Quyển 1 - Chương 28: Tam ca
Phật Thuyết Ái
16/03/2016
Phách Đồ đúng là vẫn
không tự sát thành công, nguyên nhân ở chỗ hắn không nhẫn tâm hạ thủ
được, ngoại trừ người thật sự tuyệt vọng trước thế giới này, người nào
có thể ra tay độc ác với bản thân chứ. . . Nhưng Tam hoàng tử chắc chắn
sẽ không bỏ qua hắn, vì thế Trương Khởi Khởi đứng dậy, nhìn Phách Đồ
nói: "Đến đây, tôi giúp anh!"
Hai mắt Phách Đồ đẫm lệ nhìn Trương Khởi Khởi, ánh mắt lên án. Vốn tưởng rằng giả làm fan có thể tránh được một kiếp, ai ngờ Tam hoàng tử tâm ngoan thủ lạt như vậy, không phải hắn muốn cướp trang bị của Trương Khởi Khởi sao, đến cuối bị quần chúng nhục nhã bôi đen một phen còn chưa tính, hiện nay người chưa hề nhận đến hãm hại cũng vô lương tâm muốn ra tay với mình. . .
Có lẽ sự tuyệt vọng trong mắt hắn thật sâu khiến Trương Khởi Khởi dao động, vì thế cô hiếm khi áy náy nói: "Nếu không anh đâm tôi một đao trước?"
Phách Đồ hơi sững sờ, hỏi: "Thật chứ?"
Trương Khởi Khởi gật đầu, vẻ mặt từ bi như chúa Jesus: "Thật sự, đương nhiên, coi như là. . . Á!"
Còn chưa nói xong, Phách Đồ đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm một đao vào bụng Trương Khởi Khởi, nhưng bởi vì hai bên đều là hạng người vô sỉ, Trương Khởi Khởi vốn đã đề phòng hắn phản xạ có điều kiện tránh đi, bả đao liền xẹt qua cánh tay Trương Khởi Khởi, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
Hai mắt Phách Đồ rưng rưng: "Không phải cô nói để tôi đâm một đao sao, sao lại tránh chứ?"
Trương Khởi Khởi ôm cánh tay, không trách cứ, không oán hận, mà là an ủi nói: "Như vậy anh không hận tôi rồi chứ!"
Phách Đồ còn chưa hiểu Trương Khởi Khởi có ý gì, liền nghe thấy hệ thống thông báo.
"Bạn ở thôn tân thủ công kích người chơi 'Công đức vô lượng', hệ thống phán định là pk ác ý."
Sau đó không biết thủ vệ ca ca vĩ đại của chúng ta bật ra từ chỗ nào, lại còn là một thủ vệ ca ca tay cầm cung tên, Phách Đồ còn chưa kịp nhìn, mọi người liền thấy thủ vệ ca ca hét lớn một tiếng: "Nghịch tặc! Nạp mạng đi!" Sau đó "vèo" một tiếng, một mũi tên theo tiếng rít mà đến, lập tức đâm vào hoa cúc của Phách Đồ.
"Bạn bị thủ vệ của thôn tân thủ giết chết."
Trước khi chết, Phách Đồ đã kịp hiểu được chết không nhắm mắt là gì, biểu cảm đồng tình của Trương Khởi Khởi càng thêm kích thích Phách Đồ, chỉ Trương Khởi Khởi mới hiểu được sự sỉ nhục khi bị bắn trúng hoa cúc, kết quả là không đội trời chung đến mức nào chứ.
Mà Đinh Đương ở một bên bỗng cảm thấy hoa cúc căng thẳng, thường nghe Trương Khởi Khởi nhắc đến hoa cúc, hôm nay thấy hoa cúc trúng tên, hắn kìm lòng không đậu cũng cảm động lây rồi.
Tất cả mọi người ôm 12 vạn phần đồng tình với Phách Đồ, trong trò chơi này không có kiểu chết nào khuất nhục hơn bị thủ vệ bắn trúng hoa cúc, nhưng sau này bọn họ mới phát hiện được hệ thống vô hạn cuối này vạn ác đến mức nào.
Người không hề sợ hãi trong này chính là Tam điện hạ, hắn thấy Phách Đồ đã chết, giải tán mọi người, chỉ lưu lại ba người Trương Khởi Khởi, sau đó ngồi trên độc giác thú nhếch nhếch cằm, vươn tay về phía con riêng: "Đi lên, anh dắt em đi thăng cấp."
Đinh Đương và Trương Khởi Khởi bỗng kinh sợ, khi nào thì con riêng và Tam điện hạ dây dưa với nhau?
Nhưng con riêng lại không cảm kích, không được tự nhiên nói ra một câu làm Trương Khởi Khởi thiếu chút nữa tự bạo hoa cúc mà chết: "Tam ca, tự anh đi chơi đi, em muốn cùng chơi với bạn."
Tam ca!
Tam ca! !
Tam ca! ! !
Đinh Đương bên cạnh hồi lâu không phản ứng kịp, chờ khi phản ứng kịp, thân thể run run rồi gục xuống.
Trương Khởi Khởi hồn bay lên trời, mà Tam hoàng tử bên này cũng chỉ gật đầu một cái: "Vậy cũng được, em với bọn họ chơi, có chuyện gì gọi anh, hoặc là đi tìm bọn đại ca." Sau khi nói xong, Tam hoàng tử không hề quay đầu lại, cưỡi độc giác thú rời đi, cũng giống như khi đến, đến nhẹ nhàng, không mang theo một áng mây.
Trương Khởi Khởi bên này nhận đến đả kích lớn, chậm chạp hồi lâu mới run rẩy nói một câu: "Cậu. . . Tam ca của cậu?!"
Hai mắt Phách Đồ đẫm lệ nhìn Trương Khởi Khởi, ánh mắt lên án. Vốn tưởng rằng giả làm fan có thể tránh được một kiếp, ai ngờ Tam hoàng tử tâm ngoan thủ lạt như vậy, không phải hắn muốn cướp trang bị của Trương Khởi Khởi sao, đến cuối bị quần chúng nhục nhã bôi đen một phen còn chưa tính, hiện nay người chưa hề nhận đến hãm hại cũng vô lương tâm muốn ra tay với mình. . .
Có lẽ sự tuyệt vọng trong mắt hắn thật sâu khiến Trương Khởi Khởi dao động, vì thế cô hiếm khi áy náy nói: "Nếu không anh đâm tôi một đao trước?"
Phách Đồ hơi sững sờ, hỏi: "Thật chứ?"
Trương Khởi Khởi gật đầu, vẻ mặt từ bi như chúa Jesus: "Thật sự, đương nhiên, coi như là. . . Á!"
Còn chưa nói xong, Phách Đồ đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm một đao vào bụng Trương Khởi Khởi, nhưng bởi vì hai bên đều là hạng người vô sỉ, Trương Khởi Khởi vốn đã đề phòng hắn phản xạ có điều kiện tránh đi, bả đao liền xẹt qua cánh tay Trương Khởi Khởi, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
Hai mắt Phách Đồ rưng rưng: "Không phải cô nói để tôi đâm một đao sao, sao lại tránh chứ?"
Trương Khởi Khởi ôm cánh tay, không trách cứ, không oán hận, mà là an ủi nói: "Như vậy anh không hận tôi rồi chứ!"
Phách Đồ còn chưa hiểu Trương Khởi Khởi có ý gì, liền nghe thấy hệ thống thông báo.
"Bạn ở thôn tân thủ công kích người chơi 'Công đức vô lượng', hệ thống phán định là pk ác ý."
Sau đó không biết thủ vệ ca ca vĩ đại của chúng ta bật ra từ chỗ nào, lại còn là một thủ vệ ca ca tay cầm cung tên, Phách Đồ còn chưa kịp nhìn, mọi người liền thấy thủ vệ ca ca hét lớn một tiếng: "Nghịch tặc! Nạp mạng đi!" Sau đó "vèo" một tiếng, một mũi tên theo tiếng rít mà đến, lập tức đâm vào hoa cúc của Phách Đồ.
"Bạn bị thủ vệ của thôn tân thủ giết chết."
Trước khi chết, Phách Đồ đã kịp hiểu được chết không nhắm mắt là gì, biểu cảm đồng tình của Trương Khởi Khởi càng thêm kích thích Phách Đồ, chỉ Trương Khởi Khởi mới hiểu được sự sỉ nhục khi bị bắn trúng hoa cúc, kết quả là không đội trời chung đến mức nào chứ.
Mà Đinh Đương ở một bên bỗng cảm thấy hoa cúc căng thẳng, thường nghe Trương Khởi Khởi nhắc đến hoa cúc, hôm nay thấy hoa cúc trúng tên, hắn kìm lòng không đậu cũng cảm động lây rồi.
Tất cả mọi người ôm 12 vạn phần đồng tình với Phách Đồ, trong trò chơi này không có kiểu chết nào khuất nhục hơn bị thủ vệ bắn trúng hoa cúc, nhưng sau này bọn họ mới phát hiện được hệ thống vô hạn cuối này vạn ác đến mức nào.
Người không hề sợ hãi trong này chính là Tam điện hạ, hắn thấy Phách Đồ đã chết, giải tán mọi người, chỉ lưu lại ba người Trương Khởi Khởi, sau đó ngồi trên độc giác thú nhếch nhếch cằm, vươn tay về phía con riêng: "Đi lên, anh dắt em đi thăng cấp."
Đinh Đương và Trương Khởi Khởi bỗng kinh sợ, khi nào thì con riêng và Tam điện hạ dây dưa với nhau?
Nhưng con riêng lại không cảm kích, không được tự nhiên nói ra một câu làm Trương Khởi Khởi thiếu chút nữa tự bạo hoa cúc mà chết: "Tam ca, tự anh đi chơi đi, em muốn cùng chơi với bạn."
Tam ca!
Tam ca! !
Tam ca! ! !
Đinh Đương bên cạnh hồi lâu không phản ứng kịp, chờ khi phản ứng kịp, thân thể run run rồi gục xuống.
Trương Khởi Khởi hồn bay lên trời, mà Tam hoàng tử bên này cũng chỉ gật đầu một cái: "Vậy cũng được, em với bọn họ chơi, có chuyện gì gọi anh, hoặc là đi tìm bọn đại ca." Sau khi nói xong, Tam hoàng tử không hề quay đầu lại, cưỡi độc giác thú rời đi, cũng giống như khi đến, đến nhẹ nhàng, không mang theo một áng mây.
Trương Khởi Khởi bên này nhận đến đả kích lớn, chậm chạp hồi lâu mới run rẩy nói một câu: "Cậu. . . Tam ca của cậu?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.