Chương 253: Thật không có tình nghĩa gì.
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Cút đi con dê, chỗ đó của gái già này còn đau lắm.
- Đã hai ngày rồi mà…
- Tôi nào có phải thiên tài gì đâu, huống chi chỗ đó…
- Thật không, anh kiểm tra một chút.
Trương Dương đang chuẩn bị vươn tay túm lấy vạt váy của Cao Kỳ thì tại cửa thang lầu truyền đến thanh âm là một loạt tiếng giầy cao gót nện đều đều lên bậc thang, từ chỗ rẽ liền lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ tròn trịa của Dương Phi.
Trương Dương đứng người một hồi, ngay lập tức lén lút rụt tay trở về, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã là hơn bảy giờ rồi.
Cao Kỳ thấy thế vội vàng ho khan vài tiếng, như thể không có chuyện gì xảy ra mà cùng Dương Phi chào hỏi mấy câu.
- Chào cô giáo Dương Phi.
Dương Phi nghe thấy vậy liền hướng về phía Cao Kỳ mà thản nhiên cười rồi gật gật đầu, khiến cho người nhìn nụ cười siêu kiều diễm ấy là Cao Kỳ có chút mất hồn. Cô nàng băng sơn mỹ nhân này khi cười lên thật sự là khiến người ta phải hâm mộ, ghen tỵ mà.
- Trương Dương… Vậy… tôi đây đi xem báo cái tài chính trước nhé, cậu cứ đi học đi.
Cao Kỳ thầm nghĩ, những lời nói vừa rồi chắc là Dương Phi kia không có nghe được chứ? Nếu mà tính theo khoảng cách này mà nói là không nghe được thì có chút không tin được, lúc nãy cô nói khá lớn, những người khác trong biệt thự có nghe thấy hay không thì cô cũng không quan tâm, chỉ là nếu người nghe được là Dương Phi thì khác, trong lòng cô liền có một loại cảm giác giống như là chính mình ở đây nói những lời lẽ thô tục của mình có phần không tôn trọng cảm giác của cô ấy.
Hôm nay ra khỏi cửa không có xem lịch đây mà, trời ạ, có phải là ông đang trừng phạt lão nương này hay không đây? Cô tức tối mà nghĩ ngợi, sau đó quyết đoán lập tức rời đi, lần thứ hai không chút tình nghĩa mà từ bỏ đồng đội ở lại.
Dương Phi nhìn nhìn Trương Dương rồi nâng lên cổ tay trắng như tuyết của mình mà nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên đó.
- Ăn không?
- Lúc đi đón Đan Oánh từ sân bay về đã ăn qua một chút rồi, cô giáo còn chưa ăn sao?
- Tại ở thư viện ngẩn ngơ cả buổi nên giờ đang định đi ăn một chút đây.
Dương Phi đi đến bên cạnh Trương Dương, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này kề sát bên cạnh hắn, cô khe khẽ ngửi một xíu rồi nhíu mày.
- Có chuyện gì mà có vẻ đầy người đổ mồ hôi như vậy?
Động tác thân mật của cô khiến cho trong lòng Trương Dương xúc động một hồi, hắn ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô cho nên không có kìm nén nổi cảm xúc, toàn thân đầm đìa mồ hôi… thì là vì chuyện mới vừa làm nhưng còn dang dở kia ấy mà, Cao Kỳ chết tiệt, tôi hận cô!
- Mới vừa rồi bắt được một tên rình mò biệt thự, cho nên tôi có chạy đi chạy lại một chút…
Trương Dương suy nghĩ nói ra một cái lý do cũng coi như là hợp lý.
- Ừ, tôi cũng đã nghe Dương Tĩnh nói qua rồi.
Dương Phi nhìn hắn một cái.
- Nếu đã ăn rồi thì chúng ta đi học đi. Lần này điểm kiểm tra tiếng Anh của cậu cũng không tệ lắm, chỉ có điều về sau hẳn là cậu sẽ thường xuyên đi ra nước ngoài cho nên trình độ nghe nói nếu muốn đạt đến độ ứng phó tự nhiên thì còn có chút khoảng cách khá rõ, cho nên hiện tại không thể lơi lỏng thực hành được.
Trương Dương gật gật đầu, trong lòng hắn giờ có chút cảm động, cũng có chút kích động.
Cảm động chính là tuy rằng nói là hắn có cái gọi là khai phá năng lực não vực sơ cấp kia cho nên khả năng học tập mọi thứ đều rất nhanh, nhưng điều kiện tiên quyết nhất thiết phải có là mấy thứ này cần có người dạy mới được, nếu không phải Dương Phi này trước giờ vẫn luôn kiên trì dạy dỗ cho hắn thì chỉ e là chính hắn bây giờ vẫn là con gà mờ tiếng Anh mà thôi.
Còn điểm kích động chính là bởi vừa rồi cô có nói một câu rằng cô đã nghe chuyện từ Dương Tĩnh, nói cách khác hiện tại ít nhất cô cũng đã đồng ý nói chuyện với Dương Tĩnh tỷ rồi. Chí ít cũng là chịu nghe những thứ Dương Tĩnh nói, như vậy cũng có nghĩa là hai chị em bọn họ đã xuất hiện dấu hiệu băng tuyết ấm lên rồi. Thật sự là quá tốt! Cái nhiệm vụ cấp F kia đó, chính hắn còn đang ngóng trông nhiều lắm.
Nghĩ đến Dương Tĩnh, hắn đột nhiên có chút áy náy, trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn bận bịu và cô ấy cũng bận chẳng kém gì hắn cho nên cũng đã một khoảng thời gian khá dài không có ở chung một chỗ với cô ấy…
Nếu không thì buổi tối này sau khi học xong sẽ qua chỗ cô hỏi thăm một chút đi? Nhưng mà, hết lớp học thì cũng mới là chín giờ tối, có thể là sớm quá hay không? Dù sao thì giờ cô cũng đang ở phòng đối diện với cửa phòng hắn, vẫn là cùng một hành lang, đêm hôm thanh vắng không người có thể càng đỡ e ngại, hắn đột nhiên nghĩ lại chính hắn hôm nay còn chưa có giải tỏa ra được. Một lần nữa, hắn ghét Cao Kỳ ra mặt.
- Thất thần cái gì vậy, đi lên đi thôi.
Dương Phi vươn ngón trỏ trên bàn tay duyên dáng của mình, do dự một chút rồi chọc chọc Trương Dương vẻ mặt đang lơ đãng đâu đâu ấy.
Chương trình học mà Dương Phi dạy cho hắn hiện tại đã giúp hắn nắm giữ lượng kiến thức vượt hơn cả so với yêu cầu tốt nghiệp chuyên ngành của Trương Dương, giờ họ từ từ bắt đầu sử dụng khẩu ngữ để phát triển năng lực đàm thoại, bởi cô cho rằng trong tương lai Trương Dương là một người làm đại sự cho nên sau này nhất định là thường xuyên đi đây đi đó, kiến thức tiếng Anh chuyên nghiệp không nhất thiết cần nhiều đến vậy nhưng nếu là xét chuyện nối liền giao lưu với con người các nơi trên thế giới thì cũng là nên học.
- Mai sau cậu có đi ra nước ngoài, nếu có muốn giao lưu hòa nhập với người ta một cách có hiệu quả thì như vậy nhất định phải tôn trọng phong tục tập quán, cách dùng từ của người ta,… Ví dụ như tuy là cùng nói tiếng Anh nhưng tiếng Anh của người ở Luân Đôn sử dụng lại khác với tiếng Anh của những người ở Me-ri-len (Maryland). Lúc trước khi còn là du học sinh giao lưu tôi đã cảm nhận được điểm khác biệt ấy.
Khi còn đi học Dương Phi học tập rất chăm chỉ, cực kỳ nghiêm túc, mặc dù hiện tại Trương Dương với cô cũng đã có chút thân mật nhưng nếu hắn còn lơ đãng như hồi nãy thì nhất định sẽ nhận đủ ánh mắt ác liệt của cô.
Chỉ có điều mấy ngày gần đây cô càng có vẻ nghiêm khắc hơn trước, giống như thể cô hận chính mình không có khả năng rèn sắt thành kim, hoặc là không thể đem toàn bộ những kiến thức mà cô đã học được mà truyền đạt lại cho Trương Dương vậy.
- Trương Dương, lại lơ đãng đi đâu đấy.
Trương Dương lại như thể vừa đi vào cõi thần tiên mờ mờ ảo ảo hết sức khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Dương Phi lúc này dù cho trong ánh mắt sắc bén của cô bây giờ vẫn còn một chút hương vị thùy mị. Tiếp đó Dương Phi có chút tức giận mà đem quyển sách đang cầm trên tay gõ hắn một cái.
- Ấy, thực sự xin lỗi!
Trương Dương thực sự trong lòng một bên thì đang muốn học cho xong buổi học cùng cô, nhưng một bên thì đang nghĩ về chuyện của cái người đàn ông nhìn trộm mà hắn bắt được hôm nay. Chắc là lúc này đã có kết quả thẩm vấn hắn rồi đây, chỉ có điều chính hắn khi đang học thế này thì đúng là không có cách nào hỏi thăm được.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.
Dương Phi nhìn nhìn quyển sách trong tay cô, tình cờ cô phát hiện nội dung giảng dạy so với dự kiến đã nhiều gấp đôi mất rồi, thực cô cũng không biết được là Trương Dương có tiêu hóa hết được hay không nữa.
- Nhanh như vậy à?
- Nhanh á? Tôi thấy cậu từ trước đến giờ đâu có nghiêm túc nghe đâu. Kỳ thi ngày mai nếu mà không qua được thì nhất định là tôi không tha cho cậu đâu.
- Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thưa sếp!
- Được thế thì còn gì bằng!
Dương Phi nguýt hắn một cái, thu lại quyển sách giáo khoa rồi cất lên giá sách cạnh đó, do dự một chút rồi cô mới cất tiếng hỏi khẽ.
- Chuyện giữa cậu và Cao Kỳ đó không đơn giản là chỉ có như vậy thôi chứ?
- Hả…
- Hả cái gì!?
Dương Phi quay đầu lại nhìn hắn một chút, rồi thản nhiên mà nói tiếp.
- Hai người nói chuyện gì tôi cũng đã nghe được.
Nghe cô nói vậy, Trương Dương tức khắc không nói được gì một trận, “cũng đã nghe được”? Nghe được gì chứ? Lẽ nào… Mặt hắn lập tức đỏ rực lên, trộm nhìn Dương Phi rồi thấp giọng nói.
- Cô giáo này… có có thể cho tôi biết là cô đã nghe được cái chuyện gì vầy?
- Tôi cũng đâu có muốn nghe đâu, chỉ là vì tiếng động hai người phát ra quá lớn mà thôi.
Dương Phi thở dài, nguýt hắn một cái nói.
- Cũng là vì không chú ý nên mới tình cờ nghe được…
- Cô giáo nhất định là cảm thấy tôi là một người chẳng ra thể thống gì, đúng không?
Nếu Dương Phi biết quan hệ giữa hắn và Cao Kỳ thì hình ảnh của chính hắn trước mắt cô bây giờ xem như rất cặn bã. Nếu mà cô còn biết cả chuyện hắn cùng Dương Tĩnh đã làm đi đến những tình huống nào thì phỏng chừng cô sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Dương Phi nhìn hắn một cái rồi từ tốn mà nói lại.
- Mỗi người đều có nguyên tắc cho cuộc sống của mình cũng như chuẩn mực đạo đức riêng. Người khác nói như thế nào thì có quan hệ gì đậu, quan trọng là chính cậu nghĩ như thế nào mà thôi… Chính cậu thực sự cũng không có muốn làm cho những người phụ nữ bên cạnh cậu thất vọng được mà.
- Thật sự cô giáo nghĩ như vậy hay sao?
- Tôi cảm thấy như thế nào thì có quan trọng với cậu hay sao?
Dương Phi quay đầu lại theo dõi hắn, trong ánh mắt biểu lộ rõ một cái cảm giác nghiêm túc và chờ đợi mà trong ngày thường không ai nghĩ là có thể thấy được ở cô...
- Đã hai ngày rồi mà…
- Tôi nào có phải thiên tài gì đâu, huống chi chỗ đó…
- Thật không, anh kiểm tra một chút.
Trương Dương đang chuẩn bị vươn tay túm lấy vạt váy của Cao Kỳ thì tại cửa thang lầu truyền đến thanh âm là một loạt tiếng giầy cao gót nện đều đều lên bậc thang, từ chỗ rẽ liền lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ tròn trịa của Dương Phi.
Trương Dương đứng người một hồi, ngay lập tức lén lút rụt tay trở về, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã là hơn bảy giờ rồi.
Cao Kỳ thấy thế vội vàng ho khan vài tiếng, như thể không có chuyện gì xảy ra mà cùng Dương Phi chào hỏi mấy câu.
- Chào cô giáo Dương Phi.
Dương Phi nghe thấy vậy liền hướng về phía Cao Kỳ mà thản nhiên cười rồi gật gật đầu, khiến cho người nhìn nụ cười siêu kiều diễm ấy là Cao Kỳ có chút mất hồn. Cô nàng băng sơn mỹ nhân này khi cười lên thật sự là khiến người ta phải hâm mộ, ghen tỵ mà.
- Trương Dương… Vậy… tôi đây đi xem báo cái tài chính trước nhé, cậu cứ đi học đi.
Cao Kỳ thầm nghĩ, những lời nói vừa rồi chắc là Dương Phi kia không có nghe được chứ? Nếu mà tính theo khoảng cách này mà nói là không nghe được thì có chút không tin được, lúc nãy cô nói khá lớn, những người khác trong biệt thự có nghe thấy hay không thì cô cũng không quan tâm, chỉ là nếu người nghe được là Dương Phi thì khác, trong lòng cô liền có một loại cảm giác giống như là chính mình ở đây nói những lời lẽ thô tục của mình có phần không tôn trọng cảm giác của cô ấy.
Hôm nay ra khỏi cửa không có xem lịch đây mà, trời ạ, có phải là ông đang trừng phạt lão nương này hay không đây? Cô tức tối mà nghĩ ngợi, sau đó quyết đoán lập tức rời đi, lần thứ hai không chút tình nghĩa mà từ bỏ đồng đội ở lại.
Dương Phi nhìn nhìn Trương Dương rồi nâng lên cổ tay trắng như tuyết của mình mà nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên đó.
- Ăn không?
- Lúc đi đón Đan Oánh từ sân bay về đã ăn qua một chút rồi, cô giáo còn chưa ăn sao?
- Tại ở thư viện ngẩn ngơ cả buổi nên giờ đang định đi ăn một chút đây.
Dương Phi đi đến bên cạnh Trương Dương, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này kề sát bên cạnh hắn, cô khe khẽ ngửi một xíu rồi nhíu mày.
- Có chuyện gì mà có vẻ đầy người đổ mồ hôi như vậy?
Động tác thân mật của cô khiến cho trong lòng Trương Dương xúc động một hồi, hắn ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô cho nên không có kìm nén nổi cảm xúc, toàn thân đầm đìa mồ hôi… thì là vì chuyện mới vừa làm nhưng còn dang dở kia ấy mà, Cao Kỳ chết tiệt, tôi hận cô!
- Mới vừa rồi bắt được một tên rình mò biệt thự, cho nên tôi có chạy đi chạy lại một chút…
Trương Dương suy nghĩ nói ra một cái lý do cũng coi như là hợp lý.
- Ừ, tôi cũng đã nghe Dương Tĩnh nói qua rồi.
Dương Phi nhìn hắn một cái.
- Nếu đã ăn rồi thì chúng ta đi học đi. Lần này điểm kiểm tra tiếng Anh của cậu cũng không tệ lắm, chỉ có điều về sau hẳn là cậu sẽ thường xuyên đi ra nước ngoài cho nên trình độ nghe nói nếu muốn đạt đến độ ứng phó tự nhiên thì còn có chút khoảng cách khá rõ, cho nên hiện tại không thể lơi lỏng thực hành được.
Trương Dương gật gật đầu, trong lòng hắn giờ có chút cảm động, cũng có chút kích động.
Cảm động chính là tuy rằng nói là hắn có cái gọi là khai phá năng lực não vực sơ cấp kia cho nên khả năng học tập mọi thứ đều rất nhanh, nhưng điều kiện tiên quyết nhất thiết phải có là mấy thứ này cần có người dạy mới được, nếu không phải Dương Phi này trước giờ vẫn luôn kiên trì dạy dỗ cho hắn thì chỉ e là chính hắn bây giờ vẫn là con gà mờ tiếng Anh mà thôi.
Còn điểm kích động chính là bởi vừa rồi cô có nói một câu rằng cô đã nghe chuyện từ Dương Tĩnh, nói cách khác hiện tại ít nhất cô cũng đã đồng ý nói chuyện với Dương Tĩnh tỷ rồi. Chí ít cũng là chịu nghe những thứ Dương Tĩnh nói, như vậy cũng có nghĩa là hai chị em bọn họ đã xuất hiện dấu hiệu băng tuyết ấm lên rồi. Thật sự là quá tốt! Cái nhiệm vụ cấp F kia đó, chính hắn còn đang ngóng trông nhiều lắm.
Nghĩ đến Dương Tĩnh, hắn đột nhiên có chút áy náy, trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn bận bịu và cô ấy cũng bận chẳng kém gì hắn cho nên cũng đã một khoảng thời gian khá dài không có ở chung một chỗ với cô ấy…
Nếu không thì buổi tối này sau khi học xong sẽ qua chỗ cô hỏi thăm một chút đi? Nhưng mà, hết lớp học thì cũng mới là chín giờ tối, có thể là sớm quá hay không? Dù sao thì giờ cô cũng đang ở phòng đối diện với cửa phòng hắn, vẫn là cùng một hành lang, đêm hôm thanh vắng không người có thể càng đỡ e ngại, hắn đột nhiên nghĩ lại chính hắn hôm nay còn chưa có giải tỏa ra được. Một lần nữa, hắn ghét Cao Kỳ ra mặt.
- Thất thần cái gì vậy, đi lên đi thôi.
Dương Phi vươn ngón trỏ trên bàn tay duyên dáng của mình, do dự một chút rồi chọc chọc Trương Dương vẻ mặt đang lơ đãng đâu đâu ấy.
Chương trình học mà Dương Phi dạy cho hắn hiện tại đã giúp hắn nắm giữ lượng kiến thức vượt hơn cả so với yêu cầu tốt nghiệp chuyên ngành của Trương Dương, giờ họ từ từ bắt đầu sử dụng khẩu ngữ để phát triển năng lực đàm thoại, bởi cô cho rằng trong tương lai Trương Dương là một người làm đại sự cho nên sau này nhất định là thường xuyên đi đây đi đó, kiến thức tiếng Anh chuyên nghiệp không nhất thiết cần nhiều đến vậy nhưng nếu là xét chuyện nối liền giao lưu với con người các nơi trên thế giới thì cũng là nên học.
- Mai sau cậu có đi ra nước ngoài, nếu có muốn giao lưu hòa nhập với người ta một cách có hiệu quả thì như vậy nhất định phải tôn trọng phong tục tập quán, cách dùng từ của người ta,… Ví dụ như tuy là cùng nói tiếng Anh nhưng tiếng Anh của người ở Luân Đôn sử dụng lại khác với tiếng Anh của những người ở Me-ri-len (Maryland). Lúc trước khi còn là du học sinh giao lưu tôi đã cảm nhận được điểm khác biệt ấy.
Khi còn đi học Dương Phi học tập rất chăm chỉ, cực kỳ nghiêm túc, mặc dù hiện tại Trương Dương với cô cũng đã có chút thân mật nhưng nếu hắn còn lơ đãng như hồi nãy thì nhất định sẽ nhận đủ ánh mắt ác liệt của cô.
Chỉ có điều mấy ngày gần đây cô càng có vẻ nghiêm khắc hơn trước, giống như thể cô hận chính mình không có khả năng rèn sắt thành kim, hoặc là không thể đem toàn bộ những kiến thức mà cô đã học được mà truyền đạt lại cho Trương Dương vậy.
- Trương Dương, lại lơ đãng đi đâu đấy.
Trương Dương lại như thể vừa đi vào cõi thần tiên mờ mờ ảo ảo hết sức khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Dương Phi lúc này dù cho trong ánh mắt sắc bén của cô bây giờ vẫn còn một chút hương vị thùy mị. Tiếp đó Dương Phi có chút tức giận mà đem quyển sách đang cầm trên tay gõ hắn một cái.
- Ấy, thực sự xin lỗi!
Trương Dương thực sự trong lòng một bên thì đang muốn học cho xong buổi học cùng cô, nhưng một bên thì đang nghĩ về chuyện của cái người đàn ông nhìn trộm mà hắn bắt được hôm nay. Chắc là lúc này đã có kết quả thẩm vấn hắn rồi đây, chỉ có điều chính hắn khi đang học thế này thì đúng là không có cách nào hỏi thăm được.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.
Dương Phi nhìn nhìn quyển sách trong tay cô, tình cờ cô phát hiện nội dung giảng dạy so với dự kiến đã nhiều gấp đôi mất rồi, thực cô cũng không biết được là Trương Dương có tiêu hóa hết được hay không nữa.
- Nhanh như vậy à?
- Nhanh á? Tôi thấy cậu từ trước đến giờ đâu có nghiêm túc nghe đâu. Kỳ thi ngày mai nếu mà không qua được thì nhất định là tôi không tha cho cậu đâu.
- Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thưa sếp!
- Được thế thì còn gì bằng!
Dương Phi nguýt hắn một cái, thu lại quyển sách giáo khoa rồi cất lên giá sách cạnh đó, do dự một chút rồi cô mới cất tiếng hỏi khẽ.
- Chuyện giữa cậu và Cao Kỳ đó không đơn giản là chỉ có như vậy thôi chứ?
- Hả…
- Hả cái gì!?
Dương Phi quay đầu lại nhìn hắn một chút, rồi thản nhiên mà nói tiếp.
- Hai người nói chuyện gì tôi cũng đã nghe được.
Nghe cô nói vậy, Trương Dương tức khắc không nói được gì một trận, “cũng đã nghe được”? Nghe được gì chứ? Lẽ nào… Mặt hắn lập tức đỏ rực lên, trộm nhìn Dương Phi rồi thấp giọng nói.
- Cô giáo này… có có thể cho tôi biết là cô đã nghe được cái chuyện gì vầy?
- Tôi cũng đâu có muốn nghe đâu, chỉ là vì tiếng động hai người phát ra quá lớn mà thôi.
Dương Phi thở dài, nguýt hắn một cái nói.
- Cũng là vì không chú ý nên mới tình cờ nghe được…
- Cô giáo nhất định là cảm thấy tôi là một người chẳng ra thể thống gì, đúng không?
Nếu Dương Phi biết quan hệ giữa hắn và Cao Kỳ thì hình ảnh của chính hắn trước mắt cô bây giờ xem như rất cặn bã. Nếu mà cô còn biết cả chuyện hắn cùng Dương Tĩnh đã làm đi đến những tình huống nào thì phỏng chừng cô sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Dương Phi nhìn hắn một cái rồi từ tốn mà nói lại.
- Mỗi người đều có nguyên tắc cho cuộc sống của mình cũng như chuẩn mực đạo đức riêng. Người khác nói như thế nào thì có quan hệ gì đậu, quan trọng là chính cậu nghĩ như thế nào mà thôi… Chính cậu thực sự cũng không có muốn làm cho những người phụ nữ bên cạnh cậu thất vọng được mà.
- Thật sự cô giáo nghĩ như vậy hay sao?
- Tôi cảm thấy như thế nào thì có quan trọng với cậu hay sao?
Dương Phi quay đầu lại theo dõi hắn, trong ánh mắt biểu lộ rõ một cái cảm giác nghiêm túc và chờ đợi mà trong ngày thường không ai nghĩ là có thể thấy được ở cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.