Chương 494: Chất vấn. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
07/04/2015
- Tiểu bối, ngươi dám?
Tử Huyên ngược lại còn chưa có bối rối gì, Đại trưởng lão ngược lại là nóng nảy, thật giống như Linh nhi là con gái của nàng, thân ảnh của nàng vặn vẹo xuất hiện ở trước người Linh nhi, bàn tay khô héo hướng về phía trước nặng nề nắm chặt.
- Bồng!
Thanh sắc lợi tiễn ở dưới một cỗ năng lượng khổng lồ bao phủ giống như pha lê, từng khúc vỡ vụn ra cho đến tiêu tán vĩnh viễn.
Không hổ là cao thủ Địa Huyền, Hàn Nhật Xạ Nguyệt tiễn này, loại tu vi như Ngũ trưởng lão kia cũng không thể hoàn toàn không nhìn, ở chỗ của Đại trưởng lão lại phảng phất giống như trò chơi.
- Tiểu bối, thủ đoạn của ngươi quả nhiên tàn nhẫn!
Hiện hình mà ra, Đại trưởng lão gầm lên.
Thần Dạ cười nhạt:
- So sánh với những chuyện mà lão nhân gia ngươi làm ra, những thứ này của tiểu tử thật sự còn không coi là cái gì.
Giễu cợt trong giọng nói cũng không để cho Đại trưởng lão có nửa điểm cảm xúc biến hóa, mà từ sau khi nàng hiện thân, ánh mắt cũng chưa bao giờ dừng lại ở trên người Tử Huyên, một mực lạnh băng nhìn Thần Dạ, phảng phất như hắn chính là cừu nhân giết cha của nàng.
Sau một lúc như thế, Đại trưởng lão mới đem ánh mắt thu hồi, chợt một đôi tay ở trong không gian nhẹ nhàng tìm tòi, nhất thời không gian vặn vẹo, đến cuối cùng mơ hồ làm cho người ta không nhìn rõ phía trước, tự nhiên thân ảnh của Đại trưởng lão cùng Linh nhi ở trong mắt hai người cũng trở nên cực kỳ xa xôi.
- Tiểu bối, thủ đoạn của lão thân so sánh với ngươi thì như thế nào?
- Thủ đoạn của ta không đáng giá được nhắc tới!
Thần Dạ đột nhiên cười nói:
- Bất quá thủ đoạn của lão nhân gia ngài cũng quả thật chưa ra hình dáng gì!
- Nga? Lão thân ngược lại muốn lãnh giáo một chút!
Mi già của Đại trưởng lão vừa nhấc, nói.
Thần Dạ tiến lên một bước, đúng lúc đem Tử Huyên che ở phía sau, chợt lại nói:
- Con đường của võ giả, sau khi đạt tới cảnh giới Lực Huyền là có thể ngự không phi hành, tiến tới có thể tham ngộ lực lượng không gian, thi triển ra phong ấn kết giới đơn giản, nhưng nhất định phải sau khi đạt tới cảnh giới Hoàng Huyền mới có thể chân chính tiếp xúc với lực lượng ở trong hư không tự nhiên diễn sinh ra.
- Đại trưởng lão ngài nhiều nhất chỉ là ở trong cảnh giới Địa Huyền hơi đi được vài bước mà thôi, lại nói khoác không biết ngượng, để cho người ta đánh giá phần thủ đoạn này của ngươi, bất quá là nạp tu di giấu giới tử mà thôi, đáng giá đắc ý như vậy sao?
Nghe vậy sắc mặt của Đại trưởng lão khẽ biến thành hơi lạnh lẽo:
- Không hổ là người có thể phá Bách Binh các, quả nhiên nhãn giới cùng kiến thức cũng không giống bình thường.
Nghe dến đó, Thần Dạ không khỏi bĩu môi nói:
- Ngài cũng quá đem mình xem làm cao minh đi? Nhất cử nhất động của bổn thiếu gia ở trong Bách Binh các như thế nào mà loại võ giả như ngươi có đủ khả năng cặn kẽ biết được?
Một phen lời nói giáp thương đái bổng này, cho dù Đại trưởng lão tự nhận là tâm tính còn được, cuối cùng là cũng không nhịn được nữa mà có biến hóa, lập tức mi tâm run lên, lạnh lùng nói:
- Tốt cho một tiểu bối không biết trời cao đất rộng!
Nói xong nàng xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Tử Huyên, hờ hững nói:
- Ngươi đã biết được lão thân làm cái gì, thật cũng không giấu diếm ngươi cái gì, giờ khắc này lão thân muốn hỏi ngươi một câu...
- Ngươi có thể nói cho lão thân biết đến tột cùng lòng người là cái gì hay không?
- Ngươi nói cho lão thân, cái gì gọi là lòng người!
Trong không gian mơ hồ, Đại trưởng lão thiểm lướt mà ra, trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững nhìn Tử Huyên!
- Lòng người, cái gì là lòng người?
Tử Huyên thất thần trong giây lát, sau khi thấp giọng lẩm bẩm một hồi, thất thanh cười khẽ:
- Sư phụ, giờ khắc này người lấy con gái ta làm con tin, làm ta tiến thối không được... Ngài cư nhiên hỏi ta lòng người là cái gì, không cảm thấy buồn cười hay sao? Bản thân ta muốn hỏi người một tiếng, ở chỗ của người, lòng người là cái gì?
- Ha hả, cư nhiên lại chất vấn lão thân rồi, tốt, liền để lão thân nói cho ngươi biết, cái gì gọi là lòng người!
Đại trưởng lão đạm mạc cười nói:
- Nhiều năm trước lão thân du lịch thiên hạ, trong lúc tình cơ đến một chỗ, chỗ này hết sức vắng vẻ, người sống ở nơi đó đừng nói là tu luyện, ngay cả ấm no của người bình thường cũng là kế nan giải.
- Ở bên trong phiến phế tích đó lão thân nhìn thấy một anh nhi còn đang trong tã lót, kêu than đòi thức ăn, bởi vì không đành lòng nàng chết ở lúc này cho nên lão thân đem nàng mang về Khiếu Lôi tông.
Thân thể của Tử Huyên nhẹ nhàng chấn động, anh nhi này không nghi ngờ gì chính là nàng.
Đại trưởng lão tiếp tục nói:
- Lão thân đem anh nhi này coi như là mình sinh ra, vì hảo hảo đem nàng nuôi lớn liền quyết định sẽ không thu đệ tử khác, một lòng một dạ tài bồi cho nàng, đem một thân sở học dốc túi truyền thụ, vô luận là thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, chỉ cần là nàng cần, lão thân nhất định nghĩ biện pháp đem nó lấy đến.
- Chính là như thế mới để cho anh nhi này từ từ trưởng thành, sáng tạo ra truyền kỳ chưa bao giờ có trong lịch sử của Khiếu Lôi tông, cái truyền kỳ này không nói là sau này không có, nhưng ít nhất sẽ ở trong một thời gian tương đối dài độc lĩnh phong tao!
- Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, lão thân liền cảm thấy vi mừng, cuối cùng vì Khiếu Lôi tông làm ra một thiên đại hảo sự.
Nhìn Tử Huyên, Đại trưởng lão cười nhạt nói:
- Mấy năm trước ngươi quen biết Tiêu Vô Yểm, sau đó cùng hắn yêu thương nhau, cuối cùng cư nhiên cố ý muốn gả cho hắn. Lúc ấy toàn bộ trên dưới tông, bao gồm tông chủ cùng mấy vị trưởng lão, còn có phong chủ các phong tất cả đều phản đối, bởi vì ngươi khi đó là Thánh nữ không thể tranh cãi của Khiếu Lôi tông, là tông chủ tương lai.
- Nhưng vì hạnh phúc của ngươi, lão thân dùng lực bài trừ ý kiến mọi người, đem việc này áp xuống, cho các ngươi tận tình hưởng thụ tình cảm tốt đẹp của nhân gian kia.
Đại trưởng lão không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó nói:
- Mấy năm trước bởi vì Linh nhi, ngươi dưới cơn nóng giận mà rời đi Khiếu Lôi tông, nếu như không phải là lão thân, ngươi cho rằng ngươi có thể mang theo Linh nhi cùng với tự thân ngươi mà rời đi sao?
- Vì ngươi, lão thân bỏ ra tâm huyết cả đời, chua xót trong đó không cần nói không biết! Lão thân tự nhận đối với ngươi, lão thân không thẹn với lương tâm, mà ngươi thì sao?
Nói tới chỗ này, nét mặt già nua của Đại trưởng lão đột nhiên có chút dữ tợn:
- Ngươi đối đãi với lão thân như thế hay sao? Vô luận là chuyện giữa ngươi với Tiêu Vô yểm, hay là ngươi muốn rời đi Khiếu Lôi tông, cùng với hôm nay trở về, ngươi toàn bộ đều không thông báo qua cho lão thân một câu.
- Ở trong lòng ngươi còn có người sư phụ là lão thân hay không? Ở trong lòng ngươi, ngươi còn nhớ được lão thân vì ngươi mà làm hết thảy hay không, có hay không lại thật sự đem lão thân trở thành sư phụ của ngươi?
Tử Huyên ngược lại còn chưa có bối rối gì, Đại trưởng lão ngược lại là nóng nảy, thật giống như Linh nhi là con gái của nàng, thân ảnh của nàng vặn vẹo xuất hiện ở trước người Linh nhi, bàn tay khô héo hướng về phía trước nặng nề nắm chặt.
- Bồng!
Thanh sắc lợi tiễn ở dưới một cỗ năng lượng khổng lồ bao phủ giống như pha lê, từng khúc vỡ vụn ra cho đến tiêu tán vĩnh viễn.
Không hổ là cao thủ Địa Huyền, Hàn Nhật Xạ Nguyệt tiễn này, loại tu vi như Ngũ trưởng lão kia cũng không thể hoàn toàn không nhìn, ở chỗ của Đại trưởng lão lại phảng phất giống như trò chơi.
- Tiểu bối, thủ đoạn của ngươi quả nhiên tàn nhẫn!
Hiện hình mà ra, Đại trưởng lão gầm lên.
Thần Dạ cười nhạt:
- So sánh với những chuyện mà lão nhân gia ngươi làm ra, những thứ này của tiểu tử thật sự còn không coi là cái gì.
Giễu cợt trong giọng nói cũng không để cho Đại trưởng lão có nửa điểm cảm xúc biến hóa, mà từ sau khi nàng hiện thân, ánh mắt cũng chưa bao giờ dừng lại ở trên người Tử Huyên, một mực lạnh băng nhìn Thần Dạ, phảng phất như hắn chính là cừu nhân giết cha của nàng.
Sau một lúc như thế, Đại trưởng lão mới đem ánh mắt thu hồi, chợt một đôi tay ở trong không gian nhẹ nhàng tìm tòi, nhất thời không gian vặn vẹo, đến cuối cùng mơ hồ làm cho người ta không nhìn rõ phía trước, tự nhiên thân ảnh của Đại trưởng lão cùng Linh nhi ở trong mắt hai người cũng trở nên cực kỳ xa xôi.
- Tiểu bối, thủ đoạn của lão thân so sánh với ngươi thì như thế nào?
- Thủ đoạn của ta không đáng giá được nhắc tới!
Thần Dạ đột nhiên cười nói:
- Bất quá thủ đoạn của lão nhân gia ngài cũng quả thật chưa ra hình dáng gì!
- Nga? Lão thân ngược lại muốn lãnh giáo một chút!
Mi già của Đại trưởng lão vừa nhấc, nói.
Thần Dạ tiến lên một bước, đúng lúc đem Tử Huyên che ở phía sau, chợt lại nói:
- Con đường của võ giả, sau khi đạt tới cảnh giới Lực Huyền là có thể ngự không phi hành, tiến tới có thể tham ngộ lực lượng không gian, thi triển ra phong ấn kết giới đơn giản, nhưng nhất định phải sau khi đạt tới cảnh giới Hoàng Huyền mới có thể chân chính tiếp xúc với lực lượng ở trong hư không tự nhiên diễn sinh ra.
- Đại trưởng lão ngài nhiều nhất chỉ là ở trong cảnh giới Địa Huyền hơi đi được vài bước mà thôi, lại nói khoác không biết ngượng, để cho người ta đánh giá phần thủ đoạn này của ngươi, bất quá là nạp tu di giấu giới tử mà thôi, đáng giá đắc ý như vậy sao?
Nghe vậy sắc mặt của Đại trưởng lão khẽ biến thành hơi lạnh lẽo:
- Không hổ là người có thể phá Bách Binh các, quả nhiên nhãn giới cùng kiến thức cũng không giống bình thường.
Nghe dến đó, Thần Dạ không khỏi bĩu môi nói:
- Ngài cũng quá đem mình xem làm cao minh đi? Nhất cử nhất động của bổn thiếu gia ở trong Bách Binh các như thế nào mà loại võ giả như ngươi có đủ khả năng cặn kẽ biết được?
Một phen lời nói giáp thương đái bổng này, cho dù Đại trưởng lão tự nhận là tâm tính còn được, cuối cùng là cũng không nhịn được nữa mà có biến hóa, lập tức mi tâm run lên, lạnh lùng nói:
- Tốt cho một tiểu bối không biết trời cao đất rộng!
Nói xong nàng xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Tử Huyên, hờ hững nói:
- Ngươi đã biết được lão thân làm cái gì, thật cũng không giấu diếm ngươi cái gì, giờ khắc này lão thân muốn hỏi ngươi một câu...
- Ngươi có thể nói cho lão thân biết đến tột cùng lòng người là cái gì hay không?
- Ngươi nói cho lão thân, cái gì gọi là lòng người!
Trong không gian mơ hồ, Đại trưởng lão thiểm lướt mà ra, trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững nhìn Tử Huyên!
- Lòng người, cái gì là lòng người?
Tử Huyên thất thần trong giây lát, sau khi thấp giọng lẩm bẩm một hồi, thất thanh cười khẽ:
- Sư phụ, giờ khắc này người lấy con gái ta làm con tin, làm ta tiến thối không được... Ngài cư nhiên hỏi ta lòng người là cái gì, không cảm thấy buồn cười hay sao? Bản thân ta muốn hỏi người một tiếng, ở chỗ của người, lòng người là cái gì?
- Ha hả, cư nhiên lại chất vấn lão thân rồi, tốt, liền để lão thân nói cho ngươi biết, cái gì gọi là lòng người!
Đại trưởng lão đạm mạc cười nói:
- Nhiều năm trước lão thân du lịch thiên hạ, trong lúc tình cơ đến một chỗ, chỗ này hết sức vắng vẻ, người sống ở nơi đó đừng nói là tu luyện, ngay cả ấm no của người bình thường cũng là kế nan giải.
- Ở bên trong phiến phế tích đó lão thân nhìn thấy một anh nhi còn đang trong tã lót, kêu than đòi thức ăn, bởi vì không đành lòng nàng chết ở lúc này cho nên lão thân đem nàng mang về Khiếu Lôi tông.
Thân thể của Tử Huyên nhẹ nhàng chấn động, anh nhi này không nghi ngờ gì chính là nàng.
Đại trưởng lão tiếp tục nói:
- Lão thân đem anh nhi này coi như là mình sinh ra, vì hảo hảo đem nàng nuôi lớn liền quyết định sẽ không thu đệ tử khác, một lòng một dạ tài bồi cho nàng, đem một thân sở học dốc túi truyền thụ, vô luận là thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, chỉ cần là nàng cần, lão thân nhất định nghĩ biện pháp đem nó lấy đến.
- Chính là như thế mới để cho anh nhi này từ từ trưởng thành, sáng tạo ra truyền kỳ chưa bao giờ có trong lịch sử của Khiếu Lôi tông, cái truyền kỳ này không nói là sau này không có, nhưng ít nhất sẽ ở trong một thời gian tương đối dài độc lĩnh phong tao!
- Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, lão thân liền cảm thấy vi mừng, cuối cùng vì Khiếu Lôi tông làm ra một thiên đại hảo sự.
Nhìn Tử Huyên, Đại trưởng lão cười nhạt nói:
- Mấy năm trước ngươi quen biết Tiêu Vô Yểm, sau đó cùng hắn yêu thương nhau, cuối cùng cư nhiên cố ý muốn gả cho hắn. Lúc ấy toàn bộ trên dưới tông, bao gồm tông chủ cùng mấy vị trưởng lão, còn có phong chủ các phong tất cả đều phản đối, bởi vì ngươi khi đó là Thánh nữ không thể tranh cãi của Khiếu Lôi tông, là tông chủ tương lai.
- Nhưng vì hạnh phúc của ngươi, lão thân dùng lực bài trừ ý kiến mọi người, đem việc này áp xuống, cho các ngươi tận tình hưởng thụ tình cảm tốt đẹp của nhân gian kia.
Đại trưởng lão không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó nói:
- Mấy năm trước bởi vì Linh nhi, ngươi dưới cơn nóng giận mà rời đi Khiếu Lôi tông, nếu như không phải là lão thân, ngươi cho rằng ngươi có thể mang theo Linh nhi cùng với tự thân ngươi mà rời đi sao?
- Vì ngươi, lão thân bỏ ra tâm huyết cả đời, chua xót trong đó không cần nói không biết! Lão thân tự nhận đối với ngươi, lão thân không thẹn với lương tâm, mà ngươi thì sao?
Nói tới chỗ này, nét mặt già nua của Đại trưởng lão đột nhiên có chút dữ tợn:
- Ngươi đối đãi với lão thân như thế hay sao? Vô luận là chuyện giữa ngươi với Tiêu Vô yểm, hay là ngươi muốn rời đi Khiếu Lôi tông, cùng với hôm nay trở về, ngươi toàn bộ đều không thông báo qua cho lão thân một câu.
- Ở trong lòng ngươi còn có người sư phụ là lão thân hay không? Ở trong lòng ngươi, ngươi còn nhớ được lão thân vì ngươi mà làm hết thảy hay không, có hay không lại thật sự đem lão thân trở thành sư phụ của ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.