Chương 259: Ngươi không bị nhìn trộm chứ. (2)
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Thực vậy ạ?!
Ngược lại trên mặt Hứa Đan Đồng lại tỏ vẻ có vài phần bất ngờ, nghe Trương Dương nói vậy cô vội vàng mở cánh cửa ra lớn hơn một chút, để cho Trương Dương có thể đi vào bên trong.
- Vậy anh vào đi, anh rể!
Trương Dương gật gật đầu, cởi giầy. Hứa Đan Đồng giúp hắn lấy đôi dép lê, lúc cô bé cúi người thì Trương Dương lại lơ đãng liếc mắt vào phía bên trong cổ áo cô bé, nơi cất giấu hai khối thỏ ngọc tuyết trắng to lớn ấy. Dù rằng chúng đã bị một cái áo lót màu đen viền ren bao bọc lấy nhưng hình dáng tròn trịa no đủ cùng làn da trắng mịn vẫn đập trọn vào mắt hắn, khiến hắn chỉ xem cũng căng cứng các mạch máu trong người lên rồi.
Đây không phải là ta cố ý muốn xem đâu nhé! Trương Dương nuốt một mồm nước miếng, cố gắng xua đi tà ý, xỏ chân vào đôi dép lê rồi mở miệng hỏi.
- Đan Đồng này, em ở đây đã quen chưa vậy?
Bài trí trong phòng này đều là do một tay Hứa Đan Lộ tận lực bố trí trước khi cô đến đây, cho nên cả căn phòng đều có một màu hồng rất nữ tính, rất con gái! Đặc biệt là phảng phất một mùi hương thơm ngát, lại có thêm cả hai chú gấu lớn màu hồng cạnh giường ngủ càng khiến cho căn phòng như có hồn, nữ tính thấy rõ.
Có thể thấy được là cô chị gái Hứa Đan Lộ này đã làm việc tận lực ghê lắm.
- Đã quen rồi ạ, ở đây rất tốt. Cám ơn anh rể và cả tỷ tỷ nữa.
Hứa Đan Đồng để cho Trương Dương ngồi vào chiếc ghế sa lông, sau đó liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, hỏi.
- Anh rể, anh uống chút gì không?
Từng gian phòng trong cái biệt thự này đều đạt chuẩn mực phòng khách tiêu chuẩn năm sao, cho nên từ tủ lạnh đến phòng tắm, bồn tắm, sô pha, phòng khách loại nhỏ, bàn đọc sách, ban công ngắm cảnh đều có đầy đủ, thậm chí còn có cả một quầy bar nho nhỏ nữa.
- Không cần đâu, cám ơn em.
Trương Dương đứng lên, thong thả bước đi quanh phòng hướng về phía ban công ngập nắng, bởi vì nguyên nhân là cửa sổ phòng cô đối diện với mặt trời cho nên lúc này rèm che cửa được buông xuống cẩn thận.
Trương Dương đi đến bên cạnh ban công, nhìn nhìn ra phía bên ngoài, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, dựa theo đoạn ghi hình từ máy camera của hệ thống giám sát kia thì vị trí rình trộm của cái tên kia vừa vặn làm thành một đường thẳng với cái ban công này.
Các máy ghi hình đều được đặt tại phía trên tường của biệt thự, lấy tọa độ vị trí mà tính toán một chút biểu hiện hẳn là vừa vặn tạo thành một đường ngắm chuẩn đến phòng ngủ của Hứa Đan Đồng.
- Vương bát đản này…
Trương Dương tự nói thầm một hồi, nhất định là cô em vợ xinh đẹp của hắn sáng sớm thức dậy mở cửa thông ra ban công ngắm cảnh, sau đó lại đứng ngắm cảnh ngay cạnh cửa sổ phản quang đang mở. Cái này chính là cố ý khuyến khích người ta nhòm ngó mà.
- Anh rể, anh nói cái gì thế, cái gì là vương bát đản cơ?
Hứa Đan Đồng nhìn nhìn Trương Dương một mình đứng bên ban công mà lẩm bẩm, nhịn tò mò không được mà tiến đến bên cạnh hắn, trong tay bưng theo một chai trà sữa, tò mò hỏi han.
- Ừ…
Trương Dương đặt hai tay lên trên lan can ban công, bên ngoài lan can chính là thủy tinh cường lực chống đạn dày cả 1 cm nhưng bởi vì hiện giờ cánh cửa sổ được đẩy ra phía ngoài lại đang là mùa đông lại gần sát biển cho nên gió thổi tương đối mạnh, dù là có tường vây bốn phía nhưng mà ở đây lại là lầu bốn chính diện đón lấy gió thổi vào lạnh buốt.
- Chính là anh muốn hỏi em vẫn luôn mở cửa sổ ra như thế này sao? Buổi tối đi ngủ không lạnh à?
- Không có đâu, buổi tối em đều đóng cửa sổ lại mà.
Hứa Đan Đồng nhíu mày, đi đến bên cạnh Trương Dương, đặt chai trà sữa lên thành lan can rồi đứng sát ngay cạnh hắn, hai tay đan chéo vào nhau đặt lên phía trên lan can cửa, đôi chân dài tuyết trắng bắt chéo vào nhau. Lúc này trông hai người tựa như một cặp thiếu phụ trẻ đẹp và đức ông chồng sánh vai nhau bên cửa ngắm cảnh vậy. Mùi hương con gái thoảng thoảng lan tỏa trong không khí, từng đợt nhè nhẹ chui vào trong mũi Trương Dương khiến hắn có chút cầm cự không nổi.
- Như thế này…
Ngón tay trỏ của Trương Dương gõ gõ từng nhịp lên lan can cửa sổ, cúi đầu nghĩ nghĩ, không biết nên nói chuyện kẻ rình trộm điên cuồng kia với cô bé như thế nào đây, quá đột ngột cũng không được, bởi cô bé cũng chẳng phải giống như Cao Kỳ, cho nên chỉ có thể lờ mờ gợi ý cho cô vậy.
- Ừ, mọi ngày em đều có thói quen dậy sớm đúng không?
Trương Dương cảm thấy chính mình còn nên tìm kiếm trong hệ thống trợ thủ để học một chút cái thuật dẫn chuyện cao cấp mới được, sau khi hỏi những lời này chính hắn cũng không hiểu ra sao nữa.
Quả nhiên, khuôn mặt tuyệt mỹ của Hứa Đan Đồng như thể được vẽ lên một dấu chấm hỏi to đùng, cô bé cắn cắn môi dưới, nghiêng đầu, đôi mắt thật to nhìn Trương Dương kỳ quái hỏi han.
- Anh rể, anh muốn biết chuyện gì vậy?
- Là như thế này, chuyện đó, em…
Trương Dương nhìn nhìn, cửa phòng tắm phía bên kia có vẻ vừa vặn đối diện với cửa sổ, nhưng mà thực hiển nhiên là ở đó chỉ có một cửa sổ thông khí nhỏ mà thôi, hơn nữa loại kính cửa sổ thông khí đó cũng là loại thủy tinh cường lực có tác dụng chống nhìn trộm, lại có cả lớp giấy dán kính màu đen, cho nên chưa biết chừng có khi cô bé mở cửa ra cũng nên.
- Có phải là em có thói quen tắm rửa vào buổi sáng hay không?
- Hả?
Hứa Đan Đồng hiển nhiên không có nghe rõ lời hắn nói, mà cũng có thể là cô nghe rõ ràng đấy nhưng cảm giác như không thể tin nổi vào thính giác của mình nữa, anh rể cô như thế nào lại có thể hỏi về vấn đề như vậy được?
- Ý của anh là có phải là em có thói quen hay tắm rửa buổi sáng hay không. Nói thí dụ như là sáng sớm thức dậy mới tắm rửa ấy, bình thường tắm rửa lúc sáng sớm như vậy khiến cho tinh thần rất tốt mà.
Trương Dương vừa cười vừa nói một hồi, sau đó nhìn Hứa Đan Đồng, mái tóc đen nhánh thẳng mượt của cô buông xõa vẫn còn lưu lại một mùi hương thoang thoảng, hình như là mới vừa được gội qua.
- Ừm, vì sao anh rể lại hỏi em có tắm rửa vào buổi sáng hay không vậy?
Hứa Đan Đồng nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt có chút xấu hổ mà ửng hồng lên, hai tay đang đặt trên lan can cửa cũng thu về, cảm giác như khí phách không biết đã bay biến đi đâu hết rồi, anh rể của cô này hỏi cô đã tắm rửa hay chưa là có ý gì đây? Nghe nói là trước khi làm cái chuyện quan hệ nam nữ đó đều là tắm rửa, chuyện này… chuyện này không phải là do anh rể có ý đồ với chính cô đấy chứ?
Trong nháy mắt, tròng mắt cô trợn tròn lên, cô vội vàng đưa tay xua xua, đầu lắc lắc phụ họa.
- Không có, không có, tuy rằng mỗi ngày em đều thức dậy tương đối sớm nhưng em không có thích tắm rửa vào buổi sáng sớm. Thứ nhất là cảm thấy toàn thân mà bẩn thì khi ngủ sẽ làm dơ chăn mền, thứ hai là tắm rửa xong thì mới có thể ngủ say được… Vâng, chính là như vậy đấy.
Nói xong, cô nhanh chóng bắt lấy bình trà sữa, mở cái nắp chai rồi uống liền một hơi để giảm bớt cái sự căng thẳng đang ngự trị trong đầu cô.
- Ừ, như vậy là tốt rồi.
Trương Dương gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra. Nếu không phải là buổi sáng cô bé không có tắm rửa thì cũng chính là nói ít nhất thì cô cũng chưa có bị người ta nhìn thấy cả người trần truồng như nhộng rồi, chắc chỉ là do sáng sớm thức dậy, lúc thay quần áo không may thì bị tên rình trộm điên cuồng kia thấy được chút ít mà thôi.
Bởi vậy coi như lúc này trong lòng hắn cũng không còn quá mức rối rắm như trước nữa, chỉ có điều... cô bé này vốn thích ngủ trần, nên... Trương Dương lại rối rắm...
- Vậy... anh có thể hỏi lại một chuyện không?
Trương Dương do dự mà nói lại với cô.
Hứa Đan Đồng nghe vậy cô cầm lấy cái chai trà sữa, nhìn nhìn Trương Dương, do dự một hồi, thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, anh rể này nhất định là cảm thấy vừa rồi chính cô đã khéo léo cự tuyệt hắn cho nên muốn tìm cách khác để nói bóng nói gió đây mà. Anh rể ơi là anh rể, tuy rằng cô em vợ tôi đây cũng rất là sùng bái đối với anh, nhưng mà chưa có tới mức muốn nương thân bên cạnh anh đâu ạ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt Trương Dương lúc này, cô lại không đành lòng trực tiếp từ chối hắn, chỉ có thể khẽ cắn môi một chút, thấp giọng nói.
- Anh cứ hỏi đi, anh rể.
- Chuyện là thế này, anh biết là chuyện này có chút bất ngờ đối với em, chỉ có điều, nói thế nào đây nhỉ… em thích ngủ trần đúng không?
- Phì!
Hứa Đan Đồng vừa uống một ngụm trà sữa vào miệng liền trực tiếp phun thẳng ra ngoài, rồi với tay chỉnh sửa lại y phục đang mặc trên người, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Dương, kinh ngạc hỏi han.
- Anh rể… anh hỏi cái chuyện này để làm gì?
Nhìn phản ứng thái quá của cô bé, Trương Dương cũng có chút hoảng sợ, nói lại thì đúng là cái câu nói vừa rồi chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn tự tát vào miệng hắn một cái rồi, chết tiệt, cái đề tài như thế mà cũng dám hỏi hay sao hả miệng?
- Lau đi, trước tiên lau đi đã.
Trương Dương lấy hộp khăn giấy từ trong phòng đưa ra cho cô, vội vàng giải thích thêm một chút.
- Em nhất định là đang hiểu lầm ý anh rồi. Thực sự chuyện là như thế nào anh sẽ nói cho em rõ, trước tiên anh hỏi em một chút, cái hệ thống theo dõi mà Đan Oánh đang làm cùng anh đó em có biết qua chưa?
- Cái đó? Là hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye?
Hứa Đan Đồng vừa nghe cảm thấy chính mình là người có lỗi đã hiểu lầm hắn, hắn hẳn không phải là cái loại người như cô tưởng tượng đâu mà.
- Đúng, chính là cái hệ thống đó đấy.
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ thẳng vào vị trí tên rình trộm điên cuồng hổi sáng đứng đối diện với ban công, nói thêm.
- Vào khoảng sáu giờ ba mươi tám phút sáng nay, hệ thống đó có phát hiện có một người rình trộm điên cuồng đối diện với phòng ngủ của em. Cái tên đó đứng ngây người tại trận đại khái cũng đến hơn mười phút đồng hồ, còn làm một số chuyện rất xấu xa nữa.
- Hức? Cho nên là anh lo lắng cho em ngủ trần buổi sáng hay không đúng không? Sau đó lại còn bị người ta nhìn thấy lõa thể phải không?
Hứa Đan Đồng nghe vậy ngay tức khắc hiểu ra được câu chuyện. Đúng là chính cô thật sự đã hiểu lầm hắn, hắn không những không ham muốn gì cô mà ngược lại chỉ là quan tâm đến cô mà thôi. Hắn lo cho cô bị người ta nhìn trộm thôi mà.
- Ừ!
Trương Dương gật gật đầu, nhìn bộ dáng cô bé biến chuyển từ từ kinh ngạc khôi phục lại cái sự nhẹ nhàng bình thường cũng đã đoán biết được vừa rồi cô bé thực sự đã có hiểu lầm sâu sắc với hắn.
- Hì hì, cảm ơn anh, anh rể. Chỉ có điều anh cứ hoàn toàn yên tâm, em đây không có ngủ trần đâu. Hơn nữa hệ thống thông hơi của biệt thự này hoạt động tốt lắm, trước khi đi ngủ em đều kéo rèm cửa sổ lại cẩn thận mà.
- Hả, em khẳng định chứ?
Nếu không phải là nhìn cô thì cái tên rình coi điên cuồng kia rốt cuộc là nhìn cái gì đây? Hãm thật, chẳng lẽ nào khi không hắn đối diện với cả tòa biệt thự, vào đúng cái thời điểm sáng sớm lạnh buốt mà lấy của quý ra nhẹ nhàng thẩm du như vậy chứ?
- Dạ!
Hứa Đan Đồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói thêm.
- Chỉ có điều vào buổi sáng nay quả thực em thức dậy khá sớm, sau khi thay quần áo chỉnh tề cũng có mở cửa sổ ra để hít một chút khí trời thật. Vốn là em muốn tới tầng năm cơ, nhưng mà có điều bên ngoài lại đang thi công nhiều ngày nay cho nên tầng thượng đã bị che chắn hết rồi nên em không có lên trên đó.
- Về phần tên rình trộm điên cuồng kia thì em không có chú ý tới hắn, nhưng mà có điều là thời gian em ra ban công cùng với khoảng thời gian mà anh nói là cái tên rình trộm đó xuất hiện thì cũng không có sai biệt lắm, đại khái cũng khoảng hơn kém sáu giờ ba mươi một chút thôi.
- Vậy là được rồi, thời gian tên kia xuất hiện với thời gian em có mặt tại ban công là tương xứng.
Trong lòng Trương Dương buông lỏng một chút, như vậy cái tên kia không có thấy được cái gì hết.
Chỉ có điều khiến hắn không thể hiểu được mà cũng có chút buồn bực chính là cái tên rình coi kia ngay cả đứng từ phía xa mà nhìn cô em vợ xinh đẹp của hắn mà cũng có thể kích động đến tình cảnh không nhịn được mà thẩm du tại trận hay sao?!
Điều này chứng minh là việc thi công tại công trường đẩy nhanh tiến độ cả ngày lẫn đêm khiến cho nội tâm của đám nhân viên có nhiều áp lực. Cứ dồn nén như thế mãi, thật đúng là sợ bọn họ bất chợt một ngày nào đó dám làm những chuyện mà chẳng ai ngờ tới với đám con gái xinh đẹp trong biệt thự này đây.
Một mặt khác cũng chứng tỏ là bộ dạng cô em vợ mỹ nữ này thực sự là đẹp trọn vẹn, chính là người mà lúc nào cũng khiến cho người khác dù chỉ nhìn cũng muốn phạm tội một lần ấy, ai bảo cô có bộ dạng xinh đẹp đến như vậy cơ chứ.
Đang nói chuyện thì Lão Ý đã gọi điện thoại tới cho hắn, báo là đã tìm được cái tên rình trộm điên cuồng đó rồi.
Trương Dương cầm điện thoại, nhìn nhìn Hứa Đan Đồng, rồi thẳng thừng đáp lại.
- Biết rồi, trước tiên đừng đụng vào hắn, các anh cứ trở về đi.
Nếu hắn thực tình không có thấy được cái gì thì thực sự cũng là người đáng được thông cảm, nhiều lắm cũng chỉ nên cảnh báo với Chu Lôn Phát một tiếng thôi.
- Anh rể…
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Hứa Đan Đồng đã đi tới bên cạnh hắn, nói.
Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi.
- Em muốn bàn bạc với anh chuyện này.
- Ừ?
- Bữa nay anh có rảnh không, anh lại đưa em ra ngoài một chuyến nhé?
Hứa Đan Đồng có phần hơi e ngại mà nhìn hắn một cái rồi mới nói.
- Em muốn đi ra ngoài mua một số vật dụng.
- Được thôi. Dù sao thì hôm nay cũng coi như là anh rảnh mà, em muốn mua cái gì đây? Anh giúp em đi mua luôn.
- Thực đấy ạ, vậy… hai bao băng vệ sinh…
Hứa Đan Đồng vẫn với khuôn mặt thoáng chút ngượng ngùng mà nói thêm.
- Với lại, thuận tiện mua giúp em bộ đồ lót nữa… buổi sáng…
Cô bé chỉ chỉ về phía ban công, có chút thẹn thùng mà nhẹ giọng nói.
- Buổi sáng lúc ra ngoài nhìn phong cảnh, có vẻ là đã bị gió thổi mất rồi.
Trương Dương vừa nghe không khỏi nhìn chằm chằm cô bé. Mà cô bé lúc này theo bản năng cho nên khuôn mặt đỏ bừng lên, thuận tiện cũng bó kín lại nửa người phía dưới.
Ách… đây là có chuyện gì thế?!
Ngược lại trên mặt Hứa Đan Đồng lại tỏ vẻ có vài phần bất ngờ, nghe Trương Dương nói vậy cô vội vàng mở cánh cửa ra lớn hơn một chút, để cho Trương Dương có thể đi vào bên trong.
- Vậy anh vào đi, anh rể!
Trương Dương gật gật đầu, cởi giầy. Hứa Đan Đồng giúp hắn lấy đôi dép lê, lúc cô bé cúi người thì Trương Dương lại lơ đãng liếc mắt vào phía bên trong cổ áo cô bé, nơi cất giấu hai khối thỏ ngọc tuyết trắng to lớn ấy. Dù rằng chúng đã bị một cái áo lót màu đen viền ren bao bọc lấy nhưng hình dáng tròn trịa no đủ cùng làn da trắng mịn vẫn đập trọn vào mắt hắn, khiến hắn chỉ xem cũng căng cứng các mạch máu trong người lên rồi.
Đây không phải là ta cố ý muốn xem đâu nhé! Trương Dương nuốt một mồm nước miếng, cố gắng xua đi tà ý, xỏ chân vào đôi dép lê rồi mở miệng hỏi.
- Đan Đồng này, em ở đây đã quen chưa vậy?
Bài trí trong phòng này đều là do một tay Hứa Đan Lộ tận lực bố trí trước khi cô đến đây, cho nên cả căn phòng đều có một màu hồng rất nữ tính, rất con gái! Đặc biệt là phảng phất một mùi hương thơm ngát, lại có thêm cả hai chú gấu lớn màu hồng cạnh giường ngủ càng khiến cho căn phòng như có hồn, nữ tính thấy rõ.
Có thể thấy được là cô chị gái Hứa Đan Lộ này đã làm việc tận lực ghê lắm.
- Đã quen rồi ạ, ở đây rất tốt. Cám ơn anh rể và cả tỷ tỷ nữa.
Hứa Đan Đồng để cho Trương Dương ngồi vào chiếc ghế sa lông, sau đó liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, hỏi.
- Anh rể, anh uống chút gì không?
Từng gian phòng trong cái biệt thự này đều đạt chuẩn mực phòng khách tiêu chuẩn năm sao, cho nên từ tủ lạnh đến phòng tắm, bồn tắm, sô pha, phòng khách loại nhỏ, bàn đọc sách, ban công ngắm cảnh đều có đầy đủ, thậm chí còn có cả một quầy bar nho nhỏ nữa.
- Không cần đâu, cám ơn em.
Trương Dương đứng lên, thong thả bước đi quanh phòng hướng về phía ban công ngập nắng, bởi vì nguyên nhân là cửa sổ phòng cô đối diện với mặt trời cho nên lúc này rèm che cửa được buông xuống cẩn thận.
Trương Dương đi đến bên cạnh ban công, nhìn nhìn ra phía bên ngoài, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, dựa theo đoạn ghi hình từ máy camera của hệ thống giám sát kia thì vị trí rình trộm của cái tên kia vừa vặn làm thành một đường thẳng với cái ban công này.
Các máy ghi hình đều được đặt tại phía trên tường của biệt thự, lấy tọa độ vị trí mà tính toán một chút biểu hiện hẳn là vừa vặn tạo thành một đường ngắm chuẩn đến phòng ngủ của Hứa Đan Đồng.
- Vương bát đản này…
Trương Dương tự nói thầm một hồi, nhất định là cô em vợ xinh đẹp của hắn sáng sớm thức dậy mở cửa thông ra ban công ngắm cảnh, sau đó lại đứng ngắm cảnh ngay cạnh cửa sổ phản quang đang mở. Cái này chính là cố ý khuyến khích người ta nhòm ngó mà.
- Anh rể, anh nói cái gì thế, cái gì là vương bát đản cơ?
Hứa Đan Đồng nhìn nhìn Trương Dương một mình đứng bên ban công mà lẩm bẩm, nhịn tò mò không được mà tiến đến bên cạnh hắn, trong tay bưng theo một chai trà sữa, tò mò hỏi han.
- Ừ…
Trương Dương đặt hai tay lên trên lan can ban công, bên ngoài lan can chính là thủy tinh cường lực chống đạn dày cả 1 cm nhưng bởi vì hiện giờ cánh cửa sổ được đẩy ra phía ngoài lại đang là mùa đông lại gần sát biển cho nên gió thổi tương đối mạnh, dù là có tường vây bốn phía nhưng mà ở đây lại là lầu bốn chính diện đón lấy gió thổi vào lạnh buốt.
- Chính là anh muốn hỏi em vẫn luôn mở cửa sổ ra như thế này sao? Buổi tối đi ngủ không lạnh à?
- Không có đâu, buổi tối em đều đóng cửa sổ lại mà.
Hứa Đan Đồng nhíu mày, đi đến bên cạnh Trương Dương, đặt chai trà sữa lên thành lan can rồi đứng sát ngay cạnh hắn, hai tay đan chéo vào nhau đặt lên phía trên lan can cửa, đôi chân dài tuyết trắng bắt chéo vào nhau. Lúc này trông hai người tựa như một cặp thiếu phụ trẻ đẹp và đức ông chồng sánh vai nhau bên cửa ngắm cảnh vậy. Mùi hương con gái thoảng thoảng lan tỏa trong không khí, từng đợt nhè nhẹ chui vào trong mũi Trương Dương khiến hắn có chút cầm cự không nổi.
- Như thế này…
Ngón tay trỏ của Trương Dương gõ gõ từng nhịp lên lan can cửa sổ, cúi đầu nghĩ nghĩ, không biết nên nói chuyện kẻ rình trộm điên cuồng kia với cô bé như thế nào đây, quá đột ngột cũng không được, bởi cô bé cũng chẳng phải giống như Cao Kỳ, cho nên chỉ có thể lờ mờ gợi ý cho cô vậy.
- Ừ, mọi ngày em đều có thói quen dậy sớm đúng không?
Trương Dương cảm thấy chính mình còn nên tìm kiếm trong hệ thống trợ thủ để học một chút cái thuật dẫn chuyện cao cấp mới được, sau khi hỏi những lời này chính hắn cũng không hiểu ra sao nữa.
Quả nhiên, khuôn mặt tuyệt mỹ của Hứa Đan Đồng như thể được vẽ lên một dấu chấm hỏi to đùng, cô bé cắn cắn môi dưới, nghiêng đầu, đôi mắt thật to nhìn Trương Dương kỳ quái hỏi han.
- Anh rể, anh muốn biết chuyện gì vậy?
- Là như thế này, chuyện đó, em…
Trương Dương nhìn nhìn, cửa phòng tắm phía bên kia có vẻ vừa vặn đối diện với cửa sổ, nhưng mà thực hiển nhiên là ở đó chỉ có một cửa sổ thông khí nhỏ mà thôi, hơn nữa loại kính cửa sổ thông khí đó cũng là loại thủy tinh cường lực có tác dụng chống nhìn trộm, lại có cả lớp giấy dán kính màu đen, cho nên chưa biết chừng có khi cô bé mở cửa ra cũng nên.
- Có phải là em có thói quen tắm rửa vào buổi sáng hay không?
- Hả?
Hứa Đan Đồng hiển nhiên không có nghe rõ lời hắn nói, mà cũng có thể là cô nghe rõ ràng đấy nhưng cảm giác như không thể tin nổi vào thính giác của mình nữa, anh rể cô như thế nào lại có thể hỏi về vấn đề như vậy được?
- Ý của anh là có phải là em có thói quen hay tắm rửa buổi sáng hay không. Nói thí dụ như là sáng sớm thức dậy mới tắm rửa ấy, bình thường tắm rửa lúc sáng sớm như vậy khiến cho tinh thần rất tốt mà.
Trương Dương vừa cười vừa nói một hồi, sau đó nhìn Hứa Đan Đồng, mái tóc đen nhánh thẳng mượt của cô buông xõa vẫn còn lưu lại một mùi hương thoang thoảng, hình như là mới vừa được gội qua.
- Ừm, vì sao anh rể lại hỏi em có tắm rửa vào buổi sáng hay không vậy?
Hứa Đan Đồng nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt có chút xấu hổ mà ửng hồng lên, hai tay đang đặt trên lan can cửa cũng thu về, cảm giác như khí phách không biết đã bay biến đi đâu hết rồi, anh rể của cô này hỏi cô đã tắm rửa hay chưa là có ý gì đây? Nghe nói là trước khi làm cái chuyện quan hệ nam nữ đó đều là tắm rửa, chuyện này… chuyện này không phải là do anh rể có ý đồ với chính cô đấy chứ?
Trong nháy mắt, tròng mắt cô trợn tròn lên, cô vội vàng đưa tay xua xua, đầu lắc lắc phụ họa.
- Không có, không có, tuy rằng mỗi ngày em đều thức dậy tương đối sớm nhưng em không có thích tắm rửa vào buổi sáng sớm. Thứ nhất là cảm thấy toàn thân mà bẩn thì khi ngủ sẽ làm dơ chăn mền, thứ hai là tắm rửa xong thì mới có thể ngủ say được… Vâng, chính là như vậy đấy.
Nói xong, cô nhanh chóng bắt lấy bình trà sữa, mở cái nắp chai rồi uống liền một hơi để giảm bớt cái sự căng thẳng đang ngự trị trong đầu cô.
- Ừ, như vậy là tốt rồi.
Trương Dương gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra. Nếu không phải là buổi sáng cô bé không có tắm rửa thì cũng chính là nói ít nhất thì cô cũng chưa có bị người ta nhìn thấy cả người trần truồng như nhộng rồi, chắc chỉ là do sáng sớm thức dậy, lúc thay quần áo không may thì bị tên rình trộm điên cuồng kia thấy được chút ít mà thôi.
Bởi vậy coi như lúc này trong lòng hắn cũng không còn quá mức rối rắm như trước nữa, chỉ có điều... cô bé này vốn thích ngủ trần, nên... Trương Dương lại rối rắm...
- Vậy... anh có thể hỏi lại một chuyện không?
Trương Dương do dự mà nói lại với cô.
Hứa Đan Đồng nghe vậy cô cầm lấy cái chai trà sữa, nhìn nhìn Trương Dương, do dự một hồi, thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, anh rể này nhất định là cảm thấy vừa rồi chính cô đã khéo léo cự tuyệt hắn cho nên muốn tìm cách khác để nói bóng nói gió đây mà. Anh rể ơi là anh rể, tuy rằng cô em vợ tôi đây cũng rất là sùng bái đối với anh, nhưng mà chưa có tới mức muốn nương thân bên cạnh anh đâu ạ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt Trương Dương lúc này, cô lại không đành lòng trực tiếp từ chối hắn, chỉ có thể khẽ cắn môi một chút, thấp giọng nói.
- Anh cứ hỏi đi, anh rể.
- Chuyện là thế này, anh biết là chuyện này có chút bất ngờ đối với em, chỉ có điều, nói thế nào đây nhỉ… em thích ngủ trần đúng không?
- Phì!
Hứa Đan Đồng vừa uống một ngụm trà sữa vào miệng liền trực tiếp phun thẳng ra ngoài, rồi với tay chỉnh sửa lại y phục đang mặc trên người, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Dương, kinh ngạc hỏi han.
- Anh rể… anh hỏi cái chuyện này để làm gì?
Nhìn phản ứng thái quá của cô bé, Trương Dương cũng có chút hoảng sợ, nói lại thì đúng là cái câu nói vừa rồi chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn tự tát vào miệng hắn một cái rồi, chết tiệt, cái đề tài như thế mà cũng dám hỏi hay sao hả miệng?
- Lau đi, trước tiên lau đi đã.
Trương Dương lấy hộp khăn giấy từ trong phòng đưa ra cho cô, vội vàng giải thích thêm một chút.
- Em nhất định là đang hiểu lầm ý anh rồi. Thực sự chuyện là như thế nào anh sẽ nói cho em rõ, trước tiên anh hỏi em một chút, cái hệ thống theo dõi mà Đan Oánh đang làm cùng anh đó em có biết qua chưa?
- Cái đó? Là hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye?
Hứa Đan Đồng vừa nghe cảm thấy chính mình là người có lỗi đã hiểu lầm hắn, hắn hẳn không phải là cái loại người như cô tưởng tượng đâu mà.
- Đúng, chính là cái hệ thống đó đấy.
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ thẳng vào vị trí tên rình trộm điên cuồng hổi sáng đứng đối diện với ban công, nói thêm.
- Vào khoảng sáu giờ ba mươi tám phút sáng nay, hệ thống đó có phát hiện có một người rình trộm điên cuồng đối diện với phòng ngủ của em. Cái tên đó đứng ngây người tại trận đại khái cũng đến hơn mười phút đồng hồ, còn làm một số chuyện rất xấu xa nữa.
- Hức? Cho nên là anh lo lắng cho em ngủ trần buổi sáng hay không đúng không? Sau đó lại còn bị người ta nhìn thấy lõa thể phải không?
Hứa Đan Đồng nghe vậy ngay tức khắc hiểu ra được câu chuyện. Đúng là chính cô thật sự đã hiểu lầm hắn, hắn không những không ham muốn gì cô mà ngược lại chỉ là quan tâm đến cô mà thôi. Hắn lo cho cô bị người ta nhìn trộm thôi mà.
- Ừ!
Trương Dương gật gật đầu, nhìn bộ dáng cô bé biến chuyển từ từ kinh ngạc khôi phục lại cái sự nhẹ nhàng bình thường cũng đã đoán biết được vừa rồi cô bé thực sự đã có hiểu lầm sâu sắc với hắn.
- Hì hì, cảm ơn anh, anh rể. Chỉ có điều anh cứ hoàn toàn yên tâm, em đây không có ngủ trần đâu. Hơn nữa hệ thống thông hơi của biệt thự này hoạt động tốt lắm, trước khi đi ngủ em đều kéo rèm cửa sổ lại cẩn thận mà.
- Hả, em khẳng định chứ?
Nếu không phải là nhìn cô thì cái tên rình coi điên cuồng kia rốt cuộc là nhìn cái gì đây? Hãm thật, chẳng lẽ nào khi không hắn đối diện với cả tòa biệt thự, vào đúng cái thời điểm sáng sớm lạnh buốt mà lấy của quý ra nhẹ nhàng thẩm du như vậy chứ?
- Dạ!
Hứa Đan Đồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói thêm.
- Chỉ có điều vào buổi sáng nay quả thực em thức dậy khá sớm, sau khi thay quần áo chỉnh tề cũng có mở cửa sổ ra để hít một chút khí trời thật. Vốn là em muốn tới tầng năm cơ, nhưng mà có điều bên ngoài lại đang thi công nhiều ngày nay cho nên tầng thượng đã bị che chắn hết rồi nên em không có lên trên đó.
- Về phần tên rình trộm điên cuồng kia thì em không có chú ý tới hắn, nhưng mà có điều là thời gian em ra ban công cùng với khoảng thời gian mà anh nói là cái tên rình trộm đó xuất hiện thì cũng không có sai biệt lắm, đại khái cũng khoảng hơn kém sáu giờ ba mươi một chút thôi.
- Vậy là được rồi, thời gian tên kia xuất hiện với thời gian em có mặt tại ban công là tương xứng.
Trong lòng Trương Dương buông lỏng một chút, như vậy cái tên kia không có thấy được cái gì hết.
Chỉ có điều khiến hắn không thể hiểu được mà cũng có chút buồn bực chính là cái tên rình coi kia ngay cả đứng từ phía xa mà nhìn cô em vợ xinh đẹp của hắn mà cũng có thể kích động đến tình cảnh không nhịn được mà thẩm du tại trận hay sao?!
Điều này chứng minh là việc thi công tại công trường đẩy nhanh tiến độ cả ngày lẫn đêm khiến cho nội tâm của đám nhân viên có nhiều áp lực. Cứ dồn nén như thế mãi, thật đúng là sợ bọn họ bất chợt một ngày nào đó dám làm những chuyện mà chẳng ai ngờ tới với đám con gái xinh đẹp trong biệt thự này đây.
Một mặt khác cũng chứng tỏ là bộ dạng cô em vợ mỹ nữ này thực sự là đẹp trọn vẹn, chính là người mà lúc nào cũng khiến cho người khác dù chỉ nhìn cũng muốn phạm tội một lần ấy, ai bảo cô có bộ dạng xinh đẹp đến như vậy cơ chứ.
Đang nói chuyện thì Lão Ý đã gọi điện thoại tới cho hắn, báo là đã tìm được cái tên rình trộm điên cuồng đó rồi.
Trương Dương cầm điện thoại, nhìn nhìn Hứa Đan Đồng, rồi thẳng thừng đáp lại.
- Biết rồi, trước tiên đừng đụng vào hắn, các anh cứ trở về đi.
Nếu hắn thực tình không có thấy được cái gì thì thực sự cũng là người đáng được thông cảm, nhiều lắm cũng chỉ nên cảnh báo với Chu Lôn Phát một tiếng thôi.
- Anh rể…
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Hứa Đan Đồng đã đi tới bên cạnh hắn, nói.
Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi.
- Em muốn bàn bạc với anh chuyện này.
- Ừ?
- Bữa nay anh có rảnh không, anh lại đưa em ra ngoài một chuyến nhé?
Hứa Đan Đồng có phần hơi e ngại mà nhìn hắn một cái rồi mới nói.
- Em muốn đi ra ngoài mua một số vật dụng.
- Được thôi. Dù sao thì hôm nay cũng coi như là anh rảnh mà, em muốn mua cái gì đây? Anh giúp em đi mua luôn.
- Thực đấy ạ, vậy… hai bao băng vệ sinh…
Hứa Đan Đồng vẫn với khuôn mặt thoáng chút ngượng ngùng mà nói thêm.
- Với lại, thuận tiện mua giúp em bộ đồ lót nữa… buổi sáng…
Cô bé chỉ chỉ về phía ban công, có chút thẹn thùng mà nhẹ giọng nói.
- Buổi sáng lúc ra ngoài nhìn phong cảnh, có vẻ là đã bị gió thổi mất rồi.
Trương Dương vừa nghe không khỏi nhìn chằm chằm cô bé. Mà cô bé lúc này theo bản năng cho nên khuôn mặt đỏ bừng lên, thuận tiện cũng bó kín lại nửa người phía dưới.
Ách… đây là có chuyện gì thế?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.