Chương 115: Là Ngươi
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Trần Vô Địch:
- Ta phải giải thích một chút. Ta không phải sư phụ ngươi, cũng không đi tây thiên lấy kinh.
- Không đúng.
Trần Vô Địch lắc đầu:
- Bây giờ sư phụ đang đi hướng nào?
- Tây nam?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Hàng rào 109 nằm ở hướng tây nam.
Trần Vô Địch trịnh trọng nói:
- Tây Thiên cũng ở hướng tây nam. Khả năng là sư phụ vẫn chưa nhận ra a. Thế nhưng người đang trên đường đi thỉnh kinh đó…
Vậy cũng được!
Lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc bị người khác đào hố:
- Ta lập lại lần nữa. Ta thật sự không phải sư phụ ngươi. Lão Vương không phải Bát Giới, Vương Đại Long bên cạnh hắn cũng không phải Sa Tăng!
Trần Vô Địch vung tay:
- Việc này không quan trọng.
Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý mê man. Cái gì mà không quan trọng, rất quan trọng có được không!
Nhan Lục Nguyên đứng một bên cười ngặt nghẽo. Hắn sợ Trần Vô Địch chú ý tới mình nên trốn sau lưng Tiểu Ngọc Tỷ. Thân thể hai người đồng loạt run run!
Lúc này, có người hỏi:
- Lúc các người trốn ra có gặp được cái gì không?
Đám binh sĩ tụ hợp với mọi người vẫn chưa tỉnh hôn:
- Cái con trùng có hình mặt người sau lưng rất đáng sợ. Đêm qua chúng ta còn nghe sói tru, dọa cho cả đêm không dám ngủ. Bất quá may mà có Trần Vô Địch…
- Gọi ta là Tề Thiên Đại Thánh.
Trần Vô Địch cải chính.
- A, may mà có Tề Thiên Đại Thánh giúp đỡ chúng ta đuổi đám côn trùng kia đi. Có vẻ đám côn trùng kia rất sợ hắn.
Người vừa nói chuyện trông vô cùng mệt mỏi. Hai ngày nay hắn lo lắng hãi hùng, hiện giờ thấy cả ngàn người một chỗ mới giúp họ có chút cảm giác an toàn.
Mà lúc này đây, Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu suy nghĩ bản thân nên làm sao với Trần Vô Địch.
Tên này tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh chuyển thế, có điều đối với cách nói này, Nhâm Tiểu Túc không tin một chút nào. Đoán chừng từ nhỏ tên này nghe nhiều chuyện xưa về Tề Thiên Đại Thánh nên huyễn tưởng bản thân trở thành anh hùng.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng từng xem qua Tây Du Ký, phát hiện Tề Thiên Đại Thánh rất mạnh, là hình tượng anh hùng trảm yêu trừ ma được vẽ ra cho mọi người.
Lúc này, đám Vương Nhất Hằng đi tới, hắn tận lực tránh Nhâm Tiểu Túc, nói với đám người kia:
- Giao hết đồ quý trên người các ngươi ra đây.
Trong lúc nói chuyện hắn cũng chú ý tới bên Nhâm Tiểu Túc. Sách lượt của Vương Nhất Hằng rất đơn gải. Trước không chọc tới Nhâm Tiểu Túc và người bên cạnh hắn. Thế nhưng đối phương cũng không được nhúng tay vào chuyện của hắn. Mọi người đều có súng, nước sông không phạm nước giếng!
Nhưng khi khóe mắt Vương Nhất Hằng đảo mắt nhìn qua Nhâm Tiểu Túc thì không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy trong tay Trần Vô Địch là cây thiết bổng màu đen. Một màn này cũng khiến Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hai đầu thiết bổng có màu kim sắc, ở giữa là màu đen!
Này chẳng phải kim cô bổng trong Tây Du Ký sao?
Vương Nhất Hằng quay đầu nhìn Trần Vô Địch lại thấy Trần Vô Địch cầm thiết bổng chỉ hắn:
- Là ngươi, tiểu yêu quái!
Vương Nhất Hằng:
- ???
Ai là tiểu yêu quái! Vương Nhất Hằng cảm thấy tên này bị bệnh tâm thần nên nhận nhầm hắn thành hắc sơn lão yêu nào đó. Tiểu yêu quái là cái quái gì!
Khi Vương Nhất Hằng còn chưa kịp phản ứng, Trần Vô Địch đã nện một gậy qua, gào thét:
- Không được ức hiếp dân chúng ở đây!
