Quyển 6 - Chương 11: Đại chiến thành Bình Dương (Phần 1)
Duyên Phận
27/03/2013
Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người đồng thời dấy lên hy vọng trong lòng, ngay cả Bích Không Tình và Thủy Trung Đường cũng không thể không bội phục sự hấp dẫn trong lời nói của Thiển Thủy Thanh. Hắn không chỉ kích phát ý chí chiến đấu trong lòng các chiến sĩ, đồng thời cũng đã làm cho bọn họ thấy được hy vọng, thì ra ông trời cũng chưa tới nỗi bắt bọn họ hứng chịu kết quả tồi tệ nhất.
Đúng vậy, cũng giống như đi đánh bạc, thất bại trước khi đánh đương nhiên là bi thảm, nhưng so ra vẫn còn tốt hơn là thất bại sau khi đánh, mất hết tất cả, Thiển Thủy Thanh đã hiểu rất rõ khao khát trong lòng của mỗi con người.
Lúc này Thiển Thủy Thanh tiếp tục hò hét:
- Cho nên chúng ta không cần phải sợ hãi, chúng ta không cần cảm thấy áo não! Chúng ta không được nghĩ rằng tất cả đã mất hết! Ít nhất ông trời vẫn không hoàn toàn bỏ mặc chúng ta! Ít nhất ông ta còn để lại cho chúng ta lực lượng chiến đấu và mầm móng của hy vọng! Nếu là như vậy, chúng ta sẽ nắm lấy nó cho thật chắc, không thể dễ dàng xuôi tay bỏ cuộc như vậy được!
-… Thiển Thủy Thanh ta từ lúc tham gia vào quân ngũ tới nay, chưa bao giờ ông trời đối xử tốt với ta lấy một lần! Chỉ vừa tham gia quân ngũ được vài ngày, Bích Không Tình bên cạnh ta đây đã dẫn theo Phi Tuyết Vệ tập kích chúng ta, suýt chút nữa đã đâm một thương giết chết ta! Kết quả thì sao? Lão tử ôm hắn cả hai cùng chết! Có thấy không? Trên mặt Xà Lang Quân bây giờ vẫn còn vết thẹo! Lúc đánh Bắc Môn quan, tám trăm chiến sĩ Vệ số Ba chỉ vì Phạm Tiến Trung hiểu lầm mà bị từ chối không cho vào, suýt chút nữa chúng ta đã mất đi một trận thắng vĩ đại. Lúc đánh thành Đại Lương, lão tử đã vào tới Hoàng cung, ngủ với Vương phi Chỉ Thủy, nhưng kết quả thì sao? Vẫn bị Dịch Tinh Hàn dẫn Hộ dân quân tới đánh cho bỏ chạy!
-… Nhưng chúng ta chưa từng xuôi tay bỏ cuộc! Bởi vì chúng ta biết rõ, chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, vậy thắng lợi cuối cùng vẫn sẽ thuộc về chúng ta! Các bậc tiền bối nói rất đúng, thắng lợi và thất bại thường là chỉ cách nhau một đường tơ, chỉ có kẻ kiên trì đến cùng, quyết không bỏ cuộc mới có tư cách nghênh đón thắng lợi! Cuộc đời này của Thiển Thủy Thanh ta đã chìm nổi quá nhiều lần, nhưng vẫn chưa từng suy sụp, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về ta! Ta tin rằng hôm nay, cũng là như vậy!
-… Chúng ta có thể tử trận, nhưng chúng ta không thể sống trộm! Chúng ta có thể đổ máu, nhưng chúng ta tuyệt không bỏ cuộc! Lúc chúng ta tới đây, chúng ta chiến đấu vì thắng lợi, như vậy hiện tại, chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu vì chúng ta phải về nhà! Mặc dù mục đích khác nhau, nhưng thủy chung chúng ta đều là nam nhân vì chiến đấu mà sinh tồn! Chúng ta không e ngại phải chiến đấu, chỉ cần chúng ta có thể về nhà!
- Cứu Thiết Phong Kỳ, sau đó về nhà!!!
Thiển Thủy Thanh vung hai tay lên cao, gào thét điên cuồng.
- Về nhà!!! Về nhà!!! Về nhà!!!
Tất cả các binh sĩ đồng thời hô to.
Có một việc Thiển Thủy Thanh đã nói sai.
Binh sĩ của hắn không hề oán hận hắn.
Hoàn toàn ngược lại, trong giờ phút quan trọng nhất này, bọn họ biết rằng nếu như bọn họ còn một hy vọng, như vậy hy vọng này chính là Thiển Thủy Thanh. Nếu như còn có người có thể phá tan mọi trở ngại để đưa cánh quân này trở về quốc gia của họ, như vậy người này cũng chỉ có thể là Thiển Thủy Thanh.
Hiện tại Thiển Thủy Thanh vẫn đứng chung với bọn họ cùng một chỗ, hắn vẫn không do dự, không tỏ ra uể oải, không có mắng trời trách đất, kêu cha gọi mẹ.
Tướng là lá gan của một cánh quân, tướng là linh hồn của một cánh quân.
Hồn còn đó, gan không đổi, như vậy cánh quân này sẽ không bị suy sụp.
Nếu không có hy vọng, vậy phải tạo ra hy vọng, hiện giờ, về nhà đã trở thành tâm nguyện chung của các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn từ trên xuống dưới. Bọn họ không muốn kiến công lập nghiệp, mà muốn làm sao có thể thoát khỏi vùng đất rộng lớn này, trở lại quê nhà mà bọn họ hằng mong mỏi.
Bọn họ lại tin tưởng Thiển Thủy Thanh một lần nữa, theo hắn bước trên con đường về nhà.
Con đường này nhất định sẽ tràn ngập chông gai hiểm trở, hết sức gian nan, tràn ngập máu và thi thể. Nhưng bọn họ đã không còn con đường nào khác, chỉ có thể dứt khoát ngẩng cao đầu đi tới, dùng tính mạng của mình mở ra một con đường máu để có thể về nhà.
Không ai có thể ngờ rằng, lần trở về này lại trải qua một khoảng thời gian rất dài…
Con đường phía trước đi hoài không thấy tới…
o0o
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười.
Thành Bình Dương.
Thành Bình Dương nằm ở phía Đông Đế quốc Kinh Hồng, gần sơn mạch núi Tiếp Thiên, nằm trong vùng giữa Tùng Châu và Hàn Phong quan.
Nhờ vào sự chỉ huy hiệu quả của bọn Khương Trác, Lâu Thiên Đức, hai mươi vạn đại quân chia nhau chặn đuổi, bao bọc tứ phía, Thiết Phong Kỳ không còn khả năng đột phá vòng vây như những lần trước nữa.
Chuyện tồi tệ nhất chính là, sau khi trải qua quá trình chạy trốn thục mạng, bọn họ đã không còn nằm trên lộ trình quay về. Nói cách khác, Thiển Thủy Thanh không thể nào biết được bọn họ đang ở nơi này, cho nên không có cách nào đến cứu bọn họ. Cũng may bọn Phương Hổ giữ kín chuyện này, không để cho các binh sĩ biết được, nếu không chỉ sợ lòng quân đã tan rã.
Thấy người Đế quốc Kinh Hồng không ngừng siết chặt vòng vây, Phương Hổ và Thiết Phong Kỳ không còn cách nào khác, vì bất đắc dĩ nên trưa hôm đó phải chạy vào trong thành Bình Dương, định mượn tường thành để ngăn cản các đợt tấn công của Đế quốc Kinh Hồng, kéo dài thời gian cho đến khi quân Đế quốc Thiên Phong triển khai tiến quân toàn diện. Hai mươi vạn đại quân của địch đổ xô mà đến, lúc này thành Bình Dương giống như một mỏm đá trước những cơn sóng biển dồn dập, chỉ có thể bị sóng biển nuốt chửng mà không có tư cách đắp bờ ngăn lũ, người Đế quốc Kinh Hồng muốn tiêu diệt toàn quân Thiết Phong Kỳ chỉ là vấn đề thời gian.
Tường thành Bình Dương không cao, chỉ có khoảng trên dưới bảy thước, thậm chí không bằng một nửa của Hàn Phong quan, lại thêm đá xây tường cũng chỉ là loại đá bình thường, chỉ có thể ngăn cản bọn thổ phỉ trộm cướp tầm thường, nếu muốn đối phó với quân chính quy thì gần như không có tác dụng. Ngoài ra nơi này cũng thiếu thốn khí giới thủ thành, mặc dù sau khi Phương Hổ tiến vào đã lập tức cướp sạch kho phủ, nhưng gần như không tìm thấy vũ khí sát thương hạng nặng, đừng nói tới nỗ sàng là khí giới sát thương tầm xa lại càng không hề có.
Quân canh giữ ở đây chỉ có hai trăm người, toàn bộ đã bị Thiết Phong Kỳ bắt tống vào nhà giam. Sau đó Thiết Phong Kỳ thông báo khắp toàn thành rằng yêu cầu mọi người ở yên trong nhà, không được ló mặt ra đường, phàm có kẻ nào rời nhà sẽ bị coi là có ý đồ tấn công Thiết Phong Kỳ, sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Sở dĩ Phương Hổ chọn thành Bình Dương để cố thủ chờ đợi viện quân, chủ yếu là vì ở phía Bắc thành có một khu đất trũng, bất lợi cho tấn công. Mà phía Nam thành lại có một rừng cây, cũng gây trở ngại rất lớn nếu như quân Đế quốc Kinh Hồng muốn tấn công vào thành. Bởi vậy tuy rằng quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây bốn cửa, nhưng chỉ có hai cửa Đông, Tây là có thể tấn công hiệu quả mà thôi, nhờ vào điều này, binh lực của Thiết Phong Kỳ có thể chỉ cần tập trung phòng ngự ở hai cửa.
Ngoài ra cánh rừng nhỏ ở cửa Nam cũng là hy vọng cuối cùng của Phương Hổ. Một khi quân Đế quốc Kinh Hồng tiến vào thành, lợi dụng cánh rừng nhỏ này để phân tán đội hình quân địch, có lẽ sẽ có hy vọng thừa cơ xông ra, mặc dù hy vọng này vừa xa vời vừa nhỏ bé.
Không cần Phương Hổ phải hạ lệnh lần thứ hai, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ vừa tiến vào thành Bình Dương đã lập tức chia ra hành động. Bọn họ đi lên tường thành, thu gom các loại khí giới thủ thành như củi đốt, dầu đen, đá tảng, cây lăn, bày bố vũ khí, cung tên, an trí chiến mã ở cửa Nam, xây dựng những bức tường thấp tạm thời để phòng ngự và ngăn cản kỵ binh của địch xông vào ở cửa thành, chôn cọc gỗ vót nhọn, cắm chông sắt…
Tuy chỉ là một thành nhỏ không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, nhưng quân Đế quốc Thiên Phong vốn dồi dào kinh nghiệm đã vận dụng tất cả những thứ có thể tìm được, chỉ trong một thời gian ngắn đã thành lập được hệ thống phòng ngự bên trong thành Bình Dương. Hiệu suất này có thể nói là rất nhanh, thể hiện đầy đủ ý nghĩa từ ‘tinh anh’ của cánh quân này.
- Chỗ tường thành này đã bị hư hỏng, tìm vài người tới tu sửa một chút, nếu không có gạch thì cứ việc phá hủy miếu của Huyện lão thái gia cho ta!
- Bên dưới tháp lâu kia bố trí vài huynh đệ phòng thủ, nếu không có thì bố trí vài hình nộm cũng được!
- Gần cửa thành bố trí một bức tường để yểm hộ cho kỵ binh tấn công, nếu như không kịp dùng xe bò, trên đó chất một ít hàng hóa là được!
- Mỗi tháp lâu trên cửa thành đều phải bố trí ván chắn tên, nếu không có ván, đi gỡ cửa nhà dân chúng xuống cho ta!
- Thu gom một ít cát, để lát nữa dùng quạt thổi! Nếu không có cát thì dùng bột mì, vôi bột hay bùn đất cũng được!
- Chông sắt không đủ thì dùng đá nhọn thay thế, dầu đen không đủ thì dùng dầu cải!
Trên tường thành đầy những mệnh lệnh kỳ quái đáng ngạc nhiên như vậy.
Trong chiến tranh có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vì muốn có hệ thống phòng ngự đầy đủ, cho dù mệnh lệnh có quá đáng một chút cũng không do dự mà cho binh sĩ làm theo. Đối với binh sĩ mà nói, lực phòng ngự nhiều hơn một phần, có nghĩa là càng thủ vững hơn được một phần. Cứ như vậy, có rất nhiều song gỗ lan can bị vót nhọn đầu, sau đó dùng dây thừng buộc lại với nhau trở thành hàng rào trúc gây lực sát thương rất lớn, thay thế cho cự mã. Nồi chảo trong nhà dân chúng cũng bị thu gom để ngăn trở cung tiễn thủ của địch bắn tên theo phương thức bao trùm, một phần nồi chảo được dùng vào việc nấu dầu sôi. Phàm là bất cứ vật gì có thể sử dụng trong chiến tranh, các binh sĩ không hề buông tha dù chỉ là một thứ. Tuy rằng hành động của binh sĩ Thiết Phong Kỳ vô cùng kiêu ngạo, nhưng bọn họ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của cấp trên, ngoại trừ những đồ có thể dùng để thủ thành, bọn họ không hề đụng chạm đến những thứ gì khác, cố gắng không để cho dân chúng quá căm phẫn. Trận chiến trước mắt này bất cứ cái gì Thiết Phong Kỳ cũng cần, chỉ không cần kích phát ý chí chống lại của dân chúng địa phương.
Phương Hổ cùng các tướng sĩ trong Kỳ như bọn Mộc Huyết qua lại kiểm tra công tác của các binh sĩ, thỉnh thoảng lại phát ra vài mệnh lệnh cần thiết. Trước khi quân địch ập tới, bọn họ phải chuẩn bị tất cả sẵn sàng.
Các Tướng quân tụ tập lại một chỗ, bắt đầu thảo luận chuyện nên đánh trận này như thế nào với khí thế ngất trời.
Tất cả mọi người đều hiểu được một chuyện, đó là hiện tại Thiết Phong Kỳ không có tư cách để nói tới thắng lợi, hy vọng duy nhất của bọn họ là có thể kiên trì chống đỡ.
Vô Song vội vàng trở về từ ngoài thành, lớn tiếng báo cáo:
- Cánh truy binh gần nhất cách chúng ta không tới mười dặm, toàn bộ đều là khinh bộ binh, trong vòng hai canh giờ nữa sẽ đuổi tới đây!
Phương Hổ trầm giọng nói:
- Trước mắt, địch nhân ở phía Đông cách chúng ta gần nhất, có khoảng chừng trên dưới năm vạn, tình huống phân bố cụ thể không rõ. Đại bộ phận truy binh của địch đều ở phía Tây, bởi vì chúng ta chạy từ Tây sang Đông, sau đó từ Bắc chạy lên phía Nam. Bởi vậy, rất có thể hướng Tây là hướng chủ công của địch, ba cửa còn lại chủ yếu phụ trách kềm chế. Bởi vì địa hình hạn chế, hai cửa Nam, Bắc sẽ không có quá nhiều địch nhân, nhưng ta phỏng chừng nhất định sẽ có kỵ binh. Ta đang nghĩ xem chúng ta có cần xông ra ngoài chém giết một trận để làm giảm sĩ khí của địch trước khi địch nhân từ hướng Tây đuổi tới, sau đó hãy quay về thành cố thủ hay không?
Đúng vậy, cũng giống như đi đánh bạc, thất bại trước khi đánh đương nhiên là bi thảm, nhưng so ra vẫn còn tốt hơn là thất bại sau khi đánh, mất hết tất cả, Thiển Thủy Thanh đã hiểu rất rõ khao khát trong lòng của mỗi con người.
Lúc này Thiển Thủy Thanh tiếp tục hò hét:
- Cho nên chúng ta không cần phải sợ hãi, chúng ta không cần cảm thấy áo não! Chúng ta không được nghĩ rằng tất cả đã mất hết! Ít nhất ông trời vẫn không hoàn toàn bỏ mặc chúng ta! Ít nhất ông ta còn để lại cho chúng ta lực lượng chiến đấu và mầm móng của hy vọng! Nếu là như vậy, chúng ta sẽ nắm lấy nó cho thật chắc, không thể dễ dàng xuôi tay bỏ cuộc như vậy được!
-… Thiển Thủy Thanh ta từ lúc tham gia vào quân ngũ tới nay, chưa bao giờ ông trời đối xử tốt với ta lấy một lần! Chỉ vừa tham gia quân ngũ được vài ngày, Bích Không Tình bên cạnh ta đây đã dẫn theo Phi Tuyết Vệ tập kích chúng ta, suýt chút nữa đã đâm một thương giết chết ta! Kết quả thì sao? Lão tử ôm hắn cả hai cùng chết! Có thấy không? Trên mặt Xà Lang Quân bây giờ vẫn còn vết thẹo! Lúc đánh Bắc Môn quan, tám trăm chiến sĩ Vệ số Ba chỉ vì Phạm Tiến Trung hiểu lầm mà bị từ chối không cho vào, suýt chút nữa chúng ta đã mất đi một trận thắng vĩ đại. Lúc đánh thành Đại Lương, lão tử đã vào tới Hoàng cung, ngủ với Vương phi Chỉ Thủy, nhưng kết quả thì sao? Vẫn bị Dịch Tinh Hàn dẫn Hộ dân quân tới đánh cho bỏ chạy!
-… Nhưng chúng ta chưa từng xuôi tay bỏ cuộc! Bởi vì chúng ta biết rõ, chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, vậy thắng lợi cuối cùng vẫn sẽ thuộc về chúng ta! Các bậc tiền bối nói rất đúng, thắng lợi và thất bại thường là chỉ cách nhau một đường tơ, chỉ có kẻ kiên trì đến cùng, quyết không bỏ cuộc mới có tư cách nghênh đón thắng lợi! Cuộc đời này của Thiển Thủy Thanh ta đã chìm nổi quá nhiều lần, nhưng vẫn chưa từng suy sụp, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về ta! Ta tin rằng hôm nay, cũng là như vậy!
-… Chúng ta có thể tử trận, nhưng chúng ta không thể sống trộm! Chúng ta có thể đổ máu, nhưng chúng ta tuyệt không bỏ cuộc! Lúc chúng ta tới đây, chúng ta chiến đấu vì thắng lợi, như vậy hiện tại, chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu vì chúng ta phải về nhà! Mặc dù mục đích khác nhau, nhưng thủy chung chúng ta đều là nam nhân vì chiến đấu mà sinh tồn! Chúng ta không e ngại phải chiến đấu, chỉ cần chúng ta có thể về nhà!
- Cứu Thiết Phong Kỳ, sau đó về nhà!!!
Thiển Thủy Thanh vung hai tay lên cao, gào thét điên cuồng.
- Về nhà!!! Về nhà!!! Về nhà!!!
Tất cả các binh sĩ đồng thời hô to.
Có một việc Thiển Thủy Thanh đã nói sai.
Binh sĩ của hắn không hề oán hận hắn.
Hoàn toàn ngược lại, trong giờ phút quan trọng nhất này, bọn họ biết rằng nếu như bọn họ còn một hy vọng, như vậy hy vọng này chính là Thiển Thủy Thanh. Nếu như còn có người có thể phá tan mọi trở ngại để đưa cánh quân này trở về quốc gia của họ, như vậy người này cũng chỉ có thể là Thiển Thủy Thanh.
Hiện tại Thiển Thủy Thanh vẫn đứng chung với bọn họ cùng một chỗ, hắn vẫn không do dự, không tỏ ra uể oải, không có mắng trời trách đất, kêu cha gọi mẹ.
Tướng là lá gan của một cánh quân, tướng là linh hồn của một cánh quân.
Hồn còn đó, gan không đổi, như vậy cánh quân này sẽ không bị suy sụp.
Nếu không có hy vọng, vậy phải tạo ra hy vọng, hiện giờ, về nhà đã trở thành tâm nguyện chung của các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn từ trên xuống dưới. Bọn họ không muốn kiến công lập nghiệp, mà muốn làm sao có thể thoát khỏi vùng đất rộng lớn này, trở lại quê nhà mà bọn họ hằng mong mỏi.
Bọn họ lại tin tưởng Thiển Thủy Thanh một lần nữa, theo hắn bước trên con đường về nhà.
Con đường này nhất định sẽ tràn ngập chông gai hiểm trở, hết sức gian nan, tràn ngập máu và thi thể. Nhưng bọn họ đã không còn con đường nào khác, chỉ có thể dứt khoát ngẩng cao đầu đi tới, dùng tính mạng của mình mở ra một con đường máu để có thể về nhà.
Không ai có thể ngờ rằng, lần trở về này lại trải qua một khoảng thời gian rất dài…
Con đường phía trước đi hoài không thấy tới…
o0o
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười.
Thành Bình Dương.
Thành Bình Dương nằm ở phía Đông Đế quốc Kinh Hồng, gần sơn mạch núi Tiếp Thiên, nằm trong vùng giữa Tùng Châu và Hàn Phong quan.
Nhờ vào sự chỉ huy hiệu quả của bọn Khương Trác, Lâu Thiên Đức, hai mươi vạn đại quân chia nhau chặn đuổi, bao bọc tứ phía, Thiết Phong Kỳ không còn khả năng đột phá vòng vây như những lần trước nữa.
Chuyện tồi tệ nhất chính là, sau khi trải qua quá trình chạy trốn thục mạng, bọn họ đã không còn nằm trên lộ trình quay về. Nói cách khác, Thiển Thủy Thanh không thể nào biết được bọn họ đang ở nơi này, cho nên không có cách nào đến cứu bọn họ. Cũng may bọn Phương Hổ giữ kín chuyện này, không để cho các binh sĩ biết được, nếu không chỉ sợ lòng quân đã tan rã.
Thấy người Đế quốc Kinh Hồng không ngừng siết chặt vòng vây, Phương Hổ và Thiết Phong Kỳ không còn cách nào khác, vì bất đắc dĩ nên trưa hôm đó phải chạy vào trong thành Bình Dương, định mượn tường thành để ngăn cản các đợt tấn công của Đế quốc Kinh Hồng, kéo dài thời gian cho đến khi quân Đế quốc Thiên Phong triển khai tiến quân toàn diện. Hai mươi vạn đại quân của địch đổ xô mà đến, lúc này thành Bình Dương giống như một mỏm đá trước những cơn sóng biển dồn dập, chỉ có thể bị sóng biển nuốt chửng mà không có tư cách đắp bờ ngăn lũ, người Đế quốc Kinh Hồng muốn tiêu diệt toàn quân Thiết Phong Kỳ chỉ là vấn đề thời gian.
Tường thành Bình Dương không cao, chỉ có khoảng trên dưới bảy thước, thậm chí không bằng một nửa của Hàn Phong quan, lại thêm đá xây tường cũng chỉ là loại đá bình thường, chỉ có thể ngăn cản bọn thổ phỉ trộm cướp tầm thường, nếu muốn đối phó với quân chính quy thì gần như không có tác dụng. Ngoài ra nơi này cũng thiếu thốn khí giới thủ thành, mặc dù sau khi Phương Hổ tiến vào đã lập tức cướp sạch kho phủ, nhưng gần như không tìm thấy vũ khí sát thương hạng nặng, đừng nói tới nỗ sàng là khí giới sát thương tầm xa lại càng không hề có.
Quân canh giữ ở đây chỉ có hai trăm người, toàn bộ đã bị Thiết Phong Kỳ bắt tống vào nhà giam. Sau đó Thiết Phong Kỳ thông báo khắp toàn thành rằng yêu cầu mọi người ở yên trong nhà, không được ló mặt ra đường, phàm có kẻ nào rời nhà sẽ bị coi là có ý đồ tấn công Thiết Phong Kỳ, sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Sở dĩ Phương Hổ chọn thành Bình Dương để cố thủ chờ đợi viện quân, chủ yếu là vì ở phía Bắc thành có một khu đất trũng, bất lợi cho tấn công. Mà phía Nam thành lại có một rừng cây, cũng gây trở ngại rất lớn nếu như quân Đế quốc Kinh Hồng muốn tấn công vào thành. Bởi vậy tuy rằng quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây bốn cửa, nhưng chỉ có hai cửa Đông, Tây là có thể tấn công hiệu quả mà thôi, nhờ vào điều này, binh lực của Thiết Phong Kỳ có thể chỉ cần tập trung phòng ngự ở hai cửa.
Ngoài ra cánh rừng nhỏ ở cửa Nam cũng là hy vọng cuối cùng của Phương Hổ. Một khi quân Đế quốc Kinh Hồng tiến vào thành, lợi dụng cánh rừng nhỏ này để phân tán đội hình quân địch, có lẽ sẽ có hy vọng thừa cơ xông ra, mặc dù hy vọng này vừa xa vời vừa nhỏ bé.
Không cần Phương Hổ phải hạ lệnh lần thứ hai, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ vừa tiến vào thành Bình Dương đã lập tức chia ra hành động. Bọn họ đi lên tường thành, thu gom các loại khí giới thủ thành như củi đốt, dầu đen, đá tảng, cây lăn, bày bố vũ khí, cung tên, an trí chiến mã ở cửa Nam, xây dựng những bức tường thấp tạm thời để phòng ngự và ngăn cản kỵ binh của địch xông vào ở cửa thành, chôn cọc gỗ vót nhọn, cắm chông sắt…
Tuy chỉ là một thành nhỏ không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, nhưng quân Đế quốc Thiên Phong vốn dồi dào kinh nghiệm đã vận dụng tất cả những thứ có thể tìm được, chỉ trong một thời gian ngắn đã thành lập được hệ thống phòng ngự bên trong thành Bình Dương. Hiệu suất này có thể nói là rất nhanh, thể hiện đầy đủ ý nghĩa từ ‘tinh anh’ của cánh quân này.
- Chỗ tường thành này đã bị hư hỏng, tìm vài người tới tu sửa một chút, nếu không có gạch thì cứ việc phá hủy miếu của Huyện lão thái gia cho ta!
- Bên dưới tháp lâu kia bố trí vài huynh đệ phòng thủ, nếu không có thì bố trí vài hình nộm cũng được!
- Gần cửa thành bố trí một bức tường để yểm hộ cho kỵ binh tấn công, nếu như không kịp dùng xe bò, trên đó chất một ít hàng hóa là được!
- Mỗi tháp lâu trên cửa thành đều phải bố trí ván chắn tên, nếu không có ván, đi gỡ cửa nhà dân chúng xuống cho ta!
- Thu gom một ít cát, để lát nữa dùng quạt thổi! Nếu không có cát thì dùng bột mì, vôi bột hay bùn đất cũng được!
- Chông sắt không đủ thì dùng đá nhọn thay thế, dầu đen không đủ thì dùng dầu cải!
Trên tường thành đầy những mệnh lệnh kỳ quái đáng ngạc nhiên như vậy.
Trong chiến tranh có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vì muốn có hệ thống phòng ngự đầy đủ, cho dù mệnh lệnh có quá đáng một chút cũng không do dự mà cho binh sĩ làm theo. Đối với binh sĩ mà nói, lực phòng ngự nhiều hơn một phần, có nghĩa là càng thủ vững hơn được một phần. Cứ như vậy, có rất nhiều song gỗ lan can bị vót nhọn đầu, sau đó dùng dây thừng buộc lại với nhau trở thành hàng rào trúc gây lực sát thương rất lớn, thay thế cho cự mã. Nồi chảo trong nhà dân chúng cũng bị thu gom để ngăn trở cung tiễn thủ của địch bắn tên theo phương thức bao trùm, một phần nồi chảo được dùng vào việc nấu dầu sôi. Phàm là bất cứ vật gì có thể sử dụng trong chiến tranh, các binh sĩ không hề buông tha dù chỉ là một thứ. Tuy rằng hành động của binh sĩ Thiết Phong Kỳ vô cùng kiêu ngạo, nhưng bọn họ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của cấp trên, ngoại trừ những đồ có thể dùng để thủ thành, bọn họ không hề đụng chạm đến những thứ gì khác, cố gắng không để cho dân chúng quá căm phẫn. Trận chiến trước mắt này bất cứ cái gì Thiết Phong Kỳ cũng cần, chỉ không cần kích phát ý chí chống lại của dân chúng địa phương.
Phương Hổ cùng các tướng sĩ trong Kỳ như bọn Mộc Huyết qua lại kiểm tra công tác của các binh sĩ, thỉnh thoảng lại phát ra vài mệnh lệnh cần thiết. Trước khi quân địch ập tới, bọn họ phải chuẩn bị tất cả sẵn sàng.
Các Tướng quân tụ tập lại một chỗ, bắt đầu thảo luận chuyện nên đánh trận này như thế nào với khí thế ngất trời.
Tất cả mọi người đều hiểu được một chuyện, đó là hiện tại Thiết Phong Kỳ không có tư cách để nói tới thắng lợi, hy vọng duy nhất của bọn họ là có thể kiên trì chống đỡ.
Vô Song vội vàng trở về từ ngoài thành, lớn tiếng báo cáo:
- Cánh truy binh gần nhất cách chúng ta không tới mười dặm, toàn bộ đều là khinh bộ binh, trong vòng hai canh giờ nữa sẽ đuổi tới đây!
Phương Hổ trầm giọng nói:
- Trước mắt, địch nhân ở phía Đông cách chúng ta gần nhất, có khoảng chừng trên dưới năm vạn, tình huống phân bố cụ thể không rõ. Đại bộ phận truy binh của địch đều ở phía Tây, bởi vì chúng ta chạy từ Tây sang Đông, sau đó từ Bắc chạy lên phía Nam. Bởi vậy, rất có thể hướng Tây là hướng chủ công của địch, ba cửa còn lại chủ yếu phụ trách kềm chế. Bởi vì địa hình hạn chế, hai cửa Nam, Bắc sẽ không có quá nhiều địch nhân, nhưng ta phỏng chừng nhất định sẽ có kỵ binh. Ta đang nghĩ xem chúng ta có cần xông ra ngoài chém giết một trận để làm giảm sĩ khí của địch trước khi địch nhân từ hướng Tây đuổi tới, sau đó hãy quay về thành cố thủ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.