Chương 10: CHƯƠNG 10
Nani
03/10/2016
“Jae Jae…”Âm giọng khàn khàn của Yunho quanh quẩn bên tai của Jaejoong, khiến cậu mê mị, cả không gian tràn ngập không khí ám muội.“Hwang phi tham kiến hoàng thượng!”Tiếng bên ngoài vọng vào nháy mắt khiến không khí như đông cứng lại, Jaejoong vội đẩy Yunho ra, kéo lại vạt áo của mình, mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên.“Khốn kiếp”
Yunho kéo chăn lên đắp giúp Jaejoong, rồi xuống giường bước ra ngoài, thấy thân ảnh đang quỳ phía ngoài, hắn rít lên qua kẽ răng gằn từng tiếng một:“Hwang phi, người đến đúng lúc lắm.’’Mi Young không hiểu gì, ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp thân ảnh nam nhân với khuôn mặt hằm hằm, ánh mắt sắc lẻm thì sợ run người, vội thưa:“Hoàng thượng, thần…thần…thiếp…đến thăm Kim quân, nghe nói hoàng thượng cũng ở đây nên tiến vào hành lễ…”“CÂM!”Không đợi Mi Young nói hết, Yunho gầm lên, khiến nàng ta sợ đến nỗi ngồi bệt xuống, hắn quay về phía cửa quát:“Han công công, giải thích cho ta!”Nghe tiếng gọi, Han công công vội chạy vào quỳ xuống nói:“Thưa hoàng thượng, Hwang phi muốn vào, thần có ngăn ở ngoài cửa,, nhưng nương nương nhất quyết đòi vào, thần không ngăn được!”“Hừ, đám cung nhân ở ngoài đấy chết hết cả hay sao hả?” Yunho hằm hè nhìn chằm chằm vào Mi Young quát.Đám cũng nhân ở bên ngoài sợ quá quỳ rạp hết xuống, cúi đầu không ai dám ngẩng lên. Thấy vậy, Yunho càng bực mình, lại to tiếng hơn nữa.“Mang Hwang phi xuống đánh 100 gậy cho ta, thị nữ đi theo 50 gậy!”Nói xong, hắn liếc nhìn vào bên trong, trầm giọng nói: “ Min Hae, ngươi đi lấy thuốc bổ đã sắc mang về đây cho Jaejoong uống!”Nghe vậy, Min Hae đáp một tiếng “Dạ” rồi vội vàng lui xuống. Đám quân lính tiến vào kéo Mi Young cùng đám thị nữ ra ngoài. Nàng ta vội dập đầu khóc lóc xin xỏ:“Hoàng thượng, thần sai rồi, xin người tha cho thần, hoàng thượng!”“Cút, người đâu, kéo xuống, mang ra ngoài Tuyết Nguyệt cung rồi đánh!”“Rõ!”Tức thì đám lính vội chạy lên, bịt miệng Mi Young cùng đám thị nữ đang khóc lóc kéo ra ngoài, mang họ xa khỏi Tuyết Nguyệt cung rồi đánh. Bọn lính biết rõ hoàng thượng không muốn kinh động đến vị Kim quân kia nên mới hạ lệnh mang ra xa, nên không ai dám trái lệnh, chỉ dám kéo người ra xa rồi mới đánh.Lúc này, Yunho phất tay cho Han công công cùng thị nữ ra ngoài, bước vào trong với Jaejoong.“Yunho!”Thấy hắn bước vào, Jaejoong ló đầu ra khỏi chăn hướng hắn kêu một tiếng.“Ta đây, không có việc gì đâu!”Yunho đến bên giường, cúi xuống nói. Khoảng cách giữa hai người bây giờ vô cùng gần, bất giác Jaejoong đỏ bừng mặt, nhìn đi chỗ khác. Yunho thấy vậy bật cười, lại càng cúi sâu hơn, thơm vào bên má của Jaejoong. Cậu vội đẩy ra, lắp bắp nói:“Yunho, giờ…ta..ta…”Thấy bảo bối ngượng đến mức nói lắp, Yunho buồn cười vô cùng nhưng lại nín nhịn, nói:“Yên tâm, chúng ta còn nhiều thời gian nữa. Ta đã dặn Min Hae đi lấy thuốc bổ cho đệ uống rồi. Giờ ta cũng phải đi phê duyệt ít tấu chương nữa!”“A, vậy ngài đi nha!”“Sao vậy, đệ muốn ta đi vậy sao?” Yunho trêu trọc hỏi.“Không, không phải vậy!” Jaejoong vội phản bác.“Được rồi, ta đùa thôi, giờ ta phải đi, tẹo nữa đệ phải uống hết thuốc nghe chưa, lúc sau ta quay lại kiểm tra mà chưa hết là ta phạt đấy!”Yunho khanh khách cười nói. Lúc này Min Hae cũng quay về, đứng ở bên ngoài lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Chợt thấy Yunho từ trong bước ra vội vàng tránh qua một bên.“Ngươi vào đi.”Yunho đi ra thấy Min Hae, biết là cô bé đứng ngoài không dám vào nên để lại một câu rồi đi về cung của mình.Min Hae bước vào, bưng bát thuốc đến chỗ Jaejoong đưa cho cậu. Jaejoong đỡ lấy uống một mạch hết luôn, đặt bát không ở bên cạnh rồi hỏi:“Vừa nãy là Hwang phi đến?’’“Vâng ạ! Vừa nãy hoàng thượng cho người kéo nàng ta ra ngoài đanh 100 gậy thưa chủ tử!”“Hừ, 100 gậy là may cho ả rồi. Hẳn là đến đây định thị uy với ta, nhưng không ngờ hoàng thượng có ở đây!”“Chủ tử, nàng ta có vẻ ghê gớm!” Min Hae lo lắng nói.Jaejoong nghe vậy, nhếch khóe miệng nói:“Ha, ghê gớm? Có mà ngu ngốc thì đúng hơn. Loại người như ả đến giờ vẫn tồn tại ở hậu cung chắc chắn phụ thân cũng giữ một chức vị không nhỏ trong triều. Với người như ả ta, chúng ta không cần lo. Ta phải đề phòng là những kẻ vẫn chưa ra mặt kìa, đấy mới là những kẻ thâm sâu khó lường!”“Dạ!” Min Hae ngoan ngoãn đáp.Dựa người trên chiếc gối phía sau, Jaejoong mỉm cười, ngón tay nghịch nghịch góc chăn, đôi mắt cong cong, nhìn vào vô cùng hoạt bát. Min Hae đứng bên cạnh cũng không biết chủ tử của mình nghĩ gì, bèn lên tiếng:“Chủ tử, người nghĩ gì vui vậy, muội biết được không ạ?”Jaejoong liếc nhìn Min Hae, cười cười nói:“Muội biết không, đóng vai ác cần có trình độ cao, vai ác càng thâm thì sẽ trở thành chính diện, bởi vì kẻ đó đủ mạnh để biến sai thành đúng, trở thành chân lý ở đời.”Ngừng lại, cậu nhếch khóe miệng, cất giọng:“Trò chơi bắt đầu!”
Yunho kéo chăn lên đắp giúp Jaejoong, rồi xuống giường bước ra ngoài, thấy thân ảnh đang quỳ phía ngoài, hắn rít lên qua kẽ răng gằn từng tiếng một:“Hwang phi, người đến đúng lúc lắm.’’Mi Young không hiểu gì, ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp thân ảnh nam nhân với khuôn mặt hằm hằm, ánh mắt sắc lẻm thì sợ run người, vội thưa:“Hoàng thượng, thần…thần…thiếp…đến thăm Kim quân, nghe nói hoàng thượng cũng ở đây nên tiến vào hành lễ…”“CÂM!”Không đợi Mi Young nói hết, Yunho gầm lên, khiến nàng ta sợ đến nỗi ngồi bệt xuống, hắn quay về phía cửa quát:“Han công công, giải thích cho ta!”Nghe tiếng gọi, Han công công vội chạy vào quỳ xuống nói:“Thưa hoàng thượng, Hwang phi muốn vào, thần có ngăn ở ngoài cửa,, nhưng nương nương nhất quyết đòi vào, thần không ngăn được!”“Hừ, đám cung nhân ở ngoài đấy chết hết cả hay sao hả?” Yunho hằm hè nhìn chằm chằm vào Mi Young quát.Đám cũng nhân ở bên ngoài sợ quá quỳ rạp hết xuống, cúi đầu không ai dám ngẩng lên. Thấy vậy, Yunho càng bực mình, lại to tiếng hơn nữa.“Mang Hwang phi xuống đánh 100 gậy cho ta, thị nữ đi theo 50 gậy!”Nói xong, hắn liếc nhìn vào bên trong, trầm giọng nói: “ Min Hae, ngươi đi lấy thuốc bổ đã sắc mang về đây cho Jaejoong uống!”Nghe vậy, Min Hae đáp một tiếng “Dạ” rồi vội vàng lui xuống. Đám quân lính tiến vào kéo Mi Young cùng đám thị nữ ra ngoài. Nàng ta vội dập đầu khóc lóc xin xỏ:“Hoàng thượng, thần sai rồi, xin người tha cho thần, hoàng thượng!”“Cút, người đâu, kéo xuống, mang ra ngoài Tuyết Nguyệt cung rồi đánh!”“Rõ!”Tức thì đám lính vội chạy lên, bịt miệng Mi Young cùng đám thị nữ đang khóc lóc kéo ra ngoài, mang họ xa khỏi Tuyết Nguyệt cung rồi đánh. Bọn lính biết rõ hoàng thượng không muốn kinh động đến vị Kim quân kia nên mới hạ lệnh mang ra xa, nên không ai dám trái lệnh, chỉ dám kéo người ra xa rồi mới đánh.Lúc này, Yunho phất tay cho Han công công cùng thị nữ ra ngoài, bước vào trong với Jaejoong.“Yunho!”Thấy hắn bước vào, Jaejoong ló đầu ra khỏi chăn hướng hắn kêu một tiếng.“Ta đây, không có việc gì đâu!”Yunho đến bên giường, cúi xuống nói. Khoảng cách giữa hai người bây giờ vô cùng gần, bất giác Jaejoong đỏ bừng mặt, nhìn đi chỗ khác. Yunho thấy vậy bật cười, lại càng cúi sâu hơn, thơm vào bên má của Jaejoong. Cậu vội đẩy ra, lắp bắp nói:“Yunho, giờ…ta..ta…”Thấy bảo bối ngượng đến mức nói lắp, Yunho buồn cười vô cùng nhưng lại nín nhịn, nói:“Yên tâm, chúng ta còn nhiều thời gian nữa. Ta đã dặn Min Hae đi lấy thuốc bổ cho đệ uống rồi. Giờ ta cũng phải đi phê duyệt ít tấu chương nữa!”“A, vậy ngài đi nha!”“Sao vậy, đệ muốn ta đi vậy sao?” Yunho trêu trọc hỏi.“Không, không phải vậy!” Jaejoong vội phản bác.“Được rồi, ta đùa thôi, giờ ta phải đi, tẹo nữa đệ phải uống hết thuốc nghe chưa, lúc sau ta quay lại kiểm tra mà chưa hết là ta phạt đấy!”Yunho khanh khách cười nói. Lúc này Min Hae cũng quay về, đứng ở bên ngoài lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Chợt thấy Yunho từ trong bước ra vội vàng tránh qua một bên.“Ngươi vào đi.”Yunho đi ra thấy Min Hae, biết là cô bé đứng ngoài không dám vào nên để lại một câu rồi đi về cung của mình.Min Hae bước vào, bưng bát thuốc đến chỗ Jaejoong đưa cho cậu. Jaejoong đỡ lấy uống một mạch hết luôn, đặt bát không ở bên cạnh rồi hỏi:“Vừa nãy là Hwang phi đến?’’“Vâng ạ! Vừa nãy hoàng thượng cho người kéo nàng ta ra ngoài đanh 100 gậy thưa chủ tử!”“Hừ, 100 gậy là may cho ả rồi. Hẳn là đến đây định thị uy với ta, nhưng không ngờ hoàng thượng có ở đây!”“Chủ tử, nàng ta có vẻ ghê gớm!” Min Hae lo lắng nói.Jaejoong nghe vậy, nhếch khóe miệng nói:“Ha, ghê gớm? Có mà ngu ngốc thì đúng hơn. Loại người như ả đến giờ vẫn tồn tại ở hậu cung chắc chắn phụ thân cũng giữ một chức vị không nhỏ trong triều. Với người như ả ta, chúng ta không cần lo. Ta phải đề phòng là những kẻ vẫn chưa ra mặt kìa, đấy mới là những kẻ thâm sâu khó lường!”“Dạ!” Min Hae ngoan ngoãn đáp.Dựa người trên chiếc gối phía sau, Jaejoong mỉm cười, ngón tay nghịch nghịch góc chăn, đôi mắt cong cong, nhìn vào vô cùng hoạt bát. Min Hae đứng bên cạnh cũng không biết chủ tử của mình nghĩ gì, bèn lên tiếng:“Chủ tử, người nghĩ gì vui vậy, muội biết được không ạ?”Jaejoong liếc nhìn Min Hae, cười cười nói:“Muội biết không, đóng vai ác cần có trình độ cao, vai ác càng thâm thì sẽ trở thành chính diện, bởi vì kẻ đó đủ mạnh để biến sai thành đúng, trở thành chân lý ở đời.”Ngừng lại, cậu nhếch khóe miệng, cất giọng:“Trò chơi bắt đầu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.