Chương 298: Liễu Nghiên. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
12/03/2015
Ánh mắt quét qua chung quanh, tất cả mọi người Vũ Bang rất ngưng trọng, hơn nữa cũng có chút mỏi mệt, tùy ý hỏi vài câu liền khiến Thần Dạ hiểu rõ, chi đội ngũ này, trong đoạn thời gian này, thường xuyên bị yêu thú công kích.
Cái này khiến Thần Dạ có chút kỳ quái, yêu thú tuy hung hoành, đối với chúng mà nói, nhân loại cũng là con mồi, nhưng mà cũng sẽ không liên tục đến đuổi giết một mục tiêu, trừ phi trên người mục tiêu này có thứ yêu thú cực kỳ động tâm, hoặc là, người Vũ Bang đã làm ra chuyện thiên nộ thú oán gì đó
- Ngươi tên là gì?
Không biết lúc nào, Liễu Nghiên đi tới sau lưng Thần Dạ, cho dù tánh mạng bản thân nàng có quan hệ đến thiếu niên này, nhưng thanh âm Liễu Nghiên vẫn lạnh lùng như trước, đối với Thần Dạ, cũng cực kỳ cảnh giác.
- Thần Dạ!
- Thần Dạ?
Liễu Nghiên nhẹ giọng nỉ non thoáng một phát, chợt đạm mạc nói:
- Vũ Bang chúng ta thường cách một đoạn thời gian, sẽ tiến vào Tử Vong Sâm Lâm săn giết yêu thú, lấy nội đan hoặc tìm kiếm Linh Dược, lúc này cũng không ngoại lệ.
- Bất quá lúc này đây, chúng ta chọc phải một đại phiền toái, dưới tình huống không biết rõ đã đánh chết một đầu Tử Vong Hắc Báo Vương ấu thú....
Tử Vong Hắc Báo Vương? Nghe đến đó, Thần Dạ mới hiểu được, khó trách chi đội ngũ này lại chật vật như vậy, tuy rằng không biết Tử Vong Hắc Báo Vương là tồn tại cấp bậc như thế nào, nhưng thấy ngay cả Liễu Chân cũng chông có bao nhiêu nắm chắc thì cũng biết rõ nó cường hãn cỡ nào rồi.
- Ta cũng không đồng ý ngươi đi theo chúng ta, càng thêm không muốn chỉ dẫn đường sáng cho ngươi rời đi.
Liễu Nghiên không chút nào giấu diếm nói:
- Thần Dạ, Tử Vong Sâm Lâm, hung hiểm trùng trùng điệp điệp, yêu thú nhiều vô số kể, mà mỗi người thực lực đều không tệ, ngươi nói ngươi là lịch lãm rèn luyện, trong lúc vô tình xông vào, lời này, ta không tin!
Nghe vậy, Thần Dạ bật cười không thôi, thì ra, cô gái này vẫn một mực hoài nghi mình dụng tâm kín đáo.
- Hảo ý của cha và mọi người ta không thể cự tuyệt, bởi vì ta không phải một nữ tử cổ hủ, nhưng xin ngươi, bất kể là ta nhạy cảm cũng tốt, hay là như thế nào, ngươi đều không cần có tâm tư xấu gì, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm.
Vừa mới nói xong, Liễu Nghiên liền phiêu nhiên mà đi, lưu lại tại chỗ một cổ sát cơ khác thường.
- Thật đúng là một nữ tử chút đặc biệt!
Nhìn qua bóng lưng Liễu Nghiên rời đi, Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đừng để ý để thái độ của nha đầu kia, thật sự là nàng quá quan tâm Vũ Bang rồi, kỳ thật nàng làm người rất tốt, rất không tệ.
Liễu Chân cười đi tới nói.
Liễu Nghiên thân là con gái của Vũ Bang bang chủ, tự nhiên phải quan tâm Vũ Bang rồi, Liễu Chân nói lời này khiến Thần Dạ có chút nghe không hiểu.
Nhìn ra Thần Dạ nghi hoặc, Liễu Chân cười cười, ngồi ở bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Nghiên nhi nàng, không phải con gái ruột ta, mà là từ nhỏ được ta nhặt về nuôi. SAu khi lớn lên nàng biết được thân thể mình, cho nên liền đối với ta, đối với Vũ Bang, đối với mỗi một huynh đệ trong bang yêu thương mình chẳng những có thân tình, càng có cảm kích nồng đậm, nàng không muốn Vũ Bang và mỗi một người trong bang có bất kỳ chuyện gì.
- Vì vậy nên Nghiên nhi đối với sự vụ trong bang cũng đặc biệt để bụng, bằng không dùng tu vi và thủ đoạn của nàng, há có thể bị trọng thương như thế? Lần này, nàng thật sự cũng không cần phải theo chúng ta tiến vào Tử Vong Sâm Lâm.
- Trọng thương?
Thần Dạ đồng tử co rút, Liễu Nghiên có thương tích nơi thân, hắn dĩ nhiên không cảm ứng được, cái này đủ kì quái, không nghĩ tới, Liễu Nghiên lại trọng thương....
Mà ở sau khi Thần Dạ biết được Liễu Nghiên có thương tích, hắn tận lực quan sát, cũng không cảm ứng được, Liễu Nghiên này quả nhiên có chút cổ quái ah!
Nhìn thấy Thần Dạ kinh ngạc, Liễu Chân thanh âm áp thấp hơn:
- Đây là bổn sự bẩm sinh của Nghiên nhi, có thể ẩn dấu tất cả khí tức, nhưng rất đáng tiếc, nàng lúc nhỏ, đám thân nhân của nàng lại không hiểu thiên phú đó, vì vậy mới từ bỏ Nghiên nhi.
- Cho nên, tiểu huynh đệ ngươi chớ để ý đến thái độ của nàng!
Không nghĩ tới, Liễu Nghiên còn là một người đáng thương...
Thần Dạ cười cười, nói:
- Liễu lão ca yên tâm, ta sẽ không để ở trong lòng đâu.
Rống!
Ngay khi Thần Dạ và Liễu Chân thấp giọng nói chuyện với nhau, đột nhiên xuất hiện một tiếng cực kỳ hung lệ, áp chế xuống tất cả tiếng gầm rú.
- Rốt cuộc đã tới sao?
Thần Dạ thấp giọng tự lẩm bẩm, chợt hắn thấy Liễu Chân bỗng nhiên đứng lên, đang định muốn đi chuẩn bị nghênh chiến, lại mãnh liệt xoay người, thành khẩn nói:
- Tiểu huynh đệ, Nghiên nhi nàng xin nhờ vào ngươi đấy, xin người nhất định phải mang nàng an toàn rời khỏi đây!
Nói xong, Liễu Chân cao quát một tiếng, xuất hiện ở phía trước mọi người Vũ Bang, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về hướng đạo thanh âm hung lệ kia truyền đến, đại kiếm trong tay bắt ngang trước người, khí thế Thượng Huyền đỉnh phong lập tức tăng lên đến cực hạn...
Bang bang!
Vẻn vẹn chỉ sau một lát, trong rừng rậm sương mù dày đặc hàn khí kia lập tức vang vọng ra một hồi tiếng chân dồn tập, sau đó một đôi đồng tử lộ ra màu đỏ tươi chợt xuất hiện.
Nhìn qua những gia hỏa giống như đến hẹn mà đến kia, sắc mặc mọi người Vũ Bang lập tức trầm xuống, nguyên một đám đều chuẩn bị sẵn sàng tư thế, đao kiếm trong tay chậm rãi ma sát lấy.
Yêu thú xuất hiện chung quanh theo thời gian trôi qua cũng ngày càng nhiều, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đã hội tụ đến chừng trên trăm đầu, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ như vẫn chưa dừng lại.
Mỗi một con yêu thú, đều tràn ngập sát ý dữ tợn, trong ánh mắt màu đỏ tươi bắt đầu lộ ra ý muốn ăn tươi người...
- Đây cũng là yêu thú sao?
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Thần Dạ tiếp xúc với yêu thú.
Thú loại sinh linh, mượn nhờ Nhật Nguyệt tinh hoa, ngưng tụ linh trí, phá tan gông cùm xiềng xích, sau khi đạt tới Huyền Cảnh sẽ là yêu thú.
Yêu thú có linh, tu vị càng cao, linh tính càng nhiều, trong truyền thuyết, chỉ cần đạt đến cảnh giới Địa Huyền, linh trí yêu thú sẽ hoàn toàn sánh ngang với nhân loại, thậm chí có một ít yêu thú đặc thù, giống như Long tộc, linh trí của bọn nó sẽ hết sức kinh người!
Sau khi rời khỏi Đế Đô Hoàng Thành lịch lãm rèn luyện, thẳng cho tới hôm nay, mới nhìn thấy yêu thú, trong mắt Thần Dạ đối với phần đông yêu thú cũng rất hiếu kỳ. Tử Vong Hắc Báo Vương kia quả thật rất cường đại, bằng không cũng không thể nào triệu tập nhiều yêu thú như thế đến để báo thù cho con nó rồi!
- Rống!
Ngay sau khi mảnh đất trống này bị bị phần đông yêu thú vây quanh lấy, đột nhiên đại địa bắt đầu run rẩy, chỉ một lát, hai đạo khí tức hung hãn cực kỳ cường đại đã lao qua như thiểm điện.
Sắc mặt bọn người Liễu Chân lập tức kịch biến, mà ngay cả Thần Dạ cũng nhíu mày một cái.
Chẳng lẽ Tử Vong Hắc Báo Vương kia lại có hai đâu, là một đôi vợ chồng một đức một cái sao? Hẳn không phải, bọn người Liễu Chân biến hóa sắc mặt như thế hiển nhiên bọn hắn cũng không biết chuyện này.
Cái này khiến Thần Dạ có chút kỳ quái, yêu thú tuy hung hoành, đối với chúng mà nói, nhân loại cũng là con mồi, nhưng mà cũng sẽ không liên tục đến đuổi giết một mục tiêu, trừ phi trên người mục tiêu này có thứ yêu thú cực kỳ động tâm, hoặc là, người Vũ Bang đã làm ra chuyện thiên nộ thú oán gì đó
- Ngươi tên là gì?
Không biết lúc nào, Liễu Nghiên đi tới sau lưng Thần Dạ, cho dù tánh mạng bản thân nàng có quan hệ đến thiếu niên này, nhưng thanh âm Liễu Nghiên vẫn lạnh lùng như trước, đối với Thần Dạ, cũng cực kỳ cảnh giác.
- Thần Dạ!
- Thần Dạ?
Liễu Nghiên nhẹ giọng nỉ non thoáng một phát, chợt đạm mạc nói:
- Vũ Bang chúng ta thường cách một đoạn thời gian, sẽ tiến vào Tử Vong Sâm Lâm săn giết yêu thú, lấy nội đan hoặc tìm kiếm Linh Dược, lúc này cũng không ngoại lệ.
- Bất quá lúc này đây, chúng ta chọc phải một đại phiền toái, dưới tình huống không biết rõ đã đánh chết một đầu Tử Vong Hắc Báo Vương ấu thú....
Tử Vong Hắc Báo Vương? Nghe đến đó, Thần Dạ mới hiểu được, khó trách chi đội ngũ này lại chật vật như vậy, tuy rằng không biết Tử Vong Hắc Báo Vương là tồn tại cấp bậc như thế nào, nhưng thấy ngay cả Liễu Chân cũng chông có bao nhiêu nắm chắc thì cũng biết rõ nó cường hãn cỡ nào rồi.
- Ta cũng không đồng ý ngươi đi theo chúng ta, càng thêm không muốn chỉ dẫn đường sáng cho ngươi rời đi.
Liễu Nghiên không chút nào giấu diếm nói:
- Thần Dạ, Tử Vong Sâm Lâm, hung hiểm trùng trùng điệp điệp, yêu thú nhiều vô số kể, mà mỗi người thực lực đều không tệ, ngươi nói ngươi là lịch lãm rèn luyện, trong lúc vô tình xông vào, lời này, ta không tin!
Nghe vậy, Thần Dạ bật cười không thôi, thì ra, cô gái này vẫn một mực hoài nghi mình dụng tâm kín đáo.
- Hảo ý của cha và mọi người ta không thể cự tuyệt, bởi vì ta không phải một nữ tử cổ hủ, nhưng xin ngươi, bất kể là ta nhạy cảm cũng tốt, hay là như thế nào, ngươi đều không cần có tâm tư xấu gì, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm.
Vừa mới nói xong, Liễu Nghiên liền phiêu nhiên mà đi, lưu lại tại chỗ một cổ sát cơ khác thường.
- Thật đúng là một nữ tử chút đặc biệt!
Nhìn qua bóng lưng Liễu Nghiên rời đi, Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đừng để ý để thái độ của nha đầu kia, thật sự là nàng quá quan tâm Vũ Bang rồi, kỳ thật nàng làm người rất tốt, rất không tệ.
Liễu Chân cười đi tới nói.
Liễu Nghiên thân là con gái của Vũ Bang bang chủ, tự nhiên phải quan tâm Vũ Bang rồi, Liễu Chân nói lời này khiến Thần Dạ có chút nghe không hiểu.
Nhìn ra Thần Dạ nghi hoặc, Liễu Chân cười cười, ngồi ở bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Nghiên nhi nàng, không phải con gái ruột ta, mà là từ nhỏ được ta nhặt về nuôi. SAu khi lớn lên nàng biết được thân thể mình, cho nên liền đối với ta, đối với Vũ Bang, đối với mỗi một huynh đệ trong bang yêu thương mình chẳng những có thân tình, càng có cảm kích nồng đậm, nàng không muốn Vũ Bang và mỗi một người trong bang có bất kỳ chuyện gì.
- Vì vậy nên Nghiên nhi đối với sự vụ trong bang cũng đặc biệt để bụng, bằng không dùng tu vi và thủ đoạn của nàng, há có thể bị trọng thương như thế? Lần này, nàng thật sự cũng không cần phải theo chúng ta tiến vào Tử Vong Sâm Lâm.
- Trọng thương?
Thần Dạ đồng tử co rút, Liễu Nghiên có thương tích nơi thân, hắn dĩ nhiên không cảm ứng được, cái này đủ kì quái, không nghĩ tới, Liễu Nghiên lại trọng thương....
Mà ở sau khi Thần Dạ biết được Liễu Nghiên có thương tích, hắn tận lực quan sát, cũng không cảm ứng được, Liễu Nghiên này quả nhiên có chút cổ quái ah!
Nhìn thấy Thần Dạ kinh ngạc, Liễu Chân thanh âm áp thấp hơn:
- Đây là bổn sự bẩm sinh của Nghiên nhi, có thể ẩn dấu tất cả khí tức, nhưng rất đáng tiếc, nàng lúc nhỏ, đám thân nhân của nàng lại không hiểu thiên phú đó, vì vậy mới từ bỏ Nghiên nhi.
- Cho nên, tiểu huynh đệ ngươi chớ để ý đến thái độ của nàng!
Không nghĩ tới, Liễu Nghiên còn là một người đáng thương...
Thần Dạ cười cười, nói:
- Liễu lão ca yên tâm, ta sẽ không để ở trong lòng đâu.
Rống!
Ngay khi Thần Dạ và Liễu Chân thấp giọng nói chuyện với nhau, đột nhiên xuất hiện một tiếng cực kỳ hung lệ, áp chế xuống tất cả tiếng gầm rú.
- Rốt cuộc đã tới sao?
Thần Dạ thấp giọng tự lẩm bẩm, chợt hắn thấy Liễu Chân bỗng nhiên đứng lên, đang định muốn đi chuẩn bị nghênh chiến, lại mãnh liệt xoay người, thành khẩn nói:
- Tiểu huynh đệ, Nghiên nhi nàng xin nhờ vào ngươi đấy, xin người nhất định phải mang nàng an toàn rời khỏi đây!
Nói xong, Liễu Chân cao quát một tiếng, xuất hiện ở phía trước mọi người Vũ Bang, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về hướng đạo thanh âm hung lệ kia truyền đến, đại kiếm trong tay bắt ngang trước người, khí thế Thượng Huyền đỉnh phong lập tức tăng lên đến cực hạn...
Bang bang!
Vẻn vẹn chỉ sau một lát, trong rừng rậm sương mù dày đặc hàn khí kia lập tức vang vọng ra một hồi tiếng chân dồn tập, sau đó một đôi đồng tử lộ ra màu đỏ tươi chợt xuất hiện.
Nhìn qua những gia hỏa giống như đến hẹn mà đến kia, sắc mặc mọi người Vũ Bang lập tức trầm xuống, nguyên một đám đều chuẩn bị sẵn sàng tư thế, đao kiếm trong tay chậm rãi ma sát lấy.
Yêu thú xuất hiện chung quanh theo thời gian trôi qua cũng ngày càng nhiều, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đã hội tụ đến chừng trên trăm đầu, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ như vẫn chưa dừng lại.
Mỗi một con yêu thú, đều tràn ngập sát ý dữ tợn, trong ánh mắt màu đỏ tươi bắt đầu lộ ra ý muốn ăn tươi người...
- Đây cũng là yêu thú sao?
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Thần Dạ tiếp xúc với yêu thú.
Thú loại sinh linh, mượn nhờ Nhật Nguyệt tinh hoa, ngưng tụ linh trí, phá tan gông cùm xiềng xích, sau khi đạt tới Huyền Cảnh sẽ là yêu thú.
Yêu thú có linh, tu vị càng cao, linh tính càng nhiều, trong truyền thuyết, chỉ cần đạt đến cảnh giới Địa Huyền, linh trí yêu thú sẽ hoàn toàn sánh ngang với nhân loại, thậm chí có một ít yêu thú đặc thù, giống như Long tộc, linh trí của bọn nó sẽ hết sức kinh người!
Sau khi rời khỏi Đế Đô Hoàng Thành lịch lãm rèn luyện, thẳng cho tới hôm nay, mới nhìn thấy yêu thú, trong mắt Thần Dạ đối với phần đông yêu thú cũng rất hiếu kỳ. Tử Vong Hắc Báo Vương kia quả thật rất cường đại, bằng không cũng không thể nào triệu tập nhiều yêu thú như thế đến để báo thù cho con nó rồi!
- Rống!
Ngay sau khi mảnh đất trống này bị bị phần đông yêu thú vây quanh lấy, đột nhiên đại địa bắt đầu run rẩy, chỉ một lát, hai đạo khí tức hung hãn cực kỳ cường đại đã lao qua như thiểm điện.
Sắc mặt bọn người Liễu Chân lập tức kịch biến, mà ngay cả Thần Dạ cũng nhíu mày một cái.
Chẳng lẽ Tử Vong Hắc Báo Vương kia lại có hai đâu, là một đôi vợ chồng một đức một cái sao? Hẳn không phải, bọn người Liễu Chân biến hóa sắc mặt như thế hiển nhiên bọn hắn cũng không biết chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.