Chương 702: Dưới ánh trăng nghe trưởng bối bày tỏ nỗi lòng
Thái Tú
26/07/2021
Chọn làm gia chủ.
Đây là điều không thể bàn cãi, bất kể là tài năng hay thực lực bản thân, cùng với ưu thế tuổi trẻ, Vu Kiệt đều xứng đáng là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Lý. Lại nói, thế hệ thứ hai – Ngũ đại Thiên Vương, tuy rằng từng người đều có được địa vị khó có ai sánh kịp trong lĩnh vực của mình, nhưng nếu nói đến khả năng khống chế đại cục, thì ngoại trừ Lý Nam được xưng tụng là thiên tài “xuất chúng” có một chút thực lực, mấy vị còn lại… đều khó có thể đảm đương toàn cục.
Và đây cũng là điều khiến người ta khó có thể chấp nhận được, bởi lẽ Lý Nam đã tiếp nhận Tập đoàn Lý thị, một trong những con quái vật khổng lồ nổi tiếng trong giới kinh doanh toàn cầu.
Từ xưa đến nay, theo như các quy củ truyền thừa của nhà họ Lý, có một điều: Hễ là người nắm giữ quyền kinh tế trong nhà họ Lý, thì không được phép tiếp nhận Mật Điệp Tư, Mật Điệp Tư chính là biểu tượng quyền lực của gia chủ nhà họ Lý, từ đó, dẫn đến một việc, Lý Nam không cách nào khống chế Mật Điệp Tư, cũng có nghĩa là con đường bước lên vị trí gia chủ của ông ta xem như đã bị bịt kín.
Người ngoài đều nói gia chủ tương lai của nhà họ Lý là Lý Nam, gần như không có ai là không nghĩ vậy, ngay cả những nhân vật then chốt trong nội bộ nhà họ Lý cũng xem Lý Nam là người kế thừa, có ai ngờ trong lòng ông cụ Lý lại có mâu thuẫn cơ chứ?
Quy củ này là do tổ tiên đặt ra.
Quy củ có thể truyền thừa đến hiện tại, điều đó chứng minh rằng nó có cái lý nhất định, tổ tiên sẽ không rảnh rỗi đặt ra một quy củ vô nghĩa, càng sẽ không đặt ra quy củ gây tổn hại đến lợi ích và tương lai của nhà họ Lý, điều đó không có gì phải nghi ngờ.
Vì vậy, ông cụ chỉ có thể đặt niềm tin vào Vu Kiệt.
Từ khi biết được Vu Kiệt còn sống, hơn nữa, sau khi điều tra rõ thân phận của anh, ông cụ đã có quyết định của riêng mình.
Dường như những lời mà ông cụ Lý vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai Vu Kiệt.
Anh không dám tin, tròn mắt nhìn ông nội của mình: “Muốn cháu làm gia…chủ? Nhưng mà… cháu còn rất trẻ, cháu…”
“Trẻ tuổi thì thế nào? Nhìn chung, trong lịch sử nhà họ Lý, cũng không phải không có gia chủ trẻ tuổi giống cháu, đứng ra quản lý gia tộc, nắm quyền hành trong tay, không gì là không thể!”
“Về phần bố của cháu, ông đã sớm đề cập đến chuyện này, bố cháu cũng tỏ vẻ đồng ý, các cô chú của cháu cũng không có ý kiến gì, mỗi người đều có việc mà mình thích làm, cháu không cần phải lo lắng”.
“Điều duy nhất khiến ông ông lo lắng chính là trước khi nằm xuống, không thể trừ tận gốc mầm tai họa ẩn trong bóng tối, cháu ngoan, con có hiểu được nỗi khổ tâm của ông không?”
Ánh mắt ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt thoáng trở nên nặng nề.
Giờ phút này, dường như tượng trưng cho hai chữ “Truyền thừa”.
Nếu như thế gian có thứ gì đó là vĩnh hằng, vậy thì đó chắc chắn là “Truyền thừa”.
Một cơn gió thu thổi qua người bọn họ, để lại cảm giác mát lạnh.
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên nghiêm túc: “Nhưng ông cũng không thể dùng tương lai của cô út để làm tiền cược”.
Ông cụ Lý nói tiếp: “Chính vì tin tưởng cháu, cho nên ta mới dám, mặt khác, cháu nghĩ rằng ông không có kế hoạch dự phòng sao? Cháu thật sự cho rằng sở dĩ thầy của cô út cháu biết được buổi thẩm tra được xem là cơ mật cấp cao kia… là do hai Người lên tiếng nói à?”
Nghe đến đó, đồng tử Vu Kiệt đột nhiên co lại, đến bây giờ anh mới hiểu được, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của ông cụ Lý.
Trên đường về, từ miệng cô út Lý Châu, Vu Kiệt đã biết được tất cả những chuyện xảy ra trong buổi thẩm tra, nếu như việc hắn tìm được điểm đột phá là Lưu Hải để thay đổi cục diện, thì Cổ Thu chính là nhân tố đảm bảo sự chắc chắn cho bước ngoặt này, đặt sự trong sạch của cô út Lý Châu giữa hai bàn tay lớn, so ra, việc mà anh đã làm không đáng để nhắc đến, thậm chí, anh tin rằng, dù Lưu Hải không thay đổi khẩu cung, thì với mối quan hệ của Cổ Thu, cũng có thể lập tức điều tra ra được những chứng cứ kia là giả.
Nhưng nếu như vậy, thì có một vấn đề khó hiểu, phải biết, mười mấy năm trước, Cổ Thu đã về hưu, hiện tại, ông ta bất quá chỉ là một ông lão bình thường đã từng có công trạng và đang nhận trợ cấp từ nhà nước, những cuộc thẩm tra có độ cơ mật cao như vậy, ngoại trừ Người lên tiếng cùng với tất cả các nhân viên có liên quan, những người khác vốn không cách nào có được tin tức, nhưng Cổ Thu lại biết, và hơn nữa còn yêu cầu được tham gia.
Theo lý mà nói, chuyện này không có khả năng xảy ra, nhưng nó lại cứ xảy ra.
Hóa ra… đó là kế hoạch của ông cụ Lý.
“Ông nội, ông đã sớm có chuẩn bị?”, giọng Vu Kiệt run run.
“Đương nhiên, ông là ông nội của cháu mà, những cái khác không nói, chỉ riêng việc khống chế toàn cục, nhớ năm đó, ông Lưu cùng ông nổi danh là cặp bài trùng trong trận đại chiến kia, ông phụ trách bày mưu nghĩ kế, ông ấy phụ trách công kích chủ nghĩa lập hiến, song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ. Nhớ khi đó, kẻ địch còn đặt cho ông và ông Lưu biệt hiệu đấy”.
“Nói ông tài trí tựa như Gia Cát và Tư Mã, nói ông Lưu võ dũng khắp thiên hạ tựa Triệu Quan”.
“Ông Lưu của cháu…”
Triệu Quan chính là chỉ Thường Sơn Triệu Tử Long cùng Quan Công Quan Vũ.
Vừa khoe khoang, ông cụ Lý vừa cười vui vẻ, tràn đầy hào khí cùng sự kiêu ngạo thuộc về mình.
Nhưng khi nhắc đến Lưu Mặc Sinh, phút chốc, bầu không khí… có thêm một chút bi thương.
Bất chợt, ông cụ Lý không biết nên nói câu sau cùng như thế nào.
Ông Lưu của cháu… đã đi rồi!
Người… đã mất!
Nụ cười cũng biến mất.
Gương mặt ông cụ Lý thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Từng ký ức về những năm tháng khói lửa kề vai chiến đấu bên cạnh Lưu Mặc Sinh chợt hóa thành vô số mảnh vỡ, vụt qua trong đầu ông cụ.
Dường như cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Vu Kiệt cũng không hỏi lại, anh đã có được đáp án mình muốn, anh ngồi một bên, cùng ông nội lẳng lặng suy ngẫm.
Hồi tưởng.
Nhớ lại từng ký ứng.
Cũng không biết cả hai đã trầm mặc bao lâu, rốt cuộc, ông cụ Lý mở miệng nói: “Ngày tang lễ, ông Lưu của cháu… đi an ổn chứ?”
Vu Kiệt: “Có rất nhiều người đã đến, cũng được xem là an ổn, có điều nói hơi nhiều một chút, suýt nữa là trễ giờ hạ táng”.
“Vậy à…”
Ông cụ Lý lấy ra cái mũ quân trang màu xanh lá vẫn luôn mang theo bên người, đặt lên tay, bóp nhẹ, xoa xoa, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lão già kia để lại vật tưởng niệm cũng hay lắm, lúc ăn cơm, nghe mùi mồ hôi từ cái mũ này quá nặng, ăn cũng không vô.
Nhớ ông lắm, ông bạn già!
Ông cụ Lý: “Rãnh rỗi thì đi thăm ông ấy nhiều một chút, hằng năm, đến tiết thanh minh, cháu nhớ đến tảo mộ ông ấy. Cái ông già kia, tuy là người thô kệch, nhưng rất thích sạch sẽ, vậy mà hết lần này đến lần khác lại là một gã lười, không hay chăm chút cho mình”.
“Cháu biết rồi, cháu sẽ nhớ kỹ!”, Vu Kiệt gật đầu một cách nặng nề.
Ông cụ Lý: “Vậy thì tốt rồi, thôi được rồi, ông cũng không còn lời gì để nói, nhớ kỹ, sự kiện lần này chẳng qua chỉ là lần thứ nhất kẻ địch xung đao, sau này, sẽ còn rất nhiều kẻ địch gian xảo như vậy, tính ra thì bọn họ cũng đã lộ một chân ra rồi, đi đi, thảo luận với bố cháu, cùng chú hai, chú ba về chuyện lần này, hẳn là cháu đã biết đại khái, ngoài gia tộc Hiên Viên và nhà họ Lưu, còn có những ai nữa!”
“Đều là một đám khốn kiếp vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, cháu chớ có sợ!”
“Hai năm này, ông nội vẫn ở bên cạnh cháu, cháu có vốn liếng của mình, đấu trí với bọn họ, cho bọn họ xem, ai mới là… kẻ thắng!”
Đây là điều không thể bàn cãi, bất kể là tài năng hay thực lực bản thân, cùng với ưu thế tuổi trẻ, Vu Kiệt đều xứng đáng là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Lý. Lại nói, thế hệ thứ hai – Ngũ đại Thiên Vương, tuy rằng từng người đều có được địa vị khó có ai sánh kịp trong lĩnh vực của mình, nhưng nếu nói đến khả năng khống chế đại cục, thì ngoại trừ Lý Nam được xưng tụng là thiên tài “xuất chúng” có một chút thực lực, mấy vị còn lại… đều khó có thể đảm đương toàn cục.
Và đây cũng là điều khiến người ta khó có thể chấp nhận được, bởi lẽ Lý Nam đã tiếp nhận Tập đoàn Lý thị, một trong những con quái vật khổng lồ nổi tiếng trong giới kinh doanh toàn cầu.
Từ xưa đến nay, theo như các quy củ truyền thừa của nhà họ Lý, có một điều: Hễ là người nắm giữ quyền kinh tế trong nhà họ Lý, thì không được phép tiếp nhận Mật Điệp Tư, Mật Điệp Tư chính là biểu tượng quyền lực của gia chủ nhà họ Lý, từ đó, dẫn đến một việc, Lý Nam không cách nào khống chế Mật Điệp Tư, cũng có nghĩa là con đường bước lên vị trí gia chủ của ông ta xem như đã bị bịt kín.
Người ngoài đều nói gia chủ tương lai của nhà họ Lý là Lý Nam, gần như không có ai là không nghĩ vậy, ngay cả những nhân vật then chốt trong nội bộ nhà họ Lý cũng xem Lý Nam là người kế thừa, có ai ngờ trong lòng ông cụ Lý lại có mâu thuẫn cơ chứ?
Quy củ này là do tổ tiên đặt ra.
Quy củ có thể truyền thừa đến hiện tại, điều đó chứng minh rằng nó có cái lý nhất định, tổ tiên sẽ không rảnh rỗi đặt ra một quy củ vô nghĩa, càng sẽ không đặt ra quy củ gây tổn hại đến lợi ích và tương lai của nhà họ Lý, điều đó không có gì phải nghi ngờ.
Vì vậy, ông cụ chỉ có thể đặt niềm tin vào Vu Kiệt.
Từ khi biết được Vu Kiệt còn sống, hơn nữa, sau khi điều tra rõ thân phận của anh, ông cụ đã có quyết định của riêng mình.
Dường như những lời mà ông cụ Lý vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai Vu Kiệt.
Anh không dám tin, tròn mắt nhìn ông nội của mình: “Muốn cháu làm gia…chủ? Nhưng mà… cháu còn rất trẻ, cháu…”
“Trẻ tuổi thì thế nào? Nhìn chung, trong lịch sử nhà họ Lý, cũng không phải không có gia chủ trẻ tuổi giống cháu, đứng ra quản lý gia tộc, nắm quyền hành trong tay, không gì là không thể!”
“Về phần bố của cháu, ông đã sớm đề cập đến chuyện này, bố cháu cũng tỏ vẻ đồng ý, các cô chú của cháu cũng không có ý kiến gì, mỗi người đều có việc mà mình thích làm, cháu không cần phải lo lắng”.
“Điều duy nhất khiến ông ông lo lắng chính là trước khi nằm xuống, không thể trừ tận gốc mầm tai họa ẩn trong bóng tối, cháu ngoan, con có hiểu được nỗi khổ tâm của ông không?”
Ánh mắt ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt thoáng trở nên nặng nề.
Giờ phút này, dường như tượng trưng cho hai chữ “Truyền thừa”.
Nếu như thế gian có thứ gì đó là vĩnh hằng, vậy thì đó chắc chắn là “Truyền thừa”.
Một cơn gió thu thổi qua người bọn họ, để lại cảm giác mát lạnh.
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên nghiêm túc: “Nhưng ông cũng không thể dùng tương lai của cô út để làm tiền cược”.
Ông cụ Lý nói tiếp: “Chính vì tin tưởng cháu, cho nên ta mới dám, mặt khác, cháu nghĩ rằng ông không có kế hoạch dự phòng sao? Cháu thật sự cho rằng sở dĩ thầy của cô út cháu biết được buổi thẩm tra được xem là cơ mật cấp cao kia… là do hai Người lên tiếng nói à?”
Nghe đến đó, đồng tử Vu Kiệt đột nhiên co lại, đến bây giờ anh mới hiểu được, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của ông cụ Lý.
Trên đường về, từ miệng cô út Lý Châu, Vu Kiệt đã biết được tất cả những chuyện xảy ra trong buổi thẩm tra, nếu như việc hắn tìm được điểm đột phá là Lưu Hải để thay đổi cục diện, thì Cổ Thu chính là nhân tố đảm bảo sự chắc chắn cho bước ngoặt này, đặt sự trong sạch của cô út Lý Châu giữa hai bàn tay lớn, so ra, việc mà anh đã làm không đáng để nhắc đến, thậm chí, anh tin rằng, dù Lưu Hải không thay đổi khẩu cung, thì với mối quan hệ của Cổ Thu, cũng có thể lập tức điều tra ra được những chứng cứ kia là giả.
Nhưng nếu như vậy, thì có một vấn đề khó hiểu, phải biết, mười mấy năm trước, Cổ Thu đã về hưu, hiện tại, ông ta bất quá chỉ là một ông lão bình thường đã từng có công trạng và đang nhận trợ cấp từ nhà nước, những cuộc thẩm tra có độ cơ mật cao như vậy, ngoại trừ Người lên tiếng cùng với tất cả các nhân viên có liên quan, những người khác vốn không cách nào có được tin tức, nhưng Cổ Thu lại biết, và hơn nữa còn yêu cầu được tham gia.
Theo lý mà nói, chuyện này không có khả năng xảy ra, nhưng nó lại cứ xảy ra.
Hóa ra… đó là kế hoạch của ông cụ Lý.
“Ông nội, ông đã sớm có chuẩn bị?”, giọng Vu Kiệt run run.
“Đương nhiên, ông là ông nội của cháu mà, những cái khác không nói, chỉ riêng việc khống chế toàn cục, nhớ năm đó, ông Lưu cùng ông nổi danh là cặp bài trùng trong trận đại chiến kia, ông phụ trách bày mưu nghĩ kế, ông ấy phụ trách công kích chủ nghĩa lập hiến, song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ. Nhớ khi đó, kẻ địch còn đặt cho ông và ông Lưu biệt hiệu đấy”.
“Nói ông tài trí tựa như Gia Cát và Tư Mã, nói ông Lưu võ dũng khắp thiên hạ tựa Triệu Quan”.
“Ông Lưu của cháu…”
Triệu Quan chính là chỉ Thường Sơn Triệu Tử Long cùng Quan Công Quan Vũ.
Vừa khoe khoang, ông cụ Lý vừa cười vui vẻ, tràn đầy hào khí cùng sự kiêu ngạo thuộc về mình.
Nhưng khi nhắc đến Lưu Mặc Sinh, phút chốc, bầu không khí… có thêm một chút bi thương.
Bất chợt, ông cụ Lý không biết nên nói câu sau cùng như thế nào.
Ông Lưu của cháu… đã đi rồi!
Người… đã mất!
Nụ cười cũng biến mất.
Gương mặt ông cụ Lý thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Từng ký ức về những năm tháng khói lửa kề vai chiến đấu bên cạnh Lưu Mặc Sinh chợt hóa thành vô số mảnh vỡ, vụt qua trong đầu ông cụ.
Dường như cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Vu Kiệt cũng không hỏi lại, anh đã có được đáp án mình muốn, anh ngồi một bên, cùng ông nội lẳng lặng suy ngẫm.
Hồi tưởng.
Nhớ lại từng ký ứng.
Cũng không biết cả hai đã trầm mặc bao lâu, rốt cuộc, ông cụ Lý mở miệng nói: “Ngày tang lễ, ông Lưu của cháu… đi an ổn chứ?”
Vu Kiệt: “Có rất nhiều người đã đến, cũng được xem là an ổn, có điều nói hơi nhiều một chút, suýt nữa là trễ giờ hạ táng”.
“Vậy à…”
Ông cụ Lý lấy ra cái mũ quân trang màu xanh lá vẫn luôn mang theo bên người, đặt lên tay, bóp nhẹ, xoa xoa, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lão già kia để lại vật tưởng niệm cũng hay lắm, lúc ăn cơm, nghe mùi mồ hôi từ cái mũ này quá nặng, ăn cũng không vô.
Nhớ ông lắm, ông bạn già!
Ông cụ Lý: “Rãnh rỗi thì đi thăm ông ấy nhiều một chút, hằng năm, đến tiết thanh minh, cháu nhớ đến tảo mộ ông ấy. Cái ông già kia, tuy là người thô kệch, nhưng rất thích sạch sẽ, vậy mà hết lần này đến lần khác lại là một gã lười, không hay chăm chút cho mình”.
“Cháu biết rồi, cháu sẽ nhớ kỹ!”, Vu Kiệt gật đầu một cách nặng nề.
Ông cụ Lý: “Vậy thì tốt rồi, thôi được rồi, ông cũng không còn lời gì để nói, nhớ kỹ, sự kiện lần này chẳng qua chỉ là lần thứ nhất kẻ địch xung đao, sau này, sẽ còn rất nhiều kẻ địch gian xảo như vậy, tính ra thì bọn họ cũng đã lộ một chân ra rồi, đi đi, thảo luận với bố cháu, cùng chú hai, chú ba về chuyện lần này, hẳn là cháu đã biết đại khái, ngoài gia tộc Hiên Viên và nhà họ Lưu, còn có những ai nữa!”
“Đều là một đám khốn kiếp vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, cháu chớ có sợ!”
“Hai năm này, ông nội vẫn ở bên cạnh cháu, cháu có vốn liếng của mình, đấu trí với bọn họ, cho bọn họ xem, ai mới là… kẻ thắng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.