Quyển 5 - Chương 48: Quyết chiến đỉnh Phong Tuyết (Phần 1)
Duyên Phận
27/03/2013
Ánh mặt trời chiếu qua tàng cây tạo ra những vệt nắng loang lổ, chiếu lên thân thể ba người phản xạ ra những vòng sáng tối thay đổi liên tục, bước chân đứa bé nhanh mạnh, thoăn thoắt dẫm trên lớp lá khô dày đặc nhưng không tạo ra tiếng động quá lớn. Sau khi đi qua một quãng đường dài, đứa bé đưa hai người tới một nơi bố trí đầy bẫy thú, trong một cái bẫy có một con chuột rừng thật lớn, bề ngoài mập mạp béo tốt, trông có vẻ đang hấp hối.
- Ha ha, có cái ăn rồi, hai vị thúc thúc hãy bắt nó theo, sau khi về tới nhà, cháu sẽ mời hai vị thưởng thức món chuột rừng nướng.
Ly Sở mở bẫy ra định bắt con chuột rừng, con chuột vốn yếu ớt không còn sinh khí đột ngột nhảy lên, nhanh như tia chớp vọt đi.
Ly Sở ngây người, đứa bé vội vã kêu to:
- Hứ, bản lãnh của nó là giả chết, hai vị làm mất bữa trưa của chúng ta rồi!
Vô Song cười nói:
- Đừng lo, chúng ta sẽ đền cho cháu!
Hắn giương cung lên, một mũi tên bay vút về phía con chuột đang cố gắng chạy trốn, phập một tiếng đã đóng đinh nó vào thân đại thụ.
Đứa bé nhìn Vô Song trân trối:
- Trời ơi, tiễn pháp của thúc giỏi quá!
Vô Song và Ly Sở nhìn nhau cười.
Ly Sở nói:
- Nếu cháu muốn học, chúng ta có thể dạy cho.
- Thật sao, vậy thì tốt quá!
Đứa bé cao hứng nhảy cẫng lên:
- Như vậy cháu có thể báo thù cho cha của cháu!
Hai người nghe vậy ngẩn ra, đồng thanh hỏi:
- Cha của cháu làm sao vậy?
Đôi mắt đứa bé chợt đỏ hoe:
- Ông ấy đã mất, hiện giờ chỉ còn mình cháu mà thôi…
- Vì sao ông ấy mất?
- Ông ấy bị người Đế quốc Kinh Hồng giết chết!
Đứa bé vừa quơ gậy gỗ trong tay vừa đáp, làm cho bụi cỏ bên cạnh kêu lên rào rào.
Hai người nghe vậy tỏ ra kinh ngạc.
Tin này có khi hoàn toàn không uổng chút nào.
Vô Song cũng không thể không cảm khái trong lòng, quả thật là đi rách gót giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu…
Hắn vội hỏi:
- Làm sao người Đế quốc Kinh Hồng có thể xuất hiện trong vùng rừng núi này? Căn bản trong rừng không có đường đi kia mà?
Đứa bé đáp:
- Quả thật trong rừng không có đường đi, nhưng có sông!
Vô Song và Ly Sở nghe vậy, trong lòng đồng thời chấn động.
o0o
Sau khi con sông nhỏ băng ngang vùng rừng núi Tiếp Thiên, nó vẫn chảy ra vùng ngoài của rừng, sau đó hội tụ lại thành một cái hồ nhỏ: hồ Sấm Dương. Nguồn của con sông nhỏ ấy là do tuyết trên núi Tiếp Thiên tan ra mà tạo thành, bởi vì nó nằm lệch về phía Nam, tuyết đọng không nhiều, cho nên lưu lượng của con sông ấy cũng không lớn lắm.
Vô Song đích thân đi xuống thăm dò độ sâu của con sông ấy.
Mặc dù nước sông không chảy xiết, nhưng muốn cho hai vạn kỵ binh băng ngang con sông này, vẫn vô cùng khó khăn.
Bát Xích giải thích chuyện này như sau:
- Hàng năm từ tháng Sáu tới tháng Chín, mực nước trong sông xuống rất thấp, thế nước lại chậm chạp, sâu không quá nửa thước.
- Thì ra là như vậy.
Ly Sở nhướng mày hỏi:
- Nhưng cũng không đúng, chúng ta tìm trong rừng đã hơn một tháng, đã rời xa khỏi Hàn Phong quan. Nếu như bây giờ đi từ cánh rừng này ra ngoài, chính là tiến vào giữa miền Nam của Đế quốc Thiên Phong, rẽ sang hướng Đông Bắc, đi không bao xa nữa là có thể tiến vào miền Trung của Đế quốc Thiên Phong. Nếu người Đế quốc Kinh Hồng muốn vòng ra sau lưng quân Đế quốc Thiên Phong, thật sự đâu cần phải đánh một cái vòng lớn như vậy?
Vô Song cũng nói:
- Đúng vậy, Hàn Phong quan cách xa nơi này cả trăm dặm, con sông này lại nằm trái với đường tới Hàn Phong quan. Cho dù người Đế quốc Kinh Hồng có thể nhờ con sông mà đi ra khỏi rừng, bọn chúng muốn đi từ Hàn Phong quan tới con sông này cũng phải băng ngang một trăm dặm đường rừng mới có thể tới được. Khoảng cách xa như vậy, hoàn cảnh trong rừng hung hiểm như vậy, e rằng cho dù đi tới, cũng không còn bao nhiêu người sống sót.
Đứa bé giơ hai tay ra với vẻ bất lực:
- Thúc hỏi cháu, cháu cũng không biết hỏi ai, dù sao năm ngoái, quân Đế quốc Kinh Hồng đã băng qua con sông này. Lúc ấy cháu và cha đang đi săn ở bờ sông, kết quả đụng phải bọn chúng. Bọn chúng nói rằng cần giữ bí mật hành tung tuyệt đối, cho nên muốn giết chết tất cả những người thấy được bọn chúng. Vì vậy… phụ thân đã bị bọn chúng giết chết!
- Chắc chắn chuyện này còn có vấn đề gì…
Ly Sở đưa mắt nhìn con sông kia.
- Nếu muốn biết đáp án, e rằng chỉ có thể tìm theo con sông này mà thôi.
- Đúng vậy, chúng ta cứ đi ngược lại con đường mà bọn chúng đã đi qua, vừa đi vừa tìm kiếm, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Lúc này, rốt cục Vô Song và Ly Sở cũng có được một ý nghĩ chung.
o0o
Ngày Hai Mươi Ba tháng Sáu lịch Thiên Phong.
Sáng sớm.
Sắc trời tối tăm giữa khoảng giao thời của ngày và đêm.
Người hầu Nam phủ đốt đèn lồng, nghênh đón lão gia và Đại công tử lên kiệu.
Nam Vô Thương đi theo bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân, hội triều hôm nay, chúng ta sẽ vạch trần Thiển Thủy Thanh, nếu như lần này thành công, e rằng bệ hạ có muốn bao che cho Thiển Thủy Thanh cũng khó lòng ăn nói với các quan trong triều, có thể cho con cùng theo vào triều hay không?
- Có phải ngươi muốn nhìn thấy sắc mặt thảm hại lúc thua cuộc của Thiển Thủy Thanh hay không?
Câu này nói trúng tim đen của Nam Vô Thương, hắn chỉ cúi đầu không nói.
Nam Sơn Nhạc lại thở dài:
- Trận tranh chấp này vốn là do nữ nhân của ngươi mà ra. Chính vì như vậy, ngươi càng không thể đi!
Nam Vô Thương nghe vậy ngạc nhiên, Nam Sơn Nhạc lại nói tiếp:
- Nguyên nhân vì sao Nam gia ta bất hòa cùng Thiển Thủy Thanh, không phải bệ hạ không biết. Chính vì nguyên nhân ấy, nếu như ngươi có mặt trong triều, khác nào nhắc nhở bệ hạ rằng tất cả mọi chuyện đều là do chúng ta mượn việc công để báo thù riêng. Chuyện trên quan trường kỵ nhất chính là công tư lẫn lộn, nếu làm như vậy, sẽ khó lòng ăn nói giữa triều đình. Trong trận tranh chấp này giữa ta và Thiển Thủy Thanh, chưa bao giờ nhắc tới một chữ về ngươi và Vân Nghê, chính là vì chúng ta không thể làm cho chuyện này trở thành chuyện riêng được. Cho nên nếu ngươi vào triều, nhất định sẽ làm cho đối phương có lợi. Nhớ kỹ, trên quan trường chỉ nói chuyện công, vĩnh viễn không được đem cảm tình cá nhân vào trong đó!
Lúc này Nam Vô Thương mới tỉnh ngộ:
- Con hiểu rồi.
- Vậy thì tốt, đúng rồi, bọn Lý Quy chuẩn bị ra sao rồi?
Sau khi Thiển Thủy Thanh trở lại thành Thương Thiên, Nam Vô Thương đã sớm bí mật điều động Huyết Phong Kỳ của Lý Quy trở về, để chuẩn bị đối phó với tám ngàn tinh binh của Thiển Thủy Thanh bố trí ở thôn Thạch.
Lúc này nghe Nam Sơn Nhạc hỏi vậy, Nam Vô Thương lập tức trả lời:
- Đã bí mật tới hơn nửa tháng trước, đêm hôm qua, con đã phái người đưa tin cho hắn, ra lệnh cho hắn lập tức di chuyển tới vùng chung quanh thôn Thạch. Một khi bên này chúng ta đắc thủ, hắn sẽ lập tức phát động tấn công vào thôn Thạch, tuy rằng trong thôn Thạch có gần vạn tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ, nhưng Huyết Phong Kỳ lấy sáu ngàn binh sĩ có chuẩn bị đánh tám ngàn binh sĩ không chuẩn bị, phần thắng là rất lớn. Không có Thiển Thủy Thanh tọa trấn Thiết Phong Kỳ, sức chiến đấu của bọn chúng giảm sút rất nhiều.
Nói xong câu này, đột nhiên Nam Vô Thương phát hiện ra mình vừa lỡ lời, thì ra trong lòng hắn đã thừa nhận tài năng chỉ huy của Thiển Thủy Thanh. Nghĩ vậy, trong lòng của hắn càng cảm thấy không yên.
- Tốt lắm!
Nam Sơn Nhạc hài lòng gật đầu, trên mặt lão già này lộ ra vẻ hung ác:
- Thiển Thủy Thanh vẫn coi thường Nam gia ta là gia tộc quan văn, dưới tay không có binh sĩ, cho nên mới kéo quân bao vây phủ Thừa tướng, làm giảm danh vọng của ta. Hắn đã cho rằng ta không dám chọi cứng với hắn, ta càng muốn đấu với hắn một lần. Chúng ta phải đấu văn, cũng phải đấu võ, chẳng những phải tiêu diệt thế lực của hắn tại triều, cũng phải tiêu diệt binh sĩ Thiết Phong Kỳ của hắn. Ta xem Thiển Thủy Thanh hắn lấy gì gây sóng gió cho ta!
- Nhưng bệ hạ…
Nam Sơn Nhạc vung tay:
- Hết thảy đã có ta, ngươi cứ việc yên tâm, chỉ cần lão già ta còn chưa ngã xuống, cho dù có chuyện lớn bằng trời, ta vẫn có thể chống đỡ được!
Những lời này toát ra khí thế hùng hồn của một vị Thừa tướng đương triều.
Nhìn con trai thứ của mình, Nam Sơn Nhạc nói như chém đinh chặt sắt:
- Ngươi cứ ở nhà chờ tin tức của chúng ta, nếu thắng đương nhiên không phải làm gì cả, nếu vạn nhất chúng ta thất bại…
Đột nhiên Nam Sơn Nhạc tiến lại gần Nam Vô Thương, nhỏ giọng nói mấy câu, Nam Vô Thương nghe vậy vô cùng kinh ngạc:
- Phụ thân, người nói như vậy là có ý gì?