Nhâm Tiểu Túc kéo đám Nhan Lục Nguyên lùi về sau một chút. Hắn sợ trong lúc chiến đấu sẽ ngộ thương người xung quanh. Phải biết súng không có mắt.
Vnh thấy kim cổ bổng đánh về phía mình thì cuống quít lùi ra sau rút súng. Một gậy cảu Trần Vô Địch vừa vặn xẹt ngang qua mũiVương Nhất Hằng, một hồi bụi đất bay lên, mặt đất rung chuyển.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Trần Vô Địch, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ gậy của tên này thật sự nặng 13.500 cân?! Không đúng, hẳn không nặng như vậy đâu!
Phang, tiếng súng rền vang. Họng súng của Vương Nhất Hằng tóe ra tia lửa, trong chớp mắt mọi người không khỏi sửng sốt. Vì không biết từ khi nào Trần Vô Địch đã chặn thiết bổng trước ngực mình. Hắn cười nói:
- Kim Cô Bổng của ta có thể chặn được súng đạn!
Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Cơ mà đạn không trúng thiết bổng của ngươi… Ngực ngươi đang chảy máu kìa.
Trần Vô Địch cúi đầu nhìn, sau đó thở dài:
- Cái cmn…
Nói xong, gân xanh trên cổ Trần Vô Địch nẩy nẩy, viên đạn bắn vào ngực hắn bị cơ bắp ép văng ra ngoài!
Kỳ thật lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã chú ý tới. Viên đạn kia không bắn vào da thịt Trần Vô Địch, Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được đuôi đạn màu vàng.
Trong truyết thuyết, Tề thiên đại thánh mình đồng da sắt, thế nhưng da thịt tên này phải cứng rắn cỡ nào mới có thể cản được đạn?
Nhâm Tiểu Túc khẳng định bản thân tuyệt đối không làm được như thế.
Vương Nhất Hằng cắn răng muốn nổ súng lần nữa. Có điều mắt hắn hoa lên, Trần Vô Địch trong tầm mắt cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một khắc, kim cô bổng xuất hiện từ bên trái hắn. Kim cô bổng nặng nề chấn động phát ra tiếng ong ong, phảng phất như bắt đầu cộng hưởng cùng không gian
Vương Nhất Hằng đứng bên cạnh đám lưu dân vọt khỏi chiến trường, cây kim cô bổng kia quất mạnh lên lưng hắn.
Phanh một tiếng, bên hông Vương Nhất Hằng như bị vẹo đi, một gậy này trực tiếp đánh gãy xương sống gã!
Trong chớp mắt Vương Nhất Hằng bay ra ngoài, hắn nằm trên mặt đất, không thể khống chế cơ thể nữa!
Đông một tiếng, Trần Vô Địch chống kim cô bổng đứng thẳng, bản thân hắn đứng trên thiết bổng, uy phong lẫm lẫm.
Trần Vô Địch quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, ta có đẹp trai không!
- Ta thật sự…
Nhâm Tiểu Túc nhìn trời không nói nên lời.
Lúc này nhóm lưu dân tránh xa Vương Nhất Hằng ra. Họ sợ bản thân bị cái gã đang nằm trên đất rên rỉ kia liên lụy. Còn nhóm dân chạy nạn từ hàng rào không khỏi vui sướng. Họ sớm hận Vương Nhất Hằng tới tận xương tủy. Hơn nữa mọi người đều hiểu Vương Nhất Hằng sẽ một tấc tiến một tấc.
Có người nói với Trần Vô Địch:
- Cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta làm gì.
Trần Vô Địch không để ý phất tay:
- Cám ơn sư phụ ta đi!
Lúc này, nhiều người sững sờ quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Cám ơn!
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, vì chỉ trong chốc lát hắn đã thu được mười mấy cảm tạ tệ!
Vốn hắn còn đang buồn, không biết làm sao thu được cả ngàn cảm tạ tệ. Ai dè hắn còn chưa kịp làm gì thì Trần Vô Địch đã tới giúp.
Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc tính hỏi sắp tới phải làm sao. Kết quả Nhan Lục Nguyên thấy Nhâm Tiểu Túc hai mắt nóng bỏng đi về phía Trần Vô Địch:
- Miệng vết thương của con có đau không. Sư phụ có thuốc trị ngoại thương rất tốt!
Nhan Lục Nguyên:
- ???
Vương Phú Quý:
- ???
Tất cả mọi người:
- ???
Chẳng lẽ họ thật sự phải tới Tây Thiên thỉnh kinh?!
- Ta phải giải thích một chút. Ta không phải sư phụ ngươi, cũng không đi tây thiên lấy kinh.
- Không đúng.
Trần Vô Địch lắc đầu:
- Bây giờ sư phụ đang đi hướng nào?
- Tây nam?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Hàng rào 109 nằm ở hướng tây nam.
Trần Vô Địch trịnh trọng nói:
- Tây Thiên cũng ở hướng tây nam. Khả năng là sư phụ vẫn chưa nhận ra a. Thế nhưng người đang trên đường đi thỉnh kinh đó…
Vậy cũng được!
Lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc bị người khác đào hố:
- Ta lập lại lần nữa. Ta thật sự không phải sư phụ ngươi. Lão Vương không phải Bát Giới, Vương Đại Long bên cạnh hắn cũng không phải Sa Tăng!
Trần Vô Địch vung tay:
- Việc này không quan trọng.
Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý mê man. Cái gì mà không quan trọng, rất quan trọng có được không!
Nhan Lục Nguyên đứng một bên cười ngặt nghẽo. Hắn sợ Trần Vô Địch chú ý tới mình nên trốn sau lưng Tiểu Ngọc Tỷ. Thân thể hai người đồng loạt run run!
Lúc này, có người hỏi:
- Lúc các người trốn ra có gặp được cái gì không?
Đám binh sĩ tụ hợp với mọi người vẫn chưa tỉnh hôn:
- Cái con trùng có hình mặt người sau lưng rất đáng sợ. Đêm qua chúng ta còn nghe sói tru, dọa cho cả đêm không dám ngủ. Bất quá may mà có Trần Vô Địch…
- Gọi ta là Tề Thiên Đại Thánh.
Trần Vô Địch cải chính.
- A, may mà có Tề Thiên Đại Thánh giúp đỡ chúng ta đuổi đám côn trùng kia đi. Có vẻ đám côn trùng kia rất sợ hắn.
Người vừa nói chuyện trông vô cùng mệt mỏi. Hai ngày nay hắn lo lắng hãi hùng, hiện giờ thấy cả ngàn người một chỗ mới giúp họ có chút cảm giác an toàn.
Mà lúc này đây, Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu suy nghĩ bản thân nên làm sao với Trần Vô Địch.
Tên này tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh chuyển thế, có điều đối với cách nói này, Nhâm Tiểu Túc không tin một chút nào. Đoán chừng từ nhỏ tên này nghe nhiều chuyện xưa về Tề Thiên Đại Thánh nên huyễn tưởng bản thân trở thành anh hùng.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng từng xem qua Tây Du Ký, phát hiện Tề Thiên Đại Thánh rất mạnh, là hình tượng anh hùng trảm yêu trừ ma được vẽ ra cho mọi người.
Lúc này, đám Vương Nhất Hằng đi tới, hắn tận lực tránh Nhâm Tiểu Túc, nói với đám người kia:
- Giao hết đồ quý trên người các ngươi ra đây.
Trong lúc nói chuyện hắn cũng chú ý tới bên Nhâm Tiểu Túc. Sách lượt của Vương Nhất Hằng rất đơn gải. Trước không chọc tới Nhâm Tiểu Túc và người bên cạnh hắn. Thế nhưng đối phương cũng không được nhúng tay vào chuyện của hắn. Mọi người đều có súng, nước sông không phạm nước giếng!
Nhưng khi khóe mắt Vương Nhất Hằng đảo mắt nhìn qua Nhâm Tiểu Túc thì không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy trong tay Trần Vô Địch là cây thiết bổng màu đen. Một màn này cũng khiến Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hai đầu thiết bổng có màu kim sắc, ở giữa là màu đen!
Này chẳng phải kim cô bổng trong Tây Du Ký sao?
Vương Nhất Hằng quay đầu nhìn Trần Vô Địch lại thấy Trần Vô Địch cầm thiết bổng chỉ hắn:
- Là ngươi, tiểu yêu quái!
Vương Nhất Hằng:
- ???
Ai là tiểu yêu quái! Vương Nhất Hằng cảm thấy tên này bị bệnh tâm thần nên nhận nhầm hắn thành hắc sơn lão yêu nào đó. Tiểu yêu quái là cái quái gì!
Khi Vương Nhất Hằng còn chưa kịp phản ứng, Trần Vô Địch đã nện một gậy qua, gào thét:
- Không được ức hiếp dân chúng ở đây!
