Chương 191: Hôn mê.
Alone star
26/09/2022
Mợ Tư được Uyên và Như dìu về phòng của mợ ấy, hai người lén lút đi để không ai biết được cái chuyện xấu hổ và nhục nhã mà hôm nay mợ ấy phải chịu đựng.Uyên ngồi nhìn mợ Tư, cái hình ảnh mợ ấy nằm loã thể bên cậu Tư với một cơ thể tàn tạ cùng với những sự tra tấn cơ thể mợ ấy khi cô rình được khiến cô bị ám ảnh. Như nhận ra cái vẻ mặt sợ hãi, dằn vặt của Uyên. Em ấy dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn có lúc là một người phụ nữ yếu ớt. Như lại chỗ Uyên động viên.
- Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không ngờ tới việc này. Em nghỉ ngơi xíu đi, để chị lau người cho em ấy.
Uyên nhìn thau nước sôi chị Như đích thân đi chuẩn bị vì không muốn người hầu biết chuyện. Khi nãy chị còn cẩn thận bỏ chút muối vào để sát trùng cho mợ Tư, cô thấy để chị Như lo cho Chi sẽ tốt hơn. Chị ấy giỏi chăm sóc người khác hơn cô. Uyên cần một nơi nào đó thật yên tĩnh.
- Chị lau rửa cho chị ấy xong thì về sớm nghỉ ngơi nha. Đừng để chị ấy biết chúng ta biết chuyện hôm nay, chị ấy sẽ không dám đối mặt với ai đâu.
- Ừ, chị biết rồi.
- Em muốn yên tĩnh, mai em qua chỗ chị sau.
- Ừ, ngoan, đừng nghĩ ngợi gì cả. Ngủ một giấc thật ngon.
Uyên gật đầu rồi ra về, đầu cô bây giờ thật sự không thể nghĩ thêm được điều gì nữa. Hình ảnh của mợ Tư khiến cô cảm thấy tội lỗi dâng lên đến tột đỉnh.
Uyên trở về phòng, cô ngồi co mình trong một góc tối. Cô thấy cảnh mợ Tư bị trói lại... Những cảnh thật đáng sợ. Uyên muốn hét lên một tiếng, nhưng lại chả dám hét. Đầu cô đau như ngàn chiếc búa đang đập vào. Uyên ôm đầu khóc, cô cứ thế mà gào khóc cho thoả cái tâm trạng hỗn độn của mình đi như vậy.
Cô cứ như vậy thật lâu rồi lịm đi trong cơn kiệt sức. Uyên thấy mình của hồi bé. Yên phận sống trong phủ đầy tranh chấp nhưng lại chả có ai động đến. Bởi vì cô khi đó không có gì cả. Một con bé mồ côi mẹ, không có tình thương của cha, cô không phải là thứ có thể gây nguy hiểm cho ai cả. Ngày ấy tuy thiếu thốn nhưng cũng thật tốt.
Rồi đến khi cô có một chút nhan sắc, một chút tài năng, cô bắt đầu được dòm ngó, vì khi ấy cô có những thứ để người khác lợi dụng. Điều này vô tình cuốn cô vào nguy hiểm rơi vào cuộc tranh đấu, ganh tị của các mẹ...
Cô thấy sự ướŧ áŧ trên khuôn mặt mình. Lẽ nào cô đang khóc ư? Uyên lại thấy một thân phận mợ Sáu của cậu Tư đầy cao ngạo. Uyên thấy sự hạnh phúc của mợ Ba với út Na, Uyên thấy nụ cười trở lại trên khuôn mặt bất cần của mợ Cả. Uyên cũng thấy mợ Năm hạnh phúc khi biết hai đứa em còn sống, mợ ấy nằm ấm áp trong vòng tay của thầy Nam. Uyên bỗng thấy thật vui và hạnh phúc.
Nhưng...
Uyên lại thấy cảnh mợ Năm nằm nhếch nhác trong cơn phê thuốc. Cô thấy những lần mợ ấy vật vã trong cơn đau khi cai nghiện. Hình ảnh đứa trẻ chưa kịp có hình hài đã phải đi ra. Rồi cảnh mợ Tư bị dày vò. Uyên sợ hãi vô cùng...
Những cảm xúc hỗn độn trong giấc mơ, khi thì ấm áp, hạnh phúc. Khi thì đau đớn tột cùng. Uyên không biết làm sao nữa. Cô giống như bị mất phương hướng thì thấy một khuôn mặt thật hiền từ và bao dung. Lại vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Ôm cô vào lòng.
- Nếu con mệt muốn dừng lại thì hãy nghiêm túc nghĩ đến những gì con vừa thấy. Không có con. Họ sẽ phải tiếp tục sống với những thứ đau đớn mà còn đã từng chứng kiến. Những nụ cười hạnh phúc của họ có được, là vì con dám can đảm làm mọi việc để bảo vệ họ, giúp đỡ họ. Trên con đường đi tìm chính nghĩa. Con sẽ thấy những điều còn đau đớn hơn. Một chút đây mà con đã sợ hãi. Thì con nên dừng lại và đi theo ta.
- Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không ngờ tới việc này. Em nghỉ ngơi xíu đi, để chị lau người cho em ấy.
Uyên nhìn thau nước sôi chị Như đích thân đi chuẩn bị vì không muốn người hầu biết chuyện. Khi nãy chị còn cẩn thận bỏ chút muối vào để sát trùng cho mợ Tư, cô thấy để chị Như lo cho Chi sẽ tốt hơn. Chị ấy giỏi chăm sóc người khác hơn cô. Uyên cần một nơi nào đó thật yên tĩnh.
- Chị lau rửa cho chị ấy xong thì về sớm nghỉ ngơi nha. Đừng để chị ấy biết chúng ta biết chuyện hôm nay, chị ấy sẽ không dám đối mặt với ai đâu.
- Ừ, chị biết rồi.
- Em muốn yên tĩnh, mai em qua chỗ chị sau.
- Ừ, ngoan, đừng nghĩ ngợi gì cả. Ngủ một giấc thật ngon.
Uyên gật đầu rồi ra về, đầu cô bây giờ thật sự không thể nghĩ thêm được điều gì nữa. Hình ảnh của mợ Tư khiến cô cảm thấy tội lỗi dâng lên đến tột đỉnh.
Uyên trở về phòng, cô ngồi co mình trong một góc tối. Cô thấy cảnh mợ Tư bị trói lại... Những cảnh thật đáng sợ. Uyên muốn hét lên một tiếng, nhưng lại chả dám hét. Đầu cô đau như ngàn chiếc búa đang đập vào. Uyên ôm đầu khóc, cô cứ thế mà gào khóc cho thoả cái tâm trạng hỗn độn của mình đi như vậy.
Cô cứ như vậy thật lâu rồi lịm đi trong cơn kiệt sức. Uyên thấy mình của hồi bé. Yên phận sống trong phủ đầy tranh chấp nhưng lại chả có ai động đến. Bởi vì cô khi đó không có gì cả. Một con bé mồ côi mẹ, không có tình thương của cha, cô không phải là thứ có thể gây nguy hiểm cho ai cả. Ngày ấy tuy thiếu thốn nhưng cũng thật tốt.
Rồi đến khi cô có một chút nhan sắc, một chút tài năng, cô bắt đầu được dòm ngó, vì khi ấy cô có những thứ để người khác lợi dụng. Điều này vô tình cuốn cô vào nguy hiểm rơi vào cuộc tranh đấu, ganh tị của các mẹ...
Cô thấy sự ướŧ áŧ trên khuôn mặt mình. Lẽ nào cô đang khóc ư? Uyên lại thấy một thân phận mợ Sáu của cậu Tư đầy cao ngạo. Uyên thấy sự hạnh phúc của mợ Ba với út Na, Uyên thấy nụ cười trở lại trên khuôn mặt bất cần của mợ Cả. Uyên cũng thấy mợ Năm hạnh phúc khi biết hai đứa em còn sống, mợ ấy nằm ấm áp trong vòng tay của thầy Nam. Uyên bỗng thấy thật vui và hạnh phúc.
Nhưng...
Uyên lại thấy cảnh mợ Năm nằm nhếch nhác trong cơn phê thuốc. Cô thấy những lần mợ ấy vật vã trong cơn đau khi cai nghiện. Hình ảnh đứa trẻ chưa kịp có hình hài đã phải đi ra. Rồi cảnh mợ Tư bị dày vò. Uyên sợ hãi vô cùng...
Những cảm xúc hỗn độn trong giấc mơ, khi thì ấm áp, hạnh phúc. Khi thì đau đớn tột cùng. Uyên không biết làm sao nữa. Cô giống như bị mất phương hướng thì thấy một khuôn mặt thật hiền từ và bao dung. Lại vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Ôm cô vào lòng.
- Nếu con mệt muốn dừng lại thì hãy nghiêm túc nghĩ đến những gì con vừa thấy. Không có con. Họ sẽ phải tiếp tục sống với những thứ đau đớn mà còn đã từng chứng kiến. Những nụ cười hạnh phúc của họ có được, là vì con dám can đảm làm mọi việc để bảo vệ họ, giúp đỡ họ. Trên con đường đi tìm chính nghĩa. Con sẽ thấy những điều còn đau đớn hơn. Một chút đây mà con đã sợ hãi. Thì con nên dừng lại và đi theo ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.