Nam Sơn Nhạc lạnh lùng nói:
- Không tính thắng trước mà phải tính bại trước, sóng gió trên chốn quan trường rất khó dò, luôn luôn phải chuẩn bị cho mình một con đường đề phòng bất trắc. Ta tin rằng chúng ta sẽ không dùng tới con đường này, nhưng cũng phải cần chuẩn bị chu đáo, như vậy mới có thể yên tâm.
- Dạ, hài nhi lập tức đi chuẩn bị!
Nam Vô Thương hét lớn.
Lão Thừa tướng quay đầu lại nhìn Dịch Tinh Hàn:
- Mẫn tiên sinh, hội triều hôm nay phải trông cậy vào ngươi rồi!
- Xin lão Tướng gia cứ yên tâm, Mẫn Giang Xuyên có thù không đội trời chung với Thiển Thủy Thanh, nhất định sẽ dốc hết toàn lực giết chết Thiển Thủy Thanh!
Nam Sơn Nhạc khẽ cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, tên này cứ mở miệng ra là đòi giết chết Thiển Thủy Thanh, quả thật là đáng buồn cười. Tranh đấu trên chốn quan trường chính là tranh thủ lấy lòng Hoàng đế, tranh về đạo quyền biến, không nên tranh về giết chóc. Tuy nhiên giờ phút này lão cũng không còn lòng dạ nào mà sửa lại lời nói sai lầm của hắn.
Lúc ấy, lão vừa muốn lên kiệu, đột nhiên có một người chạy tới quỳ xuống trước mặt lão nói:
- Thúc thúc, thúc thúc, hội triều hôm nay cho phép cháu tham gia với!
Chính là Nam Tĩnh Nguyên.
Nam Sơn Nhạc ngẩn ra, sau đó cả giận quát:
- Ngươi muốn đi xem náo nhiệt sao?
Nam Tĩnh Nguyên lại kêu to:
- Thiển Thủy Thanh dùng quỷ kế hãm hại đại ca, đều do cháu bất tài gây ra tai họa. Lần này vạch tội Thiển Thủy Thanh phá rối sau lưng, đầu độc Thái tử, cần có cháu đứng ra làm chứng. Thúc thúc, tốt xấu gì cháu cũng là một phần tử của Nam gia, tuy rằng kém cỏi không bằng người, nhưng lòng vẫn hướng về Nam gia. Cháu đã phạm sai lầm, xin thúc thúc cho cháu một cơ hội!
Những lời này Nam Tĩnh Nguyên nói ra với vẻ vô cùng hiên ngang lẫm liệt, không giống với một tên công tử bột, đàng điếm ăn chơi như lúc trước. Nam Sơn Nhạc nghe vậy ngạc nhiên, Nam Vô Kỵ đã ghé vào tai lão thấp giọng nói:
- Phụ thân, xem ra lần này Tĩnh Nguyên đã có lòng hối hận, hay là cho hắn một cơ hội biểu hiện đi!
Nam Sơn Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới bằng lòng:
- Sau khi tiểu tử ngươi vào cung, chú ý cẩn thận lời ăn tiếng nói, trong cung không thể so sánh với ngoài đường phố, có thể mặc cho ngươi tùy tiện muốn làm gì thì làm. Nếu như lại phạm sai lầm, coi chừng ta sẽ lột da ngươi!
Nam Tĩnh Nguyên hét lớn:
- Nếu như cháu lại phạm sai lầm, Nam phủ trong thành Thương Thiên sẽ không còn dòng dõi của Nam Thu Nguyên nữa!
Nam Thu Nguyên chính là phụ thân của Nam Tĩnh Nguyên, là anh cùng cha khác mẹ với Nam Sơn Nhạc.
Nghe thấy cháu mình lập lời thề độc, rốt cục Nam Sơn Nhạc cũng không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, phủ của Thiển Thủy Thanh đối diện với Nam gia mở toang cửa.
Thiển Thủy Thanh ngồi trên Phi Tuyết, ung dung bước ra khỏi đại môn.