Nhâm Tiểu Túc kéo đám Nhan Lục Nguyên lùi về sau một chút. Hắn sợ trong lúc chiến đấu sẽ ngộ thương người xung quanh. Phải biết súng không có mắt.
Vnh thấy kim cổ bổng đánh về phía mình thì cuống quít lùi ra sau rút súng. Một gậy cảu Trần Vô Địch vừa vặn xẹt ngang qua mũiVương Nhất Hằng, một hồi bụi đất bay lên, mặt đất rung chuyển.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Trần Vô Địch, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ gậy của tên này thật sự nặng 13.500 cân?! Không đúng, hẳn không nặng như vậy đâu!
Phang, tiếng súng rền vang. Họng súng của Vương Nhất Hằng tóe ra tia lửa, trong chớp mắt mọi người không khỏi sửng sốt. Vì không biết từ khi nào Trần Vô Địch đã chặn thiết bổng trước ngực mình. Hắn cười nói:
- Kim Cô Bổng của ta có thể chặn được súng đạn!
Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Cơ mà đạn không trúng thiết bổng của ngươi… Ngực ngươi đang chảy máu kìa.
Trần Vô Địch cúi đầu nhìn, sau đó thở dài:
- Cái cmn…
Nói xong, gân xanh trên cổ Trần Vô Địch nẩy nẩy, viên đạn bắn vào ngực hắn bị cơ bắp ép văng ra ngoài!
Kỳ thật lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã chú ý tới. Viên đạn kia không bắn vào da thịt Trần Vô Địch, Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được đuôi đạn màu vàng.
Trong truyết thuyết, Tề thiên đại thánh mình đồng da sắt, thế nhưng da thịt tên này phải cứng rắn cỡ nào mới có thể cản được đạn?
Nhâm Tiểu Túc khẳng định bản thân tuyệt đối không làm được như thế.
Vương Nhất Hằng cắn răng muốn nổ súng lần nữa. Có điều mắt hắn hoa lên, Trần Vô Địch trong tầm mắt cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một khắc, kim cô bổng xuất hiện từ bên trái hắn. Kim cô bổng nặng nề chấn động phát ra tiếng ong ong, phảng phất như bắt đầu cộng hưởng cùng không gian
Vương Nhất Hằng đứng bên cạnh đám lưu dân vọt khỏi chiến trường, cây kim cô bổng kia quất mạnh lên lưng hắn.
Phanh một tiếng, bên hông Vương Nhất Hằng như bị vẹo đi, một gậy này trực tiếp đánh gãy xương sống gã!
Trong chớp mắt Vương Nhất Hằng bay ra ngoài, hắn nằm trên mặt đất, không thể khống chế cơ thể nữa!
Đông một tiếng, Trần Vô Địch chống kim cô bổng đứng thẳng, bản thân hắn đứng trên thiết bổng, uy phong lẫm lẫm.
Trần Vô Địch quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, ta có đẹp trai không!
- Ta thật sự…
Nhâm Tiểu Túc nhìn trời không nói nên lời.
Lúc này nhóm lưu dân tránh xa Vương Nhất Hằng ra. Họ sợ bản thân bị cái gã đang nằm trên đất rên rỉ kia liên lụy. Còn nhóm dân chạy nạn từ hàng rào không khỏi vui sướng. Họ sớm hận Vương Nhất Hằng tới tận xương tủy. Hơn nữa mọi người đều hiểu Vương Nhất Hằng sẽ một tấc tiến một tấc.
Có người nói với Trần Vô Địch:
- Cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta làm gì.
Trần Vô Địch không để ý phất tay:
- Cám ơn sư phụ ta đi!
Lúc này, nhiều người sững sờ quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Cám ơn!
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, vì chỉ trong chốc lát hắn đã thu được mười mấy cảm tạ tệ!
Vốn hắn còn đang buồn, không biết làm sao thu được cả ngàn cảm tạ tệ. Ai dè hắn còn chưa kịp làm gì thì Trần Vô Địch đã tới giúp.
Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc tính hỏi sắp tới phải làm sao. Kết quả Nhan Lục Nguyên thấy Nhâm Tiểu Túc hai mắt nóng bỏng đi về phía Trần Vô Địch:
- Miệng vết thương của con có đau không. Sư phụ có thuốc trị ngoại thương rất tốt!
Nhan Lục Nguyên:
- ???
Vương Phú Quý:
- ???
Tất cả mọi người:
- ???
Chẳng lẽ họ thật sự phải tới Tây Thiên thỉnh kinh?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.