Chương 254: Không phải là gà mờ.
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Tất nhiên là quan trọng rồi.
Trương Dương không cần phải suy nghĩ một chút nào, thậm chí ngay cả suy tư giây lát cũng không, thái độ thẳng thắn mà trực tiếp trả lời một cách thuyết phục.
- Tại sao lại vậy được?
Dương Phi ngừng động tác cô đang làm lại, nhìn hắn bằng ánh mắt hứng thú thấy rõ.
- Tại sao lại vậy được?
Trương Dương lặp lại lời của Dương Phi nói, nhíu mày, đúng vậy, hắn vì cái gì mà có thể như vậy được đây? Bởi vì chính hắn trong lòng không nghĩ là đã để lại một chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô, cũng bởi vì không muốn khiến cho bản thân cô trở thành một bông hoa nhài cắm bãi “ấy” trâu.
Điều này chứng tỏ cái gì đây? Chứng tỏ là bản thân hắn luôn luôn để ý cảm nhận của cô, hay nói cách khác thì chính cái bản thân hắn hiện tại đang rất quan tâm đến cô, mà tại sao hắn lại rất quan tâm đến cô, bởi vì là… bản thân hắn yêu mến cô? Yêu mến cô vì cái gì, bởi vì cô xinh đẹp? Hay là yêu mến cô bởi vì ở bên cạnh cô hắn luôn có một cảm giác bình yên, không có bất đồng lợi ích cũng không có vướng mắc quyền lợi nào?
Nhưng mà bản thân hắn cũng yêu mến cả Kiều Hi Nhi, cũng yêu mến Hứa Đan Lộ và thậm chí là hắn cũng yêu mến Cao Kỳ nữa…
Kết luận sau cùng có thể đưa ra được chính là bản thân hắn từ trong nội tâm đã là một cây cải củ đa tình… Lạm tình!
Nhưng mà loại như hắn này là như thế nào đây. Mười người đàn ông thì có ít nhất chín người trong đó hy vọng bản thân mình có được nhiều mỹ nữ yêu mến cũng hy vọng rằng bản thân mình có thể yêu mến cùng lúc rất nhiều mỹ nữ. Nhưng mà trong cả một vạn tên đàn ông thì có đến chín nghìn chín trăm chín mươi chín người không có được cái cơ may như thế.
Mà chính bản thân Trương Dương hắn giờ lại là một người thuộc một phần vạn người may mắn có được diễm phúc ấy.
- Bởi vì cô giáo đối với tôi rất quan trọng.
Trương Dương nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mà nói, có lẽ đây mới chính là đáp án thực sự trong nội tâm hắn. Đúng vậy, cô ấy rất quan trọng với hắn! Còn về phần lý do vì sao ư? Đâu có quan trọng lý do ấy là gì cơ chứ, chỉ đơn giản là cô ấy rất quan trọng với hắn, thế thôi.
Dương Phi ngẩn người, đôi mắt lảo đảo một vòng, lập tức im phăng phắc, cô đưa tay quận lấy một lọn tóc dài đen nhánh rồi đem chúng gạt về đúng vị trí cũ, rồi lại nhìn nhìn Trương Dương, chầm chậm mà nói.
- Cậu nói thật chứ?
- Đương nhiên thật!
Dương Phi đưa tay che lại đôi môi anh đào nhợt nhạt hiện tại, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
- Cô bị cảm phải không? Đã đi khám bác sĩ chưa vậy?
Trương Dương nhìn thế liền quan tâm hỏi han.
- Không cần đi mà.
Dương Phi nhìn nhìn hắn một cái.
- Tôi là cảm thấy có chút chuyện muốn hỏi ý kiến cố vấn của cậu một chút, chỉ là có điều hơi có chút khó xử.
- Không có việc gì đâu. Cô cứ tự nhiên mà nói.
Trương Dương mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Dương Phi đứng lên, xỏ chân vào đôi dép lê rồi đi tới bên bàn học cạnh đó rót cho bản thân và Trương Dương mỗi người một ly nước sôi. Sau đó cô đưa cho Trương Dương một ly, thản nhiên mà nói rằng.
- Sau kỳ nghỉ năm mới này tôi tính đi Ma-đrít (Madrid)… học tiếng Tây Ban Nha.
- Hả?
Trương Dương thiếu chút nữa là làm rớt cái ly nước sôi cô vừa mới đưa đến tay, trong lòng hắn đột nhiên như bị một cái búa đập vào thật mạnh, ứ đọng một hồi.
- Đi Tây Ban Nha? Cô giáo quyết định chuyện này lúc nào vậy?
- Mới gần đây thôi.
Dương Phi điềm nhiên như không có chuyện gì mà uống một hơi nước sôi, rồi buông hàng lông mi thật dài của mình xuống, thản nhiên nói lại với hắn.
- Cho nên gần đây cô mới làm chậm lại tiến độ dạy học đúng không?
Trương Dương nhìn nhìn cái ly nước trong tay, đây chính là lần đầu tiên Dương Phi tự tay rót nước cho bản thân hắn.
- Tôi chỉ là không muốn làm một người giáo viên nhưng lại bị người ta chê cười.
- Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không để cô mất mặt.
- Ừ!
- Nhưng mà cô giáo này, cô thực sự dù là thế nào cũng phải đi Ma-đrít mới được sao?
Trương Dương nhíu mày hỏi.
- Muốn học tiếng Tây Ban Nha, đương nhiên phải đi Ma-đrít học rồi. Có chuyện gì không đúng hay sao?
- Tôi có thể mời đến cho cô một giáo viên tiếng Tây Ban Nha, đến ở ngay đây mà dạy cho cô được mà.
Dương Phi nghe hắn nói vậy không khỏi bật cười, lộ rõ vẻ mặt thoáng u sầu trên khuôn mặt tuyệt mỹ.
Cô nghiêng đầu nhìn Trương Dương.
- Theo cách nói chuyện và giọng điệu của cậu hiện nay, chẳng lẽ là cậu muốn đem cô giáo tôi đây nuôi không trong biệt thự này hay sao?
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu.
- Tôi không phải là có ý tứ đó, chỉ là muốn nói tìm một cách khác đi, cách khác được không?
Trương Dương cúi đầu nhìn chằm chằm vào chính hai chân của hắn, hít một hơi rồi nói.
- Dù sao cũng là do tôi làm liên lụy đến cô giáo.
- Liên lụy cái gì chứ?
Dương Phi nguýt hắn một cái.
- Cô giáo không nói thì tôi đây cũng hiểu được. Hiện giờ trong đám người địch thủ với tôi, ai nấy đều muốn xuống tay với những người bên cạnh tôi, hơn nữa thậm chí cũng đã trực tiếp xuống tay với cô giáo. Cho nên cô giáo rõ ràng là muốn bỏ đi để không làm liên lụy đến tôi nữa…
- Nói năng xằng bậy, cậu nghĩ là tôi làm vậy vì cậu hay sao. Tôi đi học tiếng Tây Ban Nha như vậy là muốn dùng thời gian để đi tận mắt thăm thú khắp mọi nơi trên thế giới, có quan hệ gì với cậu đâu chứ?
- Ừ!
Trương Dương nhìn cô một cái, cười nói.
- Nếu chỉ đơn thuần lý do là vì vậy đi nữa, thì chẳng phải Đại học Mai Đại cũng có khoa chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha hay sao?
- Tôi muốn qua bên đó thưởng ngoạn phong cảnh không được à?
- Vậy tôi đi cùng cô!
Dương Phi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
- Nghiêm túc đấy. Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu cơ mà.
- Cô giáo à. Giả dụ bọn người xấu kia thực sự muốn xuống tay với chúng ta, như vậy nếu một mình cô mà chạy lung tung đi Ma-đrít kia sẽ càng làm cho bọn họ có thể dễ dàng nắm được. Đương nhiên, nếu cô giáo thực sự muốn đi học thì không bằng đổi nơi học sang chỗ khác, mục đích nhỏ một chút, như vậy thì tôi cũng có thể yên tâm được một ít.
- Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Hết giờ học rồi.
Dương Phi đứng lên, đuổi tên học sinh là Trương Dương ra ngoài.
Trương Dương đi tới cửa, hắn lại lo lắng mà quay đầu lại nhìn Dương Phi một cái.
- Nhưng mà, cô giáo này, cô đừng có lén lút mà đi đấy nhé.
Dương Phi quay mặt hẳn qua bên khác, phất phất tay.
- Tôi đây không phải là kẻ trộm. Đi mau lên đi!
- Không được, tôi sẽ cho người theo sát cô…
- Thôi đi, không phải ngày thường cậu cũng đã cho mấy người lén lút đi theo tôi rồi hay sao.
Dương Phi tức giận mà nói.
Vốn là đang định đóng cửa lại sau khi bước ra thì Trương Dương tức khắc ngẩn người, lần thứ hai quay đầu lại nhìn cô.
- Cô giáo… biết chuyện?
- Tôi đâu phải là con ngốc cơ chứ…
Dương Phi hé miệng cười nhạt.
- A Tẩu vốn là một người không học hành gì, nhưng cậu lại để hắn ôm lấy một quyển tiếng Đức mà giả vờ giả vịt thì có ai nhìn mà không đoán ra được cơ chứ.
- Nói cho cậu biết để mấy người anh em của cậu khỏi phải mất công thêm. Giáo viên của cậu là tôi đây, mấy ngày tới đây sẽ luôn ở trong biệt thự nghiên cứu và thảo luận tiếng Pháp một chút…
Trương Dương nghe Dương Phi nói vậy mồ hôi hắn tuôn ra một hồi, quả là cô giáo Dương Phi này không phải gà mờ đâu…
Mới vừa đi xuống lầu thì Lão Ý liền gọi điện thoại tới cho Trương Dương, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Sau khi nghe chuyện bắt được kẻ rình trộm thì lập tức hai cha con Chu Lôn Phát cùng Chu Vĩ cũng chạy đến công trường. Quá trình câu chuyện cũng đã được điều tra rõ ràng. Lúc Tào Đích Tài đi ra bên ngoài chơi thì lại bị người ta bắt, đầu tiên bọn chúng ép hỏi mật mã chi phiếu của hắn làm cho hắn nợ nần ngập đầu, sau đó hết uy hiếp lại đến hứa cho hắn trọng lộc bảo hắn mỗi ngày phải để ý toàn những người ra vào biệt thự, đặc biệt là phải ghi lại thật kỹ, mỗi ngày báo cáo cho bọn chúng một lần. Tào Đích Tài có thể lấy được thù lao là một ngàn đồng.
Tào Đích Tài này đích thực chẳng phải là nhân vật tai to mặt lớn nào, tự dưng lại gặp được cơ hội lớn như vậy, đối phương còn cho hắn việc làm hậu hĩnh như thế, chỉ làm việc có một chút mà người ta cũng không có bắt ép gì hắn cho nên hắn liền đồng ý làm ngay.
Với lại, trước khi bị bọn người Trương Dương tóm được thì hắn cũng đã theo dõi ba ngày rồi.
Về phần người đứng phía sau uy hiếp hắn là ai thì bản thân Tào Đích Tài thực sự không biết. Bởi vì đối phương hoàn toàn liên lạc với hắn thông qua điện thoại di động mà thôi, hơn nữa cũng toàn là do người ta chủ động gọi đến cho hắn, còn mỗi ngày đổi một số điện thoại khác nhau cho nên có thể thấy được là đối phương đã có sự cảnh giác rất cao độ.
Trương Dương không cần phải suy nghĩ một chút nào, thậm chí ngay cả suy tư giây lát cũng không, thái độ thẳng thắn mà trực tiếp trả lời một cách thuyết phục.
- Tại sao lại vậy được?
Dương Phi ngừng động tác cô đang làm lại, nhìn hắn bằng ánh mắt hứng thú thấy rõ.
- Tại sao lại vậy được?
Trương Dương lặp lại lời của Dương Phi nói, nhíu mày, đúng vậy, hắn vì cái gì mà có thể như vậy được đây? Bởi vì chính hắn trong lòng không nghĩ là đã để lại một chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô, cũng bởi vì không muốn khiến cho bản thân cô trở thành một bông hoa nhài cắm bãi “ấy” trâu.
Điều này chứng tỏ cái gì đây? Chứng tỏ là bản thân hắn luôn luôn để ý cảm nhận của cô, hay nói cách khác thì chính cái bản thân hắn hiện tại đang rất quan tâm đến cô, mà tại sao hắn lại rất quan tâm đến cô, bởi vì là… bản thân hắn yêu mến cô? Yêu mến cô vì cái gì, bởi vì cô xinh đẹp? Hay là yêu mến cô bởi vì ở bên cạnh cô hắn luôn có một cảm giác bình yên, không có bất đồng lợi ích cũng không có vướng mắc quyền lợi nào?
Nhưng mà bản thân hắn cũng yêu mến cả Kiều Hi Nhi, cũng yêu mến Hứa Đan Lộ và thậm chí là hắn cũng yêu mến Cao Kỳ nữa…
Kết luận sau cùng có thể đưa ra được chính là bản thân hắn từ trong nội tâm đã là một cây cải củ đa tình… Lạm tình!
Nhưng mà loại như hắn này là như thế nào đây. Mười người đàn ông thì có ít nhất chín người trong đó hy vọng bản thân mình có được nhiều mỹ nữ yêu mến cũng hy vọng rằng bản thân mình có thể yêu mến cùng lúc rất nhiều mỹ nữ. Nhưng mà trong cả một vạn tên đàn ông thì có đến chín nghìn chín trăm chín mươi chín người không có được cái cơ may như thế.
Mà chính bản thân Trương Dương hắn giờ lại là một người thuộc một phần vạn người may mắn có được diễm phúc ấy.
- Bởi vì cô giáo đối với tôi rất quan trọng.
Trương Dương nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mà nói, có lẽ đây mới chính là đáp án thực sự trong nội tâm hắn. Đúng vậy, cô ấy rất quan trọng với hắn! Còn về phần lý do vì sao ư? Đâu có quan trọng lý do ấy là gì cơ chứ, chỉ đơn giản là cô ấy rất quan trọng với hắn, thế thôi.
Dương Phi ngẩn người, đôi mắt lảo đảo một vòng, lập tức im phăng phắc, cô đưa tay quận lấy một lọn tóc dài đen nhánh rồi đem chúng gạt về đúng vị trí cũ, rồi lại nhìn nhìn Trương Dương, chầm chậm mà nói.
- Cậu nói thật chứ?
- Đương nhiên thật!
Dương Phi đưa tay che lại đôi môi anh đào nhợt nhạt hiện tại, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
- Cô bị cảm phải không? Đã đi khám bác sĩ chưa vậy?
Trương Dương nhìn thế liền quan tâm hỏi han.
- Không cần đi mà.
Dương Phi nhìn nhìn hắn một cái.
- Tôi là cảm thấy có chút chuyện muốn hỏi ý kiến cố vấn của cậu một chút, chỉ là có điều hơi có chút khó xử.
- Không có việc gì đâu. Cô cứ tự nhiên mà nói.
Trương Dương mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Dương Phi đứng lên, xỏ chân vào đôi dép lê rồi đi tới bên bàn học cạnh đó rót cho bản thân và Trương Dương mỗi người một ly nước sôi. Sau đó cô đưa cho Trương Dương một ly, thản nhiên mà nói rằng.
- Sau kỳ nghỉ năm mới này tôi tính đi Ma-đrít (Madrid)… học tiếng Tây Ban Nha.
- Hả?
Trương Dương thiếu chút nữa là làm rớt cái ly nước sôi cô vừa mới đưa đến tay, trong lòng hắn đột nhiên như bị một cái búa đập vào thật mạnh, ứ đọng một hồi.
- Đi Tây Ban Nha? Cô giáo quyết định chuyện này lúc nào vậy?
- Mới gần đây thôi.
Dương Phi điềm nhiên như không có chuyện gì mà uống một hơi nước sôi, rồi buông hàng lông mi thật dài của mình xuống, thản nhiên nói lại với hắn.
- Cho nên gần đây cô mới làm chậm lại tiến độ dạy học đúng không?
Trương Dương nhìn nhìn cái ly nước trong tay, đây chính là lần đầu tiên Dương Phi tự tay rót nước cho bản thân hắn.
- Tôi chỉ là không muốn làm một người giáo viên nhưng lại bị người ta chê cười.
- Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không để cô mất mặt.
- Ừ!
- Nhưng mà cô giáo này, cô thực sự dù là thế nào cũng phải đi Ma-đrít mới được sao?
Trương Dương nhíu mày hỏi.
- Muốn học tiếng Tây Ban Nha, đương nhiên phải đi Ma-đrít học rồi. Có chuyện gì không đúng hay sao?
- Tôi có thể mời đến cho cô một giáo viên tiếng Tây Ban Nha, đến ở ngay đây mà dạy cho cô được mà.
Dương Phi nghe hắn nói vậy không khỏi bật cười, lộ rõ vẻ mặt thoáng u sầu trên khuôn mặt tuyệt mỹ.
Cô nghiêng đầu nhìn Trương Dương.
- Theo cách nói chuyện và giọng điệu của cậu hiện nay, chẳng lẽ là cậu muốn đem cô giáo tôi đây nuôi không trong biệt thự này hay sao?
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu.
- Tôi không phải là có ý tứ đó, chỉ là muốn nói tìm một cách khác đi, cách khác được không?
Trương Dương cúi đầu nhìn chằm chằm vào chính hai chân của hắn, hít một hơi rồi nói.
- Dù sao cũng là do tôi làm liên lụy đến cô giáo.
- Liên lụy cái gì chứ?
Dương Phi nguýt hắn một cái.
- Cô giáo không nói thì tôi đây cũng hiểu được. Hiện giờ trong đám người địch thủ với tôi, ai nấy đều muốn xuống tay với những người bên cạnh tôi, hơn nữa thậm chí cũng đã trực tiếp xuống tay với cô giáo. Cho nên cô giáo rõ ràng là muốn bỏ đi để không làm liên lụy đến tôi nữa…
- Nói năng xằng bậy, cậu nghĩ là tôi làm vậy vì cậu hay sao. Tôi đi học tiếng Tây Ban Nha như vậy là muốn dùng thời gian để đi tận mắt thăm thú khắp mọi nơi trên thế giới, có quan hệ gì với cậu đâu chứ?
- Ừ!
Trương Dương nhìn cô một cái, cười nói.
- Nếu chỉ đơn thuần lý do là vì vậy đi nữa, thì chẳng phải Đại học Mai Đại cũng có khoa chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha hay sao?
- Tôi muốn qua bên đó thưởng ngoạn phong cảnh không được à?
- Vậy tôi đi cùng cô!
Dương Phi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
- Nghiêm túc đấy. Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu cơ mà.
- Cô giáo à. Giả dụ bọn người xấu kia thực sự muốn xuống tay với chúng ta, như vậy nếu một mình cô mà chạy lung tung đi Ma-đrít kia sẽ càng làm cho bọn họ có thể dễ dàng nắm được. Đương nhiên, nếu cô giáo thực sự muốn đi học thì không bằng đổi nơi học sang chỗ khác, mục đích nhỏ một chút, như vậy thì tôi cũng có thể yên tâm được một ít.
- Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Hết giờ học rồi.
Dương Phi đứng lên, đuổi tên học sinh là Trương Dương ra ngoài.
Trương Dương đi tới cửa, hắn lại lo lắng mà quay đầu lại nhìn Dương Phi một cái.
- Nhưng mà, cô giáo này, cô đừng có lén lút mà đi đấy nhé.
Dương Phi quay mặt hẳn qua bên khác, phất phất tay.
- Tôi đây không phải là kẻ trộm. Đi mau lên đi!
- Không được, tôi sẽ cho người theo sát cô…
- Thôi đi, không phải ngày thường cậu cũng đã cho mấy người lén lút đi theo tôi rồi hay sao.
Dương Phi tức giận mà nói.
Vốn là đang định đóng cửa lại sau khi bước ra thì Trương Dương tức khắc ngẩn người, lần thứ hai quay đầu lại nhìn cô.
- Cô giáo… biết chuyện?
- Tôi đâu phải là con ngốc cơ chứ…
Dương Phi hé miệng cười nhạt.
- A Tẩu vốn là một người không học hành gì, nhưng cậu lại để hắn ôm lấy một quyển tiếng Đức mà giả vờ giả vịt thì có ai nhìn mà không đoán ra được cơ chứ.
- Nói cho cậu biết để mấy người anh em của cậu khỏi phải mất công thêm. Giáo viên của cậu là tôi đây, mấy ngày tới đây sẽ luôn ở trong biệt thự nghiên cứu và thảo luận tiếng Pháp một chút…
Trương Dương nghe Dương Phi nói vậy mồ hôi hắn tuôn ra một hồi, quả là cô giáo Dương Phi này không phải gà mờ đâu…
Mới vừa đi xuống lầu thì Lão Ý liền gọi điện thoại tới cho Trương Dương, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Sau khi nghe chuyện bắt được kẻ rình trộm thì lập tức hai cha con Chu Lôn Phát cùng Chu Vĩ cũng chạy đến công trường. Quá trình câu chuyện cũng đã được điều tra rõ ràng. Lúc Tào Đích Tài đi ra bên ngoài chơi thì lại bị người ta bắt, đầu tiên bọn chúng ép hỏi mật mã chi phiếu của hắn làm cho hắn nợ nần ngập đầu, sau đó hết uy hiếp lại đến hứa cho hắn trọng lộc bảo hắn mỗi ngày phải để ý toàn những người ra vào biệt thự, đặc biệt là phải ghi lại thật kỹ, mỗi ngày báo cáo cho bọn chúng một lần. Tào Đích Tài có thể lấy được thù lao là một ngàn đồng.
Tào Đích Tài này đích thực chẳng phải là nhân vật tai to mặt lớn nào, tự dưng lại gặp được cơ hội lớn như vậy, đối phương còn cho hắn việc làm hậu hĩnh như thế, chỉ làm việc có một chút mà người ta cũng không có bắt ép gì hắn cho nên hắn liền đồng ý làm ngay.
Với lại, trước khi bị bọn người Trương Dương tóm được thì hắn cũng đã theo dõi ba ngày rồi.
Về phần người đứng phía sau uy hiếp hắn là ai thì bản thân Tào Đích Tài thực sự không biết. Bởi vì đối phương hoàn toàn liên lạc với hắn thông qua điện thoại di động mà thôi, hơn nữa cũng toàn là do người ta chủ động gọi đến cho hắn, còn mỗi ngày đổi một số điện thoại khác nhau cho nên có thể thấy được là đối phương đã có sự cảnh giác rất cao độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.