Chương 262: Các người dày vò ta đi.
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
Dạo phố trên chiếc xe của Trương Dương là đáng sợ nhất, đặc biệt là đi ra
ngoài cùng với con gái, mà lại là con gái đẹp nữa, đã vậy lúc này có tới hai người đẹp như là thiên lôi cuồn cuộn, còn thêm đau khổ, không bằng
để cho hắn đi đám người kia đánh nhau một trận.
Hắn nhớ rõ trước đây, trong một lúc nông nỗi đã cùng với Cao Kỳ còn có Lộ Lộ đi mua sắm, sau nửa ngày mua sắm khiến hắn hối hận muốn chết.
Mà hai người kia vừa bước vào cửa hàng là như khách hàng bước vào Câu Lan viện bị đóng cửa mười năm vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào những mỹ nữ xinh đẹp… tất nhiên, hàng hóa cũng không tha.
Các nàng cũng không phải muốn mua hết toàn bộ, hơn nữa những vật các nàng nhìn trúng không đắt, nhưng lại cầm từng cái so sánh, ướm thử cuối cùng nếu không thích còn cũng người ta trả giá, trả mức khiến người ta buồn bực đến mức muốn khóc bán phá giá thì lại lắc đầu không mua.
Đương nhiên các nàng không thể về tay không, mua rất nhiều đồ, những món đồ lớn như chậu rửa chân, ghế mát xa, đến những cái nhỏ như nước sơn móng tay, mỹ phẩm, nước hoa, đồ ăn vặt… quả thật không có chỗ nào mà không có túi đồ, cả một ngày trời, Trương Dương mệt muốn chết, so với việc OOXX còn mệt hơn gấp trăm ngàn lần, cái cốp xe phía sau cũng không thể chứa hết đồ của các nàng mua nữa.
Đương nhiên cũng có người nhân phẩm tốt ví dụ như Kiều Hi Nhi, tốc độ mua sắm của cô ấy cực nhanh, chỉ cần nhìn trúng món nào là trực tiếp mua ngay không nói hai lời, có một chút nữa là mua đồ không hỏi giá cả, có lúc ngay cả Trương Dương ở bên cạnh cũng gấp thay cho cô ấy, hận không thể tự mình ra trận, tỷ như một cái quần lót ren màu hồng cũng hơn một ngàn, cô ấy là muốn chuẩn bị làm cái gì a?
Được rồi, người ta xài tiền người ta kiếm được, hơn nữa những nhân viên nữ xinh đẹp ở cửa hàng chuyên bán đồ nổi tiếng thường dùng một tấm bản để ngăn những người nam ngoài cửa.
Chẳng qua nhân phẩm thì kệ nhân phẩm nhưng mà Kiều Hi Nhi mua đồ còn ghê hơn cả hai người họ, hai người họ là chọn lựa kỹ càng như nam nhân chọn vợ, cẩn thận chọn lựa cái mà mình thích ôm về. Còn Kiều Hi Nhi thì nhìn trúng một kiểu là những màu khác từ xanh đỏ tím vàng gì cũng lấy hết luôn, cho nên Trương Dương thấy nếu sau này phải cùng cô ấy đi mua đồ thì tốt nhất phải lái một chiếc xe lớn sẽ an toàn hơn một chút, như thế thì ít nhất mới chở hết được đồ của cô ấy.
Hiện tại vừa nghe thấy hai chị em này có máu mua sắm thì Trương Dương nhất thời muốn khóc không lời nhìn trời cao, có cảm giác như trời sắp sập xuống, Lộ Lộ ơi Lộ Lộ, những lúc quan trọng thế này sao em lại đi làm chứ, em là điển hình của người bỏ bê chồng con a, em hãy đem hai em gái bảo bối của em quay trở về đi a.
Được rồi, chỉ có điều người ta đã nói là vẫn chưa quen thuộc chổ này, hơn nữa các nàng không thể tự lái xe, trước mắt chỉ thấy có một người rảnh rổi trong biệt thự, mà còn là thân phận anh rể tương lai nữa, hầu hai cô em vợ, đặc biệt lại là hai mỹ nữ vừa bị hắn nhìn thấy cảnh xuân đi mua sắm, đây là việc không thể nào từ chối a.
Nhưng mà có một chút vấn đề nho nhỏ chính là buổi chiều nay hệ thống sẽ tự động làm mới, cũng sẽ tuyên bố nhiệm vụ cấp M mới lần này.
Nếu các nàng đi dạo một ngày vậy thì thảm rồi, đến lúc đó không phải sẽ đem hai cô em vợ cho cái kia đi?
- Xuất phát thôi.
Oánh Oánh vừa nghe Trương Dương đồng ý liền vội vàng giơ tay tán đồng nhanh đến mức khiến cho Trương Dương ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
- Đi đâu?
Trương Dương cảm thấy không cần nhiều lời hỏi một câu, kỳ thật Mai Ninh không lớn, những nơi có thể đi dạo không ngoài ba chỗ, đường Trung Sơn, Triệu Đạt, hay Thế Mậu mà thôi.
Đường Trung Sơn đồ ăn nhiều, chỗ chơi cũng nhiều, nhưng mà ở đó, mặc dù bình thường người rất đông, bây giờ lại là nghỉ đông người đến du lịch càng nhiều, xe vào không được, nếu muốn mua đồ thì chỗ này không thích hợp.
Thế Mậu và Vạn Đạt thì lại tốt hơn chút, bởi vì nếu là nữ sinh đặc biệt là muốn mua quần áo, trang sức, mỹ phẩm… thì những cửa hàng bên trong đó đều có bán.
Làm anh rể tương lai, hơn nữa lại thêm cống hiến lần này của Đan Oánh về hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye, nên mua cho cô ấy ít quà cũng là chuyện đương nhiên.
- Đường Trung Sơn đi.
Hứa Đan Đồng lại cho hắn một đáp án nằm ngoài dự kiến.
Xem ra là nàng muốn giở trò.
Trương Dương không nói hai lời chỉ gật gật đầu, đi về phòng lấy chìa khóa xe, chuẩn bị xuất phát.
Trương Dương đứng đợi ở dưới lầu cả buổi mà bóng dáng của hai người cũng không thấy đâu, thẳng đến lúc hắn cho rằng không phải hai người đã ngủ quên rồi chứ, chuẩn bị đi lên lầu xem thử thì cuối cùng hai người cũng xuất hiện.
Trương Dương vừa nhìn liền ngẩn cả người, thì ra là các nàng đi thay quần áo.
Hai chị em, cô chị Hứa Đan Đồng thì mặc một bộ váy bông cực ngắn màu đen, đi đôi giày cao gót màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xanh, quàng một chiếc khăn thêu màu đỏ, da của cô ấy rất trắng, đỏ trắng kết hợp càng làm cho làn da của cô ấy nổi bật hơn, đẹp không thể tả.
Cô em thì cũng mang một đôi giày cao gót màu đen, nhưng mà ăn mặc khác với Hứa Đan Đồng, cô mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu xanh nước biển, bên ngoài khoác một cái áo màu xanh đen mã não, trên cổ cũng choàng một chiếc khăn, nhưng nó là màu tím.
Làn da của hai chị em này rất trắng, quần áo trên người càng làm tôn lên làn da trắng ngần ấy, cách ăn mặc như vậy lại cùng đi với nhau nữa, thật là không biết sẽ hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người đây.
- Anh rể!
Hứa Đan Oánh quơ quơ tay trước mặt Trương Dương.
- Xuất phát thôi.
- Ách... uh, đi thôi.
Trương Dương lúc này mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng mở cửa xe để hai chị em ngồi vào ghế sau, vừa lên xe, trong xe lập tức tràn ngập mùi nước hoa, Trương Dương thần sắc nghiêm nghị, từ kính chiếu hậu nhìn hai chị em một chút rồi nói.
- Đi nhé.
Kỳ thật hai chị em và Trương Dương đều giống nhau, nguyên quán đều là ở An Bình, cách Mai Ninh không tới 50km. Không phải là các cô lên thành phố để chơi đùa mà là lên thành phố đi học, lại thêm mấy năm gần đây Mai Ninh thay đổi rất nhiều nên bọn họ mới đối với cảnh vật bên ngoài cửa xe có chút lạ lẫm, đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, lại bỏ mặc Trương Dương bên cạnh như không khí.
Nhưng mà Trương Dương cũng không để ý, ngẫu nhiên quay đầu lại, phát hiện hai chị em đang nói chuyện say mê, tay chân cũng không một chút kiêng nể gì, nhấc chân lên, cái đùi trắng nõn kia thỉnh thoảng lại rơi vào mắt hắn, khiến người ta muốn phun máu, váy của hai người vốn đã ngắn rồi, lúc nói chuyện hay cúi người càng làm cho váy bị kéo lên, có thể nhìn thấy quần lót trắng trắng giữa hai chân trắng nõn của hai người.
Nhất là Hứa Đan Đồng, Trương Dương nghĩ đến cái đồ bây giờ nàng đang mặc ở bên dưới kia là tự tay mình mua cho là trong lòng lại có một cảm giác kích động khó gọi tên.
Nghĩ đến thất thần. Xém chút nữa đụng vào đuôi chiếc xe chạy đằng trước, lúc này mới sực nhớ ra là mình đang lái xe Trương Dương vội vàng thu lại những suy nghĩ tùm lum mà tập trung lái xe.
Chưa tới đường Trung Sơn đã thấy một hàng dài kẹt xe, suy nghĩ một lát, Trương Dương bèn chạy xe đến bãi đậu xe của quán rượu Huy Thần, sau đó dắt hai chị em đi bộ đến đường Trung Sơn.
Vừa đi vào là hai chị em liền đi tìm đồ ăn, đại khái là lâu rồi chưa ăn điểm tâm quê nhà, nên hai người không hề sợ mập, nào là hàu chiên, mì, canh đậu phộng, mực nướng, canh thịt… đều ăn hết.
Chậm rãi đi dạo cũng rất lâu, tuy trên tay Trương Dương vẫn trống trơn như cũ, nhưng mà ba người đã được ăn rất no rồi.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ đổi mới hệ thống rồi, Trương Dương cho rằng hai người họ cũng ăn no rồi, đường Trung Sơn cũng đi dạo gần hết rồi, cũng nên quay về thôi.
Kết quả, sau khi hai chị em họ ăn no xong thì tinh thần và khí thế càng tăng lên vùn vụt.
- Ha, bây giờ đã có sức sống rồi, bắt đầu “chiến dịch” thôi.
Hứa Đan Oánh xoay cái eo nhỏ nhắn mỉm cười nói.
- Ách? Bắt đầu đi dạo?
Trương Dương hai chân không khỏi mềm nhũn, vừa rồi đi ăn hết cả một con phố, là các người chỉ mới khởi động thôi sao?
- Ừ, đi dạo phố mà không mua đồ sao được.
Trương Dương một trận trầm mặc, hai người này so với chị của các nàng còn ghê gớm hơn, nhưng đến nước này rồi, hắn cũng không thể từ chối.
- Hôm nay hai em muốn mua cái gì thì đi mua cái đó, anh rể sẽ mua toàn bộ cho.
- Ách... tụi em không đi mua đồ, định bụng đi xem một chút thôi, sau đó đi làm tóc.
- Làm tóc...
Miệng Trương Dương thiếu chút nữa khép lại không được, làm tóc a..., nếu nói đàn ông chờ phụ nữ thì cái chờ đợi khó chịu nhất là gì đây? Chờ họ trang điểm à? Không không; chờ họ thử quần áo à? Cũng không; mà chính là chờ làm tóc đấy, đại ca ơi.
Các cô gái mà làm tóc thì thời gian thật khó tính, nhanh thì cũng mất hai giờ mà nếu chậm thì không hết cả buổi thì hắn cũng đừng mong bước ra khỏi cửa được.
- Anh rể, anh có thể về trước, chúng em định đi duỗi tóc.
Hứa Đan Oánh cười hi hi nói.
- Tóc của tụi em không phải đã rất thẳng rồi sao?
Trương Dương nhìn tóc của hai người đen bóng, thẳng mượt, không có chút vấn đề gì hết, mà kiểu tóc cũng rất đẹp rồi, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.
- Anh rể, cái này là anh không hiểu tâm tư của con gái rồi, kiểu tóc của con gái cần phái đổi mới thường xuyên, mặc dù có khi không cần điều này.
Hứa Đan Oánh cười khanh khách giải thích.
- Anh rể, anh về trước đi, tụi em làm tóc sẽ rất lâu, đến lúc đó tụi em tự bắt xe trở về.
Hứa Đan Đồng cũng nói.
Trương Dương nhìn các nàng một cái, có chút do dự, đầy bất lực chờ bọn họ cả buổi, hắn thật sự cảm thấy thật nhàm chán, nhưng mà đã đưa bọn họ ra ngoài, bản thân mình lại bỏ về trước cũng không thể nói như vậy mà đi.
Nghĩ một chút rồi nói.
- Như vầy đi, tụi em cứ đi làm tóc trước, đợi khi nào làm xong thì gọi điện thoại cho anh đến đón.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Trương Dương nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Sau khi nói xong, hai chị em vô cùng vui vẻ đi vào trung tâm thương mại PSH, Trương Dương nghĩ nghĩ một lát, chạy đuổi theo, móc ví tiền ra, lấy một tấm thẻ vàng, gọi Hứa Đan Đồng lại.
- Đan Đồng, chiếc thẻ này cho tụi em, mật mã là sinh nhật chị em...
- Không cần, chúng em có tiền rồi.
Hứa Đan Đồng không nhận.
- Cầm đi...
Trương Dương không nghĩ nhiều, trực tiếp nhét vào tay cô chiếc thẻ cứng cứng lạnh lạnh, Hứa Đan Đồng cùng hắn dây dưa một lát, giày cao gót không vững, xém chút nữa té xuống, may mà có Trương Dương giơ tay ôm nàng lại.
Cảm giác bàn tay to ấm áp đang đỡ lấy chiếc eo mềm mại của nàng, trong lòng Hứa Đan Đồng khẽ run lên, nhìn Trương Dương một cái, không khỏi cắn môi dưới, thấp giọng nói.
- Cảm ơn anh rể.
Trương Dương mỉm cười thản nhiên nói.
- Đều là người một nhà, khách sáo làm gì.
Thuận tay, rất tự nhiên đem tấm thẻ bỏ vào trong túi áo khoác của nàng.
- Đi đây, nhớ làm tóc xong thì gọi cho anh.
Tạm biệt hai chị em xong, Trương Dương đi ra cửa trung tâm thương mại, đến cửa thì quẹo trái đi đến con đường cũ, dọc theo đường cũ đi vào con hẻm nhỏ, trong đó có con đường nhỏ có thể đi tắt đến quán rượu Huy Thần.
Đi vào hẻm nhỏ, đi chưa được vài bước đã nghe thấy những âm thanh thê lương đột nhiên vang lên, Trương Dương nhíu mày, này là giúp Vương bát đản, thật cũng biết chọn địa điểm.
Hắn nhớ rõ trước đây, trong một lúc nông nỗi đã cùng với Cao Kỳ còn có Lộ Lộ đi mua sắm, sau nửa ngày mua sắm khiến hắn hối hận muốn chết.
Mà hai người kia vừa bước vào cửa hàng là như khách hàng bước vào Câu Lan viện bị đóng cửa mười năm vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào những mỹ nữ xinh đẹp… tất nhiên, hàng hóa cũng không tha.
Các nàng cũng không phải muốn mua hết toàn bộ, hơn nữa những vật các nàng nhìn trúng không đắt, nhưng lại cầm từng cái so sánh, ướm thử cuối cùng nếu không thích còn cũng người ta trả giá, trả mức khiến người ta buồn bực đến mức muốn khóc bán phá giá thì lại lắc đầu không mua.
Đương nhiên các nàng không thể về tay không, mua rất nhiều đồ, những món đồ lớn như chậu rửa chân, ghế mát xa, đến những cái nhỏ như nước sơn móng tay, mỹ phẩm, nước hoa, đồ ăn vặt… quả thật không có chỗ nào mà không có túi đồ, cả một ngày trời, Trương Dương mệt muốn chết, so với việc OOXX còn mệt hơn gấp trăm ngàn lần, cái cốp xe phía sau cũng không thể chứa hết đồ của các nàng mua nữa.
Đương nhiên cũng có người nhân phẩm tốt ví dụ như Kiều Hi Nhi, tốc độ mua sắm của cô ấy cực nhanh, chỉ cần nhìn trúng món nào là trực tiếp mua ngay không nói hai lời, có một chút nữa là mua đồ không hỏi giá cả, có lúc ngay cả Trương Dương ở bên cạnh cũng gấp thay cho cô ấy, hận không thể tự mình ra trận, tỷ như một cái quần lót ren màu hồng cũng hơn một ngàn, cô ấy là muốn chuẩn bị làm cái gì a?
Được rồi, người ta xài tiền người ta kiếm được, hơn nữa những nhân viên nữ xinh đẹp ở cửa hàng chuyên bán đồ nổi tiếng thường dùng một tấm bản để ngăn những người nam ngoài cửa.
Chẳng qua nhân phẩm thì kệ nhân phẩm nhưng mà Kiều Hi Nhi mua đồ còn ghê hơn cả hai người họ, hai người họ là chọn lựa kỹ càng như nam nhân chọn vợ, cẩn thận chọn lựa cái mà mình thích ôm về. Còn Kiều Hi Nhi thì nhìn trúng một kiểu là những màu khác từ xanh đỏ tím vàng gì cũng lấy hết luôn, cho nên Trương Dương thấy nếu sau này phải cùng cô ấy đi mua đồ thì tốt nhất phải lái một chiếc xe lớn sẽ an toàn hơn một chút, như thế thì ít nhất mới chở hết được đồ của cô ấy.
Hiện tại vừa nghe thấy hai chị em này có máu mua sắm thì Trương Dương nhất thời muốn khóc không lời nhìn trời cao, có cảm giác như trời sắp sập xuống, Lộ Lộ ơi Lộ Lộ, những lúc quan trọng thế này sao em lại đi làm chứ, em là điển hình của người bỏ bê chồng con a, em hãy đem hai em gái bảo bối của em quay trở về đi a.
Được rồi, chỉ có điều người ta đã nói là vẫn chưa quen thuộc chổ này, hơn nữa các nàng không thể tự lái xe, trước mắt chỉ thấy có một người rảnh rổi trong biệt thự, mà còn là thân phận anh rể tương lai nữa, hầu hai cô em vợ, đặc biệt lại là hai mỹ nữ vừa bị hắn nhìn thấy cảnh xuân đi mua sắm, đây là việc không thể nào từ chối a.
Nhưng mà có một chút vấn đề nho nhỏ chính là buổi chiều nay hệ thống sẽ tự động làm mới, cũng sẽ tuyên bố nhiệm vụ cấp M mới lần này.
Nếu các nàng đi dạo một ngày vậy thì thảm rồi, đến lúc đó không phải sẽ đem hai cô em vợ cho cái kia đi?
- Xuất phát thôi.
Oánh Oánh vừa nghe Trương Dương đồng ý liền vội vàng giơ tay tán đồng nhanh đến mức khiến cho Trương Dương ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
- Đi đâu?
Trương Dương cảm thấy không cần nhiều lời hỏi một câu, kỳ thật Mai Ninh không lớn, những nơi có thể đi dạo không ngoài ba chỗ, đường Trung Sơn, Triệu Đạt, hay Thế Mậu mà thôi.
Đường Trung Sơn đồ ăn nhiều, chỗ chơi cũng nhiều, nhưng mà ở đó, mặc dù bình thường người rất đông, bây giờ lại là nghỉ đông người đến du lịch càng nhiều, xe vào không được, nếu muốn mua đồ thì chỗ này không thích hợp.
Thế Mậu và Vạn Đạt thì lại tốt hơn chút, bởi vì nếu là nữ sinh đặc biệt là muốn mua quần áo, trang sức, mỹ phẩm… thì những cửa hàng bên trong đó đều có bán.
Làm anh rể tương lai, hơn nữa lại thêm cống hiến lần này của Đan Oánh về hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye, nên mua cho cô ấy ít quà cũng là chuyện đương nhiên.
- Đường Trung Sơn đi.
Hứa Đan Đồng lại cho hắn một đáp án nằm ngoài dự kiến.
Xem ra là nàng muốn giở trò.
Trương Dương không nói hai lời chỉ gật gật đầu, đi về phòng lấy chìa khóa xe, chuẩn bị xuất phát.
Trương Dương đứng đợi ở dưới lầu cả buổi mà bóng dáng của hai người cũng không thấy đâu, thẳng đến lúc hắn cho rằng không phải hai người đã ngủ quên rồi chứ, chuẩn bị đi lên lầu xem thử thì cuối cùng hai người cũng xuất hiện.
Trương Dương vừa nhìn liền ngẩn cả người, thì ra là các nàng đi thay quần áo.
Hai chị em, cô chị Hứa Đan Đồng thì mặc một bộ váy bông cực ngắn màu đen, đi đôi giày cao gót màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xanh, quàng một chiếc khăn thêu màu đỏ, da của cô ấy rất trắng, đỏ trắng kết hợp càng làm cho làn da của cô ấy nổi bật hơn, đẹp không thể tả.
Cô em thì cũng mang một đôi giày cao gót màu đen, nhưng mà ăn mặc khác với Hứa Đan Đồng, cô mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu xanh nước biển, bên ngoài khoác một cái áo màu xanh đen mã não, trên cổ cũng choàng một chiếc khăn, nhưng nó là màu tím.
Làn da của hai chị em này rất trắng, quần áo trên người càng làm tôn lên làn da trắng ngần ấy, cách ăn mặc như vậy lại cùng đi với nhau nữa, thật là không biết sẽ hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người đây.
- Anh rể!
Hứa Đan Oánh quơ quơ tay trước mặt Trương Dương.
- Xuất phát thôi.
- Ách... uh, đi thôi.
Trương Dương lúc này mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng mở cửa xe để hai chị em ngồi vào ghế sau, vừa lên xe, trong xe lập tức tràn ngập mùi nước hoa, Trương Dương thần sắc nghiêm nghị, từ kính chiếu hậu nhìn hai chị em một chút rồi nói.
- Đi nhé.
Kỳ thật hai chị em và Trương Dương đều giống nhau, nguyên quán đều là ở An Bình, cách Mai Ninh không tới 50km. Không phải là các cô lên thành phố để chơi đùa mà là lên thành phố đi học, lại thêm mấy năm gần đây Mai Ninh thay đổi rất nhiều nên bọn họ mới đối với cảnh vật bên ngoài cửa xe có chút lạ lẫm, đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, lại bỏ mặc Trương Dương bên cạnh như không khí.
Nhưng mà Trương Dương cũng không để ý, ngẫu nhiên quay đầu lại, phát hiện hai chị em đang nói chuyện say mê, tay chân cũng không một chút kiêng nể gì, nhấc chân lên, cái đùi trắng nõn kia thỉnh thoảng lại rơi vào mắt hắn, khiến người ta muốn phun máu, váy của hai người vốn đã ngắn rồi, lúc nói chuyện hay cúi người càng làm cho váy bị kéo lên, có thể nhìn thấy quần lót trắng trắng giữa hai chân trắng nõn của hai người.
Nhất là Hứa Đan Đồng, Trương Dương nghĩ đến cái đồ bây giờ nàng đang mặc ở bên dưới kia là tự tay mình mua cho là trong lòng lại có một cảm giác kích động khó gọi tên.
Nghĩ đến thất thần. Xém chút nữa đụng vào đuôi chiếc xe chạy đằng trước, lúc này mới sực nhớ ra là mình đang lái xe Trương Dương vội vàng thu lại những suy nghĩ tùm lum mà tập trung lái xe.
Chưa tới đường Trung Sơn đã thấy một hàng dài kẹt xe, suy nghĩ một lát, Trương Dương bèn chạy xe đến bãi đậu xe của quán rượu Huy Thần, sau đó dắt hai chị em đi bộ đến đường Trung Sơn.
Vừa đi vào là hai chị em liền đi tìm đồ ăn, đại khái là lâu rồi chưa ăn điểm tâm quê nhà, nên hai người không hề sợ mập, nào là hàu chiên, mì, canh đậu phộng, mực nướng, canh thịt… đều ăn hết.
Chậm rãi đi dạo cũng rất lâu, tuy trên tay Trương Dương vẫn trống trơn như cũ, nhưng mà ba người đã được ăn rất no rồi.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ đổi mới hệ thống rồi, Trương Dương cho rằng hai người họ cũng ăn no rồi, đường Trung Sơn cũng đi dạo gần hết rồi, cũng nên quay về thôi.
Kết quả, sau khi hai chị em họ ăn no xong thì tinh thần và khí thế càng tăng lên vùn vụt.
- Ha, bây giờ đã có sức sống rồi, bắt đầu “chiến dịch” thôi.
Hứa Đan Oánh xoay cái eo nhỏ nhắn mỉm cười nói.
- Ách? Bắt đầu đi dạo?
Trương Dương hai chân không khỏi mềm nhũn, vừa rồi đi ăn hết cả một con phố, là các người chỉ mới khởi động thôi sao?
- Ừ, đi dạo phố mà không mua đồ sao được.
Trương Dương một trận trầm mặc, hai người này so với chị của các nàng còn ghê gớm hơn, nhưng đến nước này rồi, hắn cũng không thể từ chối.
- Hôm nay hai em muốn mua cái gì thì đi mua cái đó, anh rể sẽ mua toàn bộ cho.
- Ách... tụi em không đi mua đồ, định bụng đi xem một chút thôi, sau đó đi làm tóc.
- Làm tóc...
Miệng Trương Dương thiếu chút nữa khép lại không được, làm tóc a..., nếu nói đàn ông chờ phụ nữ thì cái chờ đợi khó chịu nhất là gì đây? Chờ họ trang điểm à? Không không; chờ họ thử quần áo à? Cũng không; mà chính là chờ làm tóc đấy, đại ca ơi.
Các cô gái mà làm tóc thì thời gian thật khó tính, nhanh thì cũng mất hai giờ mà nếu chậm thì không hết cả buổi thì hắn cũng đừng mong bước ra khỏi cửa được.
- Anh rể, anh có thể về trước, chúng em định đi duỗi tóc.
Hứa Đan Oánh cười hi hi nói.
- Tóc của tụi em không phải đã rất thẳng rồi sao?
Trương Dương nhìn tóc của hai người đen bóng, thẳng mượt, không có chút vấn đề gì hết, mà kiểu tóc cũng rất đẹp rồi, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.
- Anh rể, cái này là anh không hiểu tâm tư của con gái rồi, kiểu tóc của con gái cần phái đổi mới thường xuyên, mặc dù có khi không cần điều này.
Hứa Đan Oánh cười khanh khách giải thích.
- Anh rể, anh về trước đi, tụi em làm tóc sẽ rất lâu, đến lúc đó tụi em tự bắt xe trở về.
Hứa Đan Đồng cũng nói.
Trương Dương nhìn các nàng một cái, có chút do dự, đầy bất lực chờ bọn họ cả buổi, hắn thật sự cảm thấy thật nhàm chán, nhưng mà đã đưa bọn họ ra ngoài, bản thân mình lại bỏ về trước cũng không thể nói như vậy mà đi.
Nghĩ một chút rồi nói.
- Như vầy đi, tụi em cứ đi làm tóc trước, đợi khi nào làm xong thì gọi điện thoại cho anh đến đón.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Trương Dương nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Sau khi nói xong, hai chị em vô cùng vui vẻ đi vào trung tâm thương mại PSH, Trương Dương nghĩ nghĩ một lát, chạy đuổi theo, móc ví tiền ra, lấy một tấm thẻ vàng, gọi Hứa Đan Đồng lại.
- Đan Đồng, chiếc thẻ này cho tụi em, mật mã là sinh nhật chị em...
- Không cần, chúng em có tiền rồi.
Hứa Đan Đồng không nhận.
- Cầm đi...
Trương Dương không nghĩ nhiều, trực tiếp nhét vào tay cô chiếc thẻ cứng cứng lạnh lạnh, Hứa Đan Đồng cùng hắn dây dưa một lát, giày cao gót không vững, xém chút nữa té xuống, may mà có Trương Dương giơ tay ôm nàng lại.
Cảm giác bàn tay to ấm áp đang đỡ lấy chiếc eo mềm mại của nàng, trong lòng Hứa Đan Đồng khẽ run lên, nhìn Trương Dương một cái, không khỏi cắn môi dưới, thấp giọng nói.
- Cảm ơn anh rể.
Trương Dương mỉm cười thản nhiên nói.
- Đều là người một nhà, khách sáo làm gì.
Thuận tay, rất tự nhiên đem tấm thẻ bỏ vào trong túi áo khoác của nàng.
- Đi đây, nhớ làm tóc xong thì gọi cho anh.
Tạm biệt hai chị em xong, Trương Dương đi ra cửa trung tâm thương mại, đến cửa thì quẹo trái đi đến con đường cũ, dọc theo đường cũ đi vào con hẻm nhỏ, trong đó có con đường nhỏ có thể đi tắt đến quán rượu Huy Thần.
Đi vào hẻm nhỏ, đi chưa được vài bước đã nghe thấy những âm thanh thê lương đột nhiên vang lên, Trương Dương nhíu mày, này là giúp Vương bát đản, thật cũng biết chọn địa điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.