Chương 11: CHƯƠNG 11
Nani
03/10/2016
“Ngươi nói Hwang phi bị hoàng thượng phạt đánh 100 gậy?’’Taeyeon mân mê chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình hỏi thị nữ đứng bên cạnh.“Vâng ạ!”Taeyeon đứng dậy, đến bên cạnh chậu hoa đặt trên bệ cửa, nghịch nghịch mấy cánh hoa, mỉm cười!
Trong khi đó, tại Tuyết Ngọc cung, Jaejoong đang nằm nghỉ, xung quanh không có ai, cả căn phòng chìm vào không gian yên tĩnh trầm mặc. Lúc Yunho bước vào, Jaejoong không hề hay biết, hắn khẽ vén những sợi tóc còn vương bên má của cậu xuống dưới gối rồi ngồi lặng yên ngắm nhìn. Chợt thấy cậu nhìu đôi lông mày, Yunho đưa hai ngón tay miết nhẹ giữa mi tâm sang hai bên chân mày, giọng nói vô cùng sủng nịnh:“Mơ thấy gì sao lại nhíu chặt vậy?’’Jaejoong nằm mê man, thấy cơ thể bồng bềnh nhẹ bẫng, như trôi lơ lửng giữa không trung, rồi đột ngột bị thứ gì đó tác động kéo tuột lại, lúc mở mắt ra, thấy trước mắt là bọt nước trắng xóa tung lên. Nhíu mi, Jaejoong tự hỏi mình đang ở đâu, cậu bước mấy bước tới phía trước, thấy một cánh đồng hoa Ly trắng đẹp vô cùng, liền bước đến ngồi xuống khẽ vươn tay lướt qua chúng. Có tiếng bước chân lại gần, Jaejoong ngoảnh lại, là gương mặt quen thuộc vô cùng, người đến hướng cậu cất tiếng gọi:“Jae Jae à, Jae Jae!”“Yunho?’’ Jaejoong mở to đôi mắt ngạc nhiên. “Sao lại gọi là Yunho, thường ngày đệ hay gọi là Yunnie cơ mà?” Người đến phụng phịu nói với cậu.Chưa kịp lên tiếng, Jaejoong lại thấy khung cảnh trước mắt nhòe đi, chỉ lát sau lại rõ ràng, ánh nắng chiếu vào khiến cậu theo tự nhiên đưa tay lên che, nhưng lọt vào tầm mắt cậu là người con trai chỉ độ hai mươi, đang gào thét tên cậu, nước mắt rơi xuống phản chiếu sự thống khổ tột cùng, mà người nằm kia cốt nhục mơ hồ, sớm đã tan xương nát thịt, nhưng gương mặt kia, chẳng phải là cậu hay sao? Sao lại như vậy? Jaejoong thấy ngực mình nhói đau liền đưa tay lên ôm rồi khuỵu xuống, nước mắt vô thức rơi xuống, cậu thều thào gọi “Yunnie, Yunnie!”Yunho đang dựa vào giường thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng động thì hé mắt nhìn, rồi hắn mở to đôi mắt nhìn thân hình bé nhỏ đột nhiên run lên, hai tay ôm lấy ngực co quắp, khuôn mặt đau đớn vô cùng. Vội vàng lao đến ôm lấy Jaejoong, Yunho áp người đến hỏi dồn dập:“Jaejoong, Jaejoong à, sao vậy? Đệ sao vậy, Jaejoong à!…”Hắn quay ra định gọi người tìm thái y đến nhưng toàn thân chấn động mạnh bỗng cứng đờ, sợ mình nghe nhầm, Yunho quay lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé, hơi thở gấp gáp, cố gắng trấn tĩnh lắng nghe.Jaejoong ở trên giường lúc này nước mắt giàn giụa, đôi môi mấp máy kêu “Yunnie, Yunnie…”“Ta, là ta đây, Jaejoong à, Jaejoongie!” Yunho vội vàng ôm cậu vào lòng, thều thào gọi tên cậu.Jaejoong cảm thấy cả cơ thể mình chấn động, như có ai đang kéo cả người cậu lên, đầu óc quay cuồng, những hình ảnh trước mắt đứt quãng rồi nhòe dần đi. Cậu đột ngột mở mắt, thấy trước mắt là Yunho đang ôm chặt lấy cậu, rồi lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.Yunho đang ôm Jaejoong thấy cậu bỗng nhiên mở mắt rồi trực tiếp ngất đi, gương mặt tái mét, liền gọi người. Han công công ở bên ngoài nghe tiếng gọi liền vội vàng chạy vào, thấy tình cảnh trước mắt trực tiếp quay người chạy đi gọi thái y. Chưa đầy nửa khắc sau, thái y liền có mặt, Tuyết Nguyệt cung lại loạn thành một đoàn, Yunho không ngừng đi đi lại lại, đám cung nhân im lặng đứng ngoài, không dám gây ra một tiếng động. Khi thái y bước ra, Yunho liền đi lại, thấy vậy vị thái y liền tâu:“Hoàng thượng, Kim quân là do suy nhược vẫn chưa khôi phục hết, hơn nữa cơ thể tính hàn cao nên vừa rồi là lâm vào trang thái nửa hôn mê. Cần phải tăng cường uống thuốc và bồi dưỡng thêm ạ!”“Chỉ như vậy?’’ Yunho nghi hoặc hỏi.“Vâng ạ!”Nghe thấy thái y đáp vậy, Yunho nhíu mày, chợt Min Hae bước ra thưa:“Hoàng thượng, chủ tử đã tỉnh lại ạ!”Chỉ nghe có thế, Yunho liền phất tay cho mọi người lui vợi ra, hắn một mình bước vào trong.Jaejoong đang nằm trên giường, thấy thân ảnh của Yunho tiến vào, liền mỉm cười nói:“Yunho!”“Jaejoong, đệ nằm xuống nghỉ đi, đệ còn yếu, không nên cử động mạnh!”Yunho vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Jaejoong nằm xuống, kéo chăn lên cho cậu, còn hắn thì ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn cậu.Jaejoong bị nhìn chằm chằm, bất giác đỏ mặt, hỏi:“Yunho, sao lại nhìn ta như vậy?’’“Jaejoong, vừa nãy đệ khiến ta rất sợ, đệ biết không!” Yunho nắm bàn tay nhỏ bé nói.“Ta xin lỗi, chỉ là ta thấy rất sợ, giấc mơ quá chân thực!”“Giấc mơ? Đệ mơ thấy gì?” Yunho nhíu mày hỏi, hắn có dự cảm trong giấc mơ đó có hắn khi cậu vô thức gọi tên hắn. Hơn nữa, tên “Yunnie” là lần đầu tiên cậu đến đây gọi, đó là tên gọi trước kia Jaejoong trước khi chết vẫn hay gọi hắn.Jaejoong nghi hoặc nhìn Yunho rồi trả lời:“Ta không nhớ rõ, chỉ nhớ hình ảnh có người ở dưới chân một thác nước ôm lấy thân ảnh máu thịt mơ hồ, mà khi ta cố nhìn kỹ, lại thấy gương mặt đầy máu kia giống ta vô cùng!”Khi Jaejoong nói xong, cậu thấy nam nhân trước mắt đột nhiên cơ thể cứng đờ, nhìn cậu như sợ hãi, mấp máy môi hỏi:“Đệ, đệ thấy cảnh ấy ở dưới chân một thác nước?”“Đúng vậy, hơn nữa người khóc kia nhìn có vẻ khá trẻ, chỉ khoảng đôi mươi, hình bóng nhìn rất quen thuộc, không biết sao lại thấy quen như vậy!”“Jaejoong, đệ có nhớ trong mơ đệ đã nói gì không?” Khi hỏi câu này, Yunho thấy tim mình như siết chặt lại, hẫng đi một nhịp, mong chờ câu trả lời từ làn môi anh đào kia.“Gì? Nói gì cơ? Ta không nhớ, ta chỉ nhớ có duy nhất hình ảnh đó!”Yunho nhìn cậu với ánh mắt mất mát vô cùng, Jaejoong có thể nhìn ra được điều đó ở sâu trong đôi mắt kia, rồi thình lình Yunho nằm xuống kéo cậu ôm vào lòng, hắn ôm chặt vô cùng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.“Không sao, không sao đâu. Giờ đệ đã ở đây rồi! Tất cả đã qua rồi Jaejoongie!”Jaejoong nhíu mày, rồi vòng tay qua ôm lấy thân mình như đang run rẩy kịch liệt bên cạnh mình. Cậu không nhớ rõ giấc mơ, nhưng cảm giác nhói đau vô cùng chân thật, tựa như trải qua một kiếp người vậy! Rồi hai người thiếp đi tự lúc nào, không biết qua bao lâu, khi Jaejoong tỉnh dậy, chỉ thấy có mình bản thân đang nằm trên giường, bên cạnh vẫn còn hơi ấm lưu lại, đoán rằng Yunho cũng mới rời đi. Cậu ngồi dậy, cất tiếng gọi, Min Hae ở ngoài chợt chạy vào đỡ cậu ngồi dậy dựa vào thành giường.“Chủ tử, hoàng thượng mới rời đi, ngài nói cứ để yên cho chủ tử ngủ nên muội không có gọi!”“Ừ, ta biết rồi. Lấy cho ta chén trà nóng!”“Vâng!”Min Hae ra ngoài một lúc, khi quanh vào trên tay đã bưng một chén trà nghi ngút khói, Jaejoong đỡ lấy, hơi thổi qua rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, sau đó đưa lại cho Min Hae.Chợt bên ngoài có tiếng người thưa:“Lee phi nương nương đến!”
Trong khi đó, tại Tuyết Ngọc cung, Jaejoong đang nằm nghỉ, xung quanh không có ai, cả căn phòng chìm vào không gian yên tĩnh trầm mặc. Lúc Yunho bước vào, Jaejoong không hề hay biết, hắn khẽ vén những sợi tóc còn vương bên má của cậu xuống dưới gối rồi ngồi lặng yên ngắm nhìn. Chợt thấy cậu nhìu đôi lông mày, Yunho đưa hai ngón tay miết nhẹ giữa mi tâm sang hai bên chân mày, giọng nói vô cùng sủng nịnh:“Mơ thấy gì sao lại nhíu chặt vậy?’’Jaejoong nằm mê man, thấy cơ thể bồng bềnh nhẹ bẫng, như trôi lơ lửng giữa không trung, rồi đột ngột bị thứ gì đó tác động kéo tuột lại, lúc mở mắt ra, thấy trước mắt là bọt nước trắng xóa tung lên. Nhíu mi, Jaejoong tự hỏi mình đang ở đâu, cậu bước mấy bước tới phía trước, thấy một cánh đồng hoa Ly trắng đẹp vô cùng, liền bước đến ngồi xuống khẽ vươn tay lướt qua chúng. Có tiếng bước chân lại gần, Jaejoong ngoảnh lại, là gương mặt quen thuộc vô cùng, người đến hướng cậu cất tiếng gọi:“Jae Jae à, Jae Jae!”“Yunho?’’ Jaejoong mở to đôi mắt ngạc nhiên. “Sao lại gọi là Yunho, thường ngày đệ hay gọi là Yunnie cơ mà?” Người đến phụng phịu nói với cậu.Chưa kịp lên tiếng, Jaejoong lại thấy khung cảnh trước mắt nhòe đi, chỉ lát sau lại rõ ràng, ánh nắng chiếu vào khiến cậu theo tự nhiên đưa tay lên che, nhưng lọt vào tầm mắt cậu là người con trai chỉ độ hai mươi, đang gào thét tên cậu, nước mắt rơi xuống phản chiếu sự thống khổ tột cùng, mà người nằm kia cốt nhục mơ hồ, sớm đã tan xương nát thịt, nhưng gương mặt kia, chẳng phải là cậu hay sao? Sao lại như vậy? Jaejoong thấy ngực mình nhói đau liền đưa tay lên ôm rồi khuỵu xuống, nước mắt vô thức rơi xuống, cậu thều thào gọi “Yunnie, Yunnie!”Yunho đang dựa vào giường thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng động thì hé mắt nhìn, rồi hắn mở to đôi mắt nhìn thân hình bé nhỏ đột nhiên run lên, hai tay ôm lấy ngực co quắp, khuôn mặt đau đớn vô cùng. Vội vàng lao đến ôm lấy Jaejoong, Yunho áp người đến hỏi dồn dập:“Jaejoong, Jaejoong à, sao vậy? Đệ sao vậy, Jaejoong à!…”Hắn quay ra định gọi người tìm thái y đến nhưng toàn thân chấn động mạnh bỗng cứng đờ, sợ mình nghe nhầm, Yunho quay lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé, hơi thở gấp gáp, cố gắng trấn tĩnh lắng nghe.Jaejoong ở trên giường lúc này nước mắt giàn giụa, đôi môi mấp máy kêu “Yunnie, Yunnie…”“Ta, là ta đây, Jaejoong à, Jaejoongie!” Yunho vội vàng ôm cậu vào lòng, thều thào gọi tên cậu.Jaejoong cảm thấy cả cơ thể mình chấn động, như có ai đang kéo cả người cậu lên, đầu óc quay cuồng, những hình ảnh trước mắt đứt quãng rồi nhòe dần đi. Cậu đột ngột mở mắt, thấy trước mắt là Yunho đang ôm chặt lấy cậu, rồi lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.Yunho đang ôm Jaejoong thấy cậu bỗng nhiên mở mắt rồi trực tiếp ngất đi, gương mặt tái mét, liền gọi người. Han công công ở bên ngoài nghe tiếng gọi liền vội vàng chạy vào, thấy tình cảnh trước mắt trực tiếp quay người chạy đi gọi thái y. Chưa đầy nửa khắc sau, thái y liền có mặt, Tuyết Nguyệt cung lại loạn thành một đoàn, Yunho không ngừng đi đi lại lại, đám cung nhân im lặng đứng ngoài, không dám gây ra một tiếng động. Khi thái y bước ra, Yunho liền đi lại, thấy vậy vị thái y liền tâu:“Hoàng thượng, Kim quân là do suy nhược vẫn chưa khôi phục hết, hơn nữa cơ thể tính hàn cao nên vừa rồi là lâm vào trang thái nửa hôn mê. Cần phải tăng cường uống thuốc và bồi dưỡng thêm ạ!”“Chỉ như vậy?’’ Yunho nghi hoặc hỏi.“Vâng ạ!”Nghe thấy thái y đáp vậy, Yunho nhíu mày, chợt Min Hae bước ra thưa:“Hoàng thượng, chủ tử đã tỉnh lại ạ!”Chỉ nghe có thế, Yunho liền phất tay cho mọi người lui vợi ra, hắn một mình bước vào trong.Jaejoong đang nằm trên giường, thấy thân ảnh của Yunho tiến vào, liền mỉm cười nói:“Yunho!”“Jaejoong, đệ nằm xuống nghỉ đi, đệ còn yếu, không nên cử động mạnh!”Yunho vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Jaejoong nằm xuống, kéo chăn lên cho cậu, còn hắn thì ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn cậu.Jaejoong bị nhìn chằm chằm, bất giác đỏ mặt, hỏi:“Yunho, sao lại nhìn ta như vậy?’’“Jaejoong, vừa nãy đệ khiến ta rất sợ, đệ biết không!” Yunho nắm bàn tay nhỏ bé nói.“Ta xin lỗi, chỉ là ta thấy rất sợ, giấc mơ quá chân thực!”“Giấc mơ? Đệ mơ thấy gì?” Yunho nhíu mày hỏi, hắn có dự cảm trong giấc mơ đó có hắn khi cậu vô thức gọi tên hắn. Hơn nữa, tên “Yunnie” là lần đầu tiên cậu đến đây gọi, đó là tên gọi trước kia Jaejoong trước khi chết vẫn hay gọi hắn.Jaejoong nghi hoặc nhìn Yunho rồi trả lời:“Ta không nhớ rõ, chỉ nhớ hình ảnh có người ở dưới chân một thác nước ôm lấy thân ảnh máu thịt mơ hồ, mà khi ta cố nhìn kỹ, lại thấy gương mặt đầy máu kia giống ta vô cùng!”Khi Jaejoong nói xong, cậu thấy nam nhân trước mắt đột nhiên cơ thể cứng đờ, nhìn cậu như sợ hãi, mấp máy môi hỏi:“Đệ, đệ thấy cảnh ấy ở dưới chân một thác nước?”“Đúng vậy, hơn nữa người khóc kia nhìn có vẻ khá trẻ, chỉ khoảng đôi mươi, hình bóng nhìn rất quen thuộc, không biết sao lại thấy quen như vậy!”“Jaejoong, đệ có nhớ trong mơ đệ đã nói gì không?” Khi hỏi câu này, Yunho thấy tim mình như siết chặt lại, hẫng đi một nhịp, mong chờ câu trả lời từ làn môi anh đào kia.“Gì? Nói gì cơ? Ta không nhớ, ta chỉ nhớ có duy nhất hình ảnh đó!”Yunho nhìn cậu với ánh mắt mất mát vô cùng, Jaejoong có thể nhìn ra được điều đó ở sâu trong đôi mắt kia, rồi thình lình Yunho nằm xuống kéo cậu ôm vào lòng, hắn ôm chặt vô cùng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.“Không sao, không sao đâu. Giờ đệ đã ở đây rồi! Tất cả đã qua rồi Jaejoongie!”Jaejoong nhíu mày, rồi vòng tay qua ôm lấy thân mình như đang run rẩy kịch liệt bên cạnh mình. Cậu không nhớ rõ giấc mơ, nhưng cảm giác nhói đau vô cùng chân thật, tựa như trải qua một kiếp người vậy! Rồi hai người thiếp đi tự lúc nào, không biết qua bao lâu, khi Jaejoong tỉnh dậy, chỉ thấy có mình bản thân đang nằm trên giường, bên cạnh vẫn còn hơi ấm lưu lại, đoán rằng Yunho cũng mới rời đi. Cậu ngồi dậy, cất tiếng gọi, Min Hae ở ngoài chợt chạy vào đỡ cậu ngồi dậy dựa vào thành giường.“Chủ tử, hoàng thượng mới rời đi, ngài nói cứ để yên cho chủ tử ngủ nên muội không có gọi!”“Ừ, ta biết rồi. Lấy cho ta chén trà nóng!”“Vâng!”Min Hae ra ngoài một lúc, khi quanh vào trên tay đã bưng một chén trà nghi ngút khói, Jaejoong đỡ lấy, hơi thổi qua rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, sau đó đưa lại cho Min Hae.Chợt bên ngoài có tiếng người thưa:“Lee phi nương nương đến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.