Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 260: Xấu hổ chết đi được. (1)

Lam Đậu Sinh Tam Quốc

10/11/2014

- Anh rể, mau đi đi.

Hứa Đan Đồng che chiếc váy lại, đôi chân thon dài trắng như tuyết kẹp chặt lại, sau khi nói xong khuôn mặt xinh đẹp cũng hồng như quả táo chín, đôi mắt đẹp có ngượng ngùng pha chút buồn bực.

Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, cô nàng này không phải lại là lại đến kỳ đèn đỏ đấy chứ? Sao lại bị cùng lúc giống Dương Tĩnh thế chứ?

Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Hứa Đan Đồng thở phào một cái, hai tay vỗ ngực, nhanh chóng vọt vào phòng tắm, sau đó oán hận nhìn chằm chằm trên mặt đất, 2 chiếc quần chip màu trắng và miếng băng vệ sinh đã bị ướt nhẹp, chiếc mũi thanh tú chun lại, buồn bực lầm bầm một mình.

- Đều cũng tại các ngươi nếu như không phải các ngươi rơi xuống đất, rồi còn bị gió thổi đi, thì bây giờ ta đâu phải chưa mặc gì thế này.

- Xấu hổ chết đi được, sau này làm sao dám gặp anh ấy đây.

Cô dậm dậm chân, cắn cắn môi, sau đó vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống mà nhặt nội y lên.

Thì ra là sáng sớm nàng thức dậy, ra ban công tập yoga, ăn sáng xong thì ở trong phòng xem tài liệu, đột nhiên đến kỳ đèn đỏ, lúc đi thay đồ thì lại làm rớt cái quần chip trên mặt đất, lúc nhặt lên thì lại bất cẩn làm rơi cả miếng BVS và cái quần khác mới lấy ra.

Quần áo cô đem đến biệt thự không nhiều, cho nên vì chuyện này mà buồn không thôi. Lúc đầu đã định là cùng với Hứa Đan Oánh đi xem tổng bộ công ty Nữ Oa của Trương Dương, bây giờ thì không đi được rồi, càng khiến cô buồn bực hơn đó là, cô gọi điện thoại nhờ Hứa Đan Oánh mua dùm mình nhưng không biết nha đầu này làm chuyện gì mà không bắt máy.

Nghe Trương Dương nói ở cùng cô ấy, mới hiểu được nha đầu này chắc là đi lên lầu năm mà quên mang điện thoại.

Sau đó cô lại gọi cho chị cả lúc về thì mua dùm mình, kết quả Lộ Lộ lại nói nàng bận lắm, kêu nàng đi tìm Trương Dương.

Lấy cớ, toàn là lấy cớ thôi. Mấy người chị này, có chuyện này mà cũng không chịu giúp hay sao.

Vốn định tự mình sẽ đi ra ngoài, nhưng cô đối với chỗ này không quen thuộc cho lắm, vừa rồi Trương Dương chủ động đến tìm, cũng xem như là trùng hợp đi. Hơn nữa lúc đó cũng đang nói chuyện nên cũng thấy bình thường, bây giờ nhớ lại mới thấy mình nhất định là bị ấm đầu rồi.

Đầu óc có vấn đề rồi, xấu hổ chết đi được.

Đang miên man suy nghĩ thì ở cầu thang truyền tới tiếng bước chân, giờ nàng mới nhớ cửa phòng vẫn chưa đóng, vội vàng đem nội y và băng BVS nhặt lên, lấy chiếc khăn sạch mềm thay vào, sau đó ra khỏi phòng tắm, nhìn ra ngoài cửa phòng, thì ra là cô em gái bảo bối nàng sớm gọi điện đang giẫm gót giày lên tấm thảm hướng nàng đi tới.

- Hứa Đan Oánh...

Hứa Đan Đồng chờ nàng tháo giày xong, liền kéo nàng vào phòng.

- Chị hai, làm sao vậy?

Hứa Đan Oánh vẻ mặt vô tội nhìn vẻ mặt buồn bực của Hứa Đan Đồng, em không có chọc giận gì chị nha.

- Cái kia... buổi sáng chị gọi điện thoại, em làm gì mà không bắt máy hả?

Hứa Đan Đồng mặc dù có thể đoán được là do nàng quên mang theo điện thoại nhưng vần không cam lòng hỏi lại.

- Điện thoại?

Hứa Đan Oánh đưa tay sờ vào túi, vỗ đầu một cái.

- Đúng rồi, em không có mang theo điện thoại.

- Chị hai bị em hại chết rồi em có biết không hả?

Hứa Đan Đồng bĩu môi, vẻ mặt không nói giơ tay chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đan Oánh.

- Chị hai của em mà chết đi, là hoàn toàn bị em hủy diệt đấy...

- A, bình thường cũng không thấy chị hai vội vội vàng vàng vậy nha, chẳng lẽ cái tên Trương Ngụy Quốc kia đã chạy đến Mai Ninh rồi?

- Cái gì chứ, nha đầu thối nhà ngươi còn dám nói vậy nữa hả?

Hứa Đan Đồng chỉ lên trán của nàng nói.

- Hỏi ngươi một câu hỏi đây.

- Vâng.

Hứa Đan Oánh vội chạy sang phía bên giường của chị cô, đĩnh đạc nằm dài trên giường, cong cong cái đùi trắng bóc, xoay xoay cổ nói.

- Em mệt sắp chết rồi, để em nằm trước một chút đã.



Hứa Đan Đồng nhìn nàng một cái, phát hiện nàng dang cả chân ra, ở giữa là hai bắp đùi trắng bóc, có thể thấy có chiếc quần nhỏ màu trắng bên trong chiếc váy jean, thật là mất cả hình tượng, nàng nhịn không được giơ chân đá cô em nàng một cái.

- Nha đầu thối, mất hết hình tượng, mất sạch hết rồi...

- Ách..., đâu có ai đâu mà, khó khăn lắm mới thả lỏng được một chút, mệt chết được, chị không phải vừa nói có chuyện cần hỏi sao?

Hứa Đan Oánh ngáp một cái nói.

- Uh, đúng vậy.

Hứa Đan Đồng cau mày nói, có vẻ như phía dưới lại tới nữa rồi.

- Đúng rồi, em giúp anh rể làm hệ thống giám sát ma ưng gì đó, có phải rất lợi hại hay không?

Hứa Đan Oánh vừa nghe Hứa Đan Đồng nhắc tới hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye thì lập tức lấy lại tinh thần, trở mình ngồi dậy, hai chân xếp bằng ngồi trên chăn.

- Chị hai, chị nhắc tới cái này là đúng rồi đó, hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye đó đúng là rất thần kỳ nha. Em nói cho chị biết, tuy chương trình là do em viết, nhưng mà ý tưởng và định nghĩa logic đều là do anh rể chỉ em hết, cuối cũng lúc cho chạy chương trình chính em còn không tin vào mắt của mình nữa.

- Chị hai…

Hứa Đan Oánh cắn cắn môi anh đào, nghiêng nghiêng đầu, bổ sung nói.

- Phần mềm này nếu có thể bán cho ngành công nghiệp quân sự hoặc là một số hệ thống chấp pháp, em tính toán ít nhất cũng có giá vài triệu tệ. Thực sự là rất tốt đấy! Em thấy hiện nay đã có những phần mềm thông minh có thể thông qua máy giám sát giống như phán đoán mục tiêu, kiểm tra xem đối tượng có phải là người xấu hay không, nhưng mà độ chính xác cao như mắt ma ưng này thì hầu như vẫn chưa có. Cho nên có thể nói đây là phần mềm thông minh nhất mà em từng thấy, thật không biết anh rể đã làm thế nào mà tạo ra được.

- Lợi hại như vậy ư?

Hứa Đan Đồng nhìn chằm chằm Hứa Đan Oánh, sau khi nghe xong nàng cũng là một vẻ mặt kinh ngạc, nàng cũng biết cô em gái này của mình chính là thiên tài lập trình máy tính chuyên nghiệp, ngay cả nàng cũng phải bội phục đồ vật luôn rồi, đây chẳng phải là nghịch lý a.

- Đúng vậy, tuy nói rằng nó vẫn chưa đạt đến cực điểm hoàn mỹ nhưng chỉ cần tiếp tục cải tiến xong, thì về sau biệt thự này sẽ lắp đặt một cái giống như thần giữ cửa nha, anh rể của chúng ta thật là thiên tài a.

Hứa Đan Oánh tiếp tục nói, trên mặt toát lên vẻ đầy tự hào.

- Em cũng chưa bao giờ nghĩ tới, chương trình này là do chính em làm ra a, cũng nhờ anh rể cho em cơ hội này.

- Tiểu tử, nhìn bộ dạng đắc ý của ngươi kìa.

Hứa Đan Đồng nhìn bộ dạng hí hửng của cô, trong lòng cũng vui vui, cô em gái này của mình bộ dạng luôn rụt rè thẹn thùng, không ngờ mới đến biệt thự có hai ngày đã trở nên hoạt bát như vậy.

Đồng thời trong lòng không hiểu sao lại có chút hâm mộ, mỗi người ở biệt thự này hình như đều giúp cho Trương Dương làm một chút gì đó, còn nàng ngoại trừ là chị của Hứa Đan Oánh mà ở lại nơi này ra thì những thứ khác không có liên một chút nào liên quan đến hắn.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt của em gái, trong lòng nàng không khỏi sinh ra một tia buồn bã.

- Chị hai, em và anh rể đã bàn với nhau rồi, tốt nghiệp xong em sẽ đến chỗ anh ấy làm việc, hihi, chị biết không nha, em cũng mới biết gần đây thôi, anh rể còn là siêu cấp hacker đó nha.

- Sao?

Hứa Đan Đồng nhìn nàng một cái nói.

- Nói rõ xem.

- Hì hì, thiên cơ bất khả lộ nha, em đã hứa với anh rể rồi, chuyện này không được cho người khác biết.

- Nha đầu thối, dám trêu chọc chị ngươi.

Hứa Đan Đồng đang định cho nàng một trận, nhưng lại thấy phía dưới không ổn, nàng cũng không dám ngồi xuống, chỉ biết trừng mắt nhìn nàng nói:

- Đúng rồi, ngươi còn BVS hay không, nhanh lấy ra đây cho chị hai của ngươi.

- Chị hai, chị tới ngày rồi?

Hứa Đan Oánh kinh ngạc hỏi.

Hứa Đan Đồng liếc nàng một cái, gật gật đầu.

- Ừ, em không còn đồ dự phòng à?

- Á!

Hứa Đan Oánh vội từ trên giường đứng lên.



- Đương nhiên là có rồi, chị không phải cũng có sao?

- Đừng nhắc nữa, nha đầu thối, mau lấy ra đây cho ta.

Hứa Đan Đồng vừa nghĩ tới cảnh hồi sáng này, lại bị Trương Dương biết nhiều như thế, chỉ muốn lập tức chết đi cho rồi.

- Được rồi, được rồi, em đi lấy liền đây.

Hứa Đan Oánh nhìn thấy sắc mặt khó coi của chị hai lập tức chạy vọt về phòng, lấy một gói BVS đưa cho nàng.

Hứa Đan Đồng cầm xong vội vàng chạy vào phòng tắm.

- Em gái, ở đây có mấy sấy hay quạt điện không nhỉ?

Hứa Đan Đồng ở trong phòng tắm, mới phát hiện mình không có mặc nội y... Mặc dù Trương Dương có mua cho nàng cái mới, nhưng nàng cũng phải giặt sạch a, bất quá buổi sáng mình hoảng quá làm bậy, bây giờ mới thấy mình có thể giặt sạch rồi dùng quạt sấy khô mà.

- Em cũng không biết,chắc là có đó, để em tìm giúp chị.

Hứa Đan Oánh sau khi loay hoay một hồi, không tìm thấy, liền hướng phòng tắm hô:

- Em không tìm thấy, hay là em đi hỏi anh rể nhé, đúng rồi, không phải anh rể vừa xuống tìm chị sao, làm sao mà không thấy ở đây vậy?

- Ách ...

Hứa Đan Đồng bên trong mặt đã đen thui.

- Cái này, tóm lại là anh ấy đã đi ra ngoài rồi.

- Không đúng a, anh ấy nói phải xuống dưới này xem chỗ gì đó, nãy giờ chỉ có nói chuyện cùng chị mà quên mất chuyện này, chị cứ tiếp tục đứng ngây ra đó đi, em đi tìm anh ấy đây.

- Ai nha, đừng mà, tìm không thấy thì thôi đi, anh ta là một đại nam nhân, dùng máy sấy làm cái gì a, nếu không thì em gọi điện thoại cho chị cả đi, chắc chị ấy biết.

- Ừ, cũng được.

Hứa Đan Oánh nghe thấy cũng có lý, nàng sờ sờ túi áo phát hiện không thấy điện thoại, bèn đi qua lấy điện thoại iphone của Hứa Đan Đồng chuẩn bị gọi điện hỏi Hứa Đan Lộ.

Kết quả là chưa kịp gọi đi thì điện thoại của Hứa Đan Đồng lại reo lên, Hứa Đan Oánh vừa nhìn thấy hiển thị gọi đến, không khỏi thấy kì quái hường phòng tắm hô to:

- Chị hai, sao anh rể lại gọi điện thoại cho chị nè?

- Hả, ai cơ?

Hứa Đan Đồng còn chưa kịp phản ứng.

- Anh rể ấy? Kỳ lạ.

Hứa Đan Oánh cầm điện thoại, xem tên hiển thị, xoay đầu nói.

- Chị, em nghe giúp chị nhé.

- Ấy... đừng...

Hứa Đan Đồng định nói được nhưng nghĩ lại, vừa rồi mình nhờ Trương Dương đi mua cái đó dùm... Chẳng lẽ hắn không hiểu đi? Trời à, nếu để em gái biết được, thì mình đâm đầu chết đi cho rồi.

- Em nghe máy rồi…

Hứa Đan oánh bên ngoài trả lời.

- Anh ấy nói cái gì thì em sẽ chuyển lời lại cho chị.

Nói xong thì trực tiếp bắt điện thoại.

- Anh rể,có chuyện gì vậy?

Nói như thế, mặc dù ba chị em nhà họ Hứa khuôn mặt có chút giống nhau nhưng cũng chỉ là có chút giống mà thôi, điểm giống nhau nhất của ba người đó chính là giọng nói, đều mang một chút hờn dỗi, lại nghe qua điện thoại nữa nên càng khó phân biệt.

Cho nên Trương Dương nghe thấy âm thanh mềm mại trong điện thoại kia, cũng không có chút nghi ngờ, mắt nhìn chằm chằm cửa hàng nội y, đầy màu sắc rực rỡ cùng với ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên mua hàng, đè thấp giọng hỏi.

- Đan Oánh, không phải muốn mua quần trong sao, vòng ba của em là bao nhiêu, còn có BVS nữa, nên mua loại nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Mỹ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook