Chương 393: Tà phong.
Ngốc Tiểu Ngư
06/04/2015
- Xin hỏi cô nương, bây giờ ngươi hẳn là phải quay về Kiếm Tông phải không?
Nhìn hai người Thần Dạ và tiểu Nha đã đi xa, Diệp Thước hỏi nử tử hắc y che mặt.
- Đúng vậy, phải nhanh chóng nói những chuyện đã phát sinh với công chúa.
Nữ tử hắc y che mặt nhẹ gật đầu, cũng cười khổ nói:
- Ta phải bẩm báo như thế nào mới được đây?
- Cứ bẩm báo chi tiết thôi!
Trầm mặc một lát, Diệp Thước thở dài một hoi:
- Giấu diếm cũng không thể gạt được Huyền Lăng, giữa bọn họ bởi vì có một chút ít việc này, nhất định sẽ có khúc mắc, thực tế Thần Dạ nhất định là không thể bỏ xuống được. Cho nên cô nương, xin cô ở trước mặt Huyền Lăng hãy nói một ít lời nói, hy vọng Huyền Lăng có thể hiểu được Thần Dạ, nói các khác, hai người này…
Nghe đến đó, nữ tử hắc y che mặt đột nhiên tức giận:
- Tại sao phải để cho chúng ta đến hiểu Thần Dạ mà không phải là hắn hiểu được công chúa sao? Thân là nữ tử thì nhất định phải thừa nhận những thứ này à?
Diệp Thước lắc đầu nói:
- Thật sự không phải nhất định là Huyền Lăng đi thừa nhận, mà là, nếu như hai người bọn họ không người nào chịu nói…. Nhất định phải làm như vậy.
- Vì cái gì chứ?
Nữ tử hắc y che mặt thất thần, nàng không thể suy nghĩ ra.
- Ngươi cứ nói rõ cho Huyền Lăng biết là được, nàng sẽ tự hiểu rõ.
Nói đến đây, hai con người của Diệp Thước cũng trở nên buồn bã, còn có một lời hắn chưa nói, không chỉ Huyền Lăng hiểu rõ mà Thần Dạ cũng hiểu rất rõ, nhưng có thể hiểu rõ là một chuyện, còn có thể làm được không lại là một chuyện khác.
Giữa hai người còn có ràng buộc với cừu hận và chém giết của gia tộc, đến lúc đó sẽ càng có thêm nhiều người phải chết, cho dù Huyền Lăng không so đo nhưng Thần Dạ cũng không có mặt mũi để đi gặp Huyền Lăng…
- Ngươi yên tâm, ta cũng muốn Thần Dạ cùng Huyền Lăng yên ổn, cho nên mặc kệ có nguyện ý hay không ta đều sẽ làm theo lời của ngươi, hiện tại xin cáo từ.
- Sau này còn gặp lại!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cùng nhau ôm quyền.
Nữ tử hắc y che mặt gật đầu, lại nhìn bóng lưng của Thần Dạ một hồi lâu, cuối cùng lại thở dài lách mình rời đi. Trong lòng nàng có Thần Dạ, nhưng nàng cũng biết rằng, đời này giữa hai người chỉ sợ sẽ không có một ngày chính thức quen biết nhau.
Dưới chân núi, Thần Dạ một mực lẳng lặng nhìn tiểu Nha, cái gì cũng không hề nói…
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng tiểu Nha cảm thấy sợ hãi rất nhiều, nàng hiểu rõ Thần Dạ muốn biết những thứ gì, nhưng những chuyện này nàng không thể nói cho Thần Dạ nghe.
- Tiểu Nha!
Một lát sau, Thần Dạ vẫn không thể nào nhịn xuống, hắn nhẹ giọng nói:
- Sau khi Thái Âm lực trong cơ thể ngươi bị bài trừ ta đã thông báo, ngươi cần một loại công pháp chí cương chí dương mới có thể hoàn toàn khống chết được hạt giống Thái Âm lực, nhưng bây giờ công pháp mà ngươi tu luyện lại không phải thế, tiểu Nha, đây là có chuyện gì?
- Tiểu thiếu gia, ta…
- Thành thật nói rõ cho ta biết!
Thần Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, ngăn chặn một cảm giác đau nhức khó chịu trong lòng, nói:
- Thần gia đã không còn nữa, tuy rằng người thân đã không có việc gì nhưng Thần gia xác thật đã mất rồi, tiểu Nha, ngươi muốn để cho cuộc sống sau này của ta còn phải lo lắng cho ngươi nữa hay sao?
- Tiểu thiếu gia…
- Nói rõ ra cho ta!
Thần Dạ gầm lên.
Bị Thần Dạ quát lên như vậy, thần thái co quắp của tiểu Nha ngược lại trở nên bình tĩnh, nhìn qua Thần Dạ đã khó có thể khống chế tâm tình, nàng tiến lên nắm lấy tay hắn, sau khi làm cho tâm lạnh buốt của hắn cảm nhận được ấm áp trong tay mình, mới nói rõ từng câu từng chữ.
- Tiểu thiếu gia, mấy năm trước sau khi ngươi rời khỏi đế đô thì sau đó ta cũng rời đi. Ta vốn muốn lúc nào cũng đi theo ngươi, nhưng lại sợ ngươi đuổi ta về nên ta vẫn vụng trộm đi theo ngươi.
Tâm thần của Thần Dạ mạnh mẽ run rẩy một cái, năm đó rời nhà mình chỉ là võ giả cảnh giới Sơ Huyền, mà tiểu Nha lại chưa chính thức bước vào võ đạo, thế nhưng nàng đi theo phía sau mình mà mình lại không hề phát hiện ra.
Thái Âm lực lại có thể thần kỳ như vậy sao?
Tiểu Nha tiếp tục nói:
- Ta đi theo tiểu thiếu gia tới đỉnh Bắc Vọng sơn, cùng vượt qua một đêm với tiểu thiếu gia ở nơi mà mẫu thân bị bắt đi, vốn định ngày hôm sau sẽ tiếp tục âm thầm đi theo, cho đến khi rời khỏi đế đô mới hiện thân ra, bởi vì như vậy ngươi sẽ không đuổi ta đi, nào ngờ ngày hôm sau…
- Ngày hôm sau làm sao vậy?
Thần Dạ bỗng nhiên mở to mắt, tinh mang đang không ngừng bắt đầu khởi động.
- Ta gặp được sư phụ, hắn đã mang ta đi.
- Sư phụ của ngươi sao? Là ai?
Tiểu Nha nắm chặt tay của Thần Dạ, dường như sợ hắn bỏ rơi mình, sau đó mới nói tiếp:
- Tiểu thiếu gia, ngươi cứ yên tâm đi, sư phó đối với ta rất tốt, hơn nữa hạt giống của Thái Âm lực hắn cũng giúp ta củng cố, từ nay về sau không những sẽ không gây nguy hại tới ta, mà ngược lại lúc ta tu luyện sẽ chậm rãi hấp thu, bằng không thì chỉ trong hai năm ta cũng sẽ không có thành tựu như hiện nay.
Lời này Thần Dạ tin tưởng, nếu như không hoàn toàn khống chế hạt giống của Thái Âm lực, chỉ trong hai năm liền từ hoàn toàn không biết gì đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền ngũ đoạn, sợ là ngay cả Thần Dạ hắn cũng không thể làm được.
Nhưng cái Thần Dạ lo lắng không phải là cái này, mà là…
- Sư phụ của ngươi là ai?
- Tiểu thiếu gia, ta có thể không nói được không?
- Không được!
Tiểu Nha càng che che lấp lấp như vậy lại khiến Thần Dạ càng thêm nghi ngờ lai lịch của sư phó kia, trên thực tế, cho dù là không có bất kỳ giấu diếm nào, thì một ít luồng khí tức tà ác tồn tại cũng là cực không bình thường.
Thử nghĩ xem, một loại công pháp sau khi tu luyện lại xuất hiện ra khí tức tà ác, cái này là chuyện bình thường sao?
Đương nhiên, thế gian có ngàn vạn loại công pháp, nhân loại có công pháp nhân loại, yêu giả cũng có công pháp tu luyện của yêu giả, không thể nói công pháp nào là tốt xấu hay là chính tà, chỉ có trong lòng là chính hay tà mà thôi.
Nhưng mà dù sao thì tuổi của tiểu Nha vẫn còn nhỏ, thời gian dài bị khí tức bao phủ không tránh khỏi sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trí…. Đây mới chính là điều mà Thần Dạ lo lắng nhất.
Bằng không, chỉ cần tâm trí không bị ảnh hưởng, cho dù tiểu Nha có tàn sát hết người trong thiên hạ, chỉ cần nàng cảm thấy người kia đáng chết thì sẽ giết, cần gì phải suy nghĩ nhiều việc làm gì.
- Hắn chỉ nói với ta hắn tên gọi là Tà Phong, còn những thứ khác vẫn chưa nói với ta, chỉ nói, nếu như ta nghĩ từ nay về sau muốn có khả năng giúp đỡ tiểu thiếu gia thì tốt nhất nên theo hắn tu luyện.
- Làm sao hắn biết ta cần những trợ giúp kia?
Thần Dạ ngẩn người, chợt giật mình, tiểu Nha hẳn là bị mang đi ở Bắc Vọng sơn, có lẽ từ đêm hôm đó cũng đã biết được mọi chuyện từ trong lời nói của mình…. Nhưng tên của hắn là Tà Phong, danh tự vừa nghe liền có một chút bất an.
Nhìn hai người Thần Dạ và tiểu Nha đã đi xa, Diệp Thước hỏi nử tử hắc y che mặt.
- Đúng vậy, phải nhanh chóng nói những chuyện đã phát sinh với công chúa.
Nữ tử hắc y che mặt nhẹ gật đầu, cũng cười khổ nói:
- Ta phải bẩm báo như thế nào mới được đây?
- Cứ bẩm báo chi tiết thôi!
Trầm mặc một lát, Diệp Thước thở dài một hoi:
- Giấu diếm cũng không thể gạt được Huyền Lăng, giữa bọn họ bởi vì có một chút ít việc này, nhất định sẽ có khúc mắc, thực tế Thần Dạ nhất định là không thể bỏ xuống được. Cho nên cô nương, xin cô ở trước mặt Huyền Lăng hãy nói một ít lời nói, hy vọng Huyền Lăng có thể hiểu được Thần Dạ, nói các khác, hai người này…
Nghe đến đó, nữ tử hắc y che mặt đột nhiên tức giận:
- Tại sao phải để cho chúng ta đến hiểu Thần Dạ mà không phải là hắn hiểu được công chúa sao? Thân là nữ tử thì nhất định phải thừa nhận những thứ này à?
Diệp Thước lắc đầu nói:
- Thật sự không phải nhất định là Huyền Lăng đi thừa nhận, mà là, nếu như hai người bọn họ không người nào chịu nói…. Nhất định phải làm như vậy.
- Vì cái gì chứ?
Nữ tử hắc y che mặt thất thần, nàng không thể suy nghĩ ra.
- Ngươi cứ nói rõ cho Huyền Lăng biết là được, nàng sẽ tự hiểu rõ.
Nói đến đây, hai con người của Diệp Thước cũng trở nên buồn bã, còn có một lời hắn chưa nói, không chỉ Huyền Lăng hiểu rõ mà Thần Dạ cũng hiểu rất rõ, nhưng có thể hiểu rõ là một chuyện, còn có thể làm được không lại là một chuyện khác.
Giữa hai người còn có ràng buộc với cừu hận và chém giết của gia tộc, đến lúc đó sẽ càng có thêm nhiều người phải chết, cho dù Huyền Lăng không so đo nhưng Thần Dạ cũng không có mặt mũi để đi gặp Huyền Lăng…
- Ngươi yên tâm, ta cũng muốn Thần Dạ cùng Huyền Lăng yên ổn, cho nên mặc kệ có nguyện ý hay không ta đều sẽ làm theo lời của ngươi, hiện tại xin cáo từ.
- Sau này còn gặp lại!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cùng nhau ôm quyền.
Nữ tử hắc y che mặt gật đầu, lại nhìn bóng lưng của Thần Dạ một hồi lâu, cuối cùng lại thở dài lách mình rời đi. Trong lòng nàng có Thần Dạ, nhưng nàng cũng biết rằng, đời này giữa hai người chỉ sợ sẽ không có một ngày chính thức quen biết nhau.
Dưới chân núi, Thần Dạ một mực lẳng lặng nhìn tiểu Nha, cái gì cũng không hề nói…
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng tiểu Nha cảm thấy sợ hãi rất nhiều, nàng hiểu rõ Thần Dạ muốn biết những thứ gì, nhưng những chuyện này nàng không thể nói cho Thần Dạ nghe.
- Tiểu Nha!
Một lát sau, Thần Dạ vẫn không thể nào nhịn xuống, hắn nhẹ giọng nói:
- Sau khi Thái Âm lực trong cơ thể ngươi bị bài trừ ta đã thông báo, ngươi cần một loại công pháp chí cương chí dương mới có thể hoàn toàn khống chết được hạt giống Thái Âm lực, nhưng bây giờ công pháp mà ngươi tu luyện lại không phải thế, tiểu Nha, đây là có chuyện gì?
- Tiểu thiếu gia, ta…
- Thành thật nói rõ cho ta biết!
Thần Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, ngăn chặn một cảm giác đau nhức khó chịu trong lòng, nói:
- Thần gia đã không còn nữa, tuy rằng người thân đã không có việc gì nhưng Thần gia xác thật đã mất rồi, tiểu Nha, ngươi muốn để cho cuộc sống sau này của ta còn phải lo lắng cho ngươi nữa hay sao?
- Tiểu thiếu gia…
- Nói rõ ra cho ta!
Thần Dạ gầm lên.
Bị Thần Dạ quát lên như vậy, thần thái co quắp của tiểu Nha ngược lại trở nên bình tĩnh, nhìn qua Thần Dạ đã khó có thể khống chế tâm tình, nàng tiến lên nắm lấy tay hắn, sau khi làm cho tâm lạnh buốt của hắn cảm nhận được ấm áp trong tay mình, mới nói rõ từng câu từng chữ.
- Tiểu thiếu gia, mấy năm trước sau khi ngươi rời khỏi đế đô thì sau đó ta cũng rời đi. Ta vốn muốn lúc nào cũng đi theo ngươi, nhưng lại sợ ngươi đuổi ta về nên ta vẫn vụng trộm đi theo ngươi.
Tâm thần của Thần Dạ mạnh mẽ run rẩy một cái, năm đó rời nhà mình chỉ là võ giả cảnh giới Sơ Huyền, mà tiểu Nha lại chưa chính thức bước vào võ đạo, thế nhưng nàng đi theo phía sau mình mà mình lại không hề phát hiện ra.
Thái Âm lực lại có thể thần kỳ như vậy sao?
Tiểu Nha tiếp tục nói:
- Ta đi theo tiểu thiếu gia tới đỉnh Bắc Vọng sơn, cùng vượt qua một đêm với tiểu thiếu gia ở nơi mà mẫu thân bị bắt đi, vốn định ngày hôm sau sẽ tiếp tục âm thầm đi theo, cho đến khi rời khỏi đế đô mới hiện thân ra, bởi vì như vậy ngươi sẽ không đuổi ta đi, nào ngờ ngày hôm sau…
- Ngày hôm sau làm sao vậy?
Thần Dạ bỗng nhiên mở to mắt, tinh mang đang không ngừng bắt đầu khởi động.
- Ta gặp được sư phụ, hắn đã mang ta đi.
- Sư phụ của ngươi sao? Là ai?
Tiểu Nha nắm chặt tay của Thần Dạ, dường như sợ hắn bỏ rơi mình, sau đó mới nói tiếp:
- Tiểu thiếu gia, ngươi cứ yên tâm đi, sư phó đối với ta rất tốt, hơn nữa hạt giống của Thái Âm lực hắn cũng giúp ta củng cố, từ nay về sau không những sẽ không gây nguy hại tới ta, mà ngược lại lúc ta tu luyện sẽ chậm rãi hấp thu, bằng không thì chỉ trong hai năm ta cũng sẽ không có thành tựu như hiện nay.
Lời này Thần Dạ tin tưởng, nếu như không hoàn toàn khống chế hạt giống của Thái Âm lực, chỉ trong hai năm liền từ hoàn toàn không biết gì đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền ngũ đoạn, sợ là ngay cả Thần Dạ hắn cũng không thể làm được.
Nhưng cái Thần Dạ lo lắng không phải là cái này, mà là…
- Sư phụ của ngươi là ai?
- Tiểu thiếu gia, ta có thể không nói được không?
- Không được!
Tiểu Nha càng che che lấp lấp như vậy lại khiến Thần Dạ càng thêm nghi ngờ lai lịch của sư phó kia, trên thực tế, cho dù là không có bất kỳ giấu diếm nào, thì một ít luồng khí tức tà ác tồn tại cũng là cực không bình thường.
Thử nghĩ xem, một loại công pháp sau khi tu luyện lại xuất hiện ra khí tức tà ác, cái này là chuyện bình thường sao?
Đương nhiên, thế gian có ngàn vạn loại công pháp, nhân loại có công pháp nhân loại, yêu giả cũng có công pháp tu luyện của yêu giả, không thể nói công pháp nào là tốt xấu hay là chính tà, chỉ có trong lòng là chính hay tà mà thôi.
Nhưng mà dù sao thì tuổi của tiểu Nha vẫn còn nhỏ, thời gian dài bị khí tức bao phủ không tránh khỏi sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trí…. Đây mới chính là điều mà Thần Dạ lo lắng nhất.
Bằng không, chỉ cần tâm trí không bị ảnh hưởng, cho dù tiểu Nha có tàn sát hết người trong thiên hạ, chỉ cần nàng cảm thấy người kia đáng chết thì sẽ giết, cần gì phải suy nghĩ nhiều việc làm gì.
- Hắn chỉ nói với ta hắn tên gọi là Tà Phong, còn những thứ khác vẫn chưa nói với ta, chỉ nói, nếu như ta nghĩ từ nay về sau muốn có khả năng giúp đỡ tiểu thiếu gia thì tốt nhất nên theo hắn tu luyện.
- Làm sao hắn biết ta cần những trợ giúp kia?
Thần Dạ ngẩn người, chợt giật mình, tiểu Nha hẳn là bị mang đi ở Bắc Vọng sơn, có lẽ từ đêm hôm đó cũng đã biết được mọi chuyện từ trong lời nói của mình…. Nhưng tên của hắn là Tà Phong, danh tự vừa nghe liền có một chút bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.