Lúc này, ánh mắt của Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc gặp nhau, gần như tóe lửa giữa không trung. Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng ngựa chắp tay thi lễ với Nam Sơn Nhạc:
- Nam Thừa tướng vẫn khỏe!
Nam Sơn Nhạc cười hăng hắc:
- Vẫn bình thường, ngày nào cũng như ngày ấy. Hôm nay Thiển Tướng quân cũng muốn vào triều sao?
- Ha ha, có cái ăn rồi, hai vị thúc thúc hãy bắt nó theo, sau khi về tới nhà, cháu sẽ mời hai vị thưởng thức món chuột rừng nướng.
Ly Sở mở bẫy ra định bắt con chuột rừng, con chuột vốn yếu ớt không còn sinh khí đột ngột nhảy lên, nhanh như tia chớp vọt đi.
Ly Sở ngây người, đứa bé vội vã kêu to:
- Hứ, bản lãnh của nó là giả chết, hai vị làm mất bữa trưa của chúng ta rồi!
Vô Song cười nói:
- Đừng lo, chúng ta sẽ đền cho cháu!
Hắn giương cung lên, một mũi tên bay vút về phía con chuột đang cố gắng chạy trốn, phập một tiếng đã đóng đinh nó vào thân đại thụ.
Đứa bé nhìn Vô Song trân trối:
- Trời ơi, tiễn pháp của thúc giỏi quá!
Vô Song và Ly Sở nhìn nhau cười.
Ly Sở nói:
- Nếu cháu muốn học, chúng ta có thể dạy cho.
- Thật sao, vậy thì tốt quá!
Đứa bé cao hứng nhảy cẫng lên:
- Như vậy cháu có thể báo thù cho cha của cháu!
Hai người nghe vậy ngẩn ra, đồng thanh hỏi:
- Cha của cháu làm sao vậy?
Đôi mắt đứa bé chợt đỏ hoe:
- Ông ấy đã mất, hiện giờ chỉ còn mình cháu mà thôi…
- Vì sao ông ấy mất?
- Ông ấy bị người Đế quốc Kinh Hồng giết chết!
Đứa bé vừa quơ gậy gỗ trong tay vừa đáp, làm cho bụi cỏ bên cạnh kêu lên rào rào.
Hai người nghe vậy tỏ ra kinh ngạc.
Tin này có khi hoàn toàn không uổng chút nào.
Vô Song cũng không thể không cảm khái trong lòng, quả thật là đi rách gót giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu…
Hắn vội hỏi:
- Làm sao người Đế quốc Kinh Hồng có thể xuất hiện trong vùng rừng núi này? Căn bản trong rừng không có đường đi kia mà?
Đứa bé đáp:
- Quả thật trong rừng không có đường đi, nhưng có sông!
Vô Song và Ly Sở nghe vậy, trong lòng đồng thời chấn động.
o0o
Sau khi con sông nhỏ băng ngang vùng rừng núi Tiếp Thiên, nó vẫn chảy ra vùng ngoài của rừng, sau đó hội tụ lại thành một cái hồ nhỏ: hồ Sấm Dương. Nguồn của con sông nhỏ ấy là do tuyết trên núi Tiếp Thiên tan ra mà tạo thành, bởi vì nó nằm lệch về phía Nam, tuyết đọng không nhiều, cho nên lưu lượng của con sông ấy cũng không lớn lắm.
Vô Song đích thân đi xuống thăm dò độ sâu của con sông ấy.
Mặc dù nước sông không chảy xiết, nhưng muốn cho hai vạn kỵ binh băng ngang con sông này, vẫn vô cùng khó khăn.
Bát Xích giải thích chuyện này như sau:
- Hàng năm từ tháng Sáu tới tháng Chín, mực nước trong sông xuống rất thấp, thế nước lại chậm chạp, sâu không quá nửa thước.
- Thì ra là như vậy.
Ly Sở nhướng mày hỏi:
- Nhưng cũng không đúng, chúng ta tìm trong rừng đã hơn một tháng, đã rời xa khỏi Hàn Phong quan. Nếu như bây giờ đi từ cánh rừng này ra ngoài, chính là tiến vào giữa miền Nam của Đế quốc Thiên Phong, rẽ sang hướng Đông Bắc, đi không bao xa nữa là có thể tiến vào miền Trung của Đế quốc Thiên Phong. Nếu người Đế quốc Kinh Hồng muốn vòng ra sau lưng quân Đế quốc Thiên Phong, thật sự đâu cần phải đánh một cái vòng lớn như vậy?
Vô Song cũng nói:
- Đúng vậy, Hàn Phong quan cách xa nơi này cả trăm dặm, con sông này lại nằm trái với đường tới Hàn Phong quan. Cho dù người Đế quốc Kinh Hồng có thể nhờ con sông mà đi ra khỏi rừng, bọn chúng muốn đi từ Hàn Phong quan tới con sông này cũng phải băng ngang một trăm dặm đường rừng mới có thể tới được. Khoảng cách xa như vậy, hoàn cảnh trong rừng hung hiểm như vậy, e rằng cho dù đi tới, cũng không còn bao nhiêu người sống sót.
Đứa bé giơ hai tay ra với vẻ bất lực:
- Thúc hỏi cháu, cháu cũng không biết hỏi ai, dù sao năm ngoái, quân Đế quốc Kinh Hồng đã băng qua con sông này. Lúc ấy cháu và cha đang đi săn ở bờ sông, kết quả đụng phải bọn chúng. Bọn chúng nói rằng cần giữ bí mật hành tung tuyệt đối, cho nên muốn giết chết tất cả những người thấy được bọn chúng. Vì vậy… phụ thân đã bị bọn chúng giết chết!
- Chắc chắn chuyện này còn có vấn đề gì…
Ly Sở đưa mắt nhìn con sông kia.
- Nếu muốn biết đáp án, e rằng chỉ có thể tìm theo con sông này mà thôi.
- Đúng vậy, chúng ta cứ đi ngược lại con đường mà bọn chúng đã đi qua, vừa đi vừa tìm kiếm, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Lúc này, rốt cục Vô Song và Ly Sở cũng có được một ý nghĩ chung.
o0o
Ngày Hai Mươi Ba tháng Sáu lịch Thiên Phong.
Sáng sớm.
Sắc trời tối tăm giữa khoảng giao thời của ngày và đêm.
Người hầu Nam phủ đốt đèn lồng, nghênh đón lão gia và Đại công tử lên kiệu.
Nam Vô Thương đi theo bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân, hội triều hôm nay, chúng ta sẽ vạch trần Thiển Thủy Thanh, nếu như lần này thành công, e rằng bệ hạ có muốn bao che cho Thiển Thủy Thanh cũng khó lòng ăn nói với các quan trong triều, có thể cho con cùng theo vào triều hay không?
- Có phải ngươi muốn nhìn thấy sắc mặt thảm hại lúc thua cuộc của Thiển Thủy Thanh hay không?
Câu này nói trúng tim đen của Nam Vô Thương, hắn chỉ cúi đầu không nói.
Nam Sơn Nhạc lại thở dài:
- Trận tranh chấp này vốn là do nữ nhân của ngươi mà ra. Chính vì như vậy, ngươi càng không thể đi!
Nam Vô Thương nghe vậy ngạc nhiên, Nam Sơn Nhạc lại nói tiếp:
- Nguyên nhân vì sao Nam gia ta bất hòa cùng Thiển Thủy Thanh, không phải bệ hạ không biết. Chính vì nguyên nhân ấy, nếu như ngươi có mặt trong triều, khác nào nhắc nhở bệ hạ rằng tất cả mọi chuyện đều là do chúng ta mượn việc công để báo thù riêng. Chuyện trên quan trường kỵ nhất chính là công tư lẫn lộn, nếu làm như vậy, sẽ khó lòng ăn nói giữa triều đình. Trong trận tranh chấp này giữa ta và Thiển Thủy Thanh, chưa bao giờ nhắc tới một chữ về ngươi và Vân Nghê, chính là vì chúng ta không thể làm cho chuyện này trở thành chuyện riêng được. Cho nên nếu ngươi vào triều, nhất định sẽ làm cho đối phương có lợi. Nhớ kỹ, trên quan trường chỉ nói chuyện công, vĩnh viễn không được đem cảm tình cá nhân vào trong đó!
Lúc này Nam Vô Thương mới tỉnh ngộ:
- Con hiểu rồi.
- Vậy thì tốt, đúng rồi, bọn Lý Quy chuẩn bị ra sao rồi?
Sau khi Thiển Thủy Thanh trở lại thành Thương Thiên, Nam Vô Thương đã sớm bí mật điều động Huyết Phong Kỳ của Lý Quy trở về, để chuẩn bị đối phó với tám ngàn tinh binh của Thiển Thủy Thanh bố trí ở thôn Thạch.
Lúc này nghe Nam Sơn Nhạc hỏi vậy, Nam Vô Thương lập tức trả lời:
- Đã bí mật tới hơn nửa tháng trước, đêm hôm qua, con đã phái người đưa tin cho hắn, ra lệnh cho hắn lập tức di chuyển tới vùng chung quanh thôn Thạch. Một khi bên này chúng ta đắc thủ, hắn sẽ lập tức phát động tấn công vào thôn Thạch, tuy rằng trong thôn Thạch có gần vạn tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ, nhưng Huyết Phong Kỳ lấy sáu ngàn binh sĩ có chuẩn bị đánh tám ngàn binh sĩ không chuẩn bị, phần thắng là rất lớn. Không có Thiển Thủy Thanh tọa trấn Thiết Phong Kỳ, sức chiến đấu của bọn chúng giảm sút rất nhiều.
Nói xong câu này, đột nhiên Nam Vô Thương phát hiện ra mình vừa lỡ lời, thì ra trong lòng hắn đã thừa nhận tài năng chỉ huy của Thiển Thủy Thanh. Nghĩ vậy, trong lòng của hắn càng cảm thấy không yên.
- Tốt lắm!
Nam Sơn Nhạc hài lòng gật đầu, trên mặt lão già này lộ ra vẻ hung ác:
- Thiển Thủy Thanh vẫn coi thường Nam gia ta là gia tộc quan văn, dưới tay không có binh sĩ, cho nên mới kéo quân bao vây phủ Thừa tướng, làm giảm danh vọng của ta. Hắn đã cho rằng ta không dám chọi cứng với hắn, ta càng muốn đấu với hắn một lần. Chúng ta phải đấu văn, cũng phải đấu võ, chẳng những phải tiêu diệt thế lực của hắn tại triều, cũng phải tiêu diệt binh sĩ Thiết Phong Kỳ của hắn. Ta xem Thiển Thủy Thanh hắn lấy gì gây sóng gió cho ta!
- Nhưng bệ hạ…
Nam Sơn Nhạc vung tay:
- Hết thảy đã có ta, ngươi cứ việc yên tâm, chỉ cần lão già ta còn chưa ngã xuống, cho dù có chuyện lớn bằng trời, ta vẫn có thể chống đỡ được!
Những lời này toát ra khí thế hùng hồn của một vị Thừa tướng đương triều.
Nhìn con trai thứ của mình, Nam Sơn Nhạc nói như chém đinh chặt sắt:
- Ngươi cứ ở nhà chờ tin tức của chúng ta, nếu thắng đương nhiên không phải làm gì cả, nếu vạn nhất chúng ta thất bại…
Đột nhiên Nam Sơn Nhạc tiến lại gần Nam Vô Thương, nhỏ giọng nói mấy câu, Nam Vô Thương nghe vậy vô cùng kinh ngạc:
- Phụ thân, người nói như vậy là có ý gì?
Nam Sơn Nhạc lạnh lùng nói:
- Không tính thắng trước mà phải tính bại trước, sóng gió trên chốn quan trường rất khó dò, luôn luôn phải chuẩn bị cho mình một con đường đề phòng bất trắc. Ta tin rằng chúng ta sẽ không dùng tới con đường này, nhưng cũng phải cần chuẩn bị chu đáo, như vậy mới có thể yên tâm.
- Dạ, hài nhi lập tức đi chuẩn bị!
Nam Vô Thương hét lớn.
Lão Thừa tướng quay đầu lại nhìn Dịch Tinh Hàn:
- Mẫn tiên sinh, hội triều hôm nay phải trông cậy vào ngươi rồi!
- Xin lão Tướng gia cứ yên tâm, Mẫn Giang Xuyên có thù không đội trời chung với Thiển Thủy Thanh, nhất định sẽ dốc hết toàn lực giết chết Thiển Thủy Thanh!
Nam Sơn Nhạc khẽ cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, tên này cứ mở miệng ra là đòi giết chết Thiển Thủy Thanh, quả thật là đáng buồn cười. Tranh đấu trên chốn quan trường chính là tranh thủ lấy lòng Hoàng đế, tranh về đạo quyền biến, không nên tranh về giết chóc. Tuy nhiên giờ phút này lão cũng không còn lòng dạ nào mà sửa lại lời nói sai lầm của hắn.
Lúc ấy, lão vừa muốn lên kiệu, đột nhiên có một người chạy tới quỳ xuống trước mặt lão nói:
- Thúc thúc, thúc thúc, hội triều hôm nay cho phép cháu tham gia với!
Chính là Nam Tĩnh Nguyên.
Nam Sơn Nhạc ngẩn ra, sau đó cả giận quát:
- Ngươi muốn đi xem náo nhiệt sao?
Nam Tĩnh Nguyên lại kêu to:
- Thiển Thủy Thanh dùng quỷ kế hãm hại đại ca, đều do cháu bất tài gây ra tai họa. Lần này vạch tội Thiển Thủy Thanh phá rối sau lưng, đầu độc Thái tử, cần có cháu đứng ra làm chứng. Thúc thúc, tốt xấu gì cháu cũng là một phần tử của Nam gia, tuy rằng kém cỏi không bằng người, nhưng lòng vẫn hướng về Nam gia. Cháu đã phạm sai lầm, xin thúc thúc cho cháu một cơ hội!
Những lời này Nam Tĩnh Nguyên nói ra với vẻ vô cùng hiên ngang lẫm liệt, không giống với một tên công tử bột, đàng điếm ăn chơi như lúc trước. Nam Sơn Nhạc nghe vậy ngạc nhiên, Nam Vô Kỵ đã ghé vào tai lão thấp giọng nói:
- Phụ thân, xem ra lần này Tĩnh Nguyên đã có lòng hối hận, hay là cho hắn một cơ hội biểu hiện đi!
Nam Sơn Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới bằng lòng:
- Sau khi tiểu tử ngươi vào cung, chú ý cẩn thận lời ăn tiếng nói, trong cung không thể so sánh với ngoài đường phố, có thể mặc cho ngươi tùy tiện muốn làm gì thì làm. Nếu như lại phạm sai lầm, coi chừng ta sẽ lột da ngươi!
Nam Tĩnh Nguyên hét lớn:
- Nếu như cháu lại phạm sai lầm, Nam phủ trong thành Thương Thiên sẽ không còn dòng dõi của Nam Thu Nguyên nữa!
Nam Thu Nguyên chính là phụ thân của Nam Tĩnh Nguyên, là anh cùng cha khác mẹ với Nam Sơn Nhạc.
Nghe thấy cháu mình lập lời thề độc, rốt cục Nam Sơn Nhạc cũng không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, phủ của Thiển Thủy Thanh đối diện với Nam gia mở toang cửa.
Thiển Thủy Thanh ngồi trên Phi Tuyết, ung dung bước ra khỏi đại môn.
Lúc này, ánh mắt của Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc gặp nhau, gần như tóe lửa giữa không trung. Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng ngựa chắp tay thi lễ với Nam Sơn Nhạc:
- Nam Thừa tướng vẫn khỏe!
Nam Sơn Nhạc cười hăng hắc:
- Vẫn bình thường, ngày nào cũng như ngày ấy. Hôm nay Thiển Tướng quân cũng muốn vào triều sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.