Chương 1181: Khốn. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
14/09/2015
Mà khí tức hoang vu nổ tung kia, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trực tiếp ngăn chúng ở bên ngoài, không chút nào cho chúng nó công kích Thần Dạ, tuy làm không được hoàn mỹ, nhưng mà Thiên Địa Hồng Hoang Tháp toàn lực phòng thủ thì chỉ có một ít khí tức hoang vu là xông vào tới chỗ Thần Dạ.
Mà bởi vì số khí tức hoang vu không nhiều, cũng rất khó khiến Thần Dạ tổn thương quá lớn, dù sao lực cắn nuốt cũng không phải thật sự không cắn nuốt chút khí tức hoang vu nào.
Được Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cùng lực lượng thôn phệ song trọng trợ giúp, tốc độ đi tới không nhanh, nhưng cuối cùng vẫn tiến về phía trước, mà Thần Dạ cũng tin tưởng, hiện tại hắn mất đi cảm ứng của Thiên Đao và Cổ Đế điện, có thể chỉ cần một đường tiến lên luyện hóa khí tức hoang vu, có thể không hề cố kỵ nhìn thấy chúng lần nữa, cũng nhìn thấy phu thê Phong Ma, kế tiếp là chưởng khống giả linh hồn giới sẽ xuất hiện.
Lúc này ở một nơi phía trước có đao mang lăng lệ, vô kiên bất tồi không ngừng chém nát hư không và mặt đất, trong tử sắc quang hoa mang theo lực lượng kinh người, đi theo đao mang va chạm với phiến hư không này.
Hai lực lượng cường đại như thế, vô kiên bất tồi, thế như chẻ tre, nhưng mà thời điểm chúng công kích vô số lần, đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không còn dấu vết nào có thể nắm lấy. Đình trệ trong nháy mắt, hai lực lượng này tỏa ra lực lượng mạnh hơn, có ẩn hàm gắng số lượng nhiều hơn, nhưng cuối cùng kết quả vẫn giống như đúc, lực lượng vô cùng cũng không cách nào giúp chúng xuyên thủng hư không.
Rầm rầm!
Nhưng mà hai đạo quang mang này không có buông tha cho, vì vậy từng đợt oanh kích như sấm rền vang lên, cũng không gián đoạn vang vọng mà là càng ngày càng khủng bố.
- Yên tĩnh một chút đi, tuy các ngươi rất cường đại, thế nhưng mà nơi đây không phải các ngươi có thể phá vỡ, yên tĩnh ở lại đó, bổn tọa không nghĩ tổn thương các ngươi, chỉ không muốn các ngươi quấy rầy hắn, mà các ngươi cũng yên tâm đi, rất nhanh các ngươi sẽ lại gặp hắn.
Phía chân trời có gương mặt hư ảo hiện ra, cảm ứng được lực lượng của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện, ánh mắt hư ảo kia mang theo nghi hoặc.
Đối với hai đại thần vật, hắn càng ngày càng cảm giác được có một cảm giác quen thuộc, dường như lúc nào đó đã từng thấy qua bọn chúng, hơn nữa còn tiếp xúc không nhỏ.
Thiên Đao cùng Cổ Đế điện cũng không để ý tới gương mặt hư ảo kia, vẫn tiếp tục trùng kích như trước, chém thẳng vào kết giới trong hư không.
Ầm ầm, tiếng nổ đinh tai nhức óc!
- An tĩnh lại cho bổn tọa!
Dường như suy nghĩ của gương mặt hư ảo bị đánh gãy, lập tức tức giận quát lên, không thấy hắn có bất kỳ cử động gì, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện cảm ứng được năng lượng vô cùng cường đại từ chân trời ập tới.
Năng lượng cường đại như thế còn mạnh hơn Thiên Đao thời kỳ đỉnh phong, trong nháy mắt trấn áp tất cả, chúng không cách nào phản kháng.
- Ông bạn già!
Bị năng lượng áp chế, điện linh Cổ Đế điện không thể giãy dụa, nghe được đao linh giọng nói nghi hoặc, không khỏi hỏi:
- Như thế nào?
- Khí tức của tên này ta cảm thấy quen thuộc, hơn nữa ngươi có phát hiện hay không, hắn và chủ nhân chúng ta có cảm giác cực kỳ cùng loại a.
- Cực kỳ cùng loại?
Điện linh đột nhiên rung động, Cổ Đế điện khổng lồ nhìn qua gương mặt hư ảo ở phương xa, một hồi lâu qua đi, nếu như Cổ Đế điện có thể diễn sinh thần tinh, như vậy tất nhiên là có người nhìn thấy, thần sắc nó mang theo khiếp sợ không cách nào hình dung.
Lại nhìn qua gương mặt hư ảo, điện linh Cổ Đế điện thân bất do kỷ, một cảm giác sợ hãi bao phủ không cách nào xua tan được.
Nếu như gương mặt hư ảo nào là chưởng khống giả linh hồn giới, như vậy nó đáng sợ hơn nhiều... Khó trách đáng sợ như vậy, thì ra là thế.
Thiên Đao cùng Cổ Đế điện tuyệt đối không ngờ chuyện lão chủ nhân của bọn chúng năm đó không làm được, chưởng khống giả linh hồn giới lại làm được.
Nhưng mà chưởng khống giả này rất cuộc là ai? Vì cái gì với thực lực như hắn lại vẫn lạc?
Thọ hạn hàng lâm, vẫn lạc không thể tránh được, thế nhưng mà Thiên Đao cùng Cổ Đế điện biết rõ, chưởng khống giả linh hồn giới dù thọ hạn hàng lâm nhưng chưa hẳn là chết, bởi vì thực lực của hắn còn mạnh hơn cả Tà Đế, như vậy hắn càng khó có khả năng vẫn lạc.
Nhưng mà chưởng khống giả linh hồn giới thật sự vẫn lạc, nếu không căn bản không thể biến thành linh hồn giới, bởi vì thế giới này do linh hồn xây dựng mà thành, không có cao thủ như thế thì không làm được.
Mà cao thủ vực này vẫn lạc, bổn mạng hồn phách xây dựng thành thế giới, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện lúc bắt đầu còn lo lắng cho chủ nhân, phải làm sao mới có thể phá vỡ hư không rời đi...
Trong thế giới hoang vu mênh mông...
Không gian như bất động, một đạo thân ảnh đang vượt qua khí tức hoang vu nổ tung tiến thẳng tới trước!
Không có gì ngoài Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, hiện tại Thần Dạ đã không có bất kỳ ngoại vật nào có thể mượn, trong thế giới này chẳng những hoang vu, còn có năng lượng linh hồn không cạn kiệt, mỗi một hít thở những năng lượng này như không khí tràn vào trong người, khiến bổn mạng hồn phách của hắn không ngừng luyện hóa chúng.
Nhưng cho tới bây giờ năng lượng hoang vu tạo thành uy hiếp quá lớn với Thần Dạ cùng bổn mạng hồn phách, nhưng bổn mạng hồn phách cũng không cách nào rút ra trợ giúp Thần Dạ chống cự khí tức hoang vu này.
Nhưng xác thực cũng như chuyện bình thường, cho dù trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào, chỉ cần có thể sống sót, chậm rãi thích ứng với nơi này, những hoàn cảnh này sẽ không sinh ra cảm giác nguy hiểm với ngươi.
Đương nhiên mấu chốt nhất là người, nếu không kiên trì nổi tới khi thích ứng hoàn cảnh thì vẫn chết như thường.
Nếu không ngăn cản được, như vậy tự nhiên nơi đây là nơi chôn xương của mình!
Rất hiển nhiên Thần Dạ đã kiên trì được, khí tức hoang vu đậm đặc tuy không ngừng nổ tung trước người Thần Dạ, không ngừng tỏa ra lực trùng kích cường đại, nhưng cho dù là bản thân Thần Dạ hay Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cũng tập mãi thành quen.
Chỉ cần khí tức hoang vu vẫn bảo trì uy lực như vậy, Thần Dạ tin tưởng, không lâu sau hắn sẽ chính thức thích ứng, nhưng mà trong nội tâm Thần Dạ cũng hiểu nó không đơn giản như vậy.
So sánh kinh nghiệm hiện tại là khảo nghiệm, không có gì ngoài Thiên Đao cùng Cổ Đế điện biến mất, cho dù là Thần Dạ cũng không phải không có việc gì.
Đây chính là linh hồn giới, càng nguy hiểm hơn, cho dù là nguy hiểm hay rèn luyện đều không phải những nơi hắn trải qua những lần trước.
Cho nên nội tâm Thần Dạ chờ mong khảo nghiệm mạnh hơn một chút, một lần duy nhất giải quyết vấn đề cũng có thể làm cho mình biết rõ phải tiêu hao tới khi nào, mới có thể biết nơi cuối cùng nằm ở đâu.
Đi vào linh hồn giới đã hơn một năm, hiện tại biết rõ phu thê Phong Ma chắc không có việc gì, Thần Dạ liền lo lắng cho người ở bên ngoài, nhất là Tử Huyên.
Lâu thế không có tin tức chỉ sợ bọn họ cho rằng hắn chết rồi, mà Tử Huyên phải làm thế nào khi đối mặt tin tức chắn chết?
Mà bởi vì số khí tức hoang vu không nhiều, cũng rất khó khiến Thần Dạ tổn thương quá lớn, dù sao lực cắn nuốt cũng không phải thật sự không cắn nuốt chút khí tức hoang vu nào.
Được Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cùng lực lượng thôn phệ song trọng trợ giúp, tốc độ đi tới không nhanh, nhưng cuối cùng vẫn tiến về phía trước, mà Thần Dạ cũng tin tưởng, hiện tại hắn mất đi cảm ứng của Thiên Đao và Cổ Đế điện, có thể chỉ cần một đường tiến lên luyện hóa khí tức hoang vu, có thể không hề cố kỵ nhìn thấy chúng lần nữa, cũng nhìn thấy phu thê Phong Ma, kế tiếp là chưởng khống giả linh hồn giới sẽ xuất hiện.
Lúc này ở một nơi phía trước có đao mang lăng lệ, vô kiên bất tồi không ngừng chém nát hư không và mặt đất, trong tử sắc quang hoa mang theo lực lượng kinh người, đi theo đao mang va chạm với phiến hư không này.
Hai lực lượng cường đại như thế, vô kiên bất tồi, thế như chẻ tre, nhưng mà thời điểm chúng công kích vô số lần, đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không còn dấu vết nào có thể nắm lấy. Đình trệ trong nháy mắt, hai lực lượng này tỏa ra lực lượng mạnh hơn, có ẩn hàm gắng số lượng nhiều hơn, nhưng cuối cùng kết quả vẫn giống như đúc, lực lượng vô cùng cũng không cách nào giúp chúng xuyên thủng hư không.
Rầm rầm!
Nhưng mà hai đạo quang mang này không có buông tha cho, vì vậy từng đợt oanh kích như sấm rền vang lên, cũng không gián đoạn vang vọng mà là càng ngày càng khủng bố.
- Yên tĩnh một chút đi, tuy các ngươi rất cường đại, thế nhưng mà nơi đây không phải các ngươi có thể phá vỡ, yên tĩnh ở lại đó, bổn tọa không nghĩ tổn thương các ngươi, chỉ không muốn các ngươi quấy rầy hắn, mà các ngươi cũng yên tâm đi, rất nhanh các ngươi sẽ lại gặp hắn.
Phía chân trời có gương mặt hư ảo hiện ra, cảm ứng được lực lượng của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện, ánh mắt hư ảo kia mang theo nghi hoặc.
Đối với hai đại thần vật, hắn càng ngày càng cảm giác được có một cảm giác quen thuộc, dường như lúc nào đó đã từng thấy qua bọn chúng, hơn nữa còn tiếp xúc không nhỏ.
Thiên Đao cùng Cổ Đế điện cũng không để ý tới gương mặt hư ảo kia, vẫn tiếp tục trùng kích như trước, chém thẳng vào kết giới trong hư không.
Ầm ầm, tiếng nổ đinh tai nhức óc!
- An tĩnh lại cho bổn tọa!
Dường như suy nghĩ của gương mặt hư ảo bị đánh gãy, lập tức tức giận quát lên, không thấy hắn có bất kỳ cử động gì, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện cảm ứng được năng lượng vô cùng cường đại từ chân trời ập tới.
Năng lượng cường đại như thế còn mạnh hơn Thiên Đao thời kỳ đỉnh phong, trong nháy mắt trấn áp tất cả, chúng không cách nào phản kháng.
- Ông bạn già!
Bị năng lượng áp chế, điện linh Cổ Đế điện không thể giãy dụa, nghe được đao linh giọng nói nghi hoặc, không khỏi hỏi:
- Như thế nào?
- Khí tức của tên này ta cảm thấy quen thuộc, hơn nữa ngươi có phát hiện hay không, hắn và chủ nhân chúng ta có cảm giác cực kỳ cùng loại a.
- Cực kỳ cùng loại?
Điện linh đột nhiên rung động, Cổ Đế điện khổng lồ nhìn qua gương mặt hư ảo ở phương xa, một hồi lâu qua đi, nếu như Cổ Đế điện có thể diễn sinh thần tinh, như vậy tất nhiên là có người nhìn thấy, thần sắc nó mang theo khiếp sợ không cách nào hình dung.
Lại nhìn qua gương mặt hư ảo, điện linh Cổ Đế điện thân bất do kỷ, một cảm giác sợ hãi bao phủ không cách nào xua tan được.
Nếu như gương mặt hư ảo nào là chưởng khống giả linh hồn giới, như vậy nó đáng sợ hơn nhiều... Khó trách đáng sợ như vậy, thì ra là thế.
Thiên Đao cùng Cổ Đế điện tuyệt đối không ngờ chuyện lão chủ nhân của bọn chúng năm đó không làm được, chưởng khống giả linh hồn giới lại làm được.
Nhưng mà chưởng khống giả này rất cuộc là ai? Vì cái gì với thực lực như hắn lại vẫn lạc?
Thọ hạn hàng lâm, vẫn lạc không thể tránh được, thế nhưng mà Thiên Đao cùng Cổ Đế điện biết rõ, chưởng khống giả linh hồn giới dù thọ hạn hàng lâm nhưng chưa hẳn là chết, bởi vì thực lực của hắn còn mạnh hơn cả Tà Đế, như vậy hắn càng khó có khả năng vẫn lạc.
Nhưng mà chưởng khống giả linh hồn giới thật sự vẫn lạc, nếu không căn bản không thể biến thành linh hồn giới, bởi vì thế giới này do linh hồn xây dựng mà thành, không có cao thủ như thế thì không làm được.
Mà cao thủ vực này vẫn lạc, bổn mạng hồn phách xây dựng thành thế giới, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện lúc bắt đầu còn lo lắng cho chủ nhân, phải làm sao mới có thể phá vỡ hư không rời đi...
Trong thế giới hoang vu mênh mông...
Không gian như bất động, một đạo thân ảnh đang vượt qua khí tức hoang vu nổ tung tiến thẳng tới trước!
Không có gì ngoài Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, hiện tại Thần Dạ đã không có bất kỳ ngoại vật nào có thể mượn, trong thế giới này chẳng những hoang vu, còn có năng lượng linh hồn không cạn kiệt, mỗi một hít thở những năng lượng này như không khí tràn vào trong người, khiến bổn mạng hồn phách của hắn không ngừng luyện hóa chúng.
Nhưng cho tới bây giờ năng lượng hoang vu tạo thành uy hiếp quá lớn với Thần Dạ cùng bổn mạng hồn phách, nhưng bổn mạng hồn phách cũng không cách nào rút ra trợ giúp Thần Dạ chống cự khí tức hoang vu này.
Nhưng xác thực cũng như chuyện bình thường, cho dù trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào, chỉ cần có thể sống sót, chậm rãi thích ứng với nơi này, những hoàn cảnh này sẽ không sinh ra cảm giác nguy hiểm với ngươi.
Đương nhiên mấu chốt nhất là người, nếu không kiên trì nổi tới khi thích ứng hoàn cảnh thì vẫn chết như thường.
Nếu không ngăn cản được, như vậy tự nhiên nơi đây là nơi chôn xương của mình!
Rất hiển nhiên Thần Dạ đã kiên trì được, khí tức hoang vu đậm đặc tuy không ngừng nổ tung trước người Thần Dạ, không ngừng tỏa ra lực trùng kích cường đại, nhưng cho dù là bản thân Thần Dạ hay Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cũng tập mãi thành quen.
Chỉ cần khí tức hoang vu vẫn bảo trì uy lực như vậy, Thần Dạ tin tưởng, không lâu sau hắn sẽ chính thức thích ứng, nhưng mà trong nội tâm Thần Dạ cũng hiểu nó không đơn giản như vậy.
So sánh kinh nghiệm hiện tại là khảo nghiệm, không có gì ngoài Thiên Đao cùng Cổ Đế điện biến mất, cho dù là Thần Dạ cũng không phải không có việc gì.
Đây chính là linh hồn giới, càng nguy hiểm hơn, cho dù là nguy hiểm hay rèn luyện đều không phải những nơi hắn trải qua những lần trước.
Cho nên nội tâm Thần Dạ chờ mong khảo nghiệm mạnh hơn một chút, một lần duy nhất giải quyết vấn đề cũng có thể làm cho mình biết rõ phải tiêu hao tới khi nào, mới có thể biết nơi cuối cùng nằm ở đâu.
Đi vào linh hồn giới đã hơn một năm, hiện tại biết rõ phu thê Phong Ma chắc không có việc gì, Thần Dạ liền lo lắng cho người ở bên ngoài, nhất là Tử Huyên.
Lâu thế không có tin tức chỉ sợ bọn họ cho rằng hắn chết rồi, mà Tử Huyên phải làm thế nào khi đối mặt tin tức chắn chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.