Chương 297: Liễu Nghiên. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
12/03/2015
- Tiểu huynh đệ, ngươi là người từ nơi khác tới sao?
Nhìn chằm chằm vào Thần Dạ, một lát sau, trung niên nhân hỏi.
- Đúng vậy a.
Thần Dạ cười cười, sau đó ôm quyền hỏi trung niên nhân:
- Vị lão ca này, không biết các ngươi có thể dẫn ta một đoạn đường không, đợi sau khi ra khỏi địa phương quỷ quái này ta nhất định sẽ có chỗ hồi báo.
- Địa phương quỷ quái?
Lúc này, nử tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kia tiến lên trước, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chúng ta không mang theo người xa lạ, ngươi vẫn nên tự mình nghĩ cách rời đi đi, mời!
Nghe cô gái này nói trắng ra như thế, Thần Dạ cũng cực kỳ khó chịu, lập tức nói:
- Đã không muốn, ta cũng không nên cưỡng cầu, nhưng không biết, các ngươi có địa đồ hay không, nếu như có thì ta xin mua!
- Địa đồ Tử Vong Sâm Lâm cực kỳ trân quý, coi như là chúng ta, cũng chỉ có một phần, cho nên, không bán!
Tham âm nữ tử trẻ tuổi vẫn lạnh lùng như trước, không chỉ như thế, trong tay của nàng, trường kiếm đã giơ lên, xem bộ dáng kia thì chỉ cần Thần Dạ lại dài dòng, nàng sẽ không khách khí nữa.
- Nghiên nhi, không được vô lễ!
Trung niên nhân lập tức quát.
- Cha!
Nử tử trẻ tuổi đi đến bên người trung niên nhân nhỏ giọng nói:
- Tử Vong Sâm Lâm, chúng ta nhiều người như vậy, đều phải cẩn thận từng li từng tí, hắn một thiếu niên rõ ràng xông đến nơi này, chúng ta không thể không phòng bị, hơn nữa chúng ta bây giờ cũng không phải an toàn, mang theo hắn, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn.
Nghe được lời này của nàng, trung niên nhân cũng lâm vào trong trầm tư, mang người đi cũng được, nhưng vạn nhất rước lấy đại phiền toái, vậy thì không phải hắn mong muốn, dù sao, hắn là thủ lĩnh của mọi người, còn phải phụ trách cho mọi người ở đây nữa.
Thấy trung niên nhân kia trầm mặc không nói, Thần Dạ liền cười nói:
- Nếu lão ca đã khó xử, vậy ta cũng không miễn cưỡng, bất quá, kính xin lão ca chỉ đường cho ta, tránh cho ta đi lung tung trong này.
- Cái này không có vấn đề!
Trung niên nhân cười cười, đang muốn tiếp tục lúc nói, bỗng nhiên, một tiếng hô cực kỳ thảm thiết vang lên, theo đạo tiếng hô này vang vọng, bốn phương tám hướng, vô số tiếng gầm rú vang vọng nối liền không dứt !
Sắc mặt của mọi người, kể cả trung niên nhân kia vào lúc này đều đại biến!
Tiếng hô vang rung trời truyền khắp bốn phương tám hướng, xu thế bén nhọn khiến tất cả mọi người ở đây tâm thần đều nhịn không được run rẩy lên.
Chỉ có Thần Dạ, thần sắc thủy chung vẫn bình tĩnh, hắn nhìn về phía thanh âm hung mãnh chói tai nhất kia, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhướng lấy một cái.
Sau khi rời khỏi Đế Đô một mình tu luyện, hắn trải qua quá nhiều hiểm cảnh, nguy cơ rất trí mạng cũng xuất hiện qua không ít, tình huống xảy ra trước mắt tuy rằng kinh người, nhưng so với những gì hắn gặp phải cũng không đáng gì.
Trong rừng rậm bị sương mù nồng đậm và hàn khí bao lấy, trong lúc mơ hồ, có một cổ vị đạ huyết tinh o lặng yên lan qua, khiến sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng.
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút, lập tức bố bẩy rập!
Theo trung niên nhân hét lớn, tất cả mọi người lập tức phấn chấn lên tinh thần, lập tức bắt đầu chuyển động chung quanh, từng cọc gỗ bén nhọn phủ kín chung quanh nơi này, mà giữa mỗi căn cọc gỗ còn rơi vãi ra một ít phấn màu xám trắng...
Sau khi làm xong, tất cả mọi người nắm chặt binh khí, trong ánh mắt cảu bọn hắn có khẩn trương, đồng thời cũng có một ít tàn nhẫn, đã dám vào trong Tử Vong Sâm Lâm, bọn hắn tự nhiên không có ai là loại nhu nhược rồi.
- Tiểu huynh đệ!
Trung niên nhân đột nhiên nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Con đường rời khỏi Tử Vong Sâm Lâm ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng thỉnh ngươi....
- Trước giúp đỡ bọn ngươi một tay?
Thần Dạ cắt ngang, cười nhạt nói.
Trung niên nhân lắc đầu, nói:
- Những nguy hiểm này là tự chúng ta trêu chọc, cho nên, không thể liên lụy đến tiểu huynh đệ ngươi được, ta chỉ thỉnh cầu ngươi, lúc chúng ta ứng phó phần đông yêu thú sẽ ra sức xé mở một con đường, thỉnh ngươi, mang nữ nhi của ta rời đi.
Nhìn nhìn nữ tử xinh đẹp kia, Thần Dạ có chút ngẩn người, thật không nghĩ tới, lại là yêu cầu này.
- Đúng vậy a, tiểu huynh đệ, van cầu ngươi, mang tiểu thư rời đi!
Đám người tuy rằng không tin tưởng một thiếu niên như vậy có thể có bổn sự quá lớn, bất quá trung niên nhân cũng đã nói vậy rồi, bọn hắn không thể phản đối được.
Thần Dạ ngược lại có chút tò mò, đến tột cùng sắp tới sẽ có yêu thú thế nào lại khiến một cao thủ Thượng Huyền đỉnh phong như trung niên nhân này cũng phải làm tốt chuẩn bị như thế....
- Cha, ta không đi, ta muốn cùng các ngươi giết yêu thú.
Nử tử trẻ tuổi nghiêm mặt nói.
- Hồ đồ!
Trung niên nhân yêu thương quát lớn một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Thần Dạ, khẩn cầu:
- Tiểu huynh đệ, van cầu ngươi!
- Lão ca yên tâm, chỉ cần ngươi chỉ đường chính xác, ta nhất định sẽ mang nàng rời đi!
Chuyện thế này, Thần Dạ thật sự không có ý tứ cự tuyệt, trung niên nhân chỉ đường cho hắn, tương ứng đấy, hắn tự nhiên cũng phải hồi báo.
- Đa tạ!
Trung niên nhân nhẹ nhàng thở ra, chợt nói:
- Nữ nhi của ta có thương tích trên người, cho nên hành động sẽ có chút ít không tiện, tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi rồi!
- Có thương tích?
Thần Dạ hai mắt đột nhiên co rút, nữ tử trẻ tuổi kia bộ dạng kia dường như cũng không giống như bị thương a?
Thấy Thần Dạ lộ ra như thế, trung niên nhân không khỏi cười cười xấu hổ, hiển nhiên hắn cũng biết, bọn hắn vốn chỉ lạ lẫm lại có yêu cầu này, thật sự là có chút quá phận, cho dù hắn có chỉ đường rời đi cho Thần Dạ cũng vậy.
- Ha ha, lão ca đừng hiểu lầm, ta đáp ứng rồi thì nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm, ta chỉ là kinh ngạc, không thể phát hiện ra con gái ngươi có thương tích thôi!
Thần Dạ cười cười.
Nghe vậy, trung niên nhân chính thức nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Tại hạ Liễu Chân, nữ nhi của ta Liễu Nghiên, những người khác, đều là huynh đệ Vũ Bang ta. Lần này qua đi, như Liễu Chân có thể sống sót rời đi với các huynh đệ khác, nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ tiểu huynh đệ!
- Tốt!
Thần Dạ gật gật đầu, khách khí nở nụ cười, hắn ngược lại không muốn ham chỗ tốt từ ngươi khác, chỉ là trong lòng hiểu rõ, vào lúc này nhất định phải như vậy, bằng không thì người Vũ Bang sẽ không được an tâm.
Tiếng thú gầm vang lên từ bốn phương tám hướng vẫn còn tiếp tục vang vọng, hơn nữa, thế ngày càng một hung mãnh, bất quá, một mực vẫn không xuất hiện tiến công mọi người Vũ Bang, tựa hồ đang chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Sau khi đáp ứng Liễu Chân sẽ hộ tống Liễu Nghiên rời đi, Liễu Chân lập tức liền nói yểu điểm để rời khỏi Tử Vong Sâm Lâm cho Thần Dạ biết, hành động này, khiến hắn có thêm vài phần hảo cảm với Liễu Chân, hắn cũng không có mang chuyện Thần Dạ không cách nào rời đi ra để áp chế.
Chỉ bằng điểm này, Thần Dạ liền quyết định phải trợ giúp bọn hắn làm chút chuyện gì đó.
Nhìn chằm chằm vào Thần Dạ, một lát sau, trung niên nhân hỏi.
- Đúng vậy a.
Thần Dạ cười cười, sau đó ôm quyền hỏi trung niên nhân:
- Vị lão ca này, không biết các ngươi có thể dẫn ta một đoạn đường không, đợi sau khi ra khỏi địa phương quỷ quái này ta nhất định sẽ có chỗ hồi báo.
- Địa phương quỷ quái?
Lúc này, nử tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kia tiến lên trước, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chúng ta không mang theo người xa lạ, ngươi vẫn nên tự mình nghĩ cách rời đi đi, mời!
Nghe cô gái này nói trắng ra như thế, Thần Dạ cũng cực kỳ khó chịu, lập tức nói:
- Đã không muốn, ta cũng không nên cưỡng cầu, nhưng không biết, các ngươi có địa đồ hay không, nếu như có thì ta xin mua!
- Địa đồ Tử Vong Sâm Lâm cực kỳ trân quý, coi như là chúng ta, cũng chỉ có một phần, cho nên, không bán!
Tham âm nữ tử trẻ tuổi vẫn lạnh lùng như trước, không chỉ như thế, trong tay của nàng, trường kiếm đã giơ lên, xem bộ dáng kia thì chỉ cần Thần Dạ lại dài dòng, nàng sẽ không khách khí nữa.
- Nghiên nhi, không được vô lễ!
Trung niên nhân lập tức quát.
- Cha!
Nử tử trẻ tuổi đi đến bên người trung niên nhân nhỏ giọng nói:
- Tử Vong Sâm Lâm, chúng ta nhiều người như vậy, đều phải cẩn thận từng li từng tí, hắn một thiếu niên rõ ràng xông đến nơi này, chúng ta không thể không phòng bị, hơn nữa chúng ta bây giờ cũng không phải an toàn, mang theo hắn, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn.
Nghe được lời này của nàng, trung niên nhân cũng lâm vào trong trầm tư, mang người đi cũng được, nhưng vạn nhất rước lấy đại phiền toái, vậy thì không phải hắn mong muốn, dù sao, hắn là thủ lĩnh của mọi người, còn phải phụ trách cho mọi người ở đây nữa.
Thấy trung niên nhân kia trầm mặc không nói, Thần Dạ liền cười nói:
- Nếu lão ca đã khó xử, vậy ta cũng không miễn cưỡng, bất quá, kính xin lão ca chỉ đường cho ta, tránh cho ta đi lung tung trong này.
- Cái này không có vấn đề!
Trung niên nhân cười cười, đang muốn tiếp tục lúc nói, bỗng nhiên, một tiếng hô cực kỳ thảm thiết vang lên, theo đạo tiếng hô này vang vọng, bốn phương tám hướng, vô số tiếng gầm rú vang vọng nối liền không dứt !
Sắc mặt của mọi người, kể cả trung niên nhân kia vào lúc này đều đại biến!
Tiếng hô vang rung trời truyền khắp bốn phương tám hướng, xu thế bén nhọn khiến tất cả mọi người ở đây tâm thần đều nhịn không được run rẩy lên.
Chỉ có Thần Dạ, thần sắc thủy chung vẫn bình tĩnh, hắn nhìn về phía thanh âm hung mãnh chói tai nhất kia, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhướng lấy một cái.
Sau khi rời khỏi Đế Đô một mình tu luyện, hắn trải qua quá nhiều hiểm cảnh, nguy cơ rất trí mạng cũng xuất hiện qua không ít, tình huống xảy ra trước mắt tuy rằng kinh người, nhưng so với những gì hắn gặp phải cũng không đáng gì.
Trong rừng rậm bị sương mù nồng đậm và hàn khí bao lấy, trong lúc mơ hồ, có một cổ vị đạ huyết tinh o lặng yên lan qua, khiến sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng.
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút, lập tức bố bẩy rập!
Theo trung niên nhân hét lớn, tất cả mọi người lập tức phấn chấn lên tinh thần, lập tức bắt đầu chuyển động chung quanh, từng cọc gỗ bén nhọn phủ kín chung quanh nơi này, mà giữa mỗi căn cọc gỗ còn rơi vãi ra một ít phấn màu xám trắng...
Sau khi làm xong, tất cả mọi người nắm chặt binh khí, trong ánh mắt cảu bọn hắn có khẩn trương, đồng thời cũng có một ít tàn nhẫn, đã dám vào trong Tử Vong Sâm Lâm, bọn hắn tự nhiên không có ai là loại nhu nhược rồi.
- Tiểu huynh đệ!
Trung niên nhân đột nhiên nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Con đường rời khỏi Tử Vong Sâm Lâm ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng thỉnh ngươi....
- Trước giúp đỡ bọn ngươi một tay?
Thần Dạ cắt ngang, cười nhạt nói.
Trung niên nhân lắc đầu, nói:
- Những nguy hiểm này là tự chúng ta trêu chọc, cho nên, không thể liên lụy đến tiểu huynh đệ ngươi được, ta chỉ thỉnh cầu ngươi, lúc chúng ta ứng phó phần đông yêu thú sẽ ra sức xé mở một con đường, thỉnh ngươi, mang nữ nhi của ta rời đi.
Nhìn nhìn nữ tử xinh đẹp kia, Thần Dạ có chút ngẩn người, thật không nghĩ tới, lại là yêu cầu này.
- Đúng vậy a, tiểu huynh đệ, van cầu ngươi, mang tiểu thư rời đi!
Đám người tuy rằng không tin tưởng một thiếu niên như vậy có thể có bổn sự quá lớn, bất quá trung niên nhân cũng đã nói vậy rồi, bọn hắn không thể phản đối được.
Thần Dạ ngược lại có chút tò mò, đến tột cùng sắp tới sẽ có yêu thú thế nào lại khiến một cao thủ Thượng Huyền đỉnh phong như trung niên nhân này cũng phải làm tốt chuẩn bị như thế....
- Cha, ta không đi, ta muốn cùng các ngươi giết yêu thú.
Nử tử trẻ tuổi nghiêm mặt nói.
- Hồ đồ!
Trung niên nhân yêu thương quát lớn một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Thần Dạ, khẩn cầu:
- Tiểu huynh đệ, van cầu ngươi!
- Lão ca yên tâm, chỉ cần ngươi chỉ đường chính xác, ta nhất định sẽ mang nàng rời đi!
Chuyện thế này, Thần Dạ thật sự không có ý tứ cự tuyệt, trung niên nhân chỉ đường cho hắn, tương ứng đấy, hắn tự nhiên cũng phải hồi báo.
- Đa tạ!
Trung niên nhân nhẹ nhàng thở ra, chợt nói:
- Nữ nhi của ta có thương tích trên người, cho nên hành động sẽ có chút ít không tiện, tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi rồi!
- Có thương tích?
Thần Dạ hai mắt đột nhiên co rút, nữ tử trẻ tuổi kia bộ dạng kia dường như cũng không giống như bị thương a?
Thấy Thần Dạ lộ ra như thế, trung niên nhân không khỏi cười cười xấu hổ, hiển nhiên hắn cũng biết, bọn hắn vốn chỉ lạ lẫm lại có yêu cầu này, thật sự là có chút quá phận, cho dù hắn có chỉ đường rời đi cho Thần Dạ cũng vậy.
- Ha ha, lão ca đừng hiểu lầm, ta đáp ứng rồi thì nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm, ta chỉ là kinh ngạc, không thể phát hiện ra con gái ngươi có thương tích thôi!
Thần Dạ cười cười.
Nghe vậy, trung niên nhân chính thức nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Tại hạ Liễu Chân, nữ nhi của ta Liễu Nghiên, những người khác, đều là huynh đệ Vũ Bang ta. Lần này qua đi, như Liễu Chân có thể sống sót rời đi với các huynh đệ khác, nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ tiểu huynh đệ!
- Tốt!
Thần Dạ gật gật đầu, khách khí nở nụ cười, hắn ngược lại không muốn ham chỗ tốt từ ngươi khác, chỉ là trong lòng hiểu rõ, vào lúc này nhất định phải như vậy, bằng không thì người Vũ Bang sẽ không được an tâm.
Tiếng thú gầm vang lên từ bốn phương tám hướng vẫn còn tiếp tục vang vọng, hơn nữa, thế ngày càng một hung mãnh, bất quá, một mực vẫn không xuất hiện tiến công mọi người Vũ Bang, tựa hồ đang chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Sau khi đáp ứng Liễu Chân sẽ hộ tống Liễu Nghiên rời đi, Liễu Chân lập tức liền nói yểu điểm để rời khỏi Tử Vong Sâm Lâm cho Thần Dạ biết, hành động này, khiến hắn có thêm vài phần hảo cảm với Liễu Chân, hắn cũng không có mang chuyện Thần Dạ không cách nào rời đi ra để áp chế.
Chỉ bằng điểm này, Thần Dạ liền quyết định phải trợ giúp bọn hắn làm chút chuyện gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.