xới lên được. Kể cả Long. Nhưng dù sao thì tôi vẫn muốn nói với Long, muốn biết Long sẽ cảm thấy ra sao về chuyện này. Nó như một phép đo tình cảm vậy. Nếu tôi không dám liều mình thử thì làm sao có thể chắc chắn được rằng anh có thật lòng với tôi hay không?
………..
Kết thúc giờ làm, đúng hai giờ chiều, anh qua đón tôi đi chơi bóng rổ tại một trường đại học anh ngữ ở phố xyz nào đó mà tôi chẳng nhớ tên. Xin lỗi, tôi chỉ là con mù đường!
Lúc phân chia đội, chẳng ai trong số bạn bè anh muốn nhận tôi. Tôi hiểu và cũng không trách họ.
Giật giật gấu áo, tôi ngước mặt lên nhìn anh, làm vẻ tội nghiệp.
- Anh nhận em vào đội nhé!
- Để thua à?
- Thế thôi, em về đây! Hu hu!
- Về làm gì! Ngồi đây xem anh chơi. Nhìn anh đẹp nhất là khi chơi bóng rổ đấy!
Thằng cha tự tin khoác lác.
- Em cũng thế mà!
Tôi mếu máo.
- Em đẹp nhất khi em ngồi yên.
Anh vừa nói, vừa xoa đầu tôi như thể dỗ dành một đứa con nít.
- Nàooooo!!! Cho em chơi mới!!!
- Đấy đấy! Lại ăn vạ! Ai nhận cái con bé này vào đội giùm tôi với! Tôi không muốn đặt cược bàn thua đâu!
Tên khốn… đồ đốn mạt! Sao tôi lại có thể thích kẻ tồi tệ, ích kỉ như thế này? Càng ngày bản chất xấu xa, bỉ ổi của hắn càng lộ rõ. Thế nhưng mà tôi vẫn không thể ngăn mình ngừng thích hắn. Điều đó cũng giống y như việc biết chắc rằng sẽ thua mà vẫn cố đâm đầu vào chơi vậy. Ngu thật!
- Hãy về với đội của anh!
Tuấn- một chàng trai cao to thơm tho không lo chết đói bất ngờ lên tiếng.
Ôi trời ơi! Anh ấy cứ như đang tỏa sáng trước mặt tôi vậy. Thật là bao dung và thánh thiện. Mặc dù biết trước nhận tôi vào đội chẳng khác gì đặt cược thêm bàn thua, thế mà anh ấy vẫn cứ cương quyết nhận. Tốt thật! Bạn bè chơi với nhau mà tính chẳng giống nhau gì cả. Nghĩ thế, tôi lại quay sang lườm nguýt cái tên lật lọng kia.
Anh cứ chờ đấy! Rồi tôi sẽ cho anh xem!
Ném ánh mắt nham hiểm quăng về phía anh, tôi cảm nhận thấy rõ sống lưng của Long đang lạnh toát. Vẻ thản nhiên ấy đang che lấp đi nỗi sợ hãi. Đúng là như thế đấy! Tôi khẽ gật gù rồi nhoẻn cười tự đắc.
Hoặc cũng có thể là tôi đang tự tưởng tượng.
………
Vào trận!
Anh Tuấn lao lên, đập bóng liên tục xuống mặt đất, quả bóng liên tục di chuyển theo đường chim bay cho đến khi bị Long bất ngờ đoạt mất. Long cướp được bóng rồi! Không! Hắn đang tiến đến phía chiếc rổ. Tôi vội vàng chạy đến, cố gắng hết sức để đoạt lấy quả bóng đang di chuyển liên tục trong tay anh ta nhưng không lại.
- Ngực to kìa!
Tiếng tôi kêu lên khiến anh hụt mất một giây để nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhưng cũng chỉ cần một giây thôi, bằng kỹ năng chơi bẩn bẩm sinh của mình, tôi đã bất ngờ đoạt được bóng.
- Yê yê!!! Em có bóng rồi anh Tuấn ơi!
Trong lúc tôi đang hân hoan giữ bóng trong tay mình, hai tay giơ lên cao chuẩn bị ném bóng vào rổ thì Long lại đột ngột cướp mất. Hắn đánh lén. Dám cướp bóng trắng trợn trên tay tôi, tôi hằn học quay lại nhìn, rồi không ngừng hùng hục đuổi theo đòi lại. Trông tôi lúc đấy đáng sợ như một con bò tót vậy. Tên khốn nạn di chuyển bóng rất nhanh, tôi không sao cướp lại được.
- Này! Sao anh chơi bẩn thế!
Tức quá! Tôi đột nhiên dừng lại, rồi quyết định giở trò ăn vạ.
Vẫn giữ chặt bóng trong tay, anh cố định nó bằng một ngón trỏ rồi xoay tròn trên không trung, tuyệt đối không để mất tập trung khi cúi xuống hỏi tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.
- Cái gì cơ? Ai chơi bẩn?
- Anh. Anh cao như thế, em lại chưa chơi bao giờ. Anh phải nhường em chứ!
Tôi chống hai tay vào hông, rồi vênh mặt lên nói. Vừa nói dứt lời thì cả đám bạn anh cũng lăn ra cười. Có vẻ như tôi lý sự hơi bị Chí Phèo một tẹo.
- Ha ha ha! Thế bây giờ anh phải làm như thế nào mới hết bẩn? Thôi được rồi. Bây giờ nhé… Anh sẽ đứng yên một chỗ giữ bóng như thế này. Em có thể làm bất kì trò gì để cướp bóng. Tùy em. Miễn là cướp được thì anh sẽ không tranh bóng của em nữa. Cho em ném thoải mái luôn!
- Được! Chấp nhận!
Nói rồi, tôi vội vàng nhảy cẫng lên, hai tay không ngừng chọc vào nách anh ấy… Nhưng không lại. Nhanh như cắt, cả bàn tay to bản của hắn úp chặt vào mặt tôi, đẩy tôi ra xa khỏi tầm với, mặc cho tôi giãy dụa thế nào cũng không lại. Nhìn tôi vùng vẫy trong khi anh chỉ giữ đầu tôi bằng có một tay, đám con trai xung quanh lại lăn ra cười. Nhưng bất ngờ, anh ta đột ngột buông tay ra rồi lùi lại. Bóng rơi. Ngay lập tức, tôi bắt lấy quả bóng rồi chạy về hướng chiếc rổ cao ba mét hai được đóng ngay ngắn trên cao, lùi lại mấy bước để lấy đà rồi hùng hổ ném. Tâm trạng căng như dây đàn, dáng vẻ oai nghiêm đầy khí thế. Tất cả mọi người đều nín thở. Giữ chắc quả bóng trong tay, đầu gối hơi nhún xuống một chút… Và… ném!!!
.
.
.
Trượt.
- Ha ha ha! Cho chết đi cái tội chơi bẩn!
Anh vừa lấy chiếc chăn lau đi chỗ nước bọt bị rây vào lòng bàn tay do tôi nhổ lúc nãy, vừa cười ha hả nói.
Ok! Công nhận là tôi chơi bẩn.
………..
Kết thúc trận đấu ngày hôm ấy, tỉ số cuối cùng là 13-11 nghiêng về phía Long. Mặc dù vậy nhưng anh Tuấn vẫn không hề trách, thậm chí anh ấy còn khuyến khích tôi lần sau tham gia tiếp nữa cho vui. Nhưng Long ngăn cản. Anh bảo sau hôm nay anh nhận thấy đem tôi đi là một sai lầm. Tôi lùn và chạy loanh quanh như hòn bi ve khổng lồ chắn hết cả lối tấn công của đội anh, kể cả khi tôi có về đội anh thì cũng không khác gì một chướng ngại vật.
Thế đấy! Người đàn ông mà tôi thích nỡ nói tôi thế đấy! Cứ chờ xem. Tôi mà cưa được anh á… Anh mà đổ tôi rồi á… Lúc đấy thì anh biết tay tôi!
Chỉ cần nghĩ vậy thôi là tôi cũng thấy thỏa mãn rồi. Đó cũng là một dạng tự sướng tinh thần. Hí hửng ủ mưu ở trong đầu, tôi vừa đi vừa cười tủm tỉm khiến anh phải quay đầu lại hỏi.
- Hôm nay em chưa uống thuốc đúng không?
…
Nhịn.
Cố lên!
Phải nhịn Mai ơi!
Một điều nhịn là chín điều lành!
…………………
Trước khi tạm biệt anh để chạy vào nhà, tôi bỗng dừng lại. Không vội vàng nói lời tạm biệt như mọi ngày, tôi chỉ đứng trân trân một lúc khá lâu, rồi bặm môi bối rối, không biết có nên nói ra hay không. Tâm lý lúc đó đấu tranh vô cùng dữ dội. Nhưng cuối cùng thì cũng phải đi đến quyết định…
- Cho em mượn tay anh một lát được không?
- Để làm gì?...
Nghe tôi nói thế, anh vội vàng rụt tay lại rồi nhăn mặt kinh hãi.
- Eo ơi! Lại định chơi bẩn nữa đúng không? Khiếp! Tởm! Tởm!
- Khôngggg!!! Ai thèm. Thề! Không chơi bẩn. Đưa tay đây! Em muốn nắm!
Tôi ngước mặt lên, dõng dạc nói trong sự xấu hổ đến nỗi khí nóng bốc lên ngùn ngụt phun ra như núi lửa ở hai lỗ tai. Thấy tôi có vẻ nghiêm túc thật, anh đành cẩn trọng đưa tay ra để cho tôi nắm. Ngay lập tức, tôi vồ lấy như bắt được vàng. Lòng thầm phấn khởi: “Hè hè hè! Nắm được tay rồi! Lần đầu tiên! Nắm tay! Em không tin nắm tayyyy!!!”.
Giây phút phấn khởi trôi qua, quãng thời gian khó khăn lại bắt đầu ập đến. Nắm chặt lấy đôi bàn tay to bản ấy, tôi vẫn mím môi, lông mày không ngừng chau lại. Thật sự tôi không nghĩ để nói ra điều này lại phải đắn đo nhiều đến thế. Tôi sợ, nếu nói ra thì sẽ mất tất cả. Dù sao thì tôi cũng đã nhắn tin qua lại với Lâm suốt mấy ngày nay rồi. Nếu không còn tình cảm thì tự tôi đã chấm dứt hẳn. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Nhưng nếu không nói ra mà cứ lẳng lặng đi gặp… Nhỡ đâu ai đó nhìn thấy rồi nói lại… anh sẽ nghĩ rằng tôi chẳng ra gì. Vậy chi bằng cứ để tôi trực tiếp nói thẳng ra cho xong.
- Chủ nhật tuần sau, em sẽ đi gặp Lâm.
- Lâm là ai?
- Người yêu cũ của em.
Lúc tôi vừa dứt lời, tôi cảm nhận thấy rõ bàn tay của anh bỗng hơi giật giật, nhịp đập từ tim truyền xuống cổ tay không còn được ổn định như trước. Một thoáng bối rối xen lẫn sự thất vọng bỗng hiện lên trên khuôn mặt ấy trong tích tắc, rồi ngay lập tức, anh lấy lại vẻ đạo mạo.
- Sao em lại nói với anh chuyện này. Em làm gì, đi đâu, với ai, đâu cần phải xin phép anh? Chúng ta đã là gì của nhau đâu?
- Ừm. Em biết chứ! Chúng ta chưa là gì cả. Nhưng vì em đã nói rằng thích anh, nên em tuyệt đối không tự ý đi gặp người đàn ông khác sau lưng mà không cho anh biết. Em cảm thấy điều đó giống như một sự dối trá, phản bội lại những lời em từng nói ý! Nhưng em nói với anh, không phải là để xin phép anh đâu. Em đã tự có quyết định dành cho riêng mình rồi. Chỉ là em không muốn lén lút làm điều gì đó mà không cho anh biết thôi.
Tôi nói một lèo, nhiều hơn cả những gì mà tôi đã diễn tập trước gương hàng mấy chục lần ở trong phòng tắm. Ok! Tôi đúng là đứa lắm mồm, nhưng nói ra được hết như thể này quả thật thấy nhẹ nhõm hẳn. Cả ngày hôm nay… À mà không! Kể từ tối hôm qua chứ! Tôi cứ thấy bứt rứt mãi. Dù sao thì tôi cũng đã quyết định rồi, tôi sẽ đi gặp thử xem sao. Lâm là người xứng đáng được tôi tôn trọng, tôi không thể cư xử phũ phàng với anh ấy như người dưng nước lã được.
Long nghe tôi nói xong, chỉ đứng đực ra, không nói được gì, cũng không thể hiện thái độ gì. Tôi nghĩ chắc anh ấy cũng không cảm thấy gì. Đến lúc này rồi mà anh ấy vẫn còn hỏi tôi kiểu dửng dưng như hai người xa lạ như thế thì đúng là chẳng có tí tình cảm nào thật lòng với tôi cả. Có thể trong mắt anh ta tôi chỉ là một con búp bê. Mà con trai thì có mấy ai lại thích chơi búp bê? Chỉ đơn giản là thấy đẹp thì nhìn lướt qua, tò mò thì cầm lên, nghịch ngợm, xong xuôi chán rồi lại đặt trở về chỗ cũ. Chẳng cần biết con búp bê ấy đã trở nên “xộc xệch” như thế nào.
Tôi khẽ mỉm cười, cười rất nhạt. Rồi thay anh cất lời chào tạm biệt. Tôi nói hai chữ “tạm biệt” cũng rất nhỏ. Cảm giác như lời từ biệt thì đúng hơn. Lúc tôi quay mặt bước đi, cảm giác lòng mình nặng nề đến khó tả, chỉ muốn gắn thêm mô-tơ vào chân để chạy cho nhanh hơn. Cảm giác thất bại thật là xấu hổ và tệ hại.
.
.
.
- Em đừng đi!
…
Bất ngờ, anh ấy đột ngột chạy theo, với lấy cổ tay tôi kéo ngược lại. Tôi ngớ người, sững lại trong giây lát, hai mắt căng tròn lên nhìn anh trong ngỡ ngàng lẫn bối rối.
- Anh… anh nói cái gì cơ?
Lúc ấy, tôi cảm thấy việc mở miệng ra hỏi lại cũng thật khó khăn. Hình như âm thanh mà tôi vừa phát ra líu nhíu đến nỗi anh cũng chẳng thể nghe thấy. Vậy nên, chẳng thèm bận tâm xem xung quanh đang có biết bao nhiêu là người qua lại, anh ấy vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi, rồi đột ngột kéo tôi vào lòng, ôm lấy lưng tôi bằng cánh tay còn lại.
- Nếu anh nói là “đừng đi”. Em sẽ không đi nữa chứ!
Tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Thật kì quặc khi anh úp chặt đầu tôi vào ngực anh như thế rồi lại bắt tôi phải trả lời… Không biết phải mở miệng bằng cách nào luôn!
Bởi vì mặt đang bị úp chặt vào ngực anh, nên thay vì có thể nhìn mặt để đoán cảm xúc thì tôi lại có thể nghe rõ nhịp tim anh đang rung lên thình thịch. Điều đó khiến tôi phải khẽ mỉm cười mặc dù đã cố nhịn rất nhiều.
- Tốt rồi! Vậy em đừng đi!
Không gian xung quanh như đang đông cứng lại trong tích tắc…
Lúc này, không phải là nhịp tim của anh, mà là tôi, chính tôi mới là kẻ đang bị loạn nhịp một cách khó hiểu. Tôi lặng im nghe anh ấy nói, cảm xúc chỉ muốn vỡ òa ra!
Em cưa anh nhé?
Để em cưa anh nhé!
.
Này anh! Hình như anh đã đổ rồi đấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.