Chương 129: Bức cung
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
03/10/2013
Mưa càng lúc càng lớn, tựa hồ hận không thể làm cho Thành phố Mai Ninh
khô hạn tích tụ mấy tháng trở thành hư không, mặt đường đã tích tụ nước
bùn đất thật dày. Ở phố Tiên Thủy, mặt đất hơi thấp một chút càng như
vậy, người vừa giẫm lên mặt đường, nước đủ để cho toàn thân ướt sũng một mảnh, chỗ đất trũng, thậm chí quần áo cởi ra là trực tiếp có thể bơi
lặn.
Dân du côn ngày xưa sống động trên đường cái, giờ phút này một đám co đầu rút cổ trong giường của chính mình, lười vừa động.
Cầu Thành, Dạ Vũ.
Trương Dương tiếp nhận khăn mặt Trần Thiên Hùng đưa tới, xoa xoa ống quần ướt sũng, giương mắt nhìn lại chỗ giữa bãi, trong bãi người không nhiều lắm, ngoài A Cẩu còn có bốn người đàn ông mặc đồ đen, bốn người kia chính là tứ đại kim cương, thủ hạ của Trần Thiên Hùng, nghe nói thân thủ đều rất không tồi.
Trương Dương đứng giữa bốn người đàn ông, liếc mắt một cái liền thấy được mục tiêu đối tượng của mình, A Dã.
Hắn bị trói ở một góc, ném trên mặt đất ướt sũng, sau khi nhìn thấy Trương Dương, vô tình mà ngáp một cái, liền nhắm lại một đôi mắt cá, không rên một tiếng.
Hắn là người gầy gò, nhưng giờ phút này hốc mắt hõm sâu, khi mới nhìn thấy Trương Dương hai mắt mê ly, sắc mặt tái nhợt đến giống như tờ giấy trắng, còn không ngừng mà ngáp, hẳn là một “ Kẻ nghiện “ .
- Xế chiều hôm nay, hắn lên cơn nghiện chịu không nổi, liền đi mua bạch phiến, tên bán thuốc đã bán đứng hắn.
Trần Thiên Hùng chỉ chỉ người bên cạnh để tóc dài, trên cổ một hình săm diều hâu, nói rằng:
- Lão Ý liền dẫn theo vài huynh đệ, chặn hắn ở phòng cho thuê, tiểu tử này thật là kẻ mưu mẹo, người của Bạch gia và chúng ta đều đang tìm hắn, nhưng hắn lại không coi chúng ta vào đâu, ẩn trốn lâu như vậy.
- Nhưng tiểu tử này còn có chút kiên cường, vẫn không nói ra người chủ sự phía sau màn.
Trần Thiên Hùng đi đến bên cạnh A Dã, dùng mũi chân nâng cằm A Dã lên, nhìn vài lần, khẽ cười nói,
- Nhưng, hắn chống đỡ không được bao lâu đâu.
- Kẻ nghiện một khi lên cơn nghiện, cái gì cũng dễ lo liệu!
Trương Dương nhìn A Dã co thành một quả cầu một cái, quả nhiên giờ phút này tần suất hắn ngáp đã càng ngày càng thường xuyên, bây giờ còn không ngừng mà chảy nước mắt cùng nước mũi.
Trần Thiên Hùng kéo ghế dựa lại đây, đưa cho Trương Dương:
- Ngồi trước một chút, đợi lát nữa liền có trò hay mà xem.
Sau đó hắn lại nhìn nhìn A Cẩu, phân phó nói:
- Đi kiếm bao mì trắng đến.
Cái gọi là Mì Trắng, hẳn là chính là bạch phiến, Trương Dương nhìn Trần Thiên Hùng một cái, Trần Thiên Hùng tựa hồ nhận thấy được ý nghi trong lòng Trương Dương, gật gật đầu nói rằng:
- Tìm của người khác làm ra, chúng tôi tuy rằng làm kinh doanh được không quang minh, nhưng loại hãm hại người như vậy tôi vẫn luôn không dính.
Qua một lát, A Dã trên mặt đất bắt đầu trở nên càng thêm khó chịu, giờ phút này đã ngáp liên tục, nước miếng nước mũi cùng một chỗ, môi càng không ngừng run rẩy, một đôi mắt cá bắt đầu đờ đẫn, nhìn chằm chằm Trần Thiên Hùng, mơ hồ không rõ mà nói rằng:
- Hùng ca. . . Hùng ca. . .
Trần Thiên Hùng vẫy vẫy tay, một bên A Cẩu ngầm hiểu, đi đến bên cạnh A Dã ngồi xổm xuống, lấy ra một bao trắng nơi tay, quơ quơ, cười nói:
- A Dã, trăm phần trăm thuần phẩm, hút một hơi cam đoan tinh thần mày sẽ lanh lẹ, thế nào, hiện tại có thể nói ra ai sai mày làm như vậy không?
Hai mắt A Dã nhất thời phát ra ánh sáng, tham lam mà nhìn chằm chằm bao đồ vật trong tay A Cẩu kia, môi không ngừng làm động tác nuốt, thân mình không ngừng cọ tới gần A Cẩu:
- Cho tôi . . . Cho tôi với ...
- Cho mày thì có thể, nhưng mày lại không muốn trả chút giá nào, khó mà làm được.
A Cẩu đem bao đồ vật kia tiến đến phía dưới cái mũi A Dã, đợi cho đến thời điểm A Dã dường như phát điên ngẩng đầu cắn xé, lại lập tức lấy ra.
- Mày muốn biết cái gì?
Hắn nhả ra .
- Ai sai mày đi đánh lão bá ở chợ kia?
- Đại Hổ!
- Thúi lắm, Đại Hổ cùng ông ta không oán không thù, dựa vào cái gì sai mày đi đánh ông ta?
A Cẩu lấy ra túi bột trắng, hung hăng quạt hắn một bàn tay,
- Đừng cho là tao không biết mày và Đại Hổ có thù oán, muốn đem nước bẩn hắt lên trên người hắn à?
- A Cẩu ca, người kia tôi thật sự là không thể nói, nếu tôi nói, tôi xác định vững chắc mất mạng biết không?
- Hóa ra mày suy nghĩ cái này à, nhưng mày hoàn toàn không cần suy nghĩ, bởi vì nếu mày không nói, hiện tại sẽ không toàn mệnh.
A Cẩu đứng lên, vươn tay chỉ chỉ một hố nước bên cạnh.
- Mày nói đi, mưa lớn như thế, một kẻ nghiện chết chìm trong nước lũ, cũng không phải cái gì kỳ quái hả?
Ánh mắt A Dã nhìn thoáng qua theo ngón tay A Cẩu hướng bên kia, thân mình run rẩy lên, khi còn bé hắn từng bị chìm dưới nước, biết được cảm giác này, xem ra người ta đã tìm hiểu chi tiết về hắn.
- Hùng ca, Cẩu ca, nếu tôi nói, các anh có thể tha cho em một mạng không? Còn. . . Còn nữa, để em hút một hơi, một hơi là tốt rồi!
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trần Thiên Hùng, dư quang lại căng thẳng mà nhìn chằm chằm gói nhỏ trên tay A Cẩu.
Trần Thiên Hùng nhìn nhìn Trương Dương, thản nhiên mà nói rằng:
- Tao nói không tính, vị tiên sinh này nói mới có trọng lượng!
Hàng vừa nghe, bật người đem ánh mắt đáng thương chuyển hướng về phía Trương Dương, Trương Dương từ chối cho ý kiến mà quét mắt nhìn hắn một cái:
- Cái này muốn xem tin tức mày cung cấp có giá trị bao nhiêu?
- Tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì tôi biết đến.
Trương Dương nhẹ liếc mắt hắn một cái, không hé răng, một bên A Cẩu lập tức quạt hắn một cái bàn tay:
- Còn nói nhảm cái gì, nói mau.
- Là người của Bạch thị dược nghiệp tìm tôi.
A Dã cắn chặt răng cung khai ra.
Trương Dương cùng Trần Thiên Hùng nhìn nhau một cái, cũng không có bất cứ cái gì ngạc nhiên, hắn đã sớm đoán tám chín phần mười, nhưng chỉ yêu cầu hắn chính mồm chứng thật một chút mà thôi.
Mấu chốt vấn đề là, người tìm hắn là ai! Nếu không phải nhân vật chủ yếu của Bạch gia, kỳ thật đối với Trương Dương mà nói, tác dụng cũng không lớn, nhưng đương nhiên, ít nhất có thể chứng minh một điều, Hà thúc đích thật là bị người của Bạch thị cố tình đánh thành như vậy .
- Ai ở Bạch thị dược nghiệp?
Trần Thiên Hùng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, dùng thanh âm hơi trầm thấp hỏi, bởi vì bên cạnh A Ý đã dùng di động ghi âm, hình tượng chính diện như Trương Dương không thích hợp lẫn tạp trong trường hợp này.
- Trưởng phòng Hà phòng bảo vệ!
Trương Dương nhướng mày, trong đầu hiện lên hình ảnh người mặc đồ tây để râu ngày đó tại Đăng Nguyên building hô to gọi nhỏ đối với mình.
Trần Thiên Hùng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, đá A Dã một cước:
- Liên lạc với mày như thế nào?
- Em và hắn vốn chính là đồng hương, hắn vận khí tốt, vào đến Bạch thị làm trưởng phòng bảo an. Còn em vận khí kém, chỉ có thể làm lưu manh đầu đường, muốn xử lý người khác mà lại không muốn gặp phải phiền toái, hắn đương nhiên chỉ có tìm em!
- Cho mày bao nhiêu lợi ích?
- Mười vạn.
- Đối phương muốn mày làm cái gì? Nói cụ thể chút đi.
A Dã ngáp một cái, năn nỉ nói:
- Có thể cho em hút một chút trước hay không?
- Muốn chết à?
Phía sau, A Cẩu nện một quyền ở phía sau lưng của hắn.
- Trả lời trước đi!
- Nhưng em thật sự chịu không nổi.
A Dã hừ hừ cái mũi, mí mắt cúi xuống.
Trần Thiên Hùng nhìn Trương Dương một cái, đi tới một bên:
- Tiểu tử này thực khốn kiếp, hắn biết chúng ta đang ghi âm, cố ý nói như vậy, như vậy cho dù băng ghi âm này gửi đến cảnh sát, chúng ta cho hắn hít thuốc phiện, khẳng định cũng bị liên lụy.
Hắn nhìn A Dã nằm trên mặt đất giả chết một cái, nói tiếp.
- Nếu không cho hắn hút, chỉ sợ rất khó lấy ra cái gì từ miệng hắn!
Nghe vậy, Trương Dương ảm đạm cười, nói:
- Vậy cho hắn đi, hiện tại tôi chỉ muốn biết một chút, người của Bạch gia liên lụy đến hay không.
Trần Thiên Hùng gật gật đầu, để A Cẩu cho A Dã hút một chút, nhìn biểu hiện dâm loạn hắn, Trương Dương thấy buồn nôn, thứ này thiệt tình quá mức hại người, xem ra tìm một cơ hội đến khai phá một loại dược giải nghiện rất nhanh mới được.
Sau khi có chút thuốc, tinh thần A Dã liền hăng lên:
- Hà Thiên Trình, cũng chính là trưởng phòng Hà, hắn cho em mười vạn, nói là người lãnh đạo phía trên hắn yêu cầu, để em đi xử lý lão già tên Hà Đĩnh kia, em vừa nghe là muốn mạng người, cảm thấy mười vạn quá ít, nhưng hắn liền cho em thêm một bao hàng trắng khác, cùng ngày em tìm bảy người, cho mỗi người năm trăm, phát vũ khí liền đi tìm lão nhân kia, nguyên bản muốn đánh chết hắn, đáng tiếc không có làm được.
- Biết người phía trên Hà Thiên Trình là ai hay không?
- Không rõ ràng lắm, người ta là đại nhân vật, sao có thể giao tiếp với tiểu dân phố phường như chúng ta, nhưng em mơ hồ nhớ rõ hắn đề cập qua, hình như kêu Bạch Lượng Phong, Thái tử gia của Bạch thị bọn họ.
Trương Dương cau mày, quả nhiên có liên quan đến Bạch Lượng Phong, nghe đến đó, mặt sau không cần nghe nữa.
Trương Dương cùng Trần Thiên Hùng từ từ đi đến góc, Trần Thiên Hùng nhẹ giọng hỏi:
- Ghi âm lát nữa đưa cho cậu, người này muốn xử lý như thế nào?
Dân du côn ngày xưa sống động trên đường cái, giờ phút này một đám co đầu rút cổ trong giường của chính mình, lười vừa động.
Cầu Thành, Dạ Vũ.
Trương Dương tiếp nhận khăn mặt Trần Thiên Hùng đưa tới, xoa xoa ống quần ướt sũng, giương mắt nhìn lại chỗ giữa bãi, trong bãi người không nhiều lắm, ngoài A Cẩu còn có bốn người đàn ông mặc đồ đen, bốn người kia chính là tứ đại kim cương, thủ hạ của Trần Thiên Hùng, nghe nói thân thủ đều rất không tồi.
Trương Dương đứng giữa bốn người đàn ông, liếc mắt một cái liền thấy được mục tiêu đối tượng của mình, A Dã.
Hắn bị trói ở một góc, ném trên mặt đất ướt sũng, sau khi nhìn thấy Trương Dương, vô tình mà ngáp một cái, liền nhắm lại một đôi mắt cá, không rên một tiếng.
Hắn là người gầy gò, nhưng giờ phút này hốc mắt hõm sâu, khi mới nhìn thấy Trương Dương hai mắt mê ly, sắc mặt tái nhợt đến giống như tờ giấy trắng, còn không ngừng mà ngáp, hẳn là một “ Kẻ nghiện “ .
- Xế chiều hôm nay, hắn lên cơn nghiện chịu không nổi, liền đi mua bạch phiến, tên bán thuốc đã bán đứng hắn.
Trần Thiên Hùng chỉ chỉ người bên cạnh để tóc dài, trên cổ một hình săm diều hâu, nói rằng:
- Lão Ý liền dẫn theo vài huynh đệ, chặn hắn ở phòng cho thuê, tiểu tử này thật là kẻ mưu mẹo, người của Bạch gia và chúng ta đều đang tìm hắn, nhưng hắn lại không coi chúng ta vào đâu, ẩn trốn lâu như vậy.
- Nhưng tiểu tử này còn có chút kiên cường, vẫn không nói ra người chủ sự phía sau màn.
Trần Thiên Hùng đi đến bên cạnh A Dã, dùng mũi chân nâng cằm A Dã lên, nhìn vài lần, khẽ cười nói,
- Nhưng, hắn chống đỡ không được bao lâu đâu.
- Kẻ nghiện một khi lên cơn nghiện, cái gì cũng dễ lo liệu!
Trương Dương nhìn A Dã co thành một quả cầu một cái, quả nhiên giờ phút này tần suất hắn ngáp đã càng ngày càng thường xuyên, bây giờ còn không ngừng mà chảy nước mắt cùng nước mũi.
Trần Thiên Hùng kéo ghế dựa lại đây, đưa cho Trương Dương:
- Ngồi trước một chút, đợi lát nữa liền có trò hay mà xem.
Sau đó hắn lại nhìn nhìn A Cẩu, phân phó nói:
- Đi kiếm bao mì trắng đến.
Cái gọi là Mì Trắng, hẳn là chính là bạch phiến, Trương Dương nhìn Trần Thiên Hùng một cái, Trần Thiên Hùng tựa hồ nhận thấy được ý nghi trong lòng Trương Dương, gật gật đầu nói rằng:
- Tìm của người khác làm ra, chúng tôi tuy rằng làm kinh doanh được không quang minh, nhưng loại hãm hại người như vậy tôi vẫn luôn không dính.
Qua một lát, A Dã trên mặt đất bắt đầu trở nên càng thêm khó chịu, giờ phút này đã ngáp liên tục, nước miếng nước mũi cùng một chỗ, môi càng không ngừng run rẩy, một đôi mắt cá bắt đầu đờ đẫn, nhìn chằm chằm Trần Thiên Hùng, mơ hồ không rõ mà nói rằng:
- Hùng ca. . . Hùng ca. . .
Trần Thiên Hùng vẫy vẫy tay, một bên A Cẩu ngầm hiểu, đi đến bên cạnh A Dã ngồi xổm xuống, lấy ra một bao trắng nơi tay, quơ quơ, cười nói:
- A Dã, trăm phần trăm thuần phẩm, hút một hơi cam đoan tinh thần mày sẽ lanh lẹ, thế nào, hiện tại có thể nói ra ai sai mày làm như vậy không?
Hai mắt A Dã nhất thời phát ra ánh sáng, tham lam mà nhìn chằm chằm bao đồ vật trong tay A Cẩu kia, môi không ngừng làm động tác nuốt, thân mình không ngừng cọ tới gần A Cẩu:
- Cho tôi . . . Cho tôi với ...
- Cho mày thì có thể, nhưng mày lại không muốn trả chút giá nào, khó mà làm được.
A Cẩu đem bao đồ vật kia tiến đến phía dưới cái mũi A Dã, đợi cho đến thời điểm A Dã dường như phát điên ngẩng đầu cắn xé, lại lập tức lấy ra.
- Mày muốn biết cái gì?
Hắn nhả ra .
- Ai sai mày đi đánh lão bá ở chợ kia?
- Đại Hổ!
- Thúi lắm, Đại Hổ cùng ông ta không oán không thù, dựa vào cái gì sai mày đi đánh ông ta?
A Cẩu lấy ra túi bột trắng, hung hăng quạt hắn một bàn tay,
- Đừng cho là tao không biết mày và Đại Hổ có thù oán, muốn đem nước bẩn hắt lên trên người hắn à?
- A Cẩu ca, người kia tôi thật sự là không thể nói, nếu tôi nói, tôi xác định vững chắc mất mạng biết không?
- Hóa ra mày suy nghĩ cái này à, nhưng mày hoàn toàn không cần suy nghĩ, bởi vì nếu mày không nói, hiện tại sẽ không toàn mệnh.
A Cẩu đứng lên, vươn tay chỉ chỉ một hố nước bên cạnh.
- Mày nói đi, mưa lớn như thế, một kẻ nghiện chết chìm trong nước lũ, cũng không phải cái gì kỳ quái hả?
Ánh mắt A Dã nhìn thoáng qua theo ngón tay A Cẩu hướng bên kia, thân mình run rẩy lên, khi còn bé hắn từng bị chìm dưới nước, biết được cảm giác này, xem ra người ta đã tìm hiểu chi tiết về hắn.
- Hùng ca, Cẩu ca, nếu tôi nói, các anh có thể tha cho em một mạng không? Còn. . . Còn nữa, để em hút một hơi, một hơi là tốt rồi!
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trần Thiên Hùng, dư quang lại căng thẳng mà nhìn chằm chằm gói nhỏ trên tay A Cẩu.
Trần Thiên Hùng nhìn nhìn Trương Dương, thản nhiên mà nói rằng:
- Tao nói không tính, vị tiên sinh này nói mới có trọng lượng!
Hàng vừa nghe, bật người đem ánh mắt đáng thương chuyển hướng về phía Trương Dương, Trương Dương từ chối cho ý kiến mà quét mắt nhìn hắn một cái:
- Cái này muốn xem tin tức mày cung cấp có giá trị bao nhiêu?
- Tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì tôi biết đến.
Trương Dương nhẹ liếc mắt hắn một cái, không hé răng, một bên A Cẩu lập tức quạt hắn một cái bàn tay:
- Còn nói nhảm cái gì, nói mau.
- Là người của Bạch thị dược nghiệp tìm tôi.
A Dã cắn chặt răng cung khai ra.
Trương Dương cùng Trần Thiên Hùng nhìn nhau một cái, cũng không có bất cứ cái gì ngạc nhiên, hắn đã sớm đoán tám chín phần mười, nhưng chỉ yêu cầu hắn chính mồm chứng thật một chút mà thôi.
Mấu chốt vấn đề là, người tìm hắn là ai! Nếu không phải nhân vật chủ yếu của Bạch gia, kỳ thật đối với Trương Dương mà nói, tác dụng cũng không lớn, nhưng đương nhiên, ít nhất có thể chứng minh một điều, Hà thúc đích thật là bị người của Bạch thị cố tình đánh thành như vậy .
- Ai ở Bạch thị dược nghiệp?
Trần Thiên Hùng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, dùng thanh âm hơi trầm thấp hỏi, bởi vì bên cạnh A Ý đã dùng di động ghi âm, hình tượng chính diện như Trương Dương không thích hợp lẫn tạp trong trường hợp này.
- Trưởng phòng Hà phòng bảo vệ!
Trương Dương nhướng mày, trong đầu hiện lên hình ảnh người mặc đồ tây để râu ngày đó tại Đăng Nguyên building hô to gọi nhỏ đối với mình.
Trần Thiên Hùng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, đá A Dã một cước:
- Liên lạc với mày như thế nào?
- Em và hắn vốn chính là đồng hương, hắn vận khí tốt, vào đến Bạch thị làm trưởng phòng bảo an. Còn em vận khí kém, chỉ có thể làm lưu manh đầu đường, muốn xử lý người khác mà lại không muốn gặp phải phiền toái, hắn đương nhiên chỉ có tìm em!
- Cho mày bao nhiêu lợi ích?
- Mười vạn.
- Đối phương muốn mày làm cái gì? Nói cụ thể chút đi.
A Dã ngáp một cái, năn nỉ nói:
- Có thể cho em hút một chút trước hay không?
- Muốn chết à?
Phía sau, A Cẩu nện một quyền ở phía sau lưng của hắn.
- Trả lời trước đi!
- Nhưng em thật sự chịu không nổi.
A Dã hừ hừ cái mũi, mí mắt cúi xuống.
Trần Thiên Hùng nhìn Trương Dương một cái, đi tới một bên:
- Tiểu tử này thực khốn kiếp, hắn biết chúng ta đang ghi âm, cố ý nói như vậy, như vậy cho dù băng ghi âm này gửi đến cảnh sát, chúng ta cho hắn hít thuốc phiện, khẳng định cũng bị liên lụy.
Hắn nhìn A Dã nằm trên mặt đất giả chết một cái, nói tiếp.
- Nếu không cho hắn hút, chỉ sợ rất khó lấy ra cái gì từ miệng hắn!
Nghe vậy, Trương Dương ảm đạm cười, nói:
- Vậy cho hắn đi, hiện tại tôi chỉ muốn biết một chút, người của Bạch gia liên lụy đến hay không.
Trần Thiên Hùng gật gật đầu, để A Cẩu cho A Dã hút một chút, nhìn biểu hiện dâm loạn hắn, Trương Dương thấy buồn nôn, thứ này thiệt tình quá mức hại người, xem ra tìm một cơ hội đến khai phá một loại dược giải nghiện rất nhanh mới được.
Sau khi có chút thuốc, tinh thần A Dã liền hăng lên:
- Hà Thiên Trình, cũng chính là trưởng phòng Hà, hắn cho em mười vạn, nói là người lãnh đạo phía trên hắn yêu cầu, để em đi xử lý lão già tên Hà Đĩnh kia, em vừa nghe là muốn mạng người, cảm thấy mười vạn quá ít, nhưng hắn liền cho em thêm một bao hàng trắng khác, cùng ngày em tìm bảy người, cho mỗi người năm trăm, phát vũ khí liền đi tìm lão nhân kia, nguyên bản muốn đánh chết hắn, đáng tiếc không có làm được.
- Biết người phía trên Hà Thiên Trình là ai hay không?
- Không rõ ràng lắm, người ta là đại nhân vật, sao có thể giao tiếp với tiểu dân phố phường như chúng ta, nhưng em mơ hồ nhớ rõ hắn đề cập qua, hình như kêu Bạch Lượng Phong, Thái tử gia của Bạch thị bọn họ.
Trương Dương cau mày, quả nhiên có liên quan đến Bạch Lượng Phong, nghe đến đó, mặt sau không cần nghe nữa.
Trương Dương cùng Trần Thiên Hùng từ từ đi đến góc, Trần Thiên Hùng nhẹ giọng hỏi:
- Ghi âm lát nữa đưa cho cậu, người này muốn xử lý như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.