Chương 599: Phá. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
18/04/2015
Thần Dạ nhìn thấy. Có lẽ là
do đã có kinh nghiệm không chỉ một lần, nên trong quá trình dung hợp Tử Huyên không gặp một chút cản trở nào. Tất cả đều hình như là nước chảy thành sông, trong thời gian không được một giây đồng hồ mà ba đạo hào
quang kia đã là đông lại thành một chùm ―― với ánh sáng xanh tím chói
mắt.
Có lẽ. Khi mà nàng luyện hóa năng lượng trong cái chìa khóa kia thì đã sớm khảo nghiệm một màn này vô số lần, vì thế mới có thể đủ trình độ đạt đến mức bây giờ làm dễ như không.
Tay cầm Lôi Kình Diệt Thế Thương. Vầng hào quang xanh tím như con Cự Long đã bám chặt cả thân thể khổng lồ vào trên mũi thương.
- Phá cho ta.
Trong khoảnh khắc sau đó. Tử Huyên tung người lướt đi. Lại một lần nữa hướng về chỗ Chung Khiếu đang đứng. Một thương lại đâm tới.
- Ong ong.
Bởi vì một thương này mà không gian tựa hồ đều phát ra tiếng gào thét thê lương. Mà ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ chỉ thấy được một bóng dáng đang lắc mình né tránh. Sau khi lại xuất hiện một lần nữa thì thanh trường thương này đã đâm vào phần đáy lưới của vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng. Mà phía sau đáy lưới đó, chính là bản thân Chung Khiếu.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Lại có thêm động tĩnh như thể sấm sét Lôi Đình động trời giáng xuống. Làm cho ở trung tâm hư không kia đang ra sức run rẩy. Một cỗ dao động năng lượng gần như là hủy diệt phóng như bay đi. Đến sau khi lại nhìn thấy nó thì vết nứt vừa mới được chữa trị lại hiện ra một lần nữa. Rồi tức thì nó nhanh chóng khuếch tán ra.
- Bị phá.
Ánh mắt của mọi người đều là căng thẳng.
Cả vầng sáng đen tuyền khổng lồ tạo thành Thiên Võng lập tức thấy hiện ra như có như mạng nhện bám. Cùng với cán thương của Tử Huyên lay động thì bỗng nhiên răng rắc một cái. Lập tức như thể thủy tinh mà nó bắt đầu vỡ vụn. Cả một bầu trời, rốt cục lại có ánh mặt trời soi sáng.
Sắc mặt Chung Khiếu hoàn toàn tái nhợt đi. Máu tươi cũng liền phun trào ra. Nhìn mũi thương đang lao đến lớn lên rất nhanh trong con ngươi mình, rốt cục lão cũng sợ hãi. Thân hình vừa động liền nhanh như tia chớp thối lui về phía sau.
Lão nhanh, nhưng bóng người nắm trường thương kia càng nhanh hơn. Chỉ là một cái chớp mắt, mũi thương này đã cắm ở trong ngực lão.
Tử Huyên không có lập tức ra đòn sát thủ. Một cỗ Huyền Khí phun ra nện cho cả người Chung Khiếu rơi khỏi bầu trời trên mặt biển rồi nặng nề té lăn quay trên bờ cát.
- Gia chủ lại bị bại.
- Chung Khiếu. Thua.
Giờ này khắc này. Chẳng những sắc mặt người Chung gia,ai nấy đều cực kì trắng bệch. Mà ngay cả vẻ mặt đám người Liễu Hàn Sơn thì cũng có được nỗi buồn sâu sắc.
Bốn thế lực lớn luôn luôn cùng chung địch thủ. Điều đó mới khiến cho bốn nhà bọn họ bốn nhà bọn họ đứng đầu tại hải vực Phong Thành. Mà nay Chung gia vừa bị bại, tiếp theo sẽ tiêu vong. Sẽ có thế lực thừa cơ nổi lên rồi sẽ phá bỏ xu thế thăng bằng.
Tất nhiên ba thế lực bọn họ cũng không hề bị hao tổn thực lực. Tuy nhiên, đã không có lực uy hiếp như cho tới nay.
Điều càng làm cho mọi người lo lắng chính là. Nếu như Phong Kình bọn họ muốn thiết lập phân đà tại hải vực Phong Thành. Rồi mượn tay của Thần Dạ kia cùng Tử Huyên thì chả mấy chốc sẽ trở thành bá chủ của tòa thành thị này. Hơn nữa, còn hoàn toàn xứng đáng là bá chủ duy nhất.
Sau này. Ba thế lực lớn bọn họ sẽ không còn dễ chịu được như trước kia.
Tử Huyên theo sát tới. Lôi Kình Diệt Thế Thương tiếp tục tì vào ngực Chung Khiếu mà lớn tiếng quát:
- Chuyện năm đó. Đến tột cùng ai sai khiến ngươi làm như vậy.
Tử Huyên quát hỏi, khiến cho rất nhiều người bắt đầu hiếu kỳ, đám người Phong Kình cũng là như thế.
Tử Huyên khiêu chiến Chung Khiếu, đánh một trận sinh tử, đương nhiên là có mối thù hận rất sâu sắc với nhau, thế nhưng hiện tại nghe ra thì tựa hồ còn có nội tình!
Vẻ mặt Chung Khiếu cũng là ngây người ra. Hiển nhiên là lão thật không ngờ, Tử Huyên muốn hỏi lại chính là chuyện này.
Tức thì lão cười to:
- Tiện nhân, hiện nay ngươi thắng, muốn giết cứ giết, đừng nói chuyện gì vô dụng !
- Đúng là có vài phần khí phách, không hổ là chủ nhân Chung gia.
Tử Huyên lạnh lùng cười một tiếng, rồi quát:
- Ngươi không sợ chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có điều, nếu như ngươi phối hợp một chút thì ta có khả năng suy nghĩ, buông tha cho người khác của Chung gia ngươi. Nếu không phải như vậy, thì hôm nay sẽ huyết tẩy Chung gia!
- Hừ!
Chung Khiếu lạnh nhạt hầm hừ, đôi mắt có hơi nheo lại. Hiển nhiên thực sự không phải là hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, mà ánh mắt của lão lúc này nhanh chóng liếc mắt nhìn Chung Kỳ. Chỉ sau một cái chớp mắt, lão lạnh lẽo quát:
- Tiện nhân, động thủ đi, muốn dùng mọi người Chung gia để uy hiếp ta, nằm mơ? Lớn nhỏ trong Chung gia ta, mọi người đều can đảm không sợ chết!
- Phải không?
Tử Huyên tàn nhẫn cười nói:
- Không phải là Chung Kỳ cho ngươi cam đoan để ngươi xác định, dù ngươi chết thì Chung gia cũng sẽ không bị tiêu diệt, phải không? Quả thực buồn cười, nếu như lời của nàng ấy có thể làm cho người ta tín nhiệm như thế. Thì Chung Khiếu, tại sao giờ này khắc này mà nàng ấy cũng không có bất cứ hành động gì?
Sắc mặt Chung Khiếu hơi bị biến đổi !
- Tử Huyên tỷ tỷ!
Đúng lúc ấy thì Chung Kỳ đã đi tới, nàng cười nói:
- Ngươi so với ta hẳn là lớn hơn một chút, gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, hẳn là có khả năng chứ ?
- Phụ thân sắp sửa bỏ mạng mà ngươi lại vẫn như cũ. Chung Kỳ, quả là ta thật sự bội phục ngươi.
Tử Huyên nghiêng người đi, nhìn Chung Kỳ.
Đông Vực song kiều, rốt cục đúng vào lúc này lại lấy loại phương thức không tốt lắm, để mà chân chân chính chính chính mặt đối mặt.
Nghe vậy, Chung Kỳ thản nhiên nói:
- Sinh tử của phụ thân ở trong tay ngươi, với những chuyện năm đó mà người đã làm đối với ngươi, thì ngươi hận người đến tận xương tủy. Nếu như ta cầu ngươi, quì lạy ngươi, bái ngươi mà có thể để ngươi tha cho người một mạng, thì ta nguyện ý làm. Đáng tiếc, ngươi sẽ không chấp nhận. Vậy ta đây tại sao phải biểu hiện ra dáng vẻ khổ sở ở trước mặt ngươi, cho ngươi cơ hội xem diễn ? Ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, như vậy đủ rồi.
- Quả nhiên là xứng đáng bị người ta gọi là yêu nữ!
Tử Huyên thản nhiên nói tiếp:
- Ngươi đã không phải là đến để cầu xin cho phụ thân ngươi, vả lại giữa ta cùng với ngươi cũng không có cái gì tốt đẹp để mà nói. Cho nên, cứ tự tiện đi!
- Giữa ta cùng với ngươi, mặc dù không có gì gì hay ho để nói. Có điều có một việc, cũng là có liên quan tới ta.
Chung Kỳ cười khẽ:
- Ngươi đã nói, sau khi giết chết phụ thân ta thì tiếp theo ngươi sẽ diệt Chung gia ta. Cái này liền có liên quan đến ta. Cho nên ngươi cùng ta, liền không thể không trò chuyện vài câu.
- Cái này cũng không cần thiết. Giết Chung Khiếu xong, ta và ngươi sẽ đánh một trận! Nếu như, ngươi muốn trì hoãn thời gian, do đó khiến cho trong bụng Chung Khiếu đủ yên tâm đưa ra quyết định, như vậy ngươi là đang uổng phí công mưu tính. Nếu như ngươi muốn thử cứu phụ thân của ngươi, ta cũng chính đang muốn thử Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà vang danh cả Đông Vực!
Có lẽ. Khi mà nàng luyện hóa năng lượng trong cái chìa khóa kia thì đã sớm khảo nghiệm một màn này vô số lần, vì thế mới có thể đủ trình độ đạt đến mức bây giờ làm dễ như không.
Tay cầm Lôi Kình Diệt Thế Thương. Vầng hào quang xanh tím như con Cự Long đã bám chặt cả thân thể khổng lồ vào trên mũi thương.
- Phá cho ta.
Trong khoảnh khắc sau đó. Tử Huyên tung người lướt đi. Lại một lần nữa hướng về chỗ Chung Khiếu đang đứng. Một thương lại đâm tới.
- Ong ong.
Bởi vì một thương này mà không gian tựa hồ đều phát ra tiếng gào thét thê lương. Mà ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ chỉ thấy được một bóng dáng đang lắc mình né tránh. Sau khi lại xuất hiện một lần nữa thì thanh trường thương này đã đâm vào phần đáy lưới của vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng. Mà phía sau đáy lưới đó, chính là bản thân Chung Khiếu.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Lại có thêm động tĩnh như thể sấm sét Lôi Đình động trời giáng xuống. Làm cho ở trung tâm hư không kia đang ra sức run rẩy. Một cỗ dao động năng lượng gần như là hủy diệt phóng như bay đi. Đến sau khi lại nhìn thấy nó thì vết nứt vừa mới được chữa trị lại hiện ra một lần nữa. Rồi tức thì nó nhanh chóng khuếch tán ra.
- Bị phá.
Ánh mắt của mọi người đều là căng thẳng.
Cả vầng sáng đen tuyền khổng lồ tạo thành Thiên Võng lập tức thấy hiện ra như có như mạng nhện bám. Cùng với cán thương của Tử Huyên lay động thì bỗng nhiên răng rắc một cái. Lập tức như thể thủy tinh mà nó bắt đầu vỡ vụn. Cả một bầu trời, rốt cục lại có ánh mặt trời soi sáng.
Sắc mặt Chung Khiếu hoàn toàn tái nhợt đi. Máu tươi cũng liền phun trào ra. Nhìn mũi thương đang lao đến lớn lên rất nhanh trong con ngươi mình, rốt cục lão cũng sợ hãi. Thân hình vừa động liền nhanh như tia chớp thối lui về phía sau.
Lão nhanh, nhưng bóng người nắm trường thương kia càng nhanh hơn. Chỉ là một cái chớp mắt, mũi thương này đã cắm ở trong ngực lão.
Tử Huyên không có lập tức ra đòn sát thủ. Một cỗ Huyền Khí phun ra nện cho cả người Chung Khiếu rơi khỏi bầu trời trên mặt biển rồi nặng nề té lăn quay trên bờ cát.
- Gia chủ lại bị bại.
- Chung Khiếu. Thua.
Giờ này khắc này. Chẳng những sắc mặt người Chung gia,ai nấy đều cực kì trắng bệch. Mà ngay cả vẻ mặt đám người Liễu Hàn Sơn thì cũng có được nỗi buồn sâu sắc.
Bốn thế lực lớn luôn luôn cùng chung địch thủ. Điều đó mới khiến cho bốn nhà bọn họ bốn nhà bọn họ đứng đầu tại hải vực Phong Thành. Mà nay Chung gia vừa bị bại, tiếp theo sẽ tiêu vong. Sẽ có thế lực thừa cơ nổi lên rồi sẽ phá bỏ xu thế thăng bằng.
Tất nhiên ba thế lực bọn họ cũng không hề bị hao tổn thực lực. Tuy nhiên, đã không có lực uy hiếp như cho tới nay.
Điều càng làm cho mọi người lo lắng chính là. Nếu như Phong Kình bọn họ muốn thiết lập phân đà tại hải vực Phong Thành. Rồi mượn tay của Thần Dạ kia cùng Tử Huyên thì chả mấy chốc sẽ trở thành bá chủ của tòa thành thị này. Hơn nữa, còn hoàn toàn xứng đáng là bá chủ duy nhất.
Sau này. Ba thế lực lớn bọn họ sẽ không còn dễ chịu được như trước kia.
Tử Huyên theo sát tới. Lôi Kình Diệt Thế Thương tiếp tục tì vào ngực Chung Khiếu mà lớn tiếng quát:
- Chuyện năm đó. Đến tột cùng ai sai khiến ngươi làm như vậy.
Tử Huyên quát hỏi, khiến cho rất nhiều người bắt đầu hiếu kỳ, đám người Phong Kình cũng là như thế.
Tử Huyên khiêu chiến Chung Khiếu, đánh một trận sinh tử, đương nhiên là có mối thù hận rất sâu sắc với nhau, thế nhưng hiện tại nghe ra thì tựa hồ còn có nội tình!
Vẻ mặt Chung Khiếu cũng là ngây người ra. Hiển nhiên là lão thật không ngờ, Tử Huyên muốn hỏi lại chính là chuyện này.
Tức thì lão cười to:
- Tiện nhân, hiện nay ngươi thắng, muốn giết cứ giết, đừng nói chuyện gì vô dụng !
- Đúng là có vài phần khí phách, không hổ là chủ nhân Chung gia.
Tử Huyên lạnh lùng cười một tiếng, rồi quát:
- Ngươi không sợ chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có điều, nếu như ngươi phối hợp một chút thì ta có khả năng suy nghĩ, buông tha cho người khác của Chung gia ngươi. Nếu không phải như vậy, thì hôm nay sẽ huyết tẩy Chung gia!
- Hừ!
Chung Khiếu lạnh nhạt hầm hừ, đôi mắt có hơi nheo lại. Hiển nhiên thực sự không phải là hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, mà ánh mắt của lão lúc này nhanh chóng liếc mắt nhìn Chung Kỳ. Chỉ sau một cái chớp mắt, lão lạnh lẽo quát:
- Tiện nhân, động thủ đi, muốn dùng mọi người Chung gia để uy hiếp ta, nằm mơ? Lớn nhỏ trong Chung gia ta, mọi người đều can đảm không sợ chết!
- Phải không?
Tử Huyên tàn nhẫn cười nói:
- Không phải là Chung Kỳ cho ngươi cam đoan để ngươi xác định, dù ngươi chết thì Chung gia cũng sẽ không bị tiêu diệt, phải không? Quả thực buồn cười, nếu như lời của nàng ấy có thể làm cho người ta tín nhiệm như thế. Thì Chung Khiếu, tại sao giờ này khắc này mà nàng ấy cũng không có bất cứ hành động gì?
Sắc mặt Chung Khiếu hơi bị biến đổi !
- Tử Huyên tỷ tỷ!
Đúng lúc ấy thì Chung Kỳ đã đi tới, nàng cười nói:
- Ngươi so với ta hẳn là lớn hơn một chút, gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, hẳn là có khả năng chứ ?
- Phụ thân sắp sửa bỏ mạng mà ngươi lại vẫn như cũ. Chung Kỳ, quả là ta thật sự bội phục ngươi.
Tử Huyên nghiêng người đi, nhìn Chung Kỳ.
Đông Vực song kiều, rốt cục đúng vào lúc này lại lấy loại phương thức không tốt lắm, để mà chân chân chính chính chính mặt đối mặt.
Nghe vậy, Chung Kỳ thản nhiên nói:
- Sinh tử của phụ thân ở trong tay ngươi, với những chuyện năm đó mà người đã làm đối với ngươi, thì ngươi hận người đến tận xương tủy. Nếu như ta cầu ngươi, quì lạy ngươi, bái ngươi mà có thể để ngươi tha cho người một mạng, thì ta nguyện ý làm. Đáng tiếc, ngươi sẽ không chấp nhận. Vậy ta đây tại sao phải biểu hiện ra dáng vẻ khổ sở ở trước mặt ngươi, cho ngươi cơ hội xem diễn ? Ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, như vậy đủ rồi.
- Quả nhiên là xứng đáng bị người ta gọi là yêu nữ!
Tử Huyên thản nhiên nói tiếp:
- Ngươi đã không phải là đến để cầu xin cho phụ thân ngươi, vả lại giữa ta cùng với ngươi cũng không có cái gì tốt đẹp để mà nói. Cho nên, cứ tự tiện đi!
- Giữa ta cùng với ngươi, mặc dù không có gì gì hay ho để nói. Có điều có một việc, cũng là có liên quan tới ta.
Chung Kỳ cười khẽ:
- Ngươi đã nói, sau khi giết chết phụ thân ta thì tiếp theo ngươi sẽ diệt Chung gia ta. Cái này liền có liên quan đến ta. Cho nên ngươi cùng ta, liền không thể không trò chuyện vài câu.
- Cái này cũng không cần thiết. Giết Chung Khiếu xong, ta và ngươi sẽ đánh một trận! Nếu như, ngươi muốn trì hoãn thời gian, do đó khiến cho trong bụng Chung Khiếu đủ yên tâm đưa ra quyết định, như vậy ngươi là đang uổng phí công mưu tính. Nếu như ngươi muốn thử cứu phụ thân của ngươi, ta cũng chính đang muốn thử Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà vang danh cả Đông Vực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.