Chương 394: Con đường tương lai. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
06/04/2015
- Tiểu Nha, lần này ngươi trở về hẳn là sư phụ của ngươi cũng đi theo chứ?
Trầm tư một chút, Thần Dạ đột nhiên hỏi.
Chợt hắn cũng không đợi tiểu Nha trả lời, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Thần Dạ ngửa mặt lên trời, quát nhẹ:
- Tiền bối, ta biết rõ ngài đang có ở đây, nếu không ngại thì có hiện thân gặp mặt được không?
- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên là người bất phàm!
Một đạo tiếng nói từ trên chín tầng mây bắn xuống dưới, phảng phất như xuyên qua giới hạn thời gian cùng không gian, nghe vào bên trong tai lại cực kỳ hư vô mờ mịt.
Nhưng mà mặc kệ có hư vô như thế nào, mặc kệ có thần bí như thế nào thì Thần Dạ cũng cảm ứng được cực kỳ rõ ràng một luồng hương vị tà ác đang sinh sôi.
- Thần Dạ!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên mãnh liệt bắn đến, một tả một hữu, ba người song vai đứng thẳng, thanh âm kia tuy là cực kỳ bình thản nhưng lại giống như hư không đang đè xuống, vô cùng cường đại, trực tiếp khởi động ở phía trên ba người.
Cao thủ bực này, chớ nói là ba người bọn họ, chỉ sọ cho dù có là cao thủ đang đợi ở hoàng cung như Vân Sơn cũng sẽ không có sức để mà phản kháng.
- Tiền bối!
Thần sắc của Thần Dạ như thường, nói:
- Ngài là sư phó của tiểu Nha, thân là ca ca như tiểu bối tự nhiên phải bày tỏ cảm tạ với ngài mới được…
- Người trẻ tuổi, một ít trò mèo này đừng nên dùng ở trước mặt lão phu, ngươi nghĩ muốn gặp lão phu thì chờ đến một ngày kia, khi người đạt tới độ cao như lão phu thì hãy nói tiếp. Về phần lo lắng của ngươi thì cái này hoàn toàn không cần thiết, tiểu Nha chính là đệ tử duy nhất của lão phu, lão phu làm sao có thể để cho nàng gặp chuyện không may chứ? Thái Âm lực bẩm sinh, thế giới này có một không hai.
Thần Dạ khẽ nhướng mày, nói:
- Vãn bối làm sao có thể tin tưởng lời nói của tiền bối được chứ?
- Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi thật không nhỏ!
Thần Dạ không hề phủ nhận mà cười một tiếng, mặc kệ cao thủ tên Tà Phong này có thoái thác như thế nào, có lẽ trong lòng Thần Dạ cũng tin tưởng những lí do thoái thác, nhưng cho dù có thể nào thì mình cũng phải gặp mặt hắn một lần mới có thể an tâm.
Đã là sư phụ của tiểu Nha thì cần gì phải chơi trò thần bí ở trước mặt mình cơ chứ?
- Được rồi, lão phu không có nhiều thời gian ở đây lằng nhằng với ngươi, tiểu Nha, chúng ta trở về thôi.
- Khoan đã, con còn muốn ở với tiểu thiếu gia một thời gian.
Tiểu Nha nắm chặt tay của Thần Dạ, dường như hắn sẽ lập tức biến mất.
- Ha ha, nha đầu, sớm rời đi sẽ có lợi đối với hắn.
Cũng không thấy có bất kỳ năng lượng rung động nào hiện lên, thế nhưng thân thể của tiểu Nha lại không tự chủ mà nhanh chóng hướng lên không trung, sau đó liền lăng không biến mất không thấy tăm tích.
- Tiểu thiếu gia, ngươi phải bảo trọng cho tốt, ba năm sau ta cũng sẽ đến Thiên Nhất môn.
Một đạo tiếng nói giống như từ chín tầng mây xuyên thấu xuống, có vẻ cực kỳ mờ mịt làm cho ba người Thần Dạ có một loại cảm giác như cách cả một thế hệ, tu vi như thế làm bọn hắn cũng không dám tưởng tượng, rốt cục là cần phải đạt tới cảnh giới thế nào mới có thể nào được việc này.
- Người trẻ tuổi, thiên địa của hoàng triều Đại Hoa thật sự quá nhỏ, mà địch nhân từ nay về sau ngươi gặp phải cũng thật sự quá cường đại, cần phải cố gắng nhiều hơn mới được!
- Lão nhân, ngài thả ta ra, nhanh thả ta ra!
Ở sâu trong hư không bên ngoài trăm dặm, đột nhiên vang vọng một tiếng rống giận hờn dỗi, chợt năng lượng Huyền Khí bắt đầu khỏi động ép khí lưu chung quanh lưu động không theo quy tắc.
Chỉ có điều, vì năng lượng Huyền Khí này đối với lực cản trên bầu trời thật sự quá yếu, cho nên cái gọi là bất quy tắc cũng nhanh chóng tiêu tan.
Ngay sau đó, từ hư không lại vang lên một tiếng cười khổ bất đắc dĩ:
- Nha đầu, lão phu có thế nào cũng là sư phụ của ngươi đó, cứ gọi lão nhân hoài thật là khó nghe!
- Hừ, chính là lão nhân mà, ngài chính là lão nhân xấu xa, mau buông con ra, bằng không…. Con sẽ cho nổ lò luyện đan của ngài.
- Tiểu cô nãi nãi…
Thanh âm cười khổ lại lần nữa vang lên, hai đạo thân ảnh hiện ở trong đám mây, lập tức nhanh chóng đáp xuống phía trên ngọn núi.
Đây là một già và một trẻ!
Người trẻ tuổi chính là một vị thiếu nữ cực kỳ thanh khiết, mặc váy màu tím, tóc cột thành đuôi ngựa, hai mắt linh động không lúc nào là không lóe ra ánh mắt như sao.
Thiếu nữ này rất đẹp, chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác khó có thể quên được, nhưng không được hoàn mỹ chính là, giờ phút này toàn thân thiếu này tản ra vẻ lạnh như băng, làm cho người ta không dám lại gần, hơn nữa bên trong băng lãnh này còn để lộ ra một vòng khí tức tà ác, càng khiến người thường không dám nhìn thẳng vào nàng.
Vị lão giả kia nhìn qua tuổi lại rất lớn, bộ dạng yếu đuối, toàn thân cũng không có một chút thần kỳ nào, chỉ có điều, hắn có thể tự do hành tẩu ở trên hư không đã đủ để hiểu rõ lão giả này chính là một cao thủ bất phàm.
Lão giả và thiếu nữ xác thực là hai thầy trò, khí tức tà ác bắt đầu ở trên người thiếu nữ, tuy rằng rất khó cảm ứng được trên người lão giả kia, nhưng thân mình của lão giả lại tựa như một người tà ác…
Nếu như ba huynh đệ Thần Dạ đứng ở chỗ này sẽ biết được, thiếu nữ này chính là tiểu Nha, mà thân phận của lão giả kia không cần nói cũng biết, chính là sư phụ của tiểu Nha, là một vị cao thủ thần bí và cường đại tên Tà Phong.
Mặc dù Tà Phong đã buông ra nhưng tiểu Nha vẫn tức giận không chịu được:
- Lão nhân, vì sao ngài đã theo tới rồi mà lại không ra tay ở trong hoàng cung, làm cho gia gia phải chịu khổ ba năm chứ?
Tà Phong cười cười, hỏi ngược lại:
- Làm sao, con cho rằng lão phu sẽ ra tay sao?
- Vì sao lại không chứ?
tiểu Nha chất vấn, nhưng ngữ khí đã không còn kiên quyết như trước, suy nghĩ lại thì nàng cũng biết rõ nguyên nhân lão giả không ra tay, nếu không thì nàng sẽ không chỉ có chất vấn.
Tà Phong nhẹ nhàng buông tiếng thở nhìn, nhìn về phía xa, sau đó nói:
- Tiểu thiếu gia trong miệng con có tiềm lực phi phàm, thiên phú hơn người, là một hạt giống vô cùng tốt, nhưng cả đời này, mặc kệ là hắn có nguyện ý hay không thì sau này vẫn phải đối mặt với địch nhân rất cường đại, là người mà Thiên Nhất môn không thể so sánh được.
- Hôm nay để cho hắn gặp phải một ít ngăn trở đối với hắn mới chính là tốt nhất, chỉ có bước chân ra ngoài thiên địa mới có thể tiếp xúc được với thiên địa rộng lớn này.
- Lão nhân, những điều mà ngài nói đều là thật sao?
Hai tay tiểu Nha nắm chặt, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy Tà Phong liền cười nói:
- Con là đệ tử duy nhất của lão phu, làm sao lão phu lại lừa con cơ chứ?
- Vậy sao ngài lại không cho con ở chung với tiểu thiếu gia một thời gian chứ?
Tiểu Nha lại tức giận.
Trầm tư một chút, Thần Dạ đột nhiên hỏi.
Chợt hắn cũng không đợi tiểu Nha trả lời, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Thần Dạ ngửa mặt lên trời, quát nhẹ:
- Tiền bối, ta biết rõ ngài đang có ở đây, nếu không ngại thì có hiện thân gặp mặt được không?
- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên là người bất phàm!
Một đạo tiếng nói từ trên chín tầng mây bắn xuống dưới, phảng phất như xuyên qua giới hạn thời gian cùng không gian, nghe vào bên trong tai lại cực kỳ hư vô mờ mịt.
Nhưng mà mặc kệ có hư vô như thế nào, mặc kệ có thần bí như thế nào thì Thần Dạ cũng cảm ứng được cực kỳ rõ ràng một luồng hương vị tà ác đang sinh sôi.
- Thần Dạ!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên mãnh liệt bắn đến, một tả một hữu, ba người song vai đứng thẳng, thanh âm kia tuy là cực kỳ bình thản nhưng lại giống như hư không đang đè xuống, vô cùng cường đại, trực tiếp khởi động ở phía trên ba người.
Cao thủ bực này, chớ nói là ba người bọn họ, chỉ sọ cho dù có là cao thủ đang đợi ở hoàng cung như Vân Sơn cũng sẽ không có sức để mà phản kháng.
- Tiền bối!
Thần sắc của Thần Dạ như thường, nói:
- Ngài là sư phó của tiểu Nha, thân là ca ca như tiểu bối tự nhiên phải bày tỏ cảm tạ với ngài mới được…
- Người trẻ tuổi, một ít trò mèo này đừng nên dùng ở trước mặt lão phu, ngươi nghĩ muốn gặp lão phu thì chờ đến một ngày kia, khi người đạt tới độ cao như lão phu thì hãy nói tiếp. Về phần lo lắng của ngươi thì cái này hoàn toàn không cần thiết, tiểu Nha chính là đệ tử duy nhất của lão phu, lão phu làm sao có thể để cho nàng gặp chuyện không may chứ? Thái Âm lực bẩm sinh, thế giới này có một không hai.
Thần Dạ khẽ nhướng mày, nói:
- Vãn bối làm sao có thể tin tưởng lời nói của tiền bối được chứ?
- Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi thật không nhỏ!
Thần Dạ không hề phủ nhận mà cười một tiếng, mặc kệ cao thủ tên Tà Phong này có thoái thác như thế nào, có lẽ trong lòng Thần Dạ cũng tin tưởng những lí do thoái thác, nhưng cho dù có thể nào thì mình cũng phải gặp mặt hắn một lần mới có thể an tâm.
Đã là sư phụ của tiểu Nha thì cần gì phải chơi trò thần bí ở trước mặt mình cơ chứ?
- Được rồi, lão phu không có nhiều thời gian ở đây lằng nhằng với ngươi, tiểu Nha, chúng ta trở về thôi.
- Khoan đã, con còn muốn ở với tiểu thiếu gia một thời gian.
Tiểu Nha nắm chặt tay của Thần Dạ, dường như hắn sẽ lập tức biến mất.
- Ha ha, nha đầu, sớm rời đi sẽ có lợi đối với hắn.
Cũng không thấy có bất kỳ năng lượng rung động nào hiện lên, thế nhưng thân thể của tiểu Nha lại không tự chủ mà nhanh chóng hướng lên không trung, sau đó liền lăng không biến mất không thấy tăm tích.
- Tiểu thiếu gia, ngươi phải bảo trọng cho tốt, ba năm sau ta cũng sẽ đến Thiên Nhất môn.
Một đạo tiếng nói giống như từ chín tầng mây xuyên thấu xuống, có vẻ cực kỳ mờ mịt làm cho ba người Thần Dạ có một loại cảm giác như cách cả một thế hệ, tu vi như thế làm bọn hắn cũng không dám tưởng tượng, rốt cục là cần phải đạt tới cảnh giới thế nào mới có thể nào được việc này.
- Người trẻ tuổi, thiên địa của hoàng triều Đại Hoa thật sự quá nhỏ, mà địch nhân từ nay về sau ngươi gặp phải cũng thật sự quá cường đại, cần phải cố gắng nhiều hơn mới được!
- Lão nhân, ngài thả ta ra, nhanh thả ta ra!
Ở sâu trong hư không bên ngoài trăm dặm, đột nhiên vang vọng một tiếng rống giận hờn dỗi, chợt năng lượng Huyền Khí bắt đầu khỏi động ép khí lưu chung quanh lưu động không theo quy tắc.
Chỉ có điều, vì năng lượng Huyền Khí này đối với lực cản trên bầu trời thật sự quá yếu, cho nên cái gọi là bất quy tắc cũng nhanh chóng tiêu tan.
Ngay sau đó, từ hư không lại vang lên một tiếng cười khổ bất đắc dĩ:
- Nha đầu, lão phu có thế nào cũng là sư phụ của ngươi đó, cứ gọi lão nhân hoài thật là khó nghe!
- Hừ, chính là lão nhân mà, ngài chính là lão nhân xấu xa, mau buông con ra, bằng không…. Con sẽ cho nổ lò luyện đan của ngài.
- Tiểu cô nãi nãi…
Thanh âm cười khổ lại lần nữa vang lên, hai đạo thân ảnh hiện ở trong đám mây, lập tức nhanh chóng đáp xuống phía trên ngọn núi.
Đây là một già và một trẻ!
Người trẻ tuổi chính là một vị thiếu nữ cực kỳ thanh khiết, mặc váy màu tím, tóc cột thành đuôi ngựa, hai mắt linh động không lúc nào là không lóe ra ánh mắt như sao.
Thiếu nữ này rất đẹp, chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác khó có thể quên được, nhưng không được hoàn mỹ chính là, giờ phút này toàn thân thiếu này tản ra vẻ lạnh như băng, làm cho người ta không dám lại gần, hơn nữa bên trong băng lãnh này còn để lộ ra một vòng khí tức tà ác, càng khiến người thường không dám nhìn thẳng vào nàng.
Vị lão giả kia nhìn qua tuổi lại rất lớn, bộ dạng yếu đuối, toàn thân cũng không có một chút thần kỳ nào, chỉ có điều, hắn có thể tự do hành tẩu ở trên hư không đã đủ để hiểu rõ lão giả này chính là một cao thủ bất phàm.
Lão giả và thiếu nữ xác thực là hai thầy trò, khí tức tà ác bắt đầu ở trên người thiếu nữ, tuy rằng rất khó cảm ứng được trên người lão giả kia, nhưng thân mình của lão giả lại tựa như một người tà ác…
Nếu như ba huynh đệ Thần Dạ đứng ở chỗ này sẽ biết được, thiếu nữ này chính là tiểu Nha, mà thân phận của lão giả kia không cần nói cũng biết, chính là sư phụ của tiểu Nha, là một vị cao thủ thần bí và cường đại tên Tà Phong.
Mặc dù Tà Phong đã buông ra nhưng tiểu Nha vẫn tức giận không chịu được:
- Lão nhân, vì sao ngài đã theo tới rồi mà lại không ra tay ở trong hoàng cung, làm cho gia gia phải chịu khổ ba năm chứ?
Tà Phong cười cười, hỏi ngược lại:
- Làm sao, con cho rằng lão phu sẽ ra tay sao?
- Vì sao lại không chứ?
tiểu Nha chất vấn, nhưng ngữ khí đã không còn kiên quyết như trước, suy nghĩ lại thì nàng cũng biết rõ nguyên nhân lão giả không ra tay, nếu không thì nàng sẽ không chỉ có chất vấn.
Tà Phong nhẹ nhàng buông tiếng thở nhìn, nhìn về phía xa, sau đó nói:
- Tiểu thiếu gia trong miệng con có tiềm lực phi phàm, thiên phú hơn người, là một hạt giống vô cùng tốt, nhưng cả đời này, mặc kệ là hắn có nguyện ý hay không thì sau này vẫn phải đối mặt với địch nhân rất cường đại, là người mà Thiên Nhất môn không thể so sánh được.
- Hôm nay để cho hắn gặp phải một ít ngăn trở đối với hắn mới chính là tốt nhất, chỉ có bước chân ra ngoài thiên địa mới có thể tiếp xúc được với thiên địa rộng lớn này.
- Lão nhân, những điều mà ngài nói đều là thật sao?
Hai tay tiểu Nha nắm chặt, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy Tà Phong liền cười nói:
- Con là đệ tử duy nhất của lão phu, làm sao lão phu lại lừa con cơ chứ?
- Vậy sao ngài lại không cho con ở chung với tiểu thiếu gia một thời gian chứ?
Tiểu Nha lại tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.