Quyển 6 - Chương 13: Đại chiến thành Bình Dương (Phần 4)
Duyên Phận
27/03/2013
Phương Hổ liếm liếm môi, cất tiếng mắng:
- Quả thật là coi trọng chúng ta, lao sư động chúng triệu tập quân đội nhiều như vậy! Đây là binh lực đủ để đối phó với cả Quân đoàn Bạo Phong!
Vô Song cười lạnh nói:
- Dù sao nơi đây cũng là lãnh thổ của bọn chúng, triệu tập binh lực đương nhiên rất dễ dàng, vận chuyển hậu cần quân nhu cũng vô cùng thuận tiện. Thiết Phong Kỳ chúng ta ở Chỉ Thủy coi như là có danh vọng, cho nên đối thủ không thể coi thường chúng ta. Chết trong vòng vây của đội hình quân địch khổng lồ như vậy, coi như chúng ta cũng chết không oan uổng. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, dù sao bọn chúng cũng là quân của địa phương, quân của thành phủ, cho nên sức chiến đấu vĩnh viễn không thể so sánh với quân nơi biên giới. Nếu như bọn chúng đánh với Quân đoàn Bạo Phong, tuyệt đối sẽ bị Quân đoàn Bạo Phong tiêu diệt gọn.
Mộc Huyết hừ lạnh:
- Vậy thì cũng phải chờ bọn họ chạy tới đây mới được, không biết hiện giờ đã chiếm được Hàn Phong quan hay chưa, đừng nói bọn họ không biết chúng ta ở đây, cho dù là biết, ba chân bốn cẳng chạy tới, chỉ sợ cũng phải mất vài ngày… Hai mươi vạn quân thủ thành, cho dù tệ đến đâu cũng mạnh hơn Hộ dân quân khi trước nhiều lắm!
Trong lòng các tướng giờ đây cùng nổi lên cảm giác tuyệt vọng, trong giờ phút này, thậm chí bọn họ không còn ảo tưởng về chuyện viện quân.
Hiện tại có thể thủ vững thành Bình Dương được một ngày đã có thể coi là kỳ tích.
Hai người Khương Trác, Lâu Thiên Đức vừa tới, lập tức hạ lệnh cho toàn quân tiến công. Cả hai người đều là Đại tướng từng lập nhiều công lao ở phía Tây Đế quốc Kinh Hồng, mặc dù tên tuổi bọn họ chưa truyền tới Đế quốc Thiên Phong, nhưng cũng có thể coi là những tướng tài. Tác phong của bọn họ cũng nhanh nhẹn đường hoàng, tuyệt không lề mề dây dưa. Mười lăm vạn đại quân ở cửa Tây được bọn họ chia làm ba đợt, mỗi đợt năm vạn người, thay phiên nhau tấn công thành Bình Dương. Mệnh lệnh truyền xuống là đợt nào cũng phải giữ vững trạng thái công kích mạnh mẽ trong hai canh giờ, nếu như mỏi mệt thì đợt kế tiếp sẽ thay thế, một ngày cường công liên tục sáu canh giờ như vậy, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, tuyệt đối không được ngừng nghỉ, muốn làm cho các tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ chết vì mệt mỏi.
Dựa vào binh lực hùng hậu, hai người Khương Lâu tận dụng hết ưu thế trong tay, thề quyết sử dụng một đợt sóng thần để quét cho địch nhân sụp đổ, để báo mối thù một tháng nay Thiết Phong Kỳ tung hoành ngang dọc bên trong lãnh thổ của họ.
Đối mặt với khí thế ào ạt của địch nhân, Phương Hổ tháo mặt nạ quỷ xuống vứt qua một bên, giờ phút này, hắn không còn cần dùng tới thứ đó nữa. Sau đó hắn hô to:
- Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, hôm nay chính là lúc chúng ta phải tắm máu giết địch! Hãy để vũ khí trong tay chúng ta dạy cho bọn chúng một bài học, hãy cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của chúng ta!
- Các huynh đệ! Vì vinh quang, chuẩn bị chiến đấu!
Các tướng đồng thanh hô to.
- Rống!!!
Tất cả các binh sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh hô theo.
Cứ như vậy, một trận đại chiến thủ thành hiếm có đã được triển khai vào giờ phút này. Chủ công ở cửa Tây, năm vạn đại quân chia ra mỗi hai trăm người là một đơn vị tác chiến cỡ nhỏ, mỗi ba ngàn người là một đơn vị tác chiến cỡ trung, mỗi một vạn người là đơn vị tác chiến cỡ lớn, bắt đầu khởi xướng tấn công thành Bình Dương theo phương thức sóng cuộn.
Đây là một trận chiến công thành lấy ít đánh nhiều hiếm có trong lịch sử, mặc dù cả hai bên đều chuẩn bị không đầy đủ, nhưng vẫn xuất ra hết pháp bảo giữ nhà của mình. Phía trên bầu trời thành Bình Dương, khói lửa mịt mù bao phủ.
Tên, đá lăn, cây lăn từ trên ào ạt rót xuống, tên bay từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cao thấp phải trái, bay khắp các hướng. Mỗi một người bị trúng lập tức nở ra một đóa hoa máu đỏ rực, kèm theo một tiếng thét thảm thiết thê lương…
Dầu sôi, đá lăn cũng chịu tác dụng của trọng lực thi nhau rơi xuống đầu những kẻ dưới thành. Khi chúng gặp phải những kẻ đang leo lên thành, thường là mang theo đối phương cùng nhau rơi vào lòng đất mẹ.
Một ít chiến sĩ thủ trên đầu thành thỉnh thoảng cũng bị trúng tên, vẽ ra trên không những đường cong tuyệt đẹp, rơi xuống chân thành…
Xe công thành vẫn đang bướng bỉnh tấn công vào cửa thành, nhất là ở khe cửa, húc mạnh vào rồi lùi lại, cứ húc rồi lùi như vậy, phát ra những tiếng rầm rầm đinh tai nhức óc.
Búa phá thành so độ cứng với tường thành, giống như một con lừa bướng bỉnh, dùng cái đầu bằng sắt của mình mải mê húc vào tường thành. Giữa những vụn đá bay tán loạn, cả tường thành và đầu búa đều trở nên biến dạng khó coi.
Quân thủ trên đầu tường dùng dầu sôi nóng bỏng đổ xuống dưới, sau đó ném đuốc xuống làm cho biển lửa bừng lên. Chiến sĩ dưới thành dùng nước, đất bùn, bao cát cố gắng dập lửa, không để cho lửa phóng thích ra năng lực phá hoại của nó…
Thang mây bị xô ngã xuống lại được dựng lên, bị xô ngã xuống tiếp tục, vẫn cố chấp dựng lên…
Lên lên xuống xuống, tới tới lui lui, thi thể quân Đế quốc Kinh Hồng rơi xuống thành khá nhiều. Dù là như vậy, các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vẫn thi nhau leo lên liên tục không ngừng, người trước ngã người sau tiếp tục leo, bất chấp những nguy hiểm đang chực chờ mình trên đầu thành…
Ánh lửa, khói, bụi đất, vụn đá, máu tươi…
Tiếng kêu, tiếng quát, tiếng hô, tiếng mắng...
Mùi khét, mùi tanh, mùi cay, mùi thịt nướng…
Tất cả những thứ ấy bình thường chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng lúc này cùng lượn lờ bên trên đầu thành, tấn công vào thị giác, kích thích màng nhĩ, xộc vào mũi…
Đau đớn, mệt mỏi, hung hăng, điên cuồng, máy móc… thân thể của các chiến sĩ dưới đủ tình huống như vậy vẫn múa may chém giết điên cuồng…
Những ánh mắt đã trở nên đỏ ngầu, không biết là đỏ vì vôi bột hay đỏ vì ngạt khói, cũng có thể đỏ vì máu, nhưng nhìn đồng bọn của mình ngã xuống vẫn căm giận sục sôi mà chém giết.
Chiến trường kịch liệt như vậy, chiến sự thê lương như vậy chính là trường hợp rất thông thường trong những trận chiến công thành.
Tình cảnh như vậy cũng khó phân ra ưu khuyết cao thấp, hai bên đấu với nhau về nghị lực, về tính kiên nhẫn, về tiêu hao nhân mạng.
Để xem ai đông người hơn, để xem tài nguyên khí giới của ai dồi dào hơn.
Chuyện làm cho người ta ngạc nhiên thán phục chính là, dưới tình huống bị quân địch tấn công mạnh mẽ như vậy, Thiết Phong Kỳ giống như một cánh rừng chắn gió hết sức kiên cường ngoan cố, mặc dù bị gió thổi nghiêng ngã lắc lư, nhưng thủy chung không ngã. Bọn họ đã phát huy ra đầy đủ tinh thần chiến đấu kiên cường, nhẫn nại, dũng cảm mạnh mẽ của quân Đế quốc Thiên Phong, dùng sinh mạng, máu thịt và ý chí cứng như sắt thép của mình xây nên một bức tường kiên cố, quyết không cho quân địch tiến tới một bước nào.
Chiến đấu suốt sáu canh giờ với độ căng thẳng cao, các chiến sĩ giết tới nỗi tay chân tê dại, nhưng vẫn vung lên chém xuống như cái máy, vung đao lên rồi chém xuống…
- Mé Tây có địch nhân đang lên, vài huynh đệ Thiết Sư Doanh theo mỗ đánh lui bọn chúng!
Lôi Hoả gào thét điên cuồng, giọng hắn lúc này đã trở nên khản đặc.
- Tướng quân, chúng ta đã không còn ai!
- Ngươi nói cái gì?!
Lôi Hoả trợn mắt giận dữ hét to.
Một tên binh sĩ kêu lên thê thảm:
- Thiết Sư Doanh chỉ còn lại tám trăm huynh đệ, tất cả đều đang chém giết kịch liệt trên đầu thành, ngoài ra không còn ai nữa!
Tám trăm huynh đệ? Chỉ đánh một trận đã còn lại tám trăm huynh đệ?
Thiết Sư Doanh từng kiên cường như sắt thép, như kim cương không ngã, trong trận chiến hôm nay gần như đã đánh hết cả Doanh, lòng Lôi Hoả lúc này đang rỉ máu. Nếu như lúc trước có thể giữ lại số trang bị kia… không, nếu như giữ lại, ngay cả thành Bình Dương cũng không thể nào chạy tới.
Trong chiến tranh, không có nếu.
Lúc này Lôi Hỏa ngơ ngác nhìn về phía tường thành lúc này đã nhuốm đỏ máu tươi, quân Đế quốc Kinh Hồng vẫn đang xông lên cuồn cuộn không ngừng, bọn chúng như tre già măng mọc, lấy mạng đổi mạng. Thiết Sư Doanh phụ trách đảm đương ngăn chặn địch ở tuyến đầu tuy đã tổn thất nặng nề, nhưng thề sống chết quyết không lùi về phía sau dù là một bước. Mặc dù bọn họ đã bỏ đi trọng giáp và trọng thuẫn của mình, nhưng vẫn không vứt bỏ trách nhiệm và sứ mạng của mình. Bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, xuất sắc nhất, nhưng dường như đã định phải tử trận sa trường. Phía sau bọn họ, chiến sĩ Trường Cung Doanh cũng đã sớm bắn hết tên trong ống, bắt đầu rút đao ra vật lộn với địch nhân. Nơi nơi đều thấy bóng địch nhân nhấp nhô trong ánh lửa, hò hét, chém giết…
- A!!!
Lôi Hỏa đột nhiên gầm to như điên cuồng, vung cao chiến đao xông tới, đâm lút vào ngực một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã có ba tên khác đồng thời chém về phía hắn, lúc này Lôi Hỏa không thèm tranh né, lại lao thẳng tới ôm lấy một tên, vật hắn ngã lăn ra.
Phập phập hai tiếng vang lên, sau lưng Lôi Hỏa đã bị trúng hai đao.
Lôi Hỏa quay đầu lại thật mạnh, dường như vừa rồi trúng hai đao không có cảm giác gì, hai tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng thấy vậy sợ hãi tới mức ngẩn người ra. Lôi Hỏa vứt đao trong tay đi, vươn tay ra chộp lấy đầu hai tên nọ đập mạnh vào nhau, lập tức như hai quả dưa vỡ vụn, máu và óc đỏ trắng bay tung tóe đầy trời.
- Tử chiến không lùi!!!
Hắn ngửa mặt lên trời rống to.
- Chiến tử sa trường!!!
Đó là tiếng của Phương Hổ đáp lại, trong giờ phút này, lòng can đảm chính là đội quân tiếp viện duy nhất của bọn họ.
- Chiến tử sa trường, thà chết không lùi!!!
Tất cả các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh hét lên điên cuồng, giống như vừa được tiêm một liều thuốc kích thích, phấn khởi ngăn cản đợt tấn công cuối cùng của địch trước lúc hoàng hôn.
Thác Bạt Khai Sơn điên cuồng gầm lên, giơ cao cối xay đá trong tay ném mạnh ra, ầm một tiếng, cối xay ném trúng một chếc xe công thành, làm cho nó nát nhừ ngay lập tức.
Trận chiến này, chỉ một mình Thác Bạt Khai Sơn đã phá hủy được bảy chiếc xe công thành, tám chiếc búa phá thành của địch, hủy diệt hết những khí giới công thành vốn không nhiều lắm của quân Đế quốc Kinh Hồng.
Thế công như nước thủy triều của địch rốt cục đã thối lui, nhưng trận chiến hôm nay, Thiết Phong Kỳ tử thương hết sức nặng nề. Mặc dù bọn họ tiêu diệt được gần tám ngàn tên địch, nhưng bản thân Thiết Phong Kỳ cũng thương vong gần một nửa. Hiện giờ số binh sĩ không bị thương đã không còn được mấy người, Lôi Hỏa trước sau lãnh bốn đao, Mộc Huyết trúng một thương, tạm thời cánh tay trái không thể nào sử dụng. Thác Bạt Khai Sơn thì trúng sáu mũi tên, tuy nhiên tên này da thô thịt dày, coi như chỉ bị thương sơ sài ngoài da. Ngược lại Vô Song nhờ vào thân hình nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chưa hề trúng một vết thương nào, cũng là một trong số những người giết được địch nhân nhiều nhất, một mình hắn đã bắn chết hơn bốn mươi tên địch.
Nhưng người bị thương nặng nhất chính là Phương Hổ.
Một mũi tên trúng vào mắt trái hắn, làm cho hắn ngã lăn ra trên đầu tường, sau khi hắn vừa hô dứt câu ‘chiến tử sa trường’.
o0o
Nằm trên mặt đất, Phương Hổ kinh ngạc nhìn lên trời, máu chảy tràn trên mặt hắn khiến cho trước mắt hắn toàn là một màu đỏ như ráng chiều.
- Quân địch… rút lui rồi sao?
Hắn khẽ hỏi.
Vô Song cởi áo của mình ra, lót dưới đầu hắn:
- Đúng vậy, lui rồi.
Gương mặt dữ tợn của Phương Hổ lộ ra một nụ cười tươi:
- Con bà nó, lui là tốt rồi, dường như lão tử bị mù một mắt, có phải không?
- Phải!
Vô Song khẽ đáp:
- May mắn là tên cắm vào không sâu, chưa vào tới trong đầu, yên tâm đi, ngươi có thể sống sót!
Phương Hổ ho ra một ngụm máu tươi:
- Có thể sống tới ngày mai không?
Mọi người không nói gì.
Giọng Lôi Hỏa nghẹn ngào:
- Đã chết khoảng hai ngàn người, bị thương hơn một nửa. Thiết Sư Doanh tổn thất nặng nhất, gần như không còn. Trước khi khai chiến đã không còn đủ một Doanh, mấy trận chiến trước đây cũng là Thiết Sư Doanh tổn thất nặng nề nhất, hiện tại không còn đủ một Vệ!
- Vậy có nghĩa là, ngày mai bất kể như thế nào chúng ta cũng không chịu đựng được nữa phải không?
Mộc Huyết cười khẽ:
- Hai mươi vạn đại quân đánh một vạn người, nếu để cho chúng ta thủ quá ba ngày, bọn chúng sẽ vô cùng mất mặt.
Phương Hổ cũng cười:
- Đúng rồi, thế nào chúng ta cũng phải thủ được hai ngày, các ngươi nghĩ xem ngày mai chúng ta khỏe mạnh hơn, có thể thủ được không?
Tất cả mọi người cười đến chảy nước mắt:
- Vậy thì khó lắm, cứ thử xem, cùng lắm thì tất cả cùng nhau tử trận, cũng không phải là chuyện lớn. Không phải chúng ta đã chuẩn bị trước sẽ có thời điểm này sao?
- Con bà nó, lão tử đã hứa với Thiển thiếu sẽ dẫn các huynh đệ còn sống trở về.
Phương Hổ thở dài:
- Đáng tiếc là không làm được!
Dứt lời, hắn ngất đi.
- Quả thật là coi trọng chúng ta, lao sư động chúng triệu tập quân đội nhiều như vậy! Đây là binh lực đủ để đối phó với cả Quân đoàn Bạo Phong!
Vô Song cười lạnh nói:
- Dù sao nơi đây cũng là lãnh thổ của bọn chúng, triệu tập binh lực đương nhiên rất dễ dàng, vận chuyển hậu cần quân nhu cũng vô cùng thuận tiện. Thiết Phong Kỳ chúng ta ở Chỉ Thủy coi như là có danh vọng, cho nên đối thủ không thể coi thường chúng ta. Chết trong vòng vây của đội hình quân địch khổng lồ như vậy, coi như chúng ta cũng chết không oan uổng. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, dù sao bọn chúng cũng là quân của địa phương, quân của thành phủ, cho nên sức chiến đấu vĩnh viễn không thể so sánh với quân nơi biên giới. Nếu như bọn chúng đánh với Quân đoàn Bạo Phong, tuyệt đối sẽ bị Quân đoàn Bạo Phong tiêu diệt gọn.
Mộc Huyết hừ lạnh:
- Vậy thì cũng phải chờ bọn họ chạy tới đây mới được, không biết hiện giờ đã chiếm được Hàn Phong quan hay chưa, đừng nói bọn họ không biết chúng ta ở đây, cho dù là biết, ba chân bốn cẳng chạy tới, chỉ sợ cũng phải mất vài ngày… Hai mươi vạn quân thủ thành, cho dù tệ đến đâu cũng mạnh hơn Hộ dân quân khi trước nhiều lắm!
Trong lòng các tướng giờ đây cùng nổi lên cảm giác tuyệt vọng, trong giờ phút này, thậm chí bọn họ không còn ảo tưởng về chuyện viện quân.
Hiện tại có thể thủ vững thành Bình Dương được một ngày đã có thể coi là kỳ tích.
Hai người Khương Trác, Lâu Thiên Đức vừa tới, lập tức hạ lệnh cho toàn quân tiến công. Cả hai người đều là Đại tướng từng lập nhiều công lao ở phía Tây Đế quốc Kinh Hồng, mặc dù tên tuổi bọn họ chưa truyền tới Đế quốc Thiên Phong, nhưng cũng có thể coi là những tướng tài. Tác phong của bọn họ cũng nhanh nhẹn đường hoàng, tuyệt không lề mề dây dưa. Mười lăm vạn đại quân ở cửa Tây được bọn họ chia làm ba đợt, mỗi đợt năm vạn người, thay phiên nhau tấn công thành Bình Dương. Mệnh lệnh truyền xuống là đợt nào cũng phải giữ vững trạng thái công kích mạnh mẽ trong hai canh giờ, nếu như mỏi mệt thì đợt kế tiếp sẽ thay thế, một ngày cường công liên tục sáu canh giờ như vậy, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, tuyệt đối không được ngừng nghỉ, muốn làm cho các tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ chết vì mệt mỏi.
Dựa vào binh lực hùng hậu, hai người Khương Lâu tận dụng hết ưu thế trong tay, thề quyết sử dụng một đợt sóng thần để quét cho địch nhân sụp đổ, để báo mối thù một tháng nay Thiết Phong Kỳ tung hoành ngang dọc bên trong lãnh thổ của họ.
Đối mặt với khí thế ào ạt của địch nhân, Phương Hổ tháo mặt nạ quỷ xuống vứt qua một bên, giờ phút này, hắn không còn cần dùng tới thứ đó nữa. Sau đó hắn hô to:
- Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, hôm nay chính là lúc chúng ta phải tắm máu giết địch! Hãy để vũ khí trong tay chúng ta dạy cho bọn chúng một bài học, hãy cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của chúng ta!
- Các huynh đệ! Vì vinh quang, chuẩn bị chiến đấu!
Các tướng đồng thanh hô to.
- Rống!!!
Tất cả các binh sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh hô theo.
Cứ như vậy, một trận đại chiến thủ thành hiếm có đã được triển khai vào giờ phút này. Chủ công ở cửa Tây, năm vạn đại quân chia ra mỗi hai trăm người là một đơn vị tác chiến cỡ nhỏ, mỗi ba ngàn người là một đơn vị tác chiến cỡ trung, mỗi một vạn người là đơn vị tác chiến cỡ lớn, bắt đầu khởi xướng tấn công thành Bình Dương theo phương thức sóng cuộn.
Đây là một trận chiến công thành lấy ít đánh nhiều hiếm có trong lịch sử, mặc dù cả hai bên đều chuẩn bị không đầy đủ, nhưng vẫn xuất ra hết pháp bảo giữ nhà của mình. Phía trên bầu trời thành Bình Dương, khói lửa mịt mù bao phủ.
Tên, đá lăn, cây lăn từ trên ào ạt rót xuống, tên bay từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cao thấp phải trái, bay khắp các hướng. Mỗi một người bị trúng lập tức nở ra một đóa hoa máu đỏ rực, kèm theo một tiếng thét thảm thiết thê lương…
Dầu sôi, đá lăn cũng chịu tác dụng của trọng lực thi nhau rơi xuống đầu những kẻ dưới thành. Khi chúng gặp phải những kẻ đang leo lên thành, thường là mang theo đối phương cùng nhau rơi vào lòng đất mẹ.
Một ít chiến sĩ thủ trên đầu thành thỉnh thoảng cũng bị trúng tên, vẽ ra trên không những đường cong tuyệt đẹp, rơi xuống chân thành…
Xe công thành vẫn đang bướng bỉnh tấn công vào cửa thành, nhất là ở khe cửa, húc mạnh vào rồi lùi lại, cứ húc rồi lùi như vậy, phát ra những tiếng rầm rầm đinh tai nhức óc.
Búa phá thành so độ cứng với tường thành, giống như một con lừa bướng bỉnh, dùng cái đầu bằng sắt của mình mải mê húc vào tường thành. Giữa những vụn đá bay tán loạn, cả tường thành và đầu búa đều trở nên biến dạng khó coi.
Quân thủ trên đầu tường dùng dầu sôi nóng bỏng đổ xuống dưới, sau đó ném đuốc xuống làm cho biển lửa bừng lên. Chiến sĩ dưới thành dùng nước, đất bùn, bao cát cố gắng dập lửa, không để cho lửa phóng thích ra năng lực phá hoại của nó…
Thang mây bị xô ngã xuống lại được dựng lên, bị xô ngã xuống tiếp tục, vẫn cố chấp dựng lên…
Lên lên xuống xuống, tới tới lui lui, thi thể quân Đế quốc Kinh Hồng rơi xuống thành khá nhiều. Dù là như vậy, các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vẫn thi nhau leo lên liên tục không ngừng, người trước ngã người sau tiếp tục leo, bất chấp những nguy hiểm đang chực chờ mình trên đầu thành…
Ánh lửa, khói, bụi đất, vụn đá, máu tươi…
Tiếng kêu, tiếng quát, tiếng hô, tiếng mắng...
Mùi khét, mùi tanh, mùi cay, mùi thịt nướng…
Tất cả những thứ ấy bình thường chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng lúc này cùng lượn lờ bên trên đầu thành, tấn công vào thị giác, kích thích màng nhĩ, xộc vào mũi…
Đau đớn, mệt mỏi, hung hăng, điên cuồng, máy móc… thân thể của các chiến sĩ dưới đủ tình huống như vậy vẫn múa may chém giết điên cuồng…
Những ánh mắt đã trở nên đỏ ngầu, không biết là đỏ vì vôi bột hay đỏ vì ngạt khói, cũng có thể đỏ vì máu, nhưng nhìn đồng bọn của mình ngã xuống vẫn căm giận sục sôi mà chém giết.
Chiến trường kịch liệt như vậy, chiến sự thê lương như vậy chính là trường hợp rất thông thường trong những trận chiến công thành.
Tình cảnh như vậy cũng khó phân ra ưu khuyết cao thấp, hai bên đấu với nhau về nghị lực, về tính kiên nhẫn, về tiêu hao nhân mạng.
Để xem ai đông người hơn, để xem tài nguyên khí giới của ai dồi dào hơn.
Chuyện làm cho người ta ngạc nhiên thán phục chính là, dưới tình huống bị quân địch tấn công mạnh mẽ như vậy, Thiết Phong Kỳ giống như một cánh rừng chắn gió hết sức kiên cường ngoan cố, mặc dù bị gió thổi nghiêng ngã lắc lư, nhưng thủy chung không ngã. Bọn họ đã phát huy ra đầy đủ tinh thần chiến đấu kiên cường, nhẫn nại, dũng cảm mạnh mẽ của quân Đế quốc Thiên Phong, dùng sinh mạng, máu thịt và ý chí cứng như sắt thép của mình xây nên một bức tường kiên cố, quyết không cho quân địch tiến tới một bước nào.
Chiến đấu suốt sáu canh giờ với độ căng thẳng cao, các chiến sĩ giết tới nỗi tay chân tê dại, nhưng vẫn vung lên chém xuống như cái máy, vung đao lên rồi chém xuống…
- Mé Tây có địch nhân đang lên, vài huynh đệ Thiết Sư Doanh theo mỗ đánh lui bọn chúng!
Lôi Hoả gào thét điên cuồng, giọng hắn lúc này đã trở nên khản đặc.
- Tướng quân, chúng ta đã không còn ai!
- Ngươi nói cái gì?!
Lôi Hoả trợn mắt giận dữ hét to.
Một tên binh sĩ kêu lên thê thảm:
- Thiết Sư Doanh chỉ còn lại tám trăm huynh đệ, tất cả đều đang chém giết kịch liệt trên đầu thành, ngoài ra không còn ai nữa!
Tám trăm huynh đệ? Chỉ đánh một trận đã còn lại tám trăm huynh đệ?
Thiết Sư Doanh từng kiên cường như sắt thép, như kim cương không ngã, trong trận chiến hôm nay gần như đã đánh hết cả Doanh, lòng Lôi Hoả lúc này đang rỉ máu. Nếu như lúc trước có thể giữ lại số trang bị kia… không, nếu như giữ lại, ngay cả thành Bình Dương cũng không thể nào chạy tới.
Trong chiến tranh, không có nếu.
Lúc này Lôi Hỏa ngơ ngác nhìn về phía tường thành lúc này đã nhuốm đỏ máu tươi, quân Đế quốc Kinh Hồng vẫn đang xông lên cuồn cuộn không ngừng, bọn chúng như tre già măng mọc, lấy mạng đổi mạng. Thiết Sư Doanh phụ trách đảm đương ngăn chặn địch ở tuyến đầu tuy đã tổn thất nặng nề, nhưng thề sống chết quyết không lùi về phía sau dù là một bước. Mặc dù bọn họ đã bỏ đi trọng giáp và trọng thuẫn của mình, nhưng vẫn không vứt bỏ trách nhiệm và sứ mạng của mình. Bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, xuất sắc nhất, nhưng dường như đã định phải tử trận sa trường. Phía sau bọn họ, chiến sĩ Trường Cung Doanh cũng đã sớm bắn hết tên trong ống, bắt đầu rút đao ra vật lộn với địch nhân. Nơi nơi đều thấy bóng địch nhân nhấp nhô trong ánh lửa, hò hét, chém giết…
- A!!!
Lôi Hỏa đột nhiên gầm to như điên cuồng, vung cao chiến đao xông tới, đâm lút vào ngực một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã có ba tên khác đồng thời chém về phía hắn, lúc này Lôi Hỏa không thèm tranh né, lại lao thẳng tới ôm lấy một tên, vật hắn ngã lăn ra.
Phập phập hai tiếng vang lên, sau lưng Lôi Hỏa đã bị trúng hai đao.
Lôi Hỏa quay đầu lại thật mạnh, dường như vừa rồi trúng hai đao không có cảm giác gì, hai tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng thấy vậy sợ hãi tới mức ngẩn người ra. Lôi Hỏa vứt đao trong tay đi, vươn tay ra chộp lấy đầu hai tên nọ đập mạnh vào nhau, lập tức như hai quả dưa vỡ vụn, máu và óc đỏ trắng bay tung tóe đầy trời.
- Tử chiến không lùi!!!
Hắn ngửa mặt lên trời rống to.
- Chiến tử sa trường!!!
Đó là tiếng của Phương Hổ đáp lại, trong giờ phút này, lòng can đảm chính là đội quân tiếp viện duy nhất của bọn họ.
- Chiến tử sa trường, thà chết không lùi!!!
Tất cả các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh hét lên điên cuồng, giống như vừa được tiêm một liều thuốc kích thích, phấn khởi ngăn cản đợt tấn công cuối cùng của địch trước lúc hoàng hôn.
Thác Bạt Khai Sơn điên cuồng gầm lên, giơ cao cối xay đá trong tay ném mạnh ra, ầm một tiếng, cối xay ném trúng một chếc xe công thành, làm cho nó nát nhừ ngay lập tức.
Trận chiến này, chỉ một mình Thác Bạt Khai Sơn đã phá hủy được bảy chiếc xe công thành, tám chiếc búa phá thành của địch, hủy diệt hết những khí giới công thành vốn không nhiều lắm của quân Đế quốc Kinh Hồng.
Thế công như nước thủy triều của địch rốt cục đã thối lui, nhưng trận chiến hôm nay, Thiết Phong Kỳ tử thương hết sức nặng nề. Mặc dù bọn họ tiêu diệt được gần tám ngàn tên địch, nhưng bản thân Thiết Phong Kỳ cũng thương vong gần một nửa. Hiện giờ số binh sĩ không bị thương đã không còn được mấy người, Lôi Hỏa trước sau lãnh bốn đao, Mộc Huyết trúng một thương, tạm thời cánh tay trái không thể nào sử dụng. Thác Bạt Khai Sơn thì trúng sáu mũi tên, tuy nhiên tên này da thô thịt dày, coi như chỉ bị thương sơ sài ngoài da. Ngược lại Vô Song nhờ vào thân hình nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chưa hề trúng một vết thương nào, cũng là một trong số những người giết được địch nhân nhiều nhất, một mình hắn đã bắn chết hơn bốn mươi tên địch.
Nhưng người bị thương nặng nhất chính là Phương Hổ.
Một mũi tên trúng vào mắt trái hắn, làm cho hắn ngã lăn ra trên đầu tường, sau khi hắn vừa hô dứt câu ‘chiến tử sa trường’.
o0o
Nằm trên mặt đất, Phương Hổ kinh ngạc nhìn lên trời, máu chảy tràn trên mặt hắn khiến cho trước mắt hắn toàn là một màu đỏ như ráng chiều.
- Quân địch… rút lui rồi sao?
Hắn khẽ hỏi.
Vô Song cởi áo của mình ra, lót dưới đầu hắn:
- Đúng vậy, lui rồi.
Gương mặt dữ tợn của Phương Hổ lộ ra một nụ cười tươi:
- Con bà nó, lui là tốt rồi, dường như lão tử bị mù một mắt, có phải không?
- Phải!
Vô Song khẽ đáp:
- May mắn là tên cắm vào không sâu, chưa vào tới trong đầu, yên tâm đi, ngươi có thể sống sót!
Phương Hổ ho ra một ngụm máu tươi:
- Có thể sống tới ngày mai không?
Mọi người không nói gì.
Giọng Lôi Hỏa nghẹn ngào:
- Đã chết khoảng hai ngàn người, bị thương hơn một nửa. Thiết Sư Doanh tổn thất nặng nhất, gần như không còn. Trước khi khai chiến đã không còn đủ một Doanh, mấy trận chiến trước đây cũng là Thiết Sư Doanh tổn thất nặng nề nhất, hiện tại không còn đủ một Vệ!
- Vậy có nghĩa là, ngày mai bất kể như thế nào chúng ta cũng không chịu đựng được nữa phải không?
Mộc Huyết cười khẽ:
- Hai mươi vạn đại quân đánh một vạn người, nếu để cho chúng ta thủ quá ba ngày, bọn chúng sẽ vô cùng mất mặt.
Phương Hổ cũng cười:
- Đúng rồi, thế nào chúng ta cũng phải thủ được hai ngày, các ngươi nghĩ xem ngày mai chúng ta khỏe mạnh hơn, có thể thủ được không?
Tất cả mọi người cười đến chảy nước mắt:
- Vậy thì khó lắm, cứ thử xem, cùng lắm thì tất cả cùng nhau tử trận, cũng không phải là chuyện lớn. Không phải chúng ta đã chuẩn bị trước sẽ có thời điểm này sao?
- Con bà nó, lão tử đã hứa với Thiển thiếu sẽ dẫn các huynh đệ còn sống trở về.
Phương Hổ thở dài:
- Đáng tiếc là không làm được!
Dứt lời, hắn ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.