Đệ Nhất Sủng Hôn Quân Thống Đại Soái
Chương 12: Quy Tắc Là Do Tôi Quyết Định (4)
Lương Phi Nhi
04/01/2024
Trong chốc lát, ở phòng khách chỉ còn lại một mình Kiều Vãn.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Cô muốn đợi sau khi cha của cô và Tô Hương Phương trở về sẽ nghiêm túc trao đổi với họ một chút. Để bọn họ hiểu rằng về sau căn nhà này chỉ có một người đứng đầu làm chủ, người ấy không ai khác chính là cô Kiều Vãn.
Vì Kiều Thất nên cô phải đành ở lại đây, nếu vậy thì cô phải giữ cho mình một tâm trạng thoải mái, tuyệt đối không thể để bản thân phải chịu nửa phần oan ức nào.
Hơn nữa, căn nhà này lại là của hồi môn do mẹ của cô mua.
Vậy Tô Hương Phương là người có tiền thì sao? Chẳng qua là bà ta dùng chiêu trò xảo quyệt để chiếm lấy của hồi môn của mẹ cô mà thôi.
Bên nhà mẹ đẻ của mẹ cô cũng là một gia đình danh môn vọng tộc, rất có tiếng ở Bắc Bình. Lúc gả vào nhà họ Kiều đã đem theo rất nhiều của hồi môn hậu hĩnh phong phú.
Khi đó Tô Hương Phương cố ý che giấu thân phận thật sự của mình, cố ý tiếp cận mẹ của Kiều Vãn và giành được sự tin tưởng của mẹ cô. Từ đó hai người bọn họ trở thành đôi bạn thân tri kỉ, nhưng đến cuối cùng bà ta đã lừa lấy mất của hồi môn của mẹ cô. Còn có một chuyện quá đáng hơn nữa, theo như những gì Kiều Vãn biết thì từ sau khi mẹ cô qua đời, đều đặn mỗi năm cậu út của cô ở Bắc Bình sẽ gửi cho cô và Kiều Thất một khoảng tiền lớn, nhưng số tiền này cũng bị Tô Hương Phương bí mật lấy đi hết.
Hừ, cô nhất định sẽ làm cho Tô Hương Phương nôn ra hết số tiền mà bà ta đã chiếm lấy.
Tất cả đều phải đợi Tô Hương Phương và người cha tốt của cô trở về rồi mới nói tiếp.
Ngay lúc Kiều Vãn chuẩn bị đi đến phòng của Kiều Thất để xem thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài sân truyền vào.
Kiều Vãn nhíu mày một chút, vẫn nên đi ra phòng khách và ra ngoài sân xem là ai đến.
Trước đây cô cũng đã lường trước được khi cô chạy trốn ra ngoài, Kỳ Thiếu hoặc đại đô thống sẽ cử người đến trước cửa tìm cô.
Việc sẽ đến thì có trốn cũng không thoát. Nếu như quả thật là bọn họ cử người đến tìm thì cô cũng sẽ có cách để ứng phó, không cần thiết phải trốn tránh.
Sau khi mở cửa ra, người mà Kiều Vãn nhìn thấy lại là một người đàn ông trung niên đang mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá đậm.
"Xin hỏi, cô có phải là Kiều tiểu thư không?" Người đàn ông trung niên này có một dáng người cao ráo, tướng mạo nghiêm túc và cả người uy phong. Người đàn ông này bày tỏ thái độ vô cùng cung kính với Kiều Vãn.
Lúc này đột nhiên trong lòng Kiều Vãn lại xuất hiện một dự cảm không lành.
Nếu là người của phủ đại đô thống thì sẽ không đối xử khách sáo với cô như thế.
Vậy thì người đàn ông này là ai?
"Tôi là Kiều Vãn, ông là ai?" Kiều Vãn nhỏ giọng hỏi.
"Tứ gia nhà tôi muốn gặp cô, mời cô cùng tôi đi một chuyến." Người đàn ông trung niên lễ phép trả lời.
"Tứ gia nhà ông là ai?" Kiều Vãn vẫn không buông lỏng cảnh giác và thận trọng dò hỏi. Sự bất an ở trong lòng cô giống như từng đợt sóng đang cuồn cuộn dâng trào tạo thành từng vòng lớn.
"Là đại soái ở quân khu thứ ba Bắc Bình, Cố Cảnh Đình." Khi chậm rãi nói ra cái tên này, biểu hiện trên gương mặt của người đàn ông trung niên trở nên vô cùng sùng kính.
Cố Cảnh Đình.
Sự bất an ở trong lòng của Kiều Vãn đến từ cái tên này!
Dù có thế nào thì cô cũng không nghĩ đến người đàn ông này vậy mà lại cử người đến trước cửa tìm người trước.
Mặc dù chuyện xảy ra vào đêm hôm đó là do cô chủ động quyến rũ, nhưng người chịu thiệt thòi nhất vẫn chính là cô. Không lẽ người đàn ông này lại nhỏ nhen như vậy chứ, anh đến tìm cô để đòi chịu trách nhiệm sao?
Trong tiềm thức cô vẫn không muốn gặp Cố Cảnh Đình, nhưng Kiều Vãn cũng biết rất rõ rằng trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt.
Cố Cảnh Đình là ai? Đại soái của quân khu Bắc Bình, là người mà chỉ cần dậm chân một cái thôi thì ngay cả nước Trung Hoa cũng phải chấn động ba lần. Thế mà trong lúc rối bời cô lại nói ra một lời hồ đồ như vậy.
"Anh ấy ở đâu?" Kiều Vãn lấy lại bình tĩnh hỏi. Trong lòng cô cũng tự cảnh cáo bản thân rằng cô nhất định không được hoảng sợ.
Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, vậy thì cô sẽ đi gặp anh, xem thử rốt cuộc anh muốn thế nào!
"Tứ gia của tôi đang ngồi ở trên xe, hẻm bên này nhỏ nên xe không chạy qua được. Mời Kiều tiểu thư đi cùng với tôi." Người đàn ông trung niên này vừa nói xong liền xoay người đi ra ngoài đầu hẻm.
Kiều Vãn do dự một hồi vẫn quyết định tăng tốc đi cùng người đàn ông trung niên này.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Cô muốn đợi sau khi cha của cô và Tô Hương Phương trở về sẽ nghiêm túc trao đổi với họ một chút. Để bọn họ hiểu rằng về sau căn nhà này chỉ có một người đứng đầu làm chủ, người ấy không ai khác chính là cô Kiều Vãn.
Vì Kiều Thất nên cô phải đành ở lại đây, nếu vậy thì cô phải giữ cho mình một tâm trạng thoải mái, tuyệt đối không thể để bản thân phải chịu nửa phần oan ức nào.
Hơn nữa, căn nhà này lại là của hồi môn do mẹ của cô mua.
Vậy Tô Hương Phương là người có tiền thì sao? Chẳng qua là bà ta dùng chiêu trò xảo quyệt để chiếm lấy của hồi môn của mẹ cô mà thôi.
Bên nhà mẹ đẻ của mẹ cô cũng là một gia đình danh môn vọng tộc, rất có tiếng ở Bắc Bình. Lúc gả vào nhà họ Kiều đã đem theo rất nhiều của hồi môn hậu hĩnh phong phú.
Khi đó Tô Hương Phương cố ý che giấu thân phận thật sự của mình, cố ý tiếp cận mẹ của Kiều Vãn và giành được sự tin tưởng của mẹ cô. Từ đó hai người bọn họ trở thành đôi bạn thân tri kỉ, nhưng đến cuối cùng bà ta đã lừa lấy mất của hồi môn của mẹ cô. Còn có một chuyện quá đáng hơn nữa, theo như những gì Kiều Vãn biết thì từ sau khi mẹ cô qua đời, đều đặn mỗi năm cậu út của cô ở Bắc Bình sẽ gửi cho cô và Kiều Thất một khoảng tiền lớn, nhưng số tiền này cũng bị Tô Hương Phương bí mật lấy đi hết.
Hừ, cô nhất định sẽ làm cho Tô Hương Phương nôn ra hết số tiền mà bà ta đã chiếm lấy.
Tất cả đều phải đợi Tô Hương Phương và người cha tốt của cô trở về rồi mới nói tiếp.
Ngay lúc Kiều Vãn chuẩn bị đi đến phòng của Kiều Thất để xem thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài sân truyền vào.
Kiều Vãn nhíu mày một chút, vẫn nên đi ra phòng khách và ra ngoài sân xem là ai đến.
Trước đây cô cũng đã lường trước được khi cô chạy trốn ra ngoài, Kỳ Thiếu hoặc đại đô thống sẽ cử người đến trước cửa tìm cô.
Việc sẽ đến thì có trốn cũng không thoát. Nếu như quả thật là bọn họ cử người đến tìm thì cô cũng sẽ có cách để ứng phó, không cần thiết phải trốn tránh.
Sau khi mở cửa ra, người mà Kiều Vãn nhìn thấy lại là một người đàn ông trung niên đang mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá đậm.
"Xin hỏi, cô có phải là Kiều tiểu thư không?" Người đàn ông trung niên này có một dáng người cao ráo, tướng mạo nghiêm túc và cả người uy phong. Người đàn ông này bày tỏ thái độ vô cùng cung kính với Kiều Vãn.
Lúc này đột nhiên trong lòng Kiều Vãn lại xuất hiện một dự cảm không lành.
Nếu là người của phủ đại đô thống thì sẽ không đối xử khách sáo với cô như thế.
Vậy thì người đàn ông này là ai?
"Tôi là Kiều Vãn, ông là ai?" Kiều Vãn nhỏ giọng hỏi.
"Tứ gia nhà tôi muốn gặp cô, mời cô cùng tôi đi một chuyến." Người đàn ông trung niên lễ phép trả lời.
"Tứ gia nhà ông là ai?" Kiều Vãn vẫn không buông lỏng cảnh giác và thận trọng dò hỏi. Sự bất an ở trong lòng cô giống như từng đợt sóng đang cuồn cuộn dâng trào tạo thành từng vòng lớn.
"Là đại soái ở quân khu thứ ba Bắc Bình, Cố Cảnh Đình." Khi chậm rãi nói ra cái tên này, biểu hiện trên gương mặt của người đàn ông trung niên trở nên vô cùng sùng kính.
Cố Cảnh Đình.
Sự bất an ở trong lòng của Kiều Vãn đến từ cái tên này!
Dù có thế nào thì cô cũng không nghĩ đến người đàn ông này vậy mà lại cử người đến trước cửa tìm người trước.
Mặc dù chuyện xảy ra vào đêm hôm đó là do cô chủ động quyến rũ, nhưng người chịu thiệt thòi nhất vẫn chính là cô. Không lẽ người đàn ông này lại nhỏ nhen như vậy chứ, anh đến tìm cô để đòi chịu trách nhiệm sao?
Trong tiềm thức cô vẫn không muốn gặp Cố Cảnh Đình, nhưng Kiều Vãn cũng biết rất rõ rằng trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt.
Cố Cảnh Đình là ai? Đại soái của quân khu Bắc Bình, là người mà chỉ cần dậm chân một cái thôi thì ngay cả nước Trung Hoa cũng phải chấn động ba lần. Thế mà trong lúc rối bời cô lại nói ra một lời hồ đồ như vậy.
"Anh ấy ở đâu?" Kiều Vãn lấy lại bình tĩnh hỏi. Trong lòng cô cũng tự cảnh cáo bản thân rằng cô nhất định không được hoảng sợ.
Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, vậy thì cô sẽ đi gặp anh, xem thử rốt cuộc anh muốn thế nào!
"Tứ gia của tôi đang ngồi ở trên xe, hẻm bên này nhỏ nên xe không chạy qua được. Mời Kiều tiểu thư đi cùng với tôi." Người đàn ông trung niên này vừa nói xong liền xoay người đi ra ngoài đầu hẻm.
Kiều Vãn do dự một hồi vẫn quyết định tăng tốc đi cùng người đàn ông trung niên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.