Chương 116: Bảy Mươi Hai Phép Biến Hóa
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Mới vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc còn phủ nhận quan hệ thầy trò với Trần Vô Địch. Kết quả bây giờ vừa chuyển mắt hai người họ đã diễn một màn thầy trò tình thâm?
Nhan Lục Nguyên và Vương Phú Quý kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc lấy một bình sứ nhỏ ra. Vương Phú Quý hít một hơi, Nhâm Tiểu Túc còn lấy thuốc bảo bối của hắn ra. Lúc trước Vương Phú Quý khuyên thế nào Nhâm Tiểu Túc cũng không chịu bán lại! Còn bây giờ, Nhâm Tiểu Túc nguyện ý lấy cho Trần Vô Địch dùng miễn phí!
Đây có phải là Nhâm Tiểu Túc không?
Nhưng chỉ có Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, Trần Vô Địch có chứng vọng tưởng thích hàng yêu trừ ma, giúp đỡ người khác sẽ là thần khí giúp hắn kiếm được cảm tạ tệ trong tương lai!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng tồn tại tâm tư lợi dụng Trần Vô Địch. Bất quá hắn thấy ánh mắt chân thành của Trần Vô Địch, bỗng nhiên có chút xúc động, thở dài quay đầu nhìn về phía Vương Phú Quý.
Bên này, Vương Phú Quý vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng trong khiếp sợ thì chợt nghe Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bát Giới, lấy cho đại sư huynh chút gì đó ăn đi…
Vương Phú Quý:
- ???
Bị điên rồi! Vương Phú Quý cảm thấy cả thế giới này điên mất rồi!
Tuy nghĩ vậy, Vương Phú Quý vẫn thành thật lấy bánh ngô tới đưa cho Trần Vô Địch.
- Cám ơn sư phụ!
Trần Vô Địch cầm bánh ngô dồn vào miệng. Hắn thật sự rất đói!
“Điểm cảm tạ tới từ Trần Vô Địch, +1!”
Cung điện sẽ không sai, đây là lời cảm tạ thật tâm.
Nhâm Tiểu Túc nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Trần Vô Địch, trong chớp mắt hắn cảm thấy quan hệ thầy trò này cũng không tệ…
Trần Vô Địch ngẩng đầu:
- Sư phụ, ta đói!
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đồ đệ này không chỉ biết đánh nhau, có thể biết kiếm ăn nữa…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đồ đệ à, ngươi biết cái gì gọi là hóa duyên không?
- Biết!
Trần Vô Địch gật đầu.
- Ta chỉ cho ngươi biết mấy người, ngươi tới tìm họ kiếm cơm đi…
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chỉ về đám lưu dân kia. Đó đều là tâm phúc của Vương Nhất Hằng. Nhâm Tiểu Túc biết đám người kia dành được đồ ăn, nhất định vẫn còn đồ thừa cất giấu trong người.
- Được, sư phụ!
Trần Vô Địch cầm theo kim cô bổng đi kiếm đám lưu dân nọ. Mấy người kia bị dọa cho tụt quần. Phải biết hiện giờ Vương Nhất Hằng vẫn đang nằm dưới đất kêu rên đó!
Đây gọi là hóa duyên? Có khác gì ăn cướp đâu? Vì sao bọn họ làm thì gọi là ăn cướp, còn Trần Vô Địch làm thì gọi là hóa duyên?!
Họ nhìn Vương Nhất Hằng, quyết đoán lấy hết đồ ăn trong người ra. Trần Vô Địch cầm một đống lên đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc. Có chocolate, có bánh quy, Trần Vô Địch tựa như trong công nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, cho người ăn.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Đây đều là ngươi lấy được, tự giữ lại cho mình ăn đi.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc thật sự không có ý đoạt đồ ăn của Trần Vô Địch. Khi dễ người khác hắn không có tí áp lực tâm lý nào. Nhưng chẳng biết vì sao, khi đối diện với Trần Vô Địch hắn lại thấy nội tâm có cảm giác tội lỗi…
Có lẽ, đây là một loại thiên phú của Trần Vô Địch…
Bên cạnh đó có không ít tiểu cô nương trong hàng rào ngưỡng mộ nhìn Trần Vô Địch. Trông Trần Vô Địch cũng rất thanh tú, vừa rồi hắn ra tay trừng trị ác nhân, trừ việc hắn mặc đồng phục của bệnh viện tâm thần có chút chướng mắt ra thì rất giống một anh hùng.
Nhóm tiểu cô nương len lén đánh giá Trần Vô Địch. Các đang ở tuổi chớm nở mối tình đầu. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, người cho các nàng một tí cảm giác an toàn sẽ dành được rất nhiều hảo cảm của những cô gái này.
Chỉ có ánh mắt Khương Vô vẫn dán lên người Nhâm Tiểu Túc. Đột nhiên nàng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc tuy không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải người xấu.
Phong ba ngắn ngủi qua đi, mọi người dẫn bình tĩnh lại, họ cần phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải di chuyển
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút kỳ quái. Đám lưu dân đoạt không ít đồ của người trong hàng rào. Trước kia có thể họ sợ Vương Nhất Hằng có súng nên chẳng dám phản kháng. Bây giờ Vương Nhất Hằng đã chết, thương cũng do Vương Phú Quý thu giữ. Theo đạo lý mà nói, bây giờ người trong hàng rào nên báo thú, dành lại đồ đạc của mình chứ.
Đáng tiếc Nhâm Tiểu Túc lại không thấy người trong hàng rào và lưu dân có xung đột gì cả.
Nguyên bản, đội ngũ Nhâm Tiểu Túc có năm người vây quanh đống lửa, nay bỗng nhiên trở thành sáu người.
Trần Vô Địch một mực ăn không ngừng, nhìn bộ dáng cứ như hai hôm này không được ăn gì cả.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Nghe nói Tề thiên đại thánh có 72 phép thần thông, có thể biến lông tơ trên đầu thành hầu tử hầu tôn. Nếu ngươi là Tề thiên đại thánh, ngươi có làm được chiêu này không?
- Không được.
Trần Vô Địch dứt khoát thừa nhận điểm yếu của mình. Hắn nói:
- Thời gian chuyển thế của ta còn ngắn nên tạm thời chưa thức tỉnh năng lực khác.
- Ngươi thử qua chưa?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Thử rồi nhưng không được.
Trần Vô Địch thành thật đáp.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn, hắn phát hiện tóc sau tai phải của Trần Vô Địch ít đến đáng thương…
Xem ra từng thử qua không ít lần a…
Không biết vì sao càng ngày Nhâm Tiểu Túc càng cảm thấy, năng lực của siêu phàm gỉa ít nhiều liên quan tới tâm lý của họ.
Tỷ như trị số tinh thần lực thần bí của hắn đến nay vẫn chưa rõ.
Ví dụ như ảnh tử có liên quan tới tinh thần lực của Hứa Hiển Sở.
Còn Trần Vô Địch rất rõ, hắn nghĩ mình là Tề thiên đại thánh, kết quả thật sự có được kim cô bổng, hơn nữa tố chất thân thực lại hơn người.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ, có phải những người có chứng vọng tưởng như Trần Vô Địch đều trở thành siêu phàm giả không?
Có điều người bị chứng vọng tưởng luôn có người hại mình thì thảm rồi. Vừa trở thành siêu phàm giả, kết quả tưởng tượng mấy địch nhân, tự hại chết mình..
Đường nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng biết chuyện này chỉ là phỏng đoán, không phải bệnh nhân tâm thần nào cũng có tinh thần lực cường đại.
Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ thì có vài nữ nhân chạy tới tìm Khương Vô xin lửa. Xem chừng họ sợ Nhâm Tiểu Túc đòi hỏi cái gì đó từ trên người họ.
Nhâm Tiểu Túc khó chịu. Các ngươi xem ta là người nào?! Ta là tên bụng đói ăn quàng à. Còn cái vị đại tỷ hơn 50 kia nữa. Ánh mắt đề phòng nhìn ta là làm sao?!
Có điều Khương vô cũng không đồng ý ngay mà nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đây là lửa mượn từ chỗ các ngươi. Ngươi đồng ý cho họ châm lửa chứ?
- Được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám nữ nhân kia. Hắn cũng không tới mức so đo với nữ nhân. Ngược lại Nhâm Tiểu Túc khá bất ngờ về phản ứng của Khương Vố.
Những nữ nhân kia không ngớt lời cảm tạ Nhâm Tiểu Túc rồi nhanh chóng cầm củi đã nhóm lửa quay về chỗ của mình. Nhâm Tiểu Túc lần nữa thu được 3 cảm tạ tệ.
Nhan Lục Nguyên và Vương Phú Quý kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc lấy một bình sứ nhỏ ra. Vương Phú Quý hít một hơi, Nhâm Tiểu Túc còn lấy thuốc bảo bối của hắn ra. Lúc trước Vương Phú Quý khuyên thế nào Nhâm Tiểu Túc cũng không chịu bán lại! Còn bây giờ, Nhâm Tiểu Túc nguyện ý lấy cho Trần Vô Địch dùng miễn phí!
Đây có phải là Nhâm Tiểu Túc không?
Nhưng chỉ có Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, Trần Vô Địch có chứng vọng tưởng thích hàng yêu trừ ma, giúp đỡ người khác sẽ là thần khí giúp hắn kiếm được cảm tạ tệ trong tương lai!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng tồn tại tâm tư lợi dụng Trần Vô Địch. Bất quá hắn thấy ánh mắt chân thành của Trần Vô Địch, bỗng nhiên có chút xúc động, thở dài quay đầu nhìn về phía Vương Phú Quý.
Bên này, Vương Phú Quý vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng trong khiếp sợ thì chợt nghe Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bát Giới, lấy cho đại sư huynh chút gì đó ăn đi…
Vương Phú Quý:
- ???
Bị điên rồi! Vương Phú Quý cảm thấy cả thế giới này điên mất rồi!
Tuy nghĩ vậy, Vương Phú Quý vẫn thành thật lấy bánh ngô tới đưa cho Trần Vô Địch.
- Cám ơn sư phụ!
Trần Vô Địch cầm bánh ngô dồn vào miệng. Hắn thật sự rất đói!
“Điểm cảm tạ tới từ Trần Vô Địch, +1!”
Cung điện sẽ không sai, đây là lời cảm tạ thật tâm.
Nhâm Tiểu Túc nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Trần Vô Địch, trong chớp mắt hắn cảm thấy quan hệ thầy trò này cũng không tệ…
Trần Vô Địch ngẩng đầu:
- Sư phụ, ta đói!
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đồ đệ này không chỉ biết đánh nhau, có thể biết kiếm ăn nữa…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đồ đệ à, ngươi biết cái gì gọi là hóa duyên không?
- Biết!
Trần Vô Địch gật đầu.
- Ta chỉ cho ngươi biết mấy người, ngươi tới tìm họ kiếm cơm đi…
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chỉ về đám lưu dân kia. Đó đều là tâm phúc của Vương Nhất Hằng. Nhâm Tiểu Túc biết đám người kia dành được đồ ăn, nhất định vẫn còn đồ thừa cất giấu trong người.
- Được, sư phụ!
Trần Vô Địch cầm theo kim cô bổng đi kiếm đám lưu dân nọ. Mấy người kia bị dọa cho tụt quần. Phải biết hiện giờ Vương Nhất Hằng vẫn đang nằm dưới đất kêu rên đó!
Đây gọi là hóa duyên? Có khác gì ăn cướp đâu? Vì sao bọn họ làm thì gọi là ăn cướp, còn Trần Vô Địch làm thì gọi là hóa duyên?!
Họ nhìn Vương Nhất Hằng, quyết đoán lấy hết đồ ăn trong người ra. Trần Vô Địch cầm một đống lên đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc. Có chocolate, có bánh quy, Trần Vô Địch tựa như trong công nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, cho người ăn.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Đây đều là ngươi lấy được, tự giữ lại cho mình ăn đi.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc thật sự không có ý đoạt đồ ăn của Trần Vô Địch. Khi dễ người khác hắn không có tí áp lực tâm lý nào. Nhưng chẳng biết vì sao, khi đối diện với Trần Vô Địch hắn lại thấy nội tâm có cảm giác tội lỗi…
Có lẽ, đây là một loại thiên phú của Trần Vô Địch…
Bên cạnh đó có không ít tiểu cô nương trong hàng rào ngưỡng mộ nhìn Trần Vô Địch. Trông Trần Vô Địch cũng rất thanh tú, vừa rồi hắn ra tay trừng trị ác nhân, trừ việc hắn mặc đồng phục của bệnh viện tâm thần có chút chướng mắt ra thì rất giống một anh hùng.
Nhóm tiểu cô nương len lén đánh giá Trần Vô Địch. Các đang ở tuổi chớm nở mối tình đầu. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, người cho các nàng một tí cảm giác an toàn sẽ dành được rất nhiều hảo cảm của những cô gái này.
Chỉ có ánh mắt Khương Vô vẫn dán lên người Nhâm Tiểu Túc. Đột nhiên nàng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc tuy không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải người xấu.
Phong ba ngắn ngủi qua đi, mọi người dẫn bình tĩnh lại, họ cần phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải di chuyển
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút kỳ quái. Đám lưu dân đoạt không ít đồ của người trong hàng rào. Trước kia có thể họ sợ Vương Nhất Hằng có súng nên chẳng dám phản kháng. Bây giờ Vương Nhất Hằng đã chết, thương cũng do Vương Phú Quý thu giữ. Theo đạo lý mà nói, bây giờ người trong hàng rào nên báo thú, dành lại đồ đạc của mình chứ.
Đáng tiếc Nhâm Tiểu Túc lại không thấy người trong hàng rào và lưu dân có xung đột gì cả.
Nguyên bản, đội ngũ Nhâm Tiểu Túc có năm người vây quanh đống lửa, nay bỗng nhiên trở thành sáu người.
Trần Vô Địch một mực ăn không ngừng, nhìn bộ dáng cứ như hai hôm này không được ăn gì cả.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Nghe nói Tề thiên đại thánh có 72 phép thần thông, có thể biến lông tơ trên đầu thành hầu tử hầu tôn. Nếu ngươi là Tề thiên đại thánh, ngươi có làm được chiêu này không?
- Không được.
Trần Vô Địch dứt khoát thừa nhận điểm yếu của mình. Hắn nói:
- Thời gian chuyển thế của ta còn ngắn nên tạm thời chưa thức tỉnh năng lực khác.
- Ngươi thử qua chưa?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Thử rồi nhưng không được.
Trần Vô Địch thành thật đáp.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn, hắn phát hiện tóc sau tai phải của Trần Vô Địch ít đến đáng thương…
Xem ra từng thử qua không ít lần a…
Không biết vì sao càng ngày Nhâm Tiểu Túc càng cảm thấy, năng lực của siêu phàm gỉa ít nhiều liên quan tới tâm lý của họ.
Tỷ như trị số tinh thần lực thần bí của hắn đến nay vẫn chưa rõ.
Ví dụ như ảnh tử có liên quan tới tinh thần lực của Hứa Hiển Sở.
Còn Trần Vô Địch rất rõ, hắn nghĩ mình là Tề thiên đại thánh, kết quả thật sự có được kim cô bổng, hơn nữa tố chất thân thực lại hơn người.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ, có phải những người có chứng vọng tưởng như Trần Vô Địch đều trở thành siêu phàm giả không?
Có điều người bị chứng vọng tưởng luôn có người hại mình thì thảm rồi. Vừa trở thành siêu phàm giả, kết quả tưởng tượng mấy địch nhân, tự hại chết mình..
Đường nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng biết chuyện này chỉ là phỏng đoán, không phải bệnh nhân tâm thần nào cũng có tinh thần lực cường đại.
Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ thì có vài nữ nhân chạy tới tìm Khương Vô xin lửa. Xem chừng họ sợ Nhâm Tiểu Túc đòi hỏi cái gì đó từ trên người họ.
Nhâm Tiểu Túc khó chịu. Các ngươi xem ta là người nào?! Ta là tên bụng đói ăn quàng à. Còn cái vị đại tỷ hơn 50 kia nữa. Ánh mắt đề phòng nhìn ta là làm sao?!
Có điều Khương vô cũng không đồng ý ngay mà nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đây là lửa mượn từ chỗ các ngươi. Ngươi đồng ý cho họ châm lửa chứ?
- Được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám nữ nhân kia. Hắn cũng không tới mức so đo với nữ nhân. Ngược lại Nhâm Tiểu Túc khá bất ngờ về phản ứng của Khương Vố.
Những nữ nhân kia không ngớt lời cảm tạ Nhâm Tiểu Túc rồi nhanh chóng cầm củi đã nhóm lửa quay về chỗ của mình. Nhâm Tiểu Túc lần nữa thu được 3 cảm tạ tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.