Đế Quốc Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 27: ĐẠI THẦN RA TAY CỨU GIÚP

Phật Thuyết Ái

16/03/2016

Đối mặt với thế tới ào ạt hung mãnh như hổ của đội quân người chơi, mỹ nhân kế mới vừa rồi hiển nhiên là không thể dùng. Thứ nhấ, trí lực của đối phương không nằm trên cùng một trục hoành với boss, thứ hai là lỡ như con riêng thật sự thất thân thì sao? Nếu thảm nhất lại là tiền dâm hậu sát, cô sẽ bị cắn rứt lương tâm cả đời...

Ba người Trương Khởi Khởi chạy men theo triền núi về trấn tân thủ, theo sau là cả đội quân người chơi ngao ngao đuổi theo d˘đ˘l˘q˘đ, chờ về đến trấn tân thủ, Trương Khởi Khởi liền bắt đầu trâu bò hò hét, bởi vì trấn tân thủ có quy định không được pk, ngoài ra, chủ động tấn công người chơi khác còn có thể rơi vào tay thị vệ trấn tân thủ chịu sự giáo dục.

“Đến đây! Đến đây! Đến đánh tôi đi!”.

Trương Khởi Khởi cực kì đáng đánh đòn đứng trong trấn tân thủ nhảy nhót khiêu khích đối phương, thỉnh thoảng còn giơ ngón giữa lên với đối phương.

Với sự sỉ nhục như thế, người chơi thủ lĩnh đỏ mặt lên, không thể dùng biện pháp cứng rắng, liền bắt đầu dùng phép khích tướng: “Có bản lĩnh thì ra khỏi thôn đơn đấu với tôi!”.

“Đơn đấu?” Trương Khởi Khởi trừng lớn mắt nhìn hắn: “Anh lấy gì chứng minh anh sẽ đơn đấu với tôi? Anh dám cam đoan anh sẽ không cho nhóm người cơ lão phía sau kia tiến lên đập tôi à? Mẹ nói, đầu năm nay lời nói của đàn ông là không đáng tin nhất!”.

Trương Khởi Khởi bắt đầu hạ thấp danh dự đối phương, người chơi thủ lĩnh phẫn nộ hét lớn một tiếng: “Im miệng! Phách Đồ tôi nói sao cũng là kiêu hùng một phương của trấn tân thủ này, nói đơn đấu là đơn đấu, chỉ cần cô có thể thắng, liền bỏ qua chuyện cô cướp đoạt trang bị của chúng tôi!”.

Nhóm quần chúng xung quanh đã bắt đầu vây xem náo nhiệt, nhóm người bao gồm cả người chơi lẫn npc đó đều có một điểm chung là, bọn họ vĩnh viễn cũng không rõ chân tướng nhưng lại đặc biệt giỏi hùa theo.

“Ôi trời, trông bộ dạng tiểu nha đầu này thế mà lại dám làm ra chuyện cướp đoạt trang bị kia...”.

“Đúng đúng, nhân tính sa đọa như thế...”.

Phách Đồ bên này tạm thời chiếm được sự ủng hộ của dư luận, không khỏi đắc ý dương dương tự đắc nhìn Trương Khởi Khởi bên kia Mèo Mạnh Mẽ d˛đ˛l˛q˛đ.

Trương Khởi Khởi bên này vô cùng khinh bỉ việc đổi trắng thay đen của đối phương, thế nhưng nếu chỉ có thế đã bị đả kích thì cô sẽ không phải là Trương Khởi Khởi.

“Chỉ có người chỉ số thông minh thấp hơn 50 mới tin lời anh nói nhỉ? Trước không nói hệ thống còn có thời gian bảo hộ, anh thử nói nghe một chút xem tôi lấy đâu ra bản lĩnh lớn như thế để theo anh cướp trang bị?”.

Quần chúng vây xem bị một câu chỉ số thông minh thấp hơn 50 kích thích, lập tức các Sherlock Holmes, Địch Nhân Kiệt đều đồng loạt tán đồng ý kiến: “Ờ, tiểu cô nương nói có lý!”.

(*)Sherlock Holmes, Địch Nhân Kiệt: Đều là các nhân vật nổi tiếng với tài phá án, được mệnh danh là thần thám.

“Đúng đúng, hệ thống còn có thời gian bảo hộ mà, ngươi xem bên cạnh tiểu cô nương chỉ có hai người, bên kia lại toàn là hán tử cao lớn thô kệch, cánh tay còn to hơn bắp đùi người ta, ai mà dám cướp cái gì của bọn họ cơ chứ?”.



“Cho nên chân tướng chính là nhóm người kia già đầu còn không biết xấu hổ đi cướp trang bị của tiểu cô nương!”.

“Thật là mất mặt à!”.

“Nhân tính sa đọa như thế...”.

Trương Khởi Khởi không cần tốn nhiều sức lực mà đã lật ngược tình thế sang hướng có lợi cho mình, Phách Đồ bên kia bị quần chúng nói đến mặt mày đỏ bừng, người chơi thẹn quá hóa giận mà nói: “Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì đơn đấu!”.

Trương Khởi Khởi khinh bỉ: “Đơn đấu hả? Có cần nhìn lại không, nhìn xem trang bị các anh, rồi nhìn xem trang bị chúng tôi, có phải anh muốn nói nếu đánh thắng thì chúng tôi mang trang bị dâng luôn cho anh không?”.

Người chơi thủ lĩnh bị nói trúng tâm tư nhất thời đỏ mặt, quần chúng vây xem bên cạnh lại phát huy triệt để sức mạnh dư luận đánh cho người chơi thủ lĩnh không ngẩng nổi đầu.

“Từng gặp không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy qua không biết xấu hổ đến thế à nha!”.

“Đúng đúng, không biết xấu hổ ức hiếp tân thủ mới ra khỏi thôn tân thủ, làm người cũng không thể vô sỉ đến độ đó được”.

“Nhân tính sa đọa như thế...”.

Nhóm người chơi bị nói đến xấu hổ, đều khuyên giải an ủi: “Lão đại, bỏ đi thôi”.

“Nữ nhân kia là mặt hàng khó giải quyết, không thể trêu vào đâu”.

Trương Khởi Khởi bên này rất muốn phun một ngụm nước miếng qua bên hắn, ngươi mới là hàng, cả nhà ngươi đều là hàng! Song, cô hếch cằm, vô cùng đắc ý, vớ vẩn, đấu với cô hả? còn ngây thơ lắm!

Người chơi thủ lĩnh bị mọi người nói thế cũng có ý muốn dừng tay, ngươi đừng khinh cái trò dư luận này không có lực sát thương thật sự, thế chứ lực công kích tinh thần của nó có thể khiến ngươi xấu hổ nhảy lầu tự sát!

Đang lúc người chơi thủ lĩnh vung tay lên chuẩn bị lùi lại, bỗng nghe sau lưng truyền tới một giọng nói vừa dễ nghe vừa có chút trầm trầm hấp dẫn: “Ức hiếp gì?”.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhất thời lóa mù mắt chó, đây không phải là đại thần tam hoàng tử oanh oanh liệt liệt ở trấn tân thủ đó sao?!!

Nhất thời những người liên can đều gào khóc muốn nhào lên, thế nhưng khí thế của đại thần quá mạnh mẽ, còn chưa kịp nhào vào đã bị bức dừng lại.

Tam hoàng tử ngồi trên lưng độc giác thú, ánh mắt chỉ hơi đảo qua mà mọi người đã thấy áp lực gia tăng vô hạn, “Ức hiếp gì? Nói rõ ràng, hửm?”.



Sức mạnh bát quái của quần chúng vô cùng lớn, chỉ chốc lát sau tiết mục ác bá ức nam hiếp nữ, cưỡng đoạt con gái nhà lành đã được mọi người biên soạn ra, trong câu chuyện xưa đó, ba người Trương Khởi Khởi gần như bị đắp nặn thành trói gà không chặt, hiền lành mềm yếu đáng thương, Trương Khởi Khởi nghe đến nỗi thiếu điều quỳ xuống than thở chính mình cô phụ quần chúng nhân dân...

Đối với sắc mặt càng nghe càng âm trầm của tam hoàng tử, mắt người chơi thủ lĩnh xém nhỏ máu đến nơi, sự thật hoàn toàn không phải như vậy có được không hả cái đám người trứng thối!

Hắn cho rằng bản thân có vĩ đại đến mấy thì tam hoàng tử cũng không có khả năng đến để giúp đỡ mình, Phách Đồ nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, trong trò chơi này, đắc tội hoàng tử, đó chính là đường chết thật sự! Lực lượng fan chỉ cần nháy mắt thôi cũng đủ để phá hủy trái tim nhỏ bé đáng thương của hắn!

Nghe xong nguyên do sự tình, quả nhiên tam hoàng tử liền rút thanh gươm Tân Nguyệt ra chỉ vào người chơi thủ lĩnh, vũ khí này Trương Khởi Khởi nhìn thấy hết sức quen mắt, đây không phải là vũ khí của một nữ anh hùng trong trò chơi liên minh toàn cầu ở trái đất sao? Không ngờ ở đây cũng có sơn trại bản.

(*)Sơn trại bản: Cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng copy.

Gươm Tân Nguyệt: Gươm của nữ thần Diana trong game Liên Minh Huyền Thoại.

Thế nhưng vũ khí trên tay tam hoàng tử lại để lộ đủ loại khí phách, chỉ nhìn lưỡi đao kia thôi cũng đủ khiến người ta không rét mà run, d,đ'l,q'đ trên thân đao còn lóe ra một tầng sáng bạc mông lung, đẹp đẽ mà nguy hiểm, thực không thẹn với cái tên Tân Nguyệt!

Tam hoàng tử híp mắt nhìn Phách Đồ “Ngươi muốn tự mình chết hay muốn ta động thủ?”.

Chẳng ngờ Phách Đồ lại đột nhiên khuỵu gối quỳ xuống đất, mắt lấp lánh nhìn tam hoàng tử: “Tam điện hạ, có thể chết trong tay ngài, là vinh hạnh của tôi! Thỉnh vinh hạnh tôi đi!”. Nói đoạn nhắm mắt lại, dang hai tay bày ra bộ dáng chờ sủng hạnh.

“......”

“......”

“......”

Huynh đệ thủ hạ của Phách Đồ đều che mặt, mặt hàng dọa người như vậy sao có thể là lão đại của bọn họ a a a a!

Đến ngay cả Trương Khởi Khởi cũng không đành lòng nhìn thẳng, không hiểu sao cô lại nhớ tới bộ dáng làm nũng của mỹ nhân khi đó: “Hoàng thượng, xin hãy sủng hạnh thiếp đi~!

Thế nhưng nhìn lại hiện thực, Trương Khởi Khởi che mặt, quả thực là ác mộng.

Tam hoàng tử cũng bị ghê tởm, vì thế bèn ném một câu làm tan nát cõi lòng Phách Đồ: “Tân Nguyệt của ta không dính máu kẻ yếu, ngươi vẫn nên tự sát đi!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Bệnh Viện Tâm Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook