Đệ Nhất Sủng Hôn Quân Thống Đại Soái
Chương 11: Quy Tắc Là Do Tôi Quyết Định (3)
Lương Phi Nhi
04/01/2024
Vốn dĩ cô muốn đóng vai bé thỏ trắng và chơi trò giả heo ăn thịt hổ.
Tuy nhiên, Kiều Vãn lại phát hiện ra rằng thủ đoạn bạo lực là đơn giản nhất lại phù hợp đối với một số loại người.
"Kiều Vãn, mày vừa mới nói cái gì? Sau này, cái nhà này sẽ do mày làm chủ sao?" Giọng nói đầy tức giận của bà cụ Kiều đột nhiên vang lên. Khi vừa mới tỉnh lại, bà ta đã nghe thấy giọng điệu ngang ngược kia của Kiều Vãn, cũng khiến bà ta tức đến mức đau tim đau phổi.
Ngôi nhà này do Kiều Vãn làm chủ sao? Vậy bà ta là bà nội của cô thì được tính là cái thá gì? Kiều Vãn coi bà ta đã chết rồi sao?
"Bà nội, bà không nghe lầm đâu. Từ nay về sau ngôi nhà này sẽ do cháu làm chủ." Kiều Vãn rất tốt bụng mà lặp lại từng câu, giọng nói vẫn dịu dàng ngọt ngào nhưng giọng điệu lại ẩn chứa sự sắc bén ở bên trong.
"Bà nội, bà có nghe thấy lời Kiều Vãn nói không? Hơn nữa, bà xem Kiều Vãn tát vào mặt cháu này, hu hu..." Kiều Đình Nguyệt nhìn thấy bà cụ Kiều tỉnh dậy, rốt cuộc cô ta đã có chỗ dựa, cô ta bèn chạy đến bên cạnh bà cụ Kiều bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bà cụ Kiều tập trung quan sát, không phải trên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Đình Nguyệt còn có một vết đánh sưng đỏ in hình năm ngón tay hay sao?
Bà cụ Kiều đang chuẩn bị bộc phát lửa giận với Kiều Vãn, bèn trông thấy Kiều Vãn đưa ngón tay dựng thẳng lên đôi môi.
"Bà nội, bà quên A Phúc rồi sao? Nó vẫn còn đang ở đây với chúng ta chưa rời đi đâu." Kiều Vãn khẽ cười nói.
Bà cụ Kiều vừa mới tỉnh lại cho nên bà ta tạm thời quên mất chuyện của A Phúc. Sau khi được Kiều Vãn nhắc nhở chuyện này, sắc mặt của bà ta lại trở nên tái mét.
Tất cả hình ảnh trong đầu bà ta đều là cảnh A Phúc bị lột da và dáng vẻ máu me bê bết khắp toàn thân đầy kinh khủng kia. Bà cụ Kiều hoảng hốt quan sát xung quanh một lượt, đôi tay bà ta hung hăng bắt lấy cánh tay của Kiều Đình Nguyệt ở bên cạnh giống như người sắp chết đuối bắt được miếng gỗ nổi cứu mạng, dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể.
"Ở đâu? A Phúc ở đâu?"
"Bà nội, bà nhéo cháu đau quá. Hơn nữa, hai người đang nói gì về A Phúc thế?" Kiều Đình Nguyệt bị đôi tay gầy guộc của bà cụ Kiều nhéo đến mức đau nhức, cô ta không nhịn được mà cau mày và vùng vẫy.
"Bà nội, bà muốn trốn tránh A Phúc thì tốt nhất là bà nên đến phật đường và chờ qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, tiện thể niệm Chú Vãn Sinh cho A Phúc. Nếu không thì nó vẫn sẽ đi theo bà. Bây giờ là ban ngày, A Phúc còn hơi kiêng kị, nhưng đợi đến ban đêm thì A Phúc sẽ không còn bất kỳ sự kiêng kị nào nữa. Đến lúc đó, bà nội..."
"Đừng nói nữa!" Giọng nói của bà cụ Kiều cắt ngang lời nói của Kiều Vãn, lông tơ toàn thân bà ta đều run rẩy dựng hết cả lên: "Bà đến phật đường liền đây, bà sẽ đi đến phật đường!"
Đối với bà cụ Kiều vốn tin có quỷ thần mà nói, bà cụ thật sự đã bị A Phúc hù dọa đến mức vô cùng khiếp sợ. Bà cụ cũng không còn sức đâu mà quản lý chuyện Kiều Đình Nguyệt và Kiều Vãn. Bà cụ trực tiếp đứng dậy, bước về phía phật đường nhỏ ở trong nhà.
"Bà nội! Bà đừng đi! Bà nội!" Kiều Đình Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không ngờ rằng bà cụ Kiều lại thật sự đến phật đường.
Bây giờ, cô thật sự không dám ở riêng với Kiều Vãn nữa. Nếu Kiều Vãn đã dám ra tay đối với cô, điều này đã chứng tỏ rằng cô ta không còn sợ cô nữa.
Nhớ đến dáng vẻ vừa rồi lạnh lùng như ác quỷ trong địa ngục của Kiều Vãn, trong lòng Kiều Đình Nguyệt thật sự hoảng sợ.
"Cháu đừng đi theo bà!" Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, bà cụ Kiều ngừng chân, quay đầu quan sát Kiều Đình Nguyệt, mặt lộ vẻ không vui nói.
Chuyện bái Phật cần sự thành tâm, niệm kinh để tâm hồn thanh thản. Bà cụ không muốn có bất kỳ ai đến quấy rầy mình!
Đây là lần đầu tiên mà Kiều Đình Nguyệt trông thấy bà cụ Kiều đối xử hung dữ với cô như vậy, cô không khỏi phải ngừng bước.
Bà cụ Kiều xoay người qua rồi tiến vào trong phật đường nhỏ ở trước mặt, đóng sập cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" và khoá trái cửa từ bên trong.
Kiều Đình Nguyệt quay đầu quan sát Kiều Vãn một chút, cô chỉ trông thấy Kiều Vãn vẫn đứng ở chỗ cũ với dáng vẻ giống như cười mà không phải cười nhìn mình. Da đầu cô tê dại một lúc, cô cũng vội vàng bước nhanh về phía phòng của mình.
Cô không thể trêu vào Kiều Vãn cũng như không thể che giấu nỗi sợ của mình.
Tuy nhiên, Kiều Vãn lại phát hiện ra rằng thủ đoạn bạo lực là đơn giản nhất lại phù hợp đối với một số loại người.
"Kiều Vãn, mày vừa mới nói cái gì? Sau này, cái nhà này sẽ do mày làm chủ sao?" Giọng nói đầy tức giận của bà cụ Kiều đột nhiên vang lên. Khi vừa mới tỉnh lại, bà ta đã nghe thấy giọng điệu ngang ngược kia của Kiều Vãn, cũng khiến bà ta tức đến mức đau tim đau phổi.
Ngôi nhà này do Kiều Vãn làm chủ sao? Vậy bà ta là bà nội của cô thì được tính là cái thá gì? Kiều Vãn coi bà ta đã chết rồi sao?
"Bà nội, bà không nghe lầm đâu. Từ nay về sau ngôi nhà này sẽ do cháu làm chủ." Kiều Vãn rất tốt bụng mà lặp lại từng câu, giọng nói vẫn dịu dàng ngọt ngào nhưng giọng điệu lại ẩn chứa sự sắc bén ở bên trong.
"Bà nội, bà có nghe thấy lời Kiều Vãn nói không? Hơn nữa, bà xem Kiều Vãn tát vào mặt cháu này, hu hu..." Kiều Đình Nguyệt nhìn thấy bà cụ Kiều tỉnh dậy, rốt cuộc cô ta đã có chỗ dựa, cô ta bèn chạy đến bên cạnh bà cụ Kiều bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bà cụ Kiều tập trung quan sát, không phải trên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Đình Nguyệt còn có một vết đánh sưng đỏ in hình năm ngón tay hay sao?
Bà cụ Kiều đang chuẩn bị bộc phát lửa giận với Kiều Vãn, bèn trông thấy Kiều Vãn đưa ngón tay dựng thẳng lên đôi môi.
"Bà nội, bà quên A Phúc rồi sao? Nó vẫn còn đang ở đây với chúng ta chưa rời đi đâu." Kiều Vãn khẽ cười nói.
Bà cụ Kiều vừa mới tỉnh lại cho nên bà ta tạm thời quên mất chuyện của A Phúc. Sau khi được Kiều Vãn nhắc nhở chuyện này, sắc mặt của bà ta lại trở nên tái mét.
Tất cả hình ảnh trong đầu bà ta đều là cảnh A Phúc bị lột da và dáng vẻ máu me bê bết khắp toàn thân đầy kinh khủng kia. Bà cụ Kiều hoảng hốt quan sát xung quanh một lượt, đôi tay bà ta hung hăng bắt lấy cánh tay của Kiều Đình Nguyệt ở bên cạnh giống như người sắp chết đuối bắt được miếng gỗ nổi cứu mạng, dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể.
"Ở đâu? A Phúc ở đâu?"
"Bà nội, bà nhéo cháu đau quá. Hơn nữa, hai người đang nói gì về A Phúc thế?" Kiều Đình Nguyệt bị đôi tay gầy guộc của bà cụ Kiều nhéo đến mức đau nhức, cô ta không nhịn được mà cau mày và vùng vẫy.
"Bà nội, bà muốn trốn tránh A Phúc thì tốt nhất là bà nên đến phật đường và chờ qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, tiện thể niệm Chú Vãn Sinh cho A Phúc. Nếu không thì nó vẫn sẽ đi theo bà. Bây giờ là ban ngày, A Phúc còn hơi kiêng kị, nhưng đợi đến ban đêm thì A Phúc sẽ không còn bất kỳ sự kiêng kị nào nữa. Đến lúc đó, bà nội..."
"Đừng nói nữa!" Giọng nói của bà cụ Kiều cắt ngang lời nói của Kiều Vãn, lông tơ toàn thân bà ta đều run rẩy dựng hết cả lên: "Bà đến phật đường liền đây, bà sẽ đi đến phật đường!"
Đối với bà cụ Kiều vốn tin có quỷ thần mà nói, bà cụ thật sự đã bị A Phúc hù dọa đến mức vô cùng khiếp sợ. Bà cụ cũng không còn sức đâu mà quản lý chuyện Kiều Đình Nguyệt và Kiều Vãn. Bà cụ trực tiếp đứng dậy, bước về phía phật đường nhỏ ở trong nhà.
"Bà nội! Bà đừng đi! Bà nội!" Kiều Đình Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không ngờ rằng bà cụ Kiều lại thật sự đến phật đường.
Bây giờ, cô thật sự không dám ở riêng với Kiều Vãn nữa. Nếu Kiều Vãn đã dám ra tay đối với cô, điều này đã chứng tỏ rằng cô ta không còn sợ cô nữa.
Nhớ đến dáng vẻ vừa rồi lạnh lùng như ác quỷ trong địa ngục của Kiều Vãn, trong lòng Kiều Đình Nguyệt thật sự hoảng sợ.
"Cháu đừng đi theo bà!" Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, bà cụ Kiều ngừng chân, quay đầu quan sát Kiều Đình Nguyệt, mặt lộ vẻ không vui nói.
Chuyện bái Phật cần sự thành tâm, niệm kinh để tâm hồn thanh thản. Bà cụ không muốn có bất kỳ ai đến quấy rầy mình!
Đây là lần đầu tiên mà Kiều Đình Nguyệt trông thấy bà cụ Kiều đối xử hung dữ với cô như vậy, cô không khỏi phải ngừng bước.
Bà cụ Kiều xoay người qua rồi tiến vào trong phật đường nhỏ ở trước mặt, đóng sập cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" và khoá trái cửa từ bên trong.
Kiều Đình Nguyệt quay đầu quan sát Kiều Vãn một chút, cô chỉ trông thấy Kiều Vãn vẫn đứng ở chỗ cũ với dáng vẻ giống như cười mà không phải cười nhìn mình. Da đầu cô tê dại một lúc, cô cũng vội vàng bước nhanh về phía phòng của mình.
Cô không thể trêu vào Kiều Vãn cũng như không thể che giấu nỗi sợ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.