Đệ Nhất Lang Vương

Chương 701: Người được chọn

Thái Tú

26/07/2021

      Lý Châu không trách cứ cũng không hề tức giận, bà ta không phải là một người bảo thủ, càng không phải là một người luôn đổ hết mọi tội lỗi lên con mình mà trách móc.  

      Trước khi bước chân vào xã hội, nguyên nhân khiến hầu hết những đứa trẻ mắc phải lỗi lầm đều là do bố mẹ, bất cứ ai cũng không nên xem nhẹ chuyện này, đương nhiên Lý Châu cũng vậy.  

      Những lời nói của Lý Châu giống như một thang thuốc bắc, xua tan sự căng thẳng và tự trách trong lòng Mục Tiểu Vũ suốt những ngày qua.  

      Sau ngày hôm nay, một cuộc sống mới sẽ bắt đầu.  

      Tận dụng cơ hội hôm nay các anh chị em trong nhà họ Lý đều có mặt đầy đủ ở tứ hợp viện, rất nhanh ngay sau đó, một bữa tiệc gia đình đặc biệt đã được tổ chức.  

      Để chúc mừng Lý Châu trở về an toàn, bữa tiệc gia đình này rất hoành tráng, không có nhiều khách khứa nhưng tràn ngập không khí sôi động, ngay cả quản gia và người giúp việc trong tứ hợp viện cũng đều tham gia vào bữa tiệc này, cùng nhau nướng thịt ở tứ hợp viện.  

      Chỉ là…  

      Đúng lúc bữa tiệc vừa diễn ra được một nửa, Vu Kiệt lại nhận được một tin nhắn khác.  

      Trong tứ hợp viện nhà họ Lý, lửa cháy cao vút, khói xanh lác đác xung quanh, ngoại trừ những người bảo vệ đang thực hành nhiệm vụ canh gác ngoài cửa thì hầu như tất cả mọi người đều đang vây quanh đống lửa này, Vu Kiệt đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng hòa hợp giữa Dương Cẩm Tú và mọi người trong gia đình mình, trong lòng vô cùng ấm áp.  

      Anh nhìn Lão Ưng ở sau lưng: “Anh Ưng, có chuyện gấp sao?”  

      Người vừa đến chính là Lão Ưng, thủ lĩnh của Mật Điệp Tư, người luôn ở bên cạnh bảo vệ ông cụ Lý.  

      Lão Ưng gật đầu: “Ông chủ muốn gặp tôn thái tử”.  

      Nghe vậy, trong lòng Vu Kiệt bỗng lóe lên một suy đoán: “Tôi có thể hỏi một câu không?”  

      “Mời tôn thái thử hỏi”, thái độ của Lão Ưng vô cùng cung kính.  

      Vu Kiệt: “Chuyện lần này là do ông nội cố ý giữ lại phải không!”  

      Nghe vậy, Lão Ưng đáp: “Nếu như cậu đã đoán được rồi thì cần gì phải hỏi nữa! Có những chuyện nói ra thì không còn ý nghĩ gì cả”.  

      “Tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, nếu như lần này chúng tôi không giải quyết tốt đẹp chuyện của cô út thì anh nói xem ông nội có đích thân ra tay không?”  

      Lão Ưng không trả lời trực tiếp mà chỉ nói một câu: “Chuyện này, cậu vẫn là đích thân hỏi ông chủ thì tốt hơn”.  

      “Vậy đi thôi!”  

      “Vâng”.  

      …  

      …  

      Nửa tiếng đồng hồ sau, Vu Kiệt đi theo Lão Ưng trở về bệnh viện Quân Khu 4 ở thủ đô, lúc đi vào anh không phải chịu bất kỳ sự kiểm tra nào của các chiến sĩ canh gác cả, có lẽ là vì sự tích một mình anh đã cứu sống hai ông cụ trong bệnh viện này, nên đã khiến bệnh viện gỡ bỏ hết quy củ với anh.  

      Ông cụ Lý đang đi dạo quanh công viên nước ở sân sau bệnh viện cùng với hai người khác.  



      Thời tiết râm mát.  

      Bầu trời u ám.  

      Từng hạt mưa rơi xuống tạo thành đường nhỏ như sợi chỉ, sau đó giọt xuống mặt hồ giống như hạt châu, từng chút từng chút lan ra tạo thành gợn sóng, in bóng ngọn đèn đường bên cạnh.  

      Vu Kiệt đi đến trước mặt ba người kia.  

      “Đến rồi?”, ông cụ Lý đi bên cạnh Mặc Bạch, bỗng dừng bước, nhìn Vu Kiệt.  

      “Cháu chào ông nội, sư phụ Diệp Lâm, sư phụ Mặc Bạch”.  

      Vu Kiệt lên tiếng chào.  

      “Ông chủ, tôi xin phép ra ngoài”, Lão Ưng biết những chuyện tiếp theo cần nói có thể sẽ liên quan đến những vấn đề nhạy cảm, đó là khoảng thời gian anh ta không có tư cách tiếp cận, cho nên đã nhanh chóng rời đi.  

      “Ừm”, ông cụ khẽ gật đầu.  

      Sau khi anh ta rời đi, toàn bộ công viên nước chỉ còn lại hai chữ vắng vẻ.  

      Vì vụ tự sát của Lão Lưu bị lan truyền rộng rãi nên danh tiếng của bệnh viện Quân Khu 4 ở thủ đô đã bị giảm sút mạnh chỉ trong vài ngày, cộng thêm nguyên nhân tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều bị thẩm vấn và điều tra nên công việc hàng ngày của bệnh viện rất khó trở lại quỹ đạo bình thường, vì vậy hiện tại có rất ít bệnh nhân ở lại bệnh viện này.  

      Có thể nói, bệnh viện Quân Khu 4 hiện tại, theo một nghĩa nào đó chỉ là một đơn vị phục vụ cho ba ông cụ này mà thôi.  

      Cũng không biết im lặng bao lâu.  

      Diệp Lâm không nhịn nổi nữa, lên tiếng: "Sao vậy, gọi đệ tử của tôi qua đây, ông không nói gì cả cứ để nó đứng thế, rốt cuộc là muốn khen ngợi hay là dạy dỗ thì cứ nói thẳng ra, chuyện ở chùa Hàn Sơn còn chưa kết thúc được bao lâu, lại khiến nó cuốn vào loại chuyện này, người làm ông nội như ông thật không tốt lành gì cả".  

      Mặc Bạch cười gượng: “Đây là chuyện nhà người ta”.  

      Diệp Lâm: “Như vậy là ông xem bản thân như người ngoài rồi, chuyện nhà thì sao, ông đây cũng là sư phụ của nó đấy”.  

      Mặc Bạch: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, tôi vẫn là nên đưa ông đi dạo một vòng nữa, chúng ta ai cũng đều có lời muốn nói với Tiểu Kiệt, từng người từng người một đi”.  

      Nói xong, Mặc Bạch đẩy Diệp Lâm đang ngồi trên xe lăn đi, từ bên cạnh ông cụ Lý biến mất ở cuối con đường.  

      Giọng nói chửi rủa của Diệp Lâm vang vọng trong không khí.  

      Ông cụ Lý hít sâu một hơi, đợi hai bóng người kia hoàn toàn mất hẳn mới từ từ ngồi xuống một bên chiếc ghế nhỏ công cộng.  

      Trước mặt là bờ hồ chìm trong bóng tối mờ mịt.  

      Ông cụ Lý vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Đến đây ngồi đi! Đứng thế không hay lắm”.  

      Vu Kiệt gật đầu rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh ông cụ: “Ông nội, chuyện của cô út là ông chuẩn bị cho cháu ạ?”  



      “Sao lại nhận ra được vậy?”  

      Ông cụ Lý nở một nụ cười hài lòng, hỏi.  

      “Thứ nhất, với thực lực của ông, những chuyện gì xảy ra trước mắt ông, những nhân tố nào có khả năng uy hiếp đến người nhà họ Lý thì sẽ không thể lọt qua được mắt thần của ông, lúc Tiểu Vũ âm thầm nhận chiếc Lamborghini do Lưu Hải tặng, có lẽ ông đều đã hiểu hết rồi”.  

      “Nếu như ông nói ông không tin sẽ xảy ra chuyện, cháu không tin đâu, chắc chắn ông đã phát giác được chuyện gì đó, nhưng ông đã không hoàn toàn xóa bỏ nhân tố này mà đã giữ nó lại, chỉ có một loại khả năng, ông không muốn tự mình ra tay giải quyết những rắc rối của nhân tố này”.  

      “Cho nên, chuyện này chính là vấn đề nan giải mà ông chuẩn bị cho chúng cháu, nhưng nếu như nói đây là ông chuẩn bị cho bố cháu hay là hai người chú còn lại thì chuyện này không thể nào, cháu có thể loại trừ khả năng này ngay lập tức.   

      “Hửm?”, phân tích đến đây, ánh mắt của ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt ngày càng thêm hài lòng: “Sao lại thế?”  

      Vu Kiệt: “Đây chính là nhân tố thứ hai, nếu như là chuẩn bị cho bố cháu và hai chú còn lại thì sẽ không có chuyện mạo hiểm để cô út vào tù như vậy, bởi vì bọn họ là anh chị em, trong lòng ông hiểu rất rõ, một khi bọn họ biết được đây chính là vấn đề nan giải do ông chuẩn bị cho bọn bọ thì trong lòng bọn họ sẽ nảy sinh cảm giác áy náy”.   

      “Dùng tương lai của anh chị em làm cái giá phải trả, làm khảo nghiệm, bọn họ không muốn, ông cũng không nhẫn tâm, cho nên vấn đề nan giải này chỉ có thể dành cho cháu”.  

      “Đầu tiên, mầm tai họa lúc em họ nhận chiếc siêu xe kia, suy cho cùng cũng là vì cháu mà ra, thực ra, sự tham gia của cháu sẽ khiến kẻ địch hành động nhanh hơn, cuối cùng, một khi cháu ra tay giải quyết chuyện này thì uy tín của cháu đối với Mật Điệp Tư lại càng tăng lên, cháu càng có tiếng nói hơn, đây chính là chuyện mà ông muốn cháu làm”.  

      “Ông nội, cháu nói đúng không ạ?”  

      Ông cụ Lý: “Có phong thái của ông”.  

      Ông cụ Lý cười lớn: “Cháu có trách ông không?”  

      Vu Kiệt lắc đầu: “Cháu không hiểu, ông liều mạng muốn giúp cháu xuất hiện trong những chuyện này, đem cháu thể hiện ra trước mặt mọi người, rốt cuộc mục đích là gì? Từ hôm ở khách sạn Holy Sky, cho đến Long Môn, lại đến Giang Thành, còn có chùa Hàn Sơn, mỗi một chuyện dường như đều không liên quan đến ông, nhưng nghĩ kỹ hơn một chút, lại đều có sự góp mặt của ông, cháu đoán…”  

      “Ông để bệnh nặng không chữa, cố gắng nhịn đến lúc chịu không nổi liền hôn mê, sau đó khiến cháu phải chấp hành nhiệm vụ xuất cảnh, cũng là ông cố ý chuẩn bị cho cháu phải không ạ?”  

      Ông cụ Lý: “Đúng vậy”.  

      “Cháu trách ông không?”, ông cụ Lý buồn bã nói: “Trách ông quá nhẫn tâm, phải không?’  

      Vu Kiệt: “Ông nội…”  

      Ông cụ Lý: “Cháu có thể nghĩ đến được những chuyện này, ông đã rất hài lòng rồi, những chuyện khác ông cũng không muốn giải thích thêm!”  

      “Tiểu Kiệt à, chiến đấu thực sự chỉ mới bắt đầu, thời gian…không còn nhiều nữa!”  

      “Chỉ còn lại hai năm mà thôi, nhà họ Lý có nhiều kẻ địch như vậy, bố cháu chỉ biết mỗi công việc kinh doanh mà thôi, nếu như nhà họ Lý không có một người như ông nội cháu, tiếp tục xây dựng những kế hoạch đằng sau, ông sợ là hai năm sau khi ông vừa ra đi!”   

      “Gia tộc này…liền sụp đổ…”  

      “Tiểu Kiệt, cháu hiểu không?”  

      “Cháu chính là người mà ông đã chọn!”  

      

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Lang Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook