Chương 495: Chất vấn. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
07/04/2015
Liên tục chất vấn, không chỉ để cho khí thế của Đại trưởng lão càng ngày càng mạnh, bi ai toát ra từ trong đồng tử kia càng là không cách nào để cho người ta hoài nghi tính chân thật những lời này của nàng.
Nếu như đổi lại là một người xa lạ ở chỗ này, như vậy nhất định sẽ cho là Tử Huyên chính là hạng người vong ân phụ nghĩa!
Trên thực tế ngay cả chính Tử Huyên lúc này cũng là im lặng cúi đầu, không thể phủ nhận lời mà Đại trưởng lão nói tất cả đều là đã phát sinh qua rõ ràng, mà nàng... Tình cảm đã từng có, rời đi cũng đã có, quyết định của hôm nay quả thật cũng chưa từng nói trước một lời nửa chữ với Đại trưởng lão!
Nhìn Tử Huyên, Đại trưởng lão cười lạnh:
- Tử Huyên, cái gì là lòng người? Đây chính là lòng người, ngươi đã hiểu chưa?
- Ba ba!
Trong không gian rộng rãi đột nhiên vang lên thanh âm vỗ tay, chợt cũng là một đạo tiếng cười trong suốt vang lên.
Thần Dạ một bên vỗ tay một bên cười:
- Thanh tình tịnh mậu (Biểu cảm phong phú lay động lòng người), không chút làm bộ nào, Đại trưởng lão, nghe lời của ngài tiểu tử đột nhiên rất là cảm xúc, cảm thấy nghe vua nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm, lời này quả nhiên không sai!
- Tiểu bối, ngươi có ý gì
Sắc mặt của Đại trưởng lão trầm xuống, thời điểm ánh mắt quét về phía Thần Dạ đã là xen lẫn một chút kiêng kỵ.
Người thiếu niên này, không đề cập đến đủ loại thủ đoạn của hắn ở trong Bách Binh các, sắc bén của ngôn ngữ cũng là để cho người ta khó có thể chống đỡ.
Thần Dạ hơi hơi kinh ngạc, vẻ mặt có chút khoa trương nói:
- Đại trưởng lão thế nhưng nghe không hiểu ý tứ trong lòng nói của tiểu tử sao? Còn tưởng rằng lão nhân gia ngài anh minh thần võ đến đâu? Đã như vậy liền để cho bổn thiếu gia hảo hảo giải thích cho ngươi nghe.
Không để ý tới thần sắc âm tình bất định kia của Đại trưởng lão, Thần Dạ cười nhạo nói:
- Đầu tiên người từ trong phế tích đem Tử Huyên mang về cùng với sau đó dốc lòng tài bồi, vân vân, không thể phủ nhận là ngươi thay đổi vận mệnh của Tử Huyên. Song, nếu như Tử Huyên không có thiên phú tu luyện trác tuyệt, nàng chỉ là một người rất bình thường, thử hỏi ngươi có cứu nàng hay không, thậm chí sẽ tiêu tốn tâm huyết lớn như vậy ở trên người nàng sao?
- Giữa nàng cùng với Tiêu Vô Yểm tại sao ngươi không phản đối, hơn nữa lại thuyết phục mọi người? Ha hả!
Thần Dạ lại càng khinh thường cười nói:
- Nếu như ta đoán không sai, địa vị của Tiêu Vô Yểm ít nhất sẽ không kém với Tử Huyên lúc đó. Nếu như Tiêu Vô Yểm chỉ là một người rất bình thường, Đại trưởng lão ngài còn có đồng ý trước sau như một hay không?
- Ngài khẳng định dứt khoát phản đối, bởi vì trong lòng của ngài căn bản không dung cho người không có giá trị lợi dụng!
- Về phần ngài nói, chuyện gì Tử Huyên cũng không nói trước với ngài một câu, vậy thì càng dễ giải thích rồi.
Thần Dạ nói:
- Ở trong lòng Tử Huyên, ngài là trưởng bối, là thân nhân duy nhất của nàng, nàng không muốn những chuyện này đưa đến cho ngài bị kẹp ở giữa khó khăn.
- Nếu như bổn thiếu gia lại đoán đúng mà nói, như vậy vô luận là một chuyện kia ngài đều là cuối cùng có người không áp nổi nữa mới báo cho ngài a? Chỉ bằng điểm này Tử Huyên đối với ngài là sùng kính chí cực!
Chỉ vào Đại trưởng lão, Thần Dạ cười khẩy nói:
- Liền cái đức hạnh này của nàng còn muốn ở trước mặt Tử Huyên nói lòng người? Ha hả, lão nhân gia, tâm của ngài bởi vì sống quá lâu rồi mà đã già đi, làm sao còn được xưng là tâm? Ta nghĩ ném ra ngoài cho chó ăn chắc hẳn cũng sẽ bị chó ghét bỏ.
- Hỗn trướng, ngươi muốn chết!
- Sư phụ!
Tử Huyên tiến lên phía trước, nhìn Đại trưởng lão ở xa nói:
- Tám năm trước ta rời đi Khiếu Lôi tông, ngài biết đấy, tuyệt không phải đơn thuần là vì Linh nhi!
Sắc mặt của Đại trưởng lão âm tình bất định mà gầm lên:
- Lão thân bất kể là ngươi vì cái gì, tóm lại lão thân ở trên người ngươi bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, lại há có thể trở mắt nhìn từng chút một mất đi...
- Ha hả, lão già kia, ngươi rốt cuộc chịu nói ra lời trong lòng rồi?
Thần Dạ lắc đầu, thở dài nói:
- Đầu năm nay có quá nhiều người vô sỉ, bất quá giống như ngài vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập trinh bài phường, hơn nữa còn đại nghĩa lẫm nhiên như vậy, nói thật bổn thiếu gia còn chưa từng thấy qua, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt rồi.
- Tiểu hỗn trướng, lão thân muốn cho ngươi sống không bằng chết!
Đại trưởng lão đã nổi giận, thân hình vừa động, từ giữa không trung dữ dội lướt xuống, tựa như là u linh xuất hiện ở phía sau Thần Dạ, bàn tay khô héo kia tựa như là lưỡi hái tử thần nhẹ nhàng thò về phía cổ của thiếu niên ở trước mặt.
- Tử Huyên, không có chuyện gì, đừng khẩn trương như vậy.
Đem Tử Huyên đang muốn động thủ kéo lại, Thần Dạ lạnh nhạt nói:
- Lão giafkia, ngươi bắt Linh nhi, đơn giản là muốn uy hiếp chúng ta, hiện tại lời thừa ngươi đã nói hết rồi, hẳn là nói đến chính sự đi?
Cái bàn tay kia thò đến bên cạnh cổ, nhanh như tia chớp lại rút trở về, nhìn người thiếu niên kia thân hình đều chưa từng có nửa điểm run rẩy, trong lòng Đại trưởng lão đã có sát ý vô tận dũng động, nhưng nàng thật sự rõ ràng hiện tại không thể giết người.
Nếu không mà nó, hết thảy làm ra đều sẽ không có nửa điểm tác dụng, ngược lại khiến cho Khiếu Lôi tông tổn thất sẽ không bồi bổ lại được.
- Tiểu hỗn trướng, lão thân tạm thời tha cho tính mạng của ngươi.
Cố nén lửa giận, Đại trưởng lão hung hăng nói, bất quá sau khi ánh mắt của nàng nhìn về Linh nhi, trong lòng có một chút sướng khoái, tức giận vô tận kia sau một thoáng liền biến mất vô ảnh vô tung.
Một lúc sau nàng lạnh lùng cười nói:
- Hiện tại liền cùng các ngươi nói một chút về sinh tử của Linh nhi!
Một cổ sát khí, rồi đột nhiên bạo tuôn trong không gian rộng rãi, như phong như lang, mặc dù trong nhà tranh này có kết giới cao thâm nhưng Đại trưởng lão cũng như phảng phất không cảm giác được, phòng đang run rẩy, mà tinh thần của nàng, cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Sát khí như thế, chính là từ trong các loại chém giết sinh tử mà tôi luyện ra, bản thân đã ẩn chứa một tia vị đạo huyết tinh khiến lòng người lạnh giá. . . Đại trưởng lão thật sự chấn kinh rồi, thiếu niên trước mặt này, thoạt nhìn còn chưa tới mười tám tuổi ah, sao lại có khí tức hung thần như thế được?
- Thần Dạ!
Tử Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Thần Dạ, từ khi quen biết đến nay, rất ít thấy hắn có biểu hiện như vậy, mà chỉ biểu hiện như vậy tất cả đều là vì mình và Linh Nhi đang dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm, hắn đã chân chính để an nguy của mẹ con mình trong lòng rồi.
- Hắc hắc!
Một tiếng cười lạnh, Thần Dạ chậm rãi xoay người, nhìn qua Đại trưởng lão gần ngay trước mắt nói:
- Không biết lão nhân gia ngài muốn bàn bạc thế nào với chúng ta về sinh tử của Linh Nhi đây?
Tiếng cười lạnh lẽo, khí thế như huyết tinh không khỏi khiến cao thủ như Đại trưởng lão nội tâm cũng có chút chấn động, giờ khắc này, nàng đã biết, vô ý hữu ý, Khiếu Lôi Tông đã chọc phải một phiền toái lớn rồi.
Nếu như đổi lại là một người xa lạ ở chỗ này, như vậy nhất định sẽ cho là Tử Huyên chính là hạng người vong ân phụ nghĩa!
Trên thực tế ngay cả chính Tử Huyên lúc này cũng là im lặng cúi đầu, không thể phủ nhận lời mà Đại trưởng lão nói tất cả đều là đã phát sinh qua rõ ràng, mà nàng... Tình cảm đã từng có, rời đi cũng đã có, quyết định của hôm nay quả thật cũng chưa từng nói trước một lời nửa chữ với Đại trưởng lão!
Nhìn Tử Huyên, Đại trưởng lão cười lạnh:
- Tử Huyên, cái gì là lòng người? Đây chính là lòng người, ngươi đã hiểu chưa?
- Ba ba!
Trong không gian rộng rãi đột nhiên vang lên thanh âm vỗ tay, chợt cũng là một đạo tiếng cười trong suốt vang lên.
Thần Dạ một bên vỗ tay một bên cười:
- Thanh tình tịnh mậu (Biểu cảm phong phú lay động lòng người), không chút làm bộ nào, Đại trưởng lão, nghe lời của ngài tiểu tử đột nhiên rất là cảm xúc, cảm thấy nghe vua nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm, lời này quả nhiên không sai!
- Tiểu bối, ngươi có ý gì
Sắc mặt của Đại trưởng lão trầm xuống, thời điểm ánh mắt quét về phía Thần Dạ đã là xen lẫn một chút kiêng kỵ.
Người thiếu niên này, không đề cập đến đủ loại thủ đoạn của hắn ở trong Bách Binh các, sắc bén của ngôn ngữ cũng là để cho người ta khó có thể chống đỡ.
Thần Dạ hơi hơi kinh ngạc, vẻ mặt có chút khoa trương nói:
- Đại trưởng lão thế nhưng nghe không hiểu ý tứ trong lòng nói của tiểu tử sao? Còn tưởng rằng lão nhân gia ngài anh minh thần võ đến đâu? Đã như vậy liền để cho bổn thiếu gia hảo hảo giải thích cho ngươi nghe.
Không để ý tới thần sắc âm tình bất định kia của Đại trưởng lão, Thần Dạ cười nhạo nói:
- Đầu tiên người từ trong phế tích đem Tử Huyên mang về cùng với sau đó dốc lòng tài bồi, vân vân, không thể phủ nhận là ngươi thay đổi vận mệnh của Tử Huyên. Song, nếu như Tử Huyên không có thiên phú tu luyện trác tuyệt, nàng chỉ là một người rất bình thường, thử hỏi ngươi có cứu nàng hay không, thậm chí sẽ tiêu tốn tâm huyết lớn như vậy ở trên người nàng sao?
- Giữa nàng cùng với Tiêu Vô Yểm tại sao ngươi không phản đối, hơn nữa lại thuyết phục mọi người? Ha hả!
Thần Dạ lại càng khinh thường cười nói:
- Nếu như ta đoán không sai, địa vị của Tiêu Vô Yểm ít nhất sẽ không kém với Tử Huyên lúc đó. Nếu như Tiêu Vô Yểm chỉ là một người rất bình thường, Đại trưởng lão ngài còn có đồng ý trước sau như một hay không?
- Ngài khẳng định dứt khoát phản đối, bởi vì trong lòng của ngài căn bản không dung cho người không có giá trị lợi dụng!
- Về phần ngài nói, chuyện gì Tử Huyên cũng không nói trước với ngài một câu, vậy thì càng dễ giải thích rồi.
Thần Dạ nói:
- Ở trong lòng Tử Huyên, ngài là trưởng bối, là thân nhân duy nhất của nàng, nàng không muốn những chuyện này đưa đến cho ngài bị kẹp ở giữa khó khăn.
- Nếu như bổn thiếu gia lại đoán đúng mà nói, như vậy vô luận là một chuyện kia ngài đều là cuối cùng có người không áp nổi nữa mới báo cho ngài a? Chỉ bằng điểm này Tử Huyên đối với ngài là sùng kính chí cực!
Chỉ vào Đại trưởng lão, Thần Dạ cười khẩy nói:
- Liền cái đức hạnh này của nàng còn muốn ở trước mặt Tử Huyên nói lòng người? Ha hả, lão nhân gia, tâm của ngài bởi vì sống quá lâu rồi mà đã già đi, làm sao còn được xưng là tâm? Ta nghĩ ném ra ngoài cho chó ăn chắc hẳn cũng sẽ bị chó ghét bỏ.
- Hỗn trướng, ngươi muốn chết!
- Sư phụ!
Tử Huyên tiến lên phía trước, nhìn Đại trưởng lão ở xa nói:
- Tám năm trước ta rời đi Khiếu Lôi tông, ngài biết đấy, tuyệt không phải đơn thuần là vì Linh nhi!
Sắc mặt của Đại trưởng lão âm tình bất định mà gầm lên:
- Lão thân bất kể là ngươi vì cái gì, tóm lại lão thân ở trên người ngươi bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, lại há có thể trở mắt nhìn từng chút một mất đi...
- Ha hả, lão già kia, ngươi rốt cuộc chịu nói ra lời trong lòng rồi?
Thần Dạ lắc đầu, thở dài nói:
- Đầu năm nay có quá nhiều người vô sỉ, bất quá giống như ngài vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập trinh bài phường, hơn nữa còn đại nghĩa lẫm nhiên như vậy, nói thật bổn thiếu gia còn chưa từng thấy qua, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt rồi.
- Tiểu hỗn trướng, lão thân muốn cho ngươi sống không bằng chết!
Đại trưởng lão đã nổi giận, thân hình vừa động, từ giữa không trung dữ dội lướt xuống, tựa như là u linh xuất hiện ở phía sau Thần Dạ, bàn tay khô héo kia tựa như là lưỡi hái tử thần nhẹ nhàng thò về phía cổ của thiếu niên ở trước mặt.
- Tử Huyên, không có chuyện gì, đừng khẩn trương như vậy.
Đem Tử Huyên đang muốn động thủ kéo lại, Thần Dạ lạnh nhạt nói:
- Lão giafkia, ngươi bắt Linh nhi, đơn giản là muốn uy hiếp chúng ta, hiện tại lời thừa ngươi đã nói hết rồi, hẳn là nói đến chính sự đi?
Cái bàn tay kia thò đến bên cạnh cổ, nhanh như tia chớp lại rút trở về, nhìn người thiếu niên kia thân hình đều chưa từng có nửa điểm run rẩy, trong lòng Đại trưởng lão đã có sát ý vô tận dũng động, nhưng nàng thật sự rõ ràng hiện tại không thể giết người.
Nếu không mà nó, hết thảy làm ra đều sẽ không có nửa điểm tác dụng, ngược lại khiến cho Khiếu Lôi tông tổn thất sẽ không bồi bổ lại được.
- Tiểu hỗn trướng, lão thân tạm thời tha cho tính mạng của ngươi.
Cố nén lửa giận, Đại trưởng lão hung hăng nói, bất quá sau khi ánh mắt của nàng nhìn về Linh nhi, trong lòng có một chút sướng khoái, tức giận vô tận kia sau một thoáng liền biến mất vô ảnh vô tung.
Một lúc sau nàng lạnh lùng cười nói:
- Hiện tại liền cùng các ngươi nói một chút về sinh tử của Linh nhi!
Một cổ sát khí, rồi đột nhiên bạo tuôn trong không gian rộng rãi, như phong như lang, mặc dù trong nhà tranh này có kết giới cao thâm nhưng Đại trưởng lão cũng như phảng phất không cảm giác được, phòng đang run rẩy, mà tinh thần của nàng, cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Sát khí như thế, chính là từ trong các loại chém giết sinh tử mà tôi luyện ra, bản thân đã ẩn chứa một tia vị đạo huyết tinh khiến lòng người lạnh giá. . . Đại trưởng lão thật sự chấn kinh rồi, thiếu niên trước mặt này, thoạt nhìn còn chưa tới mười tám tuổi ah, sao lại có khí tức hung thần như thế được?
- Thần Dạ!
Tử Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Thần Dạ, từ khi quen biết đến nay, rất ít thấy hắn có biểu hiện như vậy, mà chỉ biểu hiện như vậy tất cả đều là vì mình và Linh Nhi đang dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm, hắn đã chân chính để an nguy của mẹ con mình trong lòng rồi.
- Hắc hắc!
Một tiếng cười lạnh, Thần Dạ chậm rãi xoay người, nhìn qua Đại trưởng lão gần ngay trước mắt nói:
- Không biết lão nhân gia ngài muốn bàn bạc thế nào với chúng ta về sinh tử của Linh Nhi đây?
Tiếng cười lạnh lẽo, khí thế như huyết tinh không khỏi khiến cao thủ như Đại trưởng lão nội tâm cũng có chút chấn động, giờ khắc này, nàng đã biết, vô ý hữu ý, Khiếu Lôi Tông đã chọc phải một phiền toái lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.