Đệ Nhất Sủng

Chương 397: Tôi không ghét bỏ

Sơ Cửu

07/12/2020

Cố Vị Y vẫn chưa kịp trả lời câu hỏi của Cố Thư Hồng thì bên ngoài lại có người đến.

Khi Cố Thư Lan nhìn thấy Mộ Tu Kiệt, mắt đột nhiên sáng lên.

Sớm biết cậu cả Mộ ở Bắc Lăng là một người đàn ông xuất sắc, nhưng không ngờ lại xuất sắc đến vậy.

Nếu không phải tuổi đã lớn như vậy, nếu như bà ta trẻ hơn hai mươi tuổi, thì bà ta nhất định sẽ nghiêm túc đuổi theo anh.

Thật sự chưa bao giờ thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy!

Chỉ một bức ảnh cũng có thể khiến mặt phụ nữ đỏ ửng và tim đập nhanh hơn, hiện giờ lại thấy người thật càng khiến cho người ta khó rời mắt.

“Cậu cả Mộ, nghe danh không bằng gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu rồi!”

Cố Thư Lan đi qua, chủ động đưa tay ra.

Nhà họ Cổ ở Lăng Châu và Mộ thị ở Bắc Lăng luôn có những giao dịch kinh doanh qua lại với nhau.

Cố Thư Lan ít nhiều cũng có mối quan hệ hợp tác với Mộ Tu Kiệt trong dự án sắp tới.

Mộ Tu Kiệt bắt tay với bà ta, mọi người mới tiếp tục ngồi xuống.

“Ba, việc tốt của Vị Y và Mộ Tu Kiệt có phải sắp đến rồi không?”

Cố Thư Lan đã nhận được tin tức mà qua đây.

Sau khi nghe tin cậu cả Mộ ở đây, bà ta lập tức đến thăm Cổ Vị Y.

Bây giờ, hai người đang ngồi cạnh nhau, dường như rất thân thiết.

Ngoài ra, bà ta đã nhờ người hỏi về chuyện của Cố Vị Y trước đó.

Sớm biết từ lâu Cố Vị Y và Mộ Tu Kiệt là một cặp.

Trên Facebook của Cố Vị Y, tất cả các bức ảnh đều chụp tại Vọng Giang Cát của Mộ Tu Kiệt.

Bà ta nhìn ông cụ, nhưng ánh mắt lại rơi vào cô gái bên cạnh.

“Cô ấy!"

Cố Thư Lan đột ngột đứng lên: “Cô ấy...”

“Sao vậy?” Ông cụ nhìn về phía Cố Thư Lan, nhíu mày: “Làm gì mà kinh ngạc như vậy?”

Hai cô con gái của ông đều là những người lão luyện của nhà họ Cố, nổi tiếng là người điềm đạm, bình tĩnh.

Mặc dù cô con gái thứ hai nhìn qua hơi bốc đồng hơn cô con gái lớn, nhưng không hấp tấp như thế.

“Thư Lan, đây là em gái của Vị Y, Cố Cơ Uyển.” Cố Thư Hồng liếc nhẹ bà ta.

Cố Thư Lan sau khi nghe tiếng cảnh cáo này đã bình tĩnh trở lại.

Giống! Thật sự rất giống!

Cảm giác của cô ta dành cho Cố Cơ Uyển mãnh liệt hơn Cố Thư Hồng nhiêu!

Năm đó, khi em trai Cố Cảnh Húc yêu đương, bà ta cũng đã vài lần giúp em trai mình lừa gạt ông cụ.

Bà ta vẫn nhớ, luôn ghi nhớ sự xuất hiện của người con gái đó!

Nhưng, sao có thể vậy được?

Hôm nay Cố Cơ Uyển cảm thấy hơi buồn bực, cười với Cố Thư Lan một cái, sau khi chào hỏi xong, bưng ly trà lên uống một ngụm.

Có vẻ như cô không quan tâm đến chủ đề mà bọn họ đang nói chút nào.

Cố Thư Lan bình tĩnh trở lại, nhìn Cố Cơ Uyển lần nữa rồi quay lại nhìn Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y.



Để che đi vẻ thất thố của mình, bà ta cười nói: “Vị Y, không giới thiệu với mấy cô một chút sao?”

Mặt Cố Vị Y hơi nóng lên, đương nhiên biết ý tứ của Cố Thư Lan.

Cậu cả Mộ, mọi người đương nhiên biết ý tứ của Cố Thư Lan, là muốn cô ta giới thiệu mối quan hệ giữa hai người họ.

Cố Vị Y liếc nhìn Mộ Tu Kiệt đang không có ý định mở miệng.

Cô ta lặng lẽ ngồi sát cạnh anh một chút, khoảng cách giữa hai người gần nhau ít nhất là 10cm.

Anh không có một chút ý tứ cự tuyệt nào!

Trong lòng Cố Vị Y nóng lên, nhất thời thấy bất ngờ.

“Cháu... Tu Kiệt là bạn tốt của cháu, là kiểu rất...thân thiết.”

Hôm nay ông cụ nhìn hai người bọn họ, cũng nhìn ra được một chút cảm giác tiếc hận.

Chuyện này thật sự không dám nghĩ đến, nhưng, cậu cả Mộ hôm nay đến, lại cho bọn họ chút hy vọng.

Ông cụ cười cười: “Trước đây Vị Y vẫn luôn được cậu cả Mộ chăm sóc, ta còn chưa cảm ơn cháu.”

Mộ Tu Kiệt cười một cách lãnh đạm, ý cười nhợt nhạt, làm cho mọi người hơi khó hiểu.

Anh nói: “Đó là bổn phận của cháu.”

Ý nghĩa của lời này là quá rõ ràng!

Cố Vị Y là trách nhiệm của Mộ Tu Kiệt!

Cố Vị Y bị kích động, nhưng cô ta không thể thể hiện ra ngoài, không dám nói, sợ sẽ dẫn đến sai lâm.

Cô ta chỉ có thể nháy mắt với ông cụ, hy vọng ông cụ có thể giúp đỡ một chút.

Tất nhiên ông cụ biết ý của cô ta, nhưng ông cụ vẫn không thể nhìn thấu được con người của Mộ Tu Kiệt.

Trước đó đã nói rõ rằng cậu cả Mộ không có một chút tình cảm gì với cháu gái của mình.

Nhưng bây giờ, sao thái độ lại hoàn toàn khác?

“Việc này...” Ông cụ suy nghĩ một chút mới ngập ngừng nói: “Cậu cả Mộ, cậu với Vị Y đang ở cùng nhau à? Sao ông cụ này lại không biết?”

Mọi người đều im lặng.

Ngón tay Cố Cơ Uyển siết chặt, khóe mắt cũng theo bản năng nhìn về phía Mộ Tu Kiệt.

Ý trong lời nói của ông nội đã hoàn toàn rõ ràng.

Lần này, phải là phải, không phải chính là không phải.

Theo tính cách của Mộ Tu Kiệt, anh sẽ không học được cách dùng hai từ uyển chuyển này.

Cố Vị Y gấp gáp đến mức tim gân như nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô ta muốn ông nội giúp đỡ, nhưng cô ta không nghĩ rằng ông nội sẽ thẳng thắn như vậy.

Nếu như cậu cả Mộ từ chối ngay trước mặt nhiều người như vậy, sau này cô ta làm sao ngẩng mặt lên được?

Ông nội thực sự... không quan tâm đến mặt mũi của cô ta!

Thực ra, ông cụ không muốn dài dòng, không nghĩ rằng cháu gái của mình lại có những hy vọng không thực tế.

Ngoại trừ Mộ Tu Kiệt ở đây, tất cả những người có mặt đều là người trong nhà.

Ngay cả khi bị mất mặt trước người thân của mình, cũng không có vấn đề gì.

Điều quan trọng là phải làm cho mọi thứ rõ ràng.

Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Mộ Tu Kiệt.



Nhưng Mộ Tu Kiệt dường như không biết mọi người đang đợi mình.

Sau khi nhấc ly trà lên và nhấp một ngụm, anh đặt cốc xuống và nhìn Cố Vị Y.

“Đến đây hơn một tháng rồi, có làm phiền mọi người không?”

Cố Vị Y cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung rồi!

Giọng điệu cưng chìu như vậy, rõ ràng đã coi cô ta như người của mình!

Cô ta chưa bao giờ thử cảm giác được làm người phụ nữ của Mộ Tu Kiệt.

Bỗng dưng trong lòng chua xót, khóe mắt nóng lên, nước mắt gân như lăn xuống.

Cô ta lắc đầu, thiếu chút nữa kìm không được mà ngã vào vòng tay anh.

Nếu không phải có nhiều ánh mắt ở đây, cô ta sẽ ngã vào vòng tay của anh, cô ta nhất định sẽ làm vậy!

“Em... không có.” Cố Vị Y cúi đầu, cắn môi, hơi thở hỗn loạn.

Phòng khách vẫn im lặng như cũ.

Hai giây sau, ông cụ cảm thấy vui mừng và cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Vị Y ngoan như vậy, làm sao có thể gây chuyện với người khác chứ?”

Ông cụ thật sự rất vui vẻ, quả thật là vui mừng không thôi!

Trong lúc vô tình nắm lấy tay của Cố Cơ Uyển, nhưng ánh mắt lại nhìn Mộ Tu Kiệt: “Lúc Vị Y ở bên cạnh cậu cả Mộ, không biết đã gây ra cho cậu cả Mộ bao nhiêu phiền phức.”

Mộ Tu Kiệt cười nhạt, nụ cười đó ưu nhã mà cao quý.

“Cũng có một chút phiền phức, nhưng cháu không ghét bỏ.”

Cố Cơ Uyển nhận phòng trên tầng hai.

Cô không biết Mộ Tu Kiệt ở phòng nào, cũng không muốn biết.

Đêm nay, là đêm thuộc về Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y.

Mà cô, dù ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt hay ở nhà họ Cố này, dường như đặc biệt dư thừa.

Đứng trên ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, cô không biết nên cười hay nên khóc.

Cười, đó là cười vào sự ngu ngốc của chính mình.

Khóc là khóc cho nỗi buồn của chính mình.

Người ta đã thẳng thắn công khai tình yêu, mà cô vẫn chỉ là một món đồ chơi bên cạnh Mộ Tu Kiệt.

Anh ở với Cố Vị Y, nhưng về cá nhân, anh lại coi cô như một người phụ nữ của mình.

Không ai biết rằng cô vẫn còn nợ Mộ Tu Kiệt hơn một tháng.

Trong hơn một tháng, cô phải trở thành mục tiêu trút giận của anh khi anh cần.

Haha, cậu cả nhà họ Mộ này, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?

Tên cặn bã?

Ở cùng với Cố Vị Y nhưng lại thân mật với người phụ nữ khác, không phải là cặn bã thì là gì?

Đêm nay trời nổi gió, gió thổi vào người, rất lạnh, lạnh đến thấu xương.

Cố Cơ Uyển không biết đứng ngoài ban công gió lạnh thổi vào người trong bao lâu, đợi đến khi đột nhiên hoàn hồn lại mới kéo thân thể lạnh lẽo chậm rãi vào phòng.

Vừa định nằm xuống giường nghỉ ngơi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook