Chương 263: Sát thủ hung hãn nhất.
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Hệ thống Nữ Oa cảnh báo... Trong vòng bán kính 10 m, tồn tại nguy hiểm uy hiếp đến
tính mạng của chủ nhân hệ thống, mục tiêu gồm bốn sát thủ, ba nam một
nữ, hai người dùng súng, một cao thủ phi tiêu, một cao thủ đấu trực
diện.
- Hệ thống trợ thủ, giải quyết thế nào đây?
Bốn sát thủ cao cấp ư, cái gì gọi là cao cấp chứ, Trương Dương từ trước đến giờ chưa nghe qua, nhưng từ trong chữ có thể phán đoán rằng, bốn tên này tuyệt không phải hiền lành gì, đặc biệt đối phương còn có hai người mang súng, hắn căn bản không có phần thắng.
Có thể nói như vậy hiện tại cảnh báo lần này của hệ thống cấp cho hắn căn bản không hữu dụng.
- Trả lời vấn đề này cần phải tiêu hao của hệ thống tích phân là ba mươi lăm, trước mắt tích phân của ngươi không đủ để trả...
- Xùy!
Trương Dương âm thầm mắng một tiếng, ba mươi lăm tích phân, khốn kiếp, rõ ràng biết ta chỉ có ba mươi tích phân, hệ thống ngươi thực sự là ghét bỏ ta lắm đúng không.
Nhưng mà hiện tại cho dù là có biện pháp cũng không kịp rồi, bởi vì ở đầu con hẻm và cuối con hẻm đều xuất hiện hai người, như hệ thống đã nói, là ba nam một nữ.
Nhìn thì không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng mà nhìn tướng đi của bọn họ trầm ổn nhưng trong bước đi lại chứa một cỗ sát khí không tên.
Trương Dương chỉ đoán biết rằng những người này không phải là dạng dễ chọc vào, tuyệt đối hơn hẳn những sát thủ đường phố mà hắn đã gặp phải trước đây, xem ra trận đánh hôm nay nếu làm không tốt thì đến cái mạng nhỏ này cũng sẽ bị bỏ lại ở đây.
Nhìn xem hai bên con hẻm này, cao khoảng năm sáu mét, nhưng mà được trét băng xi măng bóng loáng, cho dù hắn võ công cao cường cũng không đi lên được, hai bên của ngõ hẻm này rất tốt, cho dù có chết hay không cũng không có nhà nào mở cửa.
Đây chính là muốn dồn hắn tới chỗ chết thật mà. Thời gian, địa điểm, hoàn toàn trùng hợp đến khó tin. Thật đúng là đồ phá hoại mà, vốn là hắn muốn đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu thành phần của thuốc để giúp Kiều Hi Nhi và Lý Trân Ni một tay vậy mà...
Xem ra đám người kia đã theo dõi mình một thời gian rồi, chính là do bản thân mình sơ suất nên mới như thế này. Hơn nữa khoảng thời gian ở Mai Ninh đi khắp nơi lùng bắt người của Bát Hắc Đào, hắn lại chủ quan cho rằng tạm thời đối phương cũng không dám làm gì với hắn.
Không nghĩ tới, đối phương lại ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất này lại bất ngờ đối với hắn xuống tay.
Bốn người này đều mặc áo khoác trùm đầu, nón còn che kín hết mặt mũi.
Trương Dương biết trong đó có hai tên cầm súng nhưng không biết là hai tên nào, một tên cao thủ phi tiêu, một tên cao thủ cận chiến, nếu đối phương dùng súng, thì bản thân mình không có nữa phần cơ hội.
Nhưng xem bộ dáng chậm rãi bước tới của bọn chúng, hắn biết bản thân mình còn có tia hi vọng, bởi vì xem ra đối phương không có ý định lập tức xử hắn.
Nói cách khác bọn chúng có thể có ý đồ khác.
Hắn cũng không hề động, bởi vì động cũng không tác dụng, cho dù là chạy thì con hẻm này ít nhất cũng dài năm mươi mét, cho dù chạy với tốc độ cực nhanh đi chăng nữa cũng không thể vượt qua súng đạn được.
Hắn nhìn bốn người, phát hiện trong đó có một người rõ ràng là nữ, mặc một chiếc quần bó sát màu đen và một áo khoác mũ màu đen, mang đôi giày da màu nâu, mặc dù áo khoác rất rộng, nhưng thân hình nóng bỏng kia cũng đã bán đứng cô ta, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ gọn, và chiếc áo khoác rộng kia cũng không thể nào che hết vòng một cao ngất đó, không thể không nhắc nhở Trương Dương đây là nữ sát thủ có dáng người ma mị. Khuôn mặt thì không nhìn thấy, nhưng nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra ở đôi bàn tay Trương Dương có thể đoán chắc rằng, cô gái này không xấu chút nào.
Nhưng khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé xinh đẹp cùng với móng tay được gọt dũa gọn gàng, trong lòng Trương Dương hơi rụt lại, người có bàn tay nhỏ bé trắng nõn sợ là cũng không ít đi.
- Trương Dương!
Trong bốn người, một người thấp nhất mở miệng nói, trực tiếp gọi tên của Trương Dương.
- Bát Hắc Đào?
- Không sai, nếu đã biết là chúng ta như vậy cũng sẽ biết chúng ta đến đây làm gì rồi?
Trương Dương khoanh hai tay, cười cười, gật đầu nói.
- Không phải là muốn giết ta chứ?
- Thân thủ của ngươi không tồi, đáng tiếc lại là mục tiêu của chúng ta.
Người thấp nhất thản nhiên nhiên nói.
- Các ngươi định ra tay thế nào?
- Chúng ta là sát thủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ra tay như thế nào không quan trọng...
Người thấp nhất cảm thấy mang khẩu trang nói không tiện, giơ tay điều chỉnh khẩu trang trên mặt một chút, tiếp tục nói.
- Nhưng mà, ngươi lại có thể giết được lão Bát, chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết đủ tôn nghiêm.
- Lão Bát? Có ý gì chứ?
Trương Dương biết, mình lúc ở trong phòng ký túc xá Dương Phi kia đã xử lý qua một sát thủ gọi là Hắc Bát Khuê. Nghe nói Bát Hắc Đào này có tám sát thủ thẻ vàng, ngày đó chính mình giết chết một người và đó là sát thủ thứ tám, nhưng mà hắn vẫn giả vờ như không hay biết gì hỏi lại đối phương, để tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.
Một người bên cạnh người thấp nhất kéo khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt khiến cho Trương Dương cảm thấy rất chán ghét, mà chán ghét chỗ nào, đó chính là để một chùm râu ở giữa, giống như ác quỷ Hoa Cúc trong chiến tranh thế giới thứ 2, càng quan trọng hơn là bộ dạng có chút dữ tợn, trên má còn có vết sẹo lớn, giống như bị lợn rừng húc qua.
Hắn nhìn Trương Dương một cái, xoay xoay cổ, lãnh đạm nói.
- Tứ ca, phí lời với hắn làm gì, xử hắn xong rồi đi, nơi này không an toàn.
- Ha ha... trong Hắc Bát Đào các người còn có cả quỷ Hoa Cúc?
Trương Dương theo dõi hắn, đưa mắt chậm rãi nhìn sang người thấp nhất, lời nói không có gì bất ngờ, cái tên Tứ ca này nghe khẩu khí thì chính là kẻ đứng đầu trong đám người này.
- Hắc Đào Bát của chúng ta không có quỷ Hoa Cúc...
Người thấp nhất kia liếc nhìn tên mặt sẹo một cái, hai mắt hiện ra một chút bất mãn, đại khái là tên mặt thẹo khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.
- Mặt trắng này, Tứ ca nói sẽ cho ngươi một cái chết tôn nghiêm, vậy ta liền cho ngươi một cái tôn nghiêm.
Tên mặt sẹo cũng không nói chuyện thêm nữa, trực tiếp đá qua hướng mặt Trương Dương mà tới.
Chân hắn rất dài, lúc quét tới mang theo cả một lớp bụi đất, có thể thấy uy lực của hắn rất lớn.
Đây chính là cao thủ cận chiến mà hệ thống nói, Trương Dương cũng không nghĩ nhiều, lui người một cái, bỏ qua sự công kích của hắn, hắn còn chưa kịp phản kích thì chân của tên mặt sẹo vừa quét qua vẫn chưa quay về mà lập tức co chân ở trên không chuyển thành cú đá thứ hai hướng Trương Dương đá tới.
Trương Dương đành phải lui tiếp, nhưng tên mặt sẹo không vì vậy mà chậm lại tốc độ tấn công, chân rơi xuống đất chống đỡ, tay phải nắm lại xuất ra mang theo một quyền sắc bén hướng Trương Dương đánh tới.
Nắm tay chưa tới thì quyền kia như mang theo một loại sát khí lạnh băng, làm cho Trương Dương không khỏi nhíu mắt lại, sau lưng đã đụng phải tường xi măng của con hẻm.
Chính là từ trước tới nay hắn mới gặp một đối thủ có thân thủ khủng bố như vậy, trong vòng mấy hiệp hắn vô lực phản đòn.
Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân là hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi tên mặt sẹo ép Trương Dương đến góc tường, nắm đấm cũng không có thu lại, mà một chân ngăn ở trước người Trương Dương không cho hắn tiến tới, lập tức lại một quyền nữa hướng Trương Dương mà tới.
Trương Dương lúc này đã kịp phản ứng, cúi đầu xuống. Quả đấm thép của tên mặt thẹo giáng tới bị trượt qua đầu Trương Dương, hung hăng nện lên tường xi măng.
- Ầm!
Sau khi giáng đòn vào bức tường sau Trương Dương, bức tường nhẹ rung chuyển như thể sắp sập xuống, phía trên đầu một miếng xi măng rớt xuống mặt hắn.
Khốn kiếp, quỷ Hoa Cúc này không chỉ thân thủ lợi hại mà sức lực cũng thật khủng bố.
Trương Dương biết là không thể tránh né, mà tránh cũng không xong, mà cho dù có tránh đi thì bên cạnh vẫn còn ba người, cho dù chết cũng kéo theo một đứa chết chung đây.
Tên mặt thẹo nện vào tường tay còn chưa kịp thu về đã trúng một kích của Trương Dương.
- Bịch bịch...
Sau một loạt âm thanh, tên mặt sẹo lùi lại hai bước, nhưng cũng chỉ có hai bước mà thôi, hắn liền đứng vững lại, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lại lần nữa đánh tới.
- Chỉ có một chút khí lực vậy thôi sao?
Lại một quyền đánh tới Trương Dương, Trương Dương vươn tay như bay đối diện với cổ tay của hắn, hai chưởng chạm nhau.
- Bịch...
Thân mình không biết như thế nào lại bị một lực mạnh đẩy lùi về phía sau liên tục hai bước, sau lưng đụng phải vách tường.
Lực của tên này lớn quá.
Thân mình Trương Dương tựa vào tường, không kiềm được thở hổn hển, đây là đối thủ đáng sợ nhất mà hắn từng gặp. Nếu đánh tiếp nữa, cho dù không bị hắn đánh trúng nhưng trước mắt cứ đánh theo kiểu này thì xương cốt toàn thân đều gãy vụn hết.
- Hắc hắc, không phải ngươi đánh nhau rất tốt sao?
Tên mặt theo nhìn thấy Trương Dương đang yếu thế, trên khuôn mặt dữ tợn không khỏi cười.
- Ngươi lại đây đi a?
Trương Dương cúi đầu, người dựa vào tường, dùng khóe mắt nhìn chằm chằm tên mặt sẹo một câu cũng không nói.
- Mất cảm giác rồi à, ta cho ngươi đi chết.
Tên mặt sẹo thấy thế, không nói nhiều lời, lại ra tay, chân hướng tới Trương Dương quét qua.
Cú đá của hắn không những mạnh mà còn đa dạng, vừa rồi Trương Dương coi như đã lĩnh giáo qua, hoàn toàn không ngăn chặn được, hơn nữa Trương Dương đang dựa vào vách tường không thể thoái lui.
Nhưng ngay khi chân tên mặt sẹo vừa nhấc lên, Trương Dương liền di chuyển.
Một cú đá này của tên mặt sẹo mang theo mười phần khí lực hướng thẳng thắt lưng Trương Dương quét tới, chỉ cần đá trúng, ít nhất cũng khiến cho Trương Dương gãy vài cái xương sườn. Nhưng khi chân của hắn vừa rời khỏi, Trương Dương cũng di chuyển luôn, hai tay chống lên tường phía sau mượn lực, thân hình bay lên, tập trung lực đáp lại tên mặt sẹo một đòn hung mãnh, hai thân ảnh lần lượt thay đổi.
- Bang!
Một tiếng cực kỳ thanh thúy phát ra, tiếng công kích nặng nề trúng vào một vật trên không trung tản ra bốn phía, chân của tên mặt sẹo dường như đụng vào cú đá qua của Trương Dương.
Nhưng hắn quét qua rồi, bởi vì cả người Trương Dương vọt lên trên, dường như cũng lúc, cùng một sức mạnh cú đá đã đạp lên trên đầu của tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo dường như la lên một tiếng rồi rớt xuống đất, hắn vừa té xuống, Trương Dương như quỷ mị mà vọt tới bên cạnh, lưu loát dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải chế ngự cổ hắn, giống như nắm một con chó chết, ấn hắn xuống đất, mở bàn tay bóp lấy yết hầu của tên mặt sẹo.
Ngẩng đầu nhìn ba sát thủ khác đang trượn mắt há hốc mồm, lạnh lùng mà nói.
- Nếu không muốn hắn chết, thì các ngươi biết nên làm thế nào rồi đó.
- Hệ thống trợ thủ, giải quyết thế nào đây?
Bốn sát thủ cao cấp ư, cái gì gọi là cao cấp chứ, Trương Dương từ trước đến giờ chưa nghe qua, nhưng từ trong chữ có thể phán đoán rằng, bốn tên này tuyệt không phải hiền lành gì, đặc biệt đối phương còn có hai người mang súng, hắn căn bản không có phần thắng.
Có thể nói như vậy hiện tại cảnh báo lần này của hệ thống cấp cho hắn căn bản không hữu dụng.
- Trả lời vấn đề này cần phải tiêu hao của hệ thống tích phân là ba mươi lăm, trước mắt tích phân của ngươi không đủ để trả...
- Xùy!
Trương Dương âm thầm mắng một tiếng, ba mươi lăm tích phân, khốn kiếp, rõ ràng biết ta chỉ có ba mươi tích phân, hệ thống ngươi thực sự là ghét bỏ ta lắm đúng không.
Nhưng mà hiện tại cho dù là có biện pháp cũng không kịp rồi, bởi vì ở đầu con hẻm và cuối con hẻm đều xuất hiện hai người, như hệ thống đã nói, là ba nam một nữ.
Nhìn thì không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng mà nhìn tướng đi của bọn họ trầm ổn nhưng trong bước đi lại chứa một cỗ sát khí không tên.
Trương Dương chỉ đoán biết rằng những người này không phải là dạng dễ chọc vào, tuyệt đối hơn hẳn những sát thủ đường phố mà hắn đã gặp phải trước đây, xem ra trận đánh hôm nay nếu làm không tốt thì đến cái mạng nhỏ này cũng sẽ bị bỏ lại ở đây.
Nhìn xem hai bên con hẻm này, cao khoảng năm sáu mét, nhưng mà được trét băng xi măng bóng loáng, cho dù hắn võ công cao cường cũng không đi lên được, hai bên của ngõ hẻm này rất tốt, cho dù có chết hay không cũng không có nhà nào mở cửa.
Đây chính là muốn dồn hắn tới chỗ chết thật mà. Thời gian, địa điểm, hoàn toàn trùng hợp đến khó tin. Thật đúng là đồ phá hoại mà, vốn là hắn muốn đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu thành phần của thuốc để giúp Kiều Hi Nhi và Lý Trân Ni một tay vậy mà...
Xem ra đám người kia đã theo dõi mình một thời gian rồi, chính là do bản thân mình sơ suất nên mới như thế này. Hơn nữa khoảng thời gian ở Mai Ninh đi khắp nơi lùng bắt người của Bát Hắc Đào, hắn lại chủ quan cho rằng tạm thời đối phương cũng không dám làm gì với hắn.
Không nghĩ tới, đối phương lại ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất này lại bất ngờ đối với hắn xuống tay.
Bốn người này đều mặc áo khoác trùm đầu, nón còn che kín hết mặt mũi.
Trương Dương biết trong đó có hai tên cầm súng nhưng không biết là hai tên nào, một tên cao thủ phi tiêu, một tên cao thủ cận chiến, nếu đối phương dùng súng, thì bản thân mình không có nữa phần cơ hội.
Nhưng xem bộ dáng chậm rãi bước tới của bọn chúng, hắn biết bản thân mình còn có tia hi vọng, bởi vì xem ra đối phương không có ý định lập tức xử hắn.
Nói cách khác bọn chúng có thể có ý đồ khác.
Hắn cũng không hề động, bởi vì động cũng không tác dụng, cho dù là chạy thì con hẻm này ít nhất cũng dài năm mươi mét, cho dù chạy với tốc độ cực nhanh đi chăng nữa cũng không thể vượt qua súng đạn được.
Hắn nhìn bốn người, phát hiện trong đó có một người rõ ràng là nữ, mặc một chiếc quần bó sát màu đen và một áo khoác mũ màu đen, mang đôi giày da màu nâu, mặc dù áo khoác rất rộng, nhưng thân hình nóng bỏng kia cũng đã bán đứng cô ta, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ gọn, và chiếc áo khoác rộng kia cũng không thể nào che hết vòng một cao ngất đó, không thể không nhắc nhở Trương Dương đây là nữ sát thủ có dáng người ma mị. Khuôn mặt thì không nhìn thấy, nhưng nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra ở đôi bàn tay Trương Dương có thể đoán chắc rằng, cô gái này không xấu chút nào.
Nhưng khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé xinh đẹp cùng với móng tay được gọt dũa gọn gàng, trong lòng Trương Dương hơi rụt lại, người có bàn tay nhỏ bé trắng nõn sợ là cũng không ít đi.
- Trương Dương!
Trong bốn người, một người thấp nhất mở miệng nói, trực tiếp gọi tên của Trương Dương.
- Bát Hắc Đào?
- Không sai, nếu đã biết là chúng ta như vậy cũng sẽ biết chúng ta đến đây làm gì rồi?
Trương Dương khoanh hai tay, cười cười, gật đầu nói.
- Không phải là muốn giết ta chứ?
- Thân thủ của ngươi không tồi, đáng tiếc lại là mục tiêu của chúng ta.
Người thấp nhất thản nhiên nhiên nói.
- Các ngươi định ra tay thế nào?
- Chúng ta là sát thủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ra tay như thế nào không quan trọng...
Người thấp nhất cảm thấy mang khẩu trang nói không tiện, giơ tay điều chỉnh khẩu trang trên mặt một chút, tiếp tục nói.
- Nhưng mà, ngươi lại có thể giết được lão Bát, chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết đủ tôn nghiêm.
- Lão Bát? Có ý gì chứ?
Trương Dương biết, mình lúc ở trong phòng ký túc xá Dương Phi kia đã xử lý qua một sát thủ gọi là Hắc Bát Khuê. Nghe nói Bát Hắc Đào này có tám sát thủ thẻ vàng, ngày đó chính mình giết chết một người và đó là sát thủ thứ tám, nhưng mà hắn vẫn giả vờ như không hay biết gì hỏi lại đối phương, để tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.
Một người bên cạnh người thấp nhất kéo khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt khiến cho Trương Dương cảm thấy rất chán ghét, mà chán ghét chỗ nào, đó chính là để một chùm râu ở giữa, giống như ác quỷ Hoa Cúc trong chiến tranh thế giới thứ 2, càng quan trọng hơn là bộ dạng có chút dữ tợn, trên má còn có vết sẹo lớn, giống như bị lợn rừng húc qua.
Hắn nhìn Trương Dương một cái, xoay xoay cổ, lãnh đạm nói.
- Tứ ca, phí lời với hắn làm gì, xử hắn xong rồi đi, nơi này không an toàn.
- Ha ha... trong Hắc Bát Đào các người còn có cả quỷ Hoa Cúc?
Trương Dương theo dõi hắn, đưa mắt chậm rãi nhìn sang người thấp nhất, lời nói không có gì bất ngờ, cái tên Tứ ca này nghe khẩu khí thì chính là kẻ đứng đầu trong đám người này.
- Hắc Đào Bát của chúng ta không có quỷ Hoa Cúc...
Người thấp nhất kia liếc nhìn tên mặt sẹo một cái, hai mắt hiện ra một chút bất mãn, đại khái là tên mặt thẹo khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.
- Mặt trắng này, Tứ ca nói sẽ cho ngươi một cái chết tôn nghiêm, vậy ta liền cho ngươi một cái tôn nghiêm.
Tên mặt sẹo cũng không nói chuyện thêm nữa, trực tiếp đá qua hướng mặt Trương Dương mà tới.
Chân hắn rất dài, lúc quét tới mang theo cả một lớp bụi đất, có thể thấy uy lực của hắn rất lớn.
Đây chính là cao thủ cận chiến mà hệ thống nói, Trương Dương cũng không nghĩ nhiều, lui người một cái, bỏ qua sự công kích của hắn, hắn còn chưa kịp phản kích thì chân của tên mặt sẹo vừa quét qua vẫn chưa quay về mà lập tức co chân ở trên không chuyển thành cú đá thứ hai hướng Trương Dương đá tới.
Trương Dương đành phải lui tiếp, nhưng tên mặt sẹo không vì vậy mà chậm lại tốc độ tấn công, chân rơi xuống đất chống đỡ, tay phải nắm lại xuất ra mang theo một quyền sắc bén hướng Trương Dương đánh tới.
Nắm tay chưa tới thì quyền kia như mang theo một loại sát khí lạnh băng, làm cho Trương Dương không khỏi nhíu mắt lại, sau lưng đã đụng phải tường xi măng của con hẻm.
Chính là từ trước tới nay hắn mới gặp một đối thủ có thân thủ khủng bố như vậy, trong vòng mấy hiệp hắn vô lực phản đòn.
Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân là hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi tên mặt sẹo ép Trương Dương đến góc tường, nắm đấm cũng không có thu lại, mà một chân ngăn ở trước người Trương Dương không cho hắn tiến tới, lập tức lại một quyền nữa hướng Trương Dương mà tới.
Trương Dương lúc này đã kịp phản ứng, cúi đầu xuống. Quả đấm thép của tên mặt thẹo giáng tới bị trượt qua đầu Trương Dương, hung hăng nện lên tường xi măng.
- Ầm!
Sau khi giáng đòn vào bức tường sau Trương Dương, bức tường nhẹ rung chuyển như thể sắp sập xuống, phía trên đầu một miếng xi măng rớt xuống mặt hắn.
Khốn kiếp, quỷ Hoa Cúc này không chỉ thân thủ lợi hại mà sức lực cũng thật khủng bố.
Trương Dương biết là không thể tránh né, mà tránh cũng không xong, mà cho dù có tránh đi thì bên cạnh vẫn còn ba người, cho dù chết cũng kéo theo một đứa chết chung đây.
Tên mặt thẹo nện vào tường tay còn chưa kịp thu về đã trúng một kích của Trương Dương.
- Bịch bịch...
Sau một loạt âm thanh, tên mặt sẹo lùi lại hai bước, nhưng cũng chỉ có hai bước mà thôi, hắn liền đứng vững lại, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lại lần nữa đánh tới.
- Chỉ có một chút khí lực vậy thôi sao?
Lại một quyền đánh tới Trương Dương, Trương Dương vươn tay như bay đối diện với cổ tay của hắn, hai chưởng chạm nhau.
- Bịch...
Thân mình không biết như thế nào lại bị một lực mạnh đẩy lùi về phía sau liên tục hai bước, sau lưng đụng phải vách tường.
Lực của tên này lớn quá.
Thân mình Trương Dương tựa vào tường, không kiềm được thở hổn hển, đây là đối thủ đáng sợ nhất mà hắn từng gặp. Nếu đánh tiếp nữa, cho dù không bị hắn đánh trúng nhưng trước mắt cứ đánh theo kiểu này thì xương cốt toàn thân đều gãy vụn hết.
- Hắc hắc, không phải ngươi đánh nhau rất tốt sao?
Tên mặt theo nhìn thấy Trương Dương đang yếu thế, trên khuôn mặt dữ tợn không khỏi cười.
- Ngươi lại đây đi a?
Trương Dương cúi đầu, người dựa vào tường, dùng khóe mắt nhìn chằm chằm tên mặt sẹo một câu cũng không nói.
- Mất cảm giác rồi à, ta cho ngươi đi chết.
Tên mặt sẹo thấy thế, không nói nhiều lời, lại ra tay, chân hướng tới Trương Dương quét qua.
Cú đá của hắn không những mạnh mà còn đa dạng, vừa rồi Trương Dương coi như đã lĩnh giáo qua, hoàn toàn không ngăn chặn được, hơn nữa Trương Dương đang dựa vào vách tường không thể thoái lui.
Nhưng ngay khi chân tên mặt sẹo vừa nhấc lên, Trương Dương liền di chuyển.
Một cú đá này của tên mặt sẹo mang theo mười phần khí lực hướng thẳng thắt lưng Trương Dương quét tới, chỉ cần đá trúng, ít nhất cũng khiến cho Trương Dương gãy vài cái xương sườn. Nhưng khi chân của hắn vừa rời khỏi, Trương Dương cũng di chuyển luôn, hai tay chống lên tường phía sau mượn lực, thân hình bay lên, tập trung lực đáp lại tên mặt sẹo một đòn hung mãnh, hai thân ảnh lần lượt thay đổi.
- Bang!
Một tiếng cực kỳ thanh thúy phát ra, tiếng công kích nặng nề trúng vào một vật trên không trung tản ra bốn phía, chân của tên mặt sẹo dường như đụng vào cú đá qua của Trương Dương.
Nhưng hắn quét qua rồi, bởi vì cả người Trương Dương vọt lên trên, dường như cũng lúc, cùng một sức mạnh cú đá đã đạp lên trên đầu của tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo dường như la lên một tiếng rồi rớt xuống đất, hắn vừa té xuống, Trương Dương như quỷ mị mà vọt tới bên cạnh, lưu loát dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải chế ngự cổ hắn, giống như nắm một con chó chết, ấn hắn xuống đất, mở bàn tay bóp lấy yết hầu của tên mặt sẹo.
Ngẩng đầu nhìn ba sát thủ khác đang trượn mắt há hốc mồm, lạnh lùng mà nói.
- Nếu không muốn hắn chết, thì các ngươi biết nên làm thế nào rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.