Chương 22: Mất tích
CheeryChip
08/11/2013
Tối hôm ấy, khi vừa trở về nhà, tôi liền lẳng lặng chạy lên phòng rồi
đóng sầm cửa lại, khóa trái cho thật cẩn thận rồi mới dám nhảy tưng tưng lên vì sung sướng. Tôi ôm mặt, nhìn hai má mình ửng hồng lên trong
gương, hét lên ầm ĩ. Thật sự lúc nãy tôi đã phải kiềm chế rất nhiều để
không lên cơn điên trước mặt anh.
Tôi vừa đi vừa nhảy nhót líu lo, cho đến khi bệnh tình thuyên giảm thì mới ngồi lại vào máy tính, bật facebook lên như một thói quen. Kéo hết một lượt từ trên xuống dưới, bỗng, một clip tiếng Trung mang tựa đề “Này anh! Em sẽ lấy anh đấy!” nghe có vẻ dễ thương bất ngờ đập vào mắt tôi. Thường thì tôi sẽ chẳng bao giờ thèm đoái hoài đến những clip up nhan nhản trên mạng như thế này đâu. Nhưng mà vô tình nghía qua đọc được mấy dòng phụ đề thì lại thấy nội dung bài hát hợp với tâm trạng của tôi ngày hôm nay quá! Vậy là quyết định bật lên nghe. Vừa nghe, tôi vừa ôm hai má lắc lư cái đầu, rồi thỉnh thoảng lại tủm tỉm mỉm miệng cười chúm chím hệt như một con lật đật.
Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại thích nghe đi nghe lại bài hát này đến thế! Bình thường thì những loại nhạc đại trà thế này tôi chỉ nghe một lần là thôi, thế mà hôm nay tôi đã phải ấn replay đến hơn chục lần, rồi cuối cùng còn quyết định post nó lên facebook kèm một dòng status mang nội dung cực sốc nữa.
“Này anh! Nếu anh thấy phiền thì hãy lấy em đi!”.
……
Tôi biết là kể từ khi mình xuất hiện, bản thân tôi đã đem đến thật nhiều phiền phức trong cuộc sống của anh, nhưng bù lại, chẳng phải anh vẫn luôn cười tít mắt với những “phiền phức” mà tôi mang lại đó sao? Và thật ra, clip này cũng là để thay cho một lời cảnh cáo: “Nếu anh thấy em phiền thì phải lấy em đi thôi!”.
Cả đêm hôm ấy, những dòng lyric vui nhộn cứ nhảy nhót mãi trong giấc mơ điên rồ ngập tràn màu sắc của tôi…
“Còn rất nhiều quần áo chưa giặt nhưng em lại đi xem tivi.
Nếu bây giờ bị anh trông thấy nhất định sẽ rất tức giận
Em dành nhiều thời gian để viết nhật kí.
Có lẽ anh sẽ nghĩ rằng em thật trẻ con.
Chỉ cần được gần bên anh… Ôi! Quá đỗi ngọt ngào!
Cứ như thể anh đem lại không khí cho thế gian này!
Anh càng lạnh lùng thì em lại càng nhớ đến anh nhiều hơn.
Lẽ nào em đang bị thần kinh mất rồi >”
Anh yêu em, anh không yêu em, nếu anh không yêu em vậy ai sẽ yêu em?
Anh thấy phiền hà vì em, anh đang khó chịu vì em…
Anh thêm lần nữa mệt mỏi vì em, vậy anh cưới em nhé?
****
Em sẽ luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn nghĩ về anh.
Cầm cục gôm tẩy cũng không xóa hết được đầu óc đen tối của anh!
Anh có vô số lỗi lầm và tính xấu
Nhưng bởi vì em yêu anh nên em tha thứ hết!
Anh yêu em, anh không yêu em, nếu anh không yêu em vậy ai sẽ yêu em ?
Anh thấy phiền hà vì em, anh đang khó chịu vì em
Anh thêm lần nữa mệt mỏi vì em, vậy anh cưới em nhé ?
….
Vậy mà mãi đến tận hơn 12 giờ đêm, sau khi nhận được bài hát này từ tôi, anh lại chỉ cười phá lên rồi hồi âm bằng tin nhắn thoại:“Ôi em hâm thật rồi! Anh sẽ không lấy em đâu! Vì lấy em phiền phức lắm! Ha ha ha!”.
Cái tên mắc dịch. May mà mặt tôi cũng dày nên không thèm để tâm. Xùy!
…………
Tối hôm ấy tôi đã ngủ rất ngon, ngủ ngon đến nỗi quên béng mất việc phải từ chối lời mời của Lâm về cuộc hẹn dành cho ngày chủ nhật tuần tới như thế nào. Ôm ghì lấy con gấu bông béo ú, tôi gác chân lên nó, áp chặt mũi nó vào má tôi và… nhỏ rãi ra lông của nó…
Giấc ngủ ngày hôm ấy có lẽ sẽ cứ trôi qua bình yên và êm ái như thế nếu như tôi không bị tiếng hét giữa đêm khuya của mẹ bất ngờ vang lên phá bĩnh. Nửa đêm nửa hôm rồi mà mẹ còn làm ầm lên vì cái gì thế không biết! Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, tự dưng tôi cũng cảm thấy nóng hết cả người nên liền vội vàng bật tung chăn, hớt hải chạy xuống tầng dưới.
Vốn định chạy thẳng xuống tầng hai, nhưng lúc lướt qua phòng thằng Quân tôi lại thấy đèn đang được bật sáng choang, cửa thì cũng mở toang, vội vàng chạy vào, tôi thấy mẹ đang ngồi trên giường Quân, hai tay chắp lại, miệng thì không ngừng lầm bầm niệm chú: “Nam mô a di đà phật… Nam mô a di đà phật!”. Nhìn Quân nằm bất tỉnh trên giường, hai mắt mở dật dờ cứ đảo qua đảo lại như bị ma nhập làm tôi lạnh hết cả người. Mặc cho tôi hết lay rồi lại gọi cho năm lần bảy lượt mà thằng bé vẫn nín thinh, hình như nó còn nhận thức để mà trả lời. Sợ quá! Tôi liền gọi taxi rồi giục mẹ và bố bế em lên xe chở thẳng tới bệnh viện.
Thật ra thằng Quân đã sốt hâm hấp suốt mấy ngày nay rồi, nhưng tại nó cứ cứng đầu không chịu uống thuốc, rồi lại còn ngang ngạnh thức khuya cày game nữa. Trong nhà chẳng ai bảo được nó, kể cả tôi. Nhìn thằng bé nằm thở thoi thóp trên giường bệnh, sau khi được bác sĩ truyền cho mấy chai nước, cuối cùng thì nó cũng chịu nhắm mắt và ngủ lịm đi, trong lòng tôi và mẹ cũng thấy bớt lo đi vài phần.
……………………
Đã hai giờ sáng, cả nhà tôi vẫn còn ngồi thấp thỏm trông thằng Quân ở bên giường bệnh, bác sĩ bảo chỉ được để lại một người ở qua đêm thôi để tránh gây mất trật tự cho những bệnh nhân xung quanh. Nhìn mặt mẹ tái dại đi vì sợ hãi, cắt không còn một giọt máu, tôi liền bảo bố đưa mẹ về, để tôi ở lại một mình là được rồi. Lúc đầu thì mẹ nhất quyết không nghe, khăng khăng đòi ở lại, nhưng mà tôi thì cũng cứng đầu chẳng kém, nên cuối cùng mẹ đành chịu thua.
Ngồi bên cạnh nhìn thằng Quân ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng trong giấc mơ người nó còn hơi giật giật khiến tôi cũng phải giật mình theo. Bất ngờ, thấy tay Quân đột nhiên quờ quạng, miệng thì không ngừng ú ớ: “Chị Mai… tay đâu…”, tôi liền vội vàng đưa tay ra nắm lấy. Trong phút chốc, Quân nắm lấy tay tôi rất chặt, như thể nó sợ chỉ cần lỡ buông ra là tôi sẽ biến mất ngay vậy. Tôi biết nó lại đang bị hoảng loạn trong những giấc mơ. Quân thường xuyên gặp ác mộng kể từ đợt học lớp mười hai, lúc xem xong phim “Inception” nó liền lên mạng nghiên cứu và tập luyện về cách tự điều khiển giấc mơ của chính mình. Sau khi luyện tập thành công, nó thường nhớ như in những giấc mơ ấy và hay kể lại cho tôi nghe một cách thật hào hứng rằng mình đã có những trải nghiệm vô cùng thú vị như thế nào.
Việc đó nghe có vẻ hay, nhưng tôi không dám làm theo. Tôi biết, cái gì cũng có hai mặt của nó. Và nửa năm sau, hậu quả để lại bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn. Quân thường xuyên bị ảo giác trong những giấc mơ mà theo nó kể lại thì cảm giác đó giống như bị một thứ tà khí cào cấu, lôi kéo mình ra khỏi giường, kéo lê mình đi đến những nơi xa xăm nào đó mà Quân chẳng thể xác định. Cảm giác đó rất đáng sợ, giống như xung quanh đầy gió và rét buốt mà không sao thoát ra được. Đó chính là lúc Quân không còn khả năng tự điều khiển giấc mơ của mình nữa. Theo như em trai tôi nghiên cứu được ở trên mạng thì hiện tượng đó còn gọi là “Lucyd dream”.
Kể từ đó, dù là bằng cách này hay cách khác, Quân hoàn toàn không thể tự cứu vãn được mình nữa. Những cơn ác mộng cứ thế đến thường xuyên hơn nên tôi thường phải lấy cớ sợ ma để xuống phòng ngủ cùng nó, nhưng thực chất là tôi muốn ở bên cạnh phòng khi nó bị ác mộng thì tôi có thể lập tức trấn an giúp thằng bé… Như là chính lúc này.
Khi bị mắc kẹt trong ác mộng, người Quân thường rất lạnh, vì thế tôi liền chạy ngay sang phòng y tá để đánh thức họ dậy rồi xin mượn một chiếc chăn dạ để đắp thêm lên người thằng bé. Lúc tôi kéo mép chiếc chăn lên đến tận cổ nó, tay thì vẫn nắm chặt trong tay thằng bé, tôi thấy người Quân đỡ lạnh hẳn, khuôn mặt căng thẳng dần giãn ra, hình như nó cũng đã bớt cựa quậy. Cứ để lặng đi như vậy một lúc lâu, sau đó tôi mới dám từ từ rút tay ra rồi tựa mình vào một góc tường ở đầu giường, kê cái ghế sát lại gần đó, xong xuôi thì ngả mình dựa vào rồi quyết định đi ngủ. Nhưng suốt cả đêm hôm ấy, hết Quân rồi lại đến bệnh nhân ở giường kế bên thay nhau trở giấc. Có lẽ bởi vì ông ấy đã già nên không thể tự đi vệ sinh được nên người ta mới cắm vào cơ thể của ông ấy một đường truyền dẫn tới cái bịch nước thải mà khi nào bịch nước đầy thì chỉ cần mở nắp rồi đem đi đổ là được. Nhưng lạ thay, cả hai vợ chồng nhà bên đó thấy bố ngủ không ngon mà vẫn cứ nằm yên ngáy khò khò. Không thể hiểu nổi là con cái kiểu gì! Thấy bịch nước đã gần đầy đến kịch kim, tôi đành lọ mọ đứng dậy rồi lay vai bà vợ dậy, thì thào.
-Cô ơi, bịch nước thải của cụ đầy lắm rồi!
Nghe tiếng tôi nhắc đến lần thứ ba thì người phụ nữ trung niên mới giật mình tỉnh dậy, rồi vội vàng đi làm phận sự của mình.
Vậy là cả đêm hôm ấy, cứ độ một tiếng thì hết tôi lại đến nhà họ lại lục cục chăm nom cho bệnh nhân nhà mình. Gần bốn giờ sáng, người Quân bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn. Nhìn trán nó ướt đẫm, tôi lo quá, liền vò sạch chiếc khăn rồi nâng người nó dậy, lau cho sạch mặt mũi và phần lưng đầy mồ hôi.
-Chị ơi, em ngứa lưng quá!
Không biết là thằng này ngứa thật hay nói mơ nữa…
-Ngứa quá! Chị gãi hộ em đi!
Thôi xong, quả này là ngứa thật rồi! Còn đâu giấc ngủ của tôi nữa. Hu hu hu!
Xốc người nó dậy, hết gãi lưng xong nó lại đòi đấm lưng. Được tôi mát xa, thoải mái, nó cứ kêu ư ử như chú cún được gãi lông khi bị rận chạy lung tung vậy. Chỉ khổ bà chị già này thôi, ngày kia thi rồi mà chẳng ngủ được tí nào cả. *khóc lóc*
……
6 giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sau khi đã chợp mắt được tầm ba mươi phút, lục cục vệ sinh cá nhân cho Quân đến 6 giờ 15 thì nó lại kêu đói, may mà lúc đó mẹ cũng kịp nấu cháo từ sớm rồi đem vào viện cho Quân. Sáu rưỡi, tôi được trở về nhà, cả người đau nhức không thể tả. Sao mà tôi sợ cái mùi lành lạnh nơi bệnh viện thế không biết!
Vốn định bùng tiết đầu, nhưng lại sực nhớ ra hôm nay là ngày cuối cùng đem bài cho cô duyệt. Đã nhớ cô nhắc nếu chưa được duyệt thì cũng không cho dán bài thi nên tầm bảy rưỡi tôi lại đành bò dậy, vội vàng phóng đến trường. Y như rằng, cô lại bắt lỗi chiếc áo vẽ tay đơn giản của tôi bằng cách gợi ý đính thêm ít đinh lên xung quanh mắt con mèo cách điệu. Vậy là tám giờ tối sau khi kết thúc ca làm cuối cùng trong ngày tôi lại phải phóng như bay đến Hàng Bồ để mua một túi đinh chóp hòng đóng thêm vào áo của mình trông cho đỡ tẻ nhạt.
Trước khi làm mà không nghĩ kĩ và làm một thứ mà mình chưa hề biết gì trong khi nước đến chân rồi mới nhảy quả là một việc vô cùng ngu ngốc!Chẳng hạn như công việc đóng đinh vào áo của tôi lúc này. Đinh chóp có đế nên cần phải dùng khuôn thì mới giữ được thăng bằng vậy mà tôi lại cứ hí hoáy dùng tay để giữ… cuối cùng toàn tự đập vào tay mình. Không những thế, phòng tôi còn ở tầng trên cùng nên những tiếng gõ búa cứ vang lên cồm cộp làm ầm ĩ hết cả nhà. Mẹ tôi đang ở dưới tầng một nấu cháo để mang vào viện cho Quân nghe thấy bực quá cũng đành phải bỏ dở công việc để lên xem. Vừa nhìn thấy tôi ngồi lọ mọ một cách khổ sở, loay hoay mãi không đóng nổi vài cái đinh, bà liền chống nạnh rồi gắt ầm lên một cách bực bội.
-Ôi trời ơi con ngu này! Sao trước khi mua mày không hỏi tao? Thợ đóng cúc đây thì không hỏi lại tự ý tự quyền làm! Làm thế này thì có đến sáng mai mày cũng không xong.
Tôi vốn đã đang mệt, từ tối qua đến giờ vẫn chưa chợp mắt được chút nào, cơ thể đã bắt đầu rơi vào trạng thái bải hoải, đờ đẫn, nghe cái gì cũng như búa giã vào đầu nên mẹ càng nói chỉ càng khiến tôi váng hết cả óc lên. Vì thế, tôi liền sưng mặt lên cãi lại.
-Kệ con! Dù sao sáng mai con cũng phải nộp áo rồi. Mà mẹ có cầm theo điện thoại bao giờ đâu mà gọi!
-Hừ! Thích ngựa non háu đá à! Không nghe lời tao thì mày chỉ có ăn cám. Mày cứ gõ ầm ầm thế này ai mà chịu được!
-Nhưng không gõ thì không đóng được!
-Chờ đấy tao kiếm cho cái khuôn!
Cứ tưởng mẹ nói đùa, ai ngờ một lát sau mẹ đem về cho tôi một bộ khuôn gồm đế và chóp để tôi giữ đinh thật. Tôi mừng rơi nước mắt. Mẹ tôi đúng là chỉ được cái “khẩu xà tâm phật”. Hì!
-Đây! Mày phải đặt áo lên đế gỗ bằng phẳng như thế này, rồi dùng cái đục, đục một lỗ để đút đế đinh vào rồi mới đặt cái chóp lên xong lại úp tiếp cái khuôn để giữ thăng bằng rồi mới đóng được chứ! Không thì có mà đóng bằng mắt.
Chẳng hiểu sao mặc dù biết mẹ có ý tốt nhưng giọng mẹ nói nghe nặng nề quá! Tiếng nào cũng như mũi dùi đâm vào tai khiến tôi ong hết cả đầu. Ngồi nhìn tôi đóng mà mẹ liên tục chỉ huy rồi chê bôi khiến tôi phát điên lên được. Tôi vốn đã là người nóng tính, nhưng lại hay nhịn. Bởi vậy mà mỗi lần vừa ốm vừa bực lại vừa phải nhịn như thế này, tôi cảm thấy tức ngực không chịu được. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn và cảm thấy chân tay bủn rủn hết cả, mắt hoa lên, thỉnh thoảng lại cay xè đến nỗi mọi thứ trước mắt cứ nhòe đi hết thảy. Không phải là tôi khóc do bị mẹ mắng, tôi nghe mẹ mắng đến nỗi nhàm tai rồi nên cũng chẳng xi nhê. Chỉ là rơi nước mắt vì đầu quá đau mà không làm cách nào khuyên mẹ bớt nói đi được. Đang không biết phải làm thế nào thì đúng lúc đó bố tôi ung dung bước lên phòng, toe toét cười nói.
-Cái gì đấy! Cái gì mà cứ mắng con xoen xoét ra đấy! Đưa đây để bố xem cho nào!
Nghe thấy thế, tôi liền đẩy áo sang cho ông ngay. Dù sao thì cái việc đóng đinh cũng là việc của đàn ông nên tôi cảm thấy mình có thể đặt sự tin tưởng. Đây là lần đầu tiên tôi nhờ vả ông một việc gì đó kể từ khi ông chuyển về cái nhà này. Tự dưng ngồi nhìn cảnh hai phố con phối hợp với nhau, một người đục lỗ, một người đóng đinh, tôi lại thấy niềm vui thầm len lên trong lòng. Kể từ khi ông về, chưa bao giờ có lúc hai bố con lại phối hợp ăn ý với nhau như thế này. Đúng là trong một gia đình, vị trí của người đàn ông rất quan trọng. Họ là trụ cột, không chỉ là trụ cột về mặt tài chính, mà còn là trụ cột về mặt tinh thần. Trong những công việc nặng nhọc như lắp điện đóm, đóng bàn ghế hay xây nhà, người phụ nữ dẫu sao cũng không thể làm tốt như người đàn ông được. Mặc dù vậy, nhưng mẹ tôi đã thay ông gánh vác trách nhiệm vừa làm bố lại vừa làm mẹ trong suốt quãng thời gian mười tám năm tuổi trẻ của cuộc đời.
Hai bố con tôi cứ lọ mọ suốt cả tối như thế cho đến tận hơn mười một giờ tối thì chiếc áo mới hoàn thành. Căn bản chất vải mà tôi chọn quá mỏng, không đủ để giữ chắc được đinh nên đóng đi đóng lại mấy lần nó cứ long ra hoài. May mà cuối cùng thì cũng xong! Là lượt xong xuôi, tôi lại chào bố rồi phóng đến bệnh viện để thay ca cho mẹ. Mẹ tôi cũng có tuổi rồi, không nên để bà thức đêm ngủ vật vờ ở bệnh viện như thế, huống hồ ở đấy còn chẳng có giường dành riêng cho người nhà của bệnh nhân. Người bị đau lưng mãn tính như mẹ tôi làm sao mà có thể ngủ ngồi cho được!
………..
Kể từ lúc nghe tin em trai tôi bị ốm, anh cũng muốn đến bệnh viện để thăm nhưng tôi lại ngăn vì… tôi chưa muốn giới thiệu anh với gia đình mình.
Huhm… thực chất thì… mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng và tôi vẫn chưa cảm thấy đủ tin tưởng để có thể đưa anh về gặp gia đình. Có lẽ tôi hơi bị cổ hủ, nhưng trong thâm tâm tôi luôn nghĩ chỉ người sau này tôi chắc chắn sẽ lấy làm chồng thì tôi mới đưa về ra mắt ba mẹ thôi. Chúng tôi mới quen nhau, mà thời gian thì hẵng còn dài lắm! Cái gì cũng nên thực tế một tí. Nhưng sau khi thay ca thì mẹ tôi đã không còn có mặt ở đây nữa rồi nhỉ! Lúc này chỉ còn có mỗi một mình tôi ở lại trong bệnh viện, kể cũng buồn chán, thế là tôi liền gọi anh tới chơi cùng.
Đêm khuya, gần mười hai giờ đêm anh lại mang thức ăn đến bệnh viện cho tôi. Chỉ mới một ngày không gặp thôi mà tôi đã thấy nhớ lắm rồi! Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không cho nó được bộc phát quá mạnh mẽ. Nếu như đêm nay không có anh ngồi trông thằng Quân cùng tôi thì chắc tôi buồn chết mất. Chúng tôi cùng chơi thi chém hoa quả rồi thay nhau trông Quân ngủ. Anh nói nhìn tôi nhợt nhạt quá, nên ngủ một chút đi thì ngày mai mới có sức mà thuyết trình bài thi. Nhưng tôi biết dạo này anh cũng đang trong thời gian căng thẳng nên tôi chẳng dám ngủ say giấc. Cứ được một vài tiếng thì chúng tôi lại đổi giấc ngủ cho nhau… Đêm thật dài nhưng lại cứ trôi qua bình yên và nhẹ nhàng đến như thế.
Yêu một người… đôi lúc tôi cũng chỉ cần một bờ vai để có thể dựa vào những lúc mệt mỏi thế này…không phải suy nghĩ, đắn đo gì hết… Chỉ cần như vậy thôi đã là quá đủ rồi!
………………
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, một phần là để “đuổi” anh về trước khi mẹ tôi đến, còn chủ yếu là để về nhà sớm còn chuẩn bị bài thi. Ngày thi- ngày quan trọng nhất trong suốt quãng thời gian mà tôi đã phải thức đêm dậy sớm cày bài miệt mài từ đầu năm đến nay. Nếu hôm nay chẳng may có xảy ra sai sót gì thì công sức của tôi cũng đi tong hết.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà cô chuyên ngành bắt chúng tôi phải đến chuẩn bị từ 9 giờ sáng trong khi tận 3 giờ chiều mới bắt đầu chấm bài. Ngồi đợi vật vờ ở ngoài hành lang, mắt đứa nào đứa nấy cũng thâm quầng, đầu óc tóc tai bù xù như cái tổ quạ. Nhìn vô không khen vào đâu được!
-Khiếp! Sao hôm nay trông chị gớm thế!
Cái Mai bé bỗng quay sang hỏi tôi.
-Ừ! Hai ngày không được tắm gội rồi đấy!
Tôi tỉnh bơ trả lời.
-Eo ôi… sao ở bẩn vậy!
-Ở trong bệnh viện suốt thời gian đâu mà tắm!
-Ơ… chị bị bệnh gì à? Bảo sao hôm nay nhìn chị nhợt nhạt thế!
-Không. Thằng Quân nhà chị nó bị hôn mê.
-Thế chị đã ăn gì chưa?
-Chưa. Cô bảo từ giờ đến lúc chấm bài không được ra ngoài. Nhỡ ra chấm sớm mà không có mặt là bị loại luôn đấy!
-Chị không đi ăn đi cẩn thận nghẻo trước thằng Quân luôn đấy!
-Thôi kệ. Không sao đâu. Chị ổn mà!
Ừm… Tôi cũng nghĩ là tôi ổn. Những chuyện như thế này trước đây vẫn xảy ra như cơm bữa rồi. Hồi bé tôi nhịn ăn hai, ba ngày chỉ vì dỗi mẹ còn được nữa là bây giờ mới có hơn một ngày chưa ăn gì. Mặc dù đầu óc cũng bắt đầu hơi choáng váng. Gần đến sáu giờ tối, sau khi chấm bài xong, lúc thu dọn bài thi, chẳng hiểu sao mọi thứ cứ đột ngột tối sầm đi trước mắt, nhưng chỉ một lát sau thì tất cả lại trở về như bình thường. Tôi khẽ vỗ vỗ vào đầu vài cái rồi tự nhủ mình chắc không sao đâu. Xong xuôi lại thu dọn tiếp rồi phóng thẳng đến nhà hàng. Cũng may, hôm nay đã là ngày cuối cùng kết thúc chương trình quảng cáo của hãng bia mà tôi đang làm, cố gắng nốt hôm nay là tôi lại được nghỉ ngơi rồi.
Gần đến tám giờ tối, tôi đứng run lẩy bẩy ở một góc phòng, cảm giác người mình như đang nhũn ra, chỉ cần ai đó đẩy nhẹ một cái là sẽ ngã gục ngay lập tức được. Tay trái cứ bấu vào tay phải, cố gắng dùng cảm giác đau để đẩy lùi đi cơn đói đang sôi lên ùng ục trong dạ dày. Cứ mỗi lần mấy anh chị bồi bàn bê thức ăn đi qua đi lại, mùi thơm dâng lên ngào ngạt xộc vào mũi khiến tôi chỉ muốn hóa thú mà vồ lấy ngấu nghiến. Hức hức!
Đúng lúc đó, anh lại gọi điện tới, giọng sốt sắng hỏi.
-Em đang ở đâu đấy? Đã thi xong chưa?
-Em thi xong rồi. Giờ đang ở nhà hàng.
-Thế à! Vậy anh qua nhé!
-Anh qua làm gì?
-Giả vờ làm khách xong bắt em ngồi xuống ăn cùng!
-Thôi! Điên à! Làm thế người ta đánh giá. Chờ một lát nữa là em xong rồi.
-Vậy hẹn nhau tám giờ ở trong bệnh viện nhé!
-Ok!
Cúp máy. Tôi lại thở phào. Tên điên này! Toàn hành động theo cảm tính.
Nhưng thật sự những hành động cảm tính của anh luôn khiến tôi phải mỉm cười.
……..
Tầm hơn tám giờ, tôi trở lại bệnh viện. Chân tay lờ đờ, cố gắng vịn vào bờ tường để bước đi mỗi lần loạng choạng suýt ngã. Mắt cứ hoa lên, mọi thứ liên tục tối sầm đi trước mặt một cách chập chờn như cắt điện theo ngẫu hứng.
Tôi nhắm chặt mắt rồi không ngừng đấm vào đầu, liên tục nhắc mình phải cố gắng lết được tới phòng của thằng Quân mặc dù cảm thấy việc này cũng thật quá sức. Nhưng may quá! Anh kia rồi! Tôi thấy anh đang đứng bồn chồn ở phía đầu hành lang, nhìn thấy tôi anh chợt quay đầu lại rồi vội vàng bước tới. Tôi cũng hồ hởi bước nhanh hơn, định đưa tay lên gọi tên anh nhưng tự dưng mọi thứ lại đột ngột tối sầm xuống trước mắt… Những ô màu đen đỏ lốm đốm cứ như pháo hoa nổ tung lên trong đầu…rồi tôi bất ngờ ngã gục xuống trong tiếng kêu thất thanh của anh. Tất cả còn đọng lại trong đầu lúc đó chỉ là tiếng chân dồn dập của mấy cô y tá, rồi hình như sau đó tôi được dìu vào trong phòng bệnh, một phòng khác không phải phòng của em trai tôi. Cho tôi nằm giường bệnh làm gì! Sao lại tiêm tôi! Sao lại truyền nước vào người tôi! Sợ quá! Tôi đâu có bệnh gì đâu! Đừng làm thế mà! Tôi sợ bị tiêm! Tôi ghét phải nằm viện!
Lúc tỉnh dậy, tôi đưa ánh mắt lờ đờ nhìn hết một lượt trong căn phòng rồi bất ngờ dừng lại trên hình ảnh của người đàn ông ngồi phía trước mặt. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt nhìn đầy yêu thương xen lẫn sự lo lắng. Tôi muốn ú ớ gọi tên anh nhưng lại chợt nhận ra hình như mình đang bị mất giọng. Vậy là đành lặng im. Lặng im ngắm nhìn anh đang ân cần lo lắng. Đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi!
Lim dim mắt nhìn, tôi khẽ mím môi mỉm cười… rồi nụ cười lại đột ngột đông cứng khi anh bất ngờ buông tay tôi ra để nhận một cuộc điện thoại lạ. Không rõ là ai gọi bởi tai tôi lúc này đã ù đi cả rồi, tôi không thể nghe thấy rõ được cuộc đối thoại, chỉ biết… sau khi nghe điện thoại anh lập tức đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Tôi muốn gọi với theo nhưng lại không thể. Cảm giác hoàn toàn kiệt sức và bất lực. Linh tính mách bảo tôi đây là chuyện chẳng lành. Và quả nhiên đúng thật!
Kể từ khoảnh khắc đó, anh dường như biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của tôi sau này.
…………..
Sự ra đi đột ngột của anh đối với tôi giống như một cú ngã mạnh khiến tôi hoang mang và chới với, ngập chìm trong những cảm xúc rối bời. Không biết bắt đầu từ đâu và vì cớ gì mà anh lại biến mất như vậy. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng anh sẽ chỉ đi một lúc thôi, đi để giải quyết công chuyện gì đó rồi lại về. Nhưng không, kể từ ngày đó trở đi, tôi mãi mãi không còn thấy anh quay trở về nữa…
Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó tôi đã thiếp lịm đi, khóe mắt vẫn còn ướt nhòe mà tôi tự huyễn hoặc rằng không phải mình đang khóc, nước mắt này chỉ đơn giản là một hiện tượng khoa học bình thường do tôi thiếu ngủ trầm trọng mà thôi. Ngủ đi, thiếp đi một lát rồi thì nước mắt sẽ khô hết cả. Một người đàn ông mới quen… đời nào tôi lại rơi nước mắt bởi một người đàn ông mới quen… Không đời nào có chuyện đó…
Nhưng… rốt cuộc là vì cớ gì?
Hay là do tôi đã làm sai ở đâu?
Hay là do tôi quan tâm nhiệt tình quá khiến anh chán ngấy tôi rồi?
Hay là anh đã ngấm ngầm có người con gái khác?
Hay là do anh thất vọng vì tôi vẫn còn liên lạc với Lâm?
Hay là… hay là…
Hàng trăm cái “hay là” lẫn lộn trong đầu tôi lúc ấy, nhưng câu hỏi tự dằn vặt bản thân cứ rối lên mòng mòng khiến tôi không biết phải làm sao để đứng vững. Vậy là trong phút chốc, tôi vô tình để mình mất thăng bằng và gục ngã!
…..
Khi tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mẹ đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, vẻ mặt lo lắng xen lẫn sự tức giận đến nỗi không buồn che giấu. Mẹ tôi vốn thế, vô cùng nóng nảy và thẳng tính. Thấy tôi ốm vậy mà mẹ vẫn cao giọng trách móc.
-Dậy rồi đấy à! Mày vừa chết đi sống lại đấy biết không con ngu kia!
-Con vẫn ổn mà!
Tôi nhỏ nhẹ đáp lại. Thật ra thì đó chỉ là vì tôi đang không có đủ sức để mà to tiếng.
-Ổn! Ổn cái đầu mày! Hết thằng Quân rồi lại đến mày hành tao. Chúng mày muốn làm tao đau tim rồi chết sớm phải không! Chúng mày có thương tao đâu! Từ sau ở nhà, tao cấm mày đi làm nữa! Nghe chưa!
-Không được đâu. Con đi làm quen rồi. Với lại ở nhà thì ai lo cho con!
-Tao lo! Từ trước đến nay vẫn là tao lo cho mày chứ ai lo!
-Hồi trước thôi, bốn năm nay mẹ có phải lo cho con nữa đâu, với lại cuộc sống của con bây giờ cần nhiều thứ phải chi tiêu lắm! Con không muốn phiền hà tới kinh tế của mẹ.
-Vậy tao xích chân xích tay mày lại ở nhà. Một ngày chỉ có đi học rồi về ăn cơm thôi thì chẳng có tiêu tốn cái gì hết!
-Sao thế được mẹ…
-Ngậm mồm. Cấm cãi!
Thấy mẹ bắt đầu nổi nóng, tôi lại phải cố nhịn mà im. Bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, mà lại còn bao nhiêu bệnh nhân khác nằm cạnh, sao tôi có thể vì chuyện cá nhân của mình mà gây phiền hà đến họ. May mà đúng lúc đó thằng Quân lại tới, chẳng hiểu sao mẹ tôi lại rất hay nhịn thằng Quân. Gia đình tôi cứ như một vòng tròn luẩn quẩn vậy: Tôi nhịn mẹ, mẹ nhịn Quân, Quân nhịn bố, bố lại phải nhịn tôi. Vậy đấy!
-Thôi thôi! Mẹ đi ra đi! Đang ở bệnh viện chứ có phải ở nhà đâu! Tiếng mẹ quát vang sang cả phòng con rồi đấy!
Thấy thằng Quân cầm bộ trang phục bệnh nhân đi trả lại cho viện mà tôi mừng rơi nước mắt. Vị cứu tinh của tôi đây rồi! Bảo mẹ ra ngoài đi mau lên không chị mày lên cơn trụy tim chết lăn quay ra đây ngay bây giờ!
Cứ tưởng nó bảo được mẹ ra là bênh cho tôi, ai dè, mẹ vừa ra ngoài thì lại đến lượt nó bắt đầu tụng kinh giảng đạo. Tôi đến khóc thét mất.
-Chị bị mẹ mắng cũng chẳng oan đâu!
Cầm bát cháo mẹ vừa đổ từ cạp lồng ra cho tôi, thằng Quân cẩn thận bê lên rồi thổi phù phù, chuẩn bị đút cho tôi ăn.
-Cái gì cơ?
Thấy tôi quắc mắt lên hỏi lại, nó liền đặt bát cháo xuống rồi gằn giọng nói.
-Chị có thấy là chị rất dở không? Chị cứ lao động quần quật để lo cho tương lai. Nhưng chị có bao giờ nghĩ rằng hiện tại bây giờ chính là tương lai của quá khứ không? Chị đang ghẻ lạnh hiện tại của mình, cũng chính là ghẻ lạnh tương lai của quá khứ trước kia đấy? Lúc nào cũng thế, lao đầu vào cuộc sống, chị chả biết thương mình gì cả. Em nhìn còn thấy bực! Chị cứ như thế này thì có chắc sau này tương lai sẽ được hạnh phúc? Kiểu con gái mạnh mẽ như chị thì bố thằng nào dám yêu!!! Nếu là em, em cũng nhất định không yêu kiểu con gái cứng đầu như chị!
Hức! Không hiểu sao nghe em trai mắng mà tôi chỉ thấy cảm động rơi nước mắt. Cơ số thứ trong đầu như được vỡ ra, mặc dù cái tính bảo thủ khiến tôi chỉ muốn ngoạc mồm lên cãi lại. Tiếc là sức tôi vẫn còn yếu, cãi nhau với nó lúc này chỉ tổ tốn calo thôi nên tôi đành nhịn. Há miệng, tôi ngoan ngoãn ăn cháo do em trai đút. Ăn hết được bát cháo mà tỉnh hết cả người, ấm hết cả bụng. Ăn xong tôi lại vo tròn người trên chiếc giường rồi vơ tạm lấy cái gối bông gần đó, ôm chặt vào lòng và nhắm mắt lại ngủ.
…………..
Mệt quá! Lúc này tôi chỉ muốn ngủ và ngủ, chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa cả!
Đã hơn một ngày trôi qua kể từ lúc tôi tỉnh lại, anh ấy vẫn biến mất và hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện trở lại. Trước khi đuổi thằng Quân ra khỏi phòng tôi vẫn còn nhắc nó đưa điện thoại cho tôi xem, có rất nhiều tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ… nhưng tất cả đều không thuộc số điện thoại của Long. Một vài cái từ chị Trâm, cái Hiền, còn phần lớn là của Lâm.
Lại là Lâm…
Tôi khẽ giật mình. Kể từ ngày hôm ấy, ngày tôi nói rằng tôi không thể gặp lại anh ấy. Cái gì đã qua thì cho qua hẳn. Anh ấy cũng gần như hoàn toàn biến mất. Thế rồi… bây giờ lại bất ngờ quay lại khi tôi cảm thấy trống trải nhất! Nhưng những tin nhắn này… có lẽ tôi sẽ không đọc ngay đâu. Tôi sợ mình lại bị mủi lòng lắm! Thế nên tốt nhất là tôi sẽ để dành, chờ đến khi nào tỉnh táo hẳn thì tôi sẽ đọc sau.
…………
Đang nằm lim dim nhắm hờ mắt ngủ, bỗng, tôi có cảm giác như có ai đó đang trèo lên giường của mình. Hình như là mẹ! Mẹ nằm úp thìa sát lại gần tôi rồi bất ngờ vòng tay qua bụng, kéo tôi lại gần. Chắc mẹ không biết là tôi vẫn còn thức. Chỉ là tôi đang giả vờ ngủ, ngoài lúc kiệt sức thì tôi chẳng bao giờ hoàn toàn ngủ say. Tôi có một thói quen kì lạ là luôn ngủ trong trạng thái tỉnh táo, tức là kể cả khi tôi đã nhắm mắt và ngáy khò khò thì cho dù chỉ cần có một tiếng động thật nhỏ vang lên thôi cũng khiến tôi giật mình tỉnh dậy ngay. Thói quen đó được hình thành bởi vì tôi luôn cảm thấy sợ hãi với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi không cảm thấy tin tưởng, cũng không cảm thấy an toàn với bất kỳ ai cả… kể cả gia đình.
Ngày bé, mẹ thường xuyên bất ngờ mở cửa phòng, lấy roi đánh đập khi tôi đã say trong giấc ngủ, vì thế mà tôi phải tập nằm theo dáng con tôm, lúc nào cũng co quắp cả người lại để tránh bị roi quật vào mặt, để cảm thấy bớt đau đớn hơn. Kể từ lúc biết tin bố phản bội mẹ, mẹ tôi không còn như trước nữa, mẹ luôn cảm thấy nghi ngờ bất kỳ ai và sẵn sàng nổi nóng với chúng tôi mọi lúc mọi nơi. Mẹ đánh đập chửi bới tôi không chừa một chữ một lời, tôi nghe nhiều đến mức chai sạn lì lợm. Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu trở nên cảnh giác mọi thứ xung quanh.
Tôi luôn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nặng nề vang lên trong đêm.
Tôi sợ hãi những đêm đó. Nằm ngủ co quắp, roi vọt không nương tay. Tôi sợ hãi, nước mắt cứ ứa ra mãi rồi cũng đến lúc phải cạn khô. Tôi không còn khóc nữa, không còn biết sợ là gì. Chắc là có lẽ ngoài những lời đay nghiến của mẹ ra, chẳng ai còn có thể xúc phạm nhẫn tâm đến mức làm tôi đau đớn mà phải bật khóc.
Quá khứ tăm tối đến nỗi tôi chẳng bao giờ muốn nhắc lại. Bởi mỗi lần nhắc lại là chỉ muốn rơi nước mắt. Nhưng hôm nay mẹ lại ôm tôi? Đã lâu lắm rồi mẹ không ôm tôi. Tự dưng tôi cảm thấy thấy sợ. Tôi vẫn nằm co quắp như thế… nhưng không phải là để hứng chịu đòn roi mắng chửi… mà là để đón nhận tình thương vốn đã trôi đi rất xa xôi ư?
Mẹ ôm con vốn chẳng phải điều gì kì lạ. Nhưng riêng đối với tôi thì nó trở thành một điều vô cùng gượng gạo. Nhất là ngay lúc này đây, khi mà đã lâu lắm rồi, chắc cũng phải mười mấy năm kể từ khi mẹ bắt đầu không còn ôm tôi nữa. Thói quen mẹ ôm Quân, còn tôi ôm lưng mẹ đã được hình thành từ rất bé đến nỗi khi lớn lên tôi vẫn chỉ quen đứng từ phía sau lưng để bao bọc lấy người khác chứ chẳng dám mạnh dạn xuất hiện đằng trước mặt bao giờ. Tôi có thể ở phía sau, tôi có thể chờ đợi, chỉ cần tôi biết mình còn cơ hội…
Anh à! Liệu anh có trở về nữa không?
Người đàn ông ấy cũng có tình cảm với tôi. Tôi hoàn toàn cảm nhận được điều đó…
Vậy thì tại sao?
Anh đột ngột ra đi như vậy chắc hẳn là có lý do riêng của mình. Tôi tin là như vậy!
Và tôi nhất định sẽ chờ.
………
Một tuần sau kể từ khi tôi ra viện, người đầu tiên mà tôi liên lạc là chị Trâm. Nhấc cốc trà chanh lên, tôi hùng hồn tuyên bố.
-Em không tin! Từ này đếch tin thằng đàn ông nào nữa! Khốn nạn! Thằng nào cũng như thằng nào thôi! Bọn đàn ông chúng nó! Ai cũng như ai hết!
-Chuẩn rồi! Độc thân muôn năm em ơiii!!!
-Gì cơ? Sao lại độc thân? Chị mà cũng đang độc thân á?
-Ừ…
-Thế còn anh chàng “badboy” của chị đâu?
-Bad bad cái con khỉ! Nó là trai tân em ạ! Sợ quá đi mất! Bad boy mà trai tân, không thể hiểu nổi!
-Gì cơ? Tân á? Thôi thôi… trai tân thì đừng yêu nhé! Sợ lắm! Cẩn thận yêu vào xong sau này chia tay nó lại chỉ thẳng mặt bà rồi nói: “Ngày xưa chính con này làm mất zin của tao đấy! Hu hu!” thì bà chỉ có nước ngồi mà khóc thôi. Ha ha ha!
-Chuẩn luôn! Sợ trách nhiệm lắm em ạ!
Xin lỗi các bạn trai tân nhé! Đây chỉ là suy nghĩ của một bộ phận rất nhỏ những cô gái “cận trưởng thành” có đầu óc đen hơn cả nước cống như chúng tôi thôi, chứ không phải cô gái nào cũng vậy đâu. Vậy nên! Chúc các bạn lạc quan vào cuộc sống tình cảm của mình trong tương lai hơn nhé!
Tôi vừa đi vừa nhảy nhót líu lo, cho đến khi bệnh tình thuyên giảm thì mới ngồi lại vào máy tính, bật facebook lên như một thói quen. Kéo hết một lượt từ trên xuống dưới, bỗng, một clip tiếng Trung mang tựa đề “Này anh! Em sẽ lấy anh đấy!” nghe có vẻ dễ thương bất ngờ đập vào mắt tôi. Thường thì tôi sẽ chẳng bao giờ thèm đoái hoài đến những clip up nhan nhản trên mạng như thế này đâu. Nhưng mà vô tình nghía qua đọc được mấy dòng phụ đề thì lại thấy nội dung bài hát hợp với tâm trạng của tôi ngày hôm nay quá! Vậy là quyết định bật lên nghe. Vừa nghe, tôi vừa ôm hai má lắc lư cái đầu, rồi thỉnh thoảng lại tủm tỉm mỉm miệng cười chúm chím hệt như một con lật đật.
Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại thích nghe đi nghe lại bài hát này đến thế! Bình thường thì những loại nhạc đại trà thế này tôi chỉ nghe một lần là thôi, thế mà hôm nay tôi đã phải ấn replay đến hơn chục lần, rồi cuối cùng còn quyết định post nó lên facebook kèm một dòng status mang nội dung cực sốc nữa.
“Này anh! Nếu anh thấy phiền thì hãy lấy em đi!”.
……
Tôi biết là kể từ khi mình xuất hiện, bản thân tôi đã đem đến thật nhiều phiền phức trong cuộc sống của anh, nhưng bù lại, chẳng phải anh vẫn luôn cười tít mắt với những “phiền phức” mà tôi mang lại đó sao? Và thật ra, clip này cũng là để thay cho một lời cảnh cáo: “Nếu anh thấy em phiền thì phải lấy em đi thôi!”.
Cả đêm hôm ấy, những dòng lyric vui nhộn cứ nhảy nhót mãi trong giấc mơ điên rồ ngập tràn màu sắc của tôi…
“Còn rất nhiều quần áo chưa giặt nhưng em lại đi xem tivi.
Nếu bây giờ bị anh trông thấy nhất định sẽ rất tức giận
Em dành nhiều thời gian để viết nhật kí.
Có lẽ anh sẽ nghĩ rằng em thật trẻ con.
Chỉ cần được gần bên anh… Ôi! Quá đỗi ngọt ngào!
Cứ như thể anh đem lại không khí cho thế gian này!
Anh càng lạnh lùng thì em lại càng nhớ đến anh nhiều hơn.
Lẽ nào em đang bị thần kinh mất rồi >”
Anh yêu em, anh không yêu em, nếu anh không yêu em vậy ai sẽ yêu em?
Anh thấy phiền hà vì em, anh đang khó chịu vì em…
Anh thêm lần nữa mệt mỏi vì em, vậy anh cưới em nhé?
****
Em sẽ luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn nghĩ về anh.
Cầm cục gôm tẩy cũng không xóa hết được đầu óc đen tối của anh!
Anh có vô số lỗi lầm và tính xấu
Nhưng bởi vì em yêu anh nên em tha thứ hết!
Anh yêu em, anh không yêu em, nếu anh không yêu em vậy ai sẽ yêu em ?
Anh thấy phiền hà vì em, anh đang khó chịu vì em
Anh thêm lần nữa mệt mỏi vì em, vậy anh cưới em nhé ?
….
Vậy mà mãi đến tận hơn 12 giờ đêm, sau khi nhận được bài hát này từ tôi, anh lại chỉ cười phá lên rồi hồi âm bằng tin nhắn thoại:“Ôi em hâm thật rồi! Anh sẽ không lấy em đâu! Vì lấy em phiền phức lắm! Ha ha ha!”.
Cái tên mắc dịch. May mà mặt tôi cũng dày nên không thèm để tâm. Xùy!
…………
Tối hôm ấy tôi đã ngủ rất ngon, ngủ ngon đến nỗi quên béng mất việc phải từ chối lời mời của Lâm về cuộc hẹn dành cho ngày chủ nhật tuần tới như thế nào. Ôm ghì lấy con gấu bông béo ú, tôi gác chân lên nó, áp chặt mũi nó vào má tôi và… nhỏ rãi ra lông của nó…
Giấc ngủ ngày hôm ấy có lẽ sẽ cứ trôi qua bình yên và êm ái như thế nếu như tôi không bị tiếng hét giữa đêm khuya của mẹ bất ngờ vang lên phá bĩnh. Nửa đêm nửa hôm rồi mà mẹ còn làm ầm lên vì cái gì thế không biết! Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, tự dưng tôi cũng cảm thấy nóng hết cả người nên liền vội vàng bật tung chăn, hớt hải chạy xuống tầng dưới.
Vốn định chạy thẳng xuống tầng hai, nhưng lúc lướt qua phòng thằng Quân tôi lại thấy đèn đang được bật sáng choang, cửa thì cũng mở toang, vội vàng chạy vào, tôi thấy mẹ đang ngồi trên giường Quân, hai tay chắp lại, miệng thì không ngừng lầm bầm niệm chú: “Nam mô a di đà phật… Nam mô a di đà phật!”. Nhìn Quân nằm bất tỉnh trên giường, hai mắt mở dật dờ cứ đảo qua đảo lại như bị ma nhập làm tôi lạnh hết cả người. Mặc cho tôi hết lay rồi lại gọi cho năm lần bảy lượt mà thằng bé vẫn nín thinh, hình như nó còn nhận thức để mà trả lời. Sợ quá! Tôi liền gọi taxi rồi giục mẹ và bố bế em lên xe chở thẳng tới bệnh viện.
Thật ra thằng Quân đã sốt hâm hấp suốt mấy ngày nay rồi, nhưng tại nó cứ cứng đầu không chịu uống thuốc, rồi lại còn ngang ngạnh thức khuya cày game nữa. Trong nhà chẳng ai bảo được nó, kể cả tôi. Nhìn thằng bé nằm thở thoi thóp trên giường bệnh, sau khi được bác sĩ truyền cho mấy chai nước, cuối cùng thì nó cũng chịu nhắm mắt và ngủ lịm đi, trong lòng tôi và mẹ cũng thấy bớt lo đi vài phần.
……………………
Đã hai giờ sáng, cả nhà tôi vẫn còn ngồi thấp thỏm trông thằng Quân ở bên giường bệnh, bác sĩ bảo chỉ được để lại một người ở qua đêm thôi để tránh gây mất trật tự cho những bệnh nhân xung quanh. Nhìn mặt mẹ tái dại đi vì sợ hãi, cắt không còn một giọt máu, tôi liền bảo bố đưa mẹ về, để tôi ở lại một mình là được rồi. Lúc đầu thì mẹ nhất quyết không nghe, khăng khăng đòi ở lại, nhưng mà tôi thì cũng cứng đầu chẳng kém, nên cuối cùng mẹ đành chịu thua.
Ngồi bên cạnh nhìn thằng Quân ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng trong giấc mơ người nó còn hơi giật giật khiến tôi cũng phải giật mình theo. Bất ngờ, thấy tay Quân đột nhiên quờ quạng, miệng thì không ngừng ú ớ: “Chị Mai… tay đâu…”, tôi liền vội vàng đưa tay ra nắm lấy. Trong phút chốc, Quân nắm lấy tay tôi rất chặt, như thể nó sợ chỉ cần lỡ buông ra là tôi sẽ biến mất ngay vậy. Tôi biết nó lại đang bị hoảng loạn trong những giấc mơ. Quân thường xuyên gặp ác mộng kể từ đợt học lớp mười hai, lúc xem xong phim “Inception” nó liền lên mạng nghiên cứu và tập luyện về cách tự điều khiển giấc mơ của chính mình. Sau khi luyện tập thành công, nó thường nhớ như in những giấc mơ ấy và hay kể lại cho tôi nghe một cách thật hào hứng rằng mình đã có những trải nghiệm vô cùng thú vị như thế nào.
Việc đó nghe có vẻ hay, nhưng tôi không dám làm theo. Tôi biết, cái gì cũng có hai mặt của nó. Và nửa năm sau, hậu quả để lại bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn. Quân thường xuyên bị ảo giác trong những giấc mơ mà theo nó kể lại thì cảm giác đó giống như bị một thứ tà khí cào cấu, lôi kéo mình ra khỏi giường, kéo lê mình đi đến những nơi xa xăm nào đó mà Quân chẳng thể xác định. Cảm giác đó rất đáng sợ, giống như xung quanh đầy gió và rét buốt mà không sao thoát ra được. Đó chính là lúc Quân không còn khả năng tự điều khiển giấc mơ của mình nữa. Theo như em trai tôi nghiên cứu được ở trên mạng thì hiện tượng đó còn gọi là “Lucyd dream”.
Kể từ đó, dù là bằng cách này hay cách khác, Quân hoàn toàn không thể tự cứu vãn được mình nữa. Những cơn ác mộng cứ thế đến thường xuyên hơn nên tôi thường phải lấy cớ sợ ma để xuống phòng ngủ cùng nó, nhưng thực chất là tôi muốn ở bên cạnh phòng khi nó bị ác mộng thì tôi có thể lập tức trấn an giúp thằng bé… Như là chính lúc này.
Khi bị mắc kẹt trong ác mộng, người Quân thường rất lạnh, vì thế tôi liền chạy ngay sang phòng y tá để đánh thức họ dậy rồi xin mượn một chiếc chăn dạ để đắp thêm lên người thằng bé. Lúc tôi kéo mép chiếc chăn lên đến tận cổ nó, tay thì vẫn nắm chặt trong tay thằng bé, tôi thấy người Quân đỡ lạnh hẳn, khuôn mặt căng thẳng dần giãn ra, hình như nó cũng đã bớt cựa quậy. Cứ để lặng đi như vậy một lúc lâu, sau đó tôi mới dám từ từ rút tay ra rồi tựa mình vào một góc tường ở đầu giường, kê cái ghế sát lại gần đó, xong xuôi thì ngả mình dựa vào rồi quyết định đi ngủ. Nhưng suốt cả đêm hôm ấy, hết Quân rồi lại đến bệnh nhân ở giường kế bên thay nhau trở giấc. Có lẽ bởi vì ông ấy đã già nên không thể tự đi vệ sinh được nên người ta mới cắm vào cơ thể của ông ấy một đường truyền dẫn tới cái bịch nước thải mà khi nào bịch nước đầy thì chỉ cần mở nắp rồi đem đi đổ là được. Nhưng lạ thay, cả hai vợ chồng nhà bên đó thấy bố ngủ không ngon mà vẫn cứ nằm yên ngáy khò khò. Không thể hiểu nổi là con cái kiểu gì! Thấy bịch nước đã gần đầy đến kịch kim, tôi đành lọ mọ đứng dậy rồi lay vai bà vợ dậy, thì thào.
-Cô ơi, bịch nước thải của cụ đầy lắm rồi!
Nghe tiếng tôi nhắc đến lần thứ ba thì người phụ nữ trung niên mới giật mình tỉnh dậy, rồi vội vàng đi làm phận sự của mình.
Vậy là cả đêm hôm ấy, cứ độ một tiếng thì hết tôi lại đến nhà họ lại lục cục chăm nom cho bệnh nhân nhà mình. Gần bốn giờ sáng, người Quân bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn. Nhìn trán nó ướt đẫm, tôi lo quá, liền vò sạch chiếc khăn rồi nâng người nó dậy, lau cho sạch mặt mũi và phần lưng đầy mồ hôi.
-Chị ơi, em ngứa lưng quá!
Không biết là thằng này ngứa thật hay nói mơ nữa…
-Ngứa quá! Chị gãi hộ em đi!
Thôi xong, quả này là ngứa thật rồi! Còn đâu giấc ngủ của tôi nữa. Hu hu hu!
Xốc người nó dậy, hết gãi lưng xong nó lại đòi đấm lưng. Được tôi mát xa, thoải mái, nó cứ kêu ư ử như chú cún được gãi lông khi bị rận chạy lung tung vậy. Chỉ khổ bà chị già này thôi, ngày kia thi rồi mà chẳng ngủ được tí nào cả. *khóc lóc*
……
6 giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sau khi đã chợp mắt được tầm ba mươi phút, lục cục vệ sinh cá nhân cho Quân đến 6 giờ 15 thì nó lại kêu đói, may mà lúc đó mẹ cũng kịp nấu cháo từ sớm rồi đem vào viện cho Quân. Sáu rưỡi, tôi được trở về nhà, cả người đau nhức không thể tả. Sao mà tôi sợ cái mùi lành lạnh nơi bệnh viện thế không biết!
Vốn định bùng tiết đầu, nhưng lại sực nhớ ra hôm nay là ngày cuối cùng đem bài cho cô duyệt. Đã nhớ cô nhắc nếu chưa được duyệt thì cũng không cho dán bài thi nên tầm bảy rưỡi tôi lại đành bò dậy, vội vàng phóng đến trường. Y như rằng, cô lại bắt lỗi chiếc áo vẽ tay đơn giản của tôi bằng cách gợi ý đính thêm ít đinh lên xung quanh mắt con mèo cách điệu. Vậy là tám giờ tối sau khi kết thúc ca làm cuối cùng trong ngày tôi lại phải phóng như bay đến Hàng Bồ để mua một túi đinh chóp hòng đóng thêm vào áo của mình trông cho đỡ tẻ nhạt.
Trước khi làm mà không nghĩ kĩ và làm một thứ mà mình chưa hề biết gì trong khi nước đến chân rồi mới nhảy quả là một việc vô cùng ngu ngốc!Chẳng hạn như công việc đóng đinh vào áo của tôi lúc này. Đinh chóp có đế nên cần phải dùng khuôn thì mới giữ được thăng bằng vậy mà tôi lại cứ hí hoáy dùng tay để giữ… cuối cùng toàn tự đập vào tay mình. Không những thế, phòng tôi còn ở tầng trên cùng nên những tiếng gõ búa cứ vang lên cồm cộp làm ầm ĩ hết cả nhà. Mẹ tôi đang ở dưới tầng một nấu cháo để mang vào viện cho Quân nghe thấy bực quá cũng đành phải bỏ dở công việc để lên xem. Vừa nhìn thấy tôi ngồi lọ mọ một cách khổ sở, loay hoay mãi không đóng nổi vài cái đinh, bà liền chống nạnh rồi gắt ầm lên một cách bực bội.
-Ôi trời ơi con ngu này! Sao trước khi mua mày không hỏi tao? Thợ đóng cúc đây thì không hỏi lại tự ý tự quyền làm! Làm thế này thì có đến sáng mai mày cũng không xong.
Tôi vốn đã đang mệt, từ tối qua đến giờ vẫn chưa chợp mắt được chút nào, cơ thể đã bắt đầu rơi vào trạng thái bải hoải, đờ đẫn, nghe cái gì cũng như búa giã vào đầu nên mẹ càng nói chỉ càng khiến tôi váng hết cả óc lên. Vì thế, tôi liền sưng mặt lên cãi lại.
-Kệ con! Dù sao sáng mai con cũng phải nộp áo rồi. Mà mẹ có cầm theo điện thoại bao giờ đâu mà gọi!
-Hừ! Thích ngựa non háu đá à! Không nghe lời tao thì mày chỉ có ăn cám. Mày cứ gõ ầm ầm thế này ai mà chịu được!
-Nhưng không gõ thì không đóng được!
-Chờ đấy tao kiếm cho cái khuôn!
Cứ tưởng mẹ nói đùa, ai ngờ một lát sau mẹ đem về cho tôi một bộ khuôn gồm đế và chóp để tôi giữ đinh thật. Tôi mừng rơi nước mắt. Mẹ tôi đúng là chỉ được cái “khẩu xà tâm phật”. Hì!
-Đây! Mày phải đặt áo lên đế gỗ bằng phẳng như thế này, rồi dùng cái đục, đục một lỗ để đút đế đinh vào rồi mới đặt cái chóp lên xong lại úp tiếp cái khuôn để giữ thăng bằng rồi mới đóng được chứ! Không thì có mà đóng bằng mắt.
Chẳng hiểu sao mặc dù biết mẹ có ý tốt nhưng giọng mẹ nói nghe nặng nề quá! Tiếng nào cũng như mũi dùi đâm vào tai khiến tôi ong hết cả đầu. Ngồi nhìn tôi đóng mà mẹ liên tục chỉ huy rồi chê bôi khiến tôi phát điên lên được. Tôi vốn đã là người nóng tính, nhưng lại hay nhịn. Bởi vậy mà mỗi lần vừa ốm vừa bực lại vừa phải nhịn như thế này, tôi cảm thấy tức ngực không chịu được. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn và cảm thấy chân tay bủn rủn hết cả, mắt hoa lên, thỉnh thoảng lại cay xè đến nỗi mọi thứ trước mắt cứ nhòe đi hết thảy. Không phải là tôi khóc do bị mẹ mắng, tôi nghe mẹ mắng đến nỗi nhàm tai rồi nên cũng chẳng xi nhê. Chỉ là rơi nước mắt vì đầu quá đau mà không làm cách nào khuyên mẹ bớt nói đi được. Đang không biết phải làm thế nào thì đúng lúc đó bố tôi ung dung bước lên phòng, toe toét cười nói.
-Cái gì đấy! Cái gì mà cứ mắng con xoen xoét ra đấy! Đưa đây để bố xem cho nào!
Nghe thấy thế, tôi liền đẩy áo sang cho ông ngay. Dù sao thì cái việc đóng đinh cũng là việc của đàn ông nên tôi cảm thấy mình có thể đặt sự tin tưởng. Đây là lần đầu tiên tôi nhờ vả ông một việc gì đó kể từ khi ông chuyển về cái nhà này. Tự dưng ngồi nhìn cảnh hai phố con phối hợp với nhau, một người đục lỗ, một người đóng đinh, tôi lại thấy niềm vui thầm len lên trong lòng. Kể từ khi ông về, chưa bao giờ có lúc hai bố con lại phối hợp ăn ý với nhau như thế này. Đúng là trong một gia đình, vị trí của người đàn ông rất quan trọng. Họ là trụ cột, không chỉ là trụ cột về mặt tài chính, mà còn là trụ cột về mặt tinh thần. Trong những công việc nặng nhọc như lắp điện đóm, đóng bàn ghế hay xây nhà, người phụ nữ dẫu sao cũng không thể làm tốt như người đàn ông được. Mặc dù vậy, nhưng mẹ tôi đã thay ông gánh vác trách nhiệm vừa làm bố lại vừa làm mẹ trong suốt quãng thời gian mười tám năm tuổi trẻ của cuộc đời.
Hai bố con tôi cứ lọ mọ suốt cả tối như thế cho đến tận hơn mười một giờ tối thì chiếc áo mới hoàn thành. Căn bản chất vải mà tôi chọn quá mỏng, không đủ để giữ chắc được đinh nên đóng đi đóng lại mấy lần nó cứ long ra hoài. May mà cuối cùng thì cũng xong! Là lượt xong xuôi, tôi lại chào bố rồi phóng đến bệnh viện để thay ca cho mẹ. Mẹ tôi cũng có tuổi rồi, không nên để bà thức đêm ngủ vật vờ ở bệnh viện như thế, huống hồ ở đấy còn chẳng có giường dành riêng cho người nhà của bệnh nhân. Người bị đau lưng mãn tính như mẹ tôi làm sao mà có thể ngủ ngồi cho được!
………..
Kể từ lúc nghe tin em trai tôi bị ốm, anh cũng muốn đến bệnh viện để thăm nhưng tôi lại ngăn vì… tôi chưa muốn giới thiệu anh với gia đình mình.
Huhm… thực chất thì… mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng và tôi vẫn chưa cảm thấy đủ tin tưởng để có thể đưa anh về gặp gia đình. Có lẽ tôi hơi bị cổ hủ, nhưng trong thâm tâm tôi luôn nghĩ chỉ người sau này tôi chắc chắn sẽ lấy làm chồng thì tôi mới đưa về ra mắt ba mẹ thôi. Chúng tôi mới quen nhau, mà thời gian thì hẵng còn dài lắm! Cái gì cũng nên thực tế một tí. Nhưng sau khi thay ca thì mẹ tôi đã không còn có mặt ở đây nữa rồi nhỉ! Lúc này chỉ còn có mỗi một mình tôi ở lại trong bệnh viện, kể cũng buồn chán, thế là tôi liền gọi anh tới chơi cùng.
Đêm khuya, gần mười hai giờ đêm anh lại mang thức ăn đến bệnh viện cho tôi. Chỉ mới một ngày không gặp thôi mà tôi đã thấy nhớ lắm rồi! Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không cho nó được bộc phát quá mạnh mẽ. Nếu như đêm nay không có anh ngồi trông thằng Quân cùng tôi thì chắc tôi buồn chết mất. Chúng tôi cùng chơi thi chém hoa quả rồi thay nhau trông Quân ngủ. Anh nói nhìn tôi nhợt nhạt quá, nên ngủ một chút đi thì ngày mai mới có sức mà thuyết trình bài thi. Nhưng tôi biết dạo này anh cũng đang trong thời gian căng thẳng nên tôi chẳng dám ngủ say giấc. Cứ được một vài tiếng thì chúng tôi lại đổi giấc ngủ cho nhau… Đêm thật dài nhưng lại cứ trôi qua bình yên và nhẹ nhàng đến như thế.
Yêu một người… đôi lúc tôi cũng chỉ cần một bờ vai để có thể dựa vào những lúc mệt mỏi thế này…không phải suy nghĩ, đắn đo gì hết… Chỉ cần như vậy thôi đã là quá đủ rồi!
………………
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, một phần là để “đuổi” anh về trước khi mẹ tôi đến, còn chủ yếu là để về nhà sớm còn chuẩn bị bài thi. Ngày thi- ngày quan trọng nhất trong suốt quãng thời gian mà tôi đã phải thức đêm dậy sớm cày bài miệt mài từ đầu năm đến nay. Nếu hôm nay chẳng may có xảy ra sai sót gì thì công sức của tôi cũng đi tong hết.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà cô chuyên ngành bắt chúng tôi phải đến chuẩn bị từ 9 giờ sáng trong khi tận 3 giờ chiều mới bắt đầu chấm bài. Ngồi đợi vật vờ ở ngoài hành lang, mắt đứa nào đứa nấy cũng thâm quầng, đầu óc tóc tai bù xù như cái tổ quạ. Nhìn vô không khen vào đâu được!
-Khiếp! Sao hôm nay trông chị gớm thế!
Cái Mai bé bỗng quay sang hỏi tôi.
-Ừ! Hai ngày không được tắm gội rồi đấy!
Tôi tỉnh bơ trả lời.
-Eo ôi… sao ở bẩn vậy!
-Ở trong bệnh viện suốt thời gian đâu mà tắm!
-Ơ… chị bị bệnh gì à? Bảo sao hôm nay nhìn chị nhợt nhạt thế!
-Không. Thằng Quân nhà chị nó bị hôn mê.
-Thế chị đã ăn gì chưa?
-Chưa. Cô bảo từ giờ đến lúc chấm bài không được ra ngoài. Nhỡ ra chấm sớm mà không có mặt là bị loại luôn đấy!
-Chị không đi ăn đi cẩn thận nghẻo trước thằng Quân luôn đấy!
-Thôi kệ. Không sao đâu. Chị ổn mà!
Ừm… Tôi cũng nghĩ là tôi ổn. Những chuyện như thế này trước đây vẫn xảy ra như cơm bữa rồi. Hồi bé tôi nhịn ăn hai, ba ngày chỉ vì dỗi mẹ còn được nữa là bây giờ mới có hơn một ngày chưa ăn gì. Mặc dù đầu óc cũng bắt đầu hơi choáng váng. Gần đến sáu giờ tối, sau khi chấm bài xong, lúc thu dọn bài thi, chẳng hiểu sao mọi thứ cứ đột ngột tối sầm đi trước mắt, nhưng chỉ một lát sau thì tất cả lại trở về như bình thường. Tôi khẽ vỗ vỗ vào đầu vài cái rồi tự nhủ mình chắc không sao đâu. Xong xuôi lại thu dọn tiếp rồi phóng thẳng đến nhà hàng. Cũng may, hôm nay đã là ngày cuối cùng kết thúc chương trình quảng cáo của hãng bia mà tôi đang làm, cố gắng nốt hôm nay là tôi lại được nghỉ ngơi rồi.
Gần đến tám giờ tối, tôi đứng run lẩy bẩy ở một góc phòng, cảm giác người mình như đang nhũn ra, chỉ cần ai đó đẩy nhẹ một cái là sẽ ngã gục ngay lập tức được. Tay trái cứ bấu vào tay phải, cố gắng dùng cảm giác đau để đẩy lùi đi cơn đói đang sôi lên ùng ục trong dạ dày. Cứ mỗi lần mấy anh chị bồi bàn bê thức ăn đi qua đi lại, mùi thơm dâng lên ngào ngạt xộc vào mũi khiến tôi chỉ muốn hóa thú mà vồ lấy ngấu nghiến. Hức hức!
Đúng lúc đó, anh lại gọi điện tới, giọng sốt sắng hỏi.
-Em đang ở đâu đấy? Đã thi xong chưa?
-Em thi xong rồi. Giờ đang ở nhà hàng.
-Thế à! Vậy anh qua nhé!
-Anh qua làm gì?
-Giả vờ làm khách xong bắt em ngồi xuống ăn cùng!
-Thôi! Điên à! Làm thế người ta đánh giá. Chờ một lát nữa là em xong rồi.
-Vậy hẹn nhau tám giờ ở trong bệnh viện nhé!
-Ok!
Cúp máy. Tôi lại thở phào. Tên điên này! Toàn hành động theo cảm tính.
Nhưng thật sự những hành động cảm tính của anh luôn khiến tôi phải mỉm cười.
……..
Tầm hơn tám giờ, tôi trở lại bệnh viện. Chân tay lờ đờ, cố gắng vịn vào bờ tường để bước đi mỗi lần loạng choạng suýt ngã. Mắt cứ hoa lên, mọi thứ liên tục tối sầm đi trước mặt một cách chập chờn như cắt điện theo ngẫu hứng.
Tôi nhắm chặt mắt rồi không ngừng đấm vào đầu, liên tục nhắc mình phải cố gắng lết được tới phòng của thằng Quân mặc dù cảm thấy việc này cũng thật quá sức. Nhưng may quá! Anh kia rồi! Tôi thấy anh đang đứng bồn chồn ở phía đầu hành lang, nhìn thấy tôi anh chợt quay đầu lại rồi vội vàng bước tới. Tôi cũng hồ hởi bước nhanh hơn, định đưa tay lên gọi tên anh nhưng tự dưng mọi thứ lại đột ngột tối sầm xuống trước mắt… Những ô màu đen đỏ lốm đốm cứ như pháo hoa nổ tung lên trong đầu…rồi tôi bất ngờ ngã gục xuống trong tiếng kêu thất thanh của anh. Tất cả còn đọng lại trong đầu lúc đó chỉ là tiếng chân dồn dập của mấy cô y tá, rồi hình như sau đó tôi được dìu vào trong phòng bệnh, một phòng khác không phải phòng của em trai tôi. Cho tôi nằm giường bệnh làm gì! Sao lại tiêm tôi! Sao lại truyền nước vào người tôi! Sợ quá! Tôi đâu có bệnh gì đâu! Đừng làm thế mà! Tôi sợ bị tiêm! Tôi ghét phải nằm viện!
Lúc tỉnh dậy, tôi đưa ánh mắt lờ đờ nhìn hết một lượt trong căn phòng rồi bất ngờ dừng lại trên hình ảnh của người đàn ông ngồi phía trước mặt. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt nhìn đầy yêu thương xen lẫn sự lo lắng. Tôi muốn ú ớ gọi tên anh nhưng lại chợt nhận ra hình như mình đang bị mất giọng. Vậy là đành lặng im. Lặng im ngắm nhìn anh đang ân cần lo lắng. Đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi!
Lim dim mắt nhìn, tôi khẽ mím môi mỉm cười… rồi nụ cười lại đột ngột đông cứng khi anh bất ngờ buông tay tôi ra để nhận một cuộc điện thoại lạ. Không rõ là ai gọi bởi tai tôi lúc này đã ù đi cả rồi, tôi không thể nghe thấy rõ được cuộc đối thoại, chỉ biết… sau khi nghe điện thoại anh lập tức đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Tôi muốn gọi với theo nhưng lại không thể. Cảm giác hoàn toàn kiệt sức và bất lực. Linh tính mách bảo tôi đây là chuyện chẳng lành. Và quả nhiên đúng thật!
Kể từ khoảnh khắc đó, anh dường như biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của tôi sau này.
…………..
Sự ra đi đột ngột của anh đối với tôi giống như một cú ngã mạnh khiến tôi hoang mang và chới với, ngập chìm trong những cảm xúc rối bời. Không biết bắt đầu từ đâu và vì cớ gì mà anh lại biến mất như vậy. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng anh sẽ chỉ đi một lúc thôi, đi để giải quyết công chuyện gì đó rồi lại về. Nhưng không, kể từ ngày đó trở đi, tôi mãi mãi không còn thấy anh quay trở về nữa…
Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó tôi đã thiếp lịm đi, khóe mắt vẫn còn ướt nhòe mà tôi tự huyễn hoặc rằng không phải mình đang khóc, nước mắt này chỉ đơn giản là một hiện tượng khoa học bình thường do tôi thiếu ngủ trầm trọng mà thôi. Ngủ đi, thiếp đi một lát rồi thì nước mắt sẽ khô hết cả. Một người đàn ông mới quen… đời nào tôi lại rơi nước mắt bởi một người đàn ông mới quen… Không đời nào có chuyện đó…
Nhưng… rốt cuộc là vì cớ gì?
Hay là do tôi đã làm sai ở đâu?
Hay là do tôi quan tâm nhiệt tình quá khiến anh chán ngấy tôi rồi?
Hay là anh đã ngấm ngầm có người con gái khác?
Hay là do anh thất vọng vì tôi vẫn còn liên lạc với Lâm?
Hay là… hay là…
Hàng trăm cái “hay là” lẫn lộn trong đầu tôi lúc ấy, nhưng câu hỏi tự dằn vặt bản thân cứ rối lên mòng mòng khiến tôi không biết phải làm sao để đứng vững. Vậy là trong phút chốc, tôi vô tình để mình mất thăng bằng và gục ngã!
…..
Khi tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mẹ đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, vẻ mặt lo lắng xen lẫn sự tức giận đến nỗi không buồn che giấu. Mẹ tôi vốn thế, vô cùng nóng nảy và thẳng tính. Thấy tôi ốm vậy mà mẹ vẫn cao giọng trách móc.
-Dậy rồi đấy à! Mày vừa chết đi sống lại đấy biết không con ngu kia!
-Con vẫn ổn mà!
Tôi nhỏ nhẹ đáp lại. Thật ra thì đó chỉ là vì tôi đang không có đủ sức để mà to tiếng.
-Ổn! Ổn cái đầu mày! Hết thằng Quân rồi lại đến mày hành tao. Chúng mày muốn làm tao đau tim rồi chết sớm phải không! Chúng mày có thương tao đâu! Từ sau ở nhà, tao cấm mày đi làm nữa! Nghe chưa!
-Không được đâu. Con đi làm quen rồi. Với lại ở nhà thì ai lo cho con!
-Tao lo! Từ trước đến nay vẫn là tao lo cho mày chứ ai lo!
-Hồi trước thôi, bốn năm nay mẹ có phải lo cho con nữa đâu, với lại cuộc sống của con bây giờ cần nhiều thứ phải chi tiêu lắm! Con không muốn phiền hà tới kinh tế của mẹ.
-Vậy tao xích chân xích tay mày lại ở nhà. Một ngày chỉ có đi học rồi về ăn cơm thôi thì chẳng có tiêu tốn cái gì hết!
-Sao thế được mẹ…
-Ngậm mồm. Cấm cãi!
Thấy mẹ bắt đầu nổi nóng, tôi lại phải cố nhịn mà im. Bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, mà lại còn bao nhiêu bệnh nhân khác nằm cạnh, sao tôi có thể vì chuyện cá nhân của mình mà gây phiền hà đến họ. May mà đúng lúc đó thằng Quân lại tới, chẳng hiểu sao mẹ tôi lại rất hay nhịn thằng Quân. Gia đình tôi cứ như một vòng tròn luẩn quẩn vậy: Tôi nhịn mẹ, mẹ nhịn Quân, Quân nhịn bố, bố lại phải nhịn tôi. Vậy đấy!
-Thôi thôi! Mẹ đi ra đi! Đang ở bệnh viện chứ có phải ở nhà đâu! Tiếng mẹ quát vang sang cả phòng con rồi đấy!
Thấy thằng Quân cầm bộ trang phục bệnh nhân đi trả lại cho viện mà tôi mừng rơi nước mắt. Vị cứu tinh của tôi đây rồi! Bảo mẹ ra ngoài đi mau lên không chị mày lên cơn trụy tim chết lăn quay ra đây ngay bây giờ!
Cứ tưởng nó bảo được mẹ ra là bênh cho tôi, ai dè, mẹ vừa ra ngoài thì lại đến lượt nó bắt đầu tụng kinh giảng đạo. Tôi đến khóc thét mất.
-Chị bị mẹ mắng cũng chẳng oan đâu!
Cầm bát cháo mẹ vừa đổ từ cạp lồng ra cho tôi, thằng Quân cẩn thận bê lên rồi thổi phù phù, chuẩn bị đút cho tôi ăn.
-Cái gì cơ?
Thấy tôi quắc mắt lên hỏi lại, nó liền đặt bát cháo xuống rồi gằn giọng nói.
-Chị có thấy là chị rất dở không? Chị cứ lao động quần quật để lo cho tương lai. Nhưng chị có bao giờ nghĩ rằng hiện tại bây giờ chính là tương lai của quá khứ không? Chị đang ghẻ lạnh hiện tại của mình, cũng chính là ghẻ lạnh tương lai của quá khứ trước kia đấy? Lúc nào cũng thế, lao đầu vào cuộc sống, chị chả biết thương mình gì cả. Em nhìn còn thấy bực! Chị cứ như thế này thì có chắc sau này tương lai sẽ được hạnh phúc? Kiểu con gái mạnh mẽ như chị thì bố thằng nào dám yêu!!! Nếu là em, em cũng nhất định không yêu kiểu con gái cứng đầu như chị!
Hức! Không hiểu sao nghe em trai mắng mà tôi chỉ thấy cảm động rơi nước mắt. Cơ số thứ trong đầu như được vỡ ra, mặc dù cái tính bảo thủ khiến tôi chỉ muốn ngoạc mồm lên cãi lại. Tiếc là sức tôi vẫn còn yếu, cãi nhau với nó lúc này chỉ tổ tốn calo thôi nên tôi đành nhịn. Há miệng, tôi ngoan ngoãn ăn cháo do em trai đút. Ăn hết được bát cháo mà tỉnh hết cả người, ấm hết cả bụng. Ăn xong tôi lại vo tròn người trên chiếc giường rồi vơ tạm lấy cái gối bông gần đó, ôm chặt vào lòng và nhắm mắt lại ngủ.
…………..
Mệt quá! Lúc này tôi chỉ muốn ngủ và ngủ, chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa cả!
Đã hơn một ngày trôi qua kể từ lúc tôi tỉnh lại, anh ấy vẫn biến mất và hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện trở lại. Trước khi đuổi thằng Quân ra khỏi phòng tôi vẫn còn nhắc nó đưa điện thoại cho tôi xem, có rất nhiều tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ… nhưng tất cả đều không thuộc số điện thoại của Long. Một vài cái từ chị Trâm, cái Hiền, còn phần lớn là của Lâm.
Lại là Lâm…
Tôi khẽ giật mình. Kể từ ngày hôm ấy, ngày tôi nói rằng tôi không thể gặp lại anh ấy. Cái gì đã qua thì cho qua hẳn. Anh ấy cũng gần như hoàn toàn biến mất. Thế rồi… bây giờ lại bất ngờ quay lại khi tôi cảm thấy trống trải nhất! Nhưng những tin nhắn này… có lẽ tôi sẽ không đọc ngay đâu. Tôi sợ mình lại bị mủi lòng lắm! Thế nên tốt nhất là tôi sẽ để dành, chờ đến khi nào tỉnh táo hẳn thì tôi sẽ đọc sau.
…………
Đang nằm lim dim nhắm hờ mắt ngủ, bỗng, tôi có cảm giác như có ai đó đang trèo lên giường của mình. Hình như là mẹ! Mẹ nằm úp thìa sát lại gần tôi rồi bất ngờ vòng tay qua bụng, kéo tôi lại gần. Chắc mẹ không biết là tôi vẫn còn thức. Chỉ là tôi đang giả vờ ngủ, ngoài lúc kiệt sức thì tôi chẳng bao giờ hoàn toàn ngủ say. Tôi có một thói quen kì lạ là luôn ngủ trong trạng thái tỉnh táo, tức là kể cả khi tôi đã nhắm mắt và ngáy khò khò thì cho dù chỉ cần có một tiếng động thật nhỏ vang lên thôi cũng khiến tôi giật mình tỉnh dậy ngay. Thói quen đó được hình thành bởi vì tôi luôn cảm thấy sợ hãi với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi không cảm thấy tin tưởng, cũng không cảm thấy an toàn với bất kỳ ai cả… kể cả gia đình.
Ngày bé, mẹ thường xuyên bất ngờ mở cửa phòng, lấy roi đánh đập khi tôi đã say trong giấc ngủ, vì thế mà tôi phải tập nằm theo dáng con tôm, lúc nào cũng co quắp cả người lại để tránh bị roi quật vào mặt, để cảm thấy bớt đau đớn hơn. Kể từ lúc biết tin bố phản bội mẹ, mẹ tôi không còn như trước nữa, mẹ luôn cảm thấy nghi ngờ bất kỳ ai và sẵn sàng nổi nóng với chúng tôi mọi lúc mọi nơi. Mẹ đánh đập chửi bới tôi không chừa một chữ một lời, tôi nghe nhiều đến mức chai sạn lì lợm. Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu trở nên cảnh giác mọi thứ xung quanh.
Tôi luôn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nặng nề vang lên trong đêm.
Tôi sợ hãi những đêm đó. Nằm ngủ co quắp, roi vọt không nương tay. Tôi sợ hãi, nước mắt cứ ứa ra mãi rồi cũng đến lúc phải cạn khô. Tôi không còn khóc nữa, không còn biết sợ là gì. Chắc là có lẽ ngoài những lời đay nghiến của mẹ ra, chẳng ai còn có thể xúc phạm nhẫn tâm đến mức làm tôi đau đớn mà phải bật khóc.
Quá khứ tăm tối đến nỗi tôi chẳng bao giờ muốn nhắc lại. Bởi mỗi lần nhắc lại là chỉ muốn rơi nước mắt. Nhưng hôm nay mẹ lại ôm tôi? Đã lâu lắm rồi mẹ không ôm tôi. Tự dưng tôi cảm thấy thấy sợ. Tôi vẫn nằm co quắp như thế… nhưng không phải là để hứng chịu đòn roi mắng chửi… mà là để đón nhận tình thương vốn đã trôi đi rất xa xôi ư?
Mẹ ôm con vốn chẳng phải điều gì kì lạ. Nhưng riêng đối với tôi thì nó trở thành một điều vô cùng gượng gạo. Nhất là ngay lúc này đây, khi mà đã lâu lắm rồi, chắc cũng phải mười mấy năm kể từ khi mẹ bắt đầu không còn ôm tôi nữa. Thói quen mẹ ôm Quân, còn tôi ôm lưng mẹ đã được hình thành từ rất bé đến nỗi khi lớn lên tôi vẫn chỉ quen đứng từ phía sau lưng để bao bọc lấy người khác chứ chẳng dám mạnh dạn xuất hiện đằng trước mặt bao giờ. Tôi có thể ở phía sau, tôi có thể chờ đợi, chỉ cần tôi biết mình còn cơ hội…
Anh à! Liệu anh có trở về nữa không?
Người đàn ông ấy cũng có tình cảm với tôi. Tôi hoàn toàn cảm nhận được điều đó…
Vậy thì tại sao?
Anh đột ngột ra đi như vậy chắc hẳn là có lý do riêng của mình. Tôi tin là như vậy!
Và tôi nhất định sẽ chờ.
………
Một tuần sau kể từ khi tôi ra viện, người đầu tiên mà tôi liên lạc là chị Trâm. Nhấc cốc trà chanh lên, tôi hùng hồn tuyên bố.
-Em không tin! Từ này đếch tin thằng đàn ông nào nữa! Khốn nạn! Thằng nào cũng như thằng nào thôi! Bọn đàn ông chúng nó! Ai cũng như ai hết!
-Chuẩn rồi! Độc thân muôn năm em ơiii!!!
-Gì cơ? Sao lại độc thân? Chị mà cũng đang độc thân á?
-Ừ…
-Thế còn anh chàng “badboy” của chị đâu?
-Bad bad cái con khỉ! Nó là trai tân em ạ! Sợ quá đi mất! Bad boy mà trai tân, không thể hiểu nổi!
-Gì cơ? Tân á? Thôi thôi… trai tân thì đừng yêu nhé! Sợ lắm! Cẩn thận yêu vào xong sau này chia tay nó lại chỉ thẳng mặt bà rồi nói: “Ngày xưa chính con này làm mất zin của tao đấy! Hu hu!” thì bà chỉ có nước ngồi mà khóc thôi. Ha ha ha!
-Chuẩn luôn! Sợ trách nhiệm lắm em ạ!
Xin lỗi các bạn trai tân nhé! Đây chỉ là suy nghĩ của một bộ phận rất nhỏ những cô gái “cận trưởng thành” có đầu óc đen hơn cả nước cống như chúng tôi thôi, chứ không phải cô gái nào cũng vậy đâu. Vậy nên! Chúc các bạn lạc quan vào cuộc sống tình cảm của mình trong tương lai hơn nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.