Chương 130: Động tác mới của Cao Kỳ
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
03/10/2013
- Cũng không còn tác dụng gì cả, thả hắn ra, nhưng, tin tức của hắn
chúng ta đã nắm đừng tiết lộ ra ngoài, lại cho người tiết lộ nơi ở
của hắn cho người của Bạch gia.
Trương Dương nghĩ nghĩ, bổ sung nói:
- Cẩn thận chút, người của Bạch gia vừa động thủ, liền bắt tên động thủ, bắt không được cũng phải nhớ kỹ người động vào hắn.
Trần Thiên Hùng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, gật gật đầu:
- Tôi hiểu được ý tứ của cậu, chỉ cần đợi người đến diệt khẩu, có chứng cớ, Bạch gia liền không thoát khỏi liên quan.
- Mấy thứ này là muốn giao cho cảnh sát sao?
Trương Dương cười cười, lắc lắc đầu:
- Mấy thứ này, mặc dù là chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không trị được người của Bạch gia, nhiều lắm cũng chỉ là cái tội danh đốc quản không nghiêm. Tôi đến đây, chính là muốn xác nhận một chút, việc này có phải thật sựu có liên quan với bọn họ hay không, đã có , như vậy, kế tiếp tôi hành động cũng thoải mái.
Trần Thiên Hùng nhìn ánh mắt Trương Dương hơi hơi toát ra sắc bén, trong lòng khẽ run lên, loại sát khí này giống như ở đâu gặp qua! Bộ đội đặc chủng?
Trương Dương cầm máy ghi âm về tới biệt thự, nửa đêm gõ cửa phòng Cao Kỳ.
Cao Kỳ mở cửa, dụi hai mắt mơ mơ màng màng, phát hiện là Trương Dương, nguýt hắn một cái, người che ở cửa, lầu bầu oán giận nói:
- Lão nương còn chưa hết cái kia đâu, ôm hàng đi bệnh viện tìm Lộ Lộ nhà ngươi đi, cô ta đang thời kỳ an toàn cậu không mang nón bảo hiểm đều được.
Trương Dương bĩu môi không để ý đến Cao Kỳ, chặn ngang miệng, ôm lấy nàng, gót chân một đá, khóa cửa hướng giường lớn mà đi đến.
Cao Kỳ thấy thế, nóng nảy, duỗi cổ cắn cái lỗ tai Trương Dương, mơ hồ không rõ mà mắng:
- Cậu thật biến thái, đại sắc lang, ngay cả đang bị cũng đều không buông tha.
Trương Dương ném nàng lên trên giường lớn mềm mềm, chính mình cũng nằm lên, một bàn tay nắm ở eo thon nhỏ của nàng, tay kia thì trực tiếp đi vào từ cổ áo áo ngủ rộng mở của nàng, lập tức liền chạm vào đôi vú căng tròn cao ngất của nàng, âm ấm, mịn mềm mại vô cùng, quả nhiên bên trong này không được bọc cái gì.
Nàng rên một tiếng, vươn tay thẳng đến hạ thân của Trương Dương, vén lên áo bông của Trương Dương, cởi bỏ dây da hắn mang, tay nhỏ bé trắng nõn chui vào:
- Lão nương bất cứ giá nào, cho dù rong huyết cũng phải xử lý ngươi!
Trương Dương không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã, nhưng cũng không có ngăn cản nàng, vài ngày không được hưởng qua mùi thịt, vốn định tìm Lộ Lộ giải tỏa, kết quả đêm nay nàng lại đi bệnh viện trực đêm .
Hắn tìm Cao Kỳ kỳ thật là muốn nói chuyện cùng nàng về Bạch gia, kết quả nàng này lại cho là mình là muốn đến làm tình với nàng.
Đương nhiên, nằm ở giường lớn vừa thơm vừa mềm, bên cạnh ôm một mỹ nữ chỉ mặc áo ngủ, mặc kệ là cái gì cũng quá thực xin lỗi chính mình đi.
Cao Kỳ lya hết đồ trên người Trương Dương, sau đó chính mình cũng cởi áo ngủ, bên trong nàng cũng chỉ còn lại có một cái nội y hồng nhạt, bộ vị thần bí nhất quả nhiên lộ ra một khối dị thường, băng vệ sinh rõ ràng dán trên người nàng.
Nàng cười quyến rũ mà nhìn Trương Dương một cái, làm bộ muốn lột nốt quần lót, tay đến cái mông, rồi lại dâm đãng cười một tiếng, buông ra hai tay; nửa người bên trên rơi xuống trên người Trương Dương .
Đại mimi tuyết trắng mang theo hai điểm đỏ hồng, xì một tiếng, ngã xuống, cơ hồ khiến Trương Dương có chút đau.
- Hừ, hôm nay buông tha ngươi một con ngựa.
Cô nương kia cọ đại mimi vào ngực Trương Dương, chậm rãi đi xuống, vẻ mặt cười xấu xa mà vươn ra cái lưỡi thơm tho hấp dẫn nói,
- Nhưng, lão nương mới học được một động tác từ đĩa sex, sướng cho ngươi, cho ngươi nếm thử trước chút tiên, về sau tuyệt chiêu này lão nương sẽ để hầu hạ cho chồng tương lai!
Vừa nói , một bên tiếp tục trượt, sau đó dùng đại mimi của nàng kẹp lấy vật kia của Trương Dương ... Chà xát …
Trương Dương trừng thẳng hai mắt, rơi lệ đầy mặt, ôi ... Từ khi thấy đại mimi của nàng, đã sớm nghĩ điều này . . . Cũng không biết nàng vui lòng hay không.
Triền miên nửa ngày sau, Trương Dương rốt cục trút xuống mấy ngày tích tụ ở giữa khe rãnh tuyết trắng của nàng. Cao Kỳ xem bộ ngực tuyết trắng có chút dớt trắng, hối hận, oán giận, đây chính là tuyệt kĩ nàng chuẩn bị cống hiến cho người chồng tương lai của nàng, lại bị Trương Dương sử dụng trước, đáng giận, muốn Trương Dương giải thích.
Trương Dương chỉ có thể là nội tâm không ngừng mà giải thích với ông chồng giả dối hư ảo tương lai của nàng, đây. . . Đây chính là vợ anh ép tôi ha, không liên quan tôi ha.
Tình cảm mãnh liệt tiêu đi, hai người đầu dựa vào đầu, tay bắt vào tay, nhìn lên trần nhà đỉnh đầu treo đèn, Cao Kỳ đột nhiên thở dài, sâu kín mà nói rằng:
- Thời gian như vậy, cũng không biết có thể được bao lâu…
Trương Dương ngẩn người nghiêng đầu, nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:
- Cao Kỳ ngốc, nghĩ cái gì vậy?
Hắn dang tay, bóp chặt tay nàng, vừa rồi hai tay nàng chống đỡ nửa ngày, hẳn là thực vất vả rồi:
- Chỉ cần ta sống một ngày, em phải ở bên cạnh anh.
- Quá kiêu ngạo đó, lão nương nếu nhìn trúng người đàn ông khác, vứt ngươi không thương lượng.
Trương Dương quay đầu trở về, cười cười, thầm nghĩ, ngươi đã là thân phận bổ tinh sử, cả đời đều đừng nghĩ rời khỏi.
Ngoài miệng lại làm một bộ mặt bất đắc dĩ bộ nói rằng:
- Được rồi, được rồi, đến lúc đó tiểu đệ chuẩn bị tốt đồ cưới cho cô, để gả cô đi ra ngoài. . . Thuận tiện đưa tặng anh ta một đĩa CD chúng ta làm cái kia, tuyệt đối đẹp hơn so với đám tây râu kia . . .
- Tiểu tử thối tha, ngươi dám!
Cao Kỳ lăn lông lốc trở mình đứng dậy đến, cố quay tròn không ngừng, cặp vú tuyết trắng lắc lư, đi đến bò đi, muốn đi tìm máy quay.
- Ngươi. . . Ngươi đem máy chụp hình để chỗ nào hả?
- Anh có thời gian rỗi mới là lạ.
Trương Dương nhìn mà miệng khô lưỡi khô, vội kéo nàng xuống, ôm vào trong ngực:
- Nói cho em nghe chính sự đây.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Dương đột nhiên trở nên thực đứng đắn, Cao Kỳ bất mãn mà cau cái miệng nhỏ nhắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà lui thân mình lại trong ngực Trương Dương, cằm cọ cọ trên ngực Trương Dương:
- Trước tha cho anh đó, cái gì chính sự anh nói đi.
Trương Dương nhìn nàng một cái, vươn tay vuốt ve cánh tay nàng, thản nhiên mà nói rằng:
- Tìm được hung thủ đả thương ba em!
Nằm ở trong lòng ngực của hắn, Cao Kỳ nghe vậy, thân mình không khỏi bị kiềm hãm.
- Tổng cộng tám tên du côn, ngày Hà thúc gặp chuyện không may đó, anh chỉ tìm được bảy, cho nên không nói cho em biết.
Trương Dương vỗ vỗ cánh tay nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng,
- Đêm nay, anh đã tìm được tên đầu lĩnh tổ chức đánh người.
Chuyện đêm hôm đó hắn đi ra ngoài tìm Trần Thiên Hùng, hắn chưa nói với Hứa Đan Lộ, cũng chưa nói với Cao Kỳ, thậm chí ngay cả Kiều Hi Nhi chạy đi tìm hắn cũng không giải thích, lý do rất đơn giản, hắn không muốn làm cho các nàng biết được, vì mình mà lo lắng, dù sao có quan hệ với những phần tử hắc bang, các nàng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút ý nghĩ không tốt về hắn.
- Vậy . . . anh xử trí bọn họ như thế nào?
Cao Kỳ vốn là không định hỏi, nhưng dù sao những người đó chính là những người đã đánh cha của nàng thành người sống thực vật, nàng không thể không quan tâm những người này rốt cuộc thế nào, theo nàng lý giải, hẳn là bị đưa đến cục cảnh sát.
Trương Dương nghĩ nghĩ, vẫn nên thẳng thắn cùng Cao Kỳ:
- Bảy tên kia, cũng không phải thủ phạm chính, cho nên chỉ khiển trách một chút, hoặc là đánh gãy chân, hoặc là chém tay, hoặc là đánh thành chấn thương não, thả bọn họ đi .
Đây còn gọi là khiển trách? Cao Kỳ líu lưỡi, nhưng mặc kệ thế nào, đây là Trương Dương báo thù vì cha của nàng, trong lòng cuối cùng có một tia an ủi.
- Vậy người đêm nay. . .
- Tên đêm nay bắt được là chủ mưu, Hà thúc chính là bị hắn dẫn người đi đả thương.
- Ba em luôn luôn trung thực bán đồ ăn tại chợ, vì cái gì bọn chúng làm như vậy?
Cao Kỳ không hiểu hỏi lại.
- Bởi vì hắn sau lưng còn có người sai khiến.
Trương Dương hé miệng giải thích.
- Có người sai khiến à? Ai?
Trương Dương nghĩ nghĩ, đáp:
- Bạch Lượng Phong.
Trương Dương nghĩ nghĩ, bổ sung nói:
- Cẩn thận chút, người của Bạch gia vừa động thủ, liền bắt tên động thủ, bắt không được cũng phải nhớ kỹ người động vào hắn.
Trần Thiên Hùng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, gật gật đầu:
- Tôi hiểu được ý tứ của cậu, chỉ cần đợi người đến diệt khẩu, có chứng cớ, Bạch gia liền không thoát khỏi liên quan.
- Mấy thứ này là muốn giao cho cảnh sát sao?
Trương Dương cười cười, lắc lắc đầu:
- Mấy thứ này, mặc dù là chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không trị được người của Bạch gia, nhiều lắm cũng chỉ là cái tội danh đốc quản không nghiêm. Tôi đến đây, chính là muốn xác nhận một chút, việc này có phải thật sựu có liên quan với bọn họ hay không, đã có , như vậy, kế tiếp tôi hành động cũng thoải mái.
Trần Thiên Hùng nhìn ánh mắt Trương Dương hơi hơi toát ra sắc bén, trong lòng khẽ run lên, loại sát khí này giống như ở đâu gặp qua! Bộ đội đặc chủng?
Trương Dương cầm máy ghi âm về tới biệt thự, nửa đêm gõ cửa phòng Cao Kỳ.
Cao Kỳ mở cửa, dụi hai mắt mơ mơ màng màng, phát hiện là Trương Dương, nguýt hắn một cái, người che ở cửa, lầu bầu oán giận nói:
- Lão nương còn chưa hết cái kia đâu, ôm hàng đi bệnh viện tìm Lộ Lộ nhà ngươi đi, cô ta đang thời kỳ an toàn cậu không mang nón bảo hiểm đều được.
Trương Dương bĩu môi không để ý đến Cao Kỳ, chặn ngang miệng, ôm lấy nàng, gót chân một đá, khóa cửa hướng giường lớn mà đi đến.
Cao Kỳ thấy thế, nóng nảy, duỗi cổ cắn cái lỗ tai Trương Dương, mơ hồ không rõ mà mắng:
- Cậu thật biến thái, đại sắc lang, ngay cả đang bị cũng đều không buông tha.
Trương Dương ném nàng lên trên giường lớn mềm mềm, chính mình cũng nằm lên, một bàn tay nắm ở eo thon nhỏ của nàng, tay kia thì trực tiếp đi vào từ cổ áo áo ngủ rộng mở của nàng, lập tức liền chạm vào đôi vú căng tròn cao ngất của nàng, âm ấm, mịn mềm mại vô cùng, quả nhiên bên trong này không được bọc cái gì.
Nàng rên một tiếng, vươn tay thẳng đến hạ thân của Trương Dương, vén lên áo bông của Trương Dương, cởi bỏ dây da hắn mang, tay nhỏ bé trắng nõn chui vào:
- Lão nương bất cứ giá nào, cho dù rong huyết cũng phải xử lý ngươi!
Trương Dương không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã, nhưng cũng không có ngăn cản nàng, vài ngày không được hưởng qua mùi thịt, vốn định tìm Lộ Lộ giải tỏa, kết quả đêm nay nàng lại đi bệnh viện trực đêm .
Hắn tìm Cao Kỳ kỳ thật là muốn nói chuyện cùng nàng về Bạch gia, kết quả nàng này lại cho là mình là muốn đến làm tình với nàng.
Đương nhiên, nằm ở giường lớn vừa thơm vừa mềm, bên cạnh ôm một mỹ nữ chỉ mặc áo ngủ, mặc kệ là cái gì cũng quá thực xin lỗi chính mình đi.
Cao Kỳ lya hết đồ trên người Trương Dương, sau đó chính mình cũng cởi áo ngủ, bên trong nàng cũng chỉ còn lại có một cái nội y hồng nhạt, bộ vị thần bí nhất quả nhiên lộ ra một khối dị thường, băng vệ sinh rõ ràng dán trên người nàng.
Nàng cười quyến rũ mà nhìn Trương Dương một cái, làm bộ muốn lột nốt quần lót, tay đến cái mông, rồi lại dâm đãng cười một tiếng, buông ra hai tay; nửa người bên trên rơi xuống trên người Trương Dương .
Đại mimi tuyết trắng mang theo hai điểm đỏ hồng, xì một tiếng, ngã xuống, cơ hồ khiến Trương Dương có chút đau.
- Hừ, hôm nay buông tha ngươi một con ngựa.
Cô nương kia cọ đại mimi vào ngực Trương Dương, chậm rãi đi xuống, vẻ mặt cười xấu xa mà vươn ra cái lưỡi thơm tho hấp dẫn nói,
- Nhưng, lão nương mới học được một động tác từ đĩa sex, sướng cho ngươi, cho ngươi nếm thử trước chút tiên, về sau tuyệt chiêu này lão nương sẽ để hầu hạ cho chồng tương lai!
Vừa nói , một bên tiếp tục trượt, sau đó dùng đại mimi của nàng kẹp lấy vật kia của Trương Dương ... Chà xát …
Trương Dương trừng thẳng hai mắt, rơi lệ đầy mặt, ôi ... Từ khi thấy đại mimi của nàng, đã sớm nghĩ điều này . . . Cũng không biết nàng vui lòng hay không.
Triền miên nửa ngày sau, Trương Dương rốt cục trút xuống mấy ngày tích tụ ở giữa khe rãnh tuyết trắng của nàng. Cao Kỳ xem bộ ngực tuyết trắng có chút dớt trắng, hối hận, oán giận, đây chính là tuyệt kĩ nàng chuẩn bị cống hiến cho người chồng tương lai của nàng, lại bị Trương Dương sử dụng trước, đáng giận, muốn Trương Dương giải thích.
Trương Dương chỉ có thể là nội tâm không ngừng mà giải thích với ông chồng giả dối hư ảo tương lai của nàng, đây. . . Đây chính là vợ anh ép tôi ha, không liên quan tôi ha.
Tình cảm mãnh liệt tiêu đi, hai người đầu dựa vào đầu, tay bắt vào tay, nhìn lên trần nhà đỉnh đầu treo đèn, Cao Kỳ đột nhiên thở dài, sâu kín mà nói rằng:
- Thời gian như vậy, cũng không biết có thể được bao lâu…
Trương Dương ngẩn người nghiêng đầu, nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:
- Cao Kỳ ngốc, nghĩ cái gì vậy?
Hắn dang tay, bóp chặt tay nàng, vừa rồi hai tay nàng chống đỡ nửa ngày, hẳn là thực vất vả rồi:
- Chỉ cần ta sống một ngày, em phải ở bên cạnh anh.
- Quá kiêu ngạo đó, lão nương nếu nhìn trúng người đàn ông khác, vứt ngươi không thương lượng.
Trương Dương quay đầu trở về, cười cười, thầm nghĩ, ngươi đã là thân phận bổ tinh sử, cả đời đều đừng nghĩ rời khỏi.
Ngoài miệng lại làm một bộ mặt bất đắc dĩ bộ nói rằng:
- Được rồi, được rồi, đến lúc đó tiểu đệ chuẩn bị tốt đồ cưới cho cô, để gả cô đi ra ngoài. . . Thuận tiện đưa tặng anh ta một đĩa CD chúng ta làm cái kia, tuyệt đối đẹp hơn so với đám tây râu kia . . .
- Tiểu tử thối tha, ngươi dám!
Cao Kỳ lăn lông lốc trở mình đứng dậy đến, cố quay tròn không ngừng, cặp vú tuyết trắng lắc lư, đi đến bò đi, muốn đi tìm máy quay.
- Ngươi. . . Ngươi đem máy chụp hình để chỗ nào hả?
- Anh có thời gian rỗi mới là lạ.
Trương Dương nhìn mà miệng khô lưỡi khô, vội kéo nàng xuống, ôm vào trong ngực:
- Nói cho em nghe chính sự đây.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Dương đột nhiên trở nên thực đứng đắn, Cao Kỳ bất mãn mà cau cái miệng nhỏ nhắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà lui thân mình lại trong ngực Trương Dương, cằm cọ cọ trên ngực Trương Dương:
- Trước tha cho anh đó, cái gì chính sự anh nói đi.
Trương Dương nhìn nàng một cái, vươn tay vuốt ve cánh tay nàng, thản nhiên mà nói rằng:
- Tìm được hung thủ đả thương ba em!
Nằm ở trong lòng ngực của hắn, Cao Kỳ nghe vậy, thân mình không khỏi bị kiềm hãm.
- Tổng cộng tám tên du côn, ngày Hà thúc gặp chuyện không may đó, anh chỉ tìm được bảy, cho nên không nói cho em biết.
Trương Dương vỗ vỗ cánh tay nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng,
- Đêm nay, anh đã tìm được tên đầu lĩnh tổ chức đánh người.
Chuyện đêm hôm đó hắn đi ra ngoài tìm Trần Thiên Hùng, hắn chưa nói với Hứa Đan Lộ, cũng chưa nói với Cao Kỳ, thậm chí ngay cả Kiều Hi Nhi chạy đi tìm hắn cũng không giải thích, lý do rất đơn giản, hắn không muốn làm cho các nàng biết được, vì mình mà lo lắng, dù sao có quan hệ với những phần tử hắc bang, các nàng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút ý nghĩ không tốt về hắn.
- Vậy . . . anh xử trí bọn họ như thế nào?
Cao Kỳ vốn là không định hỏi, nhưng dù sao những người đó chính là những người đã đánh cha của nàng thành người sống thực vật, nàng không thể không quan tâm những người này rốt cuộc thế nào, theo nàng lý giải, hẳn là bị đưa đến cục cảnh sát.
Trương Dương nghĩ nghĩ, vẫn nên thẳng thắn cùng Cao Kỳ:
- Bảy tên kia, cũng không phải thủ phạm chính, cho nên chỉ khiển trách một chút, hoặc là đánh gãy chân, hoặc là chém tay, hoặc là đánh thành chấn thương não, thả bọn họ đi .
Đây còn gọi là khiển trách? Cao Kỳ líu lưỡi, nhưng mặc kệ thế nào, đây là Trương Dương báo thù vì cha của nàng, trong lòng cuối cùng có một tia an ủi.
- Vậy người đêm nay. . .
- Tên đêm nay bắt được là chủ mưu, Hà thúc chính là bị hắn dẫn người đi đả thương.
- Ba em luôn luôn trung thực bán đồ ăn tại chợ, vì cái gì bọn chúng làm như vậy?
Cao Kỳ không hiểu hỏi lại.
- Bởi vì hắn sau lưng còn có người sai khiến.
Trương Dương hé miệng giải thích.
- Có người sai khiến à? Ai?
Trương Dương nghĩ nghĩ, đáp:
- Bạch Lượng Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.