Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 6 - Chương 12: Đại chiến thành Bình Dương (Phần 2-3)

Duyên Phận

27/03/2013

- Ta phản đối!

Mộc Huyết lập tức nói:

- Chiến đấu tới bước này rồi, vấn đề không phải là giết được bao nhiêu người. Mặc dù địch từ phía Đông tới rất đông, nhưng nếu chỉ bằng vào bọn chúng mà muốn đánh chiếm thành Bình Dương là không có khả năng. Ta đoán chừng cho dù bọn chúng có tới đây cũng sẽ không phát động tiến công ngay lập tức, mà là chờ quân phía sau lên tới, sau đó vừa kềm chế, vừa cường công chúng ta. Nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là chặn đường chứ không phải là tấn công chúng ta, chúng ta nên nhân cơ hội này tiếp tục tìm tòi tất cả những thứ có thể làm tăng năng lực của hệ thống phòng ngự là hơn.

Vô Song gật gật đầu:

- Ta đồng ý đề nghị của Mộc Doanh Chủ, hiện giờ ước chừng có hai mươi vạn đại quân của địch đang kéo tới nơi này. Tuy nhân số bọn chúng đông, nhưng vì mải mê đuổi theo chúng ta, không ngờ rằng phải công thành, cho nên không có khả năng mang theo khí giới công thành. Lại thêm thành Bình Dương cũng không lớn lắm, cho dù bọn chúng có đông người đi nữa, cũng không có khả năng lập tức chen lên một lượt ngay trước mặt chúng ta. Tuy rằng hệ thống phòng ngự ở đây kém rất xa thành Đại Lương, nhưng ít nhất cũng có được một ưu thế, chính là thành không lớn, chúng ta không cần lo lắng vấn đề binh sĩ thủ không xuể. Cho nên đối với chúng ta mà nói, hiện tại chuyện duy nhất cần làm là cố gắng hết sức tăng cường khả năng phòng ngự, kéo dài thời gian phòng ngự.

Lôi Hoả nói:

- Có một vấn đề, chính là hiện tại Thiết Sư Doanh đã không còn trọng giáp, vốn bọn họ có thể phát huy ra tác dụng trong lúc này, nhưng trước kia vì tốc độ, chúng ta bị bắt buộc phải vứt bỏ trang bị của họ, hiện tại phải nghĩ cách trang bị lại cho bọn họ một lần nữa.

Phương Hổ trầm giọng nói:

- Trong kho phủ của thành Bình Dương gần như không có trọng giáp, hay là dùng nồi sắt thay thế cho trọng thuẫn trước đã, lệnh cho thợ rèn nơi này làm thêm cho mỗi cái nồi sắt một cái tay cầm. Còn về phần trọng giáp thì… cho bọn họ mặc quần áo dày một chút, sau đó lót ván bên trong. Trước mắt hãy tạm thời như vậy, trong tình huống này chúng ta cũng không có cách nào.

Nói xong, Phương Hổ đổi giọng mắng to:

- Con bà nó, trận này coi như là khởi nghĩa nông dân!

Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng hỏi:

- Còn phải dùng một ít vật nặng để chặn cửa thành, thay thế bằng thứ gì đây?

Mọi người nhìn nhau một lúc, sau đó đồng thanh kêu lên:

- Chỉ còn nước dùng cối xay!

Một tràng cười to vang lên, trước trận đại chiến nguy cấp, các tướng lại thản nhiên cười to, không hề tỏ ra sợ hãi. Binh sĩ Thiết Phong Kỳ nhìn các Tướng quân của bọn họ với ánh mắt sùng bái và tin tưởng, dưới tình huống như vậy, thật ra nụ cười mới là vũ khí có lực sát thương lớn nhất. Nó làm cho mỗi một tên binh sĩ tin tưởng, làm cho bọn họ kiên trì tới giây phút sau cùng.

Lôi Hoả làm Doanh Chủ của Thiết Sư Doanh, lúc này hắn đang cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.

Khi toàn quân hành quân ngàn dặm, Thiết Sư Doanh di chuyển chậm nhất, tới lúc thủ thành, Thiết Sư Doanh lại trở thành yếu nhất. Nhưng chỉ mới trước đây không lâu, Thiết Sư Doanh còn vì Thiết Phong Kỳ mà lập vô số công lao hãn mã, che chắn nắng mưa cho các chiến sĩ, là lực lượng trung kiên mà bọn họ tin tưởng và dựa dẫm nhiều nhất.

- Hiện giờ trung kiên đã trở nên yếu đuối rồi!

Lôi Hoả thở dài một tiếng, cất bước nặng nề đi xuống dưới thành, hắn không muốn tiếp tục tham gia hội nghị nữa.

Hán tử chất phác không có nghĩa là không biết suy nghĩ, từ lúc hắn đi từng bước vào vị trí Doanh Chủ Thiết Sư Doanh tới nay, chuyện mà hắn hiểu rõ nhất chính là, công lao của hắn không phải là do chính hắn lập ra, mà nhờ có Thiển Thủy Thanh làm ra. Sở dĩ hiện tại hắn có thể ngồi ở vị trí này, chỉ vì hắn là đồng bọn trung thành nhất của Thiển Thủy Thanh mà thôi. Mặc dù trên chiến trường hắn cũng anh dũng giết địch, trung thực chấp hành mỗi một mệnh lệnh của cấp trên, nhưng nhìn sang xung quanh, bất kể là Mộc Huyết, Vô Song, hay là Thác Bạt Khai Sơn, người nào cũng có uy vọng cao hơn hắn nhiều.

Lúc Đông Quang Chiếu còn phụ trách Thiết Sư Doanh, cho dù là Thiển Thủy Thanh cũng không dám xem thường Thiết Sư Doanh. Nhưng hiện tại, trong bốn Doanh của Thiết Phong Kỳ, yếu nhất chính là Doanh của Lôi Hoả hắn.

Tuy các binh sĩ dưới quyền chưa hề thốt ra những lời oán trách, nhưng trong lòng hắn đã cảm thấy đau đớn và khổ sở.

Cùng từ trong doanh tân binh đi ra, nhưng Thiển Thủy Thanh lại được binh sĩ sùng bái sát đất, nhưng Lôi Hoả gần như có thể nói là bị coi thường.

Nếu như hắn không cảm thấy khó chịu mới là chuyện lạ.

o0o

Cất bước lang thang với tâm trạng nặng nề, Lôi Hoả cũng không biết hắn đang đi đâu.

Cách chỗ hắn không xa, có vài tên binh sĩ đang vây quanh một cô nương có bề ngoài xinh xắn, ồn ào huyên náo, dường như đang tranh cãi gì đó. Cô nương người ta đã đỏ mặt tía tai, bọn binh sĩ cũng không buông tha, đúng là người của Thiết Sư Doanh.

Lôi Hoả lập tức bước tới hỏi:

- Các ngươi đang làm gì đó?

Bọn binh sĩ vừa thấy là Lôi Hoả, lập tức ngừng ồn ào, một tên lớn tiếng đáp:

- Hồi bẩm Lôi Doanh Chủ, cô nương này không cho chúng ta gỡ cửa nhà nàng, chúng ta định lấy để chắn tên.

Lôi Hoả nhìn sang cô nương kia, cô ta đang tủi thân sắp khóc:

- Không có cửa, bọn trộm cắp tới thì làm sao?

Bọn binh sĩ hừ lạnh:

- Tiểu cô nương, đừng trách chúng ta không nhắc nhở nàng, ngay cả biên giới của các người còn sắp sửa không giữ nổi, nói gì tới nhà cửa? Thức thời một chút đi thôi, lần này chúng ta nói như vậy đã là khách sáo, không cướp không đốt, chỉ là lấy cánh cửa của nàng mà thôi, nếu như ở Chỉ Thủy lúc trước… hừ hừ…

- Đủ rồi!

Lôi Hoả quát:

- Chuyện như vậy cũng đáng phô trương hay sao? Đánh giặc không phải đánh với nữ nhân, cần gì phải làm khó một thiếu nữ như vậy! Đi sang nhà khác tìm đi, coi như bỏ qua cho nhà này!

- Tuân mệnh!

Bọn binh sĩ đồng thanh hét lớn, vội vã rời đi.

Gió đưa tới vài câu loáng thoáng:

- Vì sao hôm nay Lôi Doanh Chủ lại nóng nảy như vậy?

- Ai mà biết được, có thể là do đang lúc nguy cấp…

- Hừ, Thiết Phong Kỳ ta có ai sợ chết? Không phải là còn có viện binh sắp tới hay sao? Theo ta thấy, tám phần là Lôi Doanh Chủ vừa ý thiếu nữ kia!

- Rất có khả năng, bề ngoài cô nương ấy xinh tươi mơn mởn…

Thanh âm bọn chúng dần dần nhỏ đi, Lôi Hoả ngượng ngùng nói với nàng:

- Bọn binh sĩ không hiểu chuyện, nàng thông cảm một chút!

Vị cô nương kia mắc cỡ đỏ mặt gật gật đầu, xoay người trở về nhà, hiển nhiên cũng đã nghe thấy những lời của đám binh sĩ vừa nói.

Nhìn theo bóng cô nương ấy, trong lòng Lôi Hoả đột nhiên dâng lên một cảm giác bứt rứt, nóng nảy khó chịu.

Con bà nó, có lẽ là nên tìm một nữ nhân, hắn nghĩ vậy.

Nếu không tìm, sau này có thể không còn cơ hội.

Hai canh giờ sau, cánh truy binh đầu tiên có binh lực ba vạn người đã đuổi tới thành Bình Dương. Đúng như lời Mộc Huyết, bọn chúng cũng không triển khai tấn công ngay lập tức, mà là lẳng lặng chờ đợi viện quân. Trong khoảng thời gian chờ đợi công thành, quân Đế quốc Kinh Hồng không làm gì cả.



Cánh rừng nhỏ bên ngoài thành Bình Dương kia không chỉ là nơi mà phe thủ thành lấy nguyên liệu, đồng thời phe công thành cũng sử dụng gỗ ở đó. Bọn chúng đốn ngã cây cối, chế tạo những công cụ công thành giản dị như thang, gỗ khúc dùng cho máy bắn đá. Một ít binh sĩ bắt đầu dùng da trâu bao bọc bên ngoài phần uân xa, tiến hành công tác chuẩn bị công thành toát ra khí thế hừng hực.

Lại một hồi lâu sau, hai vạn truy binh nữa cũng đã đến từ hướng Đông. Bọn chúng lập đội hình rẽ quạt ngay trước cửa thành, triển khai trạng thái bao vây kềm chế.

Đêm hôm đó, đám truy binh đầu tiên ở ba hướng Tây, Nam, Bắc cũng đã đuổi tới, tất cả có hai vạn bộ binh, một vạn kỵ binh.

Thế bao vây bốn phía thành Bình Dương đã được hình thành, đại chiến có vẻ vô cùng căng thẳng.

o0o

Ngày Hai Mươi Lăm tháng Mười.

Đám truy binh thứ sáu rốt cục cũng đã đuổi tới, tổng số có hai vạn người.

Lúc này, quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây thành Bình Dương có tổng cộng mười vạn người, trong đó có một vạn kỵ binh, chín vạn bộ binh.

Người Đế quốc Kinh Hồng phái ra binh sĩ đứng dưới thành lớn tiếng kêu gọi đầu hàng, kết quả bị Vô Song bắn cho một mũi tên ngã lăn quay, xem như chặt đứt hoàn toàn ý nghĩ bắt sống toàn bộ Thiết Phong Kỳ của người Đế quốc Kinh Hồng.

Vì vậy lúc này trong quân Đế quốc Kinh Hồng cờ bay phấp phới, quân truyền lệnh chạy tới chạy lui như hồ điệp xuyên hoa, truyền đi các mệnh lệnh tác chiến. Các Tướng quân của các lộ binh đứng trước đội hình của quân mình cao giọng cổ vũ sĩ khí, làm công tác chuẩn bị sau cùng trước khi đại chiến, đại ý là những lời bảo vệ quốc gia vớ vẩn linh tinh.

Chừng nửa canh giờ sau, vị trí chủ công là cửa Tây, nhóm chiến sĩ công thành đầu tiên chừng ba ngàn người xuất hiện đầu tiên dưới cửa thành.

Trống trận rền vang tận trời cao, tiếng tù và ù ù dấy lên khúc nhạc mở màn cho cuộc tấn công.

Bởi vì trong trận đại chiến công phòng lần này, cả hai bên thủ và công đều không chuẩn bị đầy đủ, cho nên binh lực trở thành yếu tố quyết định của trận đại chiến công thành lần này. Quân Đế quốc Kinh Hồng có được ưu thế binh lực áp đảo, nện bước mạnh mẽ, làm cho cả đất trời rung động ầm ầm, bắt đầu đợt công thành chính thức đầu tiên của bọn chúng.

Khác với người Thiên Phong hay Chỉ Thủy, vì miền Nam Đế quốc Kinh Hồng có nhiều khu rừng nhiệt đới, cho nên các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng có rất nhiều người xuất thân từ thợ săn rừng nhiệt đới. Người miền núi Đế quốc Kinh Hồng thích đi chân trần, bàn chân của bọn chúng to mà dày, không thích mặc khôi giáp, cả bọn đều ở trần nửa người trên, tay cầm cương đao. Nếu xem tác phong chiến đấu như vậy, chính là có phần tương tự với tác phong của các chiến sĩ Hùng tộc, chỉ là trong sự cuồng dã của bọn chúng có tính kỷ luật, trong sự phóng túng lại có thêm phần ăn ý.

Tuy rằng nhìn bề ngoài các chiến sĩ tiên phong của Đế quốc Kinh Hồng trông như dân quê mùa, không hề giống quân đội chính quy một chút nào, nhưng trên thực tế, bọn chúng chính là những chiến sĩ đặc sắc nhất, tiêu biểu nhất của vùng rừng nhiệt đới. Tuy rằng bọn chúng không mặc khôi giáp, nhưng lại đội nón trúc to dày. Loại nón trúc này dùng nan trúc và nan sắt kết hợp lại mà thành, vành nón rất rộng nhưng mỏng, vừa có thể che nắng che mưa, vừa có thể dùng ngăn cản tên, thậm chí còn có thể sử dụng như là thuẫn.

Miền Nam Đế quốc Kinh Hồng là vùng đất nhiều mưa, một năm có gần hai trăm ngày có mưa, cho nên ở nơi này, trang bị khôi giáp nhẹ nhàng cũng phát huy tác dụng của nó.

Lúc này, ba ngàn tên chiến sĩ đảm nhận nhiệm vụ xung phong phát ra một tiếng hét to, ba ngàn đôi chân thô to đồng thời dậm lên mặt đất rầm rầm, làm cho cả thành Bình Dương chấn động nến nỗi như muốn lung lay sắp đổ.

Bước chân bọn chúng mạnh mẽ, đội hình lỏng lẻo nhưng mang theo sức mạnh cuồng bạo tràn đầy can đảm, dùng hình thức phân tán triển khai tấn công về phía tường thành, nhìn qua tuy lộn xộn, nhưng đó chính là biện pháp tốt nhất để phòng ngừa địch nhân bắn tên theo phương thức bao trùm dày đặc.

Sau khi có hiệu lệnh của Vô Song, tên của cung tiễn thủ Trường Cung Doanh bay lên không như mưa, mạnh mẽ rơi xuống đầu quân địch. Phần lớn tên đều rơi xuống những chiếc nón trúc dày rộng kêu lên những tiếng leng keng, số tên có thể thật sự sát thương được địch nhân vô cùng ít ỏi.

- Con bà nó, đám khốn này quả thật có tài!

Phương Hổ cất tiếng than thở:

- Nón trúc kia quả thật không tồi, ta rất thích!

- Trường Cung Doanh, bắn tự do!

Vô Song hét đến khàn cả giọng, đại cung trong tay hắn bắn xuống dưới, tà tà bay qua phía dưới một chiếc nón trúc rồi cắm phập vào giữa ngực một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng.

Trải qua hơn một năm huấn luyện, hiện giờ các chiến sĩ Trường Cung Doanh đã trở thành những cung tiễn thủ xuất sắc, trình độ bắn tự do của bọn họ đã tăng lên rất nhiều. Trước vô số bia sống do quân địch tạo thành, bọn họ như những sơn dân đang chặt trúc, tự do đốn ngã rất nhiều cây. Từng mũi trường tiễn xé không bay ra, tìm những khe hở giữa những chiếc nón trúc rộng vành kia, sau đó hung hăng cắm phập vào người địch.

Thế nhưng mưa tên từ đội hình của địch cũng đã ào ạt bay lên, lấy hỏa lực áp chế hỏa lực, tranh thủ tiên cơ cho binh sĩ phe mình. Chỉ trong chừng nửa khắc, trên mặt đất đã ngổn ngang mấy trăm thi thể của số chiến sĩ xung phong công thành, trên đầu tường cũng có mười mấy chiến sĩ Thiết Phong Kỳ trúng tên ngã xuống, máu tươi chảy ra như suối nhiễm đỏ cả một vùng đất dưới chân thành.

Đại đa số chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vẫn đang đổ xô về dưới chân thành rất nhanh. Phương thức công thành của bọn chúng khác với tất cả những phương thức công thành mà quân Đế quốc Thiên Phong đã từng gặp phải ở chỗ là, bọn chúng vốn giỏi về leo trèo nhưng không sử dụng phương thức đơn giản là dùng thang mây để leo lên thành, mà là trong tay mỗi người đều có một sợi dây thừng cột ngang hông, đầu kia cột một chiếc móc sắt lớn. Bọn chúng tháo dây thừng trên người xuống, quay móc sắt vài vòng trong tay sau đó ném mạnh lên trên, móc sắt bay nhanh về phía đầu tường, móc chặt vào gờ tường. Các chiến sĩ phía dưới chân đạp tường thành, hai tay nắm dây thừng, sau đó chạy thật nhanh lên trên, làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.

Ba ngàn sợi dây thừng hóa thành ba ngàn con rắn độc đang bò lên đầu thành Bình Dương, hung hăng táp về phía quân Đế quốc Thiên Phong. Ba ngàn bóng người nhẹ nhàng mau lẹ, trong nháy mắt đã lên tới đầu tường, phương thức công thành như vậy quả thật là chưa từng nghe qua.

Cùng lúc đó, lại một toán ba ngàn chiến sĩ khác cũng bắt đầu hành động dưới chân thành.

- Chém đứt dây thừng!

Đó là tiếng kinh hô của bọn Phương Hổ, Vô Song.

Nhưng dây thừng của người Đế quốc Kinh Hồng vốn được đặc chế, tạo nên bởi hỗn hợp da trâu, sợi gai và tơ tằm, không thấm nước và rất dẻo dai. Các chiến sĩ liên tiếp vung đao chặt xuống, chỉ thấy nó mềm nhũn trơn tuột không đứt được.

- Dùng cát!

Đó là tiếng thét của Mộc Huyết, là một quân nhân gần như có tuổi quân cao nhất trong Thiết Phong Kỳ, hắn đã từng nghe thấy về phương thức công thành bằng dây thừng này của người Đế quốc Kinh Hồng.

- Không còn kịp nữa!

Phương Hổ vọt tới tuyến đầu tường thành, múa tít thương hét lên điên cuồng:

- Các huynh đệ, vì vinh quang, giết!

Một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vừa mới chạy lên đến đầu tường, Phương Hổ đã đâm ngay một thương vào ngực hắn, thuận thế cho một cước đạp hắn rơi xuống.

- Giết!!!

Tất cả chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh gầm to, lúc này, rất nhiều chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đã xông lên đầu thành, đang chém giết tưng bừng cùng binh sĩ Thiết Phong Kỳ.

Vòng tấn công thứ nhất có được hơn hai ngàn người Đế quốc Kinh Hồng lên thành thuận lợi, các tướng lĩnh Đế quốc Kinh Hồng ở ngoài xa cũng lộ ra vẻ hài lòng. Tuy nhiên ngay lập tức, tình thế đã đột ngột thay đổi.

Các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng lên được trên đầu thành vừa đang muốn đại khai sát giới, đột nhiên phát hiện ra lòng bàn chân đau buốt.

Bọn chúng kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra trên mặt đất rải đầy chông sắt, đá vụn.

Khác với trước kia chính là lúc này quân Đế quốc Thiên Phong không cắm chông sắt dưới tường thành, mà rải chông sắt cùng đá vụn trên đầu thành. Mặc dù bọn họ không hiêu biết nhiều lắm về chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng, nhưng khi nhìn thấy bọn kỳ quái kia ai nấy đều đội nón trúc, đi chân trần, liền hiểu ngay đây là cơ hội có thể lợi dụng được.

Cho dù lòng bàn chân có cứng chắc đến mức nào cũng không chịu được chông sắc bén, Thiết Phong Kỳ không cắm chúng dưới chân tường thành vì làm như vậy, đối thủ vẫn có thể thu dọn trước khi lên thành. Ngược lại, rải chông trên tường thành có thể phát huy ra tác dụng rất lớn khi đối thủ lên thành. Quân Đế quốc Thiên Phong đi giày da trâu chém giết với quân Đế quốc Kinh Hồng đi chân không, hai bên đồng thời dẫm trên chông gai chém giết, không nghi ngờ gì, bàn chân không ắt phải chịu thiệt thòi hơn.

Vì vậy chỉ trong khoảnh khắc, các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vừa nhảy nhót vừa múa đao chiến đấu, thật sự tạo thành một điệu múa đao trên đầu thành. Còn có một số chiến sĩ chưa lên tới, nhìn thấy nguy cơ trên đầu tường như vậy, nhất thời không tìm ra được chỗ đặt chân, không ngờ phản ứng tỏ ra vô cùng nhanh nhẹn, lại theo dây thừng chạy trở xuống dưới thành. Phản ứng của đám chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng quả nhiên vô cùng linh hoạt, vừa thấy đối thủ hung hãn, trên đầu tường thành lại không có chỗ đặt chân lập tức rút lui về phía sau, lên đã nhanh, xuống còn nhanh hơn.

Trong nháy mắt, hơn hai ngàn chiến sĩ đã lên thành không ngờ lại tuột trở xuống, Thiết Phong Kỳ vì quá bất ngờ nên không thể giữ lại được bao nhiêu, chỉ có thể nhìn quân địch thối lui với vẻ ngây dại.

- Con bà nó, bọn này đều là cá chạch hay sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Phương Hổ mắng ầm lên.

Mộc Huyết trầm giọng nói:

- Chiến sĩ rừng nhiệt đới của Đế quốc Kinh Hồng là một binh chủng có nhiều điểm đặc sắc như nhẹ nhàng linh hoạt, thân thủ mau lẹ, sở trường của chúng là chiến đấu trong rừng nhiệt đới, năng lực chiến đấu đơn độc của chúng rất mạnh. Tuy nhiên bọn chúng thiệt thòi ở chỗ năng lực phòng ngự kém cỏi, vả lại trời sinh tính linh hoạt trơn tuột, không dễ khống chế. Bất quá lần sau bọn chúng tấn công lên, hẳn là sẽ nghĩ đến chuyện đi giày.

Phương pháp leo lên thành nhanh chóng lợi dụng năng lực leo trèo của các chiến sĩ rừng nhiệt đới với ý định mau chóng hạ thành, tuy có ưu điểm nhờ vào thân thể của bọn chúng linh hoạt nhanh nhẹn như loài khỉ vượn, đồng thời cũng bị hạn chế vì nhược điểm không chịu ràng buộc và khiếm khuyết năng lực phòng ngự của chúng. Trải qua đợt tấn công thứ nhất hữu kinh vô hiểm, tất cả các chiến sĩ của Thiết Phong Kỳ đồng thời hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục đã biết rằng trên đời này có lắm kỳ nhân có thể làm được những chuỵên mà bọn họ cho là không có khả năng.

Rất nhanh, cuộc tiến công thật sự của người Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu, lúc này, cái chờ đợi bọn họ là một trận giết chóc còn thê thảm hơn nhiều…



o0o

Giết! Giết! Giết!

Cánh tay của Lôi Hoả múa đao lúc này đã gần như tê dại, tinh thần bắt đầu chết lặng, đầu óc cảm thấy quay cuồng.

Tiếng kèn trầm thấp lãng đãng giữa làn sương buổi sớm, tiếng trống rung chuyển ở đầu tường, tất cả hòa quyện vào nhau từ thưa thớt dần dần trở nên dồn dập.

Tên, nỏ tiễn, đá lăn, đuốc bay vù vù xuống dưới thành.

Binh sĩ Thiết Phong Kỳ trên đầu thành sử dụng cung bên bắn tầm gần, liều mạng mà bắn. Chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng dưới thành mạo hiểm xông pha giữa làn tên mũi đạn, chen chúc chạy về phía tường thành như điên loạn.

Cửa Tây thành Bình Dương trở thành khu vực trọng điểm của hai phe giao chiến, chiến sĩ của Thiết Phong Kỳ và Đế quốc Kinh Hồng quấn lấy nhau chém giết ở đó. Tiếng trống rền vang như tiếng sấm, tiếng hò hét vang tận trời cao, khiến cho đêm Thu yên tĩnh biến thành một trận chém giết náo loạn không yên.

Nhìn khắp toàn thành, trên đầu thành cùa hai cửa Đông Tây, đầu người lố nhố đông như kiến. Bên ngoài thành, các lộ viện quân của Đế quốc Kinh Hồng đang không ngừng chạy tới chiến trường có sức hấp dẫn vô tận này.

Mà ở hai cửa Nam Bắc cũng có một số ít chiến sĩ có ý định vượt qua địa hình trở ngại, tập kích địch nhân một đòn bất ngờ.

Lúc này chiến sĩ của cả hai bên đang quấn lấy nhau chém giết hăng say, ngươi đâm ta một thương, ta trả lại ngươi một đao, giết đến máu chảy thành sông, giết đến người ngã ngựa đổ, giết đến đầu óc u mê. Trong không khí lúc này tràn ngập mùi dầu cải ở khắp nơi, đó là do quân Đế quốc Thiên Phong đổ tràn ra mặt thành, để đề phòng quân địch dùng dây thừng leo lên thành một lần nữa. Chiêu thức bất ngờ vĩnh viễn không thể sử dụng nhiều lần, chỉ cần thấy qua một lần, quân Đế quốc Thiên Phong cũng đã nghĩ ra phương pháp phá giải.

Quyết đấu đường đường chính chính với nhau vẫn là vương đạo, với phương thức ấy, hai phe so lòng can đảm, so về quyết tâm thà chết không lùi, so về tinh thần hy sinh để tranh ưu thế, đồng thời cũng so về số lượng của cả hai bên…

Lôi Hoả cũng không nhớ rõ đã chém giết bao lâu, không biết đã giết được bao nhiêu tên địch. Hắn chỉ biết suốt một ngày nay đều ở trên chiến trường, địch nhân hết tiến lại lui, hết lui lại tiến hết đợt này sang đợt khác. Ánh mặt trời từ ấm áp dần dần trở nên chói chang, sau đó dần dần mờ đi, mãi cho đến hoàng hôn, địch mới chịu lui quân.

Các chiến sĩ đã mệt mỏi rã rời, nhưng không dám rời khỏi thành lâu, cứ như vậy ôm vũ khí của mình lăn ra ngủ mê mệt trên vũng máu tươi.

Một số binh sĩ không bị thương hợp thành đội tuần tra ban đêm, bắt đầu tuần tra giữ an ninh, đề phòng dân chúng bên trong thành thừa cơ khởi nghĩa, nội ứng ngoại hợp với địch nhân bên ngoài. Trên mảnh đất nơi nơi đều là địch này, bọn họ không thể lơ là cảnh giác dù chỉ một giây.

Lôi Hoả một mình đi lững thững trên đường, giống như một cô hồn dã quỷ. Từ sau khi trở thành quân nhân, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, cuộc sống tràn ngập giết chóc, máu tươi cùng những tiếng thét vang chết chóc.

Mà lần này đây, rất có thể là lần chiến đấu cuối cùng trong đời hắn.

Viện quân… khi nào viện quân mới tới? Hắn bất đắc dĩ nghĩ vậy.

Cách đó không xa có ánh lửa thấp thoáng trong một nhà dân, trong ban đêm lạnh lẽo như vầy, thoạt nhìn vô cùng nổi bật.

Trong lòng thoáng động, Lôi Hoả nhẹ nhàng tiến tới trước cửa nhà kia, khẽ hỏi:

- Trong nhà có người không?

Một vị cô nương mở cửa ra, chính là vị cô nương ban ngày đã gặp, ánh mắt nàng toát ra vẻ hoảng sợ, nghi ngờ:

- Ngươi…

Lôi Hoả nở một nụ cười hiền hậu:

- Nàng không cần sợ, mỗ chỉ tới nhắc nhở nàng, tốt nhất lúc này không nên thắp đèn.

Nàng nghi hoặc hỏi:

- Vì sao vậy?

- Nếu như binh sĩ tuần tra ban đêm trông thấy, nhất định sẽ tới xem nàng đang làm gì, đề phòng nàng có thể làm ra những điều bất lợi với quân ta. Chuyện điều tra và hỏi han nàng, dù sao cũng vô cùng phiền phức.

- Ừ!

Nàng lập tức chạy vội vào nhà thổi tắt nến đi, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra, khẽ nói:

- Cảm ơn ngươi!

Lôi Hoả ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Mỗ tên là Lôi Hoả, nếu có binh sĩ của mỗ tới làm phiền nàng, cứ việc nói tên của mỗ cho bọn họ biết, vậy sẽ không có việc gì.

Nàng thẹn thùng gật đầu:

- Ta đã biết, nếu không còn gì nữa, ta vào đây…

Thấy nàng xoay người định vào nhà, không biết vì sao trong lòng Lôi Hoả cảm thấy khẩn trương, buột miệng hỏi:

- Mỗ có thể biết tên nàng hay không?

Gương mặt nàng đỏ bừng, giọng nàng lí nhí như tiếng muỗi kêu:

- Ta… ta tên là Hồ Đào.

Hồ Đào? Lôi Hoả mỉm cười.

Trên đường trở về, bước chân Lôi Hoả trở nên thoải mái hơn rất nhiều, trong cơn thủy triều tanh máu và nỗi sợ hãi về số mạng trong tương lai, Hồ Đào giống như một ngọn hải đăng giữ biển khơi, không chỉ soi rõ phương hướng mà còn làm cho lòng người trở nên ấm áp…

Lúc trở về doanh, hắn nghe tiếng Phương Hổ mắng to:

- Đám súc sinh này quả thật là coi trọng Thiết Phong Kỳ ta, lại kéo tới thêm năm vạn viện quân nữa! Mười lăm vạn! Con bà nó, mười lăm vạn đánh không tới một vạn!

Lôi Hoả chỉ mỉm cười.

Hắn nói với binh sĩ:

- Tìm cho ta một ít hồ đào, ta muốn ăn.

Binh sĩ nghe vậy kinh ngạc, vội chạy đi tìm.

Đêm ấy Lôi Hoả ngủ rất ngon, dường như đại quân của địch ngoài thành đối với hắn chỉ là khách qua đường, không hề quan trọng.

o0o

Ngày Hai Mươi Sáu tháng Mười.

Hai Đại tướng Đế quốc Kinh Hồng phụ trách bao vây tiêu diệt Thiết Phong Kỳ là Khương Trác và Lâu Thiên Đức đã đuổi tới nơi, bọn chúng mang theo năm vạn đại quân.

Hai mươi vạn đại quân bao vây trùng điệp, đứng trong thành Bình Dương, chiến sĩ Thiết Phong Kỳ nhìn ra ngoài chỉ thấy khắp nơi đều là rừng thương núi đao, người đông như kiến liếc mắt qua nhìn không đến cuối, trong lòng phát lạnh. Chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đầy khắp núi đồi ào ạt vây chặt lại, dường như Thiết Phong Kỳ lại trở về thành Đại Lương một lần nữa, nhìn đại quân của địch như sóng biển nhấp nhô trước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác khó mà chống lại. Mà lần này, đối thủ toàn bộ đều là quân chính quy, bọn chúng có kỷ luật, chỉ huy dồi dào kinh nghiệm, trang bị hết sức đầy đủ, chiến lực càng mạnh mẽ hơn.

Binh lực đối lập nhau giữa một vạn với hai mươi vạn, chưa từng có người nào có thể chuyển bại thành thắng dưới tình huống như vậy.

Ngay cả thủ vững tiếp tục cũng là một hy vọng xa vